Báo ân cái đầu ngươi ý! - Chương 17 - 18
Chương 17: Bị
đánh lén rồi!
Tiểu Thanh thấy
một màn như vậy, giận tím mặt, muốn xuất thủ dạy dỗ nam tử kia, ánh mắt Bạch Tố
Trinh cũng trầm xuống. Song chưa đợi hai người ra tay, Hứa Tiên đã có động tác,
cầm lấy cây gậy trúc trong tay nhắm thẳng tới bộ vị tư mật của nam tử đang khom
lưng trên thuyền kia, không chút lưu tình đâm tới.
Hét thảm một
tiếng, nam tử ăn mặc ngăn nắp bùm bùm rơi xuống giữa sông, khơi lên bọt sóng
khổng lồ.
Chung quanh một
mảnh yên lặng, chúng nam tử đứng cùng Hứa Tiên ở bờ sông đều theo bản năng bưng
kín cái mông của mình, còn đám nam tử bên cạnh nàng thì bất động thanh sắc di
động chân, xê dịch ra xa nàng một chút. Tất cả mọi người đều ý thức được, cái
thiếu niên thoạt nhìn thon gầy này, tuyệt đối không phải loại lương thiện gì.
Mà ở bờ bên kia
Tiểu Thanh cùng Bạch Tố Trinh thấy động tác của Hứa Tiên, hóa đá rồi. Khóe
miệng Tiểu Thanh run run, thầm nghĩ Hứa Tiên này quả nhiên không phải là người
thường có thể hiểu được. Mà ánh mắt Bạch Tố Trinh hơi sầm xuống, mặc dù người
ngoài xem chừng Hứa Tiên bây giờ là nam tử. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử,
lại làm ra hành động khác người như vậy!
“Để cho ngươi mở
mang một chút thế nào gọi là bạo hoa cúc.” Hứa Tiên tàn bạo quơ cây gậy trúc từ
trong kẽ răng nặn ra một câu.
“Quá, quá độc ác
đi...” Bên cạnh một nam tử yếu ớt nói. Mặc dù không biết bạo hoa cúc là có ý
gì, nhưng động tác vừa mới của Hứa Tiên đã rất tượng hình nói rõ ràng hàm nghĩa
của mấy chữ này rồi.
Hứa Tiên quay đầu
tàn bạo nhìn người nọ, hắn nuốt nuốt nước miếng, lui về sau hai bước. “Độc cái
gì mà độc, lại dám đoạt hoa đăng của nương tử ta. Ta đâm hắn coi như là nhẹ tay
rồi.”
Sau khi nghe xong
lời Hứa Tiên…, mọi người lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó mọi ánh mắt hâm
mộ bao vây Hứa Tiên, cô gái tuyệt sắc như vậy lại là thê tử của thiếu niên này.
“Đã thành thân,
còn tới chơi hoa đăng cái gì?” Đột nhiên, một giọng nói chua lòm vang lên.
“Đúng thế. Hại mọi
người hiểu lầm.” Một giọng nói không cam lòng khác vang lên, cũng là chua muốn
chết.
“Đáng thương nhất
chính là cái người còn đang dưới sông kia.” Có người bắt đầu đồng tình với nam
tử dưới sông. Chẳng qua có đồng tình thật hay không còn chưa biết.
“Đúng vậy đúng
vậy, quá ghê tởm, còn đánh người ta nữa.” Có giọng nói bắt đầu trào dâng căm
phẫn.
“Đúng vậy a, quá ác độc!” Lời này vừa ra liền có không ít
ánh mắt không có hảo ý đặt ở trên người Hứa Tiên.
...
Ngữ điệu buôn chuyện làm trò, từ từ biến thành sắc bén thảo
phạt. Hứa Tiên nắm cây gậy trúc trong tay, khóe miệng co giật, cảm thấy không
khí chung quanh có chút không ổn. Nàng cuối cùng cũng hiểu, mình là tự khơi
nguồn oán hận rồi. Hiện tại, vẫn nên nhanh chút chạy đi mới an toàn. Ném lại
cây gậy trúc, tiến vào đám người, sau đó chạy tới cầu hình vòm bên kia, tụ lại
cùng Bạch Tố Trinh.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, chạy mau ~” Hứa Tiên chen chúc chạy
tới, la hét, mang theo Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh vội vàng rời đi, lưu lại
một bầy người ánh mắt bất thiện.
“Ngươi thân là nữ tử không nên làm ra hành động như vậy.”
Bạch Tố Trinh một gương mặt tuấn tú đều là sương lạnh.
Hứa Tiên bĩu môi đang định nói, thì Bạch Tố Trinh lại thêm
một câu: “Phải ra tay thì cũng là chúng ta.”
