Hoàn khố - Chương 01 phần 1
Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư.
Hắn là nhị thái tử của thiên giới, phong lưu anh tuấn, nợ đào hoa rải khắp
hồng trần. Tình trường luôn xôn xao rộn rã, cựu nhân chưa khuất bóng, tân nhân
đã trong lòng, mang chân tâm tìm đến hắn chỉ để chuốc về tan nát thương vong. Hồ
vương lãnh tính trước mắt kia có lẽ cũng không ngoại lệ, mới vài câu đường mật
là đã kéo được đến bên. Hắn thật muốn xem xem, đằng sau khuôn mặt thản nhiên lạnh
lùng này đang ẩn giấu những mị lực nào. Hồ ly, chẳng phải luôn quyết rũ mê người
đấy sao?
Y là vương chủ cao ngạo lãnh mạc của Hồ tộc, xưa rày xa cách ít nói, đến
thân đệ cũng chẳng muốn lại gần. Giữa bàn tiệc, bỗng có kẻ lớn gan buông tiếng,
“Hồ vương mới thật sự là tuyệt sắc giai nhân.” Y nheo mắt quan sát, ánh nhìn
như xoáy vào nam tử đang buông lời tán tỉnh kia, rồi bất giác cười nhạt. Hồ ly
vốn máu lạnh giảo quyệt mà.
Hai kẻ cùng không hiểu chuyện tương tư, từ ấy lập mưu, từ ấy thương tâm, từ
ấy hối hận. Ba trăm năm bạc phận, bàng hoàng nhìn lại mới phát giác, hai chữ ái
tình chẳng qua chỉ ở một câu thích hay không thích mà thôi.
Chương 1
Mặc Khiếu từng nói với Lan Uyên rằng: “Nếu đem ngươi bỏ xuống trần gian,
tuyệt đối không thoát khỏi bốn chữ ăn chơi trác táng.[1]”
[1] Nguyên văn là “hoàn khố tử đệ”, cũng là tên của tác phẩm, cụm từ này ý
chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.
Lan Uyên nháy nháy mắt, cánh quạt thếp vàng mở rộng đủng đỉnh phất qua phất
lại trước ngực: “Không cần xuống tới trần gian, ta cũng đã là một kẻ ăn chơi
trác táng rồi đó thôi.”
Lan Uyên mệnh tốt, kẻ khác phải thanh tâm quả dục hàng trăm năm cũng chưa đủ
tu thành một tán tiên nho nhỏ, mà hắn vừa ra đời đã đường đường là Thiên tộc,
chẳng cần phải làm gì thì kim quan Nhị thái tử của Thượng Đế cũng đã yên ổn đội
trên đầu. Thiên đình là một thế giới rất bình lặng, chỉ có một đám ông già bà cả
suốt ngày hoặc đứng canh lò luyện đan, hoặc nhắm mắt bấm đốt ngón tay tính toán
vận trời. Nói dễ nghe thì là tiên gia thanh tịnh, nhưng nếu phải sổ toẹt ra,
thì chính là nhàn rỗi đến chán nản.
Trên Lan Uyên còn có một vị đại ca tên Huyền Thương. Bởi thế có thể nói,
cho dù nhỡ như có một ngày nào đó Thượng Đế phụ hoàng chẳng may mọc cánh thành
tiên chuyển thế, cũng không tới lượt Lan Uyên phải đứng ra kế thừa trách nhiệm.
Huống chi phụ hoàng nhà hắn thân vẫn cường cốt vẫn kiện, nghe đâu mới hai ngày
trước còn bị Thiên Hậu tới tận cung Quảng Hàn bắt ghen tại trận, bị xách lỗ tai
kéo xềnh xệch suốt đường về. Đám đầy tớ ở trước mặt thì nghiêm trang không dám
nghị luận, nhưng sau lưng không có gì mà không dám nói, kẻ nào cũng hỉ hả mang
chuyện này ra cười cợt với nhau. Say sưa đàm tiếu hồi lâu, mới thất kinh nhận
ra Lan Uyên đã đứng sau lưng tự lúc nào, cả bọn liền lập tức quỳ rạp cả xuống,
toàn thân run như cầy sấy. Nhưng Lan Uyên cũng không tỏ vẻ giận dữ, chỉ phe phẩy
cây quạt trong tay, cười cực kỳ ôn nhã dễ gần: “Đang nói gì với nhau mà cười
đùa vui vẻ như vậy, nói cho ta nghe một chút nào?”
