Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ - Chương 18 phần 1
Chương 18: Hoa trong mưa
gió, cỏ nào không lay động
Tôi cảm thấy phải
rất lâu sau mới tỉnh lại từ cơn mê man, lúc ngẩng đầu lên, Đường Thiên Trọng
đang khoác tấm áo trên người ngồi trước giường, đầu tóc rối bời, rõ ràng là vừa
mới khoác y phục vào. Có điều ở đầu giường có thêm hai vị thái y chuyên chẩn
bệnh, chữa trị cho phủ Nhiếp chính vương, gương mặt hoang mang, lo sợ, đứng bắt
mạch cho tôi.
Vô Song cầm một
chiếc đèn dài đứng phía cuối giường, đang lo lắng bội phần nhìn về phía thái y,
bỗng nhiên quay sang nhìn thấy tôi mở mắt ra, lập tức mặt mày hớn hở, vội vã
hỏi: “Cô nương, người tỉnh rồi sao? Người cảm thấy thế nào?”
Tôi lắc đầu nói:
“Ta không sao hết. Có điều cảm thấy lồng ngực bí bách, khó chịu thế nào ấy.”
Đường Thiên Trọng
mắng nhiếc thái y: “Lần trước các ngươi chẩn trị, không phải nói nàng ấy đã hồi
phục sức khỏe rồi sao? Hôm nay là vì nguyên do gì?”
Thái y đưa tay
lên lau mồ hôi, thận trọng đáp lại: “Cô nương gan không kịp giải độc, uất khí
trong người quá nhiều, khí huyết lại không lưu thông, thêm vào đó tâm trạng
không vui, khiến cho lồng ngực tức khí, bức bối khó chịu…”
Đường Thiên Trọng
phát cáu: “Không cần phải nói với bản hầu nhiều thế. Bây giờ nói luôn rốt cuộc
đây là bệnh gì, có nghiêm trọng hay không?”
Thái y mỉm cười
đáp lại: “Từ trạng thái lúc này thì có thể thấy uất khí trong người đã giảm bớt
nhiều rồi. Chúng thần kê đơn thuốc giải khí mát gan cho cô nương chắc là không
sao nữa. Có điều…”
“Có điều cái gì?”
“Có điều cô nương
đã suy nghĩ đắn đo, sầu muộn quá nhiều, bất cứ việc gì cũng nên nghĩ thoáng một
chút. Cho dù bi thương, sầu thảm đến mức nào, nếu như tích tụ thành bệnh thì
sẽ… thì sẽ…”
Còn chưa nói dứt
lời thì Đường Thiên Trọng đã xua tay cho họ cáo lui: “Lập tức ra ngoài kê đơn,
rồi sắc thuốc mang tới đây. Nếu như điều trị không khỏi, ta sẽ hỏi tội các
ngươi.”
Hiếm khi thấy
Đường Thiên Trọng phát cáu kiểu này, ngay cả Cửu Nhi mọi khi nhí nhảnh, nhanh
mồm nhanh miệng, giờ cũng im bặt, lặng lẽ lau mồ hôi trên trán cho tôi, lén lút
nhìn sắc mặt của ngài không dám nói gì nhiều.
Đợi thái y rời
đi, đám người hầu mang đơn thuốc đi sắc, Đường Thiên Trọng dường như đang rất
phiền não, đi đi lại lại trước giường tôi liên tục. Tấm rèm bị gió thổi bùng
lên cuốn vào vạt áo của ngài, liền thấy ngài nắm chặt lấy tấm rèm, nghe
"xoẹt” một tiếng, cả tấm rèm bị xé rách, rơi xuống sàn.
Ngài lạnh lùng
nhìn tấm rèm có thêu hoa văn sông nước rơi trên sàn, lại đi qua đi lại trong
phòng, nhìn tôi cất tiếng hỏi: “Là ta đã khiến nàng u sầu thành bệnh sao?”
Tôi nhất thời
không thể đáp lại được, còn ngài dường như cũng chẳng cần câu trả lời của tôi,
“hừ” một tiếng rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa lại.
Lần này, ngay cả
Vô Song, nô tì tâm phúc, trung thành với ngài nhất cũng không dám bước lại gần
khuyên can, chỉ dặn dò Cửu Nhi và mấy người hầu khác phải chăm sóc tôi thật tốt
rồi vội vã chạy theo sau Đường Thiên Trọng ra ngoài.
