Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ - Chương 17 phần 1

Chương 17: Hương tàn biến
thành tro, nuối tiếc tiễn gió thu

Tôi hoàn toàn có
lý do tin rằng, lúc đầu Đường Thừa Sóc truyền tôi đến gặp không hề có ý định
tốt đẹp gì, chắc hẳn đã nghe lời thị phi của ai đó, dự định thanh lý môn hộ
thay cho người con trưởng vô tình, đột ngột thay đổi thành đa tình của mình.
Thế nhưng từ sau khi nói đến phụ thân của tôi, thái độ của ngài đã thay đổi rõ
rệt.

Xem ra ngài đang
vô cùng hài lòng, mãn ý, không cần biết là đối với chiến tích lẫy lừng của phụ
thân hay là kỹ thuật xoa bóp điểm huyệt của tôi, lúc này ngài đang mỉm cười
tươi rói, vô cùng thân thiện. Nếu như không phải sức khỏe không ổn, tôi đoán
chắc ngài nhất định nói chuyện hai, ba canh giờ với tôi cũng không hề thấy
chán.

Nhìn thấy ngài
uống thuốc xong ngủ thiếp đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.

Vô Song vội vã đỡ
lấy tôi rồi mỉm cười nói: “Tuy rằng cô nương không nói nhiều, nhưng quả thực
rất có duyên, nhìn xem, vương gia cũng rất yêu quý cô nương đấy.”

Đưa mắt nhìn ra
bên ngoài, tôi mỉm cười nói: “Cũng đến lúc chúng ta nên quay về rồi. Không bao
lâu nữa hầu gia sẽ hồi phủ, chúng ta mau đi xem xem hôm nay nhà bếp chuẩn bị
những món gì, có hợp với khẩu vị của ngài hay không. Nếu mà ăn không hợp khẩu
vị, lại bảo chúng ta phải nấu món khác thì chết. Ta chẳng muốn vào nhà bếp chút
nào.”

Giọng nói vừa
phải không lớn quá, mang theo chút e thẹn và đắc ý nhưng lại khiến cho những
người không biết đang có ý tốt hay ý xấu kia biết rằng, tôi không phải là một
phụ nữ bé nhỏ, thấp hèn để mặc cho người khác giày vò, chà đạp, sau lưng tôi
còn có Khang hầu Đường Thiên Trọng một lòng một dạ bao bọc, bảo vệ cho mình.

Đã từng sống
trong thâm cung, đã từng trải qua những tháng ngày nghiệt ngã nhất, tôi vẫn
luôn biết cách tự bảo vệ bản thân.

Lúc bước ra khỏi
cửa, Đường Thiên Kỳ cùng với hai vị thiếp đã đứng tuổi cũng ra theo. Lúc này
tôi mới biết, sau khi chính thất vương phi của Đường Thừa Sóc qua đời, ngài
không lập vương phi khác, chỉ giữ lại một vài người thiếp để hầu hạ, trong số
đó người được sủng ái nhất chính là Phó phu nhân và Lục phu nhân đang đứng
trước mặt.

Trong đó, vị Lục
phu nhân chính là người lúc nãy đã đỡ lời giúp tôi, dung mạo tuy rằng không
phải thập toàn thập mỹ, nhưng nhìn nhanh nhẹn, hào sảng, lúc tiễn tôi ra ngoài
cửa chính viện, mới dừng bước lại, nắm lấy tay tôi cười nói: “Bình thường lúc
ngủ vương gia cũng cau chặt đôi mày, lúc nào cũng than hai chân đau nhức nhưng
lúc nãy lại ngủ rất ngon giấc, từ đó có thể thấy đôi tay của Thanh cô nương
đúng là linh hoạt, khéo léo.”

Đường Thiên Kỳ
liếc đôi mắt sáng trong nhìn thẳng vào tôi rồi nói: “Người phụ nữ hoàng huynh
tốn bao công sức, bằng mọi giá cũng phải kéo về bên cạnh đương nhiên không phải
hạng tầm thường rồi. Có điều Thanh cô nương nói chuyện rất hợp với phụ thân,
sau này e là không rảnh rỗi được nữa rồi, ngày mai đoán chắc phụ thân lại triệu
sang gặp mặt thôi.”

