Sống chung với mẹ chồng - Chương 13 phần 1

Chương 13: Cuộc đối đầu khó chịu

1.

Trời tháng bảy nóng như đổ lửa, hoa nở rực rỡ, là một khoảng thời
gian đẹp để đi du lịch. Cơ quan của bố chồng tổ chức cho các cán bộ lãnh đạo
bậc trung tới sơn trang Thừa Đức để nghỉ mát, sau bữa cơm, mẹ chồng đang giúp
chồng thu dọn hành lý hôm sau cần mang, áo sơ mi, quần, bàn chải đánh răng, xà
phòng thơm, thậm chí còn có dầu gió, tất cả đều vô cùng đầy đủ. Bố chồng đứng
cạnh nói:

- Ở trong khách sạn cái gì mà không có, mang vài bộ quần áo là
được rồi.

Mẹ chồng lại nhét một lọ thuốc đau bụng vào túi:

- Cứ mang thêm một chút, ở ngoài không bằng ở nhà. Thuốc này để
vào đây cho anh nhé, dạ dày anh không tốt, thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, ngộ
nhỡ bị đau bụng thì uống một viên, có tác dụng lắm. Anh quên năm đó, không biết
anh ăn cái gì ở ngoài, về nhà són hết cả ra quần, em lại phải lau chùi giúp
anh.

Đúng lúc đó Hy Lôi ở trong bếp đi ra, nghe thấy câu này, mặt bố
chồng đỏ bừng:

- Nói cái gì thế? Không còn gì để nói à?

- Còn xấu hổ nữa chứ.

Hứa Bân lúc này mới mở cửa bước vào.

- Con trai, sao hôm nay về nhà muộn thế, không về nhà ăn cơm cũng
không nói một tiếng.

- Hôm nay có tiệc, ngày mai con phải cùng luật sư Hình đi làm án,
chắc phải một tuần.

Hy Lôi vừa nghe Hứa Bân nói thế, tim đã thót lại, Hứa Bân cũng đi công
tác, bố chồng thì đi du lịch, nghĩa là ở nhà chỉ còn mỗi Hy Lôi với mẹ chồng.
Vừa nghĩ thế Hy Lôi đã thấy buồn muốn chết đi được.

Hứa Bân thấy mẹ thu xếp hành lý cho bố thì vô tư gọi Hy Lôi:

- Bà xã, giúp anh thu xếp hành lý đi! - Hy Lôi lườm anh một cái
rồi đi vào phòng ngủ.

Hai người vừa vào phòng, nước mắt Hy Lôi đã tuôn rơi, lưu luyến ôm
chặt Hứa Bân:

- Em không muốn anh đi đâu.

Sự quyến luyến của Hy Lôi khiến Hứa Bân phút chốc cũng trở nên
thật dịu dàng, khẽ khàng an ủi:

- Ngoan nào, anh chỉ đi có mấy ngày, về nhà nhanh thôi. Chẳng phải
ngày nào em cũng nói sự nghiệp của anh không có khởi sắc gì sao, bây giờ anh
làm việc kiếm tiền để mua quần áo mới cho em còn gì.

- Anh đi để một mình em ở nhà, em làm thế nào đây! - Hy Lôi tủi
thân chu miệng.

- Sao lại một mình! Còn có mẹ anh mà!

Hy Lôi nghĩ bụng, chính vì có mẹ chồng nên mới khó chịu. Không
phải cô chưa từng sống những ngày tháng độc thân, cuối tuần đi leo núi với bạn
bè, đi bơi, đi hát hoặc vào bar, tự do tự tại biết bao nhiêu. Giờ có mẹ chồng
rồi, chắc chắn là không được như thế nữa.

Hy Lôi thở dài, không nói gì nữa, lặng lẽ giúp Hứa Bân thu dọn mấy
bộ quần áo, chán nản nằm lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, mẹ chồng dậy từ rất sớm làm bữa sáng cho Hứa Bân, đôi
mắt hiền từ nhìn con trai ăn xong:

- Ăn đi! Ra ngoài phải chú ý sức khỏe, ở khách sạn đừng bật điều
hòa lạnh quá, ăn cơm thì phải chọn chỗ sạch sẽ. - Rồi bà còn dặn dò rất nhiều
việc khác. Khi đi, Hy Lôi tiễn Hứa Bân ra tận cửa.

