Thượng thần, ngài hạ lưu - Chương 46 + 47

Chương 46: Thượng thần đánh người a! . . .

“Điện hạ, ta gọt táo cho ngài ăn có được hay không?”

Thái Thường ngồi ngưỡng cửa Cầm đài, trong tay giơ trái táo
đỏ bóng loáng cười nói: “Đặc sản của Nam Hải, bán ở nhân gian hẳn là một lượng
bạc. Ừ, một lượng bạc, đại khái có thể đổi hai gói mứt táo, mười cái bánh bao…
Ai nha tóm lại là ăn rất ngon!”

Tử Loan được Nam Cực Tiên Ông tụ hồn mà quay về, mất đi ba
ngàn năm trí nhớ và tiên pháp, giờ phút này đang lẳng lặng bên cửa sổ nhìn
Tuyệt huyền trăm ngàn năm qua chưa từng vang lên mà ngẩn ngơ.

“Vậy ta gọt đó!”

Thái Thường cầm con dao nhỏ gọt nghiêm túc, nàng lo lắng Tử
Loan vất vả lắm mới tái sinh trở về, mất trí nhớ sẽ nhận không ra mình nên hễ
không làm gì là tới nói chuyện phiếm với Tử Loan.

Quân thượng có lẽ mong mỏi Tử Loan có thể sớm ngày khôi phục
tiên lực, mới có thể đem Cầm đài ban cho chàng làm dinh thự. Thái Thường than
thở, gọt vòng quanh tách vỏ và thịt trái táo ra, sau đó đưa cho chàng: “Đây là
lần đầu ta gọt vỏ thành công, tặng cho ngài!”

Tử Loan quay người lại nhìn nàng, cười cầm lấy: “Chị Thái
Thường, ta nhận ra chị mà, chị không cần lo lắng. Nếu ngày nào cũng đi theo ta,
ta lo Ngẫu thần sẽ đến điện chém ta mất.”

Thái Thường bĩu môi, nói: “Ta còn ước gì chàng tới chém
ngài, mấy ngày nay ta không thấy chàng. Nghe nói dạo gần đây vị thần tiên được
nhân gian cung phụng xếp hàng thứ nhất chính là chàng, rất bận rộn.”

Tử Loan cắn miếng táo, “Bận rộn cũng tốt, không thể so với
ta, bận rộn cũng không được.”

Thái Thường tự biết đã chạm đến nỗi đau của chàng, đành ha
ha lái sang chuyện khác: “Điện hạ, buổi trưa muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngài!”

Tử Loan nhìn nàng cười một cái: “Đề tài này của chị còn
không bằng đừng đổi.”

***

Buồn bực ra khỏi Cầm đài, Thái Thường đang nghĩ ngợi muốn
đến nhân gian một chuyến. Kể từ khi sắc quỷ bị điều đến nhân gian, nhiều năm
chăm lo việc nước cuối cùng mới được thanh danh trong lòng dân chúng, có thể
bởi như vậy nên chàng về Thiên đình càng ngày càng ít, hai vợ chồng lại càng
khó sum họp, nàng có hài tử mới là lạ!

“Tiên tử! Tiên tử! Không xong rồi!”

Tiểu tiên nga kéo làn váy chạy tới trước mặt, “Đã xảy ra
chuyện! Đã xảy ra chuyện!”

Thái Thường giật mình khẽ run rẩy, đứng lại hỏi nàng: “Có phải
sắc quỷ chàng…chàng …”

Tiểu tiên nga thở hổn hển chạy tới kéo nàng hỏi: “Người còn
nhớ Tịnh Đế tiên tử không? Chính là em gái của thượng thần, ba ngàn năm trước
điện hạ gặp chuyện không may sau đó nàng ấy cũng dấn thân vào hạ giới, còn nhớ
chứ?”

“Đương nhiên nhớ rõ!” Thái Thường gật đầu: “Em gái của chồng
ta mà!”

“Đúng rồi đúng rồi! Chính là nàng! Không ngờ ngày xưa nàng
ấy trốn xuống hạ giới, bởi vì yêu một người phàm đánh cá, đã cùng người đó mấy
đời trở thành vợ chồng. Kết quả… Kết quả bị quân thượng phát hiện, phái Thượng
thần đi bắt bọn họ, còn nói phải…Phải xử tử bọn họ…”

“Cái gì! ?” Thái Thường cả kinh quát to một tiếng: “Hiện giờ
người đang ở đâu? Mau dẫn ta đi! Mau!”

