Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ - Chương 21 phần 1

 

Chương 21: Người
giờ nơi nao, phụ lòng mong đợi

Những việc diễn ra sau đó, sử quan ghi lại như sau:

Ngày hai ba tháng Mười một năm Gia Hòa thứ mười một, Nhiếp
chính vương Đại Chu Đường Thừa Sóc qua đời. Hoàng đế vô cùng thương tiếc, ra
lệnh toàn dân để quốc tang ba ngày. Cùng tháng đó, Thái hậu cũng mắc bệnh nặng,
nằm liệt trong cung Đức Thọ. Hoàng đế sớm tối thăm hỏi, ngồi bên giường chăm
cho mẫu hậu, lại nhận được tin cấp báo, con trai trưởng của Nhiếp chính vương
là Đường Thiên Trọng mưu phản, đã đem quân bao vây nội thành, ép Hoàng đế phải
nhường ngôi.

Đúng vào hôm đại liệm Đường Thừa Sóc, tôi được đưa ra khỏi
Thụy Đô, sau đó đưa đến sống ở một phủ nhỏ tại nơi có tên là Nhiêu Thành, cách
Thụy Đô khoảng hơn trăm dặm.

Trước khi lên đường, cuối cùng tôi cũng có thể tìm cách đến
nhà bếp một lần, đưa miếng ngọc bội cửu long cho người họ Trương, đồng thời nhờ
bà chuyển cáo bốn chữ cho Đường Thiên Tiêu: “Hãy tự bảo trọng.”

Trên miếng ngọc bội có buộc một sợi dây kết màu vàng mà tôi
đã lặng lẽ làm riêng cho ngài, trên đó thêu nhìn song long đoạt châu.

Đường Thiên Tiêu đã biết anh họ mình có dã tâm từ lâu, thật
ra cũng chưa chắc đã cần đến lời nhắc nhở của tôi, có điều về phần mình, tôi
cũng muốn làm trọn hết lòng cùng ngài.

Từ nay trở đi mỗi người sẽ đi con đường riêng của mình.

Không cần biết đúng hay sai, thắng hay thua, tôi đều không
thể không đứng bên Đường Thiên Trọng với danh nghĩa là người đàn bà của ngài,
cùng gánh chịu tất cả mọi hậu quả dù tốt hay xấu.

Buổi tối cuối cùng ở trong phủ Nhiếp chính vương, đến tận
giờ Tý, Đường Thiên Trọng mới vội vội vàng vàng quay về.

Tôi chẳng thể nào biết được ngài đã bài binh bố trận, điều
binh khiển tường vất vả mệt nhọc thế nào, nhưng lúc nằm bên cạnh, hơi thở tràn
đầy mưu toan sách lược, đao gươm sát khí vẫn cứ lặng thầm truyền tới.

Khí thế oai hùng đáng sợ này từng khiến tôi sợ hãi như ở bên
hổ dữ, nhưng sống chung lâu ngày, tôi cũng chỉ còn cau mày, quay người vào phía
trong để tránh né mà thôi.

Còn ngài lại tuyệt đối không cho phép tôi tránh xa hơn,
nhanh chóng tiến lại gần, ôm chặt cả thân người tôi vào lòng rồi thì thầm: “Sau
này, e là phải một khoảng thời gian dài chúng ta không thể gặp nhau được. Liệu
nàng có nhớ đến ta không?”

Tôi liền than dài: “Nếu như hầu gia bằng lòng thì hai chúng
ta có thể sớm tối bên nhau.”

Đường Thiên Trọng ngửi mùi hương trên tóc tôi, bàn tay thô
ráp lại nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt tôi, ngài nói: “Sớm tối bên nhau…đợi đến
khi ta đưa nàng đến vị trí tột đỉnh cao quý của cả thiên hạ này, lúc đó hai ta
có thể sớm tối bên nhau. Những gì Đường Thiên Tiêu có thể cho nàng, ta cũng có
thể cho, những gì hắn không thể cho, ta vẫn có thể cho hết.”

