Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 06 phần 2
[6.2]
Vô số thị vệ như một dòng thủy
triều ào tới, trong đao quang kiếm ảnh của đoàn người ào ào kéo đến, nam tử đột
nhiên bỏ ngựa, từ trên ngựa phi thân xuống, động tác xuất quỷ nhập thần, không
hề phát ra tiếng động.
Hoắc Quang dường như nghe thấy
tiếng kêu sợ hãi của những người khác, thế nhưng quá nhanh, nhanh tới mức ông
ta căn bản không kịp phản ứng, trên cổ đã có một luồng khí lạnh thấu tận tâm
can.
Hết thảy, lập tức, yên lặng.
Chỉ thấy một nam tử đeo mặt nạ ngân
lang, đứng ở, trước mặt Hoắc Quang.
Đao trong tay hắn, đặt, trên cổ
Hoắc Quang.
(Mấy chỗ tự dưng có dấu phẩy này,
không phải là tớ tự chế đâu, bản gốc nó thế, đây là dụng ý muốn nhấn mạnh của
tác giả.)
Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân trong
đầu trống rỗng, Hoắc Quang ở trong lòng bọn họ là thần không có khả năng thất
bại, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ông ấy cũng đều có biện pháp hóa giải, Hoắc
Quang làm sao có thể bị người khác kề đao lên cổ được?
Hoắc Thành Quân ngây người sau một
hồi lâu, mới có chút tỉnh ngộ, lập tức hét lớn: “Tất cả mọi người dừng tay, lui
ra phía sau!” Kỳ thật không cần nàng nói, mọi người sớm đã ngừng động tác, ngây
ngốc nhìn chằm chằm vào nam tử và Hoắc Quang.
Nàng nhìn về phía nam tử, nửa cung
kính nửa uy hiếp nói: “Người dưới đao của ngươi là Đại Tướng quân Đại Tư Mã của
Đại Hán, nếu ngươi làm ông ấy bị thương nửa phân, chính là làm nhục quốc uy Đại
Hán, Đại Hán tất dốc hết toàn bộ quốc lực truy sát ngươi và gia tộc của ngươi.
Nhưng, nếu ngươi chịu buông đao, bất luận là ngươi có oan, hay là có thỉnh cầu
gì, chúng ta đều sẽ hết sức đáp ứng ngươi.”
Sắc mặt Hoắc Quang tuy rằng có phần
trắng bệch, nhưng không có gì là hoảng loạn, ngược lại khóe môi còn khẽ nhếch
thành một nụ cười nhạt, ung dung hỏi han: “Không biết công tử đến từ Vương tộc
nào trong các quốc gia Tây Vực? Bên sườn Hãn huyết bảo mã như được chắp cánh,
ngày đi ngàn dặm, được coi là ‘thiên mã’ trong loài ngựa. Theo “Sử ký” ghi lại,
phụ cận Nhị Sư Thành của nước Ðại Uyển có tọa lạc một ngọn núi cao, trên núi có
một con ngựa hoang, chạy nhảy như bay, thế nhưng do tốc độ quá nhanh, người ta
căn bản không thể bắt giữ, vì thế người trong nước Ðại Uyển mới nghĩ ra một
biện pháp, vào một buổi tối mùa xuân, đem một con ngựa cái ngũ sắc thả dưới
chân núi, con ngựa hoang và con ngựa cái sau khi giao phối sinh hạ được chính
là hãn huyết bảo mã. Triều ta võ lực hùng mạnh, phát binh hai mươi vạn muốn
đoạt lấy hãn huyết bảo mã, lấy được một ngàn con, đối xử như báu vật. Nhưng Hãn
huyết bảo mã vượt trội nhất chính là trong mình có huyết mạch quý giá của con
ngựa hoang, hãn huyết bảo mã hiện tại trong tay triều ta, tuy rằng là tuấn mã,
nhưng sớm đã không thể tính là ‘hãn huyết bảo mã’ chân chính. Bạch mã này của
ngươi, chắc là thế hệ sau của Mã vương ngựa hoang đó. Lão phu khi còn trẻ tuổi,
cũng từng đi qua Tây Vực, nhưng không có cơ hội tới Ðại Uyển, nói thực thì cũng
chưa từng thấy qua ‘hãn huyết bảo mã’ chân chính, nên thật ra cũng cần đa tạ
công tử, để cho lão phu được một lần thấy phong thái của thiên mã.”