Tiểu tiên nga đáp lời kéo nàng chạy, dặn dò: “Tiên tử… Vừa
rồi thấy sắc mặt Thượng thần rất đáng sợ, thu hồn phách Tịnh Đế tiên tử… là ý
của ngài ấy.”

Tim Thái Thường thình thịch, đột nhiên nhớ lại kiếp số chưa
đã đến có phải đang ứng nghiệm hay không. Nàng cắn chặt môi, khắp người chợt
cảm thấy rét lạnh, chỉ trông nhanh nhanh gặp Hào Hành một chút.

***

Thái Thường run sợ ngồi ở điện bên cạnh, nghe thấy cách vách
vang lên tiếng thẩm vấn nghiêm khắc trách móc nặng nề, nàng chưa bao giờ biết
được Hào Hành cũng sẽ lúc uy nghiêm như vậy.

Gió lạnh thổi qua, nàng cúi đầu không muốn nghe tiếng trách
móc, rất nhớ những chuyện đã từng xảy ra trước đây. Lúc ấy Tịnh Đế luôn thiện
lương dịu dàng đưa hạt sen cho nàng ăn, lúc tiên gia đều không để ý nàng tránh
né nàng thì Tịnh Đế lại cùng nàng nói chuyện phiếm.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại liền khóc. Nàng rất muốn xông vào chịu
phạt thay Tịnh Đế, có lẽ sắc quỷ thấy nàng đến sẽ hạ thủ lưu tình. Nhưng khi
nhìn thấy nhóm Thiên binh gác ngoài cửa, Thái Thường chỉ có thể lùi chân về lo
lắng suông.

Hào Hành phân phó giam Tịnh Đế vào thiên lao chờ đợi xử lý,
mới vừa ra đã thấy Thái Thường rơi lệ đầm đìa. Khóe mắt ngập nước đang giận dỗi
nhìn chàng.

“Sao gần đây trên mặt nàng lại nhiều mụn hơn thế?”

Hào Hành đưa tay muốn chạm gương mặt của nàng, lại bị nàng
tránh né.

“Đừng chạm vào ta! Hiện tại ta rất ghét chàng! Tay chàng phá
hủy cả gia đình Tịnh Đế, ta không muốn chàng chạm vào ta!”

Thái Thường lau lệ hét lớn: “Chàng hủy gia đình của bọn họ,
chàng phá hủy cả vạn mẫu hồ sen, chàng phá hủy làng chài kia, chàng còn biến
thành đao giết em gái mình, làm sao chàng có thể biến thành như vậy? Chàng làm
vậy quân thượng sẽ phong chàng lên làm đại quan ư? Chẳng lẽ chàng đã quên nhà
của chàng bị hủy như thế nào. Chàng đã quên sau khi nhà bị hủy chàng đã tuyệt
vọng đến nhường nào? Ngay cả mẹ ruột chàng ngày xưa cũng là trốn xuống hạ giới
mới có chàng của ngày hôm nay đó!”

“Thái Thường…”

Hào Hành nắm chặt hai nắm tay trừng mắt nàng: “Không cho
phép nàng nói như thế với ta. Nàng về đi, đừng tới nơi này.”

“Ngài bây giờ là Thượng thần tứ hải, tiểu tiên như ta chỉ
đứng xa không thể chạm, ta không xứng nói chuyện với ngài. Ta cũng không muốn
với kẻ vong ân phụ nghĩa, vì trục lợi mà cả em gái của mình cũng có thể hy
sinh! Ngài đối xử Tịnh Đế thế này, không sợ sẽ gặp báo ứng sao? Ta sẽ không
cùng ngài gặp báo ứng, cho nên ngài xử trí nàng như thế nào, ta cũng muốn theo
nàng cùng đi!”

“Chát…”

Một bạt tai thật lớn vang bên mặt Thái Thường.

Bàn tay Hào Hành đau rát. Chàng cứng người ngay tại chỗ,
thấy mặt nàng nhanh chóng sưng đỏ lên, là biết vừa rồi mình nặng tay cỡ nào.

