Biên niên sử Narnia (Tập 1) - Chương 03

CHƯƠNG 3

Khu rừng giữa
hai thế giới

---oOo---

Bác Andrew và phòng làm việc của bác biến
mất trong tích tắc. Rồi chỉ một khoảnh khắc sau, mọi việc rối nùi như một mớ
bòng bong. Cái kế tiếp đập vào nhận thức của Digory là làn ánh sáng màu xanh
nhạt đổ từ trên cao xuống người nó, phía dưới là một tấm mền đen. Có vẻ như nó
không đứng trên một cái gì mà cũng không ngồi hoặc nằm. Không có một vật gì
chạm vào người nó.

- Mình tin là
mình đang ở trong nước, – Digory lẩm bẩm, - hoặc giả ở dưới nước. – Ý nghĩ này
làm nó phát hoảng trong vòng một giây, nhưng gần như đúng vào lúc đó nó cảm
thấy mình đang lao vùn vụt về phía trước. Rồi đầu nó bất thần nhô lên trong
không khí và nó thấy mình đang bò lên bờ, lên một mảnh đất trải một thảm cỏ
mềm, cạnh một hồ nước nhỏ.

Trong lúc đứng
lên, nó nhận ra nó không bị ướt mà cũng không thở gấp như bất cứ ai cũng thế
sau khi lặn dưới nước. Quần áo nó vẫn khô nguyên. Nó đang đứng bên một hồ nước
nhỏ - mỗi chiều không lớn hơn ba, bốn mét – lọt thỏm giữa một khu rừng, cây cối
mọc ken sát vào nhau và rậm rạp đến mức nó không thể nhìn thấy bầu trời. Ánh
sáng lọt xuống chỗ nó đứng là ánh sáng màu xanh lá cây sau khi lọc qua những
tán lá: mặt trời phía trên đầu chắc phải rực rỡ lắm, bởi vì mặc dù tắm trong
ánh sáng màu xanh nhưng tất cả đều sáng sủa và ấm áp. Đó là một khu rừng yên ả
nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra. Không có chim chóc, côn trùng hay một ngọn
gió. Hầu như bạn có thể cảm thấy cây cối đang lớn lên. Cái hồ mà nó vừa ngoi
lên không phải là cái hồ duy nhất. Có hàng chục cái hồ khác, mỗi hồ cách nhau
vài mét, chạy ra xa ngút tầm mắt. Hầu như bạn có thể cảm nhận được việc cây cối
uống nước với những cái rễ đâm ra tua tủa. Khu rừng này rất sống động. Sau này
khi cố miêu tả lại cảm nhận này, Digory bao giờ cũng nói – Đó là một nơi thật
màu mỡ, màu mỡ như một cái bánh nhân mận vậy.

Điều kỳ lạ nhất
là, trước khi nhìn lại mình, nó quên mất một nửa những sự kiện đã dẫn nó
đến đây. Dù sao thì nó cũng không nhớ ra Polly hay bác Andrew, thậm chí cả mẹ
nó nữa. Nó chẳng sợ hãi cũng không kích động hay tò mò gì hết. Nếu có ai hỏi
nó: - Cậu bé ở đâu đến vậy? – Chắc chắn nó sẽ trả lời: - Thì ở đây chứ ở đâu.
Từ trước tới giờ tôi vẫn ở đây.  – Đó là cái cách thức mà các cảm xúc
diễn ra – giống như với một người bao giờ cũng ở một chỗ mà không bao giờ buồn
chán cho dù không có sự cố nào xảy ra. Giống như rất lâu sau đó nó bình luận: -
Đó không phải là một nơi có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cây cối cứ tiếp tục lớn
lên, thế thôi. – Sau khi Digory đã nhìn quanh nhìn quẩn khu rừng hồi lâu, nó
trông thấy một cô bé nằm cạnh một gốc cây, cách nó chỉ vài mét. Đôi mắt cô bé
gần như khép lại nhưng không hẳn thế, cứ như thể cô bé đang trong tình trạng
nửa thức nửa ngủ. Thế là nó chăm chú nhìn cô bé một lúc lâu nhưng không lên
tiếng. Chợt cô bé mở mắt nhìn nó hồi lâu cũng chẳng nói gì. Sau đó, cô bé bắt
đầu với một giọng mãn nguyện, mơ màng:

- Tôi nghĩ, tôi
đã trông thấy bạn trước đây rồi.

