Yêu không lối thoát - Chương 04 - Phần 4

Chiếc bàn tròn nhanh chóng được xếp đầy
những món ăn trông rất hấp dẫn. Viêm Lương bỗng cảm thấy vô cùng đói bụng, cô
lấy bát múc canh. Tưởng Úc Nam
ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh không lên tiếng, chỉ
cầm lấy bát của Viêm Lương, giúp cô múc canh.

Ăn cơm xong về đến công ty, Viêm Lương ngồi
trong văn phòng của mình một lúc lâu. Cuối cùng cô cũng đứng dậy, rời khỏi văn
phòng. Vài phút sau, Viêm Lương đã xuất hiện trước cửa phòng giám đốc tài vụ.

Nhìn tấm biển ngoài cửa đề hai chữ: “Châu
Trình”, Viêm Lương do dự một lúc mới đưa tay gõ cửa. Bên trong nhanh chóng
truyền tới giọng nói quen thuộc: “Mời vào!”.

Viêm Lương cắn môi, đẩy cửa đi vào. Cửa vừa
mở, cô liền nhìn thấy Châu Trình đang ngồi sau bàn làm việc, vừa ăn cơm hộp vừa
xem tài liệu.

Nghe tiếng động, Châu Trình ngẩng đầu, hơi
ngây người khi thấy Viêm Lương. Anh buông đũa, chào hỏi bằng giọng thân thiết:
“Sao em lại đến đây?”.

Chứng kiến bộ dạng bận rộn của Châu Trình,
trong lòng Viêm Lương không khỏi bùi ngùi. “Sao giờ anh mới ăn cơm?”.

“Không còn cách nào khác, gần đây phòng anh
bận quá!”.

Châu Trình vừa nói vừa nhún vai.

Tổng giám tài vụ[1] sắp về
hưu. Trên thực tế, cả bộ phận Tài vụ đều do một mình Châu Trình chống đỡ. Thời
điểm cuối tháng luôn là lúc bận rộn nhất, Châu Trình không có thời gian ăn trưa
cũng là điều dễ hiểu.

[1] Tổng giám tài vụ: tiếng Anh là CFO,
trong tiếng Việt là giám đốc tài chính.

Sau khi bảo Viêm Lương ngồi chơi, Châu
Trình lại cắm cúi xử lý văn kiện. Thỉnh thoảng, anh ngẩng lên hỏi han Viêm
Lương một, hai câu: “Hôm qua em về nhà ăn cơm, chúng ta không có thời gian nói
chuyện tử tế. Ông già định đẩy em cho Lộ Chinh, chắc trong lòng em bực bội lắm
phải không? Lúc đó mặt em nhăn như bị rách…”.

Viêm Lương cười ngượng ngùng.

Thấy Châu Trình không rảnh để tiếp chuyện,
Viêm Lương ngồi trầm ngâm một lúc, cuối cùng, cô quyết định nói thẳng: “Trưa
nay em gặp Từ Tử Thanh, chị ta đi cùng Giang Thế Quân”.

Viêm Lương rõ ràng thấy bàn tay đang cầm
bút của Châu Trình cứng đờ, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, tiếp
tục đặt bút xuống tờ văn bản.

Từ đầu đến cuối Châu Trình không hề ngẩng
đầu. Thái độ của anh khiến Viêm Lương không khỏi nghi ngờ: “Hình như anh chẳng
kinh ngạc lúc nào?”.

Bàn tay đang cầm bút của Châu Trình lại bất
động. Vài giây sau, anh buông bút, ngẩng lên nhìn Viêm Lương. Gương mặt anh
không che giấu vẻ buồn bã nhưng giọng nói rất bình thản: “Tử Thanh tuy bề ngoài
có vẻ yếu đuối nhưng từ trước đến nay, cô ấy luôn là người có suy nghĩ riêng,
anh… tôn trọng quyết định của cô ấy”.

Nói xong, Châu Trình lại cúi xuống xem tài
liệu như không có chuyện gì xảy ra. Dường như anh muốn dùng hành động để chứng
minh sự “tôn trọng” của anh.

