Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 05 phần 2

[5.2]

Hoắc Thành Quân tìm một chiếc khăn
nhỏ, bọc vào quai ấm thuốc rồi bưng lên, chậm rãi đổ thuốc vào trong một chiếc
bát ngọc. Khi nàng đổ thuốc, nghiêng đầu mỉm cười, trên gương mặt lạnh lùng lộ
ra vài phần quyến rũ, “Ta vẫn nghĩ rằng ngươi là một người vô tâm, Vân Ca cũng
nhiều nhất có được vài phần chiếu cố rất hiếm có của ngươi, nhưng mà không nghĩ
rằng…nếu ngươi thực sự vô tâm, ngược lại ta sẽ nhận rõ, thế nhưng không phải.
Có điều có tâm cũng tốt, ngươi có tâm, ta mới có thể làm cho ngươi thương tâm.”

Hoắc Thành Quân đẩy bát ngọc tới
trước mặt Mạnh Giác, đồng tử trong mắt Mạnh Giác đột nhiên co lại, bên môi nụ
cười thản nhiên ngưng kết thành băng. Hoắc Thành Quân cười ngọt ngào: “Bát
thuốc này, ta muốn ngươi tự mình cho cô ta uống.”

Mạnh Giác nhìn màu thuốc đen xì
trong bát, muốn cử động nhưng lại không thể động.

Hoắc Thành Quân cười hỏi: “Làm sao
vậy? Để cho đứa bé này chết, không phải là ngươi đề nghị hay sao? Đây chính là
cốt nhục của Lưu Phất Lăng, ngươi không phải cũng cảm thấy chướng mắt sao?”

Mạnh Giác trừng mắt nhìn Hoắc Thành
Quân, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, “Ngươi nhất định phải muốn như thế này sao?”

Hoắc Thành Quân cười gật đầu, nụ
cười hết sức xinh đẹp, “Nếu ngươi không đồng ý, sáu ngày sau, chúng ta gặp ở
pháp trường. Ta không phải phụ thân, cũng không phải hoàng thượng, ta không có
nhiều băn khoăn như vậy, ta chỉ muốn trong lòng thoải mái, cùng lắm thì, chúng
ta ba bên đều ngọc nát đá tan*! Ta tin rằng người của ngươi cũng đã sớm lật
tung Trường An lên rồi, lần trước ngươi không cứu được Vân Ca, lần sau ngươi
cũng tuyệt đối không cứu được cô ta. Ta cam đoan với ngươi, ta đã sớm chuẩn bị
hết thảy để đối phó với ngươi, nếu ta thật sự không thoải mái, sẽ có người giúp
ta nghĩ ra vô số phương pháp giết chết một người vui hơn so với chém đầu
nhiều.”

*Ngọc
nát đá tan: thành ngữ, ý chỉ rằng tốt xấu gì đều bị tiêu hủy hết cả.

Mạnh Giác đưa mắt nhìn chén thuốc
một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thành Quân, thản nhiên nở nụ cười, chậm
rãi nhả ra một câu: “Được.”

Hoắc Thành Quân chỉ cảm thấy khí
lạnh bao trùm khắp người, thân thể không tự kiềm chế được muốn lui về phía sau,
lại dùng lý trí cứng rắn khống chế lại, không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm
vào Mạnh Giác.

Căn phòng giam giữ Vân Ca được xây
dựng thập phần bí ẩn. Nhờ vào vách núi che dấu, một nửa giấu trong núi, một nửa
giấu dưới mặt đất, ngoại trừ một cánh cửa và cơ quan tương thông với bên ngoài,
ngay cả cửa sổ cũng không có.

Vân Ca nằm trên giường, mặt quay
vào vách tường, dường như đang ngủ. Cùng với tiếng cơ quan mở ra, một mùi hương
thuốc nồng đậm bay tới bên giường.

“Vân Ca, nhìn xem ai tới thăm ngươi
?”