Hứa Tiên sau khi nghe xong nhếch miệng cười: “Sau này ta
không làm vậy nữa là được chứ gì.”
“Vậy thì tốt.” mặt Bạch Tố Trinh vẫn không chút thay đổi,
nhìn không ra hỉ nộ.
Chen ra xa rồi, Hứa Tiên lúc này mới dừng lại. Nhìn hai
người dung nhan tuyệt thế bên cạnh, trong lòng cảm thán thật đúng là hồng nhan
họa thủy mà.
“Trên người ngươi, có mùi máu tươi, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tố Trinh bỗng nhiên thấp giọng mở miệng, giọng nói có chút lạnh lùng.
“A? Ngươi vậy mà vẫn ngửi ra được à.” Hứa Tiên ngửi ngửi ống
tay áo của mình, nàng làm sao ngửi hoài không thấy tý mùi máu tươi nào vậy a.
“Phải rồi, trên người của ngươi sao lại có mùi máu tươi?”
Tiểu Thanh cũng ngửi ra.
“Nói ra thì dài lắm.” Hứa Tiên trước hít vào một hơi thật
sâu, rồi thở ra, chuẩn bị cân nhắc trên dưới, trầm giọng nói, “Thật ra thì...”
Tiểu Thanh mở to mắt nhìn chằm chằm đợi Hứa Tiên trả lời,
Bạch Tố Trinh cũng nhìn Hứa Tiên.
Hứa Tiên cười hắc hắc: “Thật ra thì, cũng không có gì để nói
cả.”
Nói xong câu này, Hứa Tiên liền có ý xấu không thèm ngó vẻ
mặt hai người, trực tiếp đi về phía trước.
“Hứa Tiên, ngươi muốn bị đánh có phải hay không?” Tiểu Thanh
bị cái khẩu khí này làm nổi lên tò mò rồi lại không được giải đáp, khỏi nói xem
trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
“Tiểu Bạch, ngươi xem Tiểu Thanh kìa, hắn muốn bắt nạt ta.”
Hứa Tiên lập tức tố cáo.
Bạch Tố Trinh liếc mắt nhìn khuôn mặt ủy khuất của Hứa Tiên,
ném ra hai chữ: “Đáng đời.” Nói xong cũng không để ý tới nàng nữa, lướt qua đi
trước.
Hứa Tiên bĩu môi, cũng đi theo. Nhưng trong lòng vô cùng
sảng khoái, nói một nửa làm cho người ta xoắn xuýt nhất. Hôm nay thế mà lại có
thể khiến Tiểu Bạch cùng Tiểu Thanh đều rối rắm, ha ha.
Mấy ngày tiếp theo, Hứa Tiên vẫn ngoan hiền ở trong nhà.
Tiểu Thanh vẫn mỗi ngày nấu cơm, còn Bạch Tố Trinh đại đa số thời gian đều ở
thư phòng đọc sách. Khiến Hứa Tiên cảm thấy vô cùng nhàm chán.
“Còn tiếp tục như vậy, ta cũng sắp mốc meo rồi, phải tìm một
vài chuyện gì đó làm mới được.” Hứa Tiên than thở, cái này giống với kì nghỉ
định kì lúc nàng đi làm trước kia, mong ngóng đợi chờ kì nghỉ dài hạn để nghỉ
ngơi, thế nhưng vừa chơi được vài ngày người đã trở nên rỗng tuếch rồi, lại
muốn đi làm. Con người quả nhiên là loài động vật mâu thuẫn mà.
Kể từ sau khi tới Cô Tô, Hứa Tiên cũng không ngủ cùng một
phòng với Bạch Tố Trinh nữa.
Nâng cằm lên nhìn đám thỏ đứng bên chuồng ăn rau có chút
xuất thần. Trong khoảng thời gian này cùng Bạch Tố Trinh chung đụng, làm cho
tâm nàng bắt đầu nổi lên một chút biến hóa kỳ lạ. Nàng hình như càng ngày càng
quen có sự tồn tại của Bạch Tố Trinh. Hơn nữa...
Hứa Tiên hồi tưởng đến hành động ở hội hoa đăng của mình.
Tại sao mình lại để ý đến việc hoa đăng của Bạch Tố Trinh bị người khác vớt lên
như vậy?
Hứa Tiên dùng sức gãi gãi đầu, làm tóc rối hết cả lên, trong
lòng phiền não không thôi. Không rõ tâm tư mình rốt cuộc là thế nào.
Đang lúc Hứa Tiên rối rắm, thì một trận gió mạnh thổi qua,
trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm sáng choang, lao thẳng về phía
mặt nàng.
