Kỷ nguyên xem mắt - Chương 14
Chương
14
Khi
tôi gặp lại Vương Thông là vào ba ngày sau, đó là một ngày thứ bảy.
Ngày
làm việc của chúng tôi tương phản với mọi người, người khác thứ bảy chủ nhật được
nghỉ ngơi, chúng tôi lại bận rộn nhất vào hai ngày này.
Rõ
ràng là muốn xem mắt đấy, nhưng cũng phải đợi sau khi làm xong công việc đã chứ.
Cho nên nếu như không có việc gì, dì Vương và chị Vu cũng sẽ xuất hiện trong
hai ngày này. Vương Thông đến cùng chị Vu, lúc đó tôi đang tiếp một chàng trai.
Chàng trai này chưa đến hai mươi sáu tuổi, nhưng lại sốt ruột cực kỳ: “Chị, chị
xem em lớn như thế này rồi, nếu như vẫn tìm không ra, thì không biết phải tìm một
người như thế nào nữa.”
“Yên
tâm đi, em còn trẻ trung mà.”
“Trẻ
trung cái nỗi gì nữa chị. Em lại chẳng phải là mấy người đàn ông thành đạt kia,
cả đời chẳng có nổi một giải Nobel, càng không có khả năng đến tám mươi tuổi vẫn
có thể tìm được một em hai mươi tám tuổi đâu... Con gái mà đến hai mươi tám tuổi
cũng đã xấu lắm rồi, em thèm vào!”.
Thật
ngại ngùng quá, người đối diện với em năm nay hai mươi bảy tuổi đấy nhé, sắp được
hai mươi tám rồi đó.
“Nhưng...
nếu như không xuất hiện vấn đề gì ngoài ý muốn, ai mà chẳng phải sống đến năm
hai mươi tám tuổi.” Tôi chậm rãi mở miệng nói.
“Em
biết. Nhưng mà nếu như sau này, biết đâu em gặp được một người, mà cô ấy đã hai
mươi tám tuổi. Chị nói xem, cái lúc xuân thì nhất của cô ấy thì em chẳng xơ múi
được gì, lại đi nhìn cái khuôn mặt bà cô già của cô ấy, thế thì cũng thiệt thòi
cho em quá.”
“...
Thế ngoài tuổi tác ra, em còn yêu cầu gì nữa không?”.
“Đương
nhiên là phải đẹp một tí, dáng người phải chuẩn, mập quá em chẳng thèm đâu, chẳng
ôm nổi.”
Khuôn
mặt tôi không biến sắc, nhưng trong lòng tôi đã bắt đầu nghiến răng trèo trẹo rồi
đó, mẹ kiếp! Cứ cho là chị đây có tấm lòng bao dung vô bờ bến, nhưng mà có cần
phải lấy dao đâm từng nhát, từng nhát lên trái tim của chị đây không?
“Còn
gì nữa không?”.
“Còn...
ồ, công việc tốt nhất phải đơn thuần một chút. Đừng là công chức, vì quá phức tạp.
Cũng đừng là người làm ở công ty nước ngoài, ở đó cạnh tranh quá kịch liệt, người
tốt vào đó rồi cũng trở nên xấu xa. Tốt nhất là giáo viên, nếu như là giáo viên
mầm non thì tốt quá. Đương nhiên, em biết rằng việc này khó, cho nên, nếu như
cô ấy chẳng có việc làm, em cũng không để ý đâu.”
Nghe
đến đây, tôi ngẩng đầu: “Tiểu Thường này, chị nhớ là em cũng chỉ mới đi làm mấy
năm thôi mà.”
“Đúng,
em đi học chậm, mới đi làm có ba năm.”
“Thế
nếu như em tìm một người không có công ăn việc làm, cuộc sống sau này...”