Là giọng của Hoắc Thành Quân, Vân
Ca thầm thở dài một tiếng, ngày chết của ta cũng đã định rồi, ngươi còn muốn
làm gì nữa?

Nàng khẽ chống nửa người ngồi dậy,
không ngờ rằng lại nhìn thấy Mạnh Giác đứng ở bên cạnh giường. Trong lòng nàng
có chút ấm áp khó gọi tên, giống như một thân một mình bôn ba trong núi rừng mờ
mịt lạnh lẽo, trong bóng tối bỗng nhiên nhìn thấy ánh đèn của một hộ gia đình,
tuy rằng trong lòng vẫn chưa thực sự an tâm, nhưng lại có vài phần an ổn.

Hoắc Thành Quân bưng một cái khay,
trên đó có đặt một bát thuốc. Nàng ta đặt khay lên trên bàn, cầm nén hương lên,
vừa thắp nén hương, vừa cười nói: “Quả nhiên là giống một người sắp làm mẹ, bị
nhốt trong một căn phòng không hề thấy ánh mặt trời thế này, nhưng lại thấy
tinh thần so với lần trước ở lãnh cung tốt hơn nhiều.”

Vân Ca im lặng nhìn Hoắc Thành
Quân, hai tay vô thức đan vào nhau đặt ở trước bụng. Hoắc Thành Quân cười nhìn
về phía Mạnh Giác, “Mê hương đã bắt đầu có tác dụng.”

Mạnh Giác chậm rãi đi tới chỗ Vân
Ca. Vân Ca nhìn vào ánh mắt của hắn, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, lui người vào
sâu trong giường, nhưng cũng rất nhanh đã chạm vào vách tường, không còn chỗ
nào có thể tránh được nữa. Nàng vung tay đẩy hắn ra, nhưng người lại mềm nhũn,
không có chút sức lực gì.

Mạnh Giác nhẹ nhàng ôm nàng vào
lòng, cầm cổ tay của nàng, vừa bắt mạch, vừa tinh tế nhìn nàng. Trong đôi mắt
vẫn đen như mực của hắn có sóng lớn cuộn trào, dường như có ôn nhu, nhưng phần
nhiều là lạnh như băng, không có chút tình cảm gì.

Hoắc Thành Quân nhìn thấy bộ dáng
Mạnh Giác, nộ khí xông lên tới đầu, cười lạnh hai tiếng, cất giọng dịu dàng nói
với Vân Ca: “Ngươi có biết thuốc trên bàn là thuốc gì không? Là phương thuốc
sẩy thai Mạnh Giác tự tay kê đó, tự tay sắc đó.”

Rốt cuộc, Vân Ca lần đầu tiên để lộ
ra vẻ mặt hoảng loạn. Hoắc Thành Quân thở dài một tiếng, hết sức hài lòng nheo
mắt lại, tinh tế thưởng thức mỗi một biểu cảm trên mặt Vân Ca. Vân Ca hoàn toàn
không tin lời nói của Hoắc Thành Quân, ánh mắt nhìn thẳng vào Mạnh Giác, tựa hồ
muốn hắn chứng thực. Mạnh Giác né tránh ánh mắt của của nàng, vẻ mặt bình tĩnh
bê bát thuốc lên.

Nàng từ không tin tưởng dần dần
biến thành sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trợn lên, trong con ngươi tối
đen tràn đầy cầu xin. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào tay Mạnh Giác, tựa hồ đối
với hắn vẫn còn có một phần tin tưởng cuối cùng, cảm thấy là tay hắn sẽ rụt
lại.

Khi nhìn thấy Mạnh Giác bưng bát
lên, phần tin tưởng cuối cùng của nàng tan thành mây khói, trong con ngươi tối
đen có phẫn nộ, có hận oán, khi cái bát càng lúc càng gần nàng, toàn bộ hóa
thành nước mắt, biến thành bi thương và cầu xin. Môi của nàng càng không ngừng
run rẩy, dùng hết toàn lực, nhưng lại không nói ra được một câu, nàng nhìn Mạnh
Giác, im lặng cầu xin hắn.