Hứa Tiên thét chói tai một tiếng, trực tiếp lăn qua một cái,
tránh thoát được một kích trí mạng này.
Là ai đây? Hứa Tiên kinh hoảng chưa hoàn hồn, nhìn về phía
người đánh lén nàng. Vừa nhìn, nàng chợt sửng sốt, trước mắt là một nữ nhân xa
lạ. Nữ nhân này lớn lên rất đẹp, nhưng vẻ mặt đằng đằng sát khí, ăn mặc vô cùng
gợi cảm, váy bó sát người, bộ ngực lộ ra một mảnh tuyết trắng chói mắt, cánh
tay cũng lộ một mảng lớn. Ở thời đại này, mặc thành như vậy, thật có chút kinh
thế hãi tục rồi. Mà nữ tử đánh lén hiển nhiên không nghĩ tới Hứa Tiên lại có
thể tránh thoát một kiếm này của nàng, cũng ngẩn ra.
“Ngươi là ai?” Hứa Tiên rất là khiếp sợ, dưới ban ngày ban
mặt lại có người có xông vào nhà đánh lén mình. Mình hình như cũng không biết
nữ nhân này đúng không? Không thù không oán, làm sao lại muốn lấy mạng mình?
Hơn nữa lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở trong hậu viện. Nữ nhân này,
không đơn giản. Hứa Tiên lập tức nảy ra kết luận.
“Tiện nhân, chịu chết đi.” Ai ngờ, nữ nhân khêu gợi này căn
bản không để ý tới nghi vấn của Hứa Tiên, vung bảo kiếm lại xông lên.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, cứu mạng a!” Hứa Tiên hoảng loạn chạy
về phía thư phòng, vừa chạy vừa xé thanh kêu to. Mới chạy được mấy bước, liền
phát hiện chân của mình không nhúc nhích được. Hứa Tiên mất thăng bằng, mắt
thấy sắp hung hăng bổ nhào xuống đất rồi. Hỏng bét, đối phương không phải là
người, Hứa Tiên nhanh chóng nhận ra điểm này.
Không có đau đớn như trong tưởng tượng, lần này, Hứa Tiên
vừa vặn rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy
khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại của Bạch Tố Trinh. Chẳng qua lúc này trên mặt Bạch
Tố Trinh là một tầng sương lạnh, đang nhìn nữ tử khiêu gợi vung kiếm kia.
“Bạch Tố Trinh, huynh, huynh lại thật sự thành thân với một
con người?” Nữ tử khiêu gợi vừa nhìn thấy Bạch Tố Trinh xuất hiện, lại nhìn
Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên, càng giận không kiềm chế được, một khuôn mặt xinh
đẹp méo mó.
“Cút.” Bạch Tố Trinh chỉ lạnh lùng phun ra một chữ.
“Huynh! Huynh lại đối xử với ta như vậy?” Nữ tử kia cắn chặt
môi, không cam lòng nhìn Bạch Tố Trinh, trong mắt có đau lòng cùng tức giận.
“Đừng để cho ta phải nói đến lần thứ hai.” Giọng Bạch Tố
Trinh giống như hàn băng vạn năm, không có một chút nhiệt độ nào.
“Bạch Tố Trinh, ta...” Nữ tử khiêu gợi không cam lòng lại
kêu lên, nhưng còn chưa nói xong, thì Bạch Tố Trinh đã động thủ.
Hứa Tiên tựa vào trong ngực Bạch Tố Trinh, nhìn hắn một tay
kết ấn, không chút lưu tình làm phép đánh tới nữ tử khiêu gợi kia. Một
tiếng kêu thảm thiết vang lên, nữ tử kia bị đánh trực tiếp gục trên mặt đất,
miệng phun ra máu tươi.
“Ngươi nếu còn dám động thủ với Hứa Tiên, ta sẽ làm
cho ngươi hồn phi phách tán.” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn nữ tử té trên mặt
đất nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Huynh, huynh lại đối với một con người...” Nữ tử khiêu gợi
phun ra một ngụm máu tơi thật lớn, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin, thêm
nữa là không cam lòng. Lại nhìn về phía Hứa Tiên trong ngực Bạch Tố
Trinh, ánh mắt càng tràn đầy oán độc. Bạch Tố Trinh vẫn luôn kiêu ngạo như vậy
bây giờ lại ôm một con người, hơn nữa còn bảo vệ người đó đến thế! Điều này bảo
nàng làm sao tiếp nhận nổi đây?
Mà giờ khắc này Hứa Tiên cũng kinh ngạc nhìn khuôn mặt Bạch
Tố Trinh, cứ nhìn như vậy...
Trong lòng có cái gì đó bắt đầu nổi lên?