Tôi mỉm cười khổ sở, không nói gì thêm.

Đường Thiên Trọng nhìn thấy sắc mặt của tôi, đột nhiên lại
hỏi: “Ngày hôm đó phụ thân gọi nàng vào trong phòng, ngài đã nói những gì?”

Ngài đúng thật biết là nhẫn nhịn, đến tận lúc này mới hỏi
tôi về chuyện ngày hôm ấy. Tôi đã suy nghĩ đắn đo trong lòng mấy ngày nay, nhân
cơ hội này cũng nói luôn: “Vương gia…cũng đoán biết được tâm tư của hầu gia, có
điều ngài dường như không muốn nhìn thấy hai huynh đệ ngài vì hoàng vị mà thủ
túc tương tàn, trở mặt thành thù. Vương gia cho rằng ngài sẽ không thành công,
muốn thiếp khuyên ngài. Có điều…e là hầu gia sẽ không nghe theo lời khuyên của
thiếp đúng không?”

Đường Thiên Trọng nhìn chằm chằm vào tôi, không hề trả lời
câu hỏi mà lại tiếp tục hỏi thêm: “Còn gì nữa không?”

Tôi do dự một hồi rồi nói: “Ngài dường như còn muốn nói một
vài chuyện gì nữa với thiếp, nhưng lúc đó Thái hậu tới…hai người có nhắc tới vương
phi, nhưng rất mơ hồ. Vương phi…hình như không phải mắc bệnh qua đời đúng
không?”

“Mắc bệnh qua đời?” Đường Thiên Trọng bật cười lạnh lùng.
“Năm đó, ta đã mười bốn tuổi, đâu còn là một thằng nhóc con khù khờ để hai
người họ tùy ý lừa gạt chứ. Buổi sáng mẫu thân còn khỏe mạnh nhập cung, đến
buổi tối trả lại cho ta một chiếc quan tài lạnh lẽo. Phụ thân có tình cảm từ
xưa với Thái hậu, bất cứ chuyện gì cũng bảo vệ cho bà ta, không hề cho ta được
mở nắp quan tài nhìn mặt mẫu thân lần cuối.”

Thỉnh thoảng tôi cũng nghe đôi chút tin đồn về tình cảm ám
muội giữa Nhiếp chính vương và Tuyên thái hậu, nhưng vẫn luôn coi đó là chuyện
đồn thổi vớ vẩn. Đến nay tôi mới hiểu ra, tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
Không chỉ thời trẻ đã từng là người yêu, sau khi tiên đế băng hà, Đường Thừa
Sóc cũng từng dùng chức vị Nhiếp chính vương để bức ép Thái hậu, thậm chí còn ở
lại trong Hoàng cung.

Nếu như vương phi tính tình cũng cương liệt, si tình hệt như
Đường Thiên Trọng, đối diện với mối tình bất luân giữa tỷ tỷ ruột thịt và người
chồng của mình, gây ra những chuyện quá khích, kích động cũng không phải là
chuyện gì kì lạ.

Quả nhiên, Đường Thiên Trọng lại nói tiếp: “Trước khi mẫu
thân ta xảy ra chuyện thường xuyên thất thần, buồn bã, thậm chí có một lần
người còn nói với ta rằng, nếu như một ngày nào đó người chết đi thì nhất định
là do Thái hậu hãm hại. Cho nên ta đã lập tức sai người đi nghe ngóng điều tra
về tình hình trong cung ngày hôm đó. Bọn họ đã tranh cãi rất lâu trong cung Đức
Thọ, ngay cả thái giám đứng bên ngoài cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của
mẫu thân, sau đó trong cung liền tuyên triệu thái y, thế nhưng đến lúc quan tài
của mẫu thân được đưa về, tất cả những thái y được tuyên triệu vào chữa trị
ngày hôm ấy đều chết bất đắc kì tử, người hầu cận đi theo mẫu thân ta cũng mất
tích lạ thường. Ta đã nghe ngóng rất lâu, chỉ có thể đoán định mẫu thân ta đã
bị người khác hãm hại, lúc chết đẫm máu toàn thân…”