Một tay Mạnh Giác bóp lấy cằm Vân
Ca, ép nàng há miệng ra, một tay đặt bát tới bên môi Vân Ca. Trong mắt Vân Ca,
nước mắt liên tiếp rơi xuống, tay nàng cầm ống tay áo của hắn. Dưới tác dụng
của mê dược, thân thể của nàng căn bản không có khả năng cử động, nhưng nàng
lại có thể hoàn toàn dựa vào ý chí, gắt gao nắm lấy ống tay áo của hắn.

“Cầu... Cầu...”

Tuyệt vọng, sợ hãi làm cho thân thể
nàng không ngừng run rẩy, trong mắt hiện ra là bi thương và thỉnh cầu. Nước mắt
rơi xuống, vừa nhanh lại vừa nhiều, nóng bỏng đập xuống tay hắn, mỗi một giọt
đều là cầu xin hắn.

Tay hắn dừng lại.

Trong mắt Vân Ca có những chấm sao
nhỏ chợt sáng chợt tắt, đột nhiên làm cho hắn nhớ tới buổi tối hôm đó, có vô số
đom đóm. Hắn khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đổ thuốc vào
trong miệng nàng. Bàn tay nàng nắm lấy ống tay áo của hắn đã thả xuống. Bi
thương và cầu xin đều nhạt đi, toàn bộ ánh sáng trong mắt nàng, từng điểm, từng
điểm tắt đi, cuối cùng toàn bộ tình cảm trong mắt đều đã chết. Chỉ có nước mắt
nơi khóe mắt, từng giọt, lại từng giọt chậm rãi rơi xuống.

Sắc mặt Mạnh Giác vẫn như thường,
tay cũng vẫn rất vững vàng, nhưng trong lòng lại bắt đầu run rẩy, người đang
dựa trong ngực hắn tựa hồ là Vân Ca, rồi lại tựa hồ không phải là Vân Ca. Khi
đổ xong ngụm thuốc cuối cùng, vẻ mặt của nàng vậy mà lại bình tĩnh kỳ lạ, chỉ
gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác, gắt gao nhìn thẳng vào hắn.

Sau đó, dưới váy Vân Ca dần dần có
máu thấm đẫm. Tay nàng run run rẩy rẩy sờ vào. Trên tay máu đen ướt ướt, dính
dính. Vân Ca giơ tay lên nhìn, giống như muốn nhìn rõ ràng hết thảy, để ghi
khắc hết thảy thật sâu trong lòng. Mạnh Giác kinh hãi, vội che mắt nàng lại,
thế nhưng nàng lại đưa tay vào miệng, muốn cảm nhận được đứa con của nàng. Mạnh
Giác lại vội vàng kéo tay nàng ra. Dựa theo phương thuốc được phối, sau khi đứa
nhỏ mất đi, sẽ cầm máu rất nhanh, nhưng Vân Ca chảy máu càng lúc càng nhiều,
không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Mạnh Giác kiểm tra mạch tượng của
Vân Ca, bàn tay hắn có chút run rẩy khó mà nhận ra được, hắn gắt gao ôm lấy Vân
Ca trong lòng, người nàng đã lạnh như một khối băng.

“Vân Ca, Vân Ca, sau này nàng còn
có thể có được đứa con khác, còn có thể có những đứa con khỏe mạnh khác, chỉ
cần nàng khỏe lên…”

Khuôn mặt nàng bình tĩnh, ánh mắt
mở lớn không hề chớp nhìn hắn. Nàng cố hết sức giơ tay lên, lau máu còn dính
trên bàn tay lên ngực áo hắn. Cuối cùng, trước ngực hắn có in hình một bàn tay
đỏ tươi, lạnh lẽo thấu xương nhưng lại đau đớn bỏng rát giống như bị đặt một
chiếc bàn là nóng bỏng lên đó.

“Ta…hận…ngươi!” Môi của nàng khẽ cử
động nhưng không phát ra tiếng.