- Thật lòng tôi
cũng nghĩ thế. – Digory đáp. – Mà bạn ở đây bao lâu rồi?

- Bao giờ cũng ở
đây. – Cô bé nói. – Ít nhất thì tôi cũng không rõ… Có thể đã lâu lắm rồi.

- Tôi cũng vậy.

- Không đâu, tôi
vừa chỉ thấy bạn ngoi lên khỏi hồ nước.

Phải, tôi cho là
thế. – Digory nói vẻ bối rối. – Tôi chẳng biết gì hết.

Một lúc lâu,
không ai nói gì thêm.

- Nghe này, - cô
bé lại lên tiếng, - tôi tự hỏi có thật chúng ta đã từng gặp nhau không? Tôi có
một ý nghĩ – một hình ảnh trong đầu về một cậu bé và một cô bé giống như tôi
với bạn – sống ở một nơi nào đó rất khác với nơi này – làm những việc cũng khác
lắm. Có thể đó chỉ là một hình ảnh trong mơ.

- Tôi cũng có
cùng giấc mơ ấy. – Digory nói – về một thằng con trai và một đứa con gái sống
cạnh nhà nhau – và về một việc gì đó giống như là bò qua những xà nhà. Tôi nhớ
cô bé có một khuôn mặt lem luốc.

- Bạn có lẫn lộn
không đấy? Trong giấc mơ của tôi lại là một thằng nhóc mặt mày bẩn thỉu.

- Tôi không thể nhớ
ra mặt thằng bé, - Digory nói vẻ tư lự, rồi kêu lên - Ối la la! Cái gì thế này?

- Tại sao vậy?
Một con chuột bạch! Cô bé nói rõ hơn. Quả thật đó là một con chuột bạch béo mũm
đang dúi mõm vào một bụi cỏ. Ngang cái bụng no tròn của con vật có buộc một cái
nhẫn màu vàng lóng lánh.

- Coi này! Coi
này! – Digory reo lên. – Nhìn đây, bạn có một cái ở ngón tay, tôi cũng có một
cái như thế.

Đến đây cô bé
ngồi dậy, cuối cùng nó cũng đã thực sự quan tâm đến việc này. Chúng chăm chú
nhìn nhau, cố nhớ lại mọi chuyện. Và rồi đúng lúc đó đứa con gái kêu lên: - Ông
Ketterley! – Thì thằng con trai cũng hét lên: - Bác Andrew! – Bây giờ chúng đã
biết mình là ai và bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện. Sau vài phút nói chuyện
nghiêm túc, chúng sắp đặt các dữ kiện cho khớp vào nhau. Digory giải thích cho
bạn nó hiểu bác nó xấu bụng như thế nào.

- Bây giờ chúng
ta phải làm gì? - Polly hỏi. – Đem con chuột bạch này về nhà ư?

- Đâu cần phải
gấp gáp như thế. – Digory nói và ngáp sái cả quai hàm.

- Tớ nghĩ thế
đấy, - Polly nói, - chỗ này yên tĩnh quá. Thật mơ màng. Cậu gần như chỉ muốn
ngủ. Nếu chúng ta đắm chìm mình vào đấy một lần nữa chúng ta sẽ nằm xuống và
chìm vào một giấc ngủ đến muôn đời.

- Nhưng cảnh vật
ở đây thật đẹp.