Tôi uống thuốc
xong, nằm trằn trọc đến tận sáng mới cảm thấy lồng ngực dần thoải mái, dễ chịu
hơn, dần dần mới có thể ngủ ngon được.
Đường Thiên Trọng
sau đó không quay về phòng nữa, tôi chỉ nghe Vô Song nói, ngài đã ở lại bên thư
phòng.
Đến buổi sáng
ngày hôm sau, Đường Thừa Sóc liền bảo Lục phu nhân sang thăm hỏi tình trạng
bệnh tật của tôi. Căn bệnh này đến nhanh mà đi cũng nhanh, tôi đã cảm thấy hồi
phục nhiều, cũng không dám khiến cho trưởng bối phải lo lắng, nên trả lời là
không sao. Buổi chiều lại đến nói chuyện cùng ngài một lúc, sau đó bị ngài đuổi
về Đình sen, nói tôi phải tĩnh dường cho khỏe hẳn rồi mới được đến gặp ngài
tiếp.
Còn cuộc sống của
tôi kể từ hôm đó lại trầm lắng, tĩnh lặng trở lại.
Đường Thiên Trọng
không hề quay lại Đình sen một lần nào, nghe nói công việc triều chính bận rộn,
hầu hết thời gian đều ở Phú Liên Các trong Hoàng cung, ban ngày thỉnh thoảng
quay về, chẳng qua cũng chỉ muốn thăm hỏi bệnh tình của phụ thân, bàn thảo một
vài chuyện triều chính, không lâu sau đó lại quay về cung ngay.
Xưa nay tôi cùng
đã quen với việc đơn độc, nếu như ban ngày thường xuyên đến nói chuyện, xoa
bóp, bấm huyệt cho Nhiếp chính vương thì cũng chẳng cảm thấy cô đơn gì cả. Có
điều mồi lần đến giờ dùng bữa tối, Vô Song vẫn thường đặt thêm một bộ bát đũa ở
chỗ Đường Thiên Trọng hay ngồi, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón ngài
đến. Điều này bỗng nhiên khiến tôi cảm thấy, chỗ ngồi trống trải kia dường như
cũng khiến cho trái tim tôi trống rỗng, cô liêu hơn.
Buổi tối không có
việc gì làm, tôi thường hay đọc sách, thổi tiêu, thi thoảng lại ngây người ngắm
hồ sen trong sắc đêm thê lương, sau đó thì đi ngủ.
Còn bọn Vô Song,
Cửu Nhi… lại không chịu nổi nhàn nhã, rảnh rang quá độ, nên lại lấy số gấm vóc
hôm trước may y phục, nói là chuẩn bị dùng danh nghĩa của tôi đem tặng cho
Đường Thiên Trọng vào ngày sinh nhật của ngài, hơn nữa còn nói là do tôi đích
thân may.
Tôi cũng đến đó
nhìn mấy lần, đường kim mũi chỉ nói cho cùng cũng chẳng thể bằng tôi được, nên
muốn nhấc kim đến giúp đỡ một tay. Sau đó lại nghĩ đến Đường Thiên Trọng tâm tư
sâu thẳm, mưu mô thủ đoạn, cảm thấy hơi buồn lòng, nên đành để mặc bọn chúng,
chẳng thèm để tâm đến nữa.
Buổi chiều hôm
đó, nghe nói bệnh tình của Nhiếp chính vương đột nhiên trở nặng, tôi cùng Vô
Song vội vã chạy tới xem tình hình ra sao, mới bước đến cửa vào sân vườn thì đã
bị hộ vệ của Đường Thừa Sóc ngăn lại.
“Thanh cô nương,
vương gia đang tiếp khách quý, không thể vào thăm lúc này được. Phiền cô nương
quay về, một lúc nữa quay lại.”
Bởi vì tôi thường
xuyên tới đây, nên mấy tên hộ vệ đứng canh bên ngoài cũng quen mặt tôi hết,
chắc hẳn ngài đang tiếp trọng thần triều đình nên không tiện cho tôi gặp mặt.
Tôi liền đồng ý,
đúng lúc quay người bước đi, Vô Song hiếu kỳ liền hỏi thêm một câu: “Khách đến
thăm là vị đại nhân nào thế?”