Ánh mắt oán hận của nữ tử rơi vào mắt Bạch Tố Trinh, ánh mắt
hắn lạnh lùng bắn thẳng đến ả, bỗng nhiên trong nháy mắt vung lên, vô số bạch
quang (tia sáng trắng) từ trong tay Bạch Tố Trinh bổ xuống hóa
thành phi đao nhỏ, bắn thẳng đến nữ tử khiêu gợi kia.
Nữ tử khiêu gợi kinh hãi, hiểu được Bạch Tố Trinh đã nổi lên
sát tâm, nhặt bảo kiếm lên, chật vật liên tục đón đỡ. Mặc dù chặn lại được phần
lớn phi đao, song trên người vẫn trúng không ít. Nữ tử khẽ cắn răng, từ trên
người lấy ra một vật, ném mạnh lên mặt đất. Nhất thời, vang lên một tiếng nổ
thật lớn, chung quanh lập tức tràn ngập sương mù.
“Khụ khụ...” Sương mù dày đặc này hại Hứa Tiên kịch liệt ho
khan, cổ họng giống như muốn bốc cháy. Nhưng cảm giác như vậy rất nhanh liền
biến mất. Một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng che miệng cùng mũi nàng lại, Hứa Tiên
biết, đây là tay của Bạch Tố Trinh.
Trong viện yên tĩnh lại. Nữ tử khiêu gợi kia đã sớm không
thấy bóng dáng đâu.
Hứa Tiên lại cảm giác tim mình đập rất nhanh.
Sương khói tản đi, thật ra cũng không mất bao lâu, nhưng Hứa
Tiên nhưng cảm thấy lâu như thiên sơn vạn thủy vậy.
“Ngươi không sao chứ?” Bạch Tố Trinh buông tay ra, cúi đầu,
nhìn Hứa Tiên nhẹ giọng hỏi.
“Không sao, không có việc gì. Tiểu Bạch, nữ nhân kia là ai
vậy?” Hứa Tiên lắp bắp trả lời, bỗng cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?” Đột nhiên, giọng Tiểu Thanh
chen vào. Hắn nghe được tiếng nổ ở hậu viện, cũng lật đật chạy tới.
“Không có gì, chỉ là một con cóc nhỏ mà thôi.” Bạch Tố Trinh
nhàn nhạt nói.
Hứa Tiên sau khi nghe xong lời của Bạch Tố Trinh thì kinh
ngạc không thôi, con cóc nhỏ? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là cóc tinh Vương Đạo Linh?!
Nữ tử khiêu gợi đó lại là Vương Đạo Linh sao? Hơn nữa, nhìn ánh mắt nàng kia u
oán, rõ ràng là thâm tình thắm thiết đối với Tiểu Bạch. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý
nước chảy vô tình a. Bạch Tố Trinh đối với nàng ta hiển nhiên không có một chút
ý tứ, hơn nữa còn cực kì không kiên nhẫn.
“Con cóc nhỏ?” Tiểu Thanh cau mày, rất là nghi ngờ, ánh mắt rời
đến trên người Hứa Tiên ở trong ngực Bạch Tố Trinh, “Hứa Tiên đây là làm sao?”
“A? Ta, ta không
sao.” Hứa Tiên tránh khỏi vòng ôm của Bạch Tố Trinh muốn chạy ra, nhưng không
ngờ trói buộc trên chân còn không chưa giải, vừa rời khỏi tay Bạch Tố Trinh, cả
người liền thẳng tắp té xuống đất.
Bạch Tố Trinh nhẹ
nhàng đưa tay, một tay kéo nàng vào trong lòng.
Nhất thời, mặt
Hứa Tiên đỏ lên giống như tôm luộc. Đầu óc lúc này cũng hoàn toàn trống rỗng.
“Là con cóc tinh
Vương Đạo Linh?” Tiểu Thanh nhìn một đạo lục quang trói buộc hai chân Hứa Tiên,
sắc mặt sầm xuống, “Ả thật đúng là âm hồn không tan, lại còn quấn tới tận đây?”
Thật là Vương Đạo
Linh! Hứa Tiên sợ run cả người. Nam tử trung niên tục tĩu râu ria dài ngoằng
trong phim kia thật sự không cách nào sánh bằng nữ tử ăn mặc khiêu gợi mới vừa
rồi a. Chỉ có một điểm giống nhau, đó chính là tình ý của Vương Đạo Linh đối
với Bạch Tố Trinh.
“Ừm.” Bạch Tố
Trinh nhàn nhạt trả lời, trong nháy mắt vung tay lên đã giải đi trói buộc trên
chân Hứa Tiên, lúc này mới buông Hứa Tiên ra, “Ả mới vừa rồi thiếu chút nữa
giết Hứa Tiên.”
