Hoàn khố - Chương 08 phần 1

Chương 8

Vị Thái Thượng Lão Quân tóc trắng râu bạc nghe mệnh lệnh mà chỉ đành mở miệng
khuyên bảo, lời nói thấm thía: “Nhị thái tử, thời gian đã trôi qua làm sao mà lấy
lại được nữa, tất cả trôi qua đều thành khoảng không, ngài cần gì phải đau khổ
mà chấp nhất như vậy?”.

Người đang đứng giữa đại đường vẫn im lìm, mãi sau mới phất tay áo quay đầu
lại, trong đôi mắt xanh lam sẫm tối ngập đầy vẻ nôn nóng: “Ta chỉ hỏi ngươi làm
cách nào để quay về quá khứ mà thôi!”.

“Nhưng…”. Vị Lão Quân nghẹn lời, thần sắc lập tức nghiêm trọng hẳn lên:
“Nhưng đó là hành vi nghịch lại ý trời!”.

“Rốt cuộc ngươi có muốn nói hay không?”. Từ từ bước xuống bậc thang, tay áo
dài thượt của Lan Uyên rũ xuống thềm đá thành một đường xanh lam uốn lượn: “Nếu
ngươi không nói, cũng sẽ có kẻ khác nói cho ta biết!”.

“Nhị thái tử…”. Thái Thượng Lão Quân hoảng hốt: “Không được đâu…”.

“Có gì mà không được?”. Gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười nhè nhẹ:
“Ngươi quả thực khinh Nhị thái tử ta là một kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết hưởng
lạc không hay thế sự sao? Trên đài Luân Hồi núi Côn Luân, các ngươi đang phong ấn
cái gì?”.

“…”.

Thấy Lão Quân trầm ngâm im lặng, Lan Uyên lại tiếp tục: “Tính tình ta ra
sao các ngươi hẳn cũng hiểu, sinh tử kẻ khác ta sẵn sàng mặc kệ. Nếu khiến ta nổi
nóng, thì đừng nói là cãi lại ý trời, cho dù có phá sập bầu trời ta cũng không
từ đâu, Lão Quân có sẵn lòng nhìn ta đi phá cột chống trời cho ông thấy không?
Chỉ có điều là Nữ Oa nương nương cũng đã không còn, sẽ không còn ai đủ bản lĩnh
luyện đá vá trời nữa đâu? Hửm?”.

Hắn vừa nói vừa mỉm cười, khóe môi hơi hé, thật đúng là vô tâm vô tình đến
chẳng biết phải làm sao, nhưng đôi mắt sáng rực khác thường, nói rõ hắn đang vô
cùng, vô cùng chân thật.

Lão Quân không khỏi chán nản, trong mắt lộ rõ xót xa: “Nhị thái tử nếu đã
biết được còn gọi lão thần tới đây làm gì?”.

“Biết hay không biết là một chuyện, nhưng có thể mở ra hay không lại là một
chuyện khác, cho nên mới cần Lão Quân chỉ dạy”. Nói xong, Lan Uyên lập tức thu
lại hết vẻ cuồng ngạo, ngược lại còn cung kính chắp tay cúi đầu bái Thái Thượng
Lão Quân một lạy.

“Lão thần thực sự không dám nhận”. Thái Thượng Lão Quân vội nâng hắn dậy,
chậm rãi giải thích: “Từ thuở khai thiên lập địa, tất cả những linh khí tập
trung lại từ khắp đất trời đã được tích tụ lại trong một mặt gương thần, dựa
vào mảnh gương đó có thể quay về quá khứ, tiến đến tương lai, thật là một bảo bối
chí tôn. Thế nhưng hành vi nghịch lại ý trời đó dù sao vẫn là sai trái, quá khứ
qua rồi là đã qua, hiện tại là kết quả duy nhất không thể thay thế của quá khứ
đó. Ngược lại, nếu khi quay về quá khứ chỉ cần thay đổi một nhánh cây ngọn cỏ
thôi cũng đủ khiến gây ra hỗn loạn tạo thành tai họa ngập trời, chứ đừng nói tới
thời cuộc biến thiên. Vì thế, Thượng Đế quyết định phong ấn tấm gương nọ trên
đài Luân Hồi núi Côn Luân, dùng dòng luân hồi của chúng sinh cùng duyên nghiệt
nhân quả ngàn năm mà trấn giữ. Lại ném chìa khóa phong ấn vào giữa dòng sinh mệnh
của con người, để bất kỳ kẻ nào muốn bắt lấy chìa khóa đều sẽ bị các oan hồn
lôi xuống, hễ lạc vào dòng luân hồi thì lập tức hủy diệt tiền duyên, hồn phi
phách tán. Hằng ngàn hàng vạn năm qua, chưa từng có ai dám cả gan dám đặt cược
sinh mạng cùng vận mệnh của toàn bộ nhân loại mà làm ra hành động cãi lại ý trời
đó cả. Nhị thái tử, một khi ngài đưa tay bắt lấy, lập tức thành sai lầm khó
dung, tội nghiệt trùng trùng, cho dù có là Thượng Đế cũng không thể cứu nổi
ngài đâu…!”.

