Đôn Kihôtê (Tập 1) - Chương 03 + 04

Chương
3: Đôn Ki-hô-tê được phong tước hiệp sĩ như thế nào?

Ý
nghĩ đó làm Đôn Kihôtê thấy bứt rứt, chàng ăn qua loa cho xong bữa rồi mời chủ
quán vào chuồng ngựa, phục xuống trước mặt hắn và nói:

- Thưa hiệp sĩ
dũng cảm, tôi sẽ không đứng dậy chừng nào ngài chưa chấp nhận lời thỉnh cầu của
tôi. Việc làm của ngài sẽ được ca tụng và mang lại lợi ích cho người đời.

Nhìn Đôn
Kihôtê quỳ dưới chân và trước những lời lẽ như vậy, chủ quán lúng túng không biết
ăn nói ra sao. Một bên năn nỉ mời đứng dậy, một bên khăng khăng không nghe,
cuối cùng chủ quán đành phải nhận lời.

- Thưa ngài,
tôi biết có thể trông cậy vào tính hào hiệp của ngài, Đôn Kihôtê nói tiếp; điều
thỉnh cầu của tôi, mà ngài đã vui lòng chấp nhận, như sau: xin ngài cho phép
tôi được thức cả đêm trong tiểu giáo đường của quý lâu đài để chờ thụ phong và
sáng sớm mai, xin ngài phong tước hiệp sĩ cho, điều mà tôi vẫn mong mỏi để tôi
có thể đi chu du thiên hạ, tìm những chuyện phiêu lưu mạo hiểm, cứu khốn phò
nguy, làm nhiệm vụ của những người hiệp sĩ giang hồ mà tôi hằng mong ước.

Như trên đã
nói, lão chủ quán là một tay bợm già. Mới đầu, hắn chưa tin hẳn là Đôn Kihôtê
mất trí, nhưng sau khi nghe chàng nói, hắn không còn nghi ngờ gì nữa. Và để trêu
Đôn Kihôtê một mẻ cho vui, hắn làm ra vẻ tán thành. Hắn bảo Đôn Kihôtê rằng ước
mong thỉnh cầu của chàng là chính đáng, rằng những hiệp sĩ chân chính, diện mạo
khôi ngô như chàng, đương nhiên phải có những hoài bão lớn như vậy. Hắn huênh
hoang rằng thời trẻ, hắn cũng đã từng làm cái nghề vinh quang này, đi khắp đó
đây tìm kiếm chuyện phiêu lưu mạo hiểm: hắn đã tới vùng Perchen ở Malaga, các
hòn đảo Riaran, Compax ở Xêviia, máng dẫn nước ở Xêgôvia, vườn Ôliu ở Valenxia,
Rônđiia ở Granađa, bãi biển Xanlucar, sở nuôi ngựa ở Corđôba, các quán rượu ở
Tôlêđô 1, và còn nhiều nơi khác nữa, đấy là hắn cũng gây ra những chuyện rắc
rối như đi mò đàn bà góa, tán tỉnh gái tân, lừa dối trẻ thơ, khiến hầu hết các
tòa án ở Tây Ban Nha đều nhẵn mặt hắn; cuối cùng, hắn trở về tòa lâu đài này,
sống bằng tài sản của mình và của người khác, tiếp đón tất cả các hiệp sĩ giang
hồ, bất kể phẩm giá và hoàn cảnh của họ, vì hắn quý mến họ và cũng vì họ chia
sẻ tiền nong với hắn để đền bù tấm lòng tốt của hắn.

Hắn nói thêm
rằng trong tòa lâu đài này không có tiểu giáo đường để thức đêm chờ thụ phong
vì hắn đã phá đi chờ xây lại cho to đẹp hơn, nhưng hắn biết rằng khi cần, có
thể thức ở đâu cũng được và đêm nay, Đôn Kihôtê làm việc đó ngay trong sân lâu
đài chờ sáng mai sẽ tiến hành những nghi lễ cần thiết. Chàng sẽ được phong tước
và trở thành hiệp sĩ như bao hiệp sĩ khác trên đời này.