Thái Thường không làm ầm cũng không làm loạn, chỉ lắc đầu tự
nói: “Không đau, không đau, có đau cũng kém xa với việc bị anh trai đoạt lấy
gia đình mình.”

Nàng xoay người vừa chạy vừa khóc, Hào Hành hạ tay xuống, cố
nén xuống từng cơn từng cơn đau đớn trong lòng không đuổi theo nàng. Thước Diệp
đi theo thẩm tra xử lí xong, ra khỏi đứng ở bên người chàng, nhìn Thái Thường
chạy xa mà cười nói: “Đứa em gái này rất khó đối phó, thượng thần ngài ăn quả
đắng rồi.”

Hào Hành gật gật đầu: “Làm phiền tiên tử giữ lại đứa bé
kia.”

“Giữ cháu nó lại, không sợ sau này lớn lên sẽ ghi hận thượng
thần sao?”

“Không giữ lại, Thái Thường mới ghi hận ta. Số mệnh mà
thôi.”

Chàng cười khổ một tiếng, cầm thiên thư rời đi.

***

“Hu hu… Thượng thần đánh người ! Còn có thiên lý hay không
a!”

Thái Thường chạm gò má sưng đỏ, buồn bực gào khóc trong nội
cung, “Ta hận hắn! Ta muốn… Ta muốn về Nam Hải!”

Tiểu tiên nga há miệng run rẩy cầm ngọc ngưng cam lộ khuyên
nhủ: “Tiên tử tiên tử, đừng động đậy! Trước hết để tiểu tiên bôi thuốc trước
rồi hãy nói sau! Coi chừng sẽ càng  sưng thêm!”

Thái Thường nằm sấp trên giường đẩy nàng ra khóc ròng: “Ta
không bôi thuốc! Sưng chết thì thôi! Sưng chết cũng tốt! Như vậy ta có thể đi
cùng với Tịnh Đế, cũng đúng lúc có bạn!”

“Kỳ thật… Tiên tử có biết, nơi xảy ra vụ án Tịnh Đế tiên tử
cùng phu quân phàm trầnvà con gái là do Thượng thần chủ động xin đi xét hỏi.
Theo tiểu tiên thấy, mọi người đều biết Tịnh Đế tiên tử là em gái của ngài ấy.
Thượng thần xét hỏi nhất định sẽ có rất nhiều người chỉ trích, sợ ngài ấy làm
việc thiên vị. Cho nên thượng thần chỉ có thể nghiêm túc tra xét, tuyệt không
thể qua loa. Điểm này khiến người ta khâm phục, tiên tử cần phải cảm thấy tự
hào mới đúng. Còn nữa, ngài ấy xét xử em gái mình phạm phải luật trời, trong
lòng nhất định đau khổ nhiều hơn tiên tử. Ngài ấy tự mình an bài Tịnh Đế tiên
tử đánh tới con đường lục đạo luân hồi, đây là điều duy nhất mà một người anh
có thể làm cho em mình. Lúc ngài ấy lĩnh thiên binh xuống phàm trần soát nhà,
tiểu tiên thấy tay ngài ấy run run phát hiệu lệnh. Tiên tử không phải nói tin
tưởng ngài ấy sao? Vì vậy đừng giận ngài ấy. Thượng thần cũng là có nhiều nỗi
khổ tâm .”

“Ừ…” Thái Thường hừ hừ : “Nhưng hắn đánh ta. Chuyện cũng gạt
ta không nói với ta, một chút cũng không tin ta, cho nên ta mới không cần để ý
đến hắn.”

Tiểu tiên nga thở dài một tiếng, lấy thuốc cao ra bôi cho
nàng. Thái Thường có chút bất mãn: “Rốt cuộc là em toàn nghe lời của hắn. Ta
cũng không trông mong em sẽ đứng về phía. Bây giờ ta chỉ muốn đi gặp Tịnh Đế
lần cuối cùng. Chị ấy không phải còn con gái sao? Ta muốn giữ lại chăm sóc,
không phải bị hỏa thiêu cùng người mẹ mệnh khổ của cháu.”

Tiểu tiên nga đáp lời: “Thượng thần nhất định sẽ chăm sóc
cháu gái mình cẩn thận. Chỉ tiếc giờ tiên tử không để ý tới ngài ấy, ngài ấy
cũng không đem những lời này nói với người. Thật ra đứa bé kia sáng sớm thượng
thần đã nói muốn đưa lên chỗ của người.”