Tôi mỉm cười nói:
“Nhiếp chính vương đường đường một vị anh hùng tái thế, có thể góp phần công
sức cho ngài chính là niềm vinh hạnh của tiểu nữ.”

Đường Thiên Kỳ
lắc đầu than thở: “Đúng là một nha đầu biết ăn biết nói! Bây giờ phụ thân ta đã
bệnh đến mức này mà vẫn cho là một anh hùng tái thế sao? Tự cổ anh hùng tựa mỹ
nhân. Không để nhân gian thấy bạc đầu. Chỉ e là trong lòng cô nương, trong
thiên hạ hiện nay, chỉ duy nhất người đàn ông quyền cao chức trọng, oai phong
lẫm liệt như hoàng huynh ta mới xứng với danh xưng anh hùng tái thế, đỉnh thiên
lập địa mà thôi.”

Tôi hoàn toàn
không rõ ngài đang nghi ngờ tôi khoa môi múa mép lấy lòng mọi người hay đang thăm
dò địa vị của Đường Thiên Trọng, tôi đành phải khéo léo đáp lại: “Mỹ nhân, anh
hùng đều có ngày bạc đầu. Nhưng chúng ta không thể nào thấy mỹ nhân đã già nua
mà phủ nhận giai nhân tuyệt thế một thời, càng chẳng thể nào vì thấy anh hùng
già đi mà gạt bỏ hết chiến công lừng lẫy của họ trong quá khứ. Ngàn năm trước,
Ngô Tử diệt trừ Trần Thái, Tôn Tử vây Ngụy cứu Triệu, cho dù đến nay thân thể
họ đã hóa thành tro bụi, chẳng phải vẫn được hậu thế coi là những tấm gương cho
bậc anh hùng tái thế hay sao? Tiếp đó còn có Tây Thi, Dương Quý Phi, dù đã ngàn
năm trôi qua, vẫn còn không biết bao nhiêu văn nhân chí sỹ coi là giai nhân
tuyệt sắc, lấy làm đề tài sáng tác, ai dám nói họ không phải là mỹ nhân?”

Đường Thiên Kỳ
dường như trong lòng đã nghĩ ra: “Thanh cô nương nói rất có lý, thì ra ghi danh
vào sử sách mới là chuyện quan trọng nhất.”

Tôi ngây người ra
rồi đáp: “Tiểu nữ cũng không hề có ý này. Ngày nay Nam Sở diệt vong, ngay cả
việc phụ thân ta tử trận nơi sa trường cũng chưa chắc được người sau chép vào
sử sách, thế nhưng trong lòng của Nhiếp chính vương, phụ thân ta chính là một
anh hùng. Tuy rằng trước kia phụ thân ta và Nhiếp chính vương đã từng đối đầu
trên sa trường, nhưng trong lòng của phụ thân ta, Nhiếp chính vương cũng là một
bậc anh hùng hiếm thấy trong thiên hạ.”

Lục phu nhân mỉm
cười nói: “Đúng là như vậy, đây đúng là chuyện anh hùng tiếc anh hùng rồi.”

Tôi mỉm cười hành
lễ rồi xin cáo lui.

Khi đi ra hành
lang, tôi liền quay lại nhìn, Đường Thiên Kỳ đang day huyệt thái dương, đứng
thất thần tại chỗ.

Quả nhiên là anh
em họ khuôn mặt tuấn tú, trẻ trung, thật sự rất giống với Đường Thiên Tiêu.

Nếu như Đường
Thiên Trọng cũng có thể vui vẻ, hòa nhã được như đệ đệ của mình, thì dù thỉnh
thoảng nói mấy câu có đôi cho chạnh lòng, nhưng khi ở cùng nhau cũng không đến
nỗi khó xử, ngượng ngùng như thế.

Lúc quay về Đình
sen, tôi hỏi thăm Vô Song xem quan hệ giữa Đường Thiên Trọng và Đường Thiên Kỳ
thế nào, cô bé liền nói: “Quan hệ giữa hầu gia với nhị gia rất tốt. Tuy rằng
hầu gia ít lời nhưng rất biết cách chăm sóc nhị gia, nhị gia cũng rất nghe lời
tính tình hòa nhã. Nhiều lúc hầu gia buồn bã, nhị gia còn kể chuyện cười cho
hầu gia nghe cơ.”