Nhớ lại những day dứt, ân hận của Đường Thừa Sóc và Tuyên
thái hậu khi nhắc đến vương phi, tôi cũng có thể đoán được phần nào, ngày hôm
đó chắc hẳn vương phi đã tới cung Đức Thọ, lý luận cùng tỷ tỷ, chắc hẳn sau đó
đã xảy ra xung đột, rồi chết thảm ngay tại chỗ.

Thảo nào mà Đường Thừa Sóc tuy không hài lòng trước việc
Đường Thiên Trọng càng ngày càng vượt mặt vua, nhưng cũng không nhẫn tâm ngăn
cản hành động của Đường Thiên Trọng, không tiếc mọi thứ mở rộng thế lực của bản
thân, mãi cho tới khi đế vương thật sự chẳng thể nào cựa mình được nữa.

Nhắc tới cái chết của mẫu thân, ánh mắt của Đường Thiên
Trọng sầm hẳn lại, nỗi bi thương, uất hận dồn nén trong lòng lâu nay khiến cho
bàn tay của ngài đang nắm lấy tôi nổi đầy gân xanh, sau đó ngài càng ôm chặt
tôi vào lòng, thận trọng để sức lực của mình không làm tôi bị thương, bị đau.

“Phụ thân đối xử với mẫu thân không tệ, nhưng trong thâm tâm
lại chỉ có mỗi mình mụ tiện nhân Tuyên thái hậu kia, mẫu thân ta…đã sống rất
khốn khổ. Thanh Vũ, nàng có biết không? Một, hai năm đầu sau khi mẫu thân ta bị
hại, chẳng có đêm nào ta có thể ngon giấc được, cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy mẫu
thân toàn thân đẫm máu nhìn ta than khóc. Ta thường xuyên ra mộ phần bái tế mẫu
thân, mong rằng người có thể sớm được yên nghỉ. Ta đã thề nhất định sẽ báo thù
cho mẫu thân, hai mẹ con Đường Thiên Tiêu đã lợi dụng phụ thân ta để bước lên
địa vị tôn quý nhất, cũng sẽ mất đi tất cả sau khi phụ thân ta qua đời.”

Nhịp tim của ngài đang đập rất nhanh, có điều ánh mắt không
hề toát ra khí thế đáng sợ trước những lời nói cay độc, mà hiện lên nỗi bị
thương, cô đơn khiến người khác phải thương xót.

Tôi bất giác đưa tay ra, vuốt lên đôi mày đen rậm, đôi mắt
sâu thẳm của ngài rồi than dài: “Thế nhưng báo thù rồi, đạp lên thi thể của bác
gái và em họ mình bước lên ngôi cao có thể khiến ngài vui vẻ được không?”

“Vui vẻ?” Đôi mày của Đường Thiên Trọng dưới bàn tay tôi lại
cau chặt lại, khiến cho ngón tay hơi ngứa. “Mỗi lần từ chiến trường trở về thân
đẫm máu tươi, mỗi lần nhìn thấy hai mẹ con họ bất đắc dĩ phải giao cho ta nắm
ngày càng nhiều binh mã và quyền lực hơn, ta lại cảm thấy sảng khoái. Vui
vẻ…chỉ có mỗi đêm khi tỉnh dậy nhìn thấy nàng nằm trong vòng tay của mình, ta
mới cảm thấy vui vẻ và cũng cảm thấy an tâm.”

Bàn tay của tôi cứng lại trước đôi mắt tràn đầy sinh lực và
khí thế của ngài, tôi chẳng biết phải nói gì thêm.

Một lúc lâu sau, tôi mới có thể kìm nén được luồng khí nóng
bừng trào dâng trong cơ thể, dịu dàng mỉm cười đáp: “Vậy thì, liệu ngài có thể
vì sự an tâm này mà đừng theo đuổi sự sảng khoái kia được không?”