Hoắc Quang ở dưới lưỡi đao, vậy mà
có thể đĩnh đạc cất lời, nếu không phải cảnh tượng trước mắt rất quái dị, người
nghe nhất định sẽ cho rằng ông ta đang kể chuyện xưa cho con cháu. Nam tử lại
không hề động đậy, chỉ không nói một lời, đứng yên lặng.
Chợt nghe thấy tiếng vó ngựa “lộc
cộc”, hóa ra là hắc y nữ tử cưỡi ngựa chạy tới. Bởi vì Hoắc Quang gặp nguy
hiểm, tâm trí mọi người đều bị khiếp sợ, căn bản không biết khi nào hắc y nữ tử
đã rời đi.
Hắc y nữ tử ở trên ngựa trả lời:
“Tam thiếu gia, năm tên muốn đi gọi viện binh đều đã chết.”
Sắc mặt Hoắc Quang rốt cuộc cũng có
thay đổi, ý định muốn kéo dài thời gian của ông ta vậy mà đã hoàn toàn bị nhìn
thấu. Ông ta gượng cười, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Nếu công tử muốn giết ta,
lão phu sớm đã bị mất mạng, ngươi thực sự muốn gì?”
Giọng nói của nam tử lạnh như băng:
“Ta muốn gặp Vân Ca, Đại tướng quân sai người mang muội ấy tới đây, nếu muội ấy
không bị tổn hại tới một cọng tóc, thì ngươi đương nhiên cũng không bị tổn hại
tới cọng tóc nào.”
Sau hơn nửa canh giờ nữa chính là
thời gian chém đầu Vân Ca sớm đã định ra, xem ra người này là đặc biệt tới cứu
Vân Ca. Sau khi Hoắc Quang ngây người một lát, trái lại còn trở nên thoải mái.
Vốn hoài nghi người này có liên quan tới Lưu Tuân, không ngờ lại là vì Vân Ca
mà đến, vậy là tốt rồi! Nếu người này là minh hữu của Lưu Tuân, Hoắc thị sẽ rơi
vào nguy hiểm.
Hoắc Thành Quân muốn mở miệng nói
rõ ra tình hình thực tế, rồi lại có chút chần chờ. Nếu người tới biết Vân Ca đã
không còn trong tay bọn họ, liệu có dễ dàng buông tha cho phụ thân hay không?
Người dưới đao của hắn chính là Đại Tướng quân Đại Tư Mã của Đại Hán, mặc kệ
hắn nói ra yêu cầu gì, đều có thể được thực hiện, bỏ lỡ hôm nay, tuyệt đối
không có cơ hội lần sau.
Hoắc Quang vốn là người đa nghi,
thế nhưng rất kỳ quái, ông ta lại tin tưởng người đang kề đao vào cổ mình.
Người này cử chỉ kiêu căng, nhưng lại làm cho ông ta cảm thấy có vài phần quen
thuộc, “Tội danh của Vân Ca sớm đã được xóa bỏ rồi, đã thả ra khỏi đại lao,
hiện giờ đang ở quý phủ của Gián nghị đại phu Mạnh Giác.”
Nam tử trừng mắt nhìn ông ta một
cái, không nói một lời thu đao, xoay người, lên ngựa. Động tác liên tiếp, như
mây bay nước chảy. Thời gian chỉ trong nháy mắt, thân thể hắn đã ở trên lưng
ngựa. Có mấy chục thị vệ thân mặc áo giáp cứng, cầm đao, giáo trong tay, vây
quanh dày đặc quanh người hắn, hắn lại làm như không thấy, vô cùng ung dung,
thúc ngựa rời đi.
Hắn tới cũng không biết tại sao, đi
cũng không rõ tại sao. Thi thể đầy đất, mọi người đều kinh hãi ớn lạnh, nhưng
hắn lại coi như chỉ là một trò chơi. Hoắc Sơn gầm lên một tiếng, cầm bảo đao
trong tay ném về hướng hắn. Hoắc Vũ như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức hạ lệnh:
“Đuổi giết bọn họ! Trần Điền, Vương Tử Nộ lập tức đi điều Vũ Lâm doanh.”
Nam tử nghe tiếng động quay đầu
lại.
Đao của Hoắc Sơn trên không trung,
xé gió rít gào bay thẳng về phía mặt hắn. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn
nhất định có thể tránh đi. Nhưng không ngờ, nam tử không tránh không né, để mặc
cho cây đao bay thẳng tắp đập vào mặt nạ.