Viêm Lương không thể kìm chế, khẽ “hừ” một
tiếng. Cô lầm bầm lặp lại câu nói vừa rồi của Châu Trình: “Anh tôn trọng quyết
định của chị ta…”. Nói đến đây, Viêm Lương đột nhiên nổi giận. Cô đứng dậy,
tiến lại gần, giật cây bút và tập giấy trong tay Châu Trình ném sang một bên.
“Người phụ nữ anh thích có thể bất chấp thủ đoạn, kể cả lên giường với một ông
già để đạt được mục đích, vậy mà anh còn tôn trọng quyết định của chị ta?”.

Đáy mắt Châu Trình thoáng qua một tia tức
giận, nhưng từ trước đến nay, khả năng nhẫn nhịn và kiềm chế của anh luôn rất
tốt, vì vậy tia tức giận cũng nhanh chóng tan biến. Anh vẫn điềm nhiên khuyên
nhủ Viêm Lương: “Tử Thanh chỉ lợi dụng cảm tình của Giang Thế Quân đối với cô
ấy để giải quyết một số việc, không đến mức kinh khủng như em nói đâu!”.

“Anh tưởng con cáo già Giang Thế Quân đó
cam tâm tình nguyện chui đầu vào rọ? Muốn đạt được lợi ích từ ông ta, cần phải
trả cái giá lớn hơn nhiều lần. Từ Tử Thanh đấu không lại ông ta…”.

Châu Trình im lặng, không phản bác lời cô.

Đến nước này, Viêm Lương chỉ còn cách lắc
đầu bất lực. Bàn làm việc bị cô làm loạn cả lên, cô nhìn đống văn bản lộn xộn
trên bàn rồi quay người rời khỏi phòng.

Đến cửa phòng, Viêm Lương chợt dừng bước.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đáng thương vẫn ngồi bất động sau bàn làm việc
rồi hỏi một câu vĩnh viễn không có đáp án: “Tại sao tình yêu của anh dành cho
chị ta lại hèn mọn như vậy?”.

Một tháng sau, sự kiện đụng ý tưởng cuối
cùng cũng kết thúc êm đẹp, người phụ trách Secret Từ Tử Thanh và CEO tập đoàn
Lệ Bạc đạt được thỏa thuận chung, cùng hưởng sáng chế kem lót Hoàn mỹ. Nhưng
hai công ty bán sản phẩm sang hai thị trường châu Âu và Bắc Mỹ, sau này không
vượt ranh giới của nhau.

Do dính scandal, Secret tung sản phẩm ra
thị trường chậm hai tháng so với kế hoạch, khiến công ty tổn thất đến con số
chục triệu, cũng khiến người ngoài giới nghi ngờ năng lực của Từ Tử Thanh. Tuy
nhiên, sự nghi ngờ, chất vấn dần lắng xuống, những lời châm biếm của giới
truyền thông dành cho đại tiểu thư của Từ gia cũng dần biến mất. Nguyên nhân
rất đơn giản, Từ Tử Thanh và Giang Thế Quân không dưới một lần bị phóng viên
bắt gặp cùng nhau ra vào nơi công cộng, nhưng cả hai đều một mực khẳng định bọn
họ chỉ là những người bạn lâu năm. Nể mặt Lệ Bạc, giới báo chí không dám đi sâu
khai thác mối quan hệ của bọn họ cũng như chĩa mũi nhọn vào Từ Tử Thanh.

Viêm Lương có nghe mẹ cô nhắc đến thái độ
của Từ Tấn Phu về mối quan hệ giữa Từ Tử Thanh và Giang Thế Quân. Nghe nói, bố
cô gọi Từ Tử Thanh về nhà, nói chuyện cả buổi chiều trong thư phòng. Nhưng cuối
cùng, cô ta vẫn bình yên vô sự.

