Em không biết - Chương 4 phần 1
Chương
4: Bác sĩ Lục
Khó
khăn lắm hôm nay Tiêu Giản Đào mới rảnh rỗi, thế mà lại bị thằng bạn Đông Tử
kéo đi đánh bóng rổ. Nhắc đến đại học X của các cậu, mảng học tập thì tuy không
thuộc hàng top ten toàn quốc, nhưng cơ sở vật chất khá là được. Chí ít số lượng
sân bóng rổ nhiều hơn rất nhiều so với cái trường y trọng điểm ở kế bên. Đương
nhiên, các bạn sinh viên ưu tú của trường y người ta cũng chẳng thèm đến sân
bóng khiến toàn thân nhễ nhại mồ hôi hôi rình làm chi.
Trong
khoa Tiêu Giản Đào rất được mọi người yêu mến, là tấm gương tốt trong mắt mọi
người, trên sân bóng cũng là một tay chơi bóng cừ khôi. Cậu và thằng bạn cùng
phòng phối hợp với nhau chặt chẽ. Thằng bạn đi bóng cực giỏi, còn cậu thì lo phần
hỗ trợ truyền bóng, cả hai nhiều lần ghi điểm cho phe mình. Tiêu Giản Đào cười
ha hả, cởi phắt áo ra ném sang một bên, để cơ thể ướt đẫm mồ hôi dễ chịu hơn
chút.
Đông
Tử, người ban đầu kéo cậu ra chơi nhìn thấy bọn cậu gây ấn tượng nổi bật như thế,
bèn tức đến sôi máu: “Cái Kéo Nhỏ! Chết tiệt, bọn mày không thể chừa đường sống
nào cho tụi tao hả?” Nói rồi, cậu và đồng đội xông lên bao vây hòng cướp lấy quả
bóng trong tay Tiêu Giản Đào. Tiêu Giản Đào thoắt xoay người, thừa cơ ném bóng
chuyền cho thằng bạn. Cậu ta đưa bóng vượt qua như chốn không người, có vẻ như
lại sắp giành được điểm trong sự buồn bực của bên kia.
Nào
ngờ Đông Tử ở kế bên không chịu thua, từ chỗ Tiêu Giản Đào phóng lên hai bước
xông thẳng qua phía đứa bạn bên kia. Thằng bạn cậu nhún người ném bóng, Đông Tử
cũng nhảy lên để cản, tiếc là lực bất tòng tâm, cuối cùng quả bóng đó vẫn vào rổ
trót lọt. Và cơ thể cao to của Đông Tử thì rơi xuống cái rầm.
Rủi
thay do tâm trạng kích động, Đông Tử rơi xuống không đúng tư thế, người nghiêng
hẳn về một bên phát ra âm thanh chấn động. Tiếp đó vang lên tiếng kêu thảm thiết
của Đông Tử. Mọi người chỉ thấy cậu ôm chân kêu gào đau đớn, còn chân phải cậu
thì bị trẹo sang một bên trông rất kì lạ. Lúc này mọi người đều biết rằng chuyện
không hay rồi.
“Ê,
Đông Tử mày không sao chứ?” Tiêu Giản Đào hỏi.
Đông
Tử đau đến nỗi nước mắt chảy dài: “Có sao! Cả chùm sao luôn này!”
Tiêu
Giản Đào đưa mắt nhìn cái cổ chân trẹo queo của cậu bạn, lập tức moi di động ra
định gọi 120, nhưng không ngờ bị Đông Tử ngăn lại: “Đừng đừng đừng, Cái Kéo Nhỏ
à, xem như tao cầu xin mày. Tụi mày mượn chiếc xe đạp, chở tao đi thẳng đến bệnh
viện có được không? Tao hai mấy tuổi đầu này rồi, đi đánh bóng rổ đến mức phải
kêu cả xe cấp cứu đến, thế thì tao còn mặt mũi nào nữa chứ?”