Hắn lại hỏi
Đôn Kihôtê có tiền không. Đôn Kihôtê trả lời là không vì chưa thấy sách nào nói
hiệp sĩ giang hồ phải mang theo lệ phí cả.

- Ngài lầm
rồi, chủ quán nói, sở dĩ sách không đề cập tới vì tác giả cho rằng không cần
thiết phải nói lên một điều quá hiển nhiên là phải mang theo tiền và áo sơmi.
Chớ nên vì thế mà nghĩ rằng các hiệp sĩ không mang. Ngài có thể chắc chắn rằng
tất cả những hiệp sĩ giang hồ có tên tuổi trong sử sách đều mang rất nhiều tiền
phòng khi hữu sự: họ còn mang theo cả sơmi và một hộp thuốc để rịt vào các vết
thương, vì một khi đánh nhau bị thương giữa nơi đồng không mông quạnh, hỏi rằng
tìm đâu ra người chữa chạy, trừ phi có một ông bạn là pháp sư phái một thị nữ
hay một chú lùn nào đó cưỡi mây đạp gió mang đến cho một lọ nước thần, uống một
giọt là vết thương lành ngay tức khắc như không hề xảy ra đau đớn bao giờ.
Nhưng vì việc đó không xảy ra nên các hiệp sĩ vẫn phải bảo giám mã của họ mang
theo tiền và các thứ cần thiết khác như bông cuốn và thuốc cao. Còn hiệp sĩ nào
không có giám mã theo hầu - điều này cũng hiếm thôi - thì bản thân họ có một
cái túi hai ngăn trong có đầy đủ những thứ đó, đeo một cách kín đáo ở hông ngựa,
như thể túi để vật gì quan trọng lắm. Ngoài trường hợp này ra, các hiệp sĩ
giang hồ không được đeo túi. Bởi vậy, tôi khuyên ngài, hơn nữa, tôi ra lệnh cho
ngài như ra lệnh cho đứa con đỡ đầu, phải làm ngay và không được đi đâu nếu
không có tiền và không có sự chuẩn bị phòng thân. Ngài sẽ thấy điều đó hay vô
cùng.

Đôn Kihôtê hứa
làm ngay. Tới đây chủ quán bảo chàng vào trong sân quán trọ để chờ phong tước.
Đôn Kihôtê thu nhặt vũ khí xếp thành một đống trong cái hang cho súc vật ăn ở
gần giếng, rồi tay khiên, tay giáo, với một vẻ hiên ngang, chàng bắt đầu đi đi
lại lại trước cái ang. Lúc này trời đã tối hẳn.

Chủ quán vào
nhà kể với đám khách trọ sự điên rồ của Đôn Kihôtê, về đêm chờ thụ phong của
chàng và lễ phong tước mà chàng hiệp sĩ đang mong đợi. Mọi người lấy làm lạ kéo
nhau ra xem. Họ đứng từ xa nhìn lại, thấy chàng tư thế ung dung, khi đi bách
bộ, lúc tựa vào ngọn giáo, đứng nhìn đăm đăm đống vũ khí. Đêm đó, trăng sáng
vằng vặc khiến mọi cử chỉ của Đôn Kihôtê đều trông rõ mồn một.

Lát sau, có
một bác lái la từ trong quán ra sân định cho la uống nước, muốn vậy, phải bỏ
đống vũ khí xếp trong cái ang. Thấy có người tới, Đôn Kihôtê thét to:

- Hỡi hiệp sĩ
liều lĩnh định tới gần những vũ khí của con người dũng cảm nhất trong số những
người mang gươm! Bất kể người là ai, hãy coi chừng việc làm của mình và chớ
đụng vào nếu không muốn mất mạng vì sự liều lĩnh đó.

Bác lái la nào
có để ý đến lời nói của Đôn Kihôtê. Kể ra bác ta cũng không nên cưỡng thì hơn
vì điều đó chỉ có lợi cho bản thân. Trái lại, bác ta bê cả đống vũ khí quẳng ra
xa. Thấy vậy, Đôn Kihôtê ngước mắt lên trời, tập trung suy nghĩ vào nàng
Đulxinêa và nói:

- Nương tử ơi,
nàng hãy hỗ trợ cho kẻ nô lệ này trong cuộc đọ sức đầu tiên; xin nàng hãy ủng
hộ và che chở cho trong giây phút nghiêm trọng đầu tiên này 2.