“A!”
Không ít người kêu lên sợ hãi nhưng
lại lộ ra một phần thương tiếc, nhưng còn chưa kêu lên sợ hãi xong, đã biến
thành trợn mắt há mồm. Chỉ thấy mặt nạ ngân lang vỡ ra một đường chính giữa,
nam tử thì lông tóc cũng không hề tổn hại, hiển nhiên là hắn cố ý làm thế, mặt
nạ dữ tợn rơi xuống, cuối cùng lộ ra dung nhan anh tuấn, lạnh lùng dị thường.
Ánh mắt nam tử dừng trên gương mặt
Hoắc Quang một lát, rồi lại quay đầu.
Cùng lắm là chỉ trong chớp mắt.
Một con ngựa trắng, một con ngựa
đen, nhanh chóng biến mất ở trong núi rừng. Khoảnh khắc thấy rõ ràng dung mạo
nam tử, Hoắc Quang như bị sét đánh, trước mắt tối sầm, ngã thẳng xuống mặt đất.
Hoắc Vân vội đỡ ông ta, “Bá bá, bá
bá...”
Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Thành Quân
đều lập tức vây quanh đó.
“Cha, cha!”
“Bá bá, bá bá!”
Trong tiếng kêu, tiếng gào, mấy
người hầu muốn cho Hoắc Quang dễ thở, bèn đốt ngải thảo để Hoắc Quang ngửi. Hơi
thở Hoắc Quang có chút thuận lợi, người lại vẫn chậm chạp chưa thấy tỉnh lại,
dường như ngẩn người ra, lại dường như đang suy tư. Sau một lúc lâu, ông ta
quay sang Hoắc Vũ phân phó: “Không được đuổi theo người kia nữa, cũng không cho
phép bất kỳ người nào được nhắc tới chuyện xảy ra hôm nay.” Nghĩ một lát, ông
ta lại phân phó:
“Sau khi trở về, tất cả thị vệ hôm
nay đều an bài đến biên cương tòng quân.”
Hoắc Vũ mặc dù trong lòng khó hiểu,
cũng không dám đặt câu hỏi, chỉ có thể liên tục đáp “Vâng.”
…………………
Vân Ca là người bệnh nghe lời nhất
nhưng cũng hờ hững nhất mà Tam Nguyệt đã gặp. Bất kể là thuốc đắng tới bao
nhiêu, chỉ cần bê tới đặt trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ một ngụm uống cạn,
bất luận là châm cứu đau như thế nào, nàng đều có thể không hề nhíu mày mà chịu
đựng.
Chỉ là, đối với những chuyện khác,
mặc kệ là tiêu phí nhiều hay ít tâm tư, nàng đều coi như không nhìn thấy. Nàng
đối với tất cả mọi người đều rất lãnh đạm. Loại lãnh đạm này, không phải là
ngạo mạn trên cao nhìn xuống, mà là thật cẩn thận đề phòng.
Tam Nguyệt nhớ tới nàng trước kia,
ánh mắt trong trẻo đầy ý cười, chỉ cảm thấy rằng thực đau lòng, rốt cuộc cũng
có thể cảm nhận được vài phần tâm tình của công tử. Ngay cả người đứng ngoài
nhìn như nàng cũng cảm thấy thế này, cảm nhận trong lòng của người trong cuộc
chỉ sợ cũng không phải hai chữ “đau lòng” là có thể nói rõ hết được.
Ngày mùa đông, trời nhanh tối hơn,
cho nên bữa tối cũng dùng khá sớm. Tam Nguyệt hầu hạ Vân Ca dùng cơm xong, thu
dọn bát đĩa đi ra, trong ánh sáng mờ mờ, nàng nhìn thấy hai người đứng ở trong
sân, một nữ tử dùng khăn đen che mặt, một nam tử đứng khuất trong bóng tối.
Tam Nguyệt tự thấy võ công của mình
cũng không kém, nhưng hai người này vào trong sân khi nào, lại đứng ở chỗ này
bao lâu rồi, nàng lại không hề có cảm giác. Huống chi, chỗ ở của Vân Ca, nhị sư
huynh và ngũ sư đệ luân phiên dẫn người canh giữ, hai người này có thể không
làm kinh động bất kỳ người nào, đã đứng ở trong sân rồi.
Nàng cẩn thận lui về phía sau từng
bước, quăng mạnh bát đĩa xuống mặt đất, “Người đâu!”