Mọi
người không ngờ đến giờ phút này rồi mà Đông Tử vẫn chỉ quan tâm đến vấn đề sĩ
diện, bèn nhao nhao khuyên cậu. Nhưng nói sao Đông Tử cũng là sinh viên ưu tú của
ngành phát thanh, về khoản nói năng tranh luận cũng không kém cạnh mấy cậu kia.
Cậu vì có chút sĩ diện mà bất chấp cả cái chân đau, khiến mọi người tức đến sôi
máu. Vốn Tiêu Giản Đào định phớt lờ luôn ý kiến của cậu ta, gọi thẳng điện thoại
kêu xe cấp cứu đến, nào ngờ di động còn chưa kịp bật thì tự dưng phía sau có ai
đó khẽ vỗ vào lưng cậu. Cái vỗ ấy vô cùng nhẹ nhàng, tựa như một chiếc lông vũ
khẽ khàng vuốt qua vai cậu. Lúc đầu Tiêu Giản Đào còn tưởng có lá cây gì đó rơi
xuống người mình, nên chỉ lắc lắc vai. Không ngờ vài giây sau, người ở sau lưng
lại vỗ thêm cái mạnh hơn.
Tiêu
Giản Đào ngơ ngác ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một chàng trai mặt mũi trắng trẻo, rất
là thanh tú đang sau lưng cậu với vẻ hơi lúng túng. Chàng trai ấy da rất trắng,
đôi mắt không to tròn nhưng đẹp đến lạ, bờ môi mím chặt, trên mặt hơi ửng đỏ,
trông thoáng nét căng thẳng. Tiêu Giản Đào tự nhận mình là người rất hòa đồng
trong trường, các sinh viên trong trường đại khái cậu đều có ấn tượng qua.
Nhưng trước giờ chưa từng gặp chàng trai xinh đẹp nhường này, cậu nhất thời ngất
ngây nhìn đến lặng cả người đi vài giây.
Nhưng
rất nhanh sau, cậu đã có phản ứng: “Khụ… anh có chuyện gì không? Bạn tôi bị
thương rồi nên phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Nếu anh không có chuyện gì
quan trọng thì đợi lát sau hẵng nói nhé.” Câu nói có hơi nặng, vì nếu như đối
phương tinh ý chắc hẳn sẽ không cản trở cậu, nào ngờ đối phương bỗng nhoẻn miệng
cười với cậu, tựa như muốn nói gì đó, nhưng dù Tiêu Giản Đào căng cả tai ra
nghe, cũng chỉ nghe được vài hơi gió vô nghĩa.
Anh
chàng đang đứng sau lưng cậu hình như cũng có đôi chút rầu rĩ. Anh ta vô thức
đưa tay rờ cổ họng mình, tựa như buồn bực tại sao mình không thể phát ra tiếng.
Nhưng trông thấy vẻ sốt ruột trên mặt Tiêu Giản Đào, anh lại vội đưa tay xuống
móc ra một tệp giấy memo và một cây bút, nhanh chóng viết vài chữ, sau đó chìa
ra trước mặt Tiêu Giản Đào.
Tôi
là bác sĩ y tế của trường.
Trong
đầu Tiêu Giản Đào ngập đầy những dấu chấm hỏi. Cậu đưa mắt quan sát khắp lượt
người đứng trước mặt. Trông anh ta tuổi xấp xỉ cậu, hoàn toàn không thể ngờ rằng
anh chính là “chàng bác sĩ tiến sĩ câm” tạo nên cơn sốt làm khắp trường cậu “dậy
sóng” trước đây không lâu. Lúc bác sĩ này mới chuyển đến đây, mọi người bàn tán
xôn xao vô cùng. Nhưng Tiêu Giản Đào trước giờ không có hứng thú với mấy tin đồn
nhảm, nên cũng chẳng giống như những người khác, lập thành nhóm giả bệnh đến
ngó xem mặt mũi của anh bác sĩ.
Nhưng…
mặt non choẹt, da trắng, trẻ tuổi, đôi mắt đẹp, không biết nói chuyện… cũng giống
với những lời miêu tả về chàng bác sĩ mà mọi người đồn đại quá chứ.