“Đệ cảm thấy ả sẽ
không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.” Tiểu Thanh sau khi nghe xong lời Bạch Tố
Trinh nói…, đầu tiên là lo lắng nhìn Hứa Tiên một chút, xác định Hứa Tiên không
có chuyện gì, lúc này mới cau mày, trong mắt hiện lên một cỗ sát khí tàn bạo,
“Không bằng đệ đi giết ả, là xong hết mọi chuyện. Tránh cho ả lại tới dây dưa.”
Bạch Tố Trinh
không có lên tiếng, rõ ràng là tán thành lời của Tiểu Thanh.
Chương 18:
Rối rắm.
Tiểu Thanh vừa
dứt lời liền tung người một cái, thân ảnh thoáng chốc biến mất.
Hậu viện lớn như
thế chỉ còn lại hai người Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên. Một lúc lâu, hai người
vẫn im lặng. Suy nghĩ của Hứa Tiên vẫn còn rối tinh rối mù, tim đập dữ dội.
Trên môi tựa hồ còn lưu lại xúc cảm ngón tay của Bạch Tố Trinh.
Một hồi lâu, Hứa
Tiên mới cúi đầu nói: “Cái kia, Tiểu Bạch, cám ơn ngươi đã cứu ta...”
“Không cần nói
cám ơn, đây vốn là chuyện do ta gây nên.” Bạch Tố Trinh mặt không chút thay
đổi, nhàn nhạt nói.
Hai người lại
trầm mặc. Không khí có chút không tự nhiên.
“Chuyện như vậy,
sẽ không phát sinh lần nữa.” Giọng Bạch Tố Trinh hơi trầm.
“A, à, Ừm.” Hứa
Tiên không biết nói gì cho phải, vội đáp qua loa. Giọng nói Bạch Tố Trinh không
có gợn sóng gì, nhưng nàng lại nghe ra tự trách cùng kiên định trong đó. Là do
mình ảo giác sao? Hứa Tiên có chút mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh, vừa
nhìn lên đã bắt gặp cặp mắt trong suốt xinh đẹp kia, cũng đang nhìn nàng.
Hứa Tiên vội vàng
rời mắt, tim lúc này càng đập nhanh hơn.
Bạch Tố Trinh vẫn
nhìn chằm chằm Hứa Tiên, trong mắt ẩn hiện một loại biểu tình không tên.
“Cái kia, ta, ta
đói bụng, đi nhà bếp tìm cái gì ăn một chút.” Một lúc sau, Hứa Tiên không có
chí khí nói ra một câu không đầu không đuôi, dứt lời liền chạy về phía nhà bếp.
Bạch Tố Trinh
đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Hứa Tiên, bỗng nhiên nhè nhẹ phun ra một câu:
“Nhà bếp không phải ở phía đó.”
Hứa Tiên lảo đảo
một cái, thiếu chút nữa té ngã. Đứng vững lại rồi chạy nhanh hơn, trở về phòng
của mình đóng cửa không ra nữa.
Bạch Tố Trinh một
mình lẳng lặng đứng ở hậu viện, chậm rãi vươn tay, nhìn lòng bàn tay của mình.
Mới vừa rồi, hắn thực sự tức giận, khi trông thấy Vương Đạo Linh ra tay muốn
giết Hứa Tiên thì hắn hoàn toàn nổi giận rồi. Tâm vẫn luôn bình tĩnh vậy mà mới
vừa rồi lại thật sự nổi giận.
“Đại ca.” Bỗng
nhiên, giọng Tiểu Thanh vang lên bên tai, Bạch Tố Trinh giật mình, ngẩng đầu
nhìn Tiểu Thanh ở trước mặt. Hắn thế nhưng lại không phát hiện Tiểu Thanh trở
lại xuất hiện ở trước mặt lúc nào. Lần đầu tiên không có cảnh giác như thế...
“Chạy rồi?” Bạch
Tố Trinh khôi phục thái độ bình thường, nhàn nhạt hỏi.
“Vâng.” Tiểu
Thanh có chút ảo não trả lời.
“Không sao, lần
sau sẽ làm cho ả hồn phi phách tán.” Bạch Tố Trinh cũng không để ý tới trong
giọng của mình có mang theo một tia âm độc tàn bạo.
Tiểu Thanh sửng
sốt, chợt cau mày gật đầu: “Dạ.”
“Chẳng qua đệ nếu
một mình gặp phải ả thì phải cẩn thận, chờ thương thế ả tốt lên rồi cũng sẽ
không dễ dàng đối phó như thế đâu.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt nói rồi xoay người
rời đi. Bỏ lại Tiểu Thanh một mình đứng đó ngẩn người.