“Chị
yên tâm, em tuyệt đối sẽ không đối xử bất công với cô ấy đâu. Mẹ em và em đều
làm trong ngành điện lực, mặc dù em mới làm việc ba năm, nhưng mà lương mỗi
tháng cũng không ít. Mẹ em mỗi tháng còn cho em thêm bốn ngàn tiền trợ cấp, cho
nên, chỉ cần lọt vào mắt em, cô ấy không có việc làm cũng chẳng sao.”
Mẹ
kiếp, điện lực thật là lợi hại, thật là lợi hại, thật là lợi hại!
Giây
phút này đây, tôi cực kỳ phẫn nộ với cơ quan này. Tôi đã từng nghe anh Hai nói,
mỗi năm tiền thưởng cuối năm của ngành điện là sáu vạn, mặc dù đây là một con số
bình quân, nhưng mà ít ra cũng được một đến hai vạn. Bình thường còn đủ các kiểu
tiền trợ cấp, không phải nói quá khoa trương chứ đến băng vệ sinh còn được cấp
nữa kìa. Đúng thật là vào làm trong điện lực, cả đời chẳng biết buồn là gì!
“Chị
Hoàng, em cũng chẳng phải muốn thể hiện gì đâu, nhưng thật đó, từ hồi em còn đi
học đã có người đến mai mối giới thiệu cho em rồi. Nhưng mà em lại cứ thích kiểu
con gái đẹp một chút, ngây thơ một chút, đáng yêu một chút, cho nên mấy cô làm ở
chỗ em, chẳng được cô nào. Nếu như chị Hoàng tìm người giới thiệu cho em, nhất
định là đừng tìm một người có tính cách tốt, gia đình đàng hoàng thế này thế nọ,
em chẳng để ý đến mấy thứ đó đâu, nếu như em chọn mấy người đó, em đã kết hôn từ
lâu rồi. Em chỉ muốn tìm một người mà em nhìn vào cảm thấy thoải mái và phải nhỏ
tuổi.”
“Nhỏ
tuổi ở đây, rốt cuộc là nhỏ theo kiểu nào?”.
“Ít
nhất phải nhỏ hơn em hai ba tuổi, nói chung chỉ cần là người trưởng thành, đều
được tất.”
Cái
khẩu vị của em cũng không nhỏ ha, thế nào, muốn tôi tìm một cô gái mười tám tuổi
hả?
“Thế
theo lời em, tính cách gì gì đó đều không cần phải không?”.
“Đương
nhiên là cũng đừng quá ghê gớm. Có điều con gái mà, hơi ngỗ nghịch một chút
cũng hay hay, giống như trong phim Cô người yêu ngỗ nghịch[1] ấy.”
[1]
Cô người yêu ngỗ nghịch: Một bộ phim của Hàn Quốc.
Con
người này, chắc thiếu người trừng trị đây! Tôi âm thầm liếc nhìn hắn một cái,
đang định hỏi về mấy vấn đề như chiều cao cân nặng gì đó thấy chị Vu đưa Vương
Thông đến. Vương Thông nhìn thấy tôi, khuôn mặt lộ ra vẻ chần chừ, đoán rằng
ngày đó chắc cũng không nhìn kĩ tôi rồi.
“Tiểu
Hoàng đang bận à, làm xong việc vào văn phòng chị một lát nhé.”
“Dạ
vâng.”
Tôi
trả lời xong, sau đó hỏi thêm Tiểu Thường mấy câu nữa, rồi chào hỏi dì Vương mấy
câu, lúc này mới đi về phía chị Vu. Khi tôi đến, nhìn thấy chị Vu đang nói chuyện
với Vương Thông, từ cuộc nói chuyện của hai người có thể biết được, hóa ra hai
người trước đây vốn đã quen biết nhau. Chắc là chị Vu và mẹ của Vương Thông
quen biết nhau. Nhìn thấy tôi bước vào, chị Vu vội vàng bảo tôi ngồi xuống, sau
đó nói: “Đặng Linh Linh là do em phụ trách phải không?”.
