Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 13 phần 1

Chương 13: Đa tình cuối cùng cũng vì vô tình mà sầu não.

(Đa tình tổng vi vô tình não)

[13.1]

Sau khi Hứa Bình Quân từ Ly Sơn
quay về Trường An, trước tiên đi thẳng tới Hoắc phủ. Người Hoắc phủ đột nhiên
thấy hoàng hậu nương nương tự mình giá lâm, rối loạn thành một đoàn. Hứa Bình
Quân không chờ bọn họ thông truyền, đã xông vào nơi ở của Hoắc Quang. Hoắc
Quang còn đang dưỡng bệnh trên giường, nhìn thấy Hứa Bình Quân bước tới đang
định đứng lên quỳ nghênh đón, Hứa Bình Quân đi vài bước đến trước giường của
ông ta, ngăn ông ta đứng dậy. Nha đầu đứng bên vội vàng mang một cái tọa tháp
tới đó, mời hoàng hậu ngồi.

“Hoắc đại nhân có nghe nói về
chuyện của Mạnh đại nhân?”

Hoắc Quang đưa mắt nhìn nha đầu
trong phòng, đám nha đầu đều rời khỏi phòng. Hoắc Quang thở dài: “Đã nghe nói,
trời xanh đố kị anh tài, thật là làm người ta đau xót.”

“Vân Ca đã đi vào núi sâu để tìm
Mạnh đại nhân.”

Vẻ mặt Hoắc Quang lúc này mới thật
sự biến đổi: “Cái gì? Tuyết lớn như vậy mà một mình đi vào trong núi? Nó không
muốn sống nữa sao?”

“Đây là lời Vân Ca nhờ bổn cung
chuyển tới, bổn cung đã chuyển.” Hứa Bình Quân nói xong, lập tức đứng dậy rời
khỏi Hoắc phủ.

Hoắc Quang tựa vào thành giường,
nhắm mắt trầm tư. Sau một lúc lâu khẽ thở dài, sai người truyền Hoắc Vũ, Hoắc
Sơn và Hoắc Vân tới gặp ông ta.

“Vũ nhi, ba người các con cùng nhau
thượng sớ lên hoàng thượng, nói rằng: “Đột nhiên nghe thấy tin dữ của con rể,
lại nghe được tung tích con gái cũng không rõ, cha già đau thương muốn chết,
bệnh tình nặng thêm. Thân là con cháu, tất phải hết sức hiếu đạo, để phụ thân
an lòng, đặc biệt tấu thỉnh hoàng thượng chuẩn cho chúng thần vào núi tìm muội
muội.” Nếu hoàng thượng chối từ, các con cứ quỳ chờ hắn đồng ý.”

Hoắc Vân rất không vừa lòng, nói:
“Lúc trước thoái nhượng đối với Mạnh Giác là bởi vì không muốn hắn hoàn toàn
đứng ở phe hoàng thượng, nhưng không ngờ hoàng thượng tuổi còn trẻ, phẫn nộ đã
khiến suy nghĩ rối loạn, đã bắt đầu tự hủy trường thành, đây chính là điều
chúng ta cầu còn không được mà! Chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu, ngồi chờ ngư
ông đắc lợi, không phải là rất tốt ư?”

Vẻ mặt Hoắc Sơn cũng rất không tình
nguyện: “Nha đầu Vân Ca kia trộm lệnh bài của cháu, cháu còn chưa tìm cô ta
tính sổ đấy! Còn muốn vì cô ta mà quỳ? Cháu không đi! Cô ta cũng không thực sự
là người Hoắc gia đâu.”

“Cháu…” Hoắc Quang bắt đầu ho, Hoắc
Vũ vội tới vỗ vỗ lưng cho phụ thân: “Cha, cha yên tâm đi! Con sẽ cùng với hai
đệ đệ lập tức tiến cung cầu kiến hoàng thượng. Cha an tâm dưỡng bệnh, chuyện
của Vân Ca cũng không cần lo lắng. Cả ba người chúng con cùng đi, hoàng thượng
không dám không đồng ý.”