Đây là chuyện gì
xảy ra nha? Đại ca lúc nào cũng lạnh lùng lại có thể nói dài như vậy, quan tâm
hắn như vậy. Tiểu Thanh đứng đực tại chỗ thẫn thờ một lúc lâu. Hắn cảm thấy
được đại ca thay đổi, nhưng thay đổi như vậy liệu có tốt không? Đối với những
kẻ theo đuổi thiên đạo như bọn họ, thay đổi như thế sẽ tốt sao?
... ...
“Vẫn không ra ăn
cơm?” Bạch Tố Trinh ngồi ở bên bàn, nhìn bát đũa mình xếp bên cạnh, hỏi Tiểu
Thanh.
“Vâng, gọi mấy
lần rồi, nàng bảo muốn chúng ta phần lại cho nàng, tối nàng tự xuống phòng bếp
ăn.” Tiểu Thanh cau mày bất đắc dĩ trả lời. Cũng không biết Hứa Tiên làm sao,
đột nhiên tự giam mình ở trong phòng không chịu ra.
Bạch Tố Trinh khẽ
nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì.
Thế nhưng, ngày
thứ hai vẫn vậy, Hứa Tiên vẫn không ra khỏi phòng. Ngày thứ ba cũng vẫn như cũ.
“Nàng ấy bị làm
sao vậy a? Chẳng lẽ hôm đó bị con cóc tinh kia dọa sợ rồi?” Tiểu Thanh suy
đoán.
Bạch Tố Trinh
không nói gì, nhưng lại biết rõ tuyệt đối không phải là nguyên nhân này. Vậy
thì, nàng rốt cuộc làm sao đây?
Lúc này Hứa Tiên
đang mang bộ dạng rối rắm ngồi ở bên cửa sổ, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn trời. Nàng
mấy ngày qua không ra khỏi phòng, là do nàng đang tránh mặt Bạch Tố Trinh. Bởi
vì nàng phát hiện, mình thật giống như có chút thích thích tên Tiểu Bạch mặt
lúc nào cũng không chút biểu cảm kia rồi.
Hứa Tiên rất rối
rắm, mấy ngày qua mặc kệ là mở mắt hay là nhắm mắt, trong đầu vẫn chỉ tràn đầy
hình bóng Bạch Tố Trinh. Như vậy mà nàng vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra thì
nàng đúng là quá ngu rồi. Mặc dù chỉ số tình cảm của nàng không cao, nhưng nhất
định là số dương, tuyệt không phải số âm.
Mùa hè chậm rãi
trôi qua, khí trời thu dần dần kéo tới. Thời tiết cuối hè vẫn còn có chút nóng
bức, cơn gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ, lay động mái tóc của Hứa Tiên, nàng hồn
nhiên không phát hiện ra, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng của
nàng rất loạn, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có lúc mình thật sự thích Bạch Tố
Trinh. Nàng không thuộc về thế giới này, thậm chí đoạn nhân duyên này cũng
không thuộc về nàng. Nếu Bạch Tố Trinh biết nàng không phải vị ân nhân Hứa Tiên
mà hắn muốn tìm kia thì sao? Nàng không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới.
“Nhà...” Hứa Tiên
vươn tay tự lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng quơ một cái vào khoảng không, nhưng cái
gì cũng không bắt được. Nhà ở đâu? Mình khi nào mới có thể trở về nhà? Lần đầu
tiên cảm giác cô độc lại len lỏi tới mãnh liệt như vậy.
Đối với Tiểu Bạch
mà nói mình là gì, còn đối với mình thì Tiểu Bạch lại là gì đây? Hứa Tiên nhất
thời có chút mờ mịt. Tay chậm rãi đặt lên ngực, tại sao, ở nơi này lại có chút
đau?
Hắn chăm sóc
mình, hết thảy cũng chỉ bởi vì mình là ân nhân của hắn thôi sao...
Quả nhiên, trong
tình cảm, người nào dao động trước thì người đó liền thua...
Hứa Tiên cười
khổ, ánh mắt có chút chua xót.
“Ngươi rốt cuộc,
làm sao vậy?” Bên tai đột ngột vang lên giọng Bạch Tố Trinh, trong trẻo dễ
nghe.
Lại là ảo giác
sao? Hứa Tiên giật giật khóe miệng, tự giễu cười.
“Ngươi cười rất
khó coi.” Giọng nói trong trẻo lại vang lên lần nữa.
Hứa Tiên giật
mình, đây không phải là ảo giác sao? Chợt quay đầu lại, liền thấy mỹ nam áo
trắng chắp tay, lẳng lặng đứng phía sau nàng. Không phải Bạch Tố Trinh thì còn
ai vào đây? Hắn thế nhưng lại đột nhiên im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau
nàng.