Nhìn ánh mắt buồn bã của Hy Lôi, Hứa Bân lại thấy đau lòng, nói:

- Ngoan nhé, anh về nhanh thôi! - Mẹ chồng đưa Hứa Bân ra tới cửa
thang máy, cười nói:

- Yên tâm đi, có mẹ đây mà! - Hy Lôi đứng ở cửa sổ nhìn Hứa Bân
xách túi hành lý bước từng bước dài ra khỏi tiểu khu, nước mắt không kiềm chế
được lại rơi ra.

2.

Cả buổi sáng Hy Lôi chả có tâm trạng nào mà đọc bản thảo, mở máy
tính ra chơi bài, chơi được mấy ván lại thấy chán, thế là ra chỗ máy nước để
rót nước, rồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiểu Lộc thấy Hy Lôi có vẻ buồn
rầu không vui thì hỏi:

- Lại làm sao thế?

- Hứa Bân đi công tác rồi. - Hy Lôi ngậm ngùi đáp.

- Ồ, cưới nhau bao nhiêu lâu rồi mà vẫn còn dính nhau thế, mới đi
có mấy tiếng mà đã nhớ rồi à! - Tiểu Lộc trêu.

- Cậu thì biết gì? Không phải vì cái này. Anh ấy đi công tác, bố
chồng cũng đi chơi, ở nhà còn mỗi tớ với mẹ chồng.

- Ồ, tớ biết rồi. Thế thì cậu về nhà muộn một chút, buổi chiều tan
làm thì tới nhà mới của tớ, xem nhà mới thế nào, được không?

Nhà mới của Tiểu Lộc đã bắt đầu trang trí lại, mặc dù người ta bận
rộn cả ngày, nhưng lại vui vẻ như một chú chim sẻ, ngày nào cũng lên mạng tìm
kiếm hình ảnh, tan làm là đi dạo quanh các khu chợ bán đồ trang trí nội thất,
tranh thủ thời gian đi xem tiến độ hoàn thành ngôi nhà của mình, một lòng một
dạ lo cho ngôi nhà mới.

Vừa nhắc tới chuyện nhà cửa là Hy Lôi lại càng buồn hơn:

- Tớ không đi, tớ ghen tị với cậu!

- Ha ha ha, cậu cứ ra sức mà ghen tị với tớ đi.

Trước khi tan làm, Hy Lôi vốn định cùng Tiểu Lộc đi xem nhà mới
thật, nhưng mẹ chồng phá lệ gọi điện thoại tới:

- Hy Lôi này, tan làm thì về nhà đúng giờ nhé, đừng ăn cơm ở
ngoài.

- Con biết rồi! - Hy Lôi chán nản nhìn Tiểu Lộc một cái. - Không
đi nữa, mẹ chồng gọi tớ về nhà ăn cơm.

Về tới nhà, mẹ chồng hình như đã ăn cơm xong, đang ngồi trong
phòng khách đọc báo, thấy Hy Lôi về bèn nói:

- Cơm ở trên bàn ấy.

Hy Lôi rửa tay rồi vào phòng bếp, trên cái bàn ăn rộng lớn chỉ có
một đĩa khoai tây xào, một đĩa thức ăn mặn, cái màn thầu đã nguội ngắt và ít
cháo loãng. Chẳng phải gọi điện giục cô về nhà ăn cơm sao? Hy Lôi còn tưởng là
mẹ chồng nấu món ăn nào ngon, bỗng dưng cảm giác thê lương trào lên trong lòng.
Cô đành ăn hết bát cháo nhỏ với mấy miếng khoai tây, sau đó ăn một cái màn thầu
rồi lặng lẽ đi rửa bát.