Hoắc Quang khẽ gật đầu, ba người
nhóm Hoắc Vũ đang muốn ra khỏi cửa, ngoài cửa vang lên giọng của Hoắc Thành
Quân.

“Không được đi!”

Nàng đi đến trước giường Hoắc Quang
quỳ xuống, Hoắc Quang vội vàng muốn tránh: “Thành Quân, hiện tại sao con có thể
quỳ trước cha?” Rồi quay sang chỗ mấy người Hoắc Vũ nói, “Mau đỡ muội muội của
các con đứng lên.”

Hoắc Thành Quân quỳ không chịu đứng
lên: “Vân Ca và con, phụ thân chỉ có thể lựa chọn một người. Nếu cha cứu cô ta,
từ nay về sau cứ coi như đã sinh ra con là một đứa con gái bất hiếu.”

Tiếng nói lanh lảnh của nàng khiến
cho mọi người trong phòng bị dọa tới sửng sốt. Hoắc Quang đau lòng và phẫn nộ
đan xen, bắt đầu ho dữ dội, Hoắc Vũ sốt ruột tới độ quát lớn: “Muội muội!”

Nhưng Hoắc Thành Quân vẫn quỳ không
nhúc nhích. Hoắc Quang vỗ ngực nói: “Mấy đứa nó không biết thân phận của Vân
Ca, nhưng con thì biết, con ngay cả chút huyết thống tình thân cũng không thể
niệm tình sao?”

“Vậy Vân Ca, cô ta có niệm tình
chút nào không? Biết rõ Hứa Bình Quân và con không đội trời chung, vậy mà cô ta
lại làm mọi chuyện để bảo vệ Hứa Bình Quân! Biết rõ ngôi vị thái tử là chuyện
vô cùng quan trọng đối với nhà chúng ta, mà cô ta bảo vệ Lưu Thích ở khắp nơi!
Biết rõ hoàng thượng là phu quân của con, vậy mà cô ta lại làm ra chuyện quan
hệ bất chính với hoàng thượng như vậy. Biết rõ Lưu Hạ oán hận nhà chúng ta, cô
ta lại trộm lệnh bài thả người! Lần này cô ta dám trộm lệnh bài cứu người, lần
sau cô ta sẽ làm ra chuyện gì nữa? Phụ thân không cần khuyên nữa, ý con đã
quyết, từ nay về sau, Hoắc gia có cô ta thì không có con, có con thì không có
cô ta!”

Hoắc Quang nhìn chằm chằm vào con
gái, ánh mắt sắc bén lạnh lùng. Ba người nhóm Hoắc Vũ sợ tới mức đều quỳ xuống
đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, Hoắc Thành Quân lại ngẩng đầu, không chút
nào thoái nhượng nhìn phụ thân.

Sau một hồi lâu, Hoắc Quang cười
gật đầu với Hoắc Thành Quân: “Cha đã già rồi, mà các con đều đã trưởng thành
rồi.”, rồi xoay người, quay mặt vào vách tường, nằm xuống, “Các con đều đi ra
ngoài đi!” Giọng nói giống như đột nhiên đã già thêm mười tuổi.

Hoắc Thành Quân dập đầu: “Cám ơn
phụ thân, con gái hồi cung!”

Sau khi mấy người đi ra khỏi phòng,
Hoắc Sơn cười hỏi Hoắc Thành Quân: “Thân phận của Vân Ca rốt cuộc là như thế
nào? Không phải là con riêng của bá bá đấy chứ?”

Hoắc Thành Quân cười mím chi nói:
“Nhị ca cứ cố gắng mà đoán đi. Mà cũng chẳng cần quan tâm cô ta là ai đâu! Dù
sao từ hôm nay trở đi, cô ta và chúng ta không còn nửa điểm quan hệ.”