Nói rồi, chàng
bỏ chiếc khiên xuống, hai tay cầm giáo phang vào đầu bác lái la một nhát mạnh
đến nỗi bác ta lăn kềnh ra đất, và nếu Đôn Kihôtê bồi thêm một nhát nữa, chắc
chắn chẳng cần mời thầy thuốc đến làm gì. Xong việc, Đôn Kihôtê khuân đống vũ
khí xếp lại tử tế trong cái ang, tiếp tục đi bách bộ bình thản như trước. Lát
sau, có một người khác ra sân định cho lừa uống nước, không biết chuyện đã xảy
ra vì bác lái la bị đòn vẫn nằm chết giấc. Thấy có người đến bê đống vũ khí của
mình đi, chẳng nói chẳng rằng và cũng chẳng cầu cứu ai nữa, Đôn Kihôtê bỏ chiếc
khiên xuống như lần trước, giơ cao ngọn giáo phang luôn mấy cái, khiến cho cái
đầu của anh chàng này vỡ bốn chỗ. Nghe tiếng kêu cứu, chủ quán và mọi người
chạy ùa tới. Trước tình hình đó, Đôn Kihôtê một tay ôm khiên, tay kia nắm đốc
gươm, nói:

- Hỡi nương tử
xinh đẹp, nguồn sức mạnh cho trái tim yếu đuối của ta. Đã đến lúc nàng phải
tiếp sức cho vì kẻ hiệp sĩ si tình này đang gặp một chuyện quá lớn lao.

Nói xong, Đôn
Kihôtê cảm thấy mình có một sức mạnh ghê gớm, giả sử tất cả các lái la trên đời
xông tới, chàng cũng không lùi nửa bước. Bạn bè của hai bác lái la thấy cảnh
tượng như vậy bèn ném đá như mưa vào người Đôn Kihôtê. Chàng hiệp sĩ cứ đứng
yên dùng cái khiên che thân, không dám rời cái ang và đống vũ khí nửa bước. Chủ
quán cố hét to bảo họ dừng tay vì, như y đã nói, Đôn Kihôtê là một kẻ điên rồ,
mà đã điên thì có thể giết người nhưng không bị tội. Đôn Kihôtê còn hét to hơn,
gọi cả bọn là lũ hèn nhát, phản phúc, còn lão quan trấn thành là một tên đê
tiện, một hiệp sĩ bẩm sinh xấu xa để cho người ta đối xử tồi tệ với các hiệp sĩ
giang hồ, và nếu như chàng được phong tước hiệp sĩ rồi chàng sẽ cho biết tay.

- Nhưng thôi,
Đôn Kihôtê nói, ta cũng không thèm chấp những kẻ thô bạo súc sinh. Có giỏi thì
cứ lại đây ném đá và đánh ta đi. Các ngươi sẽ phải trả giá đắt vì đã tỏ ra ngu
xuẩn và láo xược.

Câu nói cứng
cỏi và hiên ngang của Đôn Kihôtê khiến mọi người phải chùn, thêm vào đó là
những lời khuyên can của chủ quán khiến cả bọn dừng tay, không ném đã nữa. Đôn
Kihôtê mặc cho họ khiêng hai người bị thương đi, tiếp tục canh gác đống vũ khí
bình thản và ung dung như trước.

