Báo ân cái đầu ngươi ý! - Chương 23 - 24

Chương 23: Sàm sỡ?

Buổi tối, Tiểu chính thái hai mắt rưng rưng nhìn Hứa Tiên
cùng Bạch Tố Trinh trở về phòng, quấn quýt đi theo phía sau Tiểu Thanh để Tiểu
Thanh chuẩn bị phòng cho nó.

Mà bên này, Hứa Tiên đi theo phía sau Bạch Tố Trinh trở về
phòng của mình.

Nằm trên giường, Hứa Tiên làm sao cũng ngủ không được, lật
người, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ của Bạch Tố Trinh, trong lòng
muôn vàn suy nghĩ. Bạch Tố Trinh hình như đã ngủ rồi, Hứa Tiên nghe tiếng hít
thở vững vàng của hắn, trong lòng một mảnh bình yên. Hình như, mình càng lúc
càng có thói quen có hắn ở bên người rồi. Chống cằm, nhìn hàng lông mi thật dài
của Bạch Tố Trinh, trên mặt Hứa Tiên hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Đúng lúc đó, Bạch Tố Trinh bỗng nhiên mở mắt ra, làm Hứa
Tiên hoảng hốt ngây người.

Bạch Tố Trinh quay đầu, nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

“Không có, ha ha, không có gì.” Hứa Tiên ngượng ngùng cười,
dịch dịch vào trong.

“Vậy ngủ đi.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt nói xong, hai mắt lại
nhắm nghiền.

Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh, không nói gì. Bỗng nhiên không
biết dũng khí từ đâu tới, sáp lại gần, bẹp một cái hôn lên mặt Bạch Tố Trinh,
lầm bầm nói: “Tiểu Bạch, hôm nay cám ơn huynh.” Nói xong câu này, nàng lại xoay
người nằm xuống, đơ ra.

Làm xong hết thảy, tim Hứa Tiên đập vô cùng mau. Nàng cũng
không biết mình làm sao, tự nhiên lại hôn Bạch Tố Trinh một cái. Một lúc lâu,
thấy phía sau không có động tĩnh gì, tâm vốn treo ngược lên của Hứa Tiên đã thả
lỏng xuống phần nào. Nhưng đáy lòng lại có chút hơi hơi thất vọng là làm sao
đây?

Đang lúc Hứa Tiên suy nghĩ lung tung, thì một cánh tay đưa
qua, túm lấy bả vai của nàng, đem nàng xoay người lại.

“Sàm sỡ ta xong, còn muốn ngủ?” Đối diện với đôi mắt trong
suốt xinh đẹp của Bạch Tố Trinh, lại nghe được lời này, Hứa Tiên hoàn toàn á
khẩu rồi.

Sàm sỡ? Sàm sỡ?! Cái gì gọi là sàm sỡ hắn chứ?

“Tiểu Bạch... Huynh, huynh muốn làm gì?” Hứa Tiên chợt phát
hiện, Bạch Tố Trinh từ lúc nào đã mò mò lật người lên phía trên nàng, khiến nàng
hoảng hốt không thôi.

“Đương nhiên là sàm sỡ lại rồi.” Bạch Tố Trinh nghiêm trang
trả lời, nói xong liền cúi đầu hôn lên môi Hứa Tiên.

Sau một khắc, trước mắt Hứa Tiên là gương mặt tuấn tú phóng
đại của Bạch Tố Trinh, trên môi là cảm giác ấm áp, tim giờ khắc này cơ hồ sắp
nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hứa Tiên nhắm mắt lại, môi Tiểu Bạch thật ấm áp. Đầu tiên là
nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần, Bạch Tố Trinh vươn đầu lưỡi, cạy mở hàm răng Hứa
Tiên, trượt đi vào.

“Ưm...” Hứa Tiên hô nhỏ một tiếng, muốn vươn tay đẩy Bạch Tố
Trinh ra. Bởi vì nàng phát hiện cả người mình bắt đầu dần dần nóng lên, đầu óc
cũng càng ngày càng mơ hồ rồi.

Bạch Tố Trinh lại túm tay nàng, mười ngón tay đan xen, đem
hai tay nàng đặt trên gối.

Hứa Tiên cảm thấy mặt mình rất nóng rất nóng, Bạch Tố Trinh
cuối cùng cũng dừng lại, hắn khẽ nhích người, nhìn gương mặt vô cùng đỏ của Hứa
Tiên phía dưới, đột nhiên nở nụ cười.

Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh cười, trong nháy mắt thất thần.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy nụ cười của hắn, lại hớp hồn như thế, làm cho
người ta không rời mắt được như thế.

“Huynh, cười lên, thật là đẹp mắt.” Hứa Tiên lẩm bẩm nói.

“Nàng quả nhiên là ngốc mà.” Bạch Tố Trinh có chút bất đắc
dĩ, lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán Hứa Tiên, sau đó ôn nhu hôn mắt nàng, môi
nàng, cằm nàng, rồi đến cổ...

“Tiểu Bạch...” Hứa Tiên run run thấp giọng hô lên, cảm giác
được đôi môi dịu dàng kia của Bạch Tố Trinh, nàng thấy mình sắp bị hòa tan rồi.

 “Huynh nặng quá,
xuống đi.”

“Nha, nàng muốn ở phía trên?”

“Mới không thèm.”

“Vậy nàng ở phía dưới thì được rồi.”

“A... Tại sao lại
cởi y phục của ta? !”

“Có người mặc y
phục động phòng sao?”

“...”

“Nơi này lớn hơn
một chút.”

“Tiểu Bạch huynh
tên khốn kiếp này. A... Ư...”

“Động phòng không
được nói những lời sát phong cảnh.”

“Rõ ràng là
huynh, huhu, đau quá...”

“Một lát sẽ hết
đau.”

... ...

Phòng an tĩnh
lại, nhưng trong không khí lại tràn ngập một cỗ mùi hương mập mờ ái muội.

“Mệt quá đi, ngủ
thôi... Làm gì thế? Đừng nữa mà!”

“...”

“Tiểu Bạch,
đừng.”

“...”

“Thật sự không
được mà, Tiểu Bạch.”

“...”

“Tiểu Bạch, huynh
tên khốn kiếp này, ta nói không được cơ mà... ” 

Sáng sớm hôm sau,
Hứa Tiên cố sức mở mắt ra, cả người giống như bị bóp nát. Quay đầu liền đối
diện với đôi mắt của Bạch Tố Trinh, trong đó có vẻ thỏa mãn cùng ôn nhu.

“Hừ!” Hứa Tiên
tức giận xoay người, chẳng lẽ thật sự do tính xà vốn phóng túng sao? Tối hôm
qua rốt cuộc mấy lần a, làm bây giờ nàng đau lưng thế này!!

“Tức giận?” Bạch
Tố Trinh vươn tay đem Hứa Tiên ôm vào trong ngực.

“Hừ!” Hứa Tiên
vẫn hừ mũi, lại khiến người phía sau cười khẽ không thôi.

“Là lỗi của ta.”
trong lòng Bạch Tố Trinh cũng có chút áy náy, tối hôm qua hắn không khống chế
được. Hơn nữa đây là lần đầu tiên của Hứa Tiên.

Hứa Tiên nghe
được lời này, trong lòng mới thư thái một chút, xoay người lại, đối mặt với
Bạch Tố Trinh. Nàng đến bây giờ vẫn chưa tiếp nhận được, chuyện tối hôm qua lại
xảy ra tự nhiên như vậy. Chậm rãi vươn tay, sờ lên mặt Bạch Tố Trinh, cằm, yết
hầu... Hứa Tiên bỗng nhiên cười.

“Tiểu Bạch.”

“Hử?”

“Ta thích huynh,
rất thích.”

“Ta biết.”

“Không cho không
để ý tới ta.” Giọng Hứa Tiên rất nhẹ rất nhẹ.

“Ừ.” Giọng Bạch
Tố Trinh cũng rất nhẹ, nhưng lại có kiên định chân thành.

Tay Bạch Tố Trinh
nhẹ nhàng xoa bụng Hứa Tiên, Hứa Tiên vội vàng đưa tay bắt được tay của hắn:
“Làm gì thế Tiểu Bạch?” Nàng không muốn nữa đâu mà...

“Không cần căng
thẳng.” Bạch Tố Trinh cười, tay nhẹ nhàng đè lên bụng Hứa Tiên. Sau một khắc,
Hứa Tiên cảm thấy một cổ nhiệt khí từ tay Bạch Tố Trinh truyền vào, sau đó đi
vào trong bụng, eo, còn có nơi đó. Đau nhức cũng từ từ biến mất.