Đám người sụp dưới đất run rẩy đến không sao thốt lên nổi một câu hoàn chỉnh,
chỉ biết tranh nhau hô: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!!!”
Lan Uyên đứng dựa người vào cây cột chống hành lang cười cười nhìn đám người
trước mặt mình hồi lâu, rồi mới thu quạt lại quay đi: “Không có việc gì, đứng
lên cả đi.”
Đám thiên nô bấy giờ mới lẩy bẩy đứng cả lên, lén nhìn theo bóng lưng hắn
đang đi xa dần mà nói lén với nhau: “Lão già đã không đứng đắn, đứa nhỏ cũng chẳng
tiền đồ!”
Lan Uyên còn chưa đi được bao xa, câu nói nhẹ như gió thoảng vừa vặn lọt
vào tai. Chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên rất nhẹ, cánh quạt thếp vàng vẫn
đung đưa trong tay, không nhanh không chậm. Người ta nói đều là sự thật, chấp
nhặt với người ta làm gì?
Lan Uyên từng xuống trần gian, xem những kẻ được gọi là “ăn chơi trác táng”
dưới ấy sinh hoạt thế nào. Đó là một triều đại sắp đi đến ngày diệt vong, khắp
nơi đều mù mịt chướng khí. Bên ngoài quân khởi nghĩa sắp đánh vào kinh, mà
trong hoàng cung, một đám người vẫn chỉ biết chổng mông chơi đá dế, trong đó
cái mông lớn nhất chính là thái tử đương triều, óc nhũn bụng phệ, cặp mắt chuột
ti hí trợn to đỏ ké. Lan Uyên nhìn qua nhìn lại một chút, cảm thấy chẳng có gì
thú vị, lại bỏ đi. Trước khi đi còn tiện tay nhón lấy hai lồng dế, về Thiên
cung rồi liền đem sang tặng cho Huyền Thương. Lại đem chuyện ấy kể cho đám Mặc
Khiếu nghe, hại bọn gã cười ngất ngư phun cả rượu. Nhưng bản thân Lan Uyên lại
chỉ phất phơ cánh quạt ngồi một bên, nụ cười nhã nhặn ơ hờ trên môi như thể
chuyện chẳng liên quan gì tới mình, trông vừa tao nhã lại vừa xa cách.
Sau đó lại xuống trần lần thứ hai, trần gian khi ấy triều đại đã thay giang
sơn đã đổi, biển xanh sớm bồi thành nương dâu. Lúc này vương triều cực thịnh,
mây tía vấn vít, trời xanh trùng trùng. Bọn vương tôn công tử áo khoan tay thụng,
tóc bới mão cao, trong tay cầm quạt ngọc cốt dát vàng đề tranh sơn thủy của những
họa sĩ tiếng tăm, gã tiểu đồng theo sau nâng lồng chim họa mi hay chim trả, ra
khỏi cửa tiền hô hậu ủng, quay về phủ hậu ủng tiền hô. Đi trên đường người thường
phải rẽ sang nhường lối, gặp thế gia vọng tộc khác lập tức đem này là như ý bạch
ngọc, nọ là bình hoa phỉ thúy ra so từng thứ từng thứ với nhau, so không bằng lập
tức ném cho vỡ tan tành, ra vẻ thứ tầm thường này bản công tử không thèm để vào
mắt. Lan Uyên thấy cũng thú vị, bèn ở lại vài ngày, nhưng xem bọn họ suốt ngày
cũng chỉ biết quay qua ngâm thơ, quay lại vịnh phú, vẽ tranh uống rượu… cũng chẳng
khác gì nhau, đều là nhàn rỗi đến chán nản.
Những khi rảnh rỗi, Lan Uyên lại đi tìm bọn người Mặc Khiếu. Mặc Khiếu là
Vương của Lang tộc, từ khi còn là thiếu chủ đã chơi thân với Lan Uyên. Lại còn
Kình Uy của Hổ tộc, Minh Dận của Xà tộc vân vân. Các thiếu chủ của thú tộc
đương nhiên không thể so bì với Nhị thái tử Thiên giới tôn quý, nhưng bù lại, tất
cả đều giống nhau ở một điểm là thích ăn chơi lêu lổng, thường xuyên qua lại
chơi bời mà nghiễm nhiên trở thành tri kỷ rượu thịt trăm năm, thích tụ họp một
chỗ, uống rượu phiếm đàm, tầm hoan tác lạc. Những lão thần kỳ cựu trên Thiên
đình rất không hài lòng chuyện này, ngay cả tiểu thúc Úc Dương Quân cũng thường
dạy hắn chớ nên lẫn lộn ô trọc với đám yêu quái nghiệt súc dưới kia, làm nhiễm
bẩn tiên khí cao quý của Thiên tộc. Lan Uyên trước mặt thì tươi cười vâng dạ,
nhưng vừa quay lưng đi lại lập tức theo đám yêu quái nâng chén cụng ly xưng
huynh gọi đệ.