“Toàn bộ hậu quả phía sau, Lão Quân không cần lo lắng”. Phất tay gọi mây
lành tới, Lan Uyên mỉm cười bước lên đám mây: “Lan Uyên vốn ích kỷ, chỉ mong
trước tiên có thể cho bản thân một sự công bằng, sau đó, sẽ cho mọi người công
bằng sau!”.

“Thế nhưng, mạng của ngài…”. Thái Thượng Lão Quân ngửa mặt nhìn trời mà thở
dài.

Từ bao giờ mà vị Nhị thái tử mão vàng áo lam, ăn chơi phóng túng lại ôm
trong lòng một sự cố chấp đáng sợ đến vậy?

Trên đỉnh Côn Luân là đài Luân Hồi; dùng danh nghĩa Nhị thái tử của Thượng
Đế quát lui tất cả thiên binh thiên tướng canh giữ đài đi rồi, trên đỉnh núi
mênh mang chỉ còn trơ lại một mình Lan Uyên.

Hắn đứng bên thành đài nhìn xuống, những đám mây khói nhẹ nhàng lửng lơ bên
trên chính là thiện quả, còn một lớp sương mù dày đặc đen sẫm chìm phía dưới
chính là ác nghiệp. Hai làn khói trắng đen hòa quyện vấn vít vào nhau, làm
thành biết bao gút mắc thiện ác, nhân quả luân hồi chốn nhân gian. Giữa vô vàn
lớp mây bồng bềnh trôi nổi có thể mơ hồ nhìn thấy dưới kia là một vòng tròn vô
vi huyễn hoặc không ngừng xoay tròn luân chuyển, vô số hạt cát tự vô bờ không
trung thinh lặng rơi vào trên vòng tròn, cũng có vô số hạt cát từ trong vòng
tròn nhẹ nhàng bắn tung lên, rơi xuống đỉnh núi, chìm vào vạn trượng hồng trần.
Đó là sinh mệnh của nhân loại không ngừng luân hồi thay đổi, mỗi một phần thiện
ác nhân quả đều khắc lại rõ ràng trên đài, kiếp trước một đời phú quý hiển
hách, chưa biết chừng kiếp sau lại thành một ngọn cỏ dại lắt lay héo rũ dưới gốc
cây, chỉ một cơn gió thoáng qua cũng đủ thả mình tẫn diệt.

Một cơn gió thốc tới, thổi bay mái tóc đen dài như mực. Lan Uyên nhấc tay
tháo kim quan Nhị thái tử ra đặt xuống bên thành đài, sau đó, thả mình rơi xuống.

Lần này đi, cho dù có bình yên mà quay về, thì Nhị thái tử của Thượng Đế
cũng chắc chắn chẳng còn chốn dung thân trên Thiên đình nữa.

Mây khói lồng lộng, một đường sa xuống, đủ nhìn hết thăng trầm nhân thế.