- Đúng là thế.
Nhưng chúng ta phải về nhà. – Polly nói và đứng dậy, thận trọng đi về phía con
chuột bạch. Nhưng rồi nó đổi ý.

- Tốt nhất là cứ
để nó lại đây. Ở đây nó hoàn toàn vui vẻ, bác cậu sẽ chỉ dùng nó cho những mục
đích độc ác nếu chúng ta đem nó quay về.

- Tớ cũng nghĩ
thế. – Digory thừa nhận. – Coi đây, ông ấy đối xử với chúng ta như thế nào.
Nhưng mà chúng ta quay về nhà bằng cách nào đây?

- Tớ cho là hãy
quay lại chỗ cái hồ nước.

Chúng bước lại
gần hồ nước hơn, nhìn xuống mặt nước êm đềm không gợn sóng. Mặt hồ phản chiếu
toàn bộ hình ảnh những thân cây rậm rạp xanh um, màu xanh làm cho hồ nước như
sâu thêm.

- Chúng ta chẳng
có đồ tắm, - Polly nói.

- Nhưng chúng ta
đâu cần tới nó, ngốc quá. – Digory nói. – Chúng mình cứ để cả quần áo mà lội
xuống. Cậu không nhớ là nước không làm chúng ta ướt khi ngoi lên sao?

- Cậu bơi được
không?

- Chút chút. Còn
cậu?

- Hừm. Không được
thạo lắm.

- Tớ không nghĩ
là mình cần phải biết bơi. Chúng ta muốn lặn xuống đáy phải không nào?

Chẳng đứa nào
thích thú với ý nghĩ nhảy tòm xuống hồ, nhưng cũng chẳng đứa nào nói ra điều
đó. Hai đứa cầm tay nhau hô to: - Một – Hai – Ba – Ta cùng nhảy! – rồi lao
xuống nước. Nước bắn tung té lên và tất nhiên hai đứa nhắm nghiền mắt lại.
Nhưng khi mở mắt ra chúng thấy mình vẫn đang đứng nguyên, tay trong tay trong
khu rừng xanh tốt và nước chỉ gần chạm đến mắt cá chân chúng. Thì ra cái hồ chỉ
sâu vài phân. Hai đứa lại chạy lên bờ.

- Có chuyện trục
trặc quái quỷ gì thế này? – Polly thốt lên, giọng sợ hãi nhưng cũng không quá
sợ hãi như bạn nghĩ đâu. Bởi vì khó mà có cảm giác sợ hãi khi ở trong một khu
rừng thanh bình yên ả đến như thế.

- Ồ, tớ biết rồi.
– Digory reo lên. – Tất nhiên, nó không có tác dụng vì rằng chúng ta vẫn đeo
cái nhẫn màu vàng. Màu vàng là để đi ra ngoài thế giới, cậu biết đấy. Màu xanh
sẽ đưa chúng ta quay về. Chúng ta cần đổi nhẫn. Áo váy của bạn có túi chứ? Tốt.
Vậy hãy cho cái nhẫn màu vàng vào cái túi áo bên trái. Tớ có hai cái nhẫn màu
xanh. Đây, cái này của cậu.

Hai đứa đeo nhẫn
màu xanh vào rồi quay lại hồ. Nhưng trước khi thử nhảy một lần nữa, Digory đã
kêu ầm lên:

- Ôi trời!

- Lại có chuyện
gì thế? – Polly hỏi.

- Tớ vừa nảy ra
một ý tuyệt vời. Thế còn những cái hồ khác thì sao nhỉ?

- Bạn nói thế là
có ý gì?

- Là thế này, nếu
chúng ta có thể trở về thế giới của mình bằng cách nhảy xuống cái hồ này, thì
tại sao chúng ta không thể đến một nơi khác bằng cách nhảy xuống một cái hồ
khác? Giả sử có một thế giới khác ở dưới đáy mỗi cái hồ.