Mấy người hộ vệ
mím môi chặt lại, làm một động tác im lặng rồi khẽ tiếng nói: “Khách đến thăm
lần này không phải là mấy vị đại nhân đâu. Mà là vị thiên tử nhàn hạ của chúng
ta, nghe nói bệnh tình Nhiếp chính vương trở nặng cho nên tới hỏi thăm thôi.”
Đường Thiên Tiêu?
Lòng tôi bỗng run
lên, nhớ lại những lời nói ngọt ngào, ấm áp đầy tin tưởng của ngài với tôi
trước khi tới am Tây Hoa, bất quay đầu lại, nhìn về phía căn phòng của Đường
Thừa Sóc, rồi mới cúi đầu xuống, tiếp tục cất bước quay về.
Vô Song lại tỏ ra
bất an hơn cả tôi, chạy lại gần rồi nói: “Điều này đúng là kỳ lạ, trong phủ
không hề thấy nghênh giá, chắc hẳn Hoàng thượng mặc áo thường phục tới đây,
không biết ngài tìm lão vương gia có việc gì, cũng chẳng biết hầu gia của chúng
ta có biết chuyện hay không?”
Tôi liền nhíu mày
nói: “Ngài đến hay không thì có
liên quan gì đến việc hầu gia biết chuyện không?”
Vô Song ngây
người đi, bỗng nhoẻn miệng cười rồi nói: “Cô nương nói vậy cũng đúng. Có điều
hầu gia cả ngày hao tâm tổn sức giải quyết chính sự, luôn luôn để tâm đến Hoàng
thượng, nếu như ngay cả việc Hoàng thượng đến thăm phủ đệ của mình mà không
biết thì chắc là không vui đâu.”
Không vui là
chuyện đương nhiên rồi, thậm chí còn suốt ngày theo dõi, giám sát Đường Thiên
Tiêu là vì mục đích gì thì e là chỉ có mình Đường Thiên Trọng thấu hiểu mà
thôi.
Khoảng thời gian
gần đây, tôi cũng thường xuyên nói chuyện cùng Nhiếp chính vương, nên cảm thấy
Đường Thừa Sóc không hề có bất cứ thành kiến gì với vị thiên tử trẻ tuổi này,
ngoài việc oán trách vì ngài quá lười nhác, phởn phơ thì không hề nhận thấy bất
cứ ác ý nào cả.
Nếu như Đường
Thiên Tiêu đến đây để gặp Đường Thiên Trọng, thì tôi hoàn toàn nghi ngờ không
biết ngài có thể an lành mà bước ra khỏi phủ Nhiếp chính vương hay không nữa.
Tôi đã dần dần đi
vào hậu viện, hồ sen với những phiến lá úa tàn dần hiện lên trước mắt.
Bởi vì trời đã
sang thu, bọn Vô Song sợ trông hồ sen quá đối thê lương, nên nói với bên quản
sự trồng thêm mấy loại hoa nở vào cuối thu như phù dung, kim quế ở một góc hồ,
sau đó còn đặt rất nhiều chậu hoa cúc quanh khu đình, tất cả đều đang sắp nở
rộ.
Vô Song dù được
tin tưởng đến mức nào cũng chỉ là một tiểu nha đầu, lời nói làm sao có khiến
cho mấy người bên phòng quản sự làm theo răm rắp được, chắc hẳn đây là do Đường
Thiên Trọng dặn dò.
Đúng lúc đang suy
nghĩ, thì phía sau truyền lại tiếng chân bước vội vã, tiếp theo đó là tiếng nói
hổn hển của một người hầu gái: “Vô Song tỷ tỷ, Vô Song tỷ tỷ.”
Hai chúng tôi
liền đứng lại, khi quay đầu ra sau đã nhìn thấy người hầu gái đó đang vội vã
chạy tới, hành lễ với tôi rồi nói cùng Vô Song: “Hầu gia đang ở cửa ngoài kia,
đứng đợi gặp tỷ tỷ để nói chuyện, thấy bảo ngài đang có chuyện gấp.”
Vô Song vốn dĩ
đang cảm thấy ảo não, lo lắng cho Đường Thiên Trọng, nghe thấy vậy liền đáp lại
rồi nhìn sang phía tôi nói: “Cô nương hãy về phòng trước đi, nô tì phải qua đó
xem sao.”
