Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 08 phần 3

 [8.3]

“Ta… ta…” Lưu Tuân nhìn vào bàn tay
của mình, không thể nói được thành lời.

“Đại ca, những chuyện trước kia,
huynh nghe thấy, huynh nhìn thấy đều là thật, nhưng đây chẳng qua là bởi vì
muội hiểu lầm thân phận của huynh. Muội và Lăng ca ca từ khi còn nhỏ đã có hẹn
ước phu thê, muội đến Trường An là vì tìm chàng, bởi vì trông huynh có chút
giống chàng, lại cũng có một khối ngọc bội giống hệt của chàng, cho nên muội đã
nhận lầm huynh là chàng. Những thứ huynh nhìn thấy, nghe thấy, kỳ thật đều là
muội làm vì chàng, không phải bởi vì huynh.”

Vân Ca trốn sau những bông hoa, sửa
sang lại y phục, không biết là bởi vì giọng nói mơ hồ không rõ, hay là hắn căn
bản không muốn nghe, tất cả những câu nói đều biến thành những mảnh nhỏ rời
rạc, tối nghĩa khó hiểu, nhưng khi rơi xuống tận đáy lòng, như thể có vô vàn
những mũi kim sắc nhọn đâm vào trong tim, đau đớn từng trận.

“Đại ca, thực xin lỗi! Muội không
biết những hành động lúc đó của muội lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy, xin đại ca
tha thứ cho muội. Hứa tỷ tỷ đối với đại ca tình sâu nghĩa nặng, đại ca cũng vẫn
che chở yêu thương đối với tỷ tỷ, hai người nhất định phải hạnh phúc.”

Lưu Tuân giống như đã hoàn toàn
tỉnh táo, sửa sang lại trường bào, khẽ phất ống tay áo, đứng lên, mỉm cười nói:
“Nàng ấy đúng là ‘tình sâu nghĩa nặng’ đối với ta!”, bốn chữ “tình sâu nghĩa
nặng” kia được nhấn mạnh khác thường.

Vân Ca sửa sang lại y phục xong,
bước ra, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, nhưng thần thái cũng đã bình tĩnh thản nhiên,
“Đại ca hiểu được là tốt rồi, nhất định phải trân trọng tỷ ấy. Huynh là hoàng
đế, có thể có được vô số nữ tử xinh đẹp xuất chúng, thùy mị dịu dàng, nhưng
trên thế gian này sẽ không tìm được người thứ hai đối với huynh như thế.”

Nụ cười của Lưu Tuân có phần lạnh
nhạt xa cách, “Muội tìm ta có chuyện gì?”

Vân Ca cắn cắn môi, cố lấy dũng khí
hỏi: “Đại ca, huynh có muốn Hoắc Thành Quân sinh con cho huynh không?”

Lưu Tuân nhìn chằm chằm vào Vân Ca,
trầm ngâm không trả lời.

“Đại ca, nói cho muội biết sự thật!
Có lẽ muội có thể giúp được huynh.”

Lưu Tuân cụp mắt xuống, “Nếu nàng
mang thai, Hổ nhi sẽ rất nguy hiểm. Cả đời này, có lẽ ta còn có thể có rất
nhiều đứa con khác, nhưng nó nhất định là đứa con mà ta yêu thương nhất.” Bên
môi hắn có nụ cười nhẹ, “Ta tự tay làm nôi cho nó, tự tay làm ngựa gỗ cho nó,
tự tay giặt tã cho nó, ngay cả hiện tại, ta vẫn cứ bằng lòng bò trên mặt đất,
để cho nó cưỡi trên lưng ta, cùng chơi cưỡi ngựa với nó. Hổ nhi vĩnh viễn là
con trai của ta, những đứa con khác từ khi sinh ra, đều đã có một thân phận khác,
chúng nó là con của ta nhưng vẫn là thần tử của ta, bất luận là chúng nó thông
tuệ tài giỏi thế nào, được người khác yêu mến thế nào, nhưng những việc kia, ta
đều không làm cho chúng được.”