“Vậy tại sao nhị
gia vẫn chưa được phong tước hầu?”

“Nếu như hai vị
công tử phủ chúng ta đều muốn phong vương phong hầu thì có gì khó? Chẳng qua
chỉ là danh nghĩa mà thôi. Cô nương nhìn hầu gia mà xem, chẳng qua chỉ là một
tước hầu nhị đẳng, những vương gia công hầu ở phía trên còn biết bao nhiêu
người, nhưng có ai quyền hành hơn người được nữa? Thế nhưng có ai dám coi thường
hầu gia chứ? Hơn nữa, xe ngựa hầu gia ngồi là dành cho quan võ quốc công nhất
đẳng. Nhiếp chính vương trước kia là Bình Nam đại tướng quân, nắm đại quyền
binh mã của Đại Chu, bây giờ vương gia đổ bệnh, những quan binh phía dưới chỉ
nghe lệnh của hầu gia mà thôi.”

“Vậy nhị gia có
binh lính riêng của mình không?”

“Có ạ. Nhị gia
nắm quyền điều động cấm vệ quân trong Kinh thành. Hôm trước… ừm, cô nương có lẽ
cũng đã nghe rồi, chính là vì chuyện của cô nương, hầu gia trúng phải kế của
phía Thái hậu, đã đem giao một nửa cấm vệ quân trong tay ra. Bởi vì những người
điều đi đều là binh dưới quyền nhị gia, cho nên hầu gia đã điều một phần quân
lính ở đại doanh phía Đông thành trả cho nhị gia. Cho nên đừng thấy thường ngày
nhị gia nhàn rỗi chơi đùa trong nhà, ngài cũng là một đại nhân vật có thể hô
phong hoán vũ được đấy.”

 

Cũng đúng, long
sinh long, phượng sinh phượng, nếu đã là con trai của Nhiếp chính vương thì
cũng chẳng thể nào yếu thế kém cạnh được.

Tôi đột nhiên sực
nhớ ra một chuyện: “Nghe nói nhị gia không phải là con trai ruột của chính thất
vương phi phủ Nhiếp chính vương?”

“Đúng thế, vương
gia, vương phi tình cảm sâu đậm nhưng vương phi hồng nhan bạc mệnh, qua đời khi
còn trẻ, vương gia đau lòng mà cũng nể mặt Thái hậu, nên cũng chẳng phong thêm
phi nữa. Ngay cả mẫu thân ruột của nhị gia cũng phải sau khi qua đời mới được
truy phong là nhất phẩm phu nhân. Còn tất cả những người thiếp được vương gia
giữ lại, mọi người trong phủ tuy rằng xưng hô một tiếng phu nhân, nhưng hoàn
toàn không hề có danh phận gì cả.”

“Thái hậu?” Tôi
cảm thấy ngạc nhiên. “Lập hay không lập phi thì có liên quan gì tới Thái hậu?”

“Ừm, cô nương
không biết sao? Vương phi Nhiếp chính vương chính là muội muội ruột thịt của
Tuyên thái hậu, tính ra, Tuyên thái hậu không chỉ là bác dâu mà còn là bác gái
ruột của hầu gia đấy.”

Thì ra họ lại là
những hoàng thân quốc thích thân thiết với nhau như vậy, chẳng trách nào một
Đường Thiên Trọng, con trai trưởng của Nhiếp chính vương dù trong vương phủ hay
Hoàng cung đại nội có làm việc ngạo mạn đến mức nào, địa vị cũng không hề lung
lay.

Tôi chỉ cảm thấy
hiếu kỳ, tại sao mối quan hệ này lại chưa từng được Đường Thiên Tiêu hay Đường
Thiên Trọng nhắc đến?

Hai con người
này, gạt bỏ tấm mặt nạ bên ngoài với tình cảm huynh đệ quân thần tương kính như
tân, thật sự chẳng khác nào diều hâu hung tợn, chỉ hận không thể ăn thịt lẫn
nhau, làm sao còn nghĩ tới mối quan hệ thân tình từ đời trước nữa?