Buổi sáng lúc ăn
cơm, Tiểu Thanh nhìn Bạch Tố Trinh một chút, lại nhìn Hứa Tiên một chút, cảm
giác, cảm thấy giữa hai người có cái gì đó thay đổi. Nhưng rốt cuộc là cái gì
thay đổi đây? Vân Trúc thì mở to mắt nhìn Hứa Tiên, nó cũng cảm thấy Hứa Tiên
có chút không giống với ngày hôm qua. Hình như... quyến rũ hơn?

Ăn cơm xong, Bạch
Tố Trinh cùng Hứa Tiên đi ra cửa. Tiểu Thanh nhìn bóng lưng hai người, đang
muốn nói gì, thì không trung bay tới một câu nhàn nhạt của Bạch Tố Trinh: “Giám
sát con cua kia tu luyện.” Tiểu Thanh nhún vai, một tay xốc cổ áo tiểu chính
thái lên, nhe răng cười với nó bảo đi vào, rồi đóng cửa lại.

Hứa Tiên vẫn như
cũ ở Hoà Nhân Đường khám bệnh, còn Bạch Tố Trinh lại niệm khẩu quyết ẩn thân
rồi ngồi ở bên cạnh lật sách đọc.

Lúc xế chiều, Tri
Phủ Trần Luân lại tự mình đến Hoà Nhân Đường, cảm tạ Hứa Tiên. Cả con đường đều
oanh động, tất cả mọi người liền biết tin ở Hoà Nhân Đường có một vị đại phu
trẻ tuổi, chỉ dựa vào một viên thuốc mình bào chế mà cứu được ba mạng người.

Buổi tối.

“Lần này nàng nổi
danh rồi.” Bạch Tố Trinh lật ra từng trang sách, không có ngẩng đầu.

“Ta tình nguyện
đừng nổi danh như thế.” Hứa Tiên nhìn một đống lớn lễ vật trên bàn, “Ta bây giờ
là nam nhân đó, thánh thủ phụ khoa (ý chỉ bác sĩ phụ khoa giỏi), người khác sợ
là ở sau lưng đều muốn chết cười ta.” Hứa Tiên rất là bất đắc dĩ.

“Vậy khôi phục
thân phận là được.” Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn Hứa Tiên, lúc này ngữ khí của
hắn rất chân thành.

Hứa Tiên ngây
ngốc, nhưng lại thật tình suy tính đến đề nghị này của Bạch Tố Trinh. Cảm thấy
hình như có thể được a. Nhưng mà bên Hứa Kiều Dung kia phải nghĩ được lý do
thuyết phục mới ổn.

“Đi ngủ đi.” Bạch
Tố Trinh để sách trong tay xuống, nhìn Hứa Tiên mặt không chút thay đổi phun ra
một câu như vậy.

“Huynh!” khóe mắt
Hứa Tiên rút rồi lại rút, cái tay ôm eo mình là làm sao đây, khi làm động tác
như vậy, xin huynh sắc mặt có thể thay đổi một chút được không a!

Tắt đèn, trèo lên
giường, êm ái ngủ.

Ngày thứ hai, Hứa
Tiên vừa ăn sáng xong, đang định ra ngoài thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Người nào thế?
Mới sáng sớm.” Tiểu Thanh rất không thoải mái đi ra mở cửa.

Tiểu chính thái
bưng bát, rất thật thà uống sữa đậu nành.

“Ngày hôm qua tu
luyện thế nào rồi?” Hứa Tiên cười híp mắt 
hỏi.

“Đệ rất cố gắng,
tỷ tỷ yên tâm.” Tiểu chính thái để bát xuống, đâu ra đấy trả lời.

“Vậy thì tốt.”
Hứa Tiên gật đầu, đưa cho Tiểu chính thái một cây bánh quẩy, Tiểu chính thái
nhận lấy, thỏa mãn ăn.

Hứa Tiên nhìn bộ
dạng ăn đến vui vẻ của Tiểu chính thái, tâm tình cũng rất tốt. Cúi đầu, một cái
bánh quẩy gắp vào trong bát của nàng, theo chiếc đũa nhìn lên, lại thấy bộ dạng
như không có chuyện gì xảy ra của Bạch Tố Trinh.

Hứa Tiên hé miệng
cười một tiếng, vùi đầu ăn hết bánh quẩy Bạch Tố Trinh gắp cho nàng.