Nam tử dường như có chút không kiên
nhẫn, bước nhanh tới hướng trong phòng. Tam Nguyệt muốn ngăn, một cây roi, nhàn
nhã vung tới, phần đầu cây roi chỉ thăm dò mấy lần, đã phong kín toàn bộ đường
đi của nàng. Nàng nhìn thấy nam tử kia vào phòng, lại nghe thấy trong phòng
truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Vân Ca, gấp đến độ muốn khóc lên. Nếu Vân Ca lại
có chuyện ngoài ý muốn, nàng ăn nói với công tử như thế nào đây?
Hắc y nữ tử thấy bộ dáng của nàng,
nhẹ giọng nói: “Từ khi ngươi chuẩn bị bữa tối, ta đã đi theo phía sau ngươi,
nhìn ra được, ngươi đối với tiểu thư nhà ta rất lo lắng, chăm sóc, đa tạ
ngươi!”
Cùng với lời nói của nàng, ngọn roi
trong tay nàng dần dần chậm lại, Tam Nguyệt hoảng hốt trong chớp mắt, rốt cuộc
hiểu được ý tứ trong lời nói của nữ tử, “Vân Ca là tiểu thư nhà ngươi?”
Bát Nguyệt, Cửu Nguyệt vội vàng
chạy vào, nhìn thấy Tam Nguyệt bị người khác tấn công, không nói hai lời lập
tức tả hữu cùng tấn công hắc y nữ tử. Chiêu xuất ra chính là sát chiêu, Tam
Nguyệt hoảng hốt, hét lên với hắc y nữ tử: “Cẩn thận!”
Mạnh Giác mới vừa sải bước vào
trong sân, cũng kêu lên: “Trúc cô nương, xin hạ thủ lưu tình!”
A Trúc thu loan đao trong tay áo
trở về, người từ từ bay lên, Tam Nguyệt đỡ đường kiếm của Bát Nguyệt thay nàng,
hai ám khí của Cửu Nguyệt đập vỡ một khối ngọc bội mà Mạnh Giác trong lúc vội
vàng ném ra, rồi rơi xuống mặt đất.
A Trúc hành một lễ với Mạnh Giác,
“Tham kiến Mạnh công tử.”
Mạnh Giác cũng chắp tay hành một lễ
đáp lại, “Nhiều năm không gặp, cô vẫn khỏe chứ? Đến Trường An được bao lâu
rồi?”
“Khỏe lắm. Giữa trưa vừa mới tới.”
Mạnh Giác nhìn về phía trong phòng,
“Diệu cũng tới sao?”
A Trúc giải thích: “Bố cáo Vân Ca
bị chém đầu cũng được dán ở quận Đôn Hoàng, có người biết rõ sự tình đã lập tức
thông báo tin tức cho tam thiếu gia, không phải chúng ta không tín nhiệm Mạnh
công tử, thật sự là huynh muội liên tâm, không có cách nào không lo lắng được,
xin Mạnh công tử thứ lỗi.”
Vẻ mặt Mạnh Giác ảm đạm, hướng A
Trúc chắp tay thi lễ, “Sao dám trách tội chứ? Năm đó từng ở trước mặt song thân
Vân Ca đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho nàng, không nghĩ tới chăm sóc lại thành ra
như vậy, là ta nên bồi tội với hai người.”
A Trúc nghiêng người tránh đi, ôn
hòa nói: “Ta tin rằng công tử đã cố gắng hết sức, chỉ là…tính tình của thiếu
gia nhà ta, mong rằng công tử chăm sóc tốt để Vân Ca nhi quên đi phần nào những
chuyện không vui trong lòng.”
Mạnh Giác gật gật đầu.
“Chúng ta vừa tới Trường An, còn
không biết đã xảy ra chuyện gì, Vân Ca rốt cuộc là đã làm gì mà lại bị chém
đầu?”
Mạnh Giác không trả lời, sau một
lúc lâu, mới nói: “Nếu Vân Ca muốn nói, nàng sẽ tự mình nói cho hai người
biết.” Hắn do dự một hồi, vẫn bước tới hướng trong phòng, khi tới cửa rồi, lại
không bước tiếp nữa.
Đã nhiều ngày này, Vân Ca giống như
một người rối gỗ, rốt cuộc cũng đã có vài phần nhân khí, đang ngồi cúi đầu,
nước mắt cứ từng giọt rơi xuống. Nam tử ngồi ở bên cạnh giường, nhìn chằm chằm
vào Vân Ca, mày kiếm nhíu chặt lại, tựa hồ rất tức giận.
