Kỷ nguyên xem mắt - Chương 04
Chương
4
Tôi
lặng lẽ không biết phải nói gì, đành nói là phải hỏi ý cô ấy trước rồi mới trả
lời cho anh được, Trương Tường tỏ ra chẳng mấy vui vẻ, tôi cũng đành phải giả vờ
như chẳng phát hiện ra. Mẹ kiếp, mặc dù là hội viên cao cấp, chúng tôi phải phụ
trách giúp anh có được thành công trong việc xem mắt, nhưng không có nghĩa vụ
phải giúp anh cướp dâu. Mẹ kiếp cái lệ phí hội viên năm ngàn tệ chứ không phải
năm ngàn vạn tệ kia, chị đây giúp anh ghép đôi thành công, cũng chỉ được có một
ngàn tệ tiền thưởng. Một ngàn tệ, không đủ để chị đây bán rẻ lương tâm của mình
được.
Sau
khi ngắt điện thoại với Trương Tường, tôi gọi cho Linh Linh, tôi vốn dĩ cho rằng
Linh Linh nhất định nói không được, nào ngờ ở đầu dây bên kia, cô có chút ngập
ngừng. Tôi rất lấy làm lạ, chỉ cảm thấy rằng những điều bất ngờ mà hôm nay mình
gặp có lẽ phải bằng cả tháng vừa rồi gộp lại. Biểu hiện đó của Trương Tường,
còn đáng để cho Linh Linh để ý đến sao? Chẳng lẽ sau khi tôi đi, Trương Tường lại
biểu diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, hay là mò trăng đáy nước?
“Hiện
nay anh ấy không dạy tiếng Anh nữa.”
Linh
Linh nói có chút lưỡng lự, tôi sững sờ: “Hả?”.
“Trước
đây anh ấy đã từng dạy ở trung tâm bồi dưỡng ngoại ngữ, nhưng chỉ dạy ba ngày
thôi.”
“
Cái này...” Tôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ, “Thế hiện nay anh ấy làm nghề
gì?”.
“Ở
nhà tự học, anh ấy nói đợi thi TOEFL hoặc là IELTS, còn đang định đi làm hướng
dẫn viên du lịch.”
“À,
à, thế em có cảm tình với anh ấy không?”.
“Cũng
không phải là có cảm tình đâu, mà là...”, Linh Linh ngừng một chút, “Để em suy
nghĩ đã, chị Hoàng à.”
Sấm
sét giữa trời quang, nếu như nói câu nói kia của Lưu Thụy Căn là một ánh chớp
chói lòa, thì câu nói này của Linh Linh là một tia chớp đen kịt, tôi chỉ cảm thấy
một con quạ đen trên đầu mình bỗng chốc biến thành cả đàn luôn. Hôm nay là ngày
gì ấy nhỉ, mọi người đều bị thần kinh hết rồi sao?
“Phiêu
Phiêu, Hoàng Phiêu Phiêu! Hoàng Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu—.”
Âm
thanh như gọi hồn cuối cùng cũng đã kéo ngược tôi trở lại, tôi ngước mắt nhìn
lên, mấp máy khóe môi: “Anh Hai à, ngồi đi.”
“Phiêu
Phiêu, em bị sao vậy hả?”.
Anh
Hai kéo chiếc ghế qua ngồi cạnh tôi, nâng cằm dưới lên nhìn tôi, hàng lông mi
dài chớp chớp rồi lại chớp chớp, giống như những thiếu nữ trong phim hoạt hình ấy.
Anh
Hai, còn có tên là Nhị ca ca, tên đầy đủ là Hoàng Xuân. Mặc dù cũng là người của
gia đình họ Hoàng như tôi, nhưng mà lại giống như Hoàng Dung và Hoàng Thường[1],
đó là cùng một họ nhưng chẳng có một chút quan hệ huyết thống nào cả. Người này
cũng giống như La Lợi, đều là bạn gái tri âm của tôi, hơn nữa, nếu như thật sự
phải đưa ra xếp hạng, quan hệ gian tình giữa tôi và anh còn có trước cả quan hệ
giữa tôi và La Lợi.