Những từ căn bản không phải là âm
thanh phát ra, nhưng lại giống như sấm rền, nổ vang ở bên tai hắn. Cho dù nàng
xoay người rời đi, cho dù nàng ở bên cạnh Lưu Phất Lăng, nhưng hắn vẫn tin
tưởng, cuối cùng nàng nhất định sẽ ở chung một chỗ với mình, nhưng vào giờ khắc
này, tin chắc của hắn đã tan biến như bọt biển.

Bởi vì mất máu quá nhiều, Vân Ca
bắt đầu hôn mê. Mạnh Giác ôm lấy nàng, bước ra bên ngoài. Hoắc Thành Quân muốn
ngăn cản, nhưng nhìn thấy Vân Ca đầy người là vết máu đỏ tươi, trên người Mạnh
Giác cũng loang lổ vết máu, toàn thân nàng đột nhiên ớn lạnh, căn bản không dám
tới gần bọn họ, thân thể không kiềm chế được nên trốn sang một bên, chỉ có thể
nhìn Mạnh Giác bước nhanh rời đi.

………………………

Váy xanh thô đã cũ, áo nửa cũ nửa
mới, một cây ngân trâm cài lên búi tóc đen gọn gàng. Bất kỳ ai nhìn thấy trang
phục như thế này, đều không thể tin được rằng nữ tử này chính là Tiệp dư nương
nương của Hán triều. Người hầu Mạnh phủ vừa dẫn đường, vừa lén quan sát Hứa
Bình Quân. Hứa Bình Quân không hề nhận thấy, chỉ bước đi vội vàng. Khi đi vào
tới bên trong, Tam Nguyệt ra đón, vừa muốn quỳ xuống, đã được Hứa Bình Quân kéo
lên, “Đừng làm mấy động tác vô nghĩa này nữa, nhanh chóng dẫn ta đi xem Vân Ca
thế nào.”

Tam Nguyệt ngoại trừ Mạnh Giác ra,
ai cũng không coi là chủ nhân, nghe thấy Hứa Bình Quân nói như thế, đúng thực
là hợp tâm ý, thuận thế đứng lên, dẫn nàng vào noãn các.

*Noãn
các: căn phòng ấm áp, có thể là có thiết kế thêm lò sưởi hoặc thiết bị sưởi ấm.

Vân Ca nằm trên giường, chìm sâu
vào giấc ngủ, sắc mặt trắng bệch, thân thể cuộn tròn lại, hai tay đặt ở trên
bụng, dường như muốn bảo vệ thứ gì đó. Đệm chăn trên giường đều là mới đổi,
nhưng tấm ga trên giường vẫn có những vệt máu nhỏ. Mạnh Giác ngồi dưới đất,
lẳng lặng nhìn Vân Ca, bóng lưng nhìn qua mỏi mệt, cô đơn.

Hứa Bình Quân kinh hãi, “Đã xảy ra
chuyện gì?”

Tam Nguyệt nhỏ giọng nói: “Công tử
đã ngồi không nhúc nhích như vậy cả đêm rồi. Tất cả các biện pháp có thể nghĩ
ra đều đã thử, nhưng Vân cô nương vẫn không thể tỉnh dậy, cứ tiếp tục hôn mê
sâu như thế này, chỉ sợ…Bát sư đệ nói, là bởi vì bản thân Vân cô nương không
muốn tỉnh lại. Ta đoán công tử phái người mời nương nương đến, nhất định là do
nghĩ nương nương là tỷ tỷ của Vân cô nương, có lẽ có thể đánh thức được nàng.”

Mấy ngày này, Hứa Bình Quân chưa
bao giờ có được một giấc ngủ an ổn, đột nhiên nghe được tin dữ của Vân Ca,
trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, thân thể liền lảo đảo, Tam Nguyệt vội
đỡ nàng, “Nương nương?”