Đường Thiên Trọng
gọi Vô Song gấp như vậy nhất định đang có chuyện gì cần kíp, tôi cũng vội vã
lên tiếng: “Ngươi mau đi đi, đừng để hầu gia phải đợi lâu.”
Thế là Vô Song
vội vã đi theo người hầu gái kia rời khỏi, tôi một mình chậm rãi bước về phòng.
Vào những ngày
thu nhàn hạ, ngô đồng khẽ rơi, hoa lá tung bay, tôi đơn độc bước đi, cánh nhạn
cô đơn trên trời khiến cho tôi càng thêm cô liêu. Thật lòng không biết được
Đường Thiên Trọng đang âm thầm sắp đặt mưu kế ra sao, còn Đường Thiên Tiêu liệu
có nghĩ ra đối sách gì để củng cố giang sơn được truyền lại từ tổ tiên.
Đúng lúc đang cảm
khái, tôi đột nhiên nghe thấy có ai đó đang gọi mình: “Nha đầu Thanh Vũ.”
Tôi quay đầu lại,
suýt nữa la lên thất thanh: “Hoàng…”
Người đó như thể
đã tiên đoán được từ trước liền đưa tay bịt miệng tôi lại, còn tay kia nhẹ
nhàng vòng qua đường eo, ôm tôi vào lòng, nhanh chóng kéo tôi ra phía sau hòn
non bộ ở cạnh bên hồ sen, cười hi ha một lúc mới chịu buông tôi ra.
Ngài nhìn tôi
bằng ánh mắt vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, nắm tay tôi rồi hỏi: “Nàng vẫn khỏe
chứ?”
Tôi thật lòng
không hiểu nổi vị Hoàng đế chí tôn vô thường này đã làm thế nào mà tránh né
được tai mắt của người khác chạy được tới đây, nhìn ngài một hồi lâu mới cất
tiếng đáp lại: “Thiếp… thiếp vẫn khỏe.”
“Ồ.” Đường Thiên
Tiêu nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ: “Có thật là khỏe không? Thế tại sao hôm
trước trẫm lại nghe thấy nàng bị bệnh, lại còn cãi nhau cùng hầu gia, đến nay
vẫn còn chưa làm lành?”
Tôi cảm thấy hơi
kinh ngạc. “Ngài… làm sao mà ngài biết được?”
Rất nhanh sau đó
tôi cảm thấy câu hỏi này của mình quá đối ngốc nghếch. Đường Thiên Trọng có thể
sắp xếp tai mắt của mình khắp Hoàng cung thì Đường Thiên Tiêu cũng không phải
hạng người vô năng, ngu ngốc, làm sao lại không sắp xếp một số tâm phúc của
mình trong phủ Nhiếp chính vương chứ?
Đường Thiên Tiêu
nhìn tôi một cách kỹ càng rồi than thở: “Ta vẫn luôn cho rằng Đường Thiên Trọng
một lòng một dạ thích nàng, nhất định sẽ đối xử rất tốt với nàng. Thế nhưng ta
nhìn bộ dạng của nàng sao lại gầy guộc, nhợt nhạt hơn hồi còn ở trong cung thế?
Chiếc cằm này gầy đến mức nhọn hoắt ra, sắc mặt thì nhợt nhạt… có điều hình như
cao hơn trước đó một chút, trông cũng tươi tỉnh, xinh xắn hơn trước kia.”
Rời khỏi Hoàng
cung, đang ở nơi nguy hiểm trùng trùng mà ngài vẫn không đổi được cái tật đùa
cợt của mình. Ngài đưa tay ra vuốt lên mặt tôi, giọng điệu đùa giỡn: “Nhìn thấy
nàng thành tâm thành ý muốn rời khỏi trẫm, rời khỏi Hoàng cung, lẽ nào thật sự
cho rằng Đường Thiên Trọng đối xử với nàng tốt hơn trẫm hay sao?”
Tồi hoang mang
tránh khỏi bàn tay của ngài, khẽ khàng nói: “Hoàng thượng, xin ngài hãy tự
trọng. Chỗ này… không phải là Hoàng cung.”