Vân Ca khom người tìm một hồi lâu,
nhặt lên một chiếc bình gốm nhỏ lúc trước bị rơi xuống đất, đưa cho Lưu Tuân.
Lưu Tuân nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, “Đây là thứ gì vậy?”

“Trước mỗi lần lâm hạnh Hoắc Thành
Quân, cho cô ta uống một viên, cô ta sẽ không có hài tử của huynh.”

Thậm chí có loại thuốc như vậy sao?
Trong mắt Lưu Tuân hiện ra sự vui mừng khôn xiết, vội vàng đổ một viên thuốc ra
lòng bàn tay, đặt tới bên môi nếm thử, “Có mùi vị quá khác thường. Hoắc Thành
Quân không phải nữ tử bình thường, từ nhỏ nàng đã ra vào cung đình, về phương
diện này đều rất cẩn thận.”

“Muội đã thử rồi, viên thuốc này
gặp nước sẽ tan, bỏ vào trong canh đương quy, nhung hươu hầm chim trĩ, sẽ không
có mùi vị khác thường nữa. Đại ca có thể nghĩ ra biện pháp, thường uống chung
với cô ta một ít. Đương quy, nhung hươu đối với nam tử bổ thận dương, với nữ tử
điều kinh dưỡng huyết. Cho dù cô ta lệnh thái y kiểm tra, miễn là không kiểm
tra tới chén canh đã uống lúc đó, sẽ không tìm ra được thứ gì, ngược lại sẽ bởi
vì ân sủng của đại ca mà vui mừng.”

Ánh mắt Lưu Tuân nhìn Vân Ca hiện
ra chút kỳ lạ, chậm chạp không nói rằng nhận hay không nhận.

Vân Ca thấp thỏm bất an, nhỏ giọng
nói: “Đại ca là hoàng đế, cô ta là phi tử của huynh, khi nói chuyện có thể rất
dễ dàng bỏ viên thuốc vào trong chén canh, thái y, cung nữ có khôn khéo tới mấy
cũng đều không nhìn ra khác thường.”

Lưu Tuân thản nhiên cười lớn, cẩn
thận đặt chiếc lọ gốm vào trong ngực áo, vừa đi ra bên ngoài, vừa nói: “Vân Ca,
muội đã thay đổi.”

Căng thẳng của Vân Ca tiêu tan,
nàng đi theo hắn ra đại điện, cười nhạt nói: “Không phải đại ca cũng thay đổi
rất nhiều sao?”

Lưu Tuân nhếch khóe môi, không nói
gì. Trong bóng đêm, không nghe thấy âm thanh gì, chỉ có tiếng loạt soạt y bào
của hai người. Trong cung điện tráng lệ lộng lẫy như vậy lại tràn ngập im lặng,
nhưng chốn mộ hoang cỏ dại cao tới đầu gối kia lại vang lên từng đợt tiếng cười
trầm bổng.

Đang lúc hoảng hoảng hốt hốt, Lưu
Tuân cảm thấy bên tai hình như có tiếng cười, đột nhiên nghiêng đầu sang, nhưng
chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng lạnh lùng của nàng, tiếng cười nơi mộ
hoang đó, càng bay càng xa, càng bay càng xa…

Vân Ca nhìn thấy một bóng người
hiện ra chỗ tường cung, ăn mặc như thể một binh lính, nàng đột nhiên nhấc chân
đuổi theo. Bóng người kia cũng phát hiện ra nàng, lập tức nện bước nhanh hơn.

Lưu Tuân gọi: “Vân Ca, muội làm gì
thế? Mau về đây!”

Vân Ca giống như hoàn toàn không
nghe thấy, chỉ như thể phát điên đuổi theo bóng người kia, Lưu Tuân bất đắc dĩ,
cũng đành đuổi theo.