Thái Thường mềm lòng một chút: “Hắn cưỡng chế mẹ người ta,
còn muốn giữ cháu gái, chia rẽ cả nhà bọn họ, quả thực là quá hư .”

Tiểu tiên nga thở dài nói: “Giờ dưới nhân gian cũng truyền
miệng nói Thượng thần vì thăng tiên cấp, mà lợi dụng em gái của mình. Biết bao
dân chúng đã đốt cháy tranh họa Ngẫu thần. Hiện tại cuộc sống củ Thượng thần
nhất định không dễ chịu, người còn không đi ngài ấy. Người không phải những kẻ
ngu muội bịa đặt kia, ngài phải thông cảm cho ngài ấy chứ.”

Nhưng khuyên nhủ hơn nửa ngày, Thái Thường vừa chạm vào gò
má bên kia còn đau đến muốn chết, bụng đầy ấm ức, bĩu môi xoay đầu vào trong
không lên tiếng nữa. Này cơn nóng giận này, làm trên người nàng nổi càng ngày
càng nhiều mụn.

Tiểu tiên nga thở dài vài tiếng, dập tắt ánh nến lui ra, đêm
tối lại nghe Thái Thường sụt sịt rơi nước mắt.

Thái Thường khóc quá nửa đêm mới ngủ mê, nhưng ngủ thiếp đi
cũng không yên ổn, luôn ngửi thấy một làn hương sen, có người nhẹ nhẹ xoa gò má
sưng của nàng.

Chương  47: 【 đại
kết cục 
】 . . .

Sáng sớm tỉnh lại cảm thấy cửu khiếu bát khổng và toàn thân
đều ngứa vô cùng, Thái Thường ra sức gãi, hận không thể đem xẻo những chỗ khó
chịu.

Tiểu tiên nga vừa vào cửa thấy nàng ngồi trên mặt đất thì
giật mình: “Tiên… Tiên tử! ?”

“A! Em tới rồi, mau ra phía sau lưng ta gãi một chút, ta cảm
thấy toàn thân đều ngứa ngáy!”

Tay Thái Thường không với tới phía dưới cột sống, chỗ đó
đang rất ngứa: “Sao thất thần? Ê… Làm sao mà vẻ mặt em giống như gặp quỷ vậy?”

Tiểu tiên nga run rẩy lấy gương đồng đưa cho nàng, Thái
Thường cười gãi gò má cầm lấy, vừa nhìn thoáng qua nàng liền cứng người ngay
tại chỗ.

Không biết từ lúc nào, bệnh đậu mùa trên người nàng toàn bộ
trở nên sưng đỏ lên, mà lại còn biến thành màu đen, ngứa ngáy khó chịu bị chính
nàng nhịn không được gãi vài cái đã rỉ ra máu đen, miệng vết thương đặc biệt
đau đớn.

“Ta sắp chết… Ta sắp chết…”

Thái Thường sửng sốt hồi lâu đến nỗi quên mất đau đớn, chỉ
nói đại nạn của mình đã đến, khuôn mặt thoáng chốc liền thảm như tro tàn.

“Em… Em đi gọi người đến!”

Tiểu tiên nga định xông ra ngoài, bị Thái Thường quát phải
dừng lại: “Em muốn ta làm thế nào gặp người ta? Thành tâm muốn ta mau đụng cây
cột chết sao? Giờ ta yêu không ra yêu quỷ không ra quỷ, em còn muốn ta đi hù
chết bao nhiêu người.”

“Nhưng…Nhưng là…” Tiểu tiên nga khó xử: “Nhưng dù sao vẫn
báo cho thượng thần.”

Thái Thường im lặng, cười nhạt: “Cũng tốt. Mời hắn đến, ta
với hắn cáo biệt thôi.”

“Người đừng nói lời ngớ ngẩn thế. Em phải đi tìm ngài ấy
đến!”

Tiểu tiên nga chạy như một làn khói đi ra, Thái Thường lại
lấy gương đồng nhìn một cái, lúc này máu đen đã vón lại đau nhức. Nàng bình
tĩnh, để gương xuống vội lấy chiếc khăn trắng che lại mặt.