Đường Thiên Tiêu
gật đầu rồi nói: “Chỗ này không phải là Hoàng cung, nàng cũng không còn là
chiêu nghi của trẫm nữa. Trẫm dù không cam tâm tình nguyện, Đường Thiên Trọng
cũng có thể tìm ra hàng vạn lý do để chứng minh thi thể đó là của nàng. Nha đầu
chết tiệt…”
Ngài than thở đầy
oán trách nhưng không hề nghe thấy chút uất ức, ảo não sau khi bị người khác lừa
gạt, ức hiếp.
Có điều tôi vẫn
cảm thấy áy náy nên cúi đầu nhận lỗi: “Hoàng thượng, việc ở am Tây Hoa trước
đó… là thiếp đã lừa gạt ngài.”
Đường Thiên Tiêu
hoàn toàn không có ý trách móc, chỉ than thở: “Trẫm đâu phải không nghĩ tới
việc nàng đang lừa trẫm? Thế nhưng trẫm luôn lo lắng nàng và Nhã Ý bị kẹt giữa
trẫm và Đường Thiên Trọng mãi, e rằng không tốt, cho nên chỉ muốn nàng có thể
giải tỏa tâm trạng trong tầm kiểm soát của mình. Đáng tiếc… trẫm tự nhận là đã
quản lý khá chặt chẽ, vậy mà các nàng vẫn có thể thừa cơ trốn thoát. Trẫm không
thể tìm được nàng lại còn để tên khốn kiếp Đường Thiên Trọng đắc ý.”
Tôi chợt nhớ lại
mùa hè trước đó mấy lần suýt nữa bị đẩy đến đường cùng, đôi mắt bỗng nhiên đỏ
bừng lên, tựa vào hòn núi giả phía sau, lặng lẽ ngồi xuống ôm đùi.
Đường Thiên Tiêu
vỗ nhẹ lên đầu tôi, mỉm cười rồi nói: “Lần này thì hối hận rồi đúng không?
Không sao, trẫm nhất định sẽ nghĩ cách đón nàng hồi cung.”
Nói cho cùng ngài
vẫn nhớ đến tôi, vẫn sợ tôi chịu khổ chịu nạn.
Giọng tôi bỗng
khản đặc lại, miễn cưỡng mỉm cười lên tiếng: “Thiếp… cũng chẳng có gì hối hận
cả. Nếu như có thể chọn lại lần nữa, có lẽ thiếp vẫn làm như vậy, vẫn mong có
kết quả như vậy. Hoàng thượng không cần phải lo lắng đâu. Thiếp đã không còn là
một Ninh Thanh Vũ trong lòng vẫn còn hy vọng, chờ trông như trước kia nữa rồi.
Đây có lẽ… chính là số phận của thiếp.”
Đôi mắt Đường
Thiên Tiêu bỗng nhiên trầm lắng, nhưng rất nhanh sau đó ngài bật cười nói:
“Được rồi, có điều gì mà trẫm không biết chứ. Nàng cho rằng, Đường Thiên Trọng
cũng có tính tình tốt bụng, dễ chịu như trẫm hay sao, nhìn thấy nàng nước mắt
ngắn dài kề dao bên cổ đòi sống đòi chết là sẽ buông tha cho nàng hay sao? Có
mà nằm mơ giữa ban ngày! Bây giờ hoàng thúc vẫn còn, dù có khoa trương đến mức
nào Đường Thiên Trọng cũng không dám có hành động gì quá đáng, một khi Nhiếp
chính vương mất đi, đến lúc đó, binh đao loạn lạc, phúc họa khó lường, đời
người vô biên, chẳng biết thời thế sẽ ra sao nữa. Nếu như trẫm bại, có thế nào
cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi, còn nếu hắn thất bại, trẫm… sẽ không
bao giờ để nàng phải uất ức nữa.”
Từ xưa đến nay
tôi không bao giờ thích hỏi chuyện chính sự, nhưng bản thân tôi lại bị cuốn vào
chuyện này, muốn dứt ra mà chẳng được. Tôi bèn ảo não hỏi: “Hoàng thượng và
Đường Thiên Trọng thật sự phải như nước với lửa, nhất định phải gây một phen
người sống kẻ chết mới được hay sao?”