Huynh muội hai người, một người
đang ngồi, một người đang rơi lệ, hơn nửa ngày cũng không nói câu nào. Người ít
nói kiệm lời như nam tử rốt cuộc cũng không chịu nổi, “Vân Ca nhi, muội là
người câm à? Ta hỏi rốt cuộc là ai ức hiếp muội, muội làm sao mà một câu cũng
không nói? Làm sao lại nhiều nước mắt tới như vậy?”
Vân Ca vẫn chỉ im lặng rơi nước
mắt.
Vân Ca từ nhỏ là một người nói
huyên thuyên, không ai quan tâm nàng nói gì cũng có thể tự mình nói với mình cả
nửa ngày, có lúc nào thì im lặng? Nam tử vừa thấy đau lòng, lại vừa bực mình,
bình sinh tới giờ lần đầu tiên mềm giọng cất lời, “Là ai ức hiệp muội, muội nói
cho ca ca, ta giúp muội có thù báo thù, có oán báo oán, được không? Xử lý xong
bọn họ, sẽ dẫn muội về nhà, muội muốn thứ gì, ta đều tìm cho muội, muội muốn đi
nơi nào chơi, ta cũng đi cùng muội.”
Không nghĩ tới nước mắt Vân Ca
chẳng những không ngừng rơi, ngược lại nàng bỗng nhiên bổ nhào vào trong lòng
hắn, hu hu khóc lớn lên. Tam ca có chút luống cuống, Vân Ca nhi chỉ như thế ở
trước mặt Nhị ca, ở trước mặt hắn nhất quán là nghịch ngợm cãi bướng, thân thể
hắn cứng ngắc, tựa hồ hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, sau một hồi lâu,
mới bắt chước bộ dáng Nhị ca, vỗ nhẹ lên lưng Vân Ca, thế nhưng làm thế thì cực
kỳ không quen, vẻ mặt rất là kỳ quái.
Hắn nhìn về phía Mạnh Giác đang
đứng ở cửa, Mạnh Giác ôm quyền thi lễ, hắn lại chỉ khẽ nhếch khóe môi, trong
mắt hiện lên đều là khinh thường và châm chọc.
Mạnh Giác ảm đạm cười, dường như
lãnh đạm như thường, nhưng thực tế là toàn thân đều đề phòng, chỉ cần ngón tay
Vân Ca chỉ vào hắn, tiếp theo chỉ trong nháy mắt khẳng định thứ lao tới chính
là lưỡi đao của Tam ca nàng.
Vân Ca khóc một lát, chậm rãi lau
nước mắt, tựa vào bờ vai Tam ca hỏi: “Muội còn tưởng rằng mọi người không cần
muội nữa! Cha đâu? Mẹ đâu? Nhị ca đâu? Sao mọi người lại không tới gặp muội?”
Nếu Tam ca có thể đến sớm một chút, có lẽ tất cả…
Vân Ca nói chuyện, trong mắt lại có
nước mắt.
Nha đầu này đem chuyện chém đầu để
gia tộc gặp gỡ sao? Tam ca nhíu mày, không trả lời.
A Trúc bèn trả lời: “Lão gia và phu
nhân còn chưa biết, năm trước khi bọn họ từ Thổ Phiên trở về, trên đường đi qua
núi Đạt Phản, gặp phải tuyết lở…”
“Cái gì?” Vân Ca hiện tại giống như
chim thấy cung tên gặp cành cong cũng sợ, có chút bị kích động, sắc mặt đã
trắng bệch.
A Trúc vội nói: “Tính mạng của lão
gia và phu nhân không lo, chỉ là người bị nhốt trong sơn cốc, trong thời gian
ngắn không ra được, sợ là phải chờ tới mùa xuân, đợi khi tuyết tan bớt một ít,
mới có thể nghĩ cách ra ngoài được.”
“Thế, thế…”
“Tiểu thư không cần lo lắng, tam
thiếu gia đã chuẩn bị sẵn lương thực, quần áo để mang tới đó, điêu nhi sẽ mang
mấy thứ này vào trong sơn cốc.”