- Nhưng tớ nghĩ
chúng ta đang ở thế giới khác, hoặc nơi khác, hoặc là bất cứ cái gì mà bác
Andrew đã gọi. Bạn không muốn nói…

- Ồ, quên bác
Andrew đi. – Digory cắt ngang. – Tớ không nghĩ là ông ta biết tất tần tật mọi
chuyện đâu. Ông ta chưa bao giờ dẫn xác đến đây, chỉ nói về một thế giới khác,
nhưng giả sử có tồn tại vài chục thế giới khác thì sao?

- Cậu muốn nói
khu rừng này chỉ là một trong những thế giới ấy?

- Đúng, tớ không
tin nơi này lại là toàn bộ một thế giới. Tớ nghĩ đây chỉ là… hừm… chỉ là một
trạm trung chuyển.

Polly không nói
gì, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối.

- Cậu thấy không?
– Digory nói tiếp. – Khoan, cứ nghe tớ nói hết đã. Hãy nghĩ về cái lối đi dưới
mái nhà cậu. Nó đâu phải là một cái phòng trong bất cứ ngôi nhà nào. Một nghĩa
nào đó, nó cũng không thuộc về một ngôi nhà nào. Nhưng một khi cậu đã ở đó
cậu có thể đi tiếp đến bất cứ ngôi nhà nào trong dãy nhà ấy. Sao khu rừng này
lại không giống như vậy? Một chỗ không thuộc về bất cứ một thế giới nào nhưng
một khi cậu đã tìm thấy nó, cậu có thể đi đến tất cả những nơi khác.

- Được rồi, thậm
chí nếu cậu có thể… - Polly bắt đầu, nhưng Digory tiếp tục cứ như thể nó chẳng
hề nghe bạn nói gì.

- Tất nhiên, điều
này có thể giải thích được một số điều. Tại sao ở đây vắng lặng như mơ ngủ vậy?
Chẳng có chuyện gì xảy ra ở đây. Giống như trong một căn nhà… trong những căn
nhà người ta trò chuyện, làm việc nhà và ăn uống. Chẳng có gì xảy ra ở nơi
chuyển tiếp giữa hai nhà, sau các bức tường, trên những trần nhà và dưới sàn
nhà hoặc là trong cái lối đi thông của chúng ta. Nhưng một khi cậu ra khỏi lối
đi ấy cậu có thể thấy mình ở bất cứ ngôi nhà nào. Tớ nghĩ chúng ta có thể bằng
cách này đi đến bất cứ đâu. Chúng ta không cần nhảy xuống đúng cái hồ mà chúng
ta đã tới. Hoặc là chưa… vào lúc này.

- Cánh rừng giữa
hai thế giới. – Polly nói mơ mộng nói, - cái tên nghe chừng ngồ ngộ đấy chứ.

- Đi nào. –
Digory giục giã. – Chúng ta sẽ thử cái hồ nào trước?

- Nghe đây. –
Polly nói. – Tớ sẽ không thử bất cứ một cái hồ nào cho đến khi chúng ta biết
chắc là có thể trở về nhà bằng cái hồ cũ. Chúng ta còn chưa rõ là liệu việc này
có diễn ra đúng như là chúng ta nghĩ hay không?

- Phải. – Digory
dài giọng. – Để rồi chui tọt vào tay bác Andrew, bị tước đi những cái nhẫn
trước khi chúng ta có một trò vui nào. Không đâu, xin cám ơn!

- Sao chúng ta
không thử về nhà từ cái hồ của mình? – Polly nói. – Chỉ để xem nó có công hiệu
không. Nếu đúng là như thế, chúng ta sẽ thay nhẫn rồi quay về đây trước khi về
đến phòng làm việc của bác Andrew.

- Có thể đi được
một đoạn đường sao?

- Thì cũng phải
mất một khoảng thời gian nào đó chứ. Tớ nghĩ sẽ mất một chút thời gian quay
lại.