Hứa Bình Quân lấy lại bình tĩnh,
đẩy tay Tam Nguyệt ra, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, cúi người quan sát Vân
Ca, “Vân Ca, Vân Ca, là tỷ! Tỷ tới thăm muội này, muội mau tỉnh lại nhìn tỷ
xem…”

Vân Ca vẫn im lặng nhắm mắt, không
có phản ứng gì.

Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy sợ hãi,
đưa tay kiểm tra hơi thở của Vân Ca, khi dài khi ngắn, vô cùng mỏng manh. Cho
dù không hiểu y thuật, nhưng nàng cũng biết tình trạng của Vân Ca rất không ổn.

“Mạnh đại ca, rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì? Vân Ca, muội ấy làm sao vậy? Vì sao… vì sao… lại biến thành như thế
này? Vì sao lại như vậy?”

Từ hơn một tháng trước, Hứa Bình
Quân đã có đầy bụng nghi vấn, vốn tưởng rằng sẽ theo thời gian mà tra ra manh
mối, nhưng nghi vấn lại càng ngày càng nhiều.

Đầu tiên là Mạnh Giác bảo nàng lập
tức mang Hổ nhi rời khỏi thành Trường An, đến một nơi tên là “Thanh viên” ở một
khoảng thời gian ngắn. Lúc ấy, sắc mặt Mạnh Giác nghiêm túc, chỉ nói là có liên
quan tới tính mạng Vân Ca, xin nàng cần phải nghe theo tất cả những gì hắn an
bài, về phía Lưu Tuân, hắn sẽ đi thông báo. Mạnh Giác tuyệt đối sẽ không lấy
tính mạng của Vân Ca hay của nàng ra mà nói đùa, nàng lập tức không nói hai
lời, mang Hổ nhi lặng lẽ rời khỏi Trường An. Chờ khi nàng quay về Trường An,
Lưu Phất Lăng đã băng hà, mà hoàng đế lại có thể là Bệnh Dĩ!

Bệnh Dĩ đã chuyển tới Tuyên Thất
Điện trong Vị Ương Cung, mà nàng được an bài tới ở Kim Hoa điện, khoảng cách
giữa hai điện xa tới mức có thể đặt một tòa phủ đệ ở giữa.

Bệnh Dĩ ra ra vào vào, đều có hoạn
quan, cung nữ, thị vệ tiền hô hậu ủng, mà khi nàng gặp hắn, lại cần phải quỳ
xuống! Khi hắn đi qua, nàng cũng phải cúi đầu, không thể nhìn thẳng vào hắn,
bởi vì đó là “Đại bất kính”.

Nàng đi gặp hắn, cần thái giám
truyền lời, tiểu thái giám truyền lời tới đại thái giám, đại thái giám truyền
lời tới thái giám hầu cận, sau đó đợi cho tới khi chân đứng đã tê rần, mới có
thể nhìn thấy hắn. Quỳ xuống lễ bái, thật vất vả mới có thể hành xong lễ, vừa
mới ngẩng đầu, muốn nói chuyện, lại thấy phía sau hắn còn có thái giám đang
đứng, những lời nói đã đầy trong miệng nàng, lập tức trở nên buồn tẻ vô vị.

Nghe nói Hung Nô ở Quan Trung gây
rối, Tây Vực rung chuyển bất ổn, cả ngày hắn cùng một đám quan viên bận bận bịu
bịu, thương nghị chuyện xuất binh. Lại bởi vì hắn mới vừa đăng cơ, các quốc gia
đều phái sứ giả đến chúc mừng, bề ngoài là chúc mừng, nhưng cũng không phải là
không có ý tứ ngầm tới thăm dò, toàn bộ đều phải cẩn thận ứng đối, hắn bận bịu tới
mức căn bản không rảnh để ý tới những chuyện khác. Cùng sống trong Vị Ương
Cung, bọn họ lại căn bản không có cơ hội được gặp riêng nhau.

Trước kia nàng vốn không hiểu rõ,
nếu cùng sống trong một cung điện, sao lại có tú nữ oán giận, tận tới khi đầu
bạc cũng không thể gặp hoàng thượng một lần, hiện tại rốt cuộc đã hiểu được.