Đây là trừng phạt hay là kiếp nạn, hay là số mệnh đã định
đây? Bảo nàng làm sao đi tương trợ Tịnh Đế, làm sao đi đối mặt chư thần, làm
sao còn dám gặp Hào Hành?

Thái Thường ngồi lên đám mây, phiêu diêu lục giới, không dám
trở về Nam Hải, sợ mẫu thân  nhìn thấy lại hại bà lo lắng. Nghĩ tới nghĩ
lui, cũng chỉ có một nơi có thể dung thân mà nàng hao phí sức lực mới sửa chữa
được đó là tiểu đảo. Nhưng nàng lại sợ bị Hào Hành bắt gặp, dứt khoát đành phải
ở giữa không trung, ngơ ngác nhìn khói lửa nhân gian.

Một con rùa tiên bò qua, chậm rãi quan sát nàng một phen, có
lẽ không hiểu vì sao tiên tử lại che khăn bay ở đây.

Thái Thường kéo khăn voan ra hù dọa: “Xem đi xem đi! Ngươi
nhìn đi! Hù chết ngươi!”

“Quỷ a!”

Con rùa biển tuổi đã lớn kia vội vàng quay đầu đi, trong
miệng nói gì đó không rõ : “Đi mau a… Đi mau a!”

Đã qua hơn nửa canh giờ, Thái Thường vẻ mặt đau khổ liếc nó
một cái,  nhiều lắm cũng chỉ đi hơn được nửa thước mà thôi.

Vì vậy Thái Thường rất hảo tâm đạp nó một cái văng xa, còn
mình lại tiếp tục ngồi ngây người.

Tiếng chuông đêm của Thiên cung vang lên. Thái Thường lẻ loi
trong màn đen, ôm đầu gối sờ sờ gương mặt đau nhức bên trong mảnh vải trắng.
Nước mắt từng hạt một lăn xuống đến, nhỏ xuống miệng vết thương đau đớn nàng
lại vội vàng lau đi.

Đám mây bên người đám mây dường như lún xuống một chút, Thái
Thường vén một góc khăn lên thấy hoa văn trên tay áo, nước mắt rơi càng dữ dội:
“Ngài đi đi, ta không muốn ngài nhìn thấy ta.”

“Tịnh Đế đi rồi.” Hào Hành cũng không ép nàng vén lên hết,
chỉ cùng nàng ngồi yên lặng  nhìn ngân hà sáng chói. Lời vừa nói ra, Thái
Thường lập tức giật mình nhưng lại níu chặt tấm chăn không ra.

“Đi đầu thai…Em ấy muốn làm người, bản điện liền cho phép em
ấy. Tiên gia quả thực không có gì tốt, vô tình vô nghĩa, lời nói lạnh nhạt,
không chút tình người.” Chàng tự giễu cợt: “Quân thượng không xử trí tiểu
Khuynh Uyển, chỉ cho con bé đi theo Thước Diệp làm tiểu tiên. Ta đã thảo luận
nói muốn chăm sóc nàng, kỳ thật cũng hi vọng nàng thay ta chăm sóc con bé.”

Thái Thường lộ ra con mắt sưng đỏ liếc một cái, bĩu môi:
“Ngài nói thật dễ nghe. Nếu ta không đồng ý thì sao? Còn nữa, có phải bởi vì
hôm qua ngài đánh ta một cái nên ta mới biến thành thế này?”

Hào Hành thở dài một tiếng ôm lấy nàng: “Được, bản điện xin
lỗi nàng. Nhưng những thứ ‘tác dụng phụ’ này không phải do ta làm. E là nàng sắp
thoát thai hoán cốt, xuất phàm thai một lần nữa để thăng tiên .”

Thái Thường nghe xong lại càng ấm ức: “Nếu ta trông mong
chàng có thể thành tâm thành ý nói một tiếng xin lỗi sợ là sẽ không cùng chàng
đi đến bây giờ. Biết chàng nói không nên lời yêu đương cũng phải công nhận.
Thoát thai hoán cốt cũng tốt, không giống người phàm, suốt ngày khóc lóc nữa.
Hiện tại ta chỉ hỏi một câu, nếu ta trở nên xấu xí hơn hòn than, chàng còn muốn
ta không?”

“Muốn.” Hào Hành nghiêm túc gật đầu: “Nhưng nàng cũng phải
để ta nhìn một chút rốt cuộc có bị xấu hay không?”