“Dạ
đúng ạ, đã giới thiệu cho cô ấy hai người rồi.”
“Đây
là Vương Thông, chắc hai em đã từng gọi điện cho nhau.”
“À,
xin chào, xin chào.” Tôi vội vàng chào hỏi, sau đó lộ ra vẻ chần chừ, “Hình như
chị... có gặp thầy giáo Vương rồi phải không?”.
Vương
Thông lúng túng ho lên một tiếng: “Hình như là vậy thì phải.”
“A,
chị nhớ ra rồi! Ngày đó đó, chị và Linh Linh đi ăn cơm, lúc đó, hình như em có
đi cùng một cô gái nữa thì phải?”.
Vương
Thông ngượng ngùng hơn nữa, chị Vu nói: “Tiểu Hoàng, chị gọi em tới, là để nói
chuyện này. Vương Thông rất thích Đặng Linh Linh, nhưng mà Đặng Linh Linh mấy
ngày gần đây đều từ chối cậu ấy, em giúp chị liên lạc lại xem sao.”
“Cái
này, em liên hệ thì liên hệ được liền, nhưng mà bên phía Đặng Linh Linh...”
“Tôi
biết, tôi biết.” Vương Thông nói, “Thực ra là cô ấy hiểu lầm rồi. Đương nhiên,
cũng không thể hoàn toàn nói là hiểu lầm được. Đúng thế, tôi đã đi gặp người
khác nữa, nhưng mà thật sự chỉ có gặp mặt nhau thôi, hơn nữa là thật sự không
đi không được. Đương nhiên, đây không phải là lý do, quan trọng là, mối quan hệ
giữa chúng tôi không phải cũng chưa xác định sao? Chị Hoàng, tôi không biết chị
có biết hay không, chúng tôi gặp nhau một tháng rồi, nhưng mà mới chỉ gặp nhau
có bốn lần thôi. Cô ấy nói cô ấy phải làm cho kịp bản thảo. Tôi nghĩ cô ấy là một
nhà văn, cũng không tiện làm phiền cô ấy mỗi ngày, cho nên mặc dù tôi rất muốn
hẹn với cô ấy đi ra ngoài, nhưng mà cũng chỉ những khi cô ấy nghỉ ngơi tôi mới
gọi cho cô ấy, còn cô ấy chẳng hề gọi cho tôi lấy một lần.”
“Nói
thật là tôi thật sự rất thích cô ấy, nếu như cô ấy cho tôi một câu trả lời rõ
ràng, chắc chắn là tôi sẽ không đi gặp mặt người khác đâu. Nhưng mà cô ấy cứ
treo tôi như thế... Chị nói xem, tôi cũng lớn như thế này rồi, còn có thể để
cho cô ấy treo trong bao lâu nữa đây? Ôi, không nói những cái này nữa, tóm lại
là cũng tại tôi không tốt, tôi tìm nhiều người như vậy rồi, chỉ có cô ấy mới
làm tôi hài lòng nhất, chị Hoàng, chị giúp cho tôi đi, giúp tôi nói thêm với cô
ấy, tôi chắc chắn sẽ nhớ ơn chị.”
Mẹ
kiếp, nhớ ơn cái đầu quỷ sứ ấy! Cái gì mà nhớ ơn tôi? Tương lai con cái tôi học
trường Nhị Thập Nhất cậu sẽ cố gắng giúp đỡ sao? Bà đây còn chưa cưới xin gì,
việc có con càng chưa thấy bóng dáng đâu, đợi mười mấy năm sau, khi con chị vào
học trường Nhị Thập Nhất, không chừng cậu đã bị ba bệnh huyết áp cao, mỡ máu
cao, đường huyết cao ép chết rồi. Cứ cho là không bị ép chết, trái tim lang sói
của cậu vẫn còn nhớ đến tôi sao?