Lão chủ quán
thấy ngại những trò của Đôn Kihôtê và muốn rút ngắn lại bằng cách sớm phong
tước cho chàng để tránh những chuyện lôi thôi khác. Hắn bèn tiến lại gần Đôn
Kihôtê, xin lỗi về sự láo xược của đám người thấp hèn mà hắn không hề biết,
rằng những kẻ đó đã bị trừng trị thích đáng về sự liều lĩnh đã gây ra. Hắn nhắc
lại rằng trong lâu đài không có tiểu giáo đường nhưng điều đó cũng không cần
thiết. Theo chỗ hắn biết, tất cả nghi lễ phong tước hiệp sĩ chỉ bao gồm việc
đập mấy nhát vào gáy và lưng người được thụ phong bằng sống gươm, và việc đó có
thể tiến hành ngay giữa cánh đồng. Hắn nói thêm là đêm chờ thụ phong đã kết
thúc vì Đôn Kihôtê đã thức quá bốn tiếng đồng hồ trong lúc chỉ cần có hai
tiếng. Nghe chủ quán nói, Đôn Kihôtê tin ngay; chàng tỏ ra sẵn sàng tuân theo
và yêu cầu quan trấn thành làm càng nhanh càng tốt. Một khi đã được phong tước
hiệp sĩ, nếu còn bị tấn công, chàng sẽ tiêu diệt hết cả lũ trong lâu đài trừ
những người mà quan trấn thành yêu cầu tha cho.

Biết thân biết
phận, quan trấn thành vội vã đi lấy cuốn sổ ghi tiền rơm và lúa mạch bán cho
đám lái la, bảo một chú bé cầm mẩu nến rồi gọi hai cô gái đã nói ở trên cùng
tiến lại chỗ Đôn Kihôtê; hắn ra lệnh cho chàng quỳ xuống, rồi lẩm nhẩm đọc cuốn
sổ như thể người ta cầu kinh, hắn vung tay dùng sống kiếm nện hai nhát khá mạnh
vào gáy và lưng Đôn Kihôtê, mồm vẫn lẩm nhẩm. Xong việc, chủ quán bảo một cô
đeo gươm cho Đôn Kihôtê. Cô này vừa làm vừa cố giữ vẻ nghiêm nghị vì quả thật
lễ phong tước này đáng nực cười; tuy nhiên đã được mục kích những chiến công
của chàng hiệp sĩ mới này nên mọi người đâm chùn. Đeo gươm cho Đôn Kihôtê, cô
nói với chàng:

- Cầu Chúa phù
hộ cho chàng gặp nhiều may mắn trong những cuộc đọ sức. Đôn Kihôtê hỏi tên cô
nàng để biết được người mình hàm ơn là ai và để sau này, khi lập được chiến
công bằng cánh tay dũng cảm của mình, sẽ dành cho cô một phần vinh quang. Cô
khiêm tốn nói rằng tên cô là Tôlôxa, con một bác chữa giày ở phố Xantrô
Biênaia, tỉnh Tôlôxa, rằng ở bất cứ đâu, cô cũng sẵn sàng hầu hạ chàng. Đôn
Kihôtê cảm động nói:

- Xin nàng hãy
vì tôi mà vui lòng lấy tên là Đônha [3] Tôlôxa.

Cô gái nhận
lời. Đến lượt cô kia xỏ đinh thúc ngựa. Đôn Kihôtê cũng lại hỏi tên. Cô đáp là
Môlinêra, con một người xay bột lương thiện ở Antêkêra. Đôn Kihôtê cũng lại yêu
cầu nàng lấy tên là Đônha Môlinêra và hứa sẽ đền ơn nàng.

Sau những nghi
lễ có một không hai được cử hành một cách nhanh chóng, Đôn Kihôtê muốn ra đi
ngay tìm kiếm những chuyện phiêu lưu mạo hiểm. Chàng vội thắng yên cương cho
con Rôxinantê, nhảy phắt lên rồi ôm lấy chủ nhân tòa lâu đài, cảm ơn vì đã được
phong tước và còn nói nhiều câu lạ lùng không sao kể siết. Thấy chàng ra đi,
chủ quán mừng rơn, và đáp lễ đôi lời ngắn ngủi nhưng cũng rất vui vẻ, và chẳng
buồn hỏi tiền trọ nữa, lão mời chàng đi ngay.

Chương
4: Đôn Ki-hô-tê đã gặp những chuyện gì sau khi rời quán trọ?