Bà Viêm thắc mắc, không hiểu Từ Tử Thanh
dùng cách nào để thuyết phục Từ Tấn Phu, Viêm Lương càng không có hứng thú tìm
hiểu Secret chính thức tung sản phẩm ra thị trường đồng nghĩa với việc Nhã Nhan
sẽ mất ưu thế ở công ty. Trước mắt, Viêm Lương còn có nhiều việc phải bận tâm
hơn mấy chuyện không liên quan đến mình.

Cô lại bắt đầu những tháng ngày vô cùng bận
rộn.

Trước đây, khi còn sống một mình, Viêm
Lương thường làm việc thâu đêm, biến văn phòng thành nhà cũng chẳng ai dám nói
“không được”. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, cô thường nhận được những cuộc
điện thoại bất mãn của người nào đó.

Ví dụ như lúc này, điện thoại trong phòng
làm việc của Viêm Lương bỗng đổ chuông. Bây giờ đã hơn một giờ sáng, ai còn gọi
điện thoại tới văn phòng cô? Viêm Lương hồ nghi nhấc điện thoại, nhưng cô không
lên tiếng, cho đến khi đối phương mở miệng: “Quả nhiên em vẫn ở công ty”.

Viêm Lương ngẩn người.

Cô buông bút, kéo dây điện thoại rồi tựa
người vào thành ghế để thư giãn gân cốt, nhất là vùng cổ, vai đã mỏi nhừ.
“Chẳng phải anh đi công tác hay sao? Anh về nước từ lúc nào vậy?”.

“Một tiếng rưỡi trước”. Giọng nói của Tưởng
Úc Nam đầy vẻ mệt mỏi. “Về đến nhà chẳng thấy em đâu, anh đoán em vẫn ở công
ty”.

“Tình hình bắt buộc thôi mà, em đang tiến
hành kế hoạch mở rộng Nhã Nhan sang lĩnh vực dược mỹ phẩm vào đầu năm sau. Đợi
có phương án cụ thể, em sẽ cho anh xem, thời gian tương đối gấp”.

“Lúc anh đi công tác, em bận làm thêm giờ.
Anh về rồi mà em vẫn còn làm việc. Xem ra cuối năm anh phải lấy danh nghĩa cá
nhân, trao giải thưởng chuyên cần cho em mới được!”.

Giọng nói của người đàn ông này có một sức
hút đặc biệt, khiến bao mệt mỏi của Viêm Lương tan biến trong giây lát. Cô
không muốn anh nghe thấy tiếng cười của cô, chỉ nhếch môi cười không thành
tiếng. Sau đó, Tưởng Úc Nam hỏi tiếp: “Sao em lại khóa cửa ngoài khu văn phòng
của em?”.

Viêm Lương tròn mắt ngạc nhiên, nhưng cô
phản ứng rất nhanh, lập tức cất giọng nghi ngờ: “Không phải anh…”.

Không đợi Viêm Lương nói xong, Tưởng Úc Nam
đã cắt ngang: “Ra ngoài mở cửa cho anh”.

Giọng nói của anh lọt vào tai Viêm Lương.
Cô cầm ống nghe, ngồi thẳng dậy, mất ba giây mới có phản ứng. Vội vàng ném điện
thoại, cô đứng dậy, lao thẳng ra cửa.

Chạy khỏi văn phòng Viêm Lương mới chợt nhớ
ra, thẻ cảm ứng vẫn còn ở trên bàn. Cô vội vàng quay lại lấy thẻ.

Tưởng Úc Nam từ sân bay về nhà nhưng không
kịp thay quần áo, vẫn mặc bộ com lê phẳng phiu, đứng bên ngoài chờ cô từ bao
giờ.

Viêm Lương cà thẻ, cánh cửa lớn từ từ mở
ra. Không đợi cô chạy ra ngoài, Tưởng Úc Nam đã tiến lên một bước, ôm chầm lấy
cô.

Tưởng Úc Nam đi công tác một tuần. Nỗi nhớ
nhung trong bảy ngày xa cách gói gọn trong một nụ hôn triền miên, mãnh liệt.
Bởi cả khu văn phòng không bật đèn, đèn thang máy phía sau Tưởng Úc Nam là
nguồn sáng duy nhất. Nụ hôn trong bóng tối càng kín đáo và gợi tình. Do phải
ngẩng mặt, cái gáy vốn đang nhức mỏi của Viêm Lương lại càng mỏi hơn, nhưng cô
không muốn kết thúc sự giày vò ngọt ngào này.