Có những đế vương tàn bạo vô tri, sinh tiền mặc kệ dân chúng khóc than chỉ
lo hưởng lạc thân mình, sống một đời xa hoa trụy lạc, khi chết đi rồi phải chịu
hình phạt núi đao biển lửa, thân thể giam cầm nơi cõi âm, nhưng hồn phách hóa
thành oán niệm, lờn vờn trước mặt với những gương mặt hung ác ghê gớm; có những
kỹ nữ chịu hết một đời đau khổ, từ nhỏ bị bán vào thanh lâu, ngàn người chuyền
tay vạn kẻ chửi mắng, đem toàn bộ tâm sự đau khổ kể lể với một kẻ tài tử vào
kinh ứng thí, thậm chí khi gã lưu lạc đầu đường xó chợ còn đem hết tiền mồ hôi
nước mắt ra nuôi gã ăn học, nhưng đến khi gã công thành danh toại chợt một ngày
có quân lính tới bắt nàng, không bằng không chứng buộc nàng tội sát nhân giết cả
một gia đình, sắp đến ngày bị hành hình mới hay, thì ra vị tân phò mã muốn giết
người diệt khẩu, không để ai biết quá khứ của mình, nỗi oan ức đau đớn biến
thành những trận gió sắc nhọn thê lương suốt ngày rít gào bên tai “Ta oan
quá…”, lạnh lẽo tới tận đáy lòng; lại có những oan hồn trẻ em mới sinh nét mặt
quỷ dị, hoặc thai chết trong bụng hoặc bị bóp chết từ khi mới nằm nôi, tất thảy
đều máu me đầm đìa níu chân kéo tay trợn to đôi mắt vô hồn tối sẫm mà gào thét,
“Vì sao không cần ta…?”.

Toàn bộ oán niệm xung quanh cuốn chặt lấy tay chân ra sức kéo tuột hắn ra
sát bên mép đài Luân Hồi, quay đầu nhìn lại, phía sau là phàm trần cuồn cuộn, nếu
lui lại một bước mà trượt chân rơi xuống, lập tức tan thành tro bụi. Bên tai
truyền tới những tiếng cười “khục khục” tà ác của ma quỷ, tất cả oan hồn oán quỷ
đều há những cái miệng đầy máu đỏ lòm đùa cợt hắn: “Xuống đây đi, xuống đây
mau…”. Mây khói cũng hóa thành ngàn vạn cánh tay vô hình, kéo hắn đến điểm tận
cùng.

“Làm càn!”. Lan Uyên hoàn hồn quát to, tay kết pháp ấn, miệng đọc thần chú,
pháp khí Kim Cương Tráo trên người lập tức phát sáng rực rỡ, bọc toàn bộ cơ thể
hắn trong vầng hào quang Phật pháp chói lọi vàng rực.

Oán niệm quấn lấy thân lập tức tan đi hết dưới ánh sáng rực rỡ, mà khói đen
sương mù che chắn tầm nhìn cũng lập tức lùi xa. Hắn nhìn xung quanh, cuối cùng
nhìn thấy chính giữa đài có một tia ánh sáng lấp lánh, đến gần nhìn kỹ quả
nhiên là một chiếc chìa khóa vàng nho nhỏ lẳng lặng nằm im trên mặt đài. Hắn
cúi xuống cầm lấy nó nắm chắc trong tay, cả đài Luân Hồi lập tức cảm ứng mà chấn
động không ngừng.

Lan Uyên nhếch khóe môi, mũi chân khẽ nhún, dựa vào Phật quang hộ thể mà
phá tan mây mù, bay vọt lên cao.

Trên đài cao vẫn không thấy bóng dáng ai, nhưng bầu trời xa xa đã bắt đầu tối
đen lại, chớp điện loe lóe, tiếng sấm ầm ầm, báo hiệu Thượng Đế đã nổi giận.

Hắn biết Thượng Đế đã biết chuyện, lập tức sẽ có thiên binh thiên tướng tới
tìm bắt, liền vội vã không dám chậm trễ mà hướng về phía cạnh phía đông của đài
Luân Hồi mà gieo chìa khóa vào khoảng không xanh biếc trước mặt.

Cảnh vật lập tức méo mó nhòa đi, bầu trời xé toạc, lộ ra một khoảng không giấu
phía sau, một con đường đá bạch ngọc rải dài từng phiến từng phiến dưới chân, dẫn
đến một chiếc bàn đá trắng muốt, trên bàn, đặt một chiếc gương đồng cổ kính.

Cầm chiếc gương lên chăm chú quan sát, vành gương khắc một vòng kì hoa dị
thảo tường vân như ý, không dùng vàng bạc chạm trổ cũng chẳng có đá quý điểm
tô, chỉ có một mặt gương trong suốt phẳng lặng, chiếu rọi một đôi mắt đen sẫm
thẫm lam.