Đôn Kihôtê ra
đi lúc trời vừa hửng sáng. Trong lòng hân hoan phấn khởi vì được phong tước
hiệp sĩ, chàng vừa ngồi vừa nhún nhảy khiến cho cả yên ngựa cũng nhún nhảy
theo. Nhưng chợt nhớ tới lời khuyên của chủ quán phải mang theo những vật cần
thiết phòng thân, đặc biệt là tiền nong và áo sơmi, chàng bèn trở về nhà lấy,
đồng thời kiếm một giám mã theo hầu. Chàng định tâm chọn bác nông dân cạnh nhà,
bác này nghèo và đông con nhưng làm giám mã cho hiệp sĩ thì thật là hợp. Nghĩ
vậy, chàng quay ngựa về làng. Con Rôxinantê nhớ đường cũ, phi nước đại, bốn vó
như là là trên mặt đất.

Mới đi được
một quãng, bỗng thấy trong rừng phía bên phải có tiếng yếu ớt vọng ra, nghe như
tiếng người kêu than. Thấy vậy, Đôn Kihôtê nói:

- Ơn trời run
rủi khiến cho ta có cơ hội làm tròn nghĩa vụ và hưởng những kết quả của sự
thiện chí. Những tiếng kêu la này chứng tỏ có kẻ nào đang gặp cơn nguy hiểm cần
giúp đỡ đây.

Nói rồi, Đôn
Kihôtê rẽ ngựa vào rừng, hướng về phía tiếng kêu vọng lại. Đi được một quãng,
thấy một con ngựa cái buộc vào một cấy sồi và một chú bé chạc mười lăm tuổi,
mình trần, bị trói vào một cây khác. Chính chú bé này đang kêu khóc, một lão
chủ thân hình lực lưỡng, tay cầm thắt lưng da, đang quật túi bụi vào người chú,
vừa đánh vừa quát mắng, vừa khuyên nhủ.

- Câm mồm đi;
mở to mắt ra.

Chú bé đáp:

- Lạy ông chủ,
tôi xin chừa. Lạy Chúa, tôi xin chừa, và tôi hứa từ nay về sau sẽ trông coi đàn
cừu cẩn thận hơn.

Trước cảnh
tượng đó, Đôn Kihôtê nổi giận nói:

- Anh chàng
hiệp sĩ thô bạo kia, đánh một người không có khả năng chống đỡ là một điều xấu
xa. Hãy lên ngựa và cầm giáo (tên chủ trại này cũng có một ngọn giáo dựa vào
thân cây buộc con ngựa cái). Ta sẽ cho ngươi biết việc ngươi đang làm là hèn
nhát.

Tên chủ trại
bỗng dưng thấy một người vũ trang từ đầu đến chân vung giáo trước mặt, sợ chết
khiếp, vội ngọt ngào nói:

- Thưa ngài
hiệp sĩ, thằng bé bị tôi đánh đây là đày tớ của tôi. Nó chăn cừu cho tôi, làm
ăn lếu láo lắm nên cứ mỗi ngày tôi lại mất một con. Tôi phải phạt nó về tội bất
cẩn, nói đúng hơn là về tội ăn cắp, thì nó đổ oan cho tôi là hành hạ nó để quịt
tiền công. Tôi xin thề với Chúa và với linh hồn tôi là nó nói dối.

- Tên đê tiện
này dám nói dối cả ta ư? Đôn Kihôtê thét lên. Ta sẽ xuyên ngọn giáo này qua
người mi ngay bây giờ. Chớ nhiều lời, hãy trả công cho thằng bé nếu không, vì
đấng Thượng đế trị vì muôn loài, ta sẽ tiêu diệt mi ngay tức khắc. Cởi trói cho
nó ngay.

Tên chủ trại
cúi cúi đầu, không dám hé răng, vội vàng cởi trói cho chú bé. Đôn Kihôtê hỏi số
tiền công chủ còn thiếu là bao nhiêu. Chú bé thưa rằng còn nợ chín tháng tiền
công, mỗi tháng bảy đồng. Đôn Kihôtê nhân lên thành sáu mươi sáu đồng, chàng
bèn bảo chủ muốn sống phải trả ngay. Tên này sợ hãi đáp rằng đúng như y đã thề
(thật ra y đã thề câu nào đâu), số tiền không nhiều như thế vì y đã chi cho chú
bé ba đôi giày và một đồng để chú chích thuốc hai lần khi chú ốm.