“Ngươi, ngươi đi
vào lúc nào? Sao không gõ cửa?” Hứa Tiên hơi lắp bắp hỏi, nàng theo bản năng
che ngực, nàng mới vừa rồi muốn hóng mát, nên lộ ra một mảng lớn da thịt.
“Phẳng, không cần
che.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Tố Trinh không chút biểu cảm, nhàn nhạt phun
ra một câu như vậy.
Hứa Tiên lập tức
phát hỏa: “Ngươi đi ra ngoài cho ta. Chỗ này của ta phẳng đó, thật xin lỗi
ngươi nha.” Nói xong, Hứa Tiên lại choáng váng, lời này, thật dễ làm cho người
ta nghĩ chệch đi mà.
Bạch Tố Trinh
nhìn Hứa Tiên thẹn quá hóa giận, vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên nhẹ giọng
nói: “Nếu ngươi nhớ nhà, ta dẫn ngươi trở về thăm một chút.”
Chỉ một câu này
thôi, nước mắt Hứa Tiên liền tí tách chảy xuống. Nhà, mình còn có thể trở về
sao? Ngôi nhà thực sự của mình...
Bạch Tố Trinh
giật mình nhìn Hứa Tiên khóc. Không rõ vì sao đột nhiên nàng lại như vậy. Thật
ra thì hắn đã sớm đi vào, mới vừa rồi cũng nghe thấy Hứa Tiên lẩm bẩm tự nói,
nhìn vẻ cô đơn trên mặt nàng, trong lòng hắn vậy mà lại có một tia đau đớn.
“Tiểu Bạch, nếu
như ta không phải Hứa Tiên, ngươi còn có thể đối tốt với ta như vậy hay không?”
Hứa Tiên lau nước mắt trên mặt, nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh, hỏi.
Bạch Tố Trinh
sửng sốt, không để ý tới sự bất an và chờ đợi trong mắt Hứa Tiên, chỉ có chút
không hiểu nói: “Ngươi chính là Hứa Tiên mà.”
Hứa Tiên nghe
vậy, cười, chẳng qua là trong nụ cười có thứ gì đó, khiến trong lòng Bạch Tố
Trinh bất an.
“Ừ, ta hiểu rồi.
Tiểu Bạch, ngươi đi ra ngoài đi. Buổi trưa ta sẽ ra ngoài ăn cơm.” Hứa Tiên
xoay người, nhẹ nhàng nói, không để cho Bạch Tố Trinh nhìn thấy vẻ mặt lúc này
của nàng.
Bạch Tố Trinh do
dự, nhẹ nhàng nói ‘được’, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Hứa Tiên đứng ở
cửa sổ, hít vào một hơi thật sâu, đem nước mắt sắp chảy ra lần nữa nén trở về.
Cười lên: “Ngu ngốc, ngươi rốt cuộc đang mong chờ cái gì đây? Không phải là của
ngươi thì vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về ngươi đâu...”
Buổi trưa, Hứa
Tiên quả nhiên đi ra ăn cơm. Lại là bộ dạng tuỳ tiện kia, cùng Tiểu Thanh hỉ hỉ
hả hả. Song Bạch Tố Trinh lại cảm thấy Hứa Tiên tựa hồ có chút khác với ngày
thường, nhưng rốt cuộc khác ở đâu thì hắn lại nghĩ không ra.
Ăn xong cơm trưa,
Hứa Tiên định đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
Bạch Tố Trinh nhàn nhạt hỏi.
“Đi xem một chút
có chuyện gì thích hợp cho ta làm hay không.” Hứa Tiên cười hì hì nói.
“Ngươi không cần
làm việc cũng được.” Giọng Bạch Tố Trinh bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Cứ nhàn rỗi mãi
rất nhàm chán. Tìm chút chuyện làm tốt hơn, hơn nữa cũng không thể cứ mãi dùng
tiền của ngươi được.” Hứa Tiên nghiêm túc trả lời, rồi quay đầu nhìn Tiểu
Thanh, “Buổi tối ta muốn ăn thật ngon nha, làm một phần thịt bò dầm tương đi.”
“Ăn mập chết
ngươi đi, bây giờ mới vừa ăn trưa xong ngươi đã bắt đầu nghĩ tới cơm tối rồi.”
Tiểu Thanh ánh mắt khinh bỉ nhìn Hứa Tiên tức giận nói.
“Ha ha, có thực
mới vực được đạo mà. Ta đi đây.” Hứa Tiên cười ha ha đi ra cửa.
Tiểu Thanh nhỏ
giọng thầm oán trong miệng, cái tên này chỉ có biết ăn thôi, rồi thu dọn bàn.