Ly Thanh, Ly Thanh, Ly Thanh… Trong lòng chỉ gọi một cái tên, mặt gương đã
nổi sóng cuồn cuộn, chờ đến khi hắn hoàn hồn nhìn lại, thì trong gương đã hiện
lên một căn phòng ngủ phục sức cổ xưa, trong phòng bàn gỗ ghế gỗ cùng màn rủ sắc
thanh lam, trên chiếc giường quý phi bằng gỗ, một con hồ ly lông trắng như tuyết
đang nằm, là Hồ vương đang nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Hắn nhìn như thất thần, chỉ muốn bước vào trong căn phòng ấy, cho dù chỉ được
đứng bên cạnh mà nhìn cũng được, nhưng tiếng sấm ầm ì phía xa cho hắn biết thời
gian không còn nhiều nữa, chỉ đành tập trung tinh thần, trong đôi mắt xanh lam
phảng phất như chiếu rọi lại ánh hoa đăng ngập lối của một đêm nào.

Mặt gương lại nổi sóng, từng vòng từng vòng rung động lan dài, tâm thần đã
bị hút vào trong gương, quanh cảnh dưới chân lướt qua vội vã, là ngày hôm ấy
trong căn đình giữa hồ ngắm trăng uống rượu, là đêm hôm nọ trong thư phòng tình
nồng ý đượm, là một ngày kia trong nhà trọ, mê loạn trắng đêm.

“Nói cho ta biết, trên hoa đăng đó… trên hoa đăng đó rốt cuộc viết tên
ai?”.

“Ngươi… a… chẳng phải đã nhìn thấy rồi đó ư?”.

“Ta không thấy”.

“Ha ha ha ha… vậy thì cứ đoán đi…!”.

Đoạn đối thoại ngày nào rành mạch lướt qua tai, nhưng tâm tình đã chẳng còn
như xưa nữa. Hồ vương của ta, cho dù ngay trong thời khắc ấy, ngươi cũng hoàn
toàn chẳng để cho ta chút tình ý chút thật lòng nào, tất cả chỉ là giả dối, tất
cả chỉ là lạnh lùng.

Trong lòng đau đớn, cảnh tượng dưới chân cũng đã dừng lại. Giương mắt nhìn
chung quanh, nước sông dợn dợn, hoa đăng chập chờn trôi trên sông. Tiếng cười
nói ầm ĩ xung quanh, chính là lúc y chuẩn bị phóng đèn.

Bờ bên kia có một người bạch y tóc trắng, một đôi mắt vàng rực chói hơn mười
dặm hoa đăng. Đứng bên này sông tham lam ngắm y không chớp mắt, nhìn y nhận đèn
hoa, nhìn y đề bút viết, nhìn y chậm rãi thả ngọn đèn ra giữa dòng.

Nước sông dập dờn, từ từ cuốn hoa đăng trôi lại bên này, dõi mắt trông theo,
chỉ thấy ánh nến lập lòe, chiếu sáng bóng đen nho nhỏ của hai chữ viết trong
lòng đèn.

“Câu cái đèn kia kìa!”.

Bên cạnh có ai đó đưa gậy trúc ra định vớt lấy, nhưng chẳng biết từ đâu
sinh ra một cơn gió, không chạm đến những ngọn đèn dập dềnh khắp mặt nước, chỉ
thổi duy nhất một đóa hoa đăng trôi ra giữa sông xa.

Hắn chỉ chờ khoảnh khắc này.

Phi thân bay lên đuổi theo cơn gió thổi hoa đăng, đám người phàm không nhìn
thấy Nhị thái tử cuồng vọng nghịch thiên mà đến, tưởng chỉ là dư âm của gió vừa
lướt qua.

Chiếc đèn gần ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến.

“Tên nghiệt súc cả gan làm loạn!”. Trên bầu trời, gương mặt Thượng Đế chợt
hiện ra ngập đầy cuồng nộ, giọng vang như sấm, đôi mắt trợn tròn, chỉ hận không
thể bắt ngay lấy đứa nghịch tử mà lột da róc thịt.

Nhưng Lan Uyên vẫn làm như không nghe thấy, chỉ chăm chăm vớt lấy hoa đăng
đưa ra trước mắt mà tham lam nhìn thật kỹ.

Lan Uyên.

Từng nét từng nét mảnh mai mà ngay ngắn, ánh lửa nhảy múa chập chờn, cái
tên cũng theo ánh sáng mà chập chờn nhảy múa, cùng lúc đó, là trái tim nổi sóng
hát ca, cũng nhảy múa cùng một tiết tấu.

“Ha ha ha ha…!”. Hắn ôm lấy hoa đăng ghì sát vào lồng ngực, ngửa mặt lên trời
cười to: “Ngươi còn dám nói là ngươi không thật lòng? Ngươi còn dám nói là
ngươi không thật lòng! Hồ vương của ta, ngươi còn dám nói là ngươi không thật
lòng! Không thật lòng…!”.