Quả nhiên vô tình
nhất vẫn là nhà đế vương, cái người ta vẫn hay gọi là hoàng thất tôn vinh,
ngoại trừ lớp vàng bạc khiến người ta chói mắt ra thì chính là ánh sáng đao
thương chém giết đáng sợ vô cùng.

Ngày hôm đó vào
lúc trời tối, Đường Thiên Trọng mới vội vã quay về Đình sen, lúc này thức ăn
trên bàn đều đã nguội hết.

Ngài phong trần
vương đầy, khuôn mặt không che giấu nổi nét mệt mỏi, giống như vừa mới vượt một
đoạn đường dài trở về. Khi biết tôi vẫn đang đợi ngài về, ngài liền cau mày nói
với Vô Song: “Sau này nếu như ta quay về muộn, để lại một vài món cho ta là
được rồi, không cần phải đợi. Thanh Vũ sức khỏe vừa mới hồi phục, để bụng đói
sinh bệnh, ngươi có gánh vác được không?”

Vô Song cúi rạp
đầu không dám lên tiếng.

Tôi mỉm cười nói:
“Chẳng qua là thiếp mệt mỏi, lười ăn thôi. Có điều ăn mấy món điểm tâm kia là
thiếp đã no rồi.”

Đường Thiên Trọng
quay sang nhìn tôi rồi gật đầu nói: “Ngày mai ta sẽ sai người sắc thuốc khai vị
cho nàng uống.” Tôi cau mày, thầm hối hận bản thân không nên nhiều lời.

Tiếp đó tôi liền
sai người hâm nóng hai bát canh, ăn cho xong bữa, lại có người mang công văn
tới nói là những việc phải xử lý xong trong hôm nay. Đường Thiên Trọng cũng
không thấy phiền, vội vã tắm rửa, thay y phục thường ngày rồi thắp đèn phê
duyệt công văn.

Tôi cảm thấy kỳ
lạ không biết ban ngày ngài đi ra ngoài để làm những gì mà lại mang công văn về
giải quyết vào buổi tối. Lúc này không tiện làm phiền ngài, quay sang nhìn thấy
Vô Song thắp đèn, biết rằng cô bé định pha trà để Đường Thiên Trọng giữ được
tỉnh táo, vội vàng qua đó giúp pha trà, sau đó mới ngồi sang một bên. Mượn ánh
sáng phát ra từ mấy chiếc đèn trên mặt bàn của Đường Thiên Trọng, tôi cầm một
quyển thơ từ, nằm trên giường trúc đọc.

Đường Thiên Trọng
uống trà, im lặng đọc công văn, sau đó bỗng nhiên nói: “Đừng làm phiền đến ta.”

Tôi kinh ngạc
ngẩng đầu, nhìn thấy Vô Song đang đứng cạnh bên ngài mài mực, Cửu Nhi thì đang
xoa bóp chân cho tôi, tất cả các người hầu khác đều đã lui ra phía xa, ai nấy
đều im lặng như tờ. Nếu nói đến tiếng động thì chính là tiếng tôi thỉnh thoảng
lật sách, vậy mà lại có thể làm phiền đến ngài được ư?

Nếu như đã nói là
phiền phức, vậy tôi cũng chẳng đọc sách nữa, tôi cùng đành lặng lẽ ngồi thần
người nhìn lên bức vách bằng gỗ đàn hương khắc đầy các linh vật. Hiếm khi thêu
thùa, tay chân tuy cũng linh hoạt hơn nhiều, nhưng nhất thời tôi không muốn làm
thêm bất cứ việc gì khác.

Có lẽ là do chẳng
còn ai khiến tôi có hứng thú làm gì cả.

Bất giác đưa mắt
sang nhìn phần thắt lưng của Đường Thiên Trọng mới nhận ra, tuy ngài đã thay y
phục nhưng vẫn đeo chiếc túi thơm bạch hổ bên người, từ xa cũng ngửi thấy mùi
hương thoang thoảng của long não.

Cũng không biết
tại sao, lòng tôi đột nhiên ấm lên, đưa mắt nhìn lên khuôn mặt của ngài thì vừa
hay bắt gặp ngài cũng đang nhìn về phía mình.