Nàng đứng ở trong Vị Ương Cung rộng
lớn dường như không có giới hạn, thường thường hoang mang, nàng rốt cuộc là ai?
Tiệp dư nương nương sao? Người khác nói với nàng, Tiệp dư là phẩm cấp cao nhất
trong những phi tử của hoàng thượng. Nhưng nàng vẫn không hiểu rõ, phẩm cấp này
rốt cuộc là cái gì vậy? Đối với nàng có ích lợi gì?

Nàng vẫn luôn biết rằng, nàng là vợ
của hắn, hắn là chồng của nàng, thế nhưng hiện tại nàng đã không biết mình là
ai, cũng không biết hắn là ai. Nam nhân trước kia, nàng ở phòng bếp gọi một
tiếng, có thể chạy từ ngoài phòng vào, giúp nàng nấu cơm, đã đi đâu mất rồi?

Nam nhân trước kia đầu kề đầu, vai
kề vai, cùng nàng bê vại ủ rượu, đã đi đâu mất rồi?

Nam nhân trước kia, ban ngày nói
nói cười cười cùng nàng, buổi tối cùng chen chúc trên kháng, dựa sát vào nhau
để sưởi ấm, đã đi đâu mất rồi?

Nam nhân trước kia, khi nàng làm
cho không vui, có thể xụ mặt tức giận, khi đi ngủ, xoay lưng về phía nàng, đã
đi đâu mất rồi?

…………………………

Sau đó nàng nghe nói Đại công tử bị
giam cầm ở Kiến Chương cung, cứ từng vò, từng vò rượu được khiêng vào, mỗi ngày
đều say trong hương rượu. Nàng loáng thoáng nghe nói, vị trí hoàng đế vốn là
của Lưu Hạ, nhưng bởi vì Lưu Hạ rất ngu ngốc, cho nên Hoắc Quang xin ý kiến của
Thượng Quan thái hoàng thái hậu, sau đó được đồng ý, đã lập Bệnh Dĩ.

Nàng nghĩ tới hồng y nữ tử tươi
cười điềm tĩnh, vội vàng hỏi thăm tung tích của Hồng Y, nhận được tin tức lại
là: Hồng Y đã chết. Nàng làm thế nào cũng không thể được tin đây là thật sự,
mùa hè vừa mới nghe Hồng Y thổi sáo, khi mùa thu vào cung, nàng còn kéo Hồng Y
ra, cho nàng xem túi hương nàng thêu cho Vân Ca.

Vì sao lại như vậy?

Vân Ca hiện tại lại thành thế này,
tính mạng đang như mành chỉ treo chuông. Nàng không rõ, rốt cuộc là tại sao lại
thế này? Mới hơn một tháng mà thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mạnh Giác vẫn im lặng, Hứa Bình
Quân dịu giọng nói: “Mạnh đại ca, huynh không nói cho muội biết Vân Ca vì sao
lại như vậy, muội làm thế nào để nghĩ cách giúp huynh chứ? Huynh là người hiểu
y thuật, nên biết rõ, sẽ theo chứng bệnh mà kê đơn, mới có thể chữa bệnh.”

Ánh mắt Mạnh Giác chậm rãi dời khỏi
người Vân Ca, nhìn về phía Hứa Bình Quân, trong mắt tràn đầy mê mang khó hiểu,
“Một đứa bé ngay cả hình dạng cũng chưa hình thành, so với tính mạng của bản
thân mình quan trọng hơn sao? Sau này vẫn có thể có đứa con khác…”

“Cái gì?” Hứa Bình Quân nghe không
hiểu.

“Nàng rốt cuộc là vì đứa bé, hay là
bởi vì Lưu Phất Lăng?”

Hứa Bình Quân nhìn tới tư thế của
Vân Ca, đột nhiên hiểu được, “Vân Ca có thai sao?” Lời nói mới ra khỏi miệng,
lại lập tức ý thức được một chuyện khác, “Muội ấy sảy thai?”