Giữa những bức tường cung, càng
chạy càng xa, đã tới một nơi mà Vân Ca chưa bao giờ tới, có thị vệ phát hiện ra
Vân Ca, khiển trách: “Đây là cấm địa hoàng cung, sao có thể chạy loạn như điên
thế được, người kia lập tức dừng lại!”

Vân Ca mắt thấy bóng dáng kia chợt
hiện ra ở chỗ tối của tường cung, gấp đến độ liều lĩnh chạy tới phía trước. Thị
vệ rút đao ra, ngăn nàng lại, đang muốn động thủ, Lưu Tuân ở phía sau hét lớn:
“Đều dừng tay!”

Thị vệ thấy rõ người tới là ai, vội
quỳ xuống. Vân Ca chạy nhanh qua các cột trụ hành lang, cửa điện, nhưng căn bản
không nhìn thấy bóng dáng người kia. Lưu Tuân hỏi: “Rốt cuộc là muội đang muốn
tìm thứ gì? Nói ra, trẫm sai người cùng đi tìm giúp muội.”

“Một người mặc quần áo binh lính
màu đen, vừa mới chạy lướt qua dưới mái hiên.”

Thị vệ quỳ trên mặt đất ngẩn người
nhìn nhau, nhất tề lắc đầu, “Chúng thần chỉ nhìn thấy cô nương chạy tới.”

Vân Ca không chịu buông xuôi, tìm
kiếm hết trong lại ngoài một lần, vẫn không phát hiện ra dấu vết nào. Lưu Tuân
khuyên nhủ: “Quay lại thôi! Thời gian dài như vậy không nhìn thấy bóng dáng
muội, nghĩa phụ của muội nhất định đã bắt đầu sốt ruột. Nói không chừng, là
muội nhất thời hoa mắt, nhìn mèo hoang thành ra bóng người.”

Vân Ca không tìm được người, cũng
chỉ có thể trước hết đi về, nàng lẳng lặng bước đi một lát, nói: “Người kia đã
giết Mạt Trà, muội tuyệt đối sẽ không nhìn lầm! Muội nhất định sẽ tìm ra hắn.”

Lưu Tuân nói: “Tất cả thị vệ ở nơi
này đều là người của Hoắc Quang, muội tìm được rồi thì có thể làm được gì? Nếu
muội cũng đã tha thứ cho Hoắc Quang, cũng nhận ông ấy là nghĩa phụ, có một số
việc nên đơn giản quên đi!”

Vân Ca vẫn cố chấp nói: “Muội muốn
tìm được hắn, đây là chuyện muội còn nợ Mạt Trà.”

Lưu Tuân bất đắc dĩ thở dài, “Ta sẽ
sai người hết sức đi tìm giúp muội.”

“Cám ơn đại ca.”

Nụ cười yếu ớt của Vân Ca khiến hắn
thấy quen thuộc và có khát vọng muốn níu giữ lại, nhưng hắn lại không dám nhìn
lâu, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác. Khi tới gần tiền điện, hai người đi hai
đường khác nhau. Tuy rằng đã hết sức tránh đi hiềm nghi, một trước một sau trở
lại yến hội, nhưng bọn họ rời chỗ thời gian dài như vậy, trong lòng những người
vẫn để ý tới hai người họ đều sớm có các loại phỏng đoán.

Khi Hứa Bình Quân mới vừa nhìn thấy
Vân Ca, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng chỉ sau một chớp mắt, lại cười lắc
lắc đầu, thần thái bình tĩnh gắp thức ăn cho Hổ nhi. Nhất thời Hoắc Thành Quân
cũng có sắc mặt xanh mét nhìn về phía Lưu Tuân, lúc sau thì vừa cười mỉm vừa
liên tục nhìn về phía Mạnh Giác. Mạnh Giác mặt không đổi sắc nhìn Vân Ca một
lát, rồi quay đầu lại, sống lưng ưỡn thẳng, dáng ngồi cô độc mà kiêu ngạo, cả
người hắn như thể cùng hợp nhất với bóng đêm.