Bốn mắt chạm
nhau, ngài mỉm cười, đặt bút sang một bên rồi nói: “Ta đã nói nàng làm phiền ta
rồi đúng không? Mau lại đây xoa bóp, bấm huyệt cho ta. Nghe bên phụ thân nói,
người rất thích nàng.”

Xem ra những việc
xảy ra ban ngày, ngài đều biết hết. Vậy thì tôi cũng chẳng cần phải nhắc nhở
ngài rằng đang có người muốn gây khó dễ cho tôi.

Vẫn còn chưa nghĩ
ra tôi đã làm gì để gây phiền phức cho ngài, nhưng ngài đã gọi tôi lại thì cũng
đành phải đứng lên rồi bước tới. Nhìn thấy ngài duỗi chân ra, gác lên chiếc ghế
bên cạnh chẳng nho nhã chút nào, tôi cảm thấy đây quả thực là một tư thế khó,
không hiểu ngài sẽ phải nhấc bút viết chữ kiểu gì đây.

Cửu Nhi bê một
chiếc ghế thấp hơn đến cho tôi ngồi, để tôi xoa bóp bấm huyệt cho ngài.

Con người này
đang độ cường tráng, nhiều năm luyện võ, cơ thể rắn chắc, cũng không biết có
phải đang cố tình gây khó khăn cho tôi không, mà cố ý vận lực khiến cho các cơ
thịt chắc nịch như hòn đá, sức ở tay tôi vốn đã không mạnh, làm sao có thể xoa
bóp, bấm huyệt được chứ? Đành phải đấm nhẹ lên đùi ngài, vô cùng hối hận vì đã
không đứng cách xa ngài đôi chút, cho dù ngồi ngoài kia ngắm lá sen còn tốt hơn
tình trạng ngại ngùng lúc này.

Đúng lúc đang suy
ngẫm, thì nghe thấy người phía trên mình bật cười khúc khích, tôi ngẩng đầu
lên, thì nhìn thấy Đường Thiên Trọng đang mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt long lanh,
sáng trong tựa như thủy tinh.

“Ta còn làm được
việc gì nữa chứ? Tất cả mau lui xuống đi.”

Ngài mỉm cười ra
lệnh, nhìn thấy vậy, những người hầu khác biết điều nhanh chóng lui xuống, ngài
nhanh chóng kéo tôi vào lòng định hôn tôi.

Tôi quay đầu
sang, thì thầm nói: “Thiếp đâu có làm phiền ngài?”

Ngài ôm chặt lấy
tôi, rồi bế vào giường, vẻ mặt như thể vô cùng ảo não, nhưng giọng nói lại dịu
dàng: “Nàng còn muốn làm phiền ta đến mức nào nữa? Chỉ cần nàng đứng trước mặt
là ta đã chẳng thể nào tĩnh tâm được rồi.”

Lúc cởi y phục
của tôi ra, tôi còn nghe thấy ngài thì thầm bên tai: “Thanh Vũ, từ trước đến
giờ nàng không bao giờ biết được… từ trước đến giờ nàng không bao giờ biết được
trong lòng ta yêu thương nàng biết mấy.”

Thân thể khẽ thu
lại vì bị ngài “tấn công” đột ngột, ngay cả da thịt cũng lấm tấm đầy mồ hôi.

Thế nhưng tôi vẫn
ngốc nghếch nhắc nhở ngài về chuyện đã đồng ý với tôi. “Nếu như ngài thả Trang
Bích Lam đi, từ nay trở đi, thiếp sẽ mãi mãi chỉ theo mình ngài… một lòng một
dạ theo ngài cả đời.”

Ngài cau chặt đôi
mày, đưa tay chỉ vào trái tim tôi rồi nói: “Ta không muốn nàng mù mờ như thế,
ta muốn trong lòng nàng có ta.”

Do dự một hồi,
ngài lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ có ta! Chỉ cho phép có mình ta thôi.”

Tôi không nói
tiếng nào.

Từ từ thích nghi
với hành động ái ân của ngài, trong tình yêu của ngài tôi dần dần mất hết tự
chủ, không ngừng run người, hổn hển kêu rên.

Cho dù trong lòng
muốn nói hàng ngàn lần ngài nằm mơ giữa ban ngày, nhưng sau cùng tôi chẳng thể
nào phát ra khỏi miệng được.