“Ồ.” Đường Thiên Trọng dường như đã nghĩ ra được điều gì đó,
nhưng thái độ nhanh chóng dịu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm. “Thật
ra…nàng vẫn không muốn ta làm hại đến Đường Thiên Tiêu có phải không? Từ trước
đến giờ hắn chưa bao giờ ép buộc nàng giống như ta, cũng không bày mưu tính kế
với nàng như ta, có đúng không?”

Hơi thở của ngài nóng hổi, thổi vào cổ khiến tôi cảm thấy
không thoải mái.

Tôi rụt đầu lại rồi than: “Tại sao không phải là thiếp đang
lo lắng sợ ngài xảy ra chuyện gì bất trắc? Ngài tin chắc rằng tất cả đều nằm
chắc trong tay mình hay sao, ngay cả thiên hạ của Đại Chu cũng nằm cả dưới chân
ngài rồi sao?”

Trong mắt của ngài dường như hiện lên cả vòng nước xoáy, như
thể muốn hút tôi vào trong. Đúng lúc tôi đang cảm thấy bất an, ngài đã đưa
người áp lên người tôi, đặt chiếc hôn lên bờ môi tôi.

Đúng lúc tôi bất giác đưa tay bảo vệ chiếc bụng của mình,
mới nhận ra mọi lo lắng của mình đều là dư thừa.

Ngài thận trọng dịu dàng nằm bên tôi, đưa tay ấm áp, dịu
dàng vuốt ve chiếc bụng của tôi, rồi dần dần dịch người về chỗ cũ.

“Hơn ba tháng rồi.” Giọng nói trầm trầm của ngài khẽ vang
lên, mang theo đôi chút khát khao. “Thái y nói, sức khỏe của nàng càng ngày
càng tốt hơn rồi.”

Hơi thở của tôi bắt đầu gấp gáp hơn, cảm nhận được hơi thở
ấm nóng của ngài đang truyền trên da thịt mình, khiến làn da cũng ấm áp hẳn
lên.

Đôi môi của ngài không hề đẹp, trông hơi giống hình vuông,
cô độc không mềm mại, nhưng lại rất hợp với khuôn mặt cương nghị, mạnh mẽ của
ngài, tất cả hòa thành một thể, tạo nên một kiểu…khí khái nam nhi khiến người
khác phải đắm say, mê mẩn.

Tôi ngước mắt, hôn nhẹ lên bờ môi của ngài, dịu dàng đặt nụ
hôn lên đó.

Ngài dường như đang rên lên, hành động cũng trở nên mạnh mẽ
hơn, đôi môi bắt đầu tiếp nhận, như thể muốn hút hết thảy không khí trong miệng
tôi ra vậy. Còn bản thân tôi quả thực cũng chẳng thể nào hít thở nổi, khó khăn
lắm mới đợi đến lúc ngài buông mình ra, vội vã hít một hơi thật sâu, đầu óc vẫn
còn đang đắm say, mê mẩn trong chiếc hôn thắm thiết kia.

Lúc này, tôi liền nghe thấy giọng nói ồm ồm của ngài vang
bên tai: “Thanh Vũ, ta chịu không nổi.”

Lời nói này mang đầy sự mè nheo của đứa trẻ mới lớn.

Tôi đỏ bừng cả mặt, lặng lẽ cởi đai lưng cho ngài.

Đường Thiên Trọng đang trong độ tuổi sung mãn, nhưng chí ít
từ sau khi đưa tôi về phủ Nhiếp chính vương, ngài chưa hề động đến bất cứ người
phụ nữ nào khác. Thật ra…tôi cũng không hi vọng ngài gần gũi người phụ nữ nào
khác giống như với tôi, kể cả những ngày tôi không ở bên ngài sắp tới.

Ngài thâm nhập vào thân thể tôi từ bên cạnh, thận trọng mà
mạnh mẽ.