Vân Ca căn bản không lưu ý đến mọi
thứ trên bàn tiệc, trong đầu nàng vẫn quanh quẩn hình ảnh Mạt Trà, nàng bưng
lên một cốc rượu lớn uống cạn. Cung nữ bên cạnh mượn cơ hội rót rượu cho Vân
Ca, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tóc của cô, nên ra khỏi yến tiệc một lát.”

Mặt Vân Ca thoáng cái đỏ bừng, vội
đứng lên, vội vã ra khỏi yến tiệc, sớm có cung nữ mang gương, hộp trang điểm
lại đó, hầu hạ nàng trang điểm lại.

Búi tóc có chút lỏng lẻo, cũng chưa
đến mức lộn xộn, nhưng có một dây điểu la xanh biếc quấn trên cây trâm, ở trên
mái tóc đen có phần đặc biệt gây chú ý. Một đôi vòng tai phỉ thúy, chỉ còn một
chiếc, một bên lỗ tai trống không. Cung nữ giúp nàng chải lại tóc, nhưng vòng
tai nhất thời không tìm được chiếc giống với chiếc đã mất, nên đơn giản tháo
chiếc kia xuống, nhìn ngắm một hồi thấy hết thảy đều ổn thỏa rồi, cười bẩm:
“Hoắc tiểu thư, nô tỳ cáo lui.”

Vân Ca vùi mặt vào trong hộp phấn,
không muốn ra ngoài kia, thật sự là rất xấu hổ, người ta sẽ nghĩ như thế nào về
nàng và hoàng thượng? Ôi! Còn Hứa tỷ tỷ! Vân Ca đứng bật dậy, vội vã chạy ra
ngoài.

Hứa Bình Quân cũng đoán được Vân Ca
sẽ trở lại, người đầu tiên nàng tìm chính là mình, khi Vân Ca vừa mới đi tới,
nàng đã vội vàng đón ánh mắt Vân Ca, nở nụ cười dịu dàng, trong lòng Vân Ca đột
nhiên ấm áp, cũng nhẹ nhàng mỉm cười, khi ánh mắt nhìn về phía Lưu Tuân, cũng
không tránh khỏi có chút tức giận.

Tay phải Lưu Tuân nắm chặt trong
tay áo, tay trái cầm chén rượu đang uống rượu cùng Mạnh Giác, trên ngón tay út
có đeo một chiếc vòng nhỏ bằng phỉ thúy, qua ánh sáng từ chén bạch ngọc thấy
rất rõ ràng, cẩn thận nhìn kỹ, nàng phát hiện ra đúng là chiếc vòng tai mình đã
làm rơi.

Giống như cảm giác thấy có người
nhìn hắn, Lưu Tuân đưa mắt nhìn về phía Vân Ca, cũng chẳng để ý tới sự tức giận
của nàng, ngược lại khóe môi còn như cười như không, một mực nhìn chằm chằm vào
Vân Ca.

Giữa lúc ánh mắt của Vân Ca di
chuyển, lướt qua Hoắc Thành Quân và Mạnh Giác, đột nhiên khóe môi khẽ nhếch,
vừa như xấu hổ vừa như tức giận liếc nhìn Lưu Tuân một cái, rồi cúi đầu.

Điện phủ ngồi đầy người, lại thêm
ca múa ồn ào, tiếng cười nói huyên náo, đại bộ phận thần tử cũng không lưu ý
đến Vân Ca ra ra vào vào, trên ngón tay út của hoàng thượng có một chiếc vòng,
lại càng không có người nào chú ý tới. Nhưng nhận thấy có sự khác thường, mọi
người đều im bặt như ve sầu mùa đông. Trương Hạ tuy rằng vẫn luôn lưu ý tới mấy
người họ, nhưng giống như hiểu được, lại giống như không hiểu được, không thể
tin được hỏi đệ đệ, “Hoàng thượng, ngài…ngài và Vân Ca, có phải có điểm gì
không bình thường hay không?”