Thái Thường nức nở vài tiếng: “Vậy ta vén lên. Nếu chàng cảm
thấy buồn nôn cũng không cho phép được hối hận!”

“Ừ, không hối hận.”

Hào Hành lẳng lặng chờ, thấy nàng nhăn nhó một hồi lâu, rốt
cục nhanh chóng khoát tay, đem tấm khăn trắng kéo xuống, nhắm hai mắt lại hỏi:
“Giật mình ư? Nếu chàng muốn nôn thì mời quay lưng đi. Ta không muốn nhìn thấy
ánh mắt chàng nhìn ta chán ghét.”

Hào Hành lấy tay đụng chạm các mảng đen trên mặt nàng. Mới
đầu Thái Thường còn tránh né không để cho chàng chạm nhưng sau đó dứt khoát
nhận mệnh, bị chàng dùng sức giật từng mảng xuống, Thái Thường bị đau bèn kêu
to: “Ái! Còn lành hẳn đâu! Chàng vạch thế này làm ta đau! Chàng cảm thấy chướng
mắt thì thôi, ta cũng biết là chàng ghét bỏ ta!”

Thế nhưng ở những chỗ Hào Hành đem những mảng đen vạch trần
đi, làn da sưng đỏ trong nháy mắt trở nên đẫy đà, trắng nõn, xinh đẹp.

“Nàng có mang theo gương đồng chứ?”

“Ta… Ta không dám nhìn nữa!”

Thái Thường bụm mặt, “Ta sợ ngay cả da cũng bị mất biến thành
con ma xấu xí!”

Hào Hành không để ý tới nàng, cởi bỏ áo bào của nàng kiểm
tra hết những vệt đen đau nhức trên người nàng, đem những mảng da đen kia kéo
ra.

“Ế!  Chàng giở trò lưu manh cũng đổi chỗ được hay
không?! Đây chính là chỗ tiếp giáp giữa trời và người a! Có ném người cũng
không thể ném xuống lục giới !”

Thái Thường đông che tây dấu, gương đồng cất trong ngực rơi
ra ngay trước mắt, hé ra một dung nhan xinh đẹp được khôi phục trong nháy
mắt :”… Ta… Ta không xấu? !”

Nàng trái sờ sờ phải gãi gãi, không đến nơi đến chốn, giống
như viên mãn lịch kiếp. Nàng như trút được gánh nặng: “A…a… Ta còn sống ? !”

“Còn khóc ư?”

Hào Hành buồn cười nhìn nàng.

Thái Thường sửng sốt, mừng muốn phát khóc nhưng rốt cuộc
không rơi nổi nước mắt.

“Nàng quả nhiên đã thành tiên Thái Thường. Tiên nhân đều
không đổ lệ .”

Hào Hành nắm tay của nàng: “Cuối cùng chúng ta đã trải qua
hết đoạn đường.”

Thái Thường yên lặng nhìn chàng, trong lòng cảm động cũng
không hồng được hốc mắt.

Chàng vẫn một mực đợi nàng trưởng thành.

“Xin lỗi chàng.” Trong lòng Thái Thường ấm áp, nhoẻn miệng
cười: “Để chàng đợi ta lâu như vậy.”

***

Ban đêm Hào Hành đứng ở ngoài Thượng Ổ**, nếu để Thái Thường
biết chàng giấu chuyện Thiên đế lấy đi giọng nói của Khuynh Uyển làm cho con bé
thành câm, không biết nàng sẽ ồn ào thành bộ dáng gì, bây giờ vẫn không nên vào
trêu chọc.

Đang định rời đi thì thấy tiểu tiên nga cười đứng ngay trước
mắt hành lễ với mình: “Thượng thần, hôm nay đã có Khuynh Uyển, tiều tiên cũng
nên quay về .”

Hào Hành nhìn nàng ta thật lâu, gật gật đầu: “Mấy năm nay
vất vả cho ngươi.”

Tiểu tiên nga khoát tay: “Không đâu thượng thần, có thể quen
biết với hai người coi như vận mệnh của tiểu tiên. Tiểu tiên còn muốn cảm kích
ngài đã chứa chấp ta. Ngài và tiên tử là một đôi do trời đất tạo ra. Hy vọng
hai người có thể hạnh phúc mãi mãi.”