Ánh mắt Đường
Thiên Tiêu nhanh chóng phừng phừng lửa hận, trầm giọng nói: “Câu này nàng phải
mang đến hỏi Đường Thiên Trọng mới đúng. Gần đây, hắn bắt đầu tăng cường phòng
bị trong quân, ý đồ muốn giảm bớt binh lực trong tay tướng quân Phiêu Kị, Phiêu
Quốc. Nếu như không phải mẫu hậu âm thầm cảnh cáo, lại nói chuyện cùng Nhiếp
chính vương thì e là hắn đã sớm chỉ mũi kiếm về phía trẫm rồi.”
Tôi lầm bầm than
thở: “Tại sao… tại sao phải khổ thế chứ?”
Đường Thiên Tiêu
cảm nhận được nỗi bất an trong tôi, lập tức mỉm cười, thu lại hết ánh mắt tràn
đầu căm giận và sát khí khi nãy, cố tỏ ra thoải mái nói thêm: “Thật ra nói cho
cùng đây cũng là chuyện của đàn ông. Trẫm chỉ lo nàng ở đây chịu khổ sở, không
kiềm chế được, nên mới tới chỗ hoàng thúc thăm hỏi, vừa nãy mượn cớ ra ngoài
tản bộ dạo mát, nói là đi vệ sinh rồi chuồn tới đây, nói chuyện cùng nàng,
khuyên nàng vài câu. Cũng muộn rồi, trẫm phải rời khỏi đây luôn. Tự mình bảo
trọng đấy.”
Nhìn thấy ngài
vẫy vẫy tay, ngắt ngọn cỏ cạnh bên hòn non bộ quay người bước đi, tôi đột nhiên
nhớ ra một chuyện, gọi ngài đứng lại: “Nhã Ý tỷ tỷ… có lẽ cũng đau lòng lắm,
miếng ngọc bội cửu long này… tỷ tỷ nhờ thiếp trả lại cho ngài.”
Đường Thiên Tiêu
quay đầu lại, khuôn mặt hiện rõ nét sầu muộn, bi thương. Ngài khẽ lên tiếng:
“Vậy… vậy thì bỏ đi. Sau này, nàng gặp phải chuyện khó khăn gì muốn trẫm giúp
đỡ, thì cứ cầm miếng ngọc bội này đến tìm người họ Trương làm tạp vụ ở trong
phòng bếp nhờ chuyển lời, trẫm sẽ nghĩ cách giúp nàng bằng được.”
Tôi đành nghe
theo lời của ngài, lại không kìm được nỗi buồn trong lòng mình, tiến lên trước
một bước, nói: “Hoàng thượng, ngài cũng cần phải… bảo trọng đấy.”
Người họ Trương
đó chắc hẳn là tai mắt của Đường Thiên Tiêu sắp đặt trong phủ Nhiếp chính
vương. Tôi đã từng lừa ngài một lần, vậy mà ngài vẫn tin tưởng đem chuyện này
nói cho tôi biết mà không sợ tôi sẽ bẩm lại cho Đường Thiên Trọng nghe.
Ngài đối với tôi,
cũng coi như thành tâm thành ý.
Có lẽ do nghe
thấy tôi nói nghiêm túc, Đường Thiên Tiêu quay người qua, khóe miệng khẽ nhếch
lên, trên khuôn mặt hiền hòa bỗng thêm vài phần thương cảm, xót xa. Thế nhưng
ngài vẫn trêu chọc tôi: “Ninh đại mỹ nhân đã dặn dò vậy, trẫm lại dám không bảo
trọng sức khỏe hay sao? Có điều, Thanh Vũ nha đầu, Nhã Ý tức giận trẫm, không
làm nữa, nhưng nàng đừng quên làm cho trẫm một chiếc. Hai người chẳng ai làm,
bảo trẫm lấy đâu ra để dùng đây?”
Không thèm đợi
tôi trả lời, ngài đã khom người luồn qua một cành cây thấp, vừa chớp mắt đã
biến mất tông mất dạng.
Tôi ngây người
một lúc, đang chán nản bước ra khỏi hòn non bộ, liền nhìn thấy Cửu Nhi và mấy
người hầu gái mặt mày hoang mang, hoảng loạn chạy trên chiếc cầu trúc. Vừa nhìn
thấy mặt tôi, bọn chúng đều lộ rõ vẻ hân hoan, vui vẻ nói: “Cô nương đang ở
đằng này, ở đằng này này.”