[1]
Hoàng Dung và Hoàng Thường: Hai nhân vật trong Anh hùng xạ điêu.
Nhớ
đến năm xưa, bất kỳ người nào, chỉ cần nhớ đến năm xưa đều có chút gì đó hiu quạnh,
có chút gì đó hoài niệm, có chút lưu luyến đẹp đẽ, thậm chí là hối hận. Nhớ đến
năm xưa, tôi cũng là một thiếu nữ trẻ trung, ôm một tâm hồn ngập tràn màu hồng
gia nhập vào một tòa soạn truyện tranh nào đó, anh Hai là người đầu tiên tôi
nhìn thấy ở tòa soạn truyện tranh đó, lúc đó thật sự có chút kinh ngạc trước vẻ
đẹp của anh.
Lúc
đó anh Hai cũng rất trẻ đẹp, đôi mắt to to, cái mũi tròn tròn, lúc cười còn lộ
ra hai lúm đồng tiền, nói tóm lại trong một câu thôi, có cảm giác tuyệt đối giống
với những thanh thiếu niên đẹp trai trong truyện tranh. Lúc đó tôi cho rằng
mình đã thật sự tìm được tổ chức, nhưng những sự việc sau này lại nói cho tôi
biết, hiện thực đều rất tàn khốc.
Nói
tóm lại rằng, tôi làm ở tòa soạn truyện tranh đó chẳng được bao lâu, nhưng lại
tạo được một mối liên hệ lạ lùng với anh Hai. Hai chúng tôi cùng nhau quậy phá,
lưu lạc bốn phương, tôi tham ăn thì anh cũng khoái ăn, tôi chẳng có chút nữ
tính nào, còn anh chẳng có chút nam tính gì cả, nói tóm lại, chúng tôi kè kè
bên nhau suốt bốn năm đại học, chúng tôi bất ngờ câu kết lại thành một đôi
trong mắt người khác!
Trong
bốn năm đại học đó, chúng tôi chẳng chăm chỉ học hành gì cả, có điều anh Hai là
người ở thành phố này, bố mẹ lại có một vài mối quan hệ nhỏ, thế là sau khi anh
tốt nghiệp liền vào làm ở một đơn vị sự nghiệp nào đó mà lương bổng cũng kha
khá, cái công việc tạm thời của tôi ngày đó cũng đều nhờ anh cả, có điều bản
thân tôi không cố gắng phấn đấu cho lắm, mặc dù lăn lộn ở đó hai năm, nhưng rốt
cuộc cũng bị đuổi ra khỏi cửa, cuối cùng thì lưu lạc đến nơi này.
“Ờ.”
Nhìn
thấy tôi không nói gì, anh Hai giơ ra một cái túi, mắt tôi bỗng sáng rực lên,
tinh thần ngay lập tức hồi phục lại được một chút: “Của hãng Bốc Kha hử, vẫn
còn à?”.
“Túi
cuối cùng rồi đấy nhá, lần này anh gom được bốn túi, ít nhất có hai túi sẽ bị
em ăn sạch sẽ cho mà xem.”
“Vừa
khéo lúc em đang giảm béo. Không phải em chê bai gì anh đâu, từ khi anh vào làm
ở cái bộ phận tội lỗi đó, thể trọng ngày một nặng thêm, đôi mắt ngày một nhỏ
hơn, cứ tiếp tục như thế này làm sao mà sống cho nổi?”.
“Hoàng
Phiêu Phiêu, những lời này La Lợi nói thì được, em mà cũng có tư cách nói à?”.
“Tại
sao lại không được? Đúng thế, em mập đấy, nhưng mà mười năm như một, em mập có
mỗi một kiểu này. Còn anh thì sao? Ôi cái thời ngày xưa, cái thời ngày xưa...”
Với
tính khí của anh Hai, những lúc như thế này thì anh thường cáu lên, cắt ngang lời
tôi: “Lúc nãy em làm sao thế, chưa ăn gì à?”.