Thân thể Hứa Bình Quân có phần mềm
nhũn, vội vàng vịn vào giường, trượt xuống, ngồi lên tấm thảm. Chậm chạp sau
một hồi lâu, nàng mới có thể mở miệng nói chuyện, “Mạnh đại ca, huynh là nam
nhân, không hiểu được tâm tư nữ nhân. Nam nhân chờ sau khi đứa bé được sinh ra,
nhìn thấy đứa bé, mới bắt đầu thực sự ý thức được mình làm phụ thân rồi, nhưng
nữ nhân lại là trời sinh đã là mẫu thân, từ khi các nàng hoài thai, cũng đã
cùng đứa bé tâm tâm tương thông. Sau khi sảy thai, nam nhân cũng chỉ vì đứa bé
mất đi mà buồn lòng, nhưng bọn họ vẫn có thể vào triều như trước, có thể làm
việc như trước, đau buồn sau một thời gian ngắn, hết thảy cũng sẽ phai nhạt, dù
sao bọn họ đối với đứa bé cũng không có kí ức cụ thể gì. Nhưng nỗi buồn này đối
với nữ nhân lại là cả đời, cho dù về sau có đứa con khác, nàng vẫn nhớ tới đứa
bé đã mất đi như trước.”

Trong mắt Mạnh Giác là bóng tối
tĩnh mịch.

Hứa Bình Quân còn có một câu không
dám nói: huống chi, đây là cốt nhục của Lưu Phất Lăng, đứa bé này là nỗi nhớ và
hi vọng của Vân Ca, là mối liên hệ cuối cùng của Lưu Phất Lăng với Vân Ca trong
hồng trần mờ mịt, trong suốt quãng đời dài đằng đẵng phía trước.

“Mạnh đại ca, thân thể Vân Ca luôn
luôn khỏe mạnh, đứa bé tại sao lại bị đẻ non?” Nếu như là nữ tử khác, có lẽ sẽ
bởi vì trượng phu qua đời, bi thương quá độ mà sảy thai, nhưng nếu là Vân Ca,
nàng có đứa con của Lưu Phất Lăng, nhất định sẽ càng thêm kiên cường, chăm sóc
tốt, bảo vệ tốt cho đứa bé.

Mạnh Giác vẫn im lặng, thật lâu
sau, hắn mới nói, dường như rất hờ hững: “Là ta ép nàng uống thuốc sẩy thai.”

“Cái gì? Huynh…”

Hứa Bình Quân đột nhiên đứng dậy,
giương tay tát Mạnh Giác. Mạnh Giác vẫn ngồi im không động đậy, không hề có ý
định né tránh.

“Bốp” một tiếng vang lên, bản thân
Hứa Bình Quân cũng không thể tin được, vậy mà mình lại có thể thật sự tát Mạnh
Giác một bạt tai, tay nàng run rẩy, mạnh mẽ xoay người, nhìn Vân Ca, “Ta muốn
mang Vân Ca đi, muội ấy sẽ không muốn nhìn thấy huynh nữa.” Nàng xoay người,
bước ra ngoài phòng, sai người chuẩn bị xe ngựa.

“Muội có thể mang nàng tới chỗ nào?
Vị Ương Cung sao? Nếu Vân Ca không muốn gặp ta, sau này lại càng không muốn gặp
Lưu Tuân.”

Bước chân Hứa Bình Quân ngừng lại
trên mặt đất, trên người nàng có từng đợt, từng đợt ớn lạnh, tựa hồ chỉ cần đi
về đi phía trước một bước, sẽ rơi vào bão tuyết đầy trời. Nàng muốn hỏi Mạnh
Giác rõ ràng, huynh nói vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng không có chút dũng khí
nào để mở miệng, chỉ có bờ môi không ngừng run run.