Mặc Khiếu uống đã say mèm, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt hắn cao giọng mắng:
“Đường đường là Nhị thái tử Thiên giới lại cùng một đám ác quỷ yêu ma ngồi cùng
bàn uống rượu, hỏi còn ra cái thể thống gì?”
Lan Uyên cười cười không đáp, chỉ vươn tay kéo tuột tỳ nữ hầu rượu bên cạnh
vào lòng mà hôn ngấu nhiến, bàn tay dán chặt lên bộ ngực căng đầy sờ soạng một
vòng không sót, từ ngực đến tận chân. Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay
cười nói, hò reo tán thưởng.
Một lúc lâu sau mới thấy hắn ngẩng đầu, mượn tay tỳ nữ nâng chén uống một
ngụm rượu: “Cái này chính là thể thống!”
Thiếu nữ dựa hẳn vào lòng hắn đôi gò má ửng hồng, nhịp thở gấp gáp. Còn hắn
chỉ phe phẩy cánh quạt, trong đôi mắt đen sẫm đổ sắc lam biêng biếc, chung quy
vẫn bình thản điềm nhiên chẳng gợn lấy một nửa phân tình.
Hôm nay lại đến phiên Mặc Khiếu đứng ra mời khách. Vị vương của Lang tộc ngụ
ở ngọn núi sau lưng một thôn làng nho nhỏ. Khung cảnh có phần hoang vu hẻo
lánh, nhưng trong núi cây rừng xanh mướt, suối nước rì rào, bốn mùa hoa chen thắm
lối. Lan Uyên cũng không vội, vừa đi đủng đỉnh vừa ngắm cảnh sắc xung quanh.
Trên Thiên cung tuy lắm kỳ hoa dị thảo muôn hồng ngàn tía đếm không xuể, nhưng
đến cùng vẫn không bằng được vẻ tự nhiên tươi tắn của cảnh sắc dưới trần gian.
Trong rừng cây cối xum xuê, cành chen lá lá đan hoa. Muốn đến gần ngắm cho
kỹ, chợt nghe gần đó vang lên một tiếng quát:
“Tiểu súc sinh không có tiền đồ!”
Giọng nói tuy không quá to không quá vang, nhưng sự phẫn nộ ngùn ngụt ẩn
trong ấy đủ xuyên thẳng vào tai rền vang như tiếng sấm. Lan Uyên dừng bước
ngoái lại nhìn, bên người chỉ có một gốc đa, thân to xù xì, sợ phải vài ba người
mới ôm được giáp vòng. Có nó chắn trước mặt nên không thấy được những gì đang
diễn ra phía sau. Lan Uyên vòng qua gốc đa, len lén nhìn qua, cách đó không xa
là một nam tử mặc áo trắng. Chỉ nhìn thấy bóng lưng và một mái tóc màu trắng bạc
đổ dài cập thắt lưng, ánh mặt trời chen qua tầng lá dày rải những đốm sáng nhấp
nháy lên ánh trắng bạc ấy, làm phản chiếu những tia sáng lung linh rỡ ràng, phảng
phất như trích tiên giáng thế. Người ấy dường như có vẻ đang cực kỳ tức giận,
tuy giọng nói nghe chừng bình thản, nhưng ngữ điệu lại nghiêm khắc vô cùng:
“Đồ súc sinh không biết tôn ty phép tắc! Ngày xưa ta dạy dỗ ngươi thế
nào?!”
“Còn không biết nhận sai?”
“Đây là lần thứ mấy ngươi phạm lỗi rồi?”
“Nói! Vì sao lần này lại tái phạm?!”
“…”
Cánh tay khẽ phất, lóe lên vài tia sáng lạnh, chỉ nghe những tiếng giãy dụa
va đập dữ dội hòa cùng tiếng thú nhỏ gào thét đau đớn. Chim đậu trên những cành
cây gần đó lập tức nhất tề tung cánh táo tác bay mất.