Tôi nhắm mắt lại, đưa tay vuốt ve trên bờ vai chắc nịch của
ngài, lặng lẽ tận hưởng cảm giác chân thực mà an tâm này.

Tuy rằng ngài bất mãn trước việc tôi nói đỡ cho Đường Thiên
Tiêu, nhưng vẫn đặt cảm giác của tôi và sự an toàn của đứa trẻ của hai chúng
tôi lên vị trí hàng đầu.

Hoa văn hình cành lan trôi dạt trên mặt nước thêu trên tấm
rèm, kèm theo đó là một đôi bướm sặc sỡ đang bay lượn đùa giỡn quanh trăm hoa
khoe sắc, thắm tươi. Tiếng rên tình tứ thì thầm bên tai, khiến ngay cả ngọn nến
trên bàn cũng được phủ lên màu sắc diễm lệ, đắm say.

“Thiên…Thiên Trọng…”

Khi đắm say lên đến cực đỉnh, tôi bất giác thì thầm gọi tên
ngài, Đường Thiên Trọng cũng phát ra tiếng rên đầy tình tứ, sau đó nắm chặt lấy
bàn tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng một hồi lâu vẫn chưa chịu buông ra.

Khi định thần lại, tôi nghiêng đầu qua, nhìn thấy khuôn
mặt lấm tấm đầy mồ hôi của ngài, đôi mắt đen láy, sâu thẳm mà sáng rực, dịu
dàng mà đắm say, khiến cho người ta nhìn thấy không kìm lòng nổi mà cũng đắm
say theo.

Tôi đưa tay lau mồ hôi cho ngài rồi mỉm cười nói: “Hầu gia,
mau đi nghỉ sớm đi thôi. Ngày mai vẫn còn nhiều việc phải làm đấy.”

Ngài “ừm” một tiếng, không vui đáp lại: “Lúc nãy nàng vẫn
còn gọi ta là Thiên Trọng, tại sao bây giờ lại đổi thành hầu gia rồi?”

Tôi lặng người đi, hoảng hốt nhận ra trong khi bị ngài dẫn
dắt, chìm đắm trong khoái lạc, hạnh phúc, dường như tôi đã thật sự gọi tên
ngài.

Thế nhưng, bình thường mỗi khi đối mặt cùng ngài, ngài luôn
luôn ở tận trên cao, như thể là chủ nhân điều khiển, khống chế hết thảy mọi
việc trong cuộc sống của tôi, chứ không phải người bạn hay người yêu bình đẳng
với tôi.

Vậy nên trong tiềm thức, tôi cảm thấy, gọi ngài là hầu gia
có lẽ càng phù hợp với thân phận và địa vị giữa hai chúng tôi hơn.

Do dự một hồi, tôi liềm mỉm cười rồi đáp: “Lúc nãy là do
thiếp đắm say quá. Tên húy của hầu gia, thiếp không nên gọi ra mới đúng.”

Đường Thiên Trọng nhanh chóng buông tôi ra, sắc mặt không
còn được vui vẻ như lúc trước. Ngài nói: “Nàng lúc nào cũng cố ý xa cách với
ta. Mặc cho ta tìm mọi cách lấy lòng, mua vui, dù cho nàng đã mang trong bụng
cốt nhục của ta, thì trong lòng nàng, trong mắt nàng vẫn chỉ tràn đầy hình bóng
của Trang Bích Lam mà thôi. Nếu như có một ngày Trang Bích Lam cũng được phong
hầu, phong vương, ta không tin là nàng cũng có thể gọi hắn ta là hầu gia, vương
gia được.”

Tôi đã chủ động thân mật cùng ngài, vậy mà còn trách tôi xa
cách? Lại còn muốn tôi gọi ngài một cách thân thiết là Thiên Trọng, lại chỉ
trích bằng thái độ của kẻ bề trên cứ như tôi là người không chung tình vậy,
ngài đúng thật là khó hầu hạ.