“Ngươi phải về Nam Hải sao? Về sau… Bản điện hy vọng ngươi
cùng hắn có thể tu thành chính quả.”

Tiểu tiên nga cúi xuống đầu, miết miết quan bào của tiên
nga: “Trong lòng người ấy chỉ có một mình tiên tử. Tiên tử đã từng cố gắng như
vậy còn không thể đến với người ấy, chứ đừng nói tiểu tiên chỉ là một tiểu sư
muội tầm thường. Ngày xưa thấy người ấy sau mất đi tiên tử mà đau đớn buồn bực
không vui, tâm tiểu tiên mới nguội lạnh đến Thiên cung làm tiên nga, là vì muốn
quên đi người ấy… Hiện tại… Ừ, có lẽ có thể trở về giúp người ấy chăm sóc môn
sinh thôi. Chăm sóc người khác cũng là một cách hay phải không Thượng thần?
Ngay cả Tiên tử mà tiểu tiên chăm cũng không tệ… Hì hì…”

Hào Hành cũng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Nếu như hắn
hiểu được, nhất định sẽ quý trọng ngươi, chớ từ bỏ. Bản điện rất hi vọng ngươi
cùng hắn có thể thành đôi! Như vậy thê tử của bản điện mới không bị người ta
chú ý.”

Tiểu tiên nga cười gật gật đầu, phục hành lễ nói: “Ngài cũng
hãy trân trọng. Xin thay tiểu tiên chúc tiên tử bình an vui vẻ. Đợi khi nào
nàng hồi môn sẽ có cơ hội gặp lại. Xin phép cáo từ tiểu tiên lui đi.”

Nàng nói xong liền xoay người lên mây, hướng về Nam Hải.

Hào Hành than thở một tiếng, nghe thấy trong nội cung thượng
ổ người nào đó đang gầm thét: “Quỷ đáng chết! Chàng có phải ở bên ngoài hay
không! ? Chàng mau vào cho ta! Mau! Ta có lời muốn hỏi! Có phải chàng giấu ta
cái gì không? Vì sao ếch xanh nhỏ không nói chuyện được! Hả? Mau vào cho ta!
Quân thượng là ăn no rỗi việc có phải hay không …”

Nếu không vào e sẽ gặp tai họa ! Hào Hành kiên trì, chuẩn bị
nói một chút chuyện sinh con đại sự, thuận tiện có thể chận lại miệng của nàng.

Dù sao lúc này Khuynh Uyển nói không ra lời, nhất định đã
ngoan ngoãn đi ngủ sớm.

Tiểu tiên nga xuôi thẳng về nam, nghe trong Thượng ổ truyền
đến tiếng cãi vã quen thuộc chợt cười ấm áp. Đến gần miếu Nguyệt lão nàng đột
nhiên tò mò muốn đi nhìn mệnh bài của Hào Hành. Cách tầng tầng lớp lớp sợi tơ
hồng, quả nhiên trông thấy mệnh bài ngẫu thần Hào Hành đang phát sáng rực rỡ,
trên đó khắc hàng chữ mới: “Thê tiên: Nam Hải Thái Thường tiên tử, bên nhau
trọn đời.”

Nàng cảm động cười lau vài giọt nước mắt đang định đi, đột
nhiên thời khắc đó nàng thấy mệnh bài Ti Cầm không còn để trống. Thê tiên danh
hiệu là… Một giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, làm ướt giày thêu, rồi rơi
xuống bùn đất dưới chân bùn. Khắp nơi nở hoa.

Trong nội cung Thượng ổ, Khuynh Uyển trùm chăn khóc nhớ mẹ.
Cô bé cắn chăn im lặng nói trong lòng: “Mẫu thân…Uyển nhi sợ hãi…Uyển nhi muốn
về nhà…Hu hu… Còn nữa…Hai người cách vách có thể yên tĩnh một chút được không!
Bọn họ làm sao vậy a! Huhu…”

_______________________

*Cửu khiếu: chín lỗ (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi , miệng,
niệu đạo, hậu môn). Bát khổng: cũng có nghĩa tương tự nhưng chỉ có tám lỗ. Đây
là một trong những đặc tính cơ bản của Trung Quốc cổ đại được sử dụng để phân
biệt giữa người và động vật.

Ổ** : 坞 nghĩa
là lũy

Báo cáo nội dung xấu