Lan Uyên nhìn một lúc, quả thực đã muốn bỏ đi, nhưng trong khoảnh khắc hắn
lại đột nhiên sực nghĩ, nếu dáng người toàn thân trắng toát kia quay đầu lại,
không biết sẽ lộ ra một khuôn mặt như thế nào nhỉ? Vì thế bàn chân dượm bước đi
lại thu về, lần thứ hai xoay người lại, tiếng giãy dụa gào thét đã ngưng bặt,
còn nam tử mặc áo trắng vẫn đưa lưng về phía hắn, giờ đây đã lạnh lùng đứng
ngay trước mặt.
Làn áo trắng tinh, mái tóc bạch kim, lại thêm một đôi mắt chói lọi sắc
vàng, chỉ có cái nhìn là lạnh lùng như băng.
Trong tay còn ôm một thứ gì trắng muốt, tập trung nhìn kỹ lại mới nhận ra
là một con hồ ly toàn thân tuyết bạch, đôi mắt nhắm nghiền lẳng lặng nằm trong
tay người kia.
Lan Uyên nhất thời giật mình, ngơ ngác đứng khựng lại, trong phút chốc, đã
quên hết mọi cách ứng đối: “A… vị công tử này, tại hạ..”
“Cho qua.” Chỉ nghe hai tiếng vang lên lạnh lùng, đương khi hắn còn chưa kịp
hoàn hồn, thì bóng dáng thuần bạch ấy đã nhẹ nhàng lướt ngang qua người, đi mất.
Trước mắt cỏ xanh như khói, lá rụng như mưa, bóng loài chim nào vỗ cánh
chìm vào màn đen thăm thẳm của cây rừng; xa xa rừng sâu tầng tầng, cây chen lớp
lớp. Bên tai văng vẳng tiếng suối đưa rì rầm hòa cùng tiếng muôn chim hát ca.
Lan Uyên đứng lặng thêm hồi lâu, cây quạt thếp vàng trong tay mở ra rồi lại gấp
vào, hắn cúi đầu cười khẽ, cao sơn lưu chuyển trên mặt quạt yểm không được sắc
đen sẫm thấm lam của đôi mắt.
Chờ đến khi tới được phủ đệ của Mặc Khiếu, hắn mới nhận ra mình là kẻ đến
muộn, ngay cả Minh Dận nhà ở xa nhất cũng đã tới được một lúc lâu rồi. Bèn bị
đám bằng hữu phạt uống ba chén thật đầy, mùi rượu nhè nhẹ tỏa lan khắp mặt. Lan
Uyên đưa mắt nhìn chằm chằm nàng vũ nữ đang ca múa ngoài sảnh, vòng eo thon gọn
nhẹ nhàng uốn lượn, toàn thân chỉ mặc một lần lụa mỏng khiến đường cong nét đầy
như ẩn như hiện, một đôi mắt như ngậm nước nhìn thẳng đầy mời gọi, làn môi đỏ
khẽ hé mở, động tác càng lúc càng phóng đãng. Quả không hổ danh là vũ nữ Xà tộc
mà Minh Dận mang tới giúp vui, dáng người mềm mại này, điệu múa quyến rũ này,
ngay cả trên Thiên đình cũng chẳng thể tìm đâu thấy.
Hắn vừa uống chén rượu vừa đem chuyện vừa gặp lúc nãy ra kể lại, chén rượu
đưa đến môi lại đặt xuống bàn như cũ: “Thật đúng là chưa từng gặp người nào như
thế, chậc chậc…”
Mặc Khiếu nghe xong lập tức phá lên cười ha hả, đám Kình Uy, Minh Dận tuy
không dám thất thố tới mức cười thẳng trước mặt hắn, nhưng vẻ mặt bọn họ rõ
ràng cũng là cố nín cười mà không được.
“Sao vậy?” Lan Uyên buông chén rượu hỏi.
“Người đó ấy à… ngươi đừng tìm cách dây vào. Y… không phải là loại người dễ trêu
chọc đâu.” Minh Dận trả lời.
“Vậy sao?” Lan Uyên vẫn nhìn như hút mắt vào vũ nữ trước mặt, trong mắt hứng
thú càng thêm nồng, rồi như vô tình, ánh mắt khẽ lướt qua Mặc Khiếu.
Những người khác đều thức thời im bặt hết cả, chỉ có Mặc Khiếu chịu không nổi
nụ cười của Lan Uyên, đành phải nói thật:
“Người đó tám phần mười chính là Ly Thanh.”
“Ly Thanh? Sao ta chưa bao giờ nghe tên này cả?” Cái tên thật đúng như tính
người, thật lạnh lẽo.