Trương An Thế thở dài, thấp giọng
nói: “Vân Ca này quả không hổ danh yêu nữ.”

Trương Hạ lòng đầy căm phẫn, tức
giận đến sắc mặt xanh mét, “Tại sao hoàng thượng có thể…sao có thể như vậy?
Ngài mới vừa trước mặt mọi người tứ hôn, rồi…rồi lại làm thế với thê tử chưa
xuất giá của người ta…thật là làm nhục người ta quá mà…”

Trương An Thế vẻ mặt nghiêm túc
nói: “Đại ca, hiện tại người ngồi trên đó là quân, mà huynh là thần, huynh
tuyệt đối không thể nói lời bất kính như vậy. Nếu không, cho dù trước kia huynh
đã cứu ngài cả nghìn lần, Trương gia chúng ta cũng sẽ do huynh mà bị liên luỵ,
chuyện này huynh ngàn vạn lần không được lo chuyện bao đồng thêm nữa.”

Vẻ mặt Trương Hạ ẩn có chút bi
thương, “Ta là loại người nhàn rỗi quan tâm tới chuyện không phải của mình thế
sao? Mạnh Giác là con của cố nhân, hắn và hoàng thượng hẳn là phải đồng tâm
hiệp lực, là huynh đệ tốt, ta đồng ý giúp Hứa gia làm mai mối, chỉ là muốn hai
người bọn họ thông qua quan hệ thông gia mà kết thành người thân.”

Trương An Thế nghi hoặc hỏi: “Hắn
là con của ai vậy?”

Trương Hạ ảm đạm: “Ta cảm thấy như
thế…Ôi! Từ tiệc cưới của hoàng thượng năm đó nhìn thấy hắn, ta đã thử hắn nhiều
lần, hắn cũng không chịu thừa nhận, chỉ nói mình họ Mạnh.”

Trương An Thế biết ca ca lòng dạ
hiệp nghĩa, nhưng những thứ này thì không thể dùng trên triều đình này được,
cho nên ca ca cả đời vẫn chỉ có chức quan nhỏ mà buồn bực không vừa lòng.

“Đại ca, có một số chuyện không
phải huynh muốn là có thể đơn giản thực hiện được, cho dù kết thành quan hệ
thông gia, cũng không chắc là có thể thực sự thân thiết. Đệ không phản đối
huynh hết lòng hết dạ vì cố nhân, những chuyện khác, huynh giúp Mạnh Giác như
thế nào cũng được, nhưng chuyện trên triều đình, huynh không được xen vào. Một
nhà già trẻ Trương gia chúng ta, huynh cần phải lo nghĩ cho bọn họ. Hoàng
thượng vinh hiển không quên ơn cũ, về sau khẳng định còn muốn thăng quan tấn
tước cho huynh, huynh nhất định phải hết sức từ chối.”

Trương Hạ vốn định sau khi Lưu Tuân
đăng cơ, ông ta phải tận tâm phụ trợ hoàng thượng, làm trung thần có thể lưu
danh sử sách, nhưng phát hiện ra triều đình này vẫn cứ là triều đình ông ta
nhìn mà không hiểu, mà người đang ngồi ở trên kia cũng không phải là Lưu Bệnh
Dĩ trong tưởng tượng của ông ta.

“Biết rồi, ta sẽ ở ngự tiền Vị Ương
Cung làm chức quan nhàn tản, vẫn giống như trước kia, cùng nhóm “bằng hữu thịt
chó” của ta chén tạc chén thù, đến dân gian bênh vực kẻ yếu thôi.”

Tảng đá lớn trong lòng Trương An
Thế rốt cuộc cũng rơi xuống, “Đa tạ đại ca!”

Trương Hạ cười lớn, vỗ vỗ lên bả
vai đệ đệ, “Là ta, huynh trưởng vô dụng này nên tạ ơn đệ. Từ lúc cha chết ở
trong lao ngục, nếu không có đệ, Trương gia đã sớm suy sụp! Nhìn đệ xem, tuổi
nhỏ hơn so với ta, nhưng tóc bạc lại nhiều hơn ta.” Trương Hạ nói, trong giọng
nói có chút nghẹn ngào, vội vàng bưng chén rượu lên uống một ngụm cạn sạch.