“Không
phải, chỉ là bị chấn động quá mà thôi.”
“Việc
gì làm em bị chấn động ghê thế?”.
Hôm
nay tôi liên tiếp bị đả kích, giờ này lại chẳng có việc gì làm, nhân cơ hội này
không kìm được kể ra luôn, có điều tôi chỉ nói về cô Đặng Linh Linh, còn chút
chuyện đó của mình, tôi có mặt mũi nào mà nói ra.
“Việc
này cũng đáng để em bị sốc vậy ư?”.
Nghe
tôi nói xong, anh Hai bật cười, tôi liếc mắt nhìn anh: “Anh thấy việc này rất
bình thường à?”.
“Em
thế mà cũng gọi là người trong nghề à, còn chẳng hiểu nghề bằng anh!”.
“Ôi
giời ơi, mấy ngày không gặp mà tài năng của đồng chí Hoàng Xuân Xuân tiến bộ ra
trông thấy à nha!”.
“Đã
bảo là đừng gọi anh như thế mà!”.
“Được
được, anh Hai, Nhị ca ca.” Tôi đứng dậy rót cho mình cốc nước, thả bịch trà túi
lọc vào, “Hôm nay em phải kính cẩn nghiêng mình lắng nghe anh chỉ bảo mới được.”
Anh
Hai mỉm cười, gõ ngón tay lên mặt bàn mấy cái.
“Nhìn
cái điệu bộ tiểu nhân đắc ý của anh kìa!”. Miệng thì nói, nhưng tôi vẫn đứng dậy
lấy cho anh một cốc trà, “Bây giờ nói được chưa?”.
“Cái
túi sô-cô-la kia của em...”
“Hoàng
Xuân Xuân!”.
“Ê
ê, làm gì có chuyện như thế, cái túi sô-cô-la Bốc Kha kia thuộc về anh vẫn tốt
hơn.” Mặc dù nói như vậy, nhưng anh sẽ không tiếp tục lấn tới, quen biết nhau
lâu như vậy rồi, đương nhiên là anh biết cá tính của Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây
giữ của đến mức nào, đặc biệt là thức ăn một khi đã vào tay tôi, muốn tôi nhả
ra thì cứ chuẩn bị tinh thần giết nhau tơi bời một trận với tôi.
“Hoàng
Phiêu Phiêu, em có biết lương bình quân của thành phố chúng ta là bao nhiêu
không hả?”.
“Bốn
ngàn tệ thì phải...”
“Em
nhìn thấy bốn ngàn ở đâu, trên bản tin thời sự hả?”.
“Bản
tin thời sự e rằng cũng chẳng quan tâm đến chúng ta. Cái đó, anh coi, lương cơ
bản của nhân viên phục vụ khách sạn bây giờ đều là hai ngàn tệ, cộng thêm với
những khoản thưởng gì gì đó, chắc chưa được ba ngàn, nhưng mà hai ngàn rưỡi là
chắc chắn rồi. Đây mới chỉ là lương của những người học vấn thấp, những người học
vấn cao hơn, thì lương càng nhiều hơn.” Đến tôi mà mỗi tháng còn kiếm được ba bốn
ngàn, những người khác, e là không thua gì tôi rồi.
“Còn
tiền phần trăm hoa hồng nữa làm chi, điều kiện làm việc không khắc nghiệt là tốt
lắm rồi. Hai năm gần đây còn được xem là khá, hai năm trước không biết bao
nhiêu khách sạn khi tuyển người đều nói rất hay, đến khi phát lương bèn tùy tiện
kiếm một lý do nào đó đuổi người ta đi, có những nơi còn tệ hơn, nói không chừng
lại còn đổ hết trách nhiệm cho người ta.”
“Anh
Hai, anh đang bày tỏ tư tưởng phẫn nộ của thanh niên thời đại với em hả?”.