Đúng lúc đó, đột nhiên có một luồng sáng
chiếu vào. Tưởng Úc Nam chắc cũng nhận ra điều bất thường, toàn thân cứng đờ.
Viêm Lương mở mắt, bắt gặp người bảo vệ đang đứng sau lưng Tưởng Úc Nam không
xa, anh ta cầm đèn pin chiếu thẳng vào họ.

Viêm Lương vô thức rời khỏi Tưởng Úc Nam,
nhưng mới lùi được nửa bước đã bị anh kéo lại, ôm vào lòng.

Tưởng Úc Nam ôm chặt cô, quay lại phía sau.
Vẻ mặt anh lạnh lùng đến nỗi người bảo vệ lắp bắp: “Tổng… Tổng giám đốc”.

Tưởng Úc Nam ra lệnh: “Anh có thể đi được
rồi!”.

Người bảo vệ vội vàng vâng dạ, tắt đèn pin,
quay người rời đi. Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần, Viêm Lương thở phào
nhẹ nhõm, định rời khỏi vòng tay Tưởng Úc Nam nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Tưởng Úc Nam nói nhỏ vào tai cô: “Anh ta vẫn quay đầu nhìn đấy”.

Viêm Lương vội vàng áp mặt vào bờ ngực anh,
không dám động đậy. Đến khi cảm nhận được vồng ngực của người đàn ông này rung
lên, bên tai lại truyền đến tiếng cười khẽ dịu dàng của anh, cô mới biết mình
đã bị lừa.

Viêm Lương đẩy người Tưởng Úc Nam, đưa mắt
về phía thang máy. Người bảo vệ đã khuất dạng từ lúc nào, làm gì có chuyện quay
đầu nhìn lén?

Viêm Lương đi thẳng về văn phòng. Tuy cô tỏ
thái độ quyết liệt nhưng kỳ thực vẫn dỏng tai nghe xem Tưởng Úc Nam có đi theo
không. Về đến văn phòng, cô chẳng nói một lời, định khóa trái cửa phòng. Không
nằm ngoài dự đoán của cô, cánh cửa lập tức bị một người chặn lại từ bên ngoài.

Tưởng Úc Nam ở ngoài cửa vẫn điềm nhiên như
không. “Em giận thật đấy à?”.

Viêm Lương trừng mắt, không lên tiếng.

“Chỉ vì một người bảo vệ thôi sao?”. Tưởng
Úc Nam biết rõ còn giả bộ hỏi.

Viêm Lương nhìn anh. Cô cắn răng, cố gắng
giữ giọng bất cần: “Tổng giám đốc bận rộn như vậy, đi công tác cả tuần, đến một
cuộc điện thoại cũng không gọi được. Bây giờ tôi rất bận, mong Tổng giám đốc
đừng làm phiền”.

Dù Viêm Lương có ngụy trang thế nào cũng
không thể che giấu tâm tình thật sự của mình. Thấy cô nghĩ một đằng nói một
nẻo, Tưởng Úc Nam bất giác nheo mắt cười tủm tỉm. “Chẳng phải vừa xuống máy
bay, anh đã đi tìm em ngay còn gì?”.

Viêm Lương chợt nhớ lại, việc anh đột nhiên
xuất hiện bên ngoài cửa khiến tim cô đập thình thịch. Thật ra cô cũng không có
ý trách móc anh.

Viêm Lương thả lỏng cánh cửa. Tưởng Úc Nam
nhân cơ hội lách vào bên trong. Anh dang hai tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng. Hai
người ngực kề ngực, nghe rõ tiếng hai trái tim đập. Trầm mặc một lúc, Tưởng Úc
Nam mở miệng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới có thể về?”.