Digory còn làm
nhặng xị lên một hồi rồi mới đồng ý, nhưng nó chịu đầu hàng chỉ bởi vì Polly
nhất định cự tuyệt không làm một cuộc khám phá ở một thế giới nào nếu không
biết rõ như hai với hai là bốn là nó có thể quay về nhà. Con bé cũng dũng cảm
như thằng bạn trong những lúc nguy nan (như con ong bò vẽ chẳng hạn) nhưng nó
không khoái tìm kiếm điều mới lạ ở một nơi chưa từng có ai nghe nói tới còn
Digory lại là một loại người muốn biết tuốt mọi thứ và khi lớn lên nó sẽ trở
thành giáo sư Kirke, sẽ xuất hiện trong những cuốn sách khác.

Sau một hồi cãi
vã, chúng đạt đến thỏa thuận về việc đeo những chiếc nhẫn xanh lá cây. (- Màu
xanh cho sự an toàn, - Digory nói, - vì thế cậu không thể quên nó là cái gì).
Hai đứa sẽ giơ tay lên nhảy tùm xuống nước. Đúng lúc chúng sắp về đến phòng để
sách của bác Andrew hoặc thế giới của chúng thì Polly sẽ la lên: - Đổi nhẫn. –
Hai đứa sẽ tháo nhẫn màu xanh ra và đeo vào chiếc nhẫn màu vàng. Digory muốn là
người được kêu lên câu: - Đổi nhẫn, - nhưng Polly không chấp nhận.

Thế là hai đứa
đeo nhẫn màu xanh, cầm tay nhau đồng thanh la lớn: - Một – hai – ba – nhảy. Lần
này mọi việc xảy ra như mong đợi. Thật khó có thể thuật lại cho bạn nghe cái
cảm giác khi việc đó diễn ra bởi vì mọi thứ diễn ra quá nhanh. Đầu tiên có
những luồng ánh sáng chuyển động rực rỡ trên màn trời đen như nhung. Digory bao
giờ cũng nghĩ đó là những vì sao, thậm chí nó còn thề rằng, nó nhìn thấy sao
Mộc ở cự ly rất gần – gần đến độ có thể nhìn thấy cả vầng trăng của nó. Rồi
chẳng mấy chốc chúng đã nhìn thấy hàng dãy mái nhà san sát, những ống khói vươn
lên bầu trời và chúng có thể nhìn thấy nhà thờ St.Paul, thế là chúng biết mình
đang nhìn xuống thành London. Nhưng chúng có thể nhìn qua các bức tường nhà và
hai đứa trông thấy bác Andrew mờ mờ tỏ tỏ nhưng mỗi lúc một rõ hơn và xác định
hơn cứ như thể ông đang bước đến tiêu điểm. Nhưng trước khi ông hiện ra bằng
xương bằng thịt thì Polly đã kêu lên: - Đổi nhẫn – và hai đứa đổi nhẫn cùng một
lúc. Thế giới của chúng nhòa dần như trong một giấc mơ, ánh sáng màu xanh lá
cây trên đầu mỗi lúc một đậm hơn cho đến lúc đầu chúng nhô lên khỏi mặt nước và
hai đứa bước lên bờ. Vẫn là khu rừng ấy, xanh và sáng như bao giờ cũng thế. Tất
cả mọi chuyện diễn ra trong chưa đầy một phút.

- Đến rồi! –
Digory nói. – Thế là ổn, đến tiết mục phiêu lưu. Bất cứ cái hồ nào cũng được.
Hãy thử cái này.

- Hượm đã, chúng
ta còn chưa đánh dấu cái hồ ấy phải không?