Tôi định thần
lại, liền đáp lại: “Làm sao thế? Tại sao ai nấy đều hoang mang, hoảng hốt vậy?”
Cửu Nhi lau đi
lớp mồ hôi dày trên trán rồi nói: “Cô nương vừa mới đi đâu thế? Lúc bọn nô tì
đang ngồi trong phòng thêu thùa, nhìn qua cửa sổ thấy cô nương đang bước lại
gần, vậy mà đợi bao nhiêu lâu vẫn không thấy cô nương về đến phòng. Thế nên nô
tì mới bảo con tiểu nha đầu ra đầu cầu trúc nghênh đón, không ngờ nó lại bảo
chẳng nhìn thấy cô nương đâu hết, khiến bọn nô tì lo sốt vó lên. Cô nương vừa
mới đi đâu về thế?”
Chỗ ban nãy tôi
đứng chính là góc chết mà đứng ở trong cửa sổ ngó ngang ngó dọc cũng chẳng tài
nào ngó nổi, xem ra đây chính là chỗ mà Đường Thiên Tiêu đã tính toán từ đầu.
Tôi tiện tay chỉ về
phía hòn non bộ rồi nói: “Vừa nãy có một chú chim có đôi cánh rất đẹp đậu trên
cây ngô đồng, ta nhìn thấy hiếm có nên bước lại gần ngắm. Ai ngờ đến gần quá,
khiến con chim kinh động mà bay đi mất.”
Mấy người đó
nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.
Cửu Nhi mỉm cười
nói: “A, nô tì cũng thấy chỗ Đình sen của chúng ta quá đối tĩnh mịch, tuy rằng
cá trong hồ rất nhiều, nhưng đều chẳng biết nói chuyện. Chi bằng bảo Vô Song tỷ
tỷ kiếm một vài chú anh vũ, sơn ca đến đây cho nhộn nhịp hơn.”
Tôi nhân cơ hội
chuyển hướng nói chuyện: “Vô Song đâu rồi, lúc nãy hầu gia sai người tìm cô bé
có việc sai bảo, bây giờ vẫn quay về sao?"
Cửu Nhi liền đáp:
“Chắc không thể nào nhanh thế được đâu? Hay là chúng ta cứ quay về trước thôi.”
Tôi đồng ý, rồi
cùng mấy đứa quay về Đình sen. Một lúc sau Vô Song cũng quay về, khuôn mặt hiện
đầy vẻ mơ hồ, hoài nghi.
“Việc này đúng là
kỳ lạ, thì ra không phải hầu gia gọi nô tì, mà có người nhờ một tùy tùng bên
cạnh hầu gia chuyển cho nô tì vài món đồ thêu của Giang Nam, nói là chút lòng
thành của người nhà. Năm mười tuổi nô tì đã bị bán vào vương phủ, người nhà
cũng đã chết hết cả rồi, lấy đâu ra người nhà, thân thích nữa chứ? Đáng tiếc là
khi đi hỏi thăm cặn kẽ thì tất cả mọi người đều nói là không biết, thật sự
không hiểu nổi ở đâu ra chuyện ngớ ngẩn, mơ hồ này thế chứ?”
Tôi biết rõ đây
là kế điệu hổ li sơn của Đường Thiên Tiêu, cũng hàm hồ đáp cho qua chuyện.
Ngược lại đám người Cửu Nhi trẻ tuổi, hoạt bát, thấy đồ thêu thùa tinh tế, đẹp
mắt, liền đoán phải chăng là người âm thầm ái mộ, yêu thích Vô Song tặng cho,
bắt đầu bịa đặt, thêu dệt câu chuyện lung tung loạn xạ cả lên, ồn ào, ầm ĩ suốt
cả một buổi sáng.
Buổi tối tôi vẫn
dùng bữa như mọi ngày, nhìn thấy Vô Song mang bộ bát đũa của Đường Thiên Trọng
ra, tôi cũng chẳng buồn để tâm. Đúng lúc đang cầm đũa bát, định ăn một mình thì
nghe thấy tiếng bước chân chắc nịch bên ngoài truyền vào, hơn nữa tiếng động
ngày càng tiến lại gần hơn.
“Hầu gia.”