Ăn cơm xong, mẹ chồng vẫn đang ngồi đọc báo trong phòng khách,
tivi cũng bật lên. Tối hôm đó đài Hồ Nam có một tiết mục phỏng vấn một ca sĩ mà
Hy Lôi thích nhất, nếu là bình thường thì Hứa Bân sẽ chiều theo sở thích của Hy
Lôi, chuyển sang tiết mục mà cô muốn xem, mẹ chồng cũng chẳng nói gì, còn lúc
này, mẹ chồng đã bỏ báo xuống, bắt đầu xem vở kịch Hôn nhân là vàng, Hy
Lôi do dự một lát rồi đi vào phòng mình.

Gọi điện thoại cho Hứa Bân nhưng lại không có tín hiệu.

Buổi sáng đi làm, cô nói với Tiểu Lộc nghe chuyện mẹ chồng nấu cơm
tối, Hy Lôi vô cùng tức giận:

- Rõ ràng là hai người thân quan trọng với bà ấy không có nhà nên
đồ ăn lập tức thay đổi, gọi điện thoại dặn tớ đừng ăn cơm ở ngoài nhưng quay
về, cậu đoán bà ấy cho tớ ăn cái gì? Một đĩa khoai tây xào, đĩa thịt mặn. Bình
thường con trai mà có nhà thì trên bàn ăn lúc nào cũng phải bảy, tám món, chỉ
tiếc là không thể gắp hết thức ăn trên bàn cho con trai.

Tiểu Lộc cười:

- Bà ấy không nấu cơm thì cậu tự vào bếp, muốn ăn gì thì tự làm.

- Cái bếp đó tớ vào được à, cậu không biết đâu, đừng nói là nấu
cơm, buổi tối tớ vào bếp tìm cái gì đó ăn cũng sẽ đi theo tớ, hỏi tớ tìm gì. Tớ
mà nấu được bữa cơm, không nói tớ cho nhiều dầu thì cũng bảo tớ rửa rau lãng
phí nước, sau đó tớ chẳng vào bếp nữa. Ở trong cái nhà đó, mọi nơi đều là thiên
hạ của bà ấy, tớ chỉ là một người khách trọ, một người khách trọ không có bất
cứ bí mật hay đời tư nào.

Tiểu Lộc kiên nhẫn nghe Hy Lôi tố khổ, bất lực lắc đầu.

Trước khi tan làm, mẹ chồng lại gọi điện thoại tới, Hy Lôi vẫn về
nhà đúng giờ. Vừa vào nhà, thấy mẹ chồng đang bận rộn gì đó trong bếp, nồi cơm
điện đang bốc khói nghi ngút, mùi thơm của cơm lan tỏa khắp phòng, trong chảo
cũng đang xào cái gì đó. mẹ chồng thấy Hy Lôi về bèn nói:

- Phải chờ thêm lát nữa, sắp xong rồi. - Hy Lôi nhớ lại những lời
chê trách của mình về mẹ chồng sáng nay ở cơ quan, trong lòng thầm thấy hơi xấu
hổ.

Lúc này, điện thoại của Hy Lôi đổ chuông, là một độc giả nhiệt
tình thường xuyên viết thư cho Hy Lôi, đã từng có nhiều ý kiến rất hữu ích cho
tạp chí, vài lần trò chuyện với nhau, coi nhau như những người bạn dù chưa từng
gặp mặt. Mấy hôm trước, tòa soạn thực hiện một hoạt động điều tra độc giả, sau
đó bầu chọn độc giả nhiệt tình nhất, gửi cho họ mấy món quà nhỏ, trong đó có vị
độc giả này. Đó là một độc giả nữ, tên là Tiểu Uyển, giọng nói trong điện thoại
rất ngọt ngào, nói là đã nhận được quà mà tạp chí gửi tới, rất cảm ơn Hy Lôi,
bây giờ cô đang ở gần nhà Hy Lôi, muốn gặp Hy Lôi để cảm ơn cô.

Hy Lôi có lẽ ngày trước trong lúc nói chuyện đã đề cập tới vị trí
nhà mình, không ngờ Tiểu Uyển lại nhớ, còn tới đây thăm. Hy Lôi thấy hơi cảm
động, luôn miệng nói:

- Được rồi, em chờ nhé, chị xuống luôn.