Hoắc Sơn gật đầu, liên tục nói
phải. Hoắc Vũ lạnh lùng nghiêm mặt: “Nương nương, thần chỉ tiễn tới đây, xin
được cáo lui trước.”

Hoắc Thành Quân ủy khuất gọi: “Đại
ca, Vân Ca và chúng ta kết thù kết oán đã sâu, huynh cũng không phải không
biết, chẳng lẽ huynh cũng muốn giúp đỡ cô ta sao?”

“Sinh tử của Vân Ca, ta không quan
tâm, nhưng phụ thân còn đang đau ốm ở trên giường, thân là con, nhưng việc vừa
rồi muội đã làm, thực quá đáng!”

Hoắc Vũ sải bước rời đi. Sắc mặt
Hoắc Thành Quân lúc xanh lúc đỏ, đột nhiên quay đầu, bước nhanh chạy ra khỏi
Hoắc phủ. Mới ra khỏi Hoắc phủ đã có người tới nghênh đón, nàng vừa lên xe
ngựa, vừa hỏi: “Hoàng thượng đã biết Vân Ca đi vào trong núi chưa?”

“Dạ, mới vừa biết.”

Thân thể Hoắc Thành Quân đột nhiên
cứng đờ, hít thở vài lần, mới cất giọng yếu ớt hỏi: “Hoàng thượng phản ứng thế
nào?”

“Hoàng thượng vô cùng thương tiếc,
cảm thán rằng phu phụ Mạnh đại nhân phu thê tình thâm, tăng thêm số binh lực,
hi vọng còn kịp cứu được Mạnh phu nhân.”

Hoắc Thành Quân thở phào một tiếng,
toàn thân thả lỏng, thoải mái ngồi vào trong xe ngựa, khoan khoái cười rộ lên.
Xem ra lần này Lưu Tuân thật sự nổi giận, sát tâm kiên định, Vân Ca phải chết
hẳn là không thể nghi ngờ.

Sau khi Hứa Bình Quân hồi cung, lập
tức sai người chuẩn bị nước thơm tắm rửa, truyền đến lão cung nữ khéo léo nhất
trong cung, búi cho nàng kiểu tóc quyến rũ nhất, còn sai các cung nữ lấy ra
toàn bộ y phục, chọn ra bộ đẹp nhất. Sau khi trang điểm xong xuôi, toàn bộ cung
nữ đều khen dung mạo hoàng hậu thật xinh đẹp.

Trong gương là hình ảnh xa lạ của
chính mình, hóa ra cũng thực là xinh đẹp quyến rũ. Người kia là chồng của nàng,
nàng từng cho rằng nàng và hắn phải là vợ chồng đồng lòng, chưa bao giờ nghĩ
đến, có một ngày nàng cũng sẽ trở thành người phải “nhìn sắc mặt mà hành sự.”

Một dáng người yểu điệu đi ngang
qua gió tuyết đầy trời, làn váy tung bay thành một điệu múa say mê kinh diễm.
Lưu Tuân ngẩng đầu lên trong giây lát, chỉ cảm thấy thiên địa trắng xóa bỗng
nhiên được bao phủ bởi ánh tà dương, như thể say trong ánh vàng rực rỡ. Ánh
nắng diễm lệ, khiến cho người ta không thể dời mắt, nhưng trong tâm lại không
rõ tại sao chợt thấy đau xót, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, thân thể mềm mại
kia dường như sợ lạnh, nhào tới lồng ngực của hắn: “Hoàng thượng có thấy giật
mình không?”

Vẫn mang theo hương thơm khi vừa
tắm, hắn không khỏi vùi đầu xuống cổ của nàng hít một hơi thật sâu, nàng thấy
buồn nên cười tránh. Hắn vì bị bệnh nên đã kiêng chuyện phòng the nhiều ngày,
bất giác động tình, bỗng nhiên ôm lấy nàng bước vào phía trong điện.