“Y không thuộc nhóm chúng ta, ngươi đương nhiên không biết.”
Mặc Khiếu dường như có ý giấu diếm, Lan Uyên hỏi gì gã chỉ đáp nấy rất nhát
gừng, chứ nhất định không chịu hé thêm nửa lời.
Lan Uyên cũng không vội, vẫn dằn lòng ngọt nhạt từng câu: “Không thuộc nhóm
chúng ta là sao?”
“Có nghĩa là người ta tính tình cao ngạo, không thích cùng chúng ta lêu lổng.”
“Ồ?”
“Ừ.”
“Vậy con hồ ly trong tay y là ai?”
“Đó là Ly Lạc, em trai của y. Thường ngày hay gây họa.”
“Em trai?”
“Ờ.”
“Vậy y cũng là hồ ly sao?”
“Y chính là Hồ vương, lên kế vị cách ta không bao lâu.”
“Ha ha ha ha…” Lúc này đến lượt Lan Uyên phá lên cười ngặt nghẽo, cười đến
phun cả rượu ra: “Y? Hồ ly?”
Cả đám Mặc Khiếu đều gật đầu.
“Sao chẳng có chút nào giống hồ ly cả thế?”
Trong tưởng tượng của hắn, hồ ly là phải quyến rũ xinh đẹp, trong mắt ẩn hiện
nét giả dối lọc lừa mới phải. Người kia sao có thể là hồ ly?
Hắn cười một trận hồi lâu mới ngừng, lại hăng hái nhìn hút vào điệu múa của
vũ nữ Xà tộc, nhưng ánh mắt như giấu sau một tầng sa mỏng, đen sẫm không ra đen
sẫm, ánh lam chẳng thành ánh lam, có quan sát thế nào cũng đành chịu không biết
hắn lúc này đang nghĩ gì.
Cả nhóm nói chuyện phiếm hồi lâu, lại nhắc tới em gái của Minh Dận là Minh
Cơ, hiện đang là mỹ nhân đệ nhất trong các Thú tộc. Nàng vừa mỹ lệ, vừa cao
quý, chỉ cần ngoảnh lại ban cho ai một cái liếc mắt, cũng đủ khiến kẻ ấy phải bủn
rủn tê dại cả người, cho dù có là Hằng Nga cung Quảng đi nữa, nhìn thấy nàng chắc
hẳn cũng phải cảm thấy hổ thẹn. Kình Uy cười trêu muốn kết thân gia, Minh Dận
đùa vui vờ tự cao tự đại nói lời cự tuyệt. Lan Uyên chỉ một mực ngồi cạnh đó
nhìn trò vui, không xen vào nửa câu. Lúc sắp về, hắn đột nhiên quay lại mỉm cười
với Mặc Khiếu: “Lần sau gọi cả vị Ly Thanh kia tới đi.”
Mọi người, trong khoảnh khắc, đều sững sờ im bặt.
Mặc Khiếu bối rối: “Y sẽ không chịu đâu.”
“Ngươi mời chẳng lẽ y có thể từ chối sao?” Lan Uyên làm như không nhìn thấy
vẻ ngạc nhiên trên mặt Mặc Khiếu: “Ngươi biết nhiều chuyện của y, lại hết lòng
che chở cho y như vậy, đừng nói với ta ngươi và y không thân thiết.”
“Nhưng mà…”
“Cứ quyết định thế đi. Nếu lần sau y đồng ý đến, vậy coi như Lan Uyên ta nợ
ngươi một món nợ ân tình. Sau này ngươi muốn bất cứ thứ gì, chỉ cần ta có thể
cho mà dám nói nửa chữ “không” thì cứ để Thiên Lôi đánh xuống, thành súc sinh
muôn kiếp đi, thế nào?” Cánh quạt thếp vàng mở rộng chậm rãi phất qua phất lại
trước ngực, Lan Uyên nở một nụ cười cực nhã nhặn, cực ôn hòa.
Thấy Mặc Khiếu trầm tư không đáp, hắn cũng không chờ câu trả lời, chỉ phe
phẩy cây quạt nghênh ngang bỏ đi.
Trên đường về, lại cố tình rẽ lại chỗ gốc đa ban chiều lần nữa. Thật đúng
là một nơi rất đẹp.
“Không đi.” Hồ vương vừa nghe thủng lý do Mặc Khiếu tìm đến, đã lập tức
kiên quyết chối từ, không hề nể nang mặt mũi Lang vương chút nào.