Vừa lúc đó, Tiểu
Thanh dẫn người gõ cửa tiến vào.

Hứa Tiên vừa
nhìn, khẽ nhíu mày, bởi vì tiến vào có ba người. Một người là trong quan sai
mặc trang phục nha môn, hai người kia thì khác. Hai người đều mặc khôi giáp đơn
giản, bên hông treo một thanh đại đao, trên chân là đôi ủng ngắn màu đen, giữa
lông mày có một vẻ kênh kiệu không giống với quan sai bình thường.

Quan sai này, Hứa
Tiên là biết. Chính là người ban đầu phụ trách mọi việc của nàng ở Cô Tô này.

“Hứa đại phu,
thật là ngại quá, mới sáng sớm đã tới cửa quấy rầy.” Quan sai có chút ngượng
ngùng nói, “Hai vị này, là thị vệ đại ca tới từ kinh thành, có chuyện quan
trọng muốn tìm ngươi. Cho nên...” Mà hai vị thị vệ ăn mặc bất phàm kia ánh mắt
cũng không có nhìn quan sai một cái, chỉ đánh giá Hứa Tiên.

Hứa Tiên đứng
lên, lễ phép cười cười: “Không có gì đáng ngại. Xin hỏi hai vị quan gia, có
chuyện gì cần tìm ta sao?”

“Ngươi chính là
Hứa Tiên Hứa đại phu?” Một vị thị vệ mở miệng, nhưng giọng nói cũng rất khách
khí.

“Phải” Hứa Tiên
gật đầu.

“Nếu như thế, xin
thu thập hành lý, ngày mai liền cùng chúng ta lên kinh đi. Đây là văn thư phái
đi.” Thị vệ kia từ trong lòng ngực móc ra một phong thư, đưa tới trước mặt Hứa
Tiên.

Hứa Tiên có chút
sững sờ, nhưng vẫn nhận lấy. Nhưng trong lòng buồn bực, cái này là chuyện quái
gì đây. Tới Cô Tô mọi thứ đều tốt, thế cho nên các nàng cũng quên mất thật ra
nàng vốn là bị lưu đày tới đây. Nha môn hình như quả thật có tư cách phái nàng
đi. Chỉ có điều, lên kinh? Đây là chuyện gì nha?

“Sáng sớm ngày
mai, chúng ta sẽ tới đón Hứa đại phu. Xin Hứa đại phu sắp xếp thời gian cho
tốt” Thị vệ khẩu khí mặc dù khách sáo, nhưng đáy mắt lại ánh lên hàm ý không
rõ.

Không đợi Hứa
Tiên trả lời, hai thị vệ đã cùng lúc cáo từ. Còn lại quan sai kia thì cười chúc
mừng Hứa Tiên: “Hứa đại phu, ngài bây giờ lại gặp vận lớn nha. Chúc mừng.”

“Chúc mừng cái
gì?” Hứa Tiên nghi ngờ.

“Hứa đại phu nhìn
văn thư  sẽ biết. Tại hạ cáo từ trước,
không quấy rầy Hứa đại phu nữa.” Quan sai cười chắp tay cáo lui.

Hứa Tiên tiễn hắn
ra cửa, lúc này mới trở lại phòng ăn mở văn thư ra.

“Quân y?” Hứa
Tiên cau mày nhìn văn thư trong tay, hoàn toàn u mê rồi. Chuyện gì nữa đây?
Điều nàng lên kinh, làm quân y?

“Làm sao vậy?”
Bạch Tố Trinh mở miệng hỏi.

“Ta cũng vậy
không biết, thật kỳ quái.” Hứa Tiên đem văn thư trong tay đưa cho Bạch Tố
Trinh, một mình trầm tư. Làm sao lại điều mình tới kinh thành làm quân y? Chẳng
lẽ nghe danh “thánh thủ phụ khoa” mình? A phi, dẹp, bây giờ mới được mấy ngày
đâu, hơn nữa trong quân doanh đều là nam nhân có được hay không? Làm sao dính
tới chuyên sinh đẻ được chứ? Cái đó và nguyên tác hoàn toàn không khớp nha,
trong nguyên tác từ đầu tới cuối đều không thấy xảy ra chuyện này mà. Hứa Tiên
trăm mối nghi ngờ nhưng không có cách giải.

...

Mà ở kinh thành,
trong một tòa nhà xa hoa lộng lẫy.

Một nam tử hoa
phục âm nhu tuấn mỹ tựa bên cửa sổ, giơ cao khoé môi lẳng lặng nhìn cây cối
trong viện.

Rất nhanh, người
nọ sẽ có thể tới bên cạnh mình rồi...

Thật là mong đợi
a.

 

Chương 24: Báo ân cái đầu
ngươi á!

 “Phải lên kinh rồi.” Hứa Tiên lắc lắc văn thư
trong tay, cau mày nói, “Lại gấp gáp như vậy, ngày mai đã phải khởi hành rồi. A
phi, không đúng, là ngày mai sẽ phải xuất phát rồi.”

“Ta sẽ đi cùng
với nàng.” Bạch Tố Trinh mở miệng.

“Ừ.” Hứa Tiên
cười híp mắt gật đầu, sau đó sắc mặt lại trầm xuống, “Nhưng mà, tình hình lúc
này không giống khi trước, ta sẽ có thể bị phái đi quân doanh đó, chung quanh
đều là nam nhân! Không thể ở bên ngoài cùng các ngươi được.”

“Không sao, có ta
ở đây.” Bạch Tố Trinh một câu nhàn nhạt nhưng lại làm cho Hứa Tiên vô cùng  tín nhiệm.

Tiểu chính thái
nháy nháy mắt: “Đệ cũng sẽ bảo vệ tỷ tỷ.”

“Ngươi, dẹp đi.”
Tiểu Thanh giội một gáo nước lạnh, khinh bỉ nói, “Ngươi bây giờ còn tiếp chưa
nổi mười chiêu của ta đó.”

“Ta, ta,  sẽ có ngày ta sẽ đánh bại ngươi.” gương mặt
xinh đẹp của Tiểu chính thái hồng lên, hai tay nắm chặt, rất không cam lòng
hướng Tiểu Thanh tuyên thệ.

“Ta đang chờ ngày
đó đấy.” Tiểu Thanh nhún vai, khẩu khí không hề gì nói.

“Hừ!” Tiểu chính
thái tức giận hừ một tiếng, kiên quyết trong mắt lại càng đậm.

“Đệ cùng con cua
lần này không nên đi.” Bạch Tố Trinh lại bỗng nhiên lên tiếng nói.

“Tại sao?” Tiểu
Thanh vừa nghe, không buông tha hỏi.

“Kinh thành không
giống với những nơi khác, ngọa hổ tàng long, có không ít cao nhân ở đó. Với tu
vi của đệ và con cua nhỏ nếu gặp phải sẽ rất bất lợi.” Bạch Tố Trinh hiếm được
khi nào nói dài như vậy, “Những người này chỉ biết trừ yêu, mặc kệ tất cả những
điều khác.”

“Nhưng đại ca,
vậy chỉ có một mình huynh đi thôi sao? Nếu quả thật nơi đó nguy hiểm như lời
huynh nói, vậy chúng đệ lại càng phải đi a.” Tiểu Thanh nghe, càng thêm nóng
nảy.

Hứa Tiên cũng
không khỏi lo lắng. Kinh thành, nơi đó là chỗ ở của đương kim thiên tử. Có cao
nhân trừ ma vệ đạo tuyệt không lạ gì.

“Tiểu Bạch, huynh
cũng đừng đi. Quá nguy hiểm.” Hứa Tiên cau mày, phản đối Bạch Tố Trinh đi theo
mình. Hơn nữa, còn có một vài điều khiến nàng rất bất an, trong nguyên tác cũng
không có chuyện Hứa Tiên bị điều đến kinh thành. Không biết trước tương lai làm
cho nàng có chút nảy sinh sợ hãi. Nàng tuyệt đối không muốn Tiểu Bạch bởi vì
nàng mà chịu bất kì thương tổn nào.

“Không sao đâu.
Những người đó ta còn không thèm để vào mắt.” Bạch Tố Trinh vân đạm phong khinh
nói.

“Đại ca, đệ...”
Tiểu Thanh vẻ mặt lo lắng còn định nói gì đó.

“Cứ quyết định
như vậy đi.” Giọng Bạch Tố Trinh quả quyết.

Hứa Tiên cầm văn
thư, trong lòng càng lúc càng bất an.

Vào buổi sáng,
Hứa Tiên tới Hòa Nhân Đường, từ biệt phu phụ Tần lão, cuối cùng tiền công cũng
không nhận, còn mua không ít lễ vật đưa cho hai người.

“Như vậy sao
được?” Tần phu nhân không yên tâm nói, “Lần trước Tri phủ đại nhân đưa cho
ngươi lễ vật ngươi đã để lại cho chúng ta không ít rồi, lần này đừng tốn kém
nữa.”

“Chưởng quỹ, phu
nhân, ta lần này đi không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại.” Hứa Tiên hơi
sụt sịt, “Cảm ơn hai người đã chiếu cố ta trong khoảng thời gian này. Sau này
hai người phải tự bảo trọng đó.”

“Đứa nhỏ này...”
Nói được một nữa thì nước mắt Tần phu nhân đã chảy xuống.

“Hứa Tiên, một
mình ngươi cũng phải bảo trọng.” Tần chưởng quỹ cực kì không nỡ.

Sau khi từ biệt
hai người, Hứa Tiên đi trên đường, mua cho Tiểu chính thái không ít đồ ăn vặt,
rồi mới về nhà.

Tiểu chính thái
nhìn thấy nhiều đồ ngon như vậy, lại không hề vui vẻ ra mặt, mà dùng đôi mắt
long lanh nhìn Hứa Tiên: “Tỷ tỷ, đệ cũng muốn đi cùng tỷ.”

Hứa Tiên cười
cười, đưa tay vuốt vuốt đầu nó, đang định nói gì an ủi.

Ai ngờ Tiểu chính
thái đã nhếch miệng cười lên nói: “Nhưng mà đệ biết đệ bây giờ vẫn chưa thể bảo
vệ tỷ tỷ. Cho nên đệ sẽ chăm chỉ tu luyện cùng Tiểu Thanh đại ca, chờ tới khi
đệ trở nên cường đại, có thể bảo vệ tỷ tỷ rồi, lúc đó tỷ tỷ không được từ chối
không cho đệ đi theo nha.”

Hứa Tiên nhìn nụ
cười thuần khiết kia của Tiểu chính thái, trong lòng rung động, gật đầu: “Ừ,
chúng ta cứ quyết định như vậy đi.”

“Vâng.” Tiểu
chính thái nghe Hứa Tiên nói vậy thì mừng rỡ dùng sức gật đầu, vươn ngón út ra,
“Vậy chúng ta móc tay nào.”

Hứa Tiên mỉm
cười, cũng vươn ngón út ra, nghiêm túc ngoắc tay đóng dấu cùng Tiểu chính thái.

Ngoài cửa đại
sảnh, Bạch Tố Trinh tựa lên cạnh cửa, lạnh nhạt nhìn một màn này, trong lỗ mũi
hừ một tiếng.

Tiểu Thanh liếc
mắt, nhìn trời. Đại ca thật là càng sống lâu càng thụt lùi rồi, ngay cả tiểu
hài tử cũng ăn dấm chua sao?

Buổi tối, Hứa
Tiên cùng Bạch Tố Trinh nằm ở trên giường, Hứa Tiên tựa vào trước ngực Bạch Tố
Trinh, thấp giọng nói: “Tiểu Bạch, lần này huynh hay là đừng đi cùng ta thì
hơn. Trong lòng ta không hiểu sao luôn có dự cảm xấu.”

“Nàng cho là, ta
sẽ bỏ lại nàng?” Bạch Tố Trinh lại hỏi ngược lại một câu như vậy.

Hứa Tiên trầm
mặc, vươn tay ôm thật chặt eo hắn.

“Không phải sợ,
tất cả đã có ta.” Bạch Tố Trinh đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng Hứa Tiên. Mặc dù hắn
không biết Hứa Tiên rốt cuộc đang sợ cái gì, nhưng ý niệm kia đã đóng chặt
trong đầu hắn rồi, hắn tuyệt đối sẽ không rời xa Hứa Tiên.

Đêm nay, Hứa Tiên
tựa vào ngực Bạch Tố Trinh, an tâm ngủ thiếp đi. Bạch Tố Trinh nhìn gương mặt
điềm tĩnh đang ngủ, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, khẽ cúi đầu, ôn nhu ấn
xuống khuôn mặt nàng một nụ hôn, rồi mới ngủ.

Sáng sớm ngày hôm
sau, hai thị vệ kia đã đến thúc giục Hứa Tiên lên đường. Hứa Tiên chia tay Tiểu
Thanh và tiểu chính thái, rồi trước ánh mắt lưu luyến không rời của thằng bé,
cùng hai thị vệ rời đi. Bạch Tố Trinh không xuất hiện, nhưng nàng biết, hắn
nhất định đang ở bên cạnh nàng.

Dọc đường, hai
thị vệ đối với Hứa Tiên vô cùng khách khí. Khách khí khiến cảm giác bất an
trong lòng Hứa Tiên càng lúc càng lớn. Ăn ở dọc đường vô cùng tận tâm, phòng
trọ luôn là phòng hạng nhất, thức ăn cũng luôn là đồ ngon nhất, toàn bộ hành
trình đều thoải mái ngồi xe ngựa. Này làm sao giống kẻ bị đi đày chứ? Nhưng cho
dù nàng có nói bóng nói gió đến thế nào, miệng hai vị thị vệ kia cũng đều kín
như bưng, chỉ một mực nói là cấp trên sai bảo, bọn họ chỉ phụ trách thi hành,
những chuyện khác đều không nói một câu.

Càng như vậy, Hứa
Tiên càng bất an. Cứ mỗi tối, Bạch Tố Trinh sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng, cùng
nàng ngủ. Có Bạch Tố Trinh ở bên, lòng bất an của Hứa Tiên mới hơi hơi thả lỏng
ra một chút.

Đến kinh thành,
Hứa Tiên cảm thán thật đúng là chốn kinh thành phồn hoa náo nhiệt. Đường lớn
lát đá có thể đủ cho bốn chiếc xe ngựa đi song song thông hành, kiến trúc đồ
sộ, hai bên đường phố là các cửa hàng rực rỡ muôn màu. Kinh thành làm cho người
ta cảm thấy trang trọng nhưng không mất đi hơi thở trang trọng vốn có.

Hứa Tiên vốn
tưởng mình sẽ bị trực tiếp đưa tới quân doanh, nhưng khi bị gọi xuống xe, nhìn
bức hoành phi của phủ đệ trước mắt, nàng rốt cuộc hiểu được nguyên cớ vì sao
đáy lòng cứ mãi bất an không yên.

Trên bức hoành
phi xa hoa của phủ đệ viết to ba chữ rồng bay phượng múa: Lương vương phủ.

Hai bên đại môn
(cửa lớn) là hai con sư tử bằng đá há to miệng trông rất sống động, nhìn thôi
cũng đủ biết phủ đệ này không phải là một phủ đệ tầm thường.

“Hai vị quan gia,
chúng ta đến nơi này làm gì?” Mặc dù trong lòng Hứa Tiên mơ hồ đã có suy đoán,
nhưng vẫn làm chút giãy dụa cuối cùng.

“Hứa đại phu, mời
vào. Đây là chỗ ngài làm việc sau này.” Một thị vệ cười dài nói, chẳng qua Hứa
Tiên nhìn thấy đáy mắt hắn chợt lóe lên vẻ chế giễu rồi biến mất.

“Ở chỗ này làm
việc?” Hứa Tiên cau mày, “Không phải là bảo ta đi quân doanh làm quân y sao?”

“Quân y đủ người
rồi, cho nên sau này ngài đặc biệt chịu trách nhiệm khám chữa bệnh cho một nhà
tướng quân đại nhân.” Tên thị vệ còn lại cũng cười nói.

“Mời vào đi, Hứa
đại phu, nếu như chậm trễ, chúng ta sẽ bị trách phạt đó. Hi vọng Hứa đại phu
thông cảm cho chúng ta.” Thị vệ ôm quyền mời Hứa Tiên nhanh chút đi vào. Hắn
biết, người kia chờ đã sớm sốt ruột rồi.

“Nha.” Hứa Tiên
có chút sợ, nhưng vẫn gật đầu, đi theo phía sau hai thị vệ kia.

Vào phủ đệ, thị
vệ quen đường mang theo nàng rẽ hết khúc này tới quanh nọ, cuối cùng dừng ở hậu
viện. Đoạn đường này, xà ngang khắc họa, đình đài lầu các, đẹp không sao tả
xiết. Hứa Tiên cảm thán đây chính là cuộc sống của kẻ có tiền a. Phủ đệ này
cũng thật quá lời đi, khiến nàng cũng sắp mụ mị rồi.

“Hứa đại phu, mời
bên này.” Thị vệ làm tư thế mời, ý bảo Hứa Tiên vào cửa.

Hứa Tiên theo thị
vệ kia bước vào sảnh nhỏ, thị vệ cười nói: “Hứa đại phu ở đây đi.” Nói xong hắn
liền trực tiếp rời đi.

Hứa Tiên đánh giá
chung quanh, sảnh nhỏ này mặc dù không lớn, nhưng bố trí vô cùng tinh sảo, vật
phẩm đồ dùng trang trí đều giá trị không rẻ. Trên đất trải một tấm thảm nhung,
giẫm lên đi rất thoải mái.

Một nha hoàn cúi
đầu đi lên dâng trà, không đợi Hứa Tiên hỏi gì đã rất nhanh lui xuống.

Hứa Tiên sờ cằm,
nhìn thảm có chút ngẩn người. Lương vương phủ, Lương Liên... Những từ này cứ ở
trong đầu nàng bay tới thổi đi. Hứa Tiên đối với người của Lương vương phủ vô
cùng ác cảm, bởi vì trong nguyên tác, chính là Lương tướng quốc mời Pháp Hải
tới, làm hại Hứa Tiên thiếu chút nữa nhà tan người diệt. Nhưng mà, phải có điều
kiện tiên quyết là Tiểu Thanh trộm bảo vật của họ nữa a. Lần này mình không có
tiệm thuốc, cũng không gia nhập hội Tam Hoàng tổ sư, tiểu Thanh lại không có
trộm bảo vật, đã vậy tại sao đối phương còn tìm đến mình?

Chẳng lẽ... Hứa
Tiên cau mày, trong đầu giật mình một cái, nghĩ tới một điều.

Vừa lúc đó, ngoài
cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó một giọng nói hình như đã từng nghe qua
truyền tới: “Hứa Tiên, ta nói rồi chúng ta sẽ còn gặp mặt mà.”

Hứa Tiên chợt
đứng lên, nhìn nam tử âm nhu tuấn mỹ đứng ở cửa, chân mày cơ hồ sắp xoắn lại
thành một đoàn rồi.

Quả nhiên, là
Lương Liên!

Nhưng người nầy
rốt cuộc muốn làm gì?

Mơ ước nhan sắc
của Tiểu Bạch cùng tiểu Thanh sao? Cho nên lấy việc công làm chuyện tư điều
mình tới đây? Phải không?

“Ngươi sao lại
dùng ánh mắt như thế nhìn ta?” Lương Liên thấy ánh mắt đầy địch ý của Hứa Tiên,
rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.

“Ta cảnh cáo
ngươi, Tiểu Bạch đã là thê tử của ta rồi, tiểu Thanh cũng đã có hôn ước. Thân
phận ngươi như vậy, mà vẫn bất chấp muốn đoạt thê tử với ta sao? Thiên hạ nhiều
mỹ nữ như thế...” Hứa Tiên trừng mắt nhìn Lương Liên, tức giận nói.

Lương Liên nghe
lời Hứa Tiên nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phá lên cười ha ha cắt đứt
lời của Hứa Tiên.

“Ngươi cười cái
gì?” Hứa Tiên lại càng tức giận.

“Ai nói là ta có
chủ ý với thê tử của ngươi...” Lương Liên thật vất vả ngưng cười, cố sức hỏi.

“Chẳng lẽ không
đúng?” Hứa Tiên vẫn hoài nghi nhìn hắn.

“Dĩ nhiên không
phải.” Lương Liên nghiêm mặt nói, người mà ta có chủ ý chính là ngươi. Dĩ
nhiên, lời này không thể nói ra được.

“Vậy ngươi muốn
làm gì? Ngươi còn tìm người điều tra ta, lại lợi dụng việc công làm việc tư
điều ta tới đây.” Hứa Tiên nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu không tại người này,
thì mình và Tiểu Bạch bây giờ còn đang sống cuộc sống nhàn tản thoái mái ở Cô
Tô rồi, hơn nữa còn chuẩn bị khôi phục thân phận nữa đó.

“Báo ân chứ sao.”
Chỉ mấy chữ này của Lương Liên thôi cũng đủ thành công làm Hứa Tiên phát điên.

Báo ân? Lại là
báo ân, báo ân cái đầu ngươi á!

Báo cáo nội dung xấu