Vô Song vui vẻ
kêu lên rồi hớn hở chạy ra ngoài cửa nghênh đón chủ nhân.
Đường Thiên Trọng
chậm rãi bước vào, đôi mắt sâu thẳm liếc vào phía trong phòng, ngồi xuống ghế
cúi đầu dùng bữa.
Ngài dường như
không hề chú ý gì đến tôi, cũng chẳng buồn nhìn tôi lấy một lần.
Tôi cũng không
nói gì, đứng dậy hành lễ trước ngài rồi ngồi xuống dùng bữa tiếp.
Vô Song liền mỉm
cười bước lại gần phía tôi nói: “Cô nương, liệu có nên bảo nhà bếp dâng thêm
món canh nấm như hồi trưa không? Không phải cô nương nói mùi vị món đó ngon
sao? Chắc hẳn hầu gia cũng thích ăn.”
Tôi do dự một lát
rồi đáp: “Thì ra hầu gia cũng thích ăn món đó hả, ta không hề biết đấy. Vậy mau
bảo nhà bếp mang lên đi.”
Vô Song đáp lại,
nụ cười có phần hơi gượng gạo.
Đuờng Thiên Trọng
liền đặt mạnh bát xuống bàn, khuôn mặt hầm hầm nhìn về phía tôi.
Không khí trong
phòng lúc này bỗng nhiên trở nên căng thẳng, bọn Cửu Nhi đã căng thẳng đến mức
không dám thở mạnh, còn món ăn trong miệng tôi lúc này chẳng còn chút mùi vị
nào, có điều vẫn gắp thức ăn vào miệng.
Sau cùng ngài
chẳng làm bất cứ điều gì, chẳng nói bất cứ câu nào, lại cúi đầu xuống, cầm
chiếc bát lên rồi tiếp tục dùng bữa.
Tôi tự đoán trong
lòng, chắc hẳn ngài vô cùng bất mãn trước thái độ của tôi, tuy rằng không làm
gì cả, nhưng đa phần sẽ lại đùng đùng tức giận bỏ đi.
Thực tế, sau khi
dùng bữa xong, ngài nhanh chóng rời khỏi đó, từ đầu đến cuối không nói lấy một
lời. Tôi cũng chẳng nói năng gì, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu một
cách vô cớ, thậm chí còn bực bội, bí bách hơn cả lúc bị bệnh. Cầm cây sáo trúc,
tôi ngồi bên khung cửa sổ, nhìn mặt hồ lấp lánh đầy ánh sao đêm, thổi một khúc
Thủy Điệu Ca Đầu, mong rằng nhịp điệu trong khúc nhạc có thể nhanh chóng xóa
tan mọi khó chịu trong lòng.
Khúc nhạc còn
chưa dứt, tôi liền nghe thấy Cửu Nhi ngồi trong phòng thốt lên một câu: “Đúng
là khúc Bốc Toán Tử hay quá.”
Tôi ngây người
một lúc, vội vã để tâm đến nhịp điệu khúc nhạc, quả nhiên không biết từ lúc nào
đã chuyển sang khúc Bốc Toán Tử. Tôi bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Đường
Thiên Trọng bên hồ sen, lại càng cảm thấy buồn bã, thật sự chẳng thể nào xác
định nổi lần tương ngộ năm ấy cho đến bên nhau lúc này rốt cuộc là duyên hay là
nghiệt.
Chán nản hạ cây
sáo xuống, tôi đang chuẩn bị vào đi nghỉ, thì đột nhiên thấy Vô Song chậm rãi
bước lại, đôi mắt to thông minh lanh lợi kia nhạt nhòa đầy nước mắt.
Tôi vội vã gượng
hỏi: “Vô Song, làm sao thế?”
Cô bé bước lại
gần rồi quỳ sụp trước mặt tôi, nghẹn ngào nói: “Cô nương, nếu như hầu gia có
điều gì còn chưa chu đáo, chưa quan tâm đến người, thì Vô Song xin cúi đầu thay
ngài tạ lỗi trước cô nương. Trong lòng mình, lúc nào ngài cũng muốn làm cho cô
nương vui vẻ, chỉ có điều là không nói ra miệng mà thôi. Cô nương… nô tì xin
người, người đừng giận dỗi với hầu gia nữa.”
“Giận… giận dỗi?”