- Mẹ, con ra ngoài một lát rồi về ngay.

Ra tới cổng tiểu khu, từ đằng xa đã nhìn thấy một cô gái mặc cái
váy liền màu trắng, trong tay cầm một bó hoa, đang đứng giữa dòng người qua
lại, trông vô cùng nổi bật. Hy Lôi lại gần, vui vẻ chào:

- Hi, em là Tiểu Uyển phải không?

Tiểu Uyển trông còn rất trẻ, chỉ khoảng 20 tuổi, trên mặt vẫn còn
vẻ e thẹn của một cô gái mới lớn, được gặp biện tập viên mà mình ngưỡng mộ, cô
bé hơn rụt rè:

- Là chị Hy Lôi phải không ạ? Em là Tiểu Uyển. Em rất thích tạp
chí của các chị, thích những bài viết mà chị viết.

- Cảm ơn em! Bọn chị chắc chắn sẽ nỗ lực hơn để tạp chí càng ngày
càng tốt. Em từ xa chạy tới thăm chị, chị cảm động lắm.

Tiểu Uyển cúi thấp đầu, xấu hổ cười:

- Chị mới làm em cảm động, em có bao nhiêu ý kiến với tạp chí của
chị, thế mà còn chọn em làm độc giả nhiệt tình, tặng em một món quà rất đẹp. Em
vui lắm. - Món quà của tạp chí thực ra chỉ là một bộ mỹ phẩm, có lẽ là món quà
mà cô gái nào nhìn thấy cũng thích, không ngờ lạ đem lại niềm vui lớn như thế
cho Tiểu Uyển.

Tiểu Uyển đưa bó hoa trong tay cho cô. Đó là một bó hoa thạch trúc
màu tím rất dễ thương:

- Chị, cái này em mua trên đường đến đây. Cảm ơn chị, em sẽ tiếp
tục ủng hộ các chị. Chúc chị vui vẻ, tạm biệt! - Nói xong, cô bé quay người bỏ
đi. Đúng là một cô gái dễ thương. Hy Lôi nhìn theo cái dáng cô đi đã xa, phảng
phất như nhìn thấy mình hồi 20 tuổi, ngây thơ, mơ mộng, nhìn thế giới toàn một
màu hồng, trong lòng bỗng thấy cảm ơn cô bé vì chút niềm vui và niềm hạnh phúc
nho nhỏ mà cô bé mang lại.

Về tới nhà, mẹ chồng đã nấu xong cơm, thấy Hy Lôi về, có vẻ không
vui:

- Con đi đâu mà lâu thế.

Hy Lôi cắm bó hoa trong tay vào lọ hoa, niềm vui trong lòng vẫn
còn đong đầy:

- Một độc giả nhiệt tình tới thăm, tòa soạn bọn con tổ chức hoạt
động bốc thăm, cô ấy trở thành người may mắn, được tặng một món quà nhỏ, cô ấy
vui quá nên tặng bó hoa cảm ơn con. Đẹp không mẹ?

Mẹ chồng nhìn những bông hoa trong tay Hy Lôi, cảnh giác hỏi:

- Độc giả nhiệt tình? Nam hay nữ?

- Con gái ạ. Tạp chí của bọn con chuyên dành cho con gái đọc mà,
con trai ai đọc mấy thứ đó.

Mẹ chồng “ồ” một tiếng rồi nói:

- Ăn cơm thôi.

Hy Lôi cũng đói rồi, vừa nhìn vào mâm cơm, thấy một đĩa gì đó dính
dính màu vàng, đó là món dưa muối Thúy Hoa rất nổi tiếng, mẹ chồng vốn là người
Đông Bắc, nhưng bà không lớn lên ở Đông Bắc, bởi vậy bà không học được cách làm
chính tông món ăn này, ngày trước từng làm một lần, bị Hứa Bân đánh giá là siêu
khó ăn, nên không bao giờ làm nữa. Hy Lôi thì chưa ăn dưa Đông Bắc bao giờ, nhưng
cũng cảm thấy món ăn này của mẹ chồng không ngon mấy, giống như rau cải thảo
ninh với thịt ấy.