- Được rồi,
Đôn Kihôtê vặn lại, nhưng thằng bé phải chịu roi vọt, mặc dù nó không có tội
tình gì, cũng đủ bù vào số tiền giày và tiền chích máu. Nó làm rách da giày của
ngươi thì ngươi làm rách da thịt của nó. Người ta chích máu nó khi nó đau ốm
thì ngươi chích máu nó khi nó mạnh khỏe. Như vậy là hòa.

- Thưa ngài
hiệp sĩ, có điều đáng tiếc là tôi không có sẵn tiền ở đây. Xin cho Anđrêx đi về
nhà tôi ngay, tôi sẽ trả đủ.

- Đi với ông
ấy ư? Chú bé giãy nảy. Thưa ngài tôi không dám vì nếu không có ai, ông ấy sẽ
đánh tôi nhừ tử.

- Hắn không
dám làm thế đâu, Đôn Kihôtê đáp; có lệnh của ta, hắn sẽ phải nể; miễn là hắn
lấy danh dự của một người hiệp sĩ ra thề, ta sẽ để cho hắn đi. Ta đảm bảo hắn
sẽ trả.

- Xin ngài
nghĩ lại cho, chú bé nói. Ông chủ tôi không phải là hiệp sĩ cũng chẳng thuộc
dòng hiệp sĩ nào hết. Đó là ông nhà giàu Huan Alđuđô ở Kintanar.

- Không sao,
Đôn Kihôtê đáp. Dòng họ Alđuđô cũng có thể có người làm hiệp sĩ được chứ. Vả
chăng, con người ta tốt xấu là do mình cả thôi.

- Quả đúng như
ngài nói, Anđrêx thưa, nhưng ông chủ của tôi tốt ở cái chỗ nào một khi ông ấy
đã cướp của cướp công của tôi?

- Ta không
cướp công của em đâu, chủ trại đáp. Em cứ đi theo ta. Xin lấy danh dự của tất
cả các dòng hiệp sĩ trên đời này mà thề rằng chẳng những ta trả em đầy đủ mà
còn nhiều hơn thế nữa cơ.

- Ta không đòi
hỏi phải trả nhiều hơn, Đôn Kihôtê nói, chỉ cần ngươi trả đủ số tiền. Hãy làm
đúng lời hứa nếu không ta sẽ quay trở lại tìm bằng được để trị tội, dù ngươi có
tài bay lên trời hay chui xuống đất. Còn nếu ngươi muốn biết ta là ai để thấy
sự cần thiết phải thi hành ngay tức khắc lệnh của ta thì hãy nghe đây: ta là
hiệp sĩ, dũng sĩ Đôn Kihôtê xứ Mantra, chuyên đi bênh vực những kẻ hèn yếu và ngăn
chặn những điều sai trái. Phải nhớ làm đúng lời nói không ta sẽ trị tội.

Nói rồi, Đôn
Kihôtê thúc ngựa ra đi. Tên chủ trại trông theo cho đến khi Đôn Kihôtê khuất
sau khu rừng, rồi mới quay lại nói với chú bé Anđrêx:

- Nào lại đây
con, ta sẽ trả tiền công cho theo đúng lệnh của cái ông hiệp sĩ chuyên bênh vực
kẻ hèn yếu.

- Ngài theo
lệnh của ông hiệp sĩ tốt bụng ấy là rất đúng, Anđrêx nói; tôi xin chúc ông ta
sống lâu muôn tuổi. Ông ta quả là một người công minh. Nếu ngài không trả tiền
tôi, ông ta sẽ quay trở lại và làm đúng như lời đã nói.

- Đúng thế
đấy, nhưng vì thương con, ta muốn tăng khoản tiền nợ để tăng số tiền trả cho
con.

Rồi y túm lấy
Anđrêx, cột vào gốc cây sồi, đánh cho một trận nên thân và bảo:

- Nào ngài
Anđrêx, hãy gọi ông hiệp sĩ tới đây xem ông ấy bênh vực kẻ hèn yếu ra sao. Ta
đánh thế chưa hả đâu mà còn muốn lột da mi nữa kia.