Tôi chán nản chớp đôi mắt trĩu nặng rồi khẽ tiếng nói: “Hầu
gia, mau đi nghỉ sớm thôi.”

Đường Thiên Trọng im lặng, đôi mắt đã không còn sáng trong
như lúc nãy nữa, thay vào đó là vẻ thâm sâu khó đoán, hiện lên vẻ mặt mệt mỏi
của tôi trong đó.

Một lúc lâu sau, ngài lạnh lùng nói: “Bất luận là ta thua
hay thắng, nàng đừng có mong quay lại bên cạnh bất cứ người đàn ông nào khác.
Cho dù ta có chết, đợi nàng sinh đứa trẻ ra, cũng sẽ có người tiễn nàng xuống
địa ngục để ở cùng với ta.”

Tôi nhìn chăm chăm vào tấm vải che đầu giường, mỉm cười khổ
sở. Tấm vải đó được thêu hình bầu trời xanh biếc, trên đó còn có một con thần
quỳ [1] ngẩng đầu bước đi, đang kêu rống như chỗ không
người, đơn độc một mình chạy bên bờ biển.

[1]. Thần quỳ: rồng có một chân được gọi là quỳ.

Giông bão tứ phía ầm ầm nổi lên, không tiến thì phải lùi.

Đến sau cùng tôi cũng chẳng thể nào khuyên nhủ nổi ngài.

Sau khi Đường Thiên Trọng ngủ say, tôi chỉ đành lặng lẽ lấy
một chiếc túi thơm vừa thêu xong lúc sáng đặt dưới gối, để thay đổi cùng chiếc
túi thơm thêu hình bạch hổ lúc trước.

Trên túi thơm vẫn cứ thêu hình một chú gấu trắng.

Tôi rất thích loài mãnh thú tính tình hung dữ, mạnh bạo này,
nghe nói nó có thể giúp cầu bình an, trừ tai giải nạn cho người đeo.

Đường Thiên Trọng thức dậy lúc nào, tôi hoàn toàn không hay
biết.

Có điều tôi biết rằng, ngài đã mang theo chiếc túi thơm thêu
hình gấu trắng mà tôi đặt trên y phục của ngài đêm hôm trước.

Sau khi được đưa tới Nhiêu Thành nơi chỗ nào cũng toàn là
các ám vệ phòng thủ ngày đêm, Vô Song mới có thời gian đem giặt sạch chiếc túi
thơm thêu hình bạch hổ nọ, rồi cho hương liệu mới vào.

“Cô nương, người nhất định không biết được đâu.” Cô bé bật
cười vui vẻ cầm chiếc túi thơm hình bạch hổ rồi nhìn tôi. “Ngày hôm đó lúc rời
đi, hầu gia vô cùng vui vẻ, cầm chiếc túi thơm thêu hình gấu trắng trong tay
một hồi lâu, lật lên lật xuống, ngắm qua ngắm lại mãi rồi mới lưu luyến đeo bên
thắt lưng. Sau đó còn đứng ngây trước giường như kẻ ngốc một hồi lâu, ngắm nhìn
cô nương, mãi cho tới khi có người vào thúc giục ngài mới chịu rời khỏi, hơn
nữa cứ ba bước lại quay lại nhìn một lần.”

Tôi cầm lấy chiếc túi thơm, đưa lên mũi ngửi. Nói cho cùng
đây cũng là thứ đeo trên người ngài một thời gian dài, tuy đã giặt rồi, nhưng
mùi vị mạnh mẽ, cương nghị chỉ thuộc về riêng ngài vẫn thoang thoảng trong mùi
thơm của long nhãn, lan chỉ.

Vô Song lại tiếp tục nói thêm: “Lúc ra khỏi cửa, ngài lại
gọi nô tì ra, sai bọn nô tì thay phiên nhau hàng đêm ở cạnh trông cô nương ngủ,
chăm sóc cô nương thật chu đáo, tránh để cô nương nửa đêm bị chuột rút lại
chẳng có ai ở bên.”

