Thượng thần, ngài hạ lưu - Phiên Ngoại 1

Phiên ngoại nhỏ: Tết Trung Thu

Thời gian rất lâu về sau, đến tận khi hai người đã thành
thân và sinh con.

Ngày nọ, Thái Thường kích động cầm lấy ngũ cốc về nhà, Hào
Hành đang vội vàng đặt biệt danh cho hai đứa con trai, thấy một mình nàng cầm
cái túi rất lớn, bèn đặt bút xuống qua giúp đỡ.

Hào Hành: (nghi ngờ) Chẳng lẽ nàng lại muốn đi nhà bếp cố
tình hại người à?

Thái Thường: (lườm hắn một cái) Chàng không biết sắp đến
Trung thu? Cả nhà Tiểu Khuynh Uyển tối hôm qua không phải mới đưa bánh trung thu
cho chúng ta sao, ta muốn làm ít bánh tặng lại bọn họ!

Hào Hành: (= =) Nếu đau lòng vì đứa cháu gái của ta thật,
thì có thể đừng đi độc chết cả nhà bọn họ được không?

Thái Thường: (phẫn hận) Củ sen to! Nếu chàng lại vạch trần
vết sẹo của ta, ta liền ôm hai con trai chàng đâm đầu xuống hồ!

Hào Hành: (nịnh nọt ôm lấy nàng) Ai chà, được, vậy thì làm
bánh Trung thu! Ta ủng hộ!

(Vì vậy hai đứa con củ sen bé nằm sấp ở trong điện bắt đầu
lăn lộn than trời trách đất: Hu hu… Mẫu thân giết người rồi! Mẫu thân đầu độc
a!)

Hào Hành nghe tiếng bước vào, thấy trong điện một luồng khói
mù mịt, đưa tay không thấy năm ngón, mùi khói nồng nặc không ngừng từ nhà
bếp tuôn ra.

Một tay Hào Hành bế lên một đứa con trai che chở trong lòng,
xông vào nhà bếp đem Thái Thường hấp hối kéo ra ngoài.

Thái Thường: (yếu ớt) Thượng…thượng thần… Khụ khụ… đồng ý
với ta… Gọi con trai là… Tiểu Nguyệt, Tiểu Bính… Dùng tên này tưởng nhớ mẫu
thân không tranh giành giận hờn của chúng… Khụ khụ…

Hào Hành: …

Thái Thường: (lén nhìn một cái) Ừ…vậy ta…ta yên tâm ra đi…

Hào Hành: (âm trầm) Thái Thường! Bản điện đếm tới ba, nàng
không đứng lên, bản điện ta liền mang theo con trai đi đâm đầu xuống hồ.

Thái Thường: ( lập tức bò dậy )…

( Bính : 饼 nghĩa
là bánh, nếu ghép tên hai anh em thành Nguyệt Bính   lại có nghĩa là bánh trung thu)

***

Khuynh Uyển ôm hai đứa em, đút mỗi đứa một miếng bánh Trung
thu.

Tiểu Nguyệt Nguyệt: ( một mực a ô) Chị Khuynh Uyển, sau này
em với đứa em trai ngốc của em có thể ở đây ăn uống không?

Khuynh Uyển: (cười hiền lành một tiếng) Có thể chứ…

Tử Loan: (Nhíu mày ) Khụ khụ!

Khuynh Uyển: À…(tiếp tục mỉm cười) nhưng vẫn nên hỏi anh rể
các em có nguyện ý hay không.

Tiểu Nguyệt Nguyệt: (bất mãn) vì sao mỗi lần nói chuyện với
chị, cậu vẫn lạnh lùng không vui đùa quá lố?

Tử Loan: (tiếp tục nhíu mày) vì sao em gọi nàng là chị mà
gọi ta là cậu! ?

Tiểu Nguyệt Nguyệt: bởi vì cậu già hơn.

Tiểu Bính Bính: (nói lời công bằng) Xin chú ý từ ngữ của
anh! Nói vậy sẽ làm tổn thương cậu! Còn nữa, em không có ngốc! Em là con trai
mẹ yêu nhất, mẹ nói em đáng yêu giống mẹ lúc còn trẻ!

Tiểu Nguyệt Nguyệt: ( bĩu môi) Giống béo ngốc! Giống cha mới
đẹp trai! Anh đã nói với cha như thế!

Tiểu Bính Bính: Hớ, giống cái rắm!

Một mình Thái Thường ngồi xổm trong phòng bếp lau nước mắt,
xíu nữa hủy hoại cả nồi và bếp trong phút chốc, vì sao Thực thần cũng không ưu
ái nàng một chút? Dù để nàng làm thành một lần thôi cũng được. Khiến cho hai
đứa con trai suốt ngày không thích về nhà tìm nàng, ngược lại luôn thích đến
nhà các thần tiên khác trong Thiên cung ăn cơm. Có phải cho rằng một người mẹ
như nàng rất không có cảm giác thành tựu hay không?

Hào Hành đứng trước cửa, thở dài một tiếng, dùng tiên pháp
làm cho phòng bếp trở về như cũ, lôi nàng đi ra, sau đó khóa cửa, dán giấy niêm
phong.

Thái Thường: (u ám nhìn) Thượng thần… Thật sự một cơ hội
cũng không cho ta sao…

Hào Hành: Không cho.

Thái Thường: (nghe lời)  Vậy… bây giờ chúng ta phải làm
gì?

Hào Hành: (đói bụng) đi ăn cơm, thuận đường tìm con trai.

Thái Thường: (ngước đôi mắt đẫm lệ lên ) Thượng thần, có
phải ta vẫn luôn rất vô dụng hay không?

Hào Hành: (mềm lòng) Cũng được…

Thái Thường: (nước mắt ròng ròng) Ta cảm thấy ta thật sự rất
cố gắng… Ta còn gầy đi…

Hào Hành: ( xoa xoa gương mặt của nàng ) Ngoan, có nghề đòi
hỏi phải nghiên cứu. Nàng chỉ là không thích hợp mà thôi.

Thái Thường: (Tìm thấy hy vọng) Hả? Vậy ta thích hợp chuyện
gì?

Hào Hành: Ừ… thích hợp…

Ngu ngơ, mắt trong veo như nước, thịt hồng hào, trắng non
mềm … Thích hợp quyến rũ ta quá!

Hào Hành: (tay bắt đầu hạnh kiểm xấu) Thái Thường…

Thái Thường: Dạ?

Hào Hành: Ừm… Ta cảm thấy nàng gây chuyện rất tốt… Như vậy
người trong nhà đều đào tẩu… Sau đó…

Thái Thường: (u mê) Dạ?

Hào Hành: (nhếch môi) Ta đã có người cho ăn.

Thái Thường: … Thượng thần, vì sao đã nhiều năm trôi qua,
chàng vẫn hạ lưu như vậy?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3