Cuối cùng tên
chủ trại cởi trói cho Anđrêx đi gọi Đôn Kihôtê tới xét xử. Chú bé vừa đi vừa
mếu máo, định bụng tìm bằng được hiệp sĩ dũng cảm Đôn Kihôtê xứ Mantra kể hết
sự tình và bắt tên chủ trại phải đền gấp bội. Thế là hai bên chia tay nhau, kẻ
khóc, người cười.

Nói về Đôn
Kihôtê, sau khi làm tròn nghĩa vụ bênh vực kẻ hèn yếu, lấy làm vô cùng hài lòng
thấy sự nghiệp của mình mở đầu một cách tốt đẹp. Trên đường trở về làng, chàng
vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Hỡi nàng
Đulxinêa xinh đẹp nhất trong số những mỹ nhân. Nàng có thể tự coi mình là người
đàn bà hạnh phúc nhất trên đời vì đã may mắn có được một thủ hạ là chàng hiệp
sĩ dũng cảm và trứ danh Đôn Kihôtê xứ Mantra. Như mọi người đều biết, vừa mới
thụ phong hiệp sĩ ngày hôm qua, hôm nay chàng đã trừ bỏ một sự bất công tàn ác
nhất đời, ngăn chặn không cho kẻ vô nhân đạo đánh đập một đứa trẻ bé bỏng.

Lúc này, Đôn
Kihôtê tới một ngã tư; chàng sực nhớ rằng mỗi khi tới ngã tư, các hiệp sĩ giang
hồ thường suy nghĩ xem nên đi theo hướng nào. Thế là chàng cũng bắt chước dừng
ngựa suy nghĩ một lát, và sau khi đã suy nghĩ kỹ, chàng thả lỏng cương cho nó
muốn đi về đường nào tùy ý. Con Rôxinantê vẫn theo hướng cũ trở về chuồng.

Mới đi chừng
hai dặm đường, bỗng có một toán người từ xa đi tới, sau này mới biết là các
thương gia từ Tôlêđô đi Murxia mua tơ lụa. Bọn họ gồm có sáu người, cưỡi ngựa,
che dù, theo sau có bốn người hầu cũng cưỡi ngựa và ba người đi bộ dắt lừa. Đôn
Kihôtê bụng bảo dạ là lại có chuyện phiêu lưu mới gì đây. Chàng nhớ lại những
đoạn đã đọc trong sách và thấy có một trường hợp giống hệt tình hình lúc này.
Để bắt chước giống như sách, chàng ngồi ngay ngắn trên yên ngựa, nắm chắc ngọn
giáo, ôm khiên trước ngực, đứng ngang đường chờ đám người giang hồ tới - trong
đầu Đôn Kihôtê, đám thương gia này là những hiệp sĩ. Đợi cho bọn họ tới gần,
Đôn Kihôtê mới cất giọng hiên ngang hỏi:

- Các ngươi
đừng hòng đi đâu nếu không công nhận trên đời này không có một ai xinh đẹp bằng
nàng hoàng hậu xứ Mantra nàng Đulxinêa có một không hai ở Tôbôxô.

Nghe thấy vậy,
đám lái buôn dừng ngựa lại. Trước hình thù kỳ dị và lời lẽ lạ lùng của Đôn
Kihôtê, họ biết ngay gặp phải một anh rồ, tuy nhiên họ cũng muốn biết sự thể
câu chuyện ra sao. Một người trong bọn họ vốn láu lỉnh và tinh nghịch, bèn lên
tiếng:

- Kính thưa
hiệp sĩ, bọn chúng tôi không biết mỹ nhân mà ngài vừa nói tới là ai. Xin hãy
cho được gặp mặt. Nếu quả nàng xinh đẹp như vậy, chúng tôi xin công nhận ngay
theo đúng yêu cầu của ngài.