Sáng sớm ngày hôm
sau Đường Thiên Trọng nhập cung như mọi khi, nhưng đến giờ Tỵ đã quay về, thấy
tôi ngồi lặng bên cửa sổ ngắm uyên ương, liền quay đầu lại trách Vô Song: “Đã
biết là phải ra ngoài, tại sao ngươi không chuẩn bị trước?”

Vô Song kinh ngạc
hỏi lại: “Cô nương sắp ra ngoài sao ạ?”

Tôi cũng hoàn
toàn không hiểu gì hết, lên tiếng hỏi: “Thiếp á? Mà đi đâu mới được?”

Ánh mắt Đường
Thiên Trọng bỗng nhiên lạnh lùng hẳn: “Ta đã nói là sẽ thả Trang Bích Lam, thế
nhưng chắc nàng không tin lời ta đúng không? Vậy nên ta đưa nàng đi, đích thân
tiễn chân hắn và Nam Nhã Ý, thế nào?”

Đây chính là điều
tôi hằng mong ước bấy lâu nay, nhưng nghe thấy ngài hào sảng chấp nhận như vậy,
tôi lại cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Do dự một hồi,
tôi bất giác lên tiếng hỏi: “Ngài không định lấy Trang Bich Lam là con tin để
trao đổi điều gì đó với Trang Dao sao? Huynh ấy chính là huyết mạch duy nhất
của nhà họ Trang ở Giao Châu đấy.”

Đường Thiên Trọng
chẳng buồn quay sang nhìn tôi, đưa mắt về phía trước nói: “Chỉ có mỗi một Trang
Bích Lam, ta chỉ có thể đem ra trao đổi cùng với Trang Dao hoặc với nàng mà
thôi. Trao đổi cùng Trang Dao ta không thiệt hại cái gì hết, còn trao đổi với
nàng…”

Ngài quay đầu lại
nhìn tôi rồi nói: “Nàng sẽ không để ta mất cả chì lẫn chài đấy chứ?”

Không khí bên
ngoài Kinh thành thoáng đãng hơn nhiều, ánh mặt trời bên ngoài cũng sáng chói
khiến cho đôi mắt đen láy, sâu thẳm của Đường Thiên Trọng cũng bừng sáng hơn,
ngược lại khiến tôi cảm thấy bản thân mình u ám hơn mọi khi.

Nhìn thấy một
người đàn ông đa tình như Đường Thiên Tiêu mà cũng có thể vì quyền thế từ bỏ
Nam Nhã Ý, tôi thật sự không dám tin một người say đắm quyền lực như Đường
Thiên Trọng lại có thể cam nguyện từ bỏ một thời cơ tuyệt hảo như vậy, chi vì
một lời hứa suốt đời này ở bên ngài của tôi.

Bất an cúi đầu
xuống, tôi nắm chặt bàn tay, không biết phải đáp lại ngài thế nào.

Đường Thiên Trọng
lại than dài một tiếng, đột nhiên dang tay ôm chặt tôi vào lòng, không cam lòng
hôn lên môi tôi mạnh mẽ, lâu đến mức tôi sắp không thở nổi nữa, vậy mà vẫn chưa
chịu buông.

“Ngay từ lần đầu
tiên gặp nàng, ta đã nhận định rằng nàng chính là người phụ nữ của ta, nàng sẽ
ở bên cạnh ta suốt đời suốt kiếp, ta sẽ bảo vệ, yêu thương nàng trọn đời trọn
kiếp. Nàng có hiểu không?”

Hiếm khi thấy
ngài tình cảm như vậy, lồng ngực rung lên mạnh mẽ, nhịp tim đập thình thịch,
chẳng khác nào trống rộn bên tai.

Không biết thần
sai quỷ khiến thế nào mà tôi lại ấp a ấp úng đáp lại: “Thiếp… thiếp hiểu rồi…”

“Nàng… nàng nói
gì cơ?” Ngài bất giác sựng người lại, đẩy tôi ra rồi nhìn tôi bằng ánh mắt sâu
thăm thẳm như thể muốn nhấn chìm cả người tôi trong ánh mắt đó.

Thần trí tôi tỉnh
táo hơn, cảm thấy ngài đang nắm đôi vai tôi rất chặt, chăm chú chờ mong lời xác
nhận của tôi.