Viêm Lương quay đầu nhìn tập tài liệu trên
bàn, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Khoảng một tiếng nữa”. Thấy rõ quầng thâm dưới mắt
Tưởng Úc Nam, ngữ khí dịu dàng hiếm có có lẽ do anh quá mệt mỏi. Anh ôm cô rất
chặt. Cô hơi ngả đầu về sau để nhìn anh. “Hay là anh về nhà trước đi!”.

Tưởng Úc Nam tì cằm lên trán Viêm Lương,
khẽ gật đầu nhưng vẫn không có ý buông cô ra, như thể quyến luyến, không muốn
rời xa. Ôm thêm một lúc, anh mới thả lỏng hai tay. “Anh nghỉ ở sofa một lúc,
khi nào em làm xong việc thì gọi anh dậy”.

Nói xong, anh liền quay người đi tới chiếc
sofa ở góc phòng.

Người đàn ông cao hơn một mét tám nằm xuống
sofa khiến nó không còn khoảng trống. Tưởng Úc Nam chỉ có thể cuộn người, trông
giống một chú cún hiền lành, khiến người khác có cảm giác muốn bảo vệ nhưng lại
e dè. Đợi anh nhắm mắt, thở đều đều, Viêm Lương mới quay về bàn làm việc.

Kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường lặng
lẽ chuyển động. Đèn trong văn phòng sáng trưng, Viêm Lương cắm cúi bận rộn, ánh
sáng chiếu xuống người cô tạo thành chiếc bóng dài trên bàn làm việc. Bên ngoài
cửa sổ, sắc trời ngày càng tối sẫm, tối đến cực điểm rồi dần xuất hiện tia sáng
ban mai. Trời đã tờ mờ sáng.

Cuối cùng cũng xong việc, Viêm Lương thở
phào nhẹ nhõm. Cô tắt máy tính rồi bóp trán thư giãn. Vài giây sau, cô bỗng
dừng động tác. Lúc này cô mới chợt nhớ trong phòng còn một người khác.

Viêm Lương đưa mắt về chiếc sofa. Tưởng Úc
Nam vẫn đang ngủ say. Ngay cả trong mơ, vẻ mặt của anh cũng rất nghiêm nghị,
lông mày nhíu lại. Viêm Lương thuận theo tầm mắt nhìn lên đồng hồ treo tường,
không ngờ đã năm tiếng đồng hồ trôi qua.

Viêm Lương vươn vai, đứng dậy, đi về phía
Tưởng Úc Nam. Cô chuẩn bị đánh thức anh nhưng đột nhiên thay đổi ý định. Cô
ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, lặng lẽ quan sát.

Viêm Lương dường như chưa bao giờ nhìn thấy
Tưởng Úc Nam ngủ. Mỗi khi hai người ở bên nhau, anh đều dậy sớm hơn cô. Đối với
Viêm Lương, dáng vẻ của anh lúc này vô cùng xa lạ. Cô ngắm một lúc lâu, vô thức
cúi sát mặt anh, định hôn lên ấn đường đang chau lại của anh.

Khi đôi môi Viêm Lương vừa chạm vào trán
Tưởng Úc Nam, anh đột nhiên mở mắt. Dù ngủ say nhưng anh vẫn vô cùng cảnh giác.

Đối diện với ánh mắt đầy cảnh giác của
Tưởng Úc Nam, Viêm Lương chợt có chút hoảng loạn. Cô chống tay xuống ghế, nhổm
dậy, ngồi sang chiếc sofa đơn ở bên cạnh.

Tưởng Úc Nam nở nụ cười nhàn nhạt, đưa tay
bóp trán, cất giọng khàn khàn: “Sớm biết vậy anh đã giả vờ ngủ say”.

Viêm Lương không đáp lại. Tưởng Úc Nam mặc
áo vest rồi đi đến trước mặt cô. Một tay anh chống xuống thành sofa, bàn tay
còn lại nâng cằm cô. “Sao lại xị mặt ra rồi?”.

Viêm Lương nhìn gương mặt dịu dàng gần kề,
trong đầu hiện lên hình ảnh ánh mắt cảnh giác của anh. Giác quan thứ sáu của
người phụ nữ khiến cô không cười nổi. Cô nhắm mắt, hỏi anh: “Chúng ta bây giờ…
là quan hệ gì?”.