Nếu
như chỉ có một mình tôi, tôi đã lạnh lùng đuổi cậu ta về rồi, nhưng giờ đây vẫn
còn có chị Vu. Mặc dù tôi không hề cảm thấy chị Vu quá nhiệt tình với chuyện
này, nhưng tôi cũng không thể nào không giữ thể diện cho chị Vu trước mặt Vương
Thông được.
“Thôi
được rồi, để chị thuyết phục thêm cô ấy xem sao, nhưng mà chị không dám hứa đâu
đấy nhé, nói cho cùng thì tính cách của Đặng Linh Linh... có chút cổ hủ.”
“Tôi
biết, tôi biết mà, được hay không tôi cũng đều phải cảm ơn chị Hoàng, có điều tốt
nhất là phải thành công, nếu như cho tôi gặp lại cô ấy một lần nữa, thì là tốt
nhất rồi!”.
Cậu
em này cũng tưởng bở dữ quá ha, trước đây tôi giới thiệu Linh Linh cho cậu gặp
mặt vì nghĩ rằng có thể sống một cuộc sống ổn định, thoải mái, nhưng hiện nay,
với cái nhân phẩm của cậu... đừng nói cô ấy, đến tôi gặp mà còn thấy buồn nôn!
Có điều, mặc dù trong lòng cảm thấy việc này không đáng làm, nhưng mà vẫn phải
gọi điện thôi – một khi đã ở trong giới giang hồ, đâu thể làm theo ý mình được.
Nói
thật lòng, thực sự tôi chẳng có một chút ý định nào muốn giúp Vương Thông cả,
không muốn để Đặng Linh Linh có thêm bất kỳ một sự dây dưa nào với hắn ta –
không chỉ là Đặng Linh Linh, tôi hy vọng tất cả cô gái đều tránh xa hắn ta ra.
Theo như cách nói trên mạng, hắn ta thiếu sự huấn luyện của tiểu công! Hơn nữa
tiểu công đó tuyệt đối không thể là mỹ nam, nếu không thì hời cho hắn ta quá.
Cho
nên tôi gọi cuộc điện thoại này, thứ nhất là để hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai là
cũng xem như có chuyện cười mà nói chuyện, ai ngờ sau khi nghe xong Đặng Linh
Linh lại thở dài, nói: “Anh ta nói như thế à?”.
“Đúng
vậy, sao thế? Linh Linh, em đừng có ngốc nhé, người như thế này, chúng ta nhất
định phải tránh ra cho xa một chút! Chị nói cho em nghe, Trương Tường còn tốt
hơn anh ta!”.
“Không
phải... Lần thứ ba khi gặp nhau, anh ta đã nắm tay em rồi.”
“Hả?!”.
“Bọn
em đang xem phim, anh ta đột nhiên thò tay qua, em chẳng biết làm thế nào, hất
ra mà không được, sau đó lấy cớ cởi áo khoác ra mới thoát được.”
Giây
phút này đây, một tiếng “hả” tôi cũng không nói nên lời, trong lòng tôi bị hàng
ngàn hàng vạn con ngựa cỏ bùn giẫm nát tơi bời rồi. Cực phẩm! Cực phẩm! Cực phẩm!
Cực phẩm mà mà mà mà! Tôi đã từng gặp rất nhiều người cực phẩm, nhưng giống như
kiểu Vương Thông đây, mẹ kiếp, vẫn là lần đầu tiên trong đời!
Cậu
cảm thấy chẳng chi nhiều tiền, chạy nấp trong toilet cũng chẳng sao – bây giờ
giá cả đang tăng vùn vụt mà!
Cậu
cảm thấy Đặng Linh Linh không thể làm cho cậu an tâm hả, cho nên mới đi xem mặt
hả – nói tóm lại là vì vẫn chưa xác định quan hệ mà. Nhưng mà mẹ kiếp!
Mẹ
kiếp, cầm tay người ta làm gì cơ chứ!