Tôi cảm thấy đôi
chút sợ hãi, đôi chút chua xót, đôi chút đắng cay, tất cả hòa lẫn vào nhau, cảm
xúc đó chẳng hề vơi đi, miệng như thể đang ngậm cam thảo, trong khi mồm miệng
đắng ngắt khó chịu, nó tiết ra vị ngọt ngào thanh mát.

Cho dù có phải
chính ngài là người kết thúc đoạn duyên phận sau cùng giữa tôi với Trang Bích
Lam hay không thì bây giờ tôi cũng đã là người phụ nữ của ngài, chẳng thể nào
lặng lẽ đợi chờ Trang Bích Lam được nữa, càng không bao giờ dám huyễn tưởng trở
thành thê tử của chàng.

Thế nên, tôi cố
gắng kìm nén hết tất cả mọi cảm xúc trong lòng, nhìn Đường Thiên Trọng miễn
cưỡng mỉm cười nói: “Thiếp… đành chấp nhận số phận. Có lẽ đây chính là số phận
của thiếp.”

“Chấp nhận số
phận…”

Đường Thiên Trọng
lặp lại cụm từ này, dường như cảm thấy thất vọng, ngài chán nản ôm chặt tôi vào
lòng, lại đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Đến giờ Ngọ chúng
tôi dùng bữa ở một quán ăn, tuy rằng không phong phú lắm, nhưng cũng thanh đạm,
dễ ăn hợp với khẩu vị thường ngày của tôi. Tôi thậm chí còn nghi ngờ phải chăng
ngài đã cho người đi trước dặn dò người ta nấu theo ý tôi.

Ăn xong, chúng
tôi lại tiếp tục lên đường, lúc này không còn đi trên đường cái quan mà tiến
vào đường nhỏ khúc khuỷu, rung lắc khó chịu. Lúc này vừa đến giờ tôi nghỉ trưa,
sau mấy lần thân mang trọng thương, sức khoẻ cũng không được như trước nữa, bôn
ba kiểu này càng khiến tôi thêm buồn ngủ, mệt mỏi.

Đường Thiên Trọng
thấy tôi không chút tinh thần, liền ôm tôi vào lòng thì thầm nói: “Nàng nhắm
mắt nghỉ đi một lát, khi nào đến nơi, ta sẽ gọi dậy. Vốn dĩ định để buổi chiều
sau khi nàng nghỉ trưa xong rồi mới đi, nhưng lại sợ đến lúc đó có việc gì quẩn
chân không dứt ra được.”

Tôi cũng biết
được hiện nay ngài đang quyền cao chức trọng, hàng ngày trăm công ngàn việc,
làm sao dám trách cứ ngài?

Thế nhưng nói đến
ngủ thì đương nhiên cũng chẳng thể nào ngủ nổi, chỉ là nhắm mắt lại để cho đầu
óc đang đau nhức có chỗ dựa dẫm thì cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Suốt dọc đường
nghe tiếng xe ngựa, tiếng vó ngựa vang lên hợp thành tiếng động hỗn loạn, thi
thoảng lại có tiếng chim chóc hót ca véo von, tôi đoán chắc hẳn lúc này đã càng
ngày càng rời xa khỏi Thụy Đô.

Trong mơ màng đột
nhiên cảm thấy không khí xung quanh tĩnh lặng lại, tôi liền ngẩng đầu lên, nhìn
thấy ngay đôi mắt của Đường Thiên Trọng.

Ngài đang lặng lẽ
nhìn về phía tôi, ánh mắt chăm chú, khuôn mặt cương nghị, bởi vì ánh mắt dịu
hẳn xuống, không còn vẻ lạnh lùng, đáng sợ như mọi ngày, nên đột nhiên khiến
tôi cảm thấy vẻ dịu dàng khó diễn tả bằng lời, cũng không biết ngài đã ngắm tôi
được bao lâu rồi.

Thấy tôi ngước
mắt lên, ngài dường như cũng ngây người đi một lúc rồi mới vội vã quay đầu đi
chỗ khác, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, ngay cả giọng nói cũng ngượng ngùng hơn
mọi khi: “Đến nơi rồi.”