Không ngờ ngài vẫn còn nhớ đến điều này.

Thật ra, đây cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Thai nhi dần dần lớn lên, tuy tôi không kén ăn, nhưng vẫn có những triệu chứng
thường gặp của phụ nữ mang thai.

Chân tôi bắt đầu bị phù, mấy hôm trước giữa đêm còn tỉnh
giấc vì chân bị chuột rút. Đường Thiên Trọng thức dậy vì nghe thấy tiếng tôi
kêu, vừa bóp nắn chân giúp tôi, vừa gọi thái y vào chẩn trị. Thái y khám rồi
nói thời kì mang thai bị chuột rút là chuyện bình thường, cần phải ăn nhiều
canh xương hầm, hàng ngày ra ngoài hưởng chút ánh nắng mặt trời thì triệu chứng
này sẽ giảm bớt.

Tuy nói vậy, nhưng Đường Thiên Trọng vẫn không an tâm. Tôi
còn nhớ bàn tay to lớn của ngài nhẹ nhàng nắn bóp trên bàn chân, bắp đùi cho
tôi. Cho tới tận lúc ngủ thiếp đi, trong mơ tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm và sự
dịu dàng truyền qua bàn tay ngài, hết lần này đến lần khác, khiến tôi cảm thấy
an tâm, khiến thẳm sâu trong trái tim tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, sung sướng.

Bờ môi bất giác nở nụ cười, tôi đưa tay vuốt lên bụng mình
rồi hỏi: “Mấy miếng gấm màu sắc tươi tắn có mang tới đây không? Một lúc nữa
mang tới đây, ta làm thêm một vài bộ y phục nữa cho người bạn nhỏ trong bụng.”

Vô Song “ai da” một tiếng rồi cười nói: “Cô nương vẫn còn
muốn làm sao? Nô tì thấy cô nương mới mang thai tầm ba, bốn tháng, vậy mà đã
làm ba chiếc yếm, hai chiếc quần, không cần phải vội vã vậy đâu, số gấm kia
cũng chẳng biết đựng trong chiếc rương nào rồi. Có điều vải để may y phục cho
hầu gia thì còn một ít. Tuy mấy người thợ may trong vương phủ cũng rất nhiều,
nhưng nô tì thấy hầu gia cũng kén chọn lắm, gần đây chỉ toàn mặc y phục bên chỗ
chúng ta may thôi.”

Tôi vẫn còn chưa kịp định tâm lại, Vô Song đã nói tiếp: “Nếu
như cô nương cảm thấy nhàn rỗi quá, chi bằng đem số vải này may vài bộ y phục
cho hầu gia coi như để giết thời gian cho đỡ buồn chán? Khi hầu gia quay về
nhà, nếu như biết cô nương may áo cho mình, nhất định sẽ vô cùng yêu thích
đấy.”

“Ồ”. Nghe thấy cô bé nói vậy, tôi mới cảm thấy ở đây thật sự
buồn chán, vô vị, trong lòng trống trải vô cùng.

Dường như, tôi đã quen với việc mỗi ngày chờ đợi Đường Thiên
Trọng, hết ngày này sang ngày khác, cho dù hôm đó ngài bận việc không về được,
sớm muộn gì cũng nghe thấy tin tức do ngài sai người truyền tới là có về hay
không.

Nhà.

Tôi khẽ lặng người đi, nhìn thấy phong cách bố trí ở đây rất
giống với khu Đình sen trong phủ Nhiếp chính vương, hoảng hốt nhận ra rằng, có
lẽ tôi cũng nên may vài bộ y phục cho ngài.

Cho dù làm xong chỉ đành treo ở đây, nhìn ngắm, thì cũng có
thể nghĩ tới việc sớm muộn gì ngài cũng sẽ quay về thôi.

Nơi nào có ngài, nơi ấy sẽ khiến tôi cảm thấy an tâm, và
rồi…đó cũng trở thành nhà của tôi.