Mẹ chồng lại bắt đầu tuyên truyền về ẩm thực quê hương:

- Đây là dưa muối Đông Bắc, ăn thử xem.

Hy Lôi không kén ăn như Hứa Bân, xới một bát cơm, gắp vài miếng
rau cải thảo và mấy miếng thịt nạc nạc, và nhanh hết bát cơm. Mẹ chồng thấy Hy
Lôi không ăn mấy thức ăn thì có vẻ không vui, cau mày:

- Sao thế, không ngon à? Bọn trẻ các chị sao mà kén ăn thế, không
biết là thích ăn cái gì nữa?

- Không phải ạ, con ăn no rồi. - Hy Lôi vội vàng giải thích.

Chờ mẹ chồng ăn cơm xong, số dưa trong đĩa hầu như bà cũng không
động đến. Cuối cùng bà cất vào tủ lạnh.

Khoảng hơn 9 giờ, Hứa Bân gọi điện thoại về máy bàn ở nhà, mẹ
chồng chạy nhanh như bay nghe điện thoại:

- Con trai à, ăn cơm chưa? Hả, ở đâu? À, sao không gọi điện về
nhà, ở núi, di động không có tín hiệu à? Ở nhà mọi việc đều tốt, con yên tâm.

Hy Lôi cũng lại gần, đứng một bên để nghe. Mẹ chồng vẫn nói liên
tu bất tận, không có ý nhường điện thoại cho cô:

- À, buổi tối nhớ đắp chăn, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh, ăn cơm đúng
giờ nhé! Còn việc gì nhỉ? Chú ý an toàn, không có việc gì thì mẹ cúp nhé, gọi
đường dài đắt lắm. Cúp nhé?

Mẹ chồng không hề do dự, cúp điện thoại, nhưng Hy Lôi nghe thấy rõ
ràng là ở bên kia Hứa Bân bảo gọi Hy Lôi ra nghe điện thoại. Mẹ chồng quay sang
nói với Hy Lôi:

- Hứa Bân tất cả vẫn ổn, con yên tâm! - Hy Lôi chán nản bỏ về
phòng, nhìn điện thoại di động của mình, trong lòng thầm chửi Hứa Bân, đồ ngu
ngốc, không biết đường mà gọi và di động hay sao.

Hơn 10 giờ, Hy Lôi bỗng dưng cảm thấy đói ghê gớm, biết là vì lúc
tối mình ăn không no. Ở nhà cũng chẳng có đồ ăn vặt gì, tự nhiên cô rất nhớ mùi
vị mì gói mà các cô gái ở ký túc xá vẫn lén nấu ăn với nhau. Lúc này mẹ chồng
đã về phòng ngủ.

Cứ như có con sâu cào trong bụng, càng lúc càng khó chịu, Hy Lôi
không nhịn nổi nữa, đi vào phòng bếp, bật lửa lên nấu cho mình một gói mì, rồi
lại đập thêm một quả trứng, cho vài cọng rau cải vào. Không ngờ lúc đó mì gói
lại ngon như vậy. Hy Lôi ngồi trước bàn ăn, húp nước sì sụp.

Mẹ chồng bỗng dưng lặng lẽ xuất hiện trước mặt Hy Lôi, Hy Lôi
ngẩng đầu lên, giật nảy mình:

- Mẹ, mẹ chưa ngủ à?

- Tối ăn chưa no à?

- Dạ không phải, chỉ là tự nhiên ban nãy thấy đói quá thôi ạ.

- Nấu cơm thì không ăn, đói thì chẳng phải trong tủ lạnh còn thức
ăn thừa sao? Mì gói có gì đâu mà ngon. Trước khi ngủ còn ăn cái này không sợ
béo à.

- Con có béo đâu, con không sợ.

Mẹ chồng lại cằn nhằn mấy câu, thấy Hy Lôi không lên tiếng, lại sa
sầm mặt đi vào phòng ngủ.

Hy Lôi húp mì soàn soạt, nhai ngon lành mấy cọng rau, như cố tình
muốn phát tiết nỗi tức giận trong lòng.

Báo cáo nội dung xấu