Hắn
ta cầm tay người ta, tức là thể hiện hắn thích người ta, chính là muốn xác định
quan hệ rồi đó, nếu như thiết lập quan hệ trên cơ sở này, tại sao hắn lại phải
đi xem mắt, còn trốn đi để khỏi tính tiền là sao?! Ồ, hắn làm như thế, rốt cuộc
là hắn suy nghĩ như thế nào? Chỉ chơi cho vui hay là chỉ muốn lợi dụng?
Mẹ
kiếp lại còn nói cái gì mà rất thích nữa chứ! Nói cái gì mà rất thích nữa chứ
chứ chứ chứ chứ chứ!
Thề
có lương tâm, các bạn nói xem, loại người như thế này tôi đã gặp lần nào
chưa... Gặp rồi! Nhưng mà toàn các ông đã hơn bốn mươi tuổi, đã ly dị vợ, hơn nữa
đối tượng của họ thực sự cũng quá... Chao ôi, không phải là nói xấu các cô, mà
là, thực sự là không thể nào so sánh với Đặng Linh Linh được.
Nói
như vậy có chút thô tục, tại sao điều kiện không tốt lại bị đối xử như vậy, những
người điều kiện tốt lại không như thế?
Chà,
việc này không nói như vậy được. Có điều bình thường, giả dụ nếu tôi và Đặng
Linh Linh đi ra ngoài, cùng lúc muốn tìm một chàng trai giúp đỡ, số lượng các
chàng trai muốn giúp đỡ Đặng Linh Linh có thể nhiều hơn tôi nhiều. Điều đó chứng
tỏ rằng, với điều kiện của Đặng Linh Linh, cái tên Vương Thông kia, còn có thể
đối xử với cô ấy như vậy...
Mẹ
kiếp, cho dù hắn giả vờ, thì giả vờ giỏi thêm chút nữa đi!
Sau
này tôi biết được, cô gái mặc áo đỏ hôm đó là viên chức, thảo nào Vương Thông
muốn đi xem mặt – không phải tôi nói có thể hiểu được hành vi này của Vương
Thông, mà là viên chức thực sự là rất có tiếng thơm. Sau đợt đó, tôi nói với Đặng
Linh Linh: “Cô nương, chúng ta đừng có giấu giếm nữa, giống chị đây suốt ngày
lang thang trong thế giới hai chiều, biết về danh tiếng của em, cũng biết tính
liên tục của công việc của em, nhưng mà những người ở thế giới ba chiều làm sao
mà hiểu được. Người ta vừa nghe em không có không việc chính thức liền tỏ ra sợ
hãi, hơn nữa em nói lương em mỗi tháng có bốn ngàn... Người ta, haizzz, cảm thấy
chẳng có gì đặc sắc, cảm thấy em chẳng có giá trị gì cả!”.
“Em
đã từng có cảm giác này rồi.” Đặng Linh Linh thở dài, “Trước đây em đã gặp một
người, chưa gặp mặt nhau lần nào, đã hỏi trên QQ xem em mỗi tháng kiếm được bao
nhiêu, em nói năm ngàn, anh ta nói liền bắt đầu bày vẽ cho em làm thế nào để cải
tiến.”
“Bày
vẽ cho em cái gì? Anh ta làm nghề gì?”.
“Bán
chữ.”
“Cái
gì?”.
“Tức
là lấy tranh chữ của người khác về bán trong quán của mình... Haizz, em cũng chẳng
rõ lắm, đại khái là như thế.”
“Thế
không có việc gì anh ta cũng thích viết lách hả?”.
“Không
rõ lắm, có điều không nghe anh ta nói.”
“Thế
anh ta bày vẽ em cái gì?”.
“Anh
ta nói em đừng chỉ có viết tiểu thuyết thôi, phải viết thêm những thể loại có học
vấn một chút, thể loại lịch sử, tranh thủ làm sao để giống Vu Đan[2],
Dịch Trung Thiên[3].”
[2]
Vu Đan: Thạc sĩ Văn học Cổ đại, Tiến sĩ về Điện ảnh học của Trung Quốc.