Tôi bất giác mím chặt môi, mỉm cười nói: “Vậy thì…mang mấy
tấm vải đó đến để ta chọn lựa, xem có tấm nào thích hợp không?”

Tôi vô cùng nghi ngờ phải chăng Vô Song chỉ còn chờ đợi mỗi
câu nói này của tôi mà thôi?

Rõ ràng đang ở một tòa thành nhỏ bé, hoang dã, xa xôi, vậy
mà Vô Song vẫn có thể nhanh chóng tìm ra mấy súc gấm đủ các loại màu sắc, hoa
văn để tôi chọn lựa, như thể sợ tôi không chọn được, lại hối hận không may y
phục cho Đường Thiên Trọng nữa vậy.

Xem ra, tôi cũng là người khiến bọn họ không mấy an tâm. Cho
dù, cuộc sống hàng ngày của tôi đều nằm trong tầm mắt của họ, dù cho ho đang
dốc toàn sức bảo vệ cho tôi và cốt nhục trong bụng tôi.

Cuộc sống vẫn cứ lặng thầm trôi qua như dòng nước. Lại quen
dần với sự yên tĩnh, nhưng chẳng thể nào quen được với sự cô đơn, dần dần đường
kim mũi chỉ trên tay, chiếc tiêu trên miệng đều cho thấy rõ nỗi đơn độc trong
bất lực của tôi.

Thu qua đông tới, khi đón cơn tuyết đầu mùa trong tòa thành
nhỏ bé, lạ lẫm này, tôi đã tận tay may được ba bộ y phục cho Đường Thiên Trọng.
Từ áo trong, quần trong đến áo bào, áo bông, áo khoác, khăn quàng, tất cả đều
đầy đủ không thiếu thứ gì.

Vô Song liền bàn bạc cùng tôi: “Liệu có nên cho người mang
dâng hầu gia trước không? Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, bây giờ mang tới
cho ngài quả là thích hợp vô cùng.”

Tôi trầm ngâm đáp: “Chiến tranh loạn lạc, muốn mang thứ gì
cho ngài…chắc cũng không dễ dàng gì đâu.”

Vô Song mỉm cười đưa lời khuyên nhủ: “Nếu như đã có thể
chuyển lời thì chuyển đồ vật chắc cũng không quá khó khăn. Cho dù đang đánh
trận ác liệt thì cũng chỉ mất thêm vài ngày thôi, cô nương cứ an tâm.”

Nhiêu Thành này xem ra cũng chỉ là một ngôi thành bé nhỏ,
tầm thường, nhưng Vô Song đã từng nói với tôi, thành trì ở đây được xây quanh
nhiều vòng, vô cùng kiên cố, cộng thêm ba mặt là núi, lại có rất nhiều ám vệ
tiềm phục, ngoài ra còn có sự tương trợ của hơn hai ngàn tinh binh của Đường
Thiên Kỳ, thủ dễ công khó. Cách đây khoảng ba mươi dặm chính là doanh trại
trọng binh của Đường Thiên Trọng, nếu như có gì lạ thường, có thể phái người
đến trợ giúp.

Có điều nơi này tin tức không thể tinh thông như ở phủ Nhiếp
chính vương trong Kinh thành, Vô Song chỉ sai người báo tin bình an, cũng phải
mất mười ngày sau mới có người chuyển lại lời của Đường Thiên Trọng, cũng chỉ
báo mỗi hai chữ “bình an”.

Còn rốt cuộc lúc này thiên hạ Đại Chu bị ngài gây loạn đến
mức độ nào, tôi hoàn toàn không nghe thấy bất cứ tin tức nào khác. Ngay cả Vô
Song cũng mơ mơ hồ hồ, không hề hay biết điều gì cả, chỉ có điều đoán chắc
Đường Thiên Trọng hiện nay cầm binh không mấy thành công, chắc hẳn đang đối đầu
với Đường Thiên Tiêu, tạm thời vẫn chưa phân định được thắng bại.

Báo cáo nội dung xấu