Đối
với “y tế trường”, trước giờ Tiêu Giản Đào đều giữ thái độ hoài nghi về tay nghề
của họ, bất luận chàng trai trước mặt là tiến sĩ hay thạc sĩ, cậu cũng chẳng có
ý định giao bạn bè mình cho bác sĩ. Nhưng khi Tiêu Giản Đào chú ý đến đôi mắt của
đối phương, bất chợt phát hiện nét bối rối trong đó đã biến mất sạch, mà thay
vào đó là ý chí kiên định.
Đó
là sự tự tin của người thầy thuốc.
Tiêu
Giản Đào nhìn anh bác sĩ đó, ngập ngừng vài giây, cuối cùng lánh người qua một
bên, thậm chí bảo bạn bè mình tránh ra nhường chỗ cho bác sĩ.
Không
sai, chàng trai đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiêu Giản Đào chính là Lục Tri Thu
đang ra ngoài đi dạo để khuây khỏa. Anh buồn bực vì cuộc “ném đá” trên mạng,
trong lúc lơ mơ chân bất giác bước đến sân bóng rổ trường. Hồi còn học ở trường
y, anh cũng từng đứng bên ngoài sân bóng xem bạn bè chơi bóng, nhưng do tính cách
tự ti lầm lì nên anh chẳng bao giờ tham gia vào. Vì vậy sau khi đến ngôi trường
này, anh vẫn giữ thói quen ấy, đến sân bóng rổ xem các chàng trai tràn đầy nhựa
sống kia thỏa sức chơi đùa, đấu bóng với nhau.
Nhưng
hôm nay khi đến sân bóng rổ, vốn anh đang thất thần suy tư về chuyện trên
Internet, trong sân, giữa đám đông tiếng người huyên náo, ồn ã, bỗng một giọng
nói rất đỗi quen thuộc chợt xuyên qua đám đông, và nguyên vẹn truyền thẳng vào
tai anh. Giọng nói dịu dàng pha lẫn chút lo lắng ấy, khiến anh bất chợt rùng
mình, đôi tai khoan khoái tựa như vừa uống một cốc cacao nóng.
…
Chỉ có Tiêu Giản Đào, hoặc có thể nói là Đao Kiến Tiếu, mới có nét quyến rũ diệu
kì như thế. Chỉ cần khoảng khắc nghe thấy giọng cậu, đã có thể khiến anh quên hết
mọi ưu phiền.
Lục
Tri Thu phóng tầm mắt về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên sân bóng như xảy
ra chuyện gì đó. Một cậu trai mặt mày đau khổ ngồi bệch dưới đất, xung quanh
không ít bạn bè vây quanh, Tiêu Giản Đào cũng có trong đó, như đang khuyên lớn
cậu trai ngồi trên đất chuyện gì. Hiếu kì, Lục Tri Thu bèn bước qua, lúc này mới
nghe rõ ra là cậu kia đánh bóng sơ ý làm chân bị thương. Anh lại đưa mắt nhìn
xuống mắt cá chân cậu ta, chỉ thấy cổ chân trẹo đi một cách không bình thường,
mắt cá chân đã phồng rộp như cái bánh bao.
Không
nghĩ nhiều, tấm lòng của người thầy thuốc dâng lên chiếm thế thượng phong. Lục
Tri Thu tự nhận rằng mình không phải bác sĩ chỉ để đó làm kiểng trưng cho đẹp.
Anh cắn răng, cố nén tâm trạng ngượng ngập xuống, khẽ khàng vỗ vào vai của Tiêu
Giản Đào.
Khi
Tiêu Giản Đào xoay qua nhìn Lục Tri Thu, không chỉ Tiêu Giản Đào ngây người, mà
trên thực tế Lục Tri Thu phập phồng hồi hộp. Dẫu sao đây cũng là lần thứ nhất
hai người chính thức gặp nhau. Khác nhau là, Lục Tri Thu biết rõ mọi thứ về
Tiêu Giản Đào, còn đối với Tiêu Giản Đào mà nói, Lục Tri Thu chỉ là một người
xa lạ.
Lục
Tri Thu muốn nói chuyện với Tiêu Giản Đào, nhưng khi mở miệng ra, anh hồi hộp đến
nỗi chỉ phát ra được hơi gió. Nhưng may mà anh viết chữ rất nhanh, anh hấp tấp
viết trên mẩu giấy nói với Tiêu Giản Đào ý định của mình. Cuối cùng Tiêu Giản
Đào cũng lánh người qua, để anh thuận lợi tiếp xúc với người bị thương đang ngồi
trên đất kia.
Mọi
người có phần tò mò đưa mắt nhìn anh bác sĩ trong truyền thuyết.
Một
số người trong đó đã sớm biết thân phận của Lục Tri Thu rồi (bọn họ từng
rảnh rỗi giả bệnh đến xem anh), còn một số người vẫn duy trì thái độ ngờ vực.
Nhưng
cách xem bệnh của Lục Tri Thu khiến mọi người không khỏi bội phục.
Lục
Tri Thu dịu dàng chạm vào cổ chân của Đông Tử, ngón tay lành lạnh khiến chỗ mắt
cá chân đang sưng húp nóng hổi cảm thấy mát mát, rồi lại nhẹ nhàng chạm vào ba
chỗ trên cổ chân Đông Tử, sau khi xác định cậu không bị gãy xương, chỉ suy nghĩ
vài giây, rồi đương lúc mọi người chưa kịp phản ứng anh đã nắm lấy cổ chân trẹo
của Đông Tử bẻ ngay trở lại.
“Anh…!”
Mọi người thất kinh, bởi vì Lục Tri Thu là “bác sĩ trường”, cho nên dù biết rõ
anh là “tiến sĩ khoa y”, vẫn không tin tưởng gì anh. Họ không ngờ rằng dưới bao
ánh mắt của mọi người mà anh lại dám trực tiếp nắn lại chân của Đông Tử! Chết
tiệt! Lỡ chân của Đông Tử bị hắn làm tàn phế luôn thì sao đền đây hả?
Ai
ngờ Đông Tử đang ngồi trên đất bỗng dưng chớp chớp mắt kinh ngạc: “Bác sĩ… đây…
chân em đỡ nhiều rồi…” Tuy mắt cá chân vẫn sưng to, nhưng cái cảm giác đau nhói
như bị chuột rút đã dịu bớt đi nhiều, cảm thấy đỡ hơn hẳn. Mọi người nghe Đông
Tử nói thế, mới biết ra Lục Tri Thu cũng có tay nghề thật sự. Nhất thời cả bọn
rơi vào im lặng, không biết nên nói gì.
Lục
Tri Thu tự moi giấy bút ra, dặn mọi người gọi 120, tuy anh đã tạm thời giúp
Đông Tử chỉnh xương chân ngay lại rồi, nhưng vẫn không thể cử động bừa hoặc để
nó rũ xuống, tốt nhất là đặt ngang. Đông Tử vốn vì sĩ diện không muốn gọi 120,
vừa định ý kiến ý cò, nhưng khi thấy đôi mắt ấm áp và sâu thăm thẳm kia của Lục
Tri Thu, chỉ còn biết lúng túng nuốt trở lại vào bụng.
Lục
Tri Thu thấy mọi người bận rộn, kẻ thì gọi 120, người thì gọi điện cho giáo
viên xin nghỉ, bèn chuẩn bị đứng dậy rời khỏi. Nhưng do ngồi xổm quá lâu, bỗng
dưng đứng bật dậy, máu huyết không kịp lưu thông, khiến anh bất chợt hoa mắt,
nhất thời không cẩn thận liền ngã sang một bên. Anh vốn tưởng rằng mình sẽ té
xuống đất, không ngờ lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Vòng
tay trần đó rịn đầy mồ hôi, mắt mũi Lục Tri Thu ngập giữa mùi nam tính mạnh mẽ.
Lục Tri Thu giật mình, đợi đến khi cơn chóng mặt và màn đen kịt trước mắt biến
mất, không ngờ phát hiện ra người đang ôm anh chính là Tiêu Giản Đào.
Lục
Tri Thu kinh ngạc cực độ, anh hoàn toàn không ngờ rằng cho đến hôm qua chủ nhân
của giọng nói mà anh chỉ có thể nghe được qua tai nghe giờ lại đang ôm mình
trong lòng. Anh mở to mắt, miệng há hốc, dáng vẻ ngây ngô ấy khiến anh trông
càng nhỏ tuổi hơn.
Trông
thấy Lục Tri Thu trong vòng tay đang đờ đẫn giương mắt nhìn mình, Tiêu Giản Đào
đột nhiên nhoẻn miệng cười, dùng chất giọng dịu dàng đến mức người khác như muốn
chết đuối trong ấy, trịnh trọng nói: “Thưa thầy, cảm ơn thầy.”
Nghe
thấy tiếng nói mà mình ngày nhớ đêm mong kia đang kề bên tai chậm rãi nói chuyện,
Lục Tri Thu chợt giật mình, vội lùi sau ba bước, nhảy phóc ra khỏi vòng tay của
Tiêu Giản Đào.
Anh
vội gật đầu qua loa, không đợi 120 đến, bèn hối hả rời khỏi. Bóng dáng bỏ đi
trông đến là hoảng loạn, thậm chí khi đang bước ra sân bóng, còn lảo đảo suýt nữa
ngã bổ chửng trên đất bằng, hoàn toàn khác với vẻ trầm tĩnh thường ngày.
Sau
khi 120 đến, Tiêu Giản Đào và một cậu nam sinh làm đại diện đi theo Đông Tử đến
bệnh viện. Đó chính là bệnh viện ở ngay đối diện trường y kế bên, và bác sĩ chữa
trị vết thương của Đông Tử khéo sao lại là thầy giáo dạy Lục Tri Thu.
Bác
sĩ xem qua chân của Đông Tử, xác định là trật khớp chứ không phải gãy xương,
nhưng để đề phòng vạn nhất nên vẫn đưa đi chụp X quang. Đến khi có hình, vừa
nhìn vào, quả nhiên, xương chân không bị tổn thương gì, chỉ là dây chằng ở chân
bị thương cộng thêm cơ bắp chấn thương, nên mới bị sưng vù như thế.
“Có
phải trước đó đã có ai sơ cứu qua cái chân của cậu ấy rồi không? Thủ pháp rất gọn
gàng, xương chỉnh khá ngay ngắn, khá lắm, khá lắm.” Bác sĩ tấm tắc khen ngợi.
Tiêu
Giản Đào đáp: “Dạ, đó là do bác sĩ trường cháu làm, lúc đó vừa hay thầy ấy có mặt
ở sân bóng, động tác đúng là nhanh lắm ạ.” Nói rồi, cậu không khỏi nhớ đến cảm
giác vòng tay mình ôm lấy đối phương vào ban nãy. Lục Tri Thu thấp hơn cậu nửa
cái đầu, chiều cao vừa vặn để cậu ôm gọn vào lòng, khiến cậu nhất thời chẳng muốn
rời tay. Mặt anh ấy trẻ măng thế, nào giống người hai mươi tám tuổi cơ chứ? Nói
anh ấy là sinh viên đang học đại học thế nào cũng có người tin răm rắp. Nhưng
ngón tay lạnh buốt của đối phương quả thật đã làm cậu giật mình, lại nhớ đến
gương mặt trắng trẻo của anh… Lẽ nào bản thân anh bác sĩ có bệnh nào ư?
Bác
sĩ vừa nghe xong, hơi ngẩn người, chợt hỏi tiếp: “Các cháu là sinh viên của trường
X kế bên đúng không? Bác sĩ trường cháu có phải họ Lục không?”
Trong
thoáng chốc trên mặt Tiêu Giản Đào thoáng hiện nét xấu hổ. Hồi anh bác sĩ vào
trường, do anh không thích buôn dưa lê nên cũng không để tâm lắm, đương nhiên
không biết tên họ của người ta. “Họ gì thì cháu cũng không rõ… nhưng đúng là thầy
ấy tốt nghiệp tiến sĩ khoa y.”
“Thế
thì hẳn là Tiểu Lục rồi…” Trên mặt bác sĩ lộ vẻ hoài niệm: “Trong biết bao
nhiêu học trò ta dạy qua, thì nó là một trong những đứa xuất sắc nhất. Tiếc là
đến cuối cùng ta vẫn không cách nào thuyết phục lãnh đạo đồng ý cho nó ở lại viện.”
Tiêu
Giản Đào nhất thời không quản được cái miệng của mình: “Tại sao ạ? Nếu thầy ấy
đã xuất sắc như thế, tại sao lại không cần thầy ấy?”
Vị
bác sĩ đó ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trong mắt ngập tràn sự bất lực: “Cháu đã
nghe qua giọng của nó chưa? Lục Tri Thu mang giọng bé trai chưa vỡ giọng, rất ảnh
hưởng đến sự nghiệp. Mỗi lần nó mở miệng đều khiến người ta trố mắt sửng sốt.
Lãnh đạo viện sợ tiếng nói của nó “dọa” chết khiếp người khác, cho nên đến giờ
vẫn lần nữa không chịu đồng ý giữ nó ở lại. Sau này cũng là do Lục Tri Thu nghĩ
thoáng, chủ động xin thầy hướng dẫn giúp đỡ, tìm hộ công việc ở phòng y tế
trong trường đại học bình thường nào đó, nhưng cũng xem như là không có đất dụng
võ rồi.”
Tiêu
Giản Đào lại ngỡ rằng câu nói của bác sĩ là ám chỉ Lục Tri Thu không thể nói
chuyện, vừa nghĩ đến người thông minh lại tài giỏi đến thế, chỉ vì câm nên
không thể nào trở thành bác sĩ được người người kính trọng, trong lòng chợt thấy
tiếc nuối thay cho anh. Tiêu Giản Đào gật đầu qua quýt trả lời, lòng ngập tràn
tình cảm tiếc thương dành cho người chỉ mới gặp một lần kia.
Thấy
thời gian đã không còn sớm, trong khi Đông Tử vẫn phải ở bệnh viện bó bột xong
mới được về, Tiêu Giản Đào dặn dò vài câu xong vội vàng rời khỏi. Tối hôm nay cậu
vẫn còn có việc, phải đến hội học sinh một chuyến, còn phải tranh thủ thu cho
xong vở kịch mới nhận gần đây. Đông Tử cũng biết cậu là người bận rộn, mắng vài
câu: “Cái Kéo Nhỏ, mày hết yêu tao rồi!” xong rồi để cậu rời đi.
Trên
đường về, Tiêu Giản Đào nhớ đến những gì mình vừa trải qua ban nãy, chợt thấy cảm
khái vô cùng. Cậu lấy di động ra ghi liền hai câu status:
CV
Đao Kiến Tiếu: Hôm nay lúc ở ngoài đánh bóng rổ với mấy người bạn, thì chân thằng
bạn học bị thương. Không ngờ được một người ngang qua giúp đỡ, da dẻ ảnh trắng
trẻo, rất trẻ, xử lý vết thương chân của thằng bạn cũng chuyên nghiệp lắm. Bề
ngoài ấy của ảnh nếu có nói là sinh viên ở trường y kế bên mình cũng tin nữa
là, nhưng đâu ngờ đó lại là bác sĩ ở phòng y tế trường. == Lần trước nghe nói mới
có một tiến sĩ câm trẻ tuổi đến trường, mình không ngờ ảnh lại vẻ ngoài lại giống
học sinh đến thế. Ảnh đẹp lắm, không nói được quả là đáng tiếc ghê.(Thời
gian: 18:21)
CV
Đao Kiến Tiếu: Xem ra phòng y tế trường mình cũng đáng tin cậy lắm nhỉ, có tiến
sĩ khoa y ngồi trấn giữ. Không biết bình thường khi xem bệnh, liệu anh ấy cũng
giống như thế không nhỉ? Không nói chuyện, chỉ viết thôi? Mà chữ anh ấy thực sự
cũng đẹp lắm. (Thời gian: 18:30)