[3]
Dịch Trung Thiên: Học giả, Nhà văn và Nhà Lịch sử học của Trung Quốc.
Tôi
không còn gì để nói, thật sự không còn gì để nói, bây giờ tôi không cảm thấy Đặng
Linh Linh sống khép kín nữa, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình kinh nghiệm quá ít!
Hóa ra mặc dù tôi làm ngành này, nhưng mà gặp phải cực phẩm còn thua xa Đặng
Linh Linh nữa! Cùng với những người trước mặt tôi nói vợ cũ không tốt, những
người đàn ông mà đưa ra yêu cầu thường vẫn hay giả bộ. Nói cách khác họ không hề
cần mời tôi ăn cơm, cũng không đề cập đến bất kỳ lợi ích nào, cho nên chắc là vẫn
chưa lộ rõ bản chất của họ?
Có
được những hiểu biết này, ánh mắt tôi nhìn Lưu Thụy Căn càng lộ rõ vẻ yêu
thương hơn nữa, hôm nay tôi nhìn Lưu Thụy Căn, nhìn đến nỗi anh có chút ngại
ngùng: “Em nhìn anh làm gì thế?”.
Lúc
này đây, chúng tôi cũng đã hiểu rõ nhau hơn rồi, mặc dù trước mặt anh tôi vẫn
căng thẳng, nhưng vẫn tốt hơn trước đây nhiều, mà lúc đó tôi cũng ở trong trạng
thái hồn xiêu phách lạc, bị anh hỏi như vậy, tôi cũng to gan trả lời: “Nhìn vẻ
đẹp của anh.”
Anh
cười, lắc lắc đầu, tôi lại nói tiếp: “Thật đó, em cảm thấy mình thật may mắn.”
“Có
nghĩa là sao?”.
“Tình
yêu đầu tiên của em, có thể tìm được người như anh đây. Anh nhớ cô gái em từng
kể với anh không, điều kiện của cô ấy tốt hơn em nhiều, nhưng mà mãi vẫn chẳng
gặp được người thích hợp. Gặp phải những người, ôi...”
“Có
thể người ta yêu cầu cao quá.”
Tôi
lắc đầu, chẳng nói gì. Đúng vậy, yêu cầu của Đặng Linh Linh cũng không phải là
quá thấp, trong những cuộc nói chuyện của tôi và cô ấy, tôi cũng đã phát hiện
ra, cô ấy cũng đã gặp được người tương đối bình thường, nhưng mà cô ấy vẫn chưa
đồng ý.
“Thật
đấy, chị Hoàng à, có một khoảng thời gian em cũng đã chấp nhận số phận, em
nghĩ, có thể mình sẽ không tìm được người nào đối xử với em tốt như thế nữa,
nhưng mà lúc đó, em nằm trên giường và nhìn lên trần nhà, nghĩ rằng phải sống cả
đời với anh ấy, luôn cảm thấy... rất thiệt thòi.”
Trong
khoảng thời gian trước khi đến chỗ chúng tôi đây, cô đã từng gặp một chàng
trai, chàng trai đó lương không cao, nhưng nói chung cũng có tiền đồ để phát
triển, điều kiện của gia đình cũng tạm được, điều quan trọng nhất là, vô cùng quan
tâm đến cô ấy, một lần ít nhất phải gọi điện ba ngày một lần.
Sau
khi tích lũy được kinh nghiệm sau mấy lần gặp đàn ông cực phẩm, gặp được một
người như vậy đã được xem là hiếm có rồi, có điều cuối cùng Đặng Linh Linh vẫn
quyết định bỏ qua. Nhưng mà điều này không phải nói Đặng Linh Linh có tiêu chuẩn
cao, yêu cầu nghiêm ngặt, xét cho cùng, cô vẫn chưa tìm được người có điều kiện
tương đương với cô, nếu như cô gặp được Lưu Thụy Căn...