Anh
Hai nhìn tôi với ánh mắt không hề bằng lòng: “Anh nói cho em nghe, em đừng có
luôn tự cho mình là đúng, năm ngoái lương bình quân đầu người của thành phố
chúng ta là ba ngàn mốt! Nghe cho rõ đây, bình quân đầu người, biết cái gì là
bình quân đầu người không hả? Có nghĩa là anh có một trăm vạn mà em chỉ có một
vạn, bình quân giữa hai chúng ta, thì được năm trăm vạn.”
“Lẻ
năm ngàn.”
“Cái
gì?”.
“Không
phải em còn có một vạn à, sao thế, một vạn thì cũng là tiền mà!”.
“Được
được được, là năm trăm vạn lẻ năm ngàn, đây chính là bình quân, cho nên anh mới
nói với em, em đừng cho rằng người xung quanh em đều kiếm được bốn năm ngàn,
năm sáu ngàn, những người đến chỗ bọn em đây cũng có nhiều người kiếm được cả vạn,
nhưng cũng có rất nhiều người chỉ kiếm được ba ngàn, thậm chí là một hai ngàn
thôi.”
Tôi
vặn cái cổ: “Sau đó thì sao? Anh cho rằng em là một người ngây thơ thật à?
Không biết tình hình thời sự trong nước gian nan thế nào thật à? Nhưng mà như
thế thì đã làm sao nào, Linh Linh kiếm được hơn cả vạn lận đó!”.
“Cái
cô Linh Linh kia là lần đầu tiên gặp mặt à?”.
“Bọn
em mới quen nhau chưa bao lâu, em chưa hỏi cô ấy chuyện này, có điều chắc cũng
là lần đầu tiên.”
“Vậy
thì đúng rồi, trước đây nhất định là cô ấy đã gặp người cực phẩm hơn rồi.”
Tôi
rất lấy làm lạ, nói thật lòng, biểu hiện của Trương Tường thực sự ngoài dự đoán
của tôi, mặc dù anh ta không phải người do tôi tìm được, nhưng lần trước khi
tôi gặp anh ta, được xem là một thanh niên nhanh nhẹn, nói năng cũng rất bình
thường, đột nhiên có biểu hiện ngốc nghếch như vậy, tôi thật chẳng dám nhìn nữa,
cũng hối hận vì đã giới thiệu Linh Linh cho anh ta. Cũng giống như những điều
mà vị lãnh tụ tinh thần trong nghề này của chúng tôi từng nói, hai người qua lại
với nhau, khi mới bắt đầu, điều quan trọng nhất chính là ngoại hình, nhưng khi
bên nhau đến cuối cùng, điều không quan trọng nhất cũng lại là ngoại hình. Làm
nghề này lâu như vậy rồi, đã gặp rất nhiều chàng trai cô gái, tôi không phủ nhận
rằng, người có ngoại hình đẹp có thể mang đến cho người ta rất nhiều ưu thế,
nhưng mà cái ngoại hình đẹp này hoàn toàn không thể dùng để sống qua ngày, đặc
biệt là đối với nam giới, người đàn ông đẹp trai có lẽ là một đối tượng tốt để
yêu đương, nhưng tuyệt đối không phải là đối tượng tốt cho hôn nhân.
Cho
nên từ trước đến nay tôi không kiêng dè giới thiệu một chàng trai có ngoại hình
kém một chút nhưng nhân phẩm tốt, năng lực khá giỏi cho một cô gái có ngoại
hình đẹp hơn một chút, trong trường hợp các cô không hài lòng, tôi có thể
khuyên nhủ vào thêm vài câu. Nhưng từ trước đến nay, tôi chưa từng có thói quen
giới thiệu một chàng trai không có tính trách nhiệm, không có lòng khoan dung
cho một cô gái có phẩm hạnh thuần khiết. Tôi vẫn chưa đến nỗi vì một ngàn tệ đó
mà hủy hoại lương tâm của chính mình.