Còn Bạch Tố Trinh thì ngồi một bên, không biết đang nghĩ cái gì.
Đi trên đường
cái, Hứa Tiên có chút mê man, trong lòng bị cảm giác cô độc gặm xé càng nhiều.
Cứ tiếp tục như
vậy thật không ổn chút nào, Hứa Tiên nhẹ nhàng than thở, nhưng mình làm sao mới
trở về được đây?
Chi bằng tìm Quan
Âm Đại sĩ hỏi một chút? Trước kia nàng không tin thần linh, nhưng ở thế giới
này nàng biết thần linh thật sự tồn tại. Hứa Tiên tìm người hỏi thăm xem miếu
Quan Âm ở đâu, rồi vội vàng đi.
Tới miếu Quan Âm,
Hứa Tiên phát hiện nơi này hương khói nghi ngút, cửa có không ít quán hàng bày
bán nhang đèn, còn có quầy coi bói.
Hứa Tiên đánh giá
chung quanh, không để ý phía trước, thiếu chút nữa đụng vào người ta.
“Ngươi đi đường
kiểu gì vậy? Lỡ đụng phải phu nhân của chúng ta, ngươi đảm đương nổi sao?” Một
giọng nữ có chút hổn hển rống lên. Dứt lời Hứa Tiên liền cảm thấy mình bị người
ta đẩy ra.
Sau khi thấy rõ
ràng tình huống trước mắt, mặt Hứa Tiên liền biến sắc, trước mắt là phu nhân
đang mang bầu, bụng đã rất lớn rồi. Bên cạnh là hai nha hoàn, một người đỡ, một
người đang chống nạnh căm tức nhìn Hứa Tiên. Vị phu nhân ăn mặc chỉnh tề, trang
sức trên đầu vừa nhìn cũng biết không phải đồ bình thường, mà quần áo của hai
nha hoàn so với nha hoàn nhà bình thường tốt hơn nhiều lắm. Xem ra lai
lịch vị phu nhân này không hề nhỏ chút nào.
“Thật xin lỗi,
thật sự thật xin lỗi, cũng là lỗi của ta, ta không có nhìn đường.” Hứa Tiên vội
vàng xin lỗi, thiếu chút nữa đụng phải phụ nữ có thai, đây cũng không phải
chuyện đùa đâu a.
“Nói xin lỗi là
coi như xong sao? Ngươi có biết phu nhân nhà ta là ai không, phu nhân nhà ta là
phu nhân tri phủ, nếu lão gia mà biết nhất định sẽ...” Nha hoàn chống hông kia
không thuận theo bỏ qua mà la mắng Hứa Tiên.
Hứa Tiên không
lên tiếng, dù sao cũng là lỗi của nàng. Phụ nữ có thai đúng là đối tượng quan
trọng cần phải bảo vệ.
“Được rồi, Tiểu
Mai, vị công tử này cũng không phải cố ý, hơn nữa hắn cũng đã xin lỗi rồi,
ngươi đừng tiếp tục quở mắng không tha người ta nữa.” Vị phu nhân mở miệng ngăn
cản nha hoàn, giọng nói nhẹ nhàng dịu êm, làm cho người ta không khỏi nổi lên
hảo cảm.
“Phu nhân, thật
sự xin lỗi.” Hứa Tiên áy náy xin lỗi, nếu như vị phu nhân này thật sự bị mình
đụng phải thì thảm rồi.
“Không có chuyện
gì. Ta cũng nhìn ra là công tử tựa hồ có tâm sự. Mặc dù không biết công tử rốt
cuộc phiền não chuyện gì, nhưng người hiền ắt sẽ có trời phù hộ, không có chuyện
gì là không giải quyết được.” Phu nhân cười ôn nhu, nhẹ nói.
Hứa Tiên ngẩn ra,
nhìn nụ cười thiện ý trên mặt đối phương, cười khổ gật đầu: “Đa tạ phu nhân
khuyên bảo.”
Phu nhân gật đầu,
cùng hai nha hoàn rời đi. Hứa Tiên nhìn bóng lưng ba người, trong lòng cảm thán
này vị phu nhân này thật là thiện lương, nghe khẩu khí nha hoàn kia thì thân
phận của nàng cũng không thấp, Tri Phủ phu nhân...
Chờ một chút! Hứa
Tiên giật mình một cái. Tri Phủ phu nhân? Còn có cái bụng lớn kia. Chẳng lẽ là
thê tử Tri Phủ Tô Châu Trần Luân? Chính là cái người mang long phượng thai kia?
Cái thế giới này
thật đúng là nhỏ. Hứa Tiên lắc đầu, đi về phía cửa miếu.