Tam ca lại nhíu mày nói: “Muội đừng
phí tâm lo nghĩ! Ta thấy cha xem chuyện đó thành thế ngoại tiên cư, lại còn bảo
ta mang bút lông và thảm Đại Thực* vào, còn chỉ định bút lông chỉ dùng loại làm
bằng lông trên cổ dê, thảm phải có hình hoa cúc lớn.”
*Đại Thực: tên một quốc gia cổ đại
ở Trung Quốc.
“Nhị ca đâu?”
Sắc mặt Tam ca có điểm khó coi.
A Trúc vừa định nói, Tam ca đã
không kiên nhẫn nói tiếp: “Cả nhà này ngốc nhất chính là muội! Chuyện của Nhị
ca, tự huynh ấy sẽ giải quyết được, thật sự không được, còn có ta, không tới
phiên muội quan tâm, chuyện của muội thì sao? Rốt cuộc là sao lại thế này? Nếu
không có sự tình trọng yếu, chúng ta lập tức quay về Tây Vực.”
A Trúc dịu dàng hỏi: “Tiểu thư, ta
thấy sắc mặt tiểu thư không tốt, là bị bệnh sao?”
Vân Ca im lặng một hồi, nói: “Tam
ca, chuyện của muội, muội cũng sẽ tự mình xử lý tốt. Muội biết trong nhà nhất
định có rất nhiều chuyện quan trọng chờ huynh làm, huynh và A Trúc đi về trước
đi!”
“Muội không về nhà cùng ta sao?”
Mắt Vân Ca ươn ướt, “Hiện tại thì
không, chờ muội…xử lý xong một số việc, muội sẽ trở về.”
Tam ca chăm chú nhìn Vân Ca trong
chốc lát, gật gật đầu. Mặc dù là huynh muội, nhưng cuộc sống của mỗi người đều
là riêng của người đó, không có bất kì ai có thể thay thế một người định đoạt
cuộc sống của họ.
Tam ca lạnh giọng nói: “Không được
để cho ta lần sau bất thình lình lại nhận được bố cáo muội bị chém đầu nữa!”
A Trúc nhẹ giọng nói: “Tam thiếu
gia vừa nhìn thấy bố cáo là lập tức chạy đi, từ khi biết tin tức đến bây giờ,
gần như là chưa được nghỉ ngơi.”
Trong ba ngày, từ Tây Vực đuổi tới
Trường An, cho dù là thần tuấn hãn huyết bảo mã cũng phải mệt nha! Huống chi
thân thể Tam ca vốn đã không tốt. Vân Ca từ khi bị sảy thai tới giờ, chỉ cảm
thấy trong lòng dường như đã kết băng, ngay cả máu trong huyết quản cũng đều
thấy lạnh, hiện tại lại cảm thấy là mặc kệ phát sinh chuyện gì, luôn luôn có
một góc nho nhỏ ấm áp, muốn lùi thật sâu vào trong góc nhỏ ấm áp đó, thế nhưng,
nghĩ đến đứa bé…
Nếu như nó vẫn còn sống, sẽ có cữu
cữu vô cùng yêu thương nó. Sẽ có A Trúc võ công cao cường dẫn nó đi chơi, còn
có một người mẹ sẽ nấu cho nó ăn, nàng sẽ làm cho nó những món ăn ngon nhất
thiên hạ, nàng sẽ dẫn nó tới Thiên Sơn, tới Thổ Lỗ Phiên ăn nho…
Chỉ là, đã không thể nữa rồi!
Chuyện gì cũng đều không thể làm! Nó đã không thể nhìn thấy tất cả những thứ đó
rồi, đã bị người ta tàn nhẫn mang đi rồi!
Vân Ca đưa mắt nhìn về phía Mạnh
Giác. Mạnh Giác bình tĩnh mỉm cười, hết thảy cảm xúc đều bị che giấu lại. Ánh
mắt Vân Ca sắc bén lạnh lẽo, đâm vào hai tròng mắt tối đen như mực của hắn, rất
nhanh đã bị thôn tính sạch sẽ, đúng là không thể khơi dậy nổi nửa điểm kinh sợ.
Tam ca đột nhiên nói: “Vân Ca nhi,
ta an bài cho muội một chỗ ở khác.”
Vân Ca có chút khó hiểu, chẳng lẽ
thế lực của Tam ca mở rộng tới Trường An rồi sao? Nhưng không phải phụ thân
không cho phép bọn họ bước vào lãnh thổ Hán triều sao? Nhưng có thể rời khỏi
Mạnh phủ, cũng không phải chuyện xấu, Vân Ca gật đầu.