Đương
nhiên, tôi chẳng qua cũng chỉ là một người giới thiệu, chẳng có mối quan hệ sâu
sắc nào với các hội viên, cũng không thể nhìn thấu xem người đó là một người
như thế nào, nhưng tôi luôn căn cứ vào những tiêu chuẩn đã định để tiến hành kiểm
tra nghiêm ngặt. Theo cảm giác của tôi, Trương Tường đã từng đến Quảng Châu,
cũng đã tiếp xúc nhiều với xã hội, điều kiện gia đình cũng rất tốt, cũng không
hề có tính ích kỉ hẹp hòi, lại là thầy giáo, có vẻ hợp với một nữ thanh niên hoạt
động nghệ thuật như Đặng Linh Linh. Khoan hãy nhắc đến nghệ thuật, ai ngờ anh
ta thuần túy chỉ là một kẻ ngốc nghếch như thế! Hoàn toàn có thể lấy làm hình
tượng đại diện cho những kẻ ngốc nghếch trên trang mạng sina luôn ấy chứ!
Theo
tôi, sắp xếp cho Đặng Linh Linh gặp Trương Tường là một sai lầm, nhưng mà Đặng
Linh Linh đã gặp nhân vật cực phẩm hơn Trương Tường... Kẻ ngốc nghếch nào giới
thiệu vậy trời!
“Anh
chưa gặp cô Đặng kia, nhưng theo như lời em nói, cô ấy ngoại hình cũng được, học
vấn cũng được, của cải cũng khá hả?”.
Tôi
gật gật đầu.
“Vậy
em thử nghĩ xem, có mấy người trong thành phố chúng ta xứng đôi với cô ấy?”.
“Chắc
là cũng rất nhiều chứ.”
“Đúng
là không ít, nhưng mà em nói người ta đẹp, lại có tố chất, mỗi tháng còn kiếm
được cả một vạn... Cho dù là chỉ kiếm được năm sáu ngàn đi, có mấy người chưa
có bạn gái? Huống chi cô ta là người sống khép mình, cô ta đi đâu để tìm người
đàn ông cân xứng với mình? Nếu như hoàn cảnh gia đình của cô ấy khá, còn có thể
giúp cô giới thiệu một hai người, nhưng mà cô ấy sống khép mình đến mức không lấy
chồng nổi, hay là gia đình cũng có vấn đề...”
Nghe
đến đây tôi muốn nói chen vào, anh Hai lại nói tiếp: “Đây chỉ là suy đoán của
anh, có lẽ trong gia đình cô ấy không có vấn đề gì, đây chỉ là lấy ví dụ mà
thôi. Ý anh muốn nói, nhất định là cô ấy đã nghe không ít những lời khuyên về
cách chọn người, ví dụ điều kiện bên ngoài đều là thứ yếu, chỉ cần nhân phẩm tốt,
kiếm được tiền hay không không quan trọng. Mà dưới tác động của những lời
khuyên này, cô ấy nhất định cũng đã gặp phải những đối tượng kém hơn rất nhiều,
mà do có những người đó làm nền, cho nên Trương Tường, đã được những người kia
làm nền nên cũng có vẻ như tạm ổn.”
“Theo
như lời anh nói, Đặng Linh Linh còn có khả năng chấp nhận à?”.
“Cái
này, anh không dám nói bừa đâu.”
Tôi
cảm thấy rất mâu thuẫn, từ trong đáy lòng, tôi cảm thấy nếu Đặng Linh Linh kết
đôi với Trương Tường thì quả thật là quá bị sỉ nhục, nhưng làm một thành viên của
trung tâm môi giới hôn nhân, đặc biệt là những người đã thu tiền, tôi không thể
kéo Đặng Linh Linh ra nói, cô gái ơi, cô xứng đáng có được người tốt hơn như vậy
nhiều, nhất định không được đồng ý!
Có
điều được anh Hai khai thông cho như vậy, tiện thể tôi khơi thông cái vấn đề về
Lưu Thụy Căn kia luôn – chẳng lẽ cái tên đó đã gặp người phụ nữ cực phẩm hơn,
cho nên giống như Đặng Linh Linh, cảm thấy tôi rất được?
Vừa
thoáng có suy nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy mâu thuẫn, cũng không biết
nên cảm thấy vui mừng vì cái nhân phẩm của tôi không trượt hạng đến đáy, hay là
nên buồn rầu vì có người lại đánh bại tôi vào cái điểm sở trường nhất của mình.