Không biết xe
ngựa đã dừng lại từ lúc nào, có lẽ do nhìn thấy tôi đang nhắm mắt, nên ngài
không nỡ gọi dậy.

Khi bước ra khỏi
xe, trước mặt là một biệt viện ở vùng quê nhìn trông vô cùng tầm thường, bên
trong, bên ngoài đều trồng đinh hương. Không biết mùa thu tới sớm, hay mùa hè
đi muộn, hoa đinh hương trong thành đều đã héo tàn hết, vậy mà ở đây đinh hương
vẫn từng rặng, từng rặng leo trên bờ tường, dưới ánh nắng trông thật rực rỡ.
Tiếng ve lúc này yếu ớt, khi có khi không, giống như thể đang tận hưởng nốt
những ngày tháng cuối cùng của mình. Vài ba người nông dân đang ngồi nghỉ bên
bờ tường, thô lỗ uống cả bát nước lớn, nhưng không hề quay sang nhìn chúng tôi
lấy một lần.

Chiếc xe ngựa
chúng tôi ngồi đến đây bề ngoài trông rất bình thường, những tùy tùng Khang hầu
mang theo cũng ăn mặc quần áo thương nhân, nhưng ở một vùng thôn quê hoang dã,
nhìn thấy chiếc xe ngựa cao to thế này, đúng là cao sang hơn người, cho dù thế
nào đi nữa cũng khiến cho người dân không khỏi kinh ngạc một phen.

Tuy vậy, người
nào để ý thì chỉ nhìn qua một lần là nhận ra điểm khác lạ.

Tôi cũng nhanh
chóng nhận ra, những người này chắc hẳn chính là những ám vệ đang giám sát bên
ngoài.

Người tùy tùng đi
trước đẩy cửa biệt viện, rồi lặng lẽ đứng sang một bên. Đường Thiên Trọng đỡ
tôi bước vào phía trong, phía trong nhanh chóng có người tiếp ứng, cửa lại được
đóng vào như trước, rồi ngài đứng lặng một bên.

Trước mặt những
thuộc hạ kia của ngài, Đường Thiên Trọng vẫn cứ nắm chặt lấy tay tôi, bàn tay
to lớn cũng toát ra mồ hôi ướt át. Tôi cố gắng mấy lần mà chẳng thể nào rút ra
được.

Chỉ nghe thấy
Đường Thiên Trọng hỏi: “Bọn họ vẫn ổn chứ?”

Người ám vệ đứng
đầu liền đáp: “Rất ổn, cả hai đều lặng lẽ ở hậu viện, hoàn toàn không hề có ý
đồ trốn đi. Sáng này thuộc hạ còn nghe thấy bọn họ đánh đàn thổi tiêu, dường
như rất nhàn hạ.”

Bọn họ? Trang
Bích Lam và Nam Nhã Ý?

Có hoa đinh hương
rụng xuống, cánh hoa mềm mại, thướt tha, mang theo cơn gió lạnh đầu thu, nhẹ
nhàng lướt qua gò má.

Bầu trời xanh
trong, ánh mặt trời dường như hơi chói mắt, khiến cho đôi mắt tôi cảm thấy hơi
đau nhức.

Tôi rất muốn đưa
tay phải lên dụi mắt, thế nhưng Đường Thiên Trọng vẫn cứ nắm chặt lấy tay tôi,
thậm chí bây giờ còn chặt hơn lúc trước, dường như đang sợ chỉ vừa buông ra là
tôi sẽ biến mất không còn tung tích, không bao giờ quay trở lại nữa.

Sau cùng, tôi
đành phải nhắm mắt lại, đưa bàn tay trái lên phẩy đi cánh hoa đinh hương đang
dính lên phần mái tóc trước trán.

Cánh hoa rơi rồi
mà vẫn còn màu tím tươi tắn, ánh lên chút màu lam, chứ không hề thấy chút dấu
vết của sự tàn héo. Có điều quả thực nó đã rơi xuống không còn gì níu giữ, đợi
hóa thành tro bụi.

Đường Thiên Trọng
sững người trong giây lát rồi hỏi: “Số cao thủ từ Giao Châu được phái tới đây
vẫn đang lặng lẽ giám sát ở chỗ này sao?”

Báo cáo nội dung xấu