Hai đứa nhìn
nhau, khuôn mặt biến thành màu trắng bợt khi nhận ra cái việc kinh khủng mà
Digory vừa làm. Có nhiều hồ nước trong rừng mà cái nào cũng giống cái nào, cây
nào cũng giống nhau như tạc, vì thế nếu một khi chúng để lại sau lưng cái hồ
dẫn chúng trở lại thế giới của chúng ta lẫn trong hàng trăm cái hồ khác thì
chuyện gì sẽ xảy ra. Tay Digory run bắn lên khi nó mở con dao nhíp, vạch một
đường dài trên bờ hồ, đất ở đây (tỏa ra một mùi rất dễ chịu) là loại đất đỏ màu
mỡ và lớp đất mới lật nổi bật giữa màu xanh của cây cối.

- Thật là may,
khi một trong hai chúng ta có ý thức về những chuyện như thế này. –Polly nhận
xét.

- Thôi đi, đừng
có huênh hoang về chuyện đó nữa. – Digory nói. – Đi thôi, tớ muốn tìm hiểu ngay
xem có gì trong những cái hồ kia.

Khi hai đứa đứng
ở trên bờ một cái hồ chúng chọn hú họa, trong lúc tim đập thùm thụp và khuôn
mặt lộ vẻ sợ hãi. Hai đứa lại đeo chiếc nhẫn màu vàng rồi đồng thanh hô to: -
Một – Hai – Ba – nhảy!

Tùm một cái, một
lần nữa lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cái hồ té ra chỉ là một vũng nước
nông choèn. Thay vì đến một thế giới khác, chúng chỉ làm ướt bàn chân và bắn
nước lên ống chân lần thứ hai trong buổi sáng hôm ấy (nếu lúc ấy là buổi sáng;
có vẻ như thời gian không trôi đi trong khu rừng giữa hai thế giới).

- Chết tiệt! Chán
quá đi mất! – Digory thất vọng kêu lên. – Có chuyện gì trục trặc đây? Chúng ta
đã đeo chiếc nhẫn màu vàng rồi cơ mà. Bác ấy chả bảo chiếc nhẫn màu vàng là để
đi ra ngoài là gì.

Sự thật là bác
Andrew chẳng biết gì về khu rừng giữa hai thế giới nên đã có những nhận định
sai lầm về các chiếc nhẫn. Màu vàng không phải là để đi ra ngoài và nhẫn màu
xanh không phải là cái để trở về hoặc ít nhất thì nó cũng không giống như ông
nghĩ. Vật liệu để làm hai chiếc nhẫn này đều xuất phát từ gỗ ở khu rừng này.
Chất liệu làm chiếc nhẫn màu vàng có năng lượng hút bạn đến khu rừng này bởi
cái tính năng có xu hướng hút nó về chỗ cũ. Còn chất liệu làm chiếc nhẫn màu
xanh lại cố đẩy nó ra xa chỗ của mình. Như vậy, nhẫn màu xanh lá cây sẽ đưa bạn
ra khỏi khu rừng để đến một thế giới khác. Bác Andrew, như bạn có thể nhận
thấy, đã mò mẫm giữa những thứ mà bác ta không thật hiểu biết như hầu hết các
pháp sư đều như thế. Tuy nhiên, Digory không nhận ra sự thực này cả lúc ấy lẫn
sau này. Sau khi trao đổi hồi lâu, cả hai đứa quyết định đeo thử chiếc nhẫn màu
xanh để nhảy vào một hồ nước khác xem chuyện gì xảy ra.

- Mình cũng dám
nếu cậu dám. – Polly nói. Nhưng nó nói thế bởi vì trong thâm tâm nó chắc mẩm
chẳng có cái nhẫn nào có tác dụng trong một cái hồ mới, thế thì có gì phải đắn
đo khi nhảy xuống một vũng nước. Tôi cũng chẳng dám cam đoan là Digory không có
cảm giác tương tự đâu. Dù sao thì khi hai đứa đeo nhẫn màu xanh vào ngón tay,
đi ra bờ hồ, cầm tay nhau – chắc chắn chúng vui nhiều hơn là sợ so với lần thử
đầu tiên. – Một – Hai – Ba – nhảy! – Digory kêu lên và cả hai đứa cùng nhảy.

Báo cáo nội dung xấu