- Nếu để các
ngươi gặp mặt thì chẳng qua chỉ là công nhận một sự thật hiển nhiên. Điều quan
trọng là dù không được thấy mặt nàng, các ngươi vẫn phải tin, công nhận, khẳng
định, cam đoan và bảo vệ sự thật đó, bằng không, hỡi những kẻ thô bạo và kiêu
căng, hãy chuẩn bị cùng ta giáp chiến; dù là một chọi một theo luật lệ của giới
hiệp sĩ, hay tất cả cùng xông vào một lúc như tục lệ xấu xa của những kẻ như
các người, ta cũng sẵn sàng nghênh chiến, tin tưởng lẽ phải thuộc về ta.

- Kính thưa
hiệp sĩ, anh nhà buôn lại nói, nhân danh các vị hoàng tử có mặt tại đây, tôi
khẩn khoản cầu xin ngài đừng để cho lương tâm chúng tôi bị cắn rứt vì phải công
nhận một điều mà chúng tôi chưa được mắt thấy tai nghe, một việc làm có phương
hại đến thanh danh của các bà hoàng xứ Alcaria và Extrêmađura. Dám mong ngài
hãy cho xem một bức chân dung, dù chỉ nhỏ bằng hạt thóc, của mỹ nhân; được như
vậy, chúng tôi sẽ yên tâm và ngài cũng được toại nguyện. Ngay lúc này đây,
chúng tôi đã nhất trí với ngài rồi và sau khi được xem bức chân dung, dù nàng
có một mắt chột, một mắt toét, chúng tôi sẽ nói tốt để vui lòng ngài.

- Lũ súc sinh,
Đôn Kihôtê đùng đùng nổi giận thét lớn, ắt nàng chẳng những không toét như
chúng bay nói mà trái lại, trong như hổ phách; thân hình nàng cũng chẳng vẹo
chẳng gù mà thẳng tắp. Các ngươi sẽ phải đền tội vì xúc phạm đến mỹ nhân của
ta.

Nói rồi, chàng
xăm xăm cầm chúc ngọn giáo xông vào anh nhà buôn nọ với một vẻ cực kỳ hung dữ;
may sao, con Rôxinantê bước hụt ngã kềnh nên anh nhà buôn nọ thoát khỏi đòn chí
tử. Chủ con Rôxinantê cũng ngã lăn mấy vòng dưới đất, lúng túng vì giáp và
khiên, đinh thúc ngựa, mũ sắt và bộ giáp nặng nề, cố đứng dậy mà không sao đứng
được, mồm vẫn hét to:

- Lũ hèn nhát
kia, chớ có chạy trốn. Hãy nghe đây, ta ngã là do con ngựa chứ không phải tại
ta.

Nghe những lời
nói chướng tai, một anh coi lừa, dáng chừng cũng ngang ngạnh, không chịu được
và muốn cho Đôn Kihôtê một trận. Y tiến tới giằng ngọn giáo, bẻ gãy làm mấy
đoạn, và với một đoạn còn lại cứ nhè Đôn Kihôtê mà quật thích tay. Mặc dù có áo
giáp đỡ đòn, Đôn Kihôtê cũng bị nhừ tử. Đám lái buôn hò hét bảo anh chàng coi
lừa dừng lại. Nhưng lúc này anh ta càng đánh càng máu, đoạn giáo này gãy, anh
ta lấy một đoạn khác trút hết nỗi giận dữ lên người Đôn Kihôtê. Chàng hiệp sĩ
nằm chịu trận mưa đòn, miệng vẫn không ngớt oán trời trách đất và dọa sẽ cho lũ
vô lại biết tay.

Anh coi lừa
đánh tới lúc mệt nhoài mới thôi, rồi cả bọn tiếp tục đi, dọc con đường còn bàn
tán mãi về anh chàng bị đòn. Còn trơ một mình, Đôn Kihôtê cố gượng dậy nhưng
khốn nỗi, lúc khỏe khoắn còn chẳng ăn ai huống hồ bị đánh bò lê bò càng. Tuy
nhiên, chàng vẫn cho là mình may mắn vì các hiệp sĩ giang hồ thường gặp nhiều
điều bất hạnh như vậy; vả chăng, tất cả chỉ tại con ngựa gây ra. Có điều đáng
buồn là chàng không sao đứng dậy được vì mình mẩy đau đớn quá chừng.

Báo cáo nội dung xấu