Sau tấm màn giao tiêu*, gió xuân
lướt qua, uyên ương trên gối vương dòng lệ.

*Tiêu
cũng chỉ một loại lụa, còn màn giao tiêu này là tấm màn như thế nào thì tớ
không tra ra được.

Hắn nhiệt tình như lửa, nhẹ nhàng,
ngọt ngào, thương yêu. Nàng dịu dàng đón nhận, uyển chuyển thuận theo. Nàng lấp
đầy khoảng trống trong nội tâm hắn, hắn lại làm cho nàng chậm rãi mở lòng ra.

Mây mưa chậm rãi ngừng lại, phong
lưu dư âm.

Nàng ở trong lòng hắn mềm giọng
nũng nịu, kể một số chuyện lý thú đã qua làm cho tiếng cười của hắn vang lên
từng trận, tiếng cười thể hiện rõ vui thích của hắn. Khi hai từ “Vân Ca” thỉnh
thoảng được nhắc tới trong những mẩu chuyện cũ, hắn còn đang cười, nhưng tiếng
cười đã thành một cách để che giấu cảm xúc.

Hứa Bình Quân rưng rưng cầu khẩn:
“Hoàng thượng phái người đi hẳn là thỏa đáng, nhưng thần thiếp thật sự không
yên lòng về Vân Ca, cầu xin hoàng thượng phái Tuyển Bất Nghi đại nhân phụ trách
việc này.”

Lưu Tuân nhìn nàng, cười lớn, đứng
dậy mặc quần áo tử tế, muốn rời đi. Hứa Bình Quân nắm lấy y bào của hắn, loạng
chà loạng choạng quỳ gối dưới chân hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin
người! Thần thiếp cầu xin người! Xin hãy niệm tình cảm trước đây, phái Tuyển
Bất Nghi đi cứu người.”

Nhìn nàng quyến rũ xinh đẹp cầu
xin, lửa giận Lưu Tuân vẫn kiềm chế đột nhiên phát ra. Chuyện này lại xảy ra
những hai lần! Vân Ca lừa dối hắn một lần, ngay cả nàng cũng lại dám đến lường
gạt hắn!

“Nàng là vì Vân Ca mà cầu xin? Hay
là vì Mạnh Giác mà cầu xin?”

“Thần thiếp… Thần thiếp cầu xin cho
cả hai người họ.”

Chân Lưu Tuân dùng lực, đá văng tay
nàng, chế nhạo nói: “Mạnh Giác và nàng thật đúng là hợp tác tốt!”

Hứa Bình Quân ngạc nhiên khó hiểu,
nhưng trong lòng lại mơ hồ xuất hiện cảm giác ớn lạnh. Nàng bò vài bước, lại
túm lấy vạt áo của Lưu Tuân: “Mạnh Giác là bằng hữu tốt của thần thiếp, Mạnh
Giác cũng là bằng hữu của hoàng thượng, vẫn thân cận với hoàng thượng, hắn vì
Hổ nhi mà làm mọi thứ, hoàng thượng cũng đều nhìn thấy, xin hoàng thượng khai
ân!”

Lưu Tuân cười lạnh nói: “Chuyện
trẫm nhìn thấy cũng rất nhiều, nàng không cần lo lắng trẫm hồ đồ! Nàng cho rằng
ta không biết Mạnh Giác ở sau lưng ta đã làm những chuyện mờ ám gì sao? Hắn đã
tìm cách đưa ta vào đại lao, thiếu chút nữa lấy tính mạng của ta, còn giả bộ là
thi ân đối với ta. Còn nữa, vị hôn phu của nàng, Âu Hầu là làm sao mà chết?
Nàng có muốn trẫm truyền ngỗ tác* tới khám nghiệm tử thi một lần trước mặt nàng
không?”