Tưởng Úc Nam im lặng.

Đợi mãi không nhận được câu trả lời, Viêm
Lương ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt chăm chú của người đàn ông này khiến Viêm
Lương cảm thấy một sự căng thẳng mơ hồ. Cô mở miệng thăm dò: “Bạn tình trên
giường?”.

Viêm Lương vừa dứt lời, Tưởng Úc Nam liền
nhíu mày.

Cô hoàn toàn không đoán ra ẩn ý đằng sau vẻ
mặt anh lúc này. Cô chỉ thấy vẻ mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc, sau đó anh
nhếch mép. “Em nghĩ tôi chỉ vì một bạn tình mà bỏ nhiều thời gian và tinh lực
như vậy? Còn lo em đá đưa với người đàn ông khác, chịu đựng những cơn cáu giận
và tính nết khó chịu của em, nghe em than vãn hết lần này đến lần khác, lấy
lòng bố em, đối phó với chị gái em, nửa đêm nửa hôm đến đây đón em?”.

Viêm Lương chưa từng được thấy bộ dạng tức
giận của Tưởng Úc Nam. Từ trước đến nay anh luôn là người kiềm chế rất giỏi,
đây là lần đầu tiên anh nổi nóng với cô.

“Hay tôi nên lý giải thành, người phụ nữ
nào rơi vào lưới tình cũng đều suy tính thiệt hơn như em?”. Tưởng Úc Nam nói
tiếp.

Lần nay, đến lượt Viêm Lương ngây người.

“Em…”.

Viêm Lương không biết phải mở miệng thế
nào. Cô định nói gì đó nhưng lại im bặt. Sau đó cô đứng dậy, về bàn làm việc,
lấy túi xách rồi đi ra cửa. “Chúng ta về thôi!”.

Tưởng Úc Nam nhìn theo bóng lưng cô, ánh
mắt chợt sáng chợt tối. Anh không vội vàng đi theo cô mà gọi điện cho thư ký
Lý, dặn dò vài câu rồi mới rời khỏi văn phòng.

Bây giờ là sáng sớm, Tưởng Úc Nam lái xe,
Viêm Lương ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu về nhà ngủ bù, cô cũng
chỉ có thể ngủ hơn một tiếng, vì vậy Viêm Lương định về nhà tắm rửa, ăn sáng
xong rồi lại đi làm ngay.

Trong lúc Viêm Lương mơ màng chìm vào giấc
ngủ, một hồi chuông điện thoại đánh thức cô. Cô mở mắt mới biết không phải
tiếng chuông từ di động của mình, liền quay sang bên cạnh, thấy Tưởng Úc Nam
đang đeo tai nghe, nối máy điện thoại.

Không biết đối phương nói gì, Tưởng Úc Nam
chỉ “ừ” một tiếng rồi cúp máy. Sau đó, anh đánh tay lái, rẽ sang con đường đi
về hướng ngược lại.

Tưởng Úc Nam đột nhiên đổi phương hướng
khiến Viêm Lương đờ ra một lúc mới có phản ứng. “Chúng ta không về nhà sao?”.

Giọng Tưởng Úc Nam hơi khác lạ: “Tôi đưa em
tới một nơi trước đã”.

Trực giác khiến Viêm Lương liên tưởng đến
cuộc điện thoại anh vừa nhận, cô liền hỏi: “Ai gọi điện cho anh vậy?”.

“Thư ký Lý”.

Vẻ mặt nghiêm nghị của Tưởng Úc Nam làm
Viêm Lương hết hứng thú nói chuyện, cô lại tựa vào cửa xe, tranh thủ chợp mắt.

Không biết bao lâu sau, chiếc xe bỗng phanh
gấp.

Viêm Lương đang nửa tỉnh nửa mê, theo phản
xạ xô người về phía trước. Cô lập tức mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Ngoài đường rất ít người đi lại, xe cộ cũng
chỉ thấp thoáng. Những cