Thượng thần, ngài hạ lưu - Chương 13 + 14
Chương 13 Bước đầu tiên với vợ chồng. . .
“Huhu…”
Thái Thường bị hắn xách vào trong nhà, không chút lưu tình
ném lên giường.
“Thượng… Thượng thần, ta còn hẹn thúc công…”
“Hẹn hắn? Hẹn hắn cùng nhau trở về Nam Hải sao?”
“Không không không… Hẹn hắn ăn khuya! Ăn khuya!” Thái Thường
chắp tay trước ngực chống đỡ, mặt mày xuân quang nhộn nhạo nhìn hắn.
Hào Hành nhìn nàng không nói lời nào, hai đầu mày lộ ra sự
tức giận Thái Thường đọc không hiểu.
“Thượng thần… Ngài không nên tức giận, ta sẽ không theo thúc
công đâu… Mới vừa rồi là… Là ta thấy ngài cùng chị ngài bên nhau… Ta nghĩ các
người là một đôi tiên lữ, cho nên ta… Ta rất khổ sở, mới nghĩ tới phải đi,
nhưng bây giờ ta một chút cũng không khó chịu, thật đó.”
“Thật không?” Hào Hành đến gần kéo một lọn tóc của nàng vuốt
trong tay: “Tại sao khổ sở?”
“Bởi vì thích ngài a, thích ngài cho nên không muốn nhìn
thấy ngài yêu mến nữ tiên tử khác.”
Thái Thường thành khẩn nói xong, ngược lại Hào Hành lại cứng
họng. Tiểu tiên ngốc nghếch này, tỏ tình cũng không hiểu phải mặt đỏ một tý
sao? Mặt đỏ hồng mới đáng yêu, tựa như củ sen trắng nhiễm hương sen, áp sát hắn
như thế.
“Tốt thôi, thấy ngươi thành khẩn vậy, bản điện sẽ tiếp nhận
sự yêu mến của ngươi, sẽ không tìm nữ tiên tử khác tới trêu ngươi khó chịu, cho
nên ngươi phải hết lòng thích bản điện.”
Ừ? Thái Thường nghe thế nào đều cảm giác mình bị thua thiệt,
nhưng trí nhớ có hạn tính không ra khiến nàng chỉ có thể rầu rĩ gật đầu. Trái
lại Hào Hành rất hài lòng vì rốt cuộc người vợ tiên tương lai đã tiến bước đầu
tiên với hắn, đang nghĩ ngợi có nên mang chén rượu hoa quế đến chúc mừng, nói
không chừng chờ khi tiên thuật Thái Thường tiến bộ một chút thì hắn phải đi Nam
Hải cầu hôn. Nhưng Thái Thường lại đứng thẳng dậy, đi ra ngoài điện, không
giống với suy nghĩ của hắn.
“Sao ngươi không nói một câu đã đi? Không biết làm thế là
bất kính với thượng thần sao? Mới nói thích bản điện, lại muốn đi rồi?”
“Gì?” Thái Thường gãi gãi đầu: “Tiểu tiên ta mới vừa nói… Ti
Cầm thúc công vẫn còn chờ ta, ta muốn đi giải thích với ngài ấy mới được.”
Ái chà chà!
Hào Hành rất nhanh bước xông tới nói: “Bản điện có từng đồng
ý? Bản điện không cho ngươi lui tới với tên quỷ thúc công gì gì kia! Dù có
thích bản điện cũng không cho phép đi!”
“Ngài ấy không phải là quỷ thúc công… Ngài ấy thúc công
tốt.”
Thái Thường bất mãn nói: “Ta khóc ngài ấy an ủi ta, còn ôm
ta để ta không phải đau lòng, nói muốn dẫn ta về nhà đó. Ngoại trừ mẫu thân,
thúc công là người tốt với ta nhất .”
“Hắn ôm ngươi?” Cơn tức trong lòng rốt cục bộc phát, “Ngươi
còn ở trước mặt hắn khóc?”
Sao cái đầu ngốc nghếch này rốt cuộc lại không có một chút
phòng bị nào hết vậy?
“Hắn ôm ngươi như thế nào?”
“À? Chính là… Chính là ôm chỗ này a…” Thái Thường khoa tay
múa chân, trưởng bối không phải đều an ủi người khác như vậy sao? Nàng chỉ thấy
qua dì an ủi Thước Diệp như vậy a.
“Chính là như vậy sao?” Hào Hành kéo một phát ôm nàng vào
lòng, thuận thế còn vỗ vỗ lưng của nàng.
“Ừ ừ!” Thái Thường gật đầu một hồi, “Chính là như vậy, thúc
công ôm rất giống mẫu thân của ta, còn ngài ôm giống…”
“Bản điện ôm giống cái gì?”
“Như… Như ăn hết một ngàn hạt sen mật ong, còn nói cho ta
biết sẽ không bị mập lên.”
Hào Hành nâng cằm nàng lên hôn một cái: “Vậy ngươi có biết
kế tiếp sau khi ôm là cái gì không?”
Xong rồi xong rồi, tim lại thình thịch nhảy không ngừng !
“Kế tiếp chính là như vầy.”
Hắn bao lấy cái miệng lớn đang kinh ngạc của nàng, mút vào
một chút, gặm cắn. Đầu lưỡi chạm đến hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, Hào
Hành nhếch môi cười, thở hắt ra nơi miệng nàng: “Còn nói không ăn hạt sen, sao
còn ngọt như thế?”
“Ta…” Nàng mới nói một âm, lại bị sắc quỷ trước mắt mạnh mẽ
nuốt lấy.
Kỳ thật nàng muốn nói, nàng thật sự không có ăn trộm hạt sen
nha. So với việc kéo nàng đi ngủ sắc quỷ thượng thần còn yêu việc ăn miệng của
nàng hơn. Hừ hừ, đem hết tất cả mật ong trong miệng nàng bỏ đi! Làm hại nàng
lại phải tìm cách giữ lại một chút để lúc có thời gian có thể liếm liếm một
chút.
Có điều…hình như càng ngày nàng càng thích sắc quỷ ăn nàng.
Đợi đến khi Thái Thường ngủ, Hào Hành nghe thấy Thái Thường
nói mê: “Thực xin lỗi…”
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết nàng mơ thấy người
nào!
Hào Hành giận dỗi mặc tiên bào đi đến bên ngoài Nguyệt Hoa
cung, quả nhiên thấy Ti Cầm mang theo bầu rượu đứng trên cầu Thủy Vân. Thấy hắn
đến, không vội không giận, cười giơ giơ hồ lô rượu, lại vui vẻ hớp một cái.
“Đế Quân thật sự là có nhã hứng, một mình cũng có thể uống
tự tại như vậy.”
Hào Hành chắp tay bước đi thong thả qua, bước đến bên người
Ti Cầm thì dừng lại, thấy Thước Diệp thả sao hồi cung hướng bọn họ vẫy tay từ
phía xa xa thì khiêm tốn gật đầu.
“Mơ hồ không sẽ tới tìm ngươi đâu, hay là Đế Quân về sớm đi
ngủ thôi.”
Ti Cầm cười một tiếng, đem hồ lô rượu cất vào tay áo, “Đoán
là nàng không tới được, cũng coi như là bởi vì ngươi.”
“Đoán được rồi vì sao Đế Quân còn lặp đi lặp lại xuất hiện
nhiều lần?” Hào Hành căm tức nhìn hắn: “Đế Quân chớ có quên, ngày xưa tại miếu
Nguyệt Lão, ta và ngươi đều thấy tận mắt, Thái Thường là vợ tiện định mệnh của
bản điện. Còn ngươi, ngươi tốt nhất nên thanh tỉnh biết rằng, Thái Thường vĩnh
viễn sẽ không là Mịch Trăn tiên tử, Mịch Trăn nàng từ lúc tám trăm năm trước đã
rơi xuống và bị thiêu cháy, ngay cả vong hồn còn không thu được. Mơ hồ chỉ là
giống diện mạo của nàng ấy mà thôi.”
Nụ cười bên môi Ti Cầm dần biến mất, con ngươi của hắn biến
thành màu đỏ tía làm lòng người rét lạnh, tựa như nơi sâu nhất đáy biển Nam
Hải.
“Nếu không phải vì ngươi… Mịch Trăn cũng sẽ không…”
Hào Hành than một tiếng, bởi vì khóe mắt hắn co lại chứa lệ,
liền im lặng xoay người đi.
Tám trăm năm, tám trăm năm, sau khi Mịch Trăn rơi xuống và
bị thiêu cháy, cũng không còn thấy qua phong thái ngày xưa của hắn. Hào Hành
cứng cỏi nhìn xa, xoay người lại nhìn hắn, thấy hắn vẫn nằm ngửa như xưa bên
cầu, nhìn sao sáng đầy trời, đôi mắt lóe nỗi đau nhói trong lòng.
***
Ngày mới, Thái Thường duỗi cái lưng mỏi từ trên tháp lăn
xuống, rửa mặt xong liền dẫn theo một đống củ sen búp bê ra bờ ao vận động.
Hào Hành từ điện Vân Tiêu trở về, thấy nàng tròn trịa dẫn
một hàng củ sen em bé ở đó lắc trái lắc phải, tất cả ưu phiền suốt cả đêm đều
bay hết.
Thái Thường thấy hắn đến, vừa lắc mông vừa lộ ra nụ cười
xuân ý dạt dào nói: “Thượng thần, đêm qua ngài không trở về ngủ à? Bận rộn cả
đêm sao? Tiểu tiên nga xin nghỉ bệnh. Ta liền làm cho ngài chút điểm tâm đặt
trên bàn ngài, ngài đi ăn một chút đi.”
“Ngươi còn có thể làm điểm tâm?” Trong bụng Hào Hành một
ngàn lần không tin, sau khi nếm qua liệu hắn có phải đi đánh cờ với lão Diêm
Vương không?
Đến phòng, quả nhiên thấy trên bàn bày biện một chén nhỏ ánh
vàng rực, bên trong có một chút ngổn ngang… Điểm tâm? Hào Hành thật sự không
cách nào đem thứ đen đen, vàng vàng, giống như ngọc vỡ gạch nung này xem như là
điểm tâm.
Thái Thường đã vận động xong thì trở lại, mặt mũi tràn đầy
mong đợi nhìn hắn hỏi: “Ngài nếm chưa? Ăn ngon không?”
“Ặc.. Ngược lại thoạt nhìn rất khác biệt… Tiểu tiên Thái
Thường dùng thứ gì làm thành?”
“Rượu ba ngàn năm không uống hết, một ít mẹ của củ sen em bé
không cứu về được, một quả tiên đào méo, hơn nữa đích thân ta làm nửa ngày.”
Lông mày Hào Hành run một cái, Thái Thường lấy một chút đưa
cho hắn: “Ngài nếm thử xem.”
Hào Hành vẫn cười khan vài tiếng, dù sao cũng là lần đầu
tiên Thái Thường làm điểm tâm cho hắn, có khó ăn hơn cũng phải nuốt xuống một
chút! Vì vậy hắn nghe lời cúi đầu xuống, mới chạm miếng điểm tâm tâm liền thoắt
cái nuốt vào trong miệng.
“Thượng thần ngài ăn chậm một chút a! Coi chừng nghẹn, hình
như ta không loại bỏ sạch hạt đào.”
“Khụ khụ khụ khụ…” Hào Hành không thể ngừng ho một trận, vừa
rồi nuốt vật kia vào rõ ràng đó là miếng gạch có thể làm hắn hóc chết vậy. Một
miếng gạch vừa chát vừa chua!
“Tốt… Ăn ngon không?”
Thái Thường xoắn ngón tay, nhìn bộ dạng vặn vẹo dường như
muốn khóc của hắn, thấp thỏm hỏi: “Có phải rất khó ăn hay không?”
“Ừ… Kỳ thật… Tiểu tiên tiềm lực của ngươi rất lớn đó! Hương
vị… làm người ta cả đời khó quên.”
“Thật sao?” Thái Thường kích động lóe nước mắt: “Vậy ta cũng
đi đưa cho dì một ít! Dì luôn chê ta làm chuyện không thành! Hừ! Còn có bà lão
Thước Diệp kia! Nếu còn thừa lại, ta sẽ cho thúc công chút ít.”
“Không cho phép!” Hào Hành nắm bả vai của nàng dặn dò: “Có
còn thì để lại toàn bộ bản điện, không cho phép đem cho hắn!”
“Hắc hắc…” Thái Thường cười nịnh nọt cười hắn: “Thượng thần
an tâm, ta còn cho để dành cho ngài cả nồi đây.”
“… Tiểu tiên Thái Thường, hay là cầm đi cho thúc công tốt
của ngươi đi!”
Ban đêm Hào Hành bận về việc..văn thư, Thái Thường ngồi xổm
giữa cây đèn tu tiên. Đợi đến mệt mỏi, Hào Hành gọi nàng một tiếng để nàng đi
ngủ. Nhưng đêm nay ngủ không ngon, luôn cảm giác có người không ngừng ra ra vào
vào trong điện, còn rất ồn ào.
Đợi đến bình minh Thái Thường đưa hai con mắt đen bò ra
ngoài, thế nhưng trông thấy hai mắt Hào Hành cũng tương tự, lòng đầy căm phẫn
vén tay áo lên hỏi: “Thượng thần ngài nói cho ta biết, đêm qua rốt cuộc là ai
tới làm cho chúng ta không được yên ổn, Thái Thường ta đi dạy dỗ hắn!”
Hào Hành ngơ ngơ nhìn nàng, bộ dạng bi thương rơi nước mắt:
“Tiểu tiên Thái Thường, ngày hôm qua rốt cuộc là ngươi đem những thứ điểm tâm
kia đưa cho bao nhiêu tiên gia?”
“A? Có dì nè, bác nè, thúc công nè, còn có đám Thủy Sinh tộc
trong điện này, ta làm rất nhiều, thủ vệ thiên binh đều có phần.” Thái Thường
đếm trên đầu ngón tay tính, trông thấy sắc mặt Hào Hành không xong, liền cúi
xuống khẽ cắn đầu ngón tay hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hào Hành cười xoa gương mặt của nàng: “Không có việc gì,
tiểu tiên Thái Thường, về sau hay là chỉ làm cho một mình bản điện thôi, bản
điện trông thấy ngươi đem điểm tâm đưa cho người ngoài lòng bản điện cũng thấy
khó chịu. Được chứ?”
Hắc hắc, thượng thần thật là dịu dàng! Trong mắt Thái Thường
tỏa ra đào tâm, đem gò má đỏ bừng vùi vào ngực hắn cọ cọ.
“Được… Về sau chỉ làm cho một mình thượng thần.”
Hào Hành đưa tay xoa đầu của nàng, chỉ nghe thấy tiếng hữu
khí vô lực của Thiên Tinh quân ngoài điện vừa ôm bụng vừa đập cửa: “Mau ra! Nữ
tiên tử đầu đá hạ độc hại người kia mau ra cho bản quân! Mau ra…”
***
Chương 14: Việc tốt ngoài ý muốn của tiểu tiên…
Hào Hành tan triều vào đến điện, thấy trong phòng trống
không, lại đến hồ sen, hỏi qua một đám củ sen búp bê, đều nói không gặp Thái
Thường. Lập tức trong lòng sốt ruột, nghĩ tới liệu nàng có phải đi theo Ti Cầm
chạy mất hay không. Giận dữ định đi phủ Đế Quân đòi người, lại nghe thấy trong
cây đèn truyền ra từng đợt khóc ròng, lúc này mới thả lỏng khẩu khí, mấy ngày
cùng nàng cùng giường chung gối đã quên mất chỗ nàng cư trú là cây đèn nhỏ kia.
“Tiểu tiên Thái Thường, hôm nay nắng đẹp, bản điện dẫn ngươi
đi lang thang trên không trung, để tăng thêm chút kiến thức tiện làm cho đầu óc
ngươi thanh tỉnh ngươi thấy thế nào?”
Hào Hành tựa cây đèn trước mặt, nghe thấy thanh âm bên trong
nhẹ đi, biến thành khóc sụt sùi, liền lắc đầu, bắt quyết bay vào.
Trên giường có cái chăn cuộn tròn còn không ngừng nhích tới
nhích lui.
Hào Hành buồn cười chọt chọt, kêu: “Bản điện đã giá lâm,
tiểu tiên cũng không hiểu phải ra nghênh tiếp sao?” Hắn quét mắt một vòng, thấy
cây đèn nhỏ hẹp thoạt nhìn thật là không hợp với vóc dáng đẫy đà của nàng: “Làm
như cây đèn bị nhỏ lại, nếu không thì… Vậy là ngươi lại to lên?”
Thái Thường thê thảm đưa đầu ra gật gật xem như hành lễ, Hào
Hành thấy bộ dạng nàng rối bù thì đưa một tay kéo nàng ra, nói: “Nhanh đi rửa
mặt, để bộ dạng này để bọn tiên nga thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”
Để Phù Nhã thấy lại càng muốn giơ đao ngăn chặn!
Thái Thường khóc nước mắt tràn bờ, mí trên sưng đỏ che kín
cặp con ngươi đen trong:
“Thượng thần… Còn có người đến truy sát ta hay không?”
“Hết rồi.” Hào Hành thay nàng vén lọn tóc đang phủ
mặt : “Bản điện nói ngươi không phải là tiên tử trong điện của bản điện,
nên bọn họ đều đi cả.”
“Thật sao?” Thái Thường vẫn khóc nhỏ : “Nhưng dì nói ta
thiếu chút nữa đả thương bác. Ông ấy muốn ta vào trong Thiên ngục chờ xét xử…”
Hào Hành nhỏ vài giọt mồ hôi lạnh xuống: “Thái Thường à,
điểm tâm này của ngươi có đưa đến Bắc Cực không?”
Tứ hải bát hoang ai không biết Tiên Mẫu Bắc Cực rất khó dây
dưa, kể từ khi bà cùng Tiên ông ly duyên thì về sau liền liên tục buồn vui thất
thường. Năm đó bà không ưa Thiên đế đón dâu, một mình ngăn hỉ kiệu của Vương
Mẫu, chận đường Thiên cung ba tháng mới cho phép đi.
“Huhu – -” Thái Thường gào lên: “Ngay cả ngài còn không cứu
được ta làm sao bây giờ! Tướng mạo bà trẻ có thể hù chết người, ta gặp bà nhất
định sẽ bị đánh cực kỳ thảm! Huhu…”
Hào Hành thấy nàng buồn rầu đau đớn chỉ có thể tạm thời an
ủi, nếu là ai đó trong điện thượng thần thì thôi, cùng lắm là hắn bán luôn mặt
mũi. Nhưng lần này lại là Tiên Mẫu, dù trong lòng có lo lắng cũng không có cách
nào.
“Bản điện cùng ngươi đến cung Thiên Mẫu, nếu bà cho người
đánh ngươi thật, bản điện cũng có thể ngăn cản cho ngươi, được không?”
“Thượng thần ngài muốn đi theo giúp ta sao?”
Thái Thường lau con mắt ngập nước nhìn hắn: “Nếu ta bị đánh
không còn hình dáng ngài còn yêu thích ta không?”
“Thích, đánh gầy thì càng thích!”
***
Tiểu tiên nga sau khi nghỉ phép trở về bưng bữa tối lên, cố
ý để quả đào lớn cho Thái Thường, cảm ơn nàng mấy ngày nay thay nàng ấy vất vả
trong điện.
Hào Hành nhìn qua bữa tối đầy đủ sắc hương vị, ngay cả khi
mấy ngày ăn những cổ quái do Thái Thường làm lúc này vẫn không có chút khẩu vị.
Thái Thường đi cung Thiên Mẫu suốt hai ngày. Đơn giản là không nghe thấy bên
trong có tiếng gào khóc thảm thiết, hắn cũng phải trở về chờ tin tức. Hai ngày,
Thái Thường làm sao có thể chịu đựng được lão thái bà cổ lỗ uy nghiêm đây chứ?
Lại là cả đêm lo lắng, bấm đốt ngón tay nàng không có gặp
chuyện không may, nhưng lòng đã nâng lên chỉ là không bỏ xuống được.
Đang nghĩ ngợi có nên ra ngoài cung chờ hay không, đã nghe
thấy tiểu tiên nga vui mừng kêu: “Tiên tử người đã về rồi!”
Hào Hành phương thở phào một cái, cả trái tim cuối cùng trở
về vị trí cũ.
Đoán Thái Thường hiển nhiên sẽ mặt mày ủ dột trở lại, vừa
nghĩ liền phân phó tiểu tiên nga đi bị chút thức ăn vặt nàng để an ủi nàng, lại
trông thấy Thái Thường mặt mũi tràn đầy ánh mặt trời mang theo túi lớn túi nhỏ
thức ăn nhảy lên tiến vào.
“Thượng thần…” Thái Thường tươi cười rạng rỡ tới cọ cọ:
“Ngài nhớ ta chứ… Dù sao ta cũng nhớ ngài.”
Hào Hành xoa gương mặt của nàng, khẩn trương nửa ngày thấy
nàng không gầy mới cuối cùng là lộ ra mặt tươi cười: “Có bị mắng không?”
Mặt Thái Thường dường như còn tròn trĩnh ra, lắc đầu: “Không
có không có! Bà trẻ còn tốt hơn so với bác không biết bao nhiêu lần! Thấy ta
thì nhìn chằm chằm hồi lâu, không biết vì sao lại ôm ta khóc, vừa khóc còn vừa
nói cái gì cuối cùng đã quay về…, ta đoán là bà lớn tuổi nhận lầm người. Có
điều, trái lại bà hôn ta nửa ngày, còn gọi người lấy cho ta nhiều thức ăn ngon!
Còn muốn ta mỗi ngày đều cùng bà nói chuyện phiếm đỡ buồn. Xem ra bà trẻ cũng
không đáng sợ lắm! A đúng rồi, bà còn hỏi ta làm thế nào mập, còn nữa…”
Nàng hưng phấn nói liên tục, cũng không phát giác chân mày
Hào Hành càng lúc càng nhíu chặt.
Ngàn tính vạn tính, sao lại quên mất Mịch Trăn nhỉ?
Thái Thường nói xong khát nước, trông thấy Hào Hành xuất
thần nhìn ngoài cửa sổ, mới liếm môi kéo vạt áo hắn: “Thượng thần… Ngài sao
vậy? Có phải trông thấy ta đã trở về thì mất hứng hay không…”
“Làm gì có…” Hắn cười vỗ vỗ bả vai của nàng, quét mắt một
vòng nhìn những thứ mang gì đó nàng mang về: “Tiên mẫu thưởng cho ngươi chút
thức ăn này phải cảm ơn, chớ có tham ăn. Dùng bữa trước thôi.”
Dứt lời, thì một thân một mình như có điều suy nghĩ trở về
trong điện.
Thái Thường không biết vì sao ngữ điệu của hắn nhạt đi rất
nhiều, nhưng bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện nàng cũng biết chút chút, biết rõ
là hắn có tâm sự chưa nói với nàng. Cảm giác thế này nàng rất bất mãn, luôn
miệng nói thích nàng còn luôn có chuyện gạt nàng! Điều này luôn làm nàng đoán
không ra, thượng thần xấu xa!
Là vì lão Tiên Mẫu đối với nàng tốt quá, hắn ghen sao?
Ban đêm Thái Thường thấy Hào Hành đi lên ngủ, len lén hí mắt
thành một đường nhỏ, thấy hắn đang nhìn mình cằm chằm, liền vội vàng nhắm chặt
mắt.
Thân thể bị hắn kéo qua, dùng khí lực dường như lớn hơn so
với ngày thường. Thái Thường mở mắt ra sờ sờ cánh tay đang vòng ngang hông
mình: “Thượng thần, ngài làm sao vậy?”
“Không có, yên tâm ngủ đi.”
“Thượng thần… Có phải ngài sợ ta thích Thiên Mẫu thì không
thích ngài nữa hay không?”
“…”
“Ngài không cần lo lắng, cá nhân ta cảm thấy ngài xinh đẹp
hơn so với Thiên mẫu, bà đối với ngài căn bản mà nói không có sức cạnh tranh.”
“… …”
“Thượng thần?” Thái Thường muốn đưa tay xoa nhẹ chân mày
hắn: “Ngài không ngủ được sao?”
Hào Hành đè cánh tay lộn xộn của nàng, vừa vòng tay ôm chặt
nàng: “Thái Thường… Ừ… Lúc người còn ở Nam Hải… Tinh Hoa tiên tử có từng nói
xuất thân của ngươi chưa?”
“Đương nhiên, mẫu thân nói cho ta biết ta là bấc đèn biến
thành .”
“Không phải điều này… Chính là bà có nói cho ngươi biết
trước khi làm bấc đèn…”
“À, dây thừng.” Thái Thường bất đắc dĩ thừa nhận, tự ti rụt
đầu: “Cùng với dây thừng thô khác suốt ngày quấn vào cùng một chỗ.”
Hào Hành trấn an vỗ vỗ lưng của nàng: “Bản điện nói là, Tinh
Hoa tiên tử có từng nói với chuyện kiếp trước của ngươi chưa? Hoặc là chính
ngươi cũng biết kiếp trước của ngươi?”
Thái Thường nghe vậy rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu,
nói: “Kể từ khi ta có trí nhớ đã là sợi dây thừng, mẫu thân nói ta là một sợi
dây thừng có ngộ tính bên trong cao nhất, bởi vậy mới có thể thành tiên.”
Ngộ tính cao nhất… Vậy những sợi dây thừng khác đầu óc há
chẳng phải là ngu ngốc sao?
“Vậy… Ngươi có từng nghe nói qua có vị tiên tử tên là Mịch
Trăn ?”
“Mịch Trăn?” Tròng mắt Thái Thường đảo một vòng, chứ không
phải là tiểu tiên ti thiện à? Là người nhà với mứt quả sao?”
(ti thiện là chức quan chuẩn bị thức ăn để dâng lên)
… Hào Hành rơi xuống đường màu đen, nếu Mịch Trăn thật sự là
nàng, vậy khẳng định là một nhà với mứt quả!
(Mịch Trăn 幂臻 đọc
là mì zhēn khá giống với từ mứt quả 蜜饯 mì
jiàn nên Thái Thường hiểu nhầm)
Gần đây thiên thư để sữa chữa đếm không xuể, ban ngày Hào
Hành nhiều việc, muốn thấy Thái Thường ăn chút hạt sen trước mắt để tâm tình
tốt lên, đáng tiếc đều không gặp người.
Một ngày kia thấy nàng tỉ mỉ rửa mặt một hồi lâu, sau tai
còn cài đóa hoa sen, lại thay tiên bào trắng thuần khiết, bụng hít sâu vào,
buộc sợ dây đỏ tươi. Hào Hành không khỏi mừng thầm, rốt cục cũng chờ được đến
một ngày nàng hiểu ra: biết làm đẹp vì người khác.
“Thượng thần, tiểu tiên ta đi ra ngoài nha!”
Ừ? Hào Hành nhíu mày hỏi: “Là đi đâu?”
Vừa nghĩ tới nàng ăn mặc tỉ mỉ không phải để hắn ngắm lập
tức lòng hắn sinh cơn tức.
“Đi tìm bà trẻ, bà hẹn ta hôm nay cùng bà đến Bích Đàm ngắm
cá, nghe nói những con cá này đều là thần ngư do Thượng Dao tiên tử Đông
Hải tặng, ngài có muốn đi ngắm cùng không?”
À, là nữ. Hào Hành yên tâm khoát khoát tay: “Đi đi, nhớ quay
về sớm. Về trễ tịch thu mứt quả một ngày.”
Thái Thường thở phì phì liếc hắn một cái, nâng mép váy lên
hừ một tiếng liền ra ngoài.
Hào Hành than một tiếng, xem ra chỉ có mình mình vẻ mặt đau
khổ đối mặt với tầng tầng lớp lớp thiên thư rầu rỉ.
Tiểu tiên nga vén màn đưa tới hai chén trà bạc hà cho đầu óc
tỉnh táo, không thấy Thái Thường, Hào Hành chỉ chỉ ngoài cửa, nói: “Cùng Tiên
Mẫu đi chơi rồi.”
Tiểu tiên nga nghe xong thì tràn đầy hâm mộ nâng má, ngồi
xuống một bên: “Thật tốt quá, nghe nói gần đây Tiên Mẫu thay bộ dạng buồn bực
không vui trước kia, suốt ngày vui vẻ, hôm nay lại hẹn tiên gia đến Bích Đàm
cùng nhau ngắm tiên ngư, xem ra thật sự đã khôi phục sức sống .”
“Ủa? Còn có tiên gia khác đi cùng sao?”
“Dạ, nghe nói ngoài hẹn Thái Thường tiên tử của chúng ta còn
có Ti Cầm Đế Quân nữa… Ý thượng thần? Ngài đi đâu thế?”