Đứa con của Vân Ca, cũng là con của
Lưu Phất Lăng! Là con của Lưu Phất Lăng…

Hạ thân của Vân Ca lại bắt đầu xuất
huyết, Mạnh Giác bỗng chốc từ trên thảm đứng bật dậy, vội vàng cầm lấy kim
châm, châm vào các huyệt vị, cũng không hề hiệu quả.

Hứa Bình Quân vô lực tựa vào cây
cột, nước mắt dâng tràn trong mắt, giống như mưa rơi, ào ào rơi xuống, trong
lòng khẩn cầu hết lần này tới lần khác, nếu trên điện Diêm Vương thực sự có sổ
sinh tử, nàng nguyện ý tặng dương thọ cho Vân Ca, chỉ cầu Vân Ca có thể tỉnh
lại.

Môi Vân Ca cũng đã trắng bệch, thần
sắc lại bình thản khác thường, hai tay đan nhau đặt ở trên bụng, khóe môi còn
mang theo ý cười mơ hồ. Mạnh Giác dùng hết phương pháp, cũng không thể làm Vân
Ca ngừng chảy máu, hắn đột nhiên rút hết toàn bộ kim châm trên các huyệt vị ra,
nắm lấy bả vai nàng, không ngừng lắc mạnh, “Vân Ca, nàng nghe đây, đứa bé đã
chết rồi! Bất luận là nàng có chịu tỉnh lại hay không, đứa bé cũng đã chết rồi!
Nàng đừng tưởng rằng nàng vẫn ngủ, là có thể làm như hết thảy đều không xảy ra.
Đứa bé đã chết! Là bị ta giết chết! Không phải là nàng hận ta sao? Vậy cứ hận
đi! Nếu nàng cứ như vậy mà chết, chẳng phải là có lợi cho ta sao?”

Hứa Bình Quân bước tới ngăn cản
hắn, “Huynh điên rồi? Không được kích động muội ấy nữa!”

Mạnh Giác đưa tay đẩy Hứa Bình Quân
ra, hắn kề sát ở bên tai Vân Ca, không ngừng nhắc lại: “Đứa bé đã chết! Đứa bé
đã chết! Đứa bé đã chết! Đứa bé đã chết!...”

Tam Nguyệt nghe được động tĩnh, vội
chạy vào, nhìn thấy Hứa Bình Quân ngã trên mặt đất, vội đi đỡ nàng. Hứa Bình
Quân nước mắt đầy mặt, nắm cánh tay Tam Nguyệt, khóc lóc cầu xin: “Ngươi mau đi
ngăn Mạnh Giác lại, huynh ấy điên rồi! Huynh ấy sẽ bức chết Vân Ca!”

Giọng nói của Mạnh Giác đột nhiên
dừng lại.

Vân Ca trong tay hắn, giống như một
tượng gỗ đã bị hỏng, không hề có sinh khí. Đôi tay vốn đan nhau, đặt ở trước
bụng, không biết khi nào đã mềm nhũn buông xuống. Đôi mắt nhắm chặt, thấm ra
hai giọt nước mắt, dọc theo khóe mắt, chậm rãi rơi xuống tay áo Mạnh Giác.

Tam Nguyệt vui sướng kêu lên: “Vân
cô nương tỉnh rồi!”

Hứa Bình Quân lắc lắc đầu, Vân Ca
từ trong một giấc mộng đẹp tỉnh lại, hiện giờ muội ấy lại bước vào một cơn ác
mộng. Mạnh Giác thật cẩn thận đặt nàng xuống gối, môi lại kề sát bên tai nàng,
nói rõ từng từ: “Nàng phải cố gắng sống sót! Ta chờ nàng sau khi tỉnh lại báo
thù!”

“Muội ấy có thể tỉnh lại sao?” Hứa
Bình Quân nhìn màu đỏ tươi trên váy Vân Ca, không hề tin tưởng.

Mạnh Giác lạnh lùng nói: “Không ai
hiểu rõ hơn sức mạnh của thù hận so với ta.”

Hết chương 5.

Báo cáo nội dung xấu