Trương An Thế vỗ vỗ lưng ca ca, mỉm
cười bưng chén rượu lên chạm vào chén của huynh trưởng, cũng một ngụm uống cạn.
Có nhiều gian nan hơn nữa, nhưng huynh trưởng có thể hiểu được, như vậy là đủ
rồi!

Sau khi tàn tiệc, Vân Ca lên xe
ngựa, không đi được bao xa, chợt nghe thấy một giọng nói trầm trầm, “Các ngươi
đều lui xuống.”

Nô bộc Hoắc phủ thấy là tân cô
gia*, đều cười rộ lên, vừa cười, vừa nói: “Tiểu thư, chúng nô tài cáo lui
trước.” Thấy Vân Ca không nói gì, xem chừng là nhất định không phản đối, đều
cười tránh đi.

*Tân cô gia: chú rể mới.

Mạnh Giác vén mành lên, mùi rượu
theo gió xộc vào, Vân Ca bịt mũi lại rồi lui về sau một bước. Mạnh Giác yên
lặng nhìn nàng, “Nàng không cần vì muốn kích thích ta mà làm tổn hại chính
mình, như thế quá đề cao bản thân mình, cũng quá coi trọng ta rồi! Dù nàng
trong lòng ta như thế nào, ta cũng chưa bao giờ là công tử si tình!”

Vân Ca cười lạnh, “Làm sao ngươi
biết là ‘tổn hại’ chứ?”, sau đó lại chậm rãi nói: “Ánh mắt của huynh ấy giống
hệt Lăng ca ca, nhất là trong bóng đêm khi hai người kề sát bên nhau, không
nhìn thấy gì khác, chỉ có ánh mắt.” Nàng nhìn Mạnh Giác, khẽ mỉm cười, “Không,
không phải làm tổn hại! Ta rất vui vẻ!”

Sắc mặt Mạnh Giác trắng bệch. Hắn
vẫn không tin hết thảy là sự thật, Lưu Tuân có lẽ cố ý, nhưng Vân Ca tuyệt đối
là vô tình. Nhưng hiện tại hắn tin, bởi vì Vân Ca đuổi theo chính là Lưu Phất
Lăng, mà không phải Lưu Tuân.

“Nàng điên rồi sao? Xét về bối phận
với nàng, hắn là…”

“Ngươi đừng lấy những tập tục cũ
rích của người Hán đó mà nói ở đây! Ở Hung Nô và Tây Vực, con kế thừa thê tử
của cha, đệ kế thừa thê tử của huynh đều rất bình thường. Huống chi cho dù là
người Hán, Huệ Đế không phải cũng đã cưới chính cháu của mình sao? Ta và Lưu
Tuân được cho là gì?”

Khuôn mặt Mạnh Giác tái nhợt, lui
từng bước một về phía sau, không biết là bởi vì say rượu, hay là do nguyên nhân
khác, thân thể hắn nghiêng nghiêng ngả ngả, trông như sắp ngã sấp xuống, “Vân
Ca, cuối cùng nàng muốn đi trên con đường này tới bao xa đây?”

Vân Ca không nói câu nào, chỉ nhìn
hắn, ánh mắt lạnh giá tựa như huyền băng ngàn năm. Mạnh Giác đột nhiên xoay
người, vừa cười rót rượu vào miệng, vừa loạng choạng rời đi, dưới ánh trăng,
bóng dáng hắn lảo đảo, nghiêng đông ngả tây.

Vân Ca không chịu nổi áp lực, thân
thể mềm nhũn tựa vào vách xe, hóa ra hận một người cũng cần nhiều sức mạnh và
dũng khí như vậy!

Hết chương 8.

Báo cáo nội dung xấu