Nhưng cười vui lại bất chợt chuyển thành đau khổ: “Nhưng hôm nay thì sao?
Ly Thanh…”.

Tiếng gọi đã bị nhận chìm trong tiếng sấm.

“Bắt ngay tên nghiệt súc đó về đây cho ta…!”. Thượng Đế trên chín tầng mây
phẫn hận ra lệnh.

Phía chân trời liền đánh xuống một đường sáng trắng hướng về phía hắn,
nhưng Lan Uyên vẫn mặc kệ, chỉ chăm chú ôm hoa đăng mà ngây ngẩn cười.

Khi hoàn hồn trở lại, hắn đã quỳ giữa Linh Tiêu bảo điện, trên dưới văn võ
bá quan đều chăm chú nhìn, có đồng tình, có tiếc nuối, cũng có lạnh lùng hoặc
thậm chí là hả hê, sự hưng phấn như muốn trào ra ngoài qua khóe mắt.

Hoa đăng vẫn vẹn nguyên trong tay hắn, chỉ cần cúi đầu nhìn xuống là có thể
nhìn thấy hai chữ “Lan Uyên” rõ rành rành trong lòng đèn, khiến hắn không khỏi
nhếch môi cười, khóe mắt híp lại thỏa mãn, như thể vẫn là chàng công tử phong
lưu giữa vạn bụi hoa thuở nào.

“Đồ nghiệt súc vô tri! Ngươi có biết ngươi đã phạm phải sai lầm gì hay
không hả! Chỉ vì ngươi nhất thời hứng khởi, mà khiến cho số mệnh nhân trần tất
thảy đảo điên, có nơi mưa dầm thành lụt lội, có nơi nắng chói thành khô hạn,
sinh linh thiên hạ biết bao người phải chết dưới tay ngươi! Ngươi làm sao có đủ
khả năng đảm đương nổi trách nhiệm này đây, làm sao đủ khả năng giải thích trước
tam giới đây!”. Thượng Đế ngồi trên thượng tọa, tức giận dị thường, chúng tiên
đều không dám ngẩng mặt lên: “Bình thường ngươi phóng đãng trác táng khắp nơi,
trẫm vẫn dung túng không quở không trách, ai ngờ lại dung túng thành một đại họa
cho nhân gian! Nếu sớm biết có ngày hôm nay, ngày xưa thà tự tay một chưởng
đánh chết ngươi, còn hơn để ngươi hôm nay làm bậy phạm đến chúng sinh! Có một đứa
nghiệt tử như ngươi, ngươi bảo trẫm làm sao đối mặt với thần tiên trong điện,
làm sao đối mặt với chúng sinh tam giới, làm sao đối mặt với nghìn vạn bá tánh
lê dân?!”.

Mọi người trên điện đều nín thở không dám hé răng, chợt thấy Lan Uyên ngẩng
cao đầu, một đôi mắt lam sẫm bình lặng vô ba: “Tội nghiệt con gây ra, để tự con
gánh chịu”.

Mặt mày tươi tỉnh, khóe môi tràn nụ cười mê người, giữa những tiếng hít hà
sợ hãi vang lên khắp điện, hắn bình tĩnh lặp lại từng chữ một: “Tội nghiệt con
gây ra, để tự con gánh chịu”.

Trước cửa phủ Hồ vương, lễ vật xếp dài suốt ba dặm, rương nào cũng phủ vải
điều đỏ thắm. Lang vương Mặc Khiếu dẫn đầu đám lễ vật cúi đầu cười khổ, còn dám
nói là chỉ có “vài thứ”, đống lễ vật này chỉ cần thiếu một cái nơ đỏ kết trên mặt
nữa là đủ cho người khác nghĩ Mặc Khiếu gã đến cầu hôn Hồ vương ấy chứ! Lại còn
tên Kình Uy nhát gan kia nữa, cái gì mà “Ta là người sắp kết hôn, nếu mang đống
này sang bên đó dám mấy trưởng lão nhà ta tưởng ta muốn cầu hôn Hồng Nghê lắm,
phúc phận sâu dày tới mức đó thôi ta không dám nhận đâu!”. Và thế là đẩy cho gã
đi một mình. Phúc phận sâu dày, cũng thật biết cách ăn nói làm sao!

Mắng thầm gã đồng bọn kia trong lòng môt cái, vẻ mặt Mặc Khiếu lại càng
thêm u ám.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3