*Ngỗ
tác: người chuyên khám nghiệm tử thi thời phong kiến.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt
hắn lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt của nàng dần dần tái nhợt: “Hắn… hắn…h ắn là
do thiếp… thiếp khắc chết.”

Lưu Tuân cười ha hả: “Hắn cũng đúng
là bị nàng khắc chết, hắn có mộng tưởng hão huyền muốn cưới được nàng, nếu
không cũng sẽ không bị hạ độc mà chết bất đắc kỳ tử.”

Thân thể Hứa Bình Quân run rẩy, vội
vàng túm lấy vạt áo hắn, giống như một người rơi xuống nước bắt lấy khúc gỗ duy
nhất nổi trên mặt nước: “Hắn…Hắn do trúng độc mà chết sao?”

Lưu Tuân mỉm cười nói: “Việc này
nàng so với người khác còn rõ ràng hơn, không phải là nàng không muốn gả cho
hắn sao? Còn phải hỏi trẫm nữa sao?”

Tay nàng từ trên vạt áo của hắn
buông xuống, thân thể run rẩy càng lúc càng mạnh, run bần bật rồi ngồi co lại.

Trong mắt Lưu Tuân hiện rõ thù hận:
“Trẫm vẫn cho rằng nàng lương thiện ngay thẳng, bất luận nàng có bao nhiêu điểm
không tốt, chỉ cần điểm này, đã có thể làm cho ta tôn trọng nàng, bảo vệ nàng,
nhưng nàng…Trước đám cưới nàng giết vị hôn phu bằng thuốc độc, sau thì mưu tính
chuyện hôn sự với ta.” Hắn cúi người, kéo nàng lên hỏi: “Vì sao đột nhiên lúc
đó Trương Hạ lại muốn tới làm mai cho ta? Ta đã cho rằng “Nhân duyên trời
định”, nhưng chẳng qua chỉ là mưu kế của nàng! Nàng đã biến ta thành người như
thế nào? Có thể để mặc cho nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay sao? Chuyện của Lưu
Hạ, nàng có tham dự hay không? Tuy rằng ta đã biết những chuyện trước đây của
nàng, nhưng vẫn nghĩ rằng dù sao nàng đối với trẫm…” Ngực Lưu Tuân kịch liệt
phập phồng, tay nắm càng chặt, giống như muốn vặn đứt cánh tay Hứa Bình Quân,
“… Trẫm cũng sẽ không so đo với nàng! Nhưng nàng dám…Vậy mà nàng thực sự giúp
Mạnh Giác, vì Mạnh Giác ngay cả trẫm cũng bán đứng!”

Hứa Bình Quân khóc không thành
tiếng, thân thể mềm nhũn chực ngã thẳng xuống đất.

Lưu Tuân ném nàng ra, nàng giống
như một cành cây khô, không hề có sinh khí ngã xuống mặt đất. Lưu Tuân vung ống
tay áo, xoay người đi ra cửa điện, Thất Hỉ vội vàng nghênh đón: “Hoàng thượng
tới…”

“Khởi giá tới Chiêu Dương Điện.”

“Vâng!”

Chỉ chốc lát sau, Tuyên Thất Điện
đã không còn người nào khác. Trong đại điện rộng lớn tĩnh mịch, chỉ có một nữ
tử nằm trên nền kim điện lạnh như băng, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng khóc
bi thương.

Hà Tiểu Thất nhẹ nhàng đi đến cửa
đại điện, nhìn xuống nữ tử ở bên trong, trong mắt mơ hồ có nước mắt. Hắn đi đến
bên người nàng quỳ xuống, lấy một tấm áo choàng phủ lên trên người nàng, đỡ
nàng đứng lên: “Hứa tỷ tỷ, đừng khóc, hoàng thượng đã đi rồi, nước mắt của tỷ
chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi.”

Báo cáo nội dung xấu