Có điều không để cho tôi suy nghĩ ra cho rõ ràng, Trương Tường lại gọi điện thoại
đến, dưới sự truy hỏi của anh ta, tôi phải nói rằng Linh Linh đang suy nghĩ, hắn
ta càng hưng phấn hơn, truy hỏi số điện thoại, tôi đau khổ đến mức muốn rên rỉ
thành tiếng, khó khăn lắm mới thuyết phục được hắn ta.
“Phiêu
Phiêu, có phải em còn gặp chuyện gì buồn phiền không hả?”.
Vừa
buông điện thoại, anh Hai nói lại nói tiếp, tôi trề môi nói: “Không phải anh biết
rồi à?”.
“Còn
có chuyện khác nữa thì phải, nếu như chỉ có mỗi chuyện đó, chắc em không đến nỗi
như vậy đâu.”
Người
quen chỉ có những lúc này là không tốt thôi, tôi và anh Hai quen biết nhau tám
năm, đều đã đi guốc trong bụng của nhau, muốn giữ một chút bí mật riêng tư cũng
chẳng dễ dàng gì.
Thấy
tôi không nói gì, anh hỏi lại lần nữa: “Cuối cùng là chuyện gì?”.
“Anh
muốn biết thật à?”.
“Em
nói ra rồi anh mới giúp được chứ.”
“Việc
này, có vẻ hơi khó khăn.”
“Thì
cứ nói ra đi đã.”
Tôi
không lên tiếng, anh Hai chớp chớp hàng lông mi dài của mình, “Nói đi, nói đi
mà, nói ra cho anh nghe đi mà.”
Anh
Hai cao một mét bảy mươi tám, cân nặng bảy mươi tám ki-lôgam, cái tên này khung
xương to, năm xưa khi đang bình thường thì không thấy rõ, bây giờ đứng đó trông
rất vạm vỡ, nhưng khi vẻ đẹp nữ tính của anh ấy lộ ra thì cũng như trước đây
thôi, làm người khác phải say mê.
“Phiêu
Phiêu, Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu...”
“Chu kỳ đèn đỏ của em sắp đến rồi.”
Anh
Hai trề môi nhìn tôi.
“Anh
có cần giúp em nữa không?”.
“Anh...
có thể giúp em mua đường đỏ, cả băng vệ sinh nữa.”
“Vậy
bây giờ anh đi đi.”
Anh
Hai ngớ người ra, tôi cười một cách gian tà: “Việc này có cần phải chuẩn bị trước
không vậy?”.
Tôi
trêu ghẹo anh Hai xong, tâm tình cuối cùng cũng khá lên một chút, buổi tối còn
ăn ké với anh một bữa cơm, đàn quạ đen của ngày hôm nay cuối cùng cũng đã bay
qua khỏi đầu tôi.
Buổi
tối, văn phòng chẳng có ai, một mình tôi ngồi mở máy vẽ tranh, mặc dù bị đả
kích ở tòa soạn truyện tranh, mấy năm nay, tôi cũng đã cảm thấy mình thực sự chẳng
có duyên phận mấy với truyện tranh, nhưng mà, đã trở thành sở thích rồi, tôi không
có được công việc đó, chẳng lẽ không cho phép tôi tự tìm niềm vui sao?
Mặc
dù cái sở thích này thường bị La Lợi chỉ trích, nói rằng thay vì tập trung thời
gian, sức lực cho việc này, chi bằng đi học thêm một lớp gì đó, để sau này tìm
một công việc chắc chắn hơn, nhưng mà tôi cứ mê mẩn hết cả người không thay đổi
được. Chị đây mặc dù không nhà cửa không tiền tài không con cái, nếu như một
chút niềm vui này không giữ lấy, thì sống làm cái quái gì nữa.
Tôi
đang vẽ thì điện thoại bỗng đổ chuông, cầm lên xem, lại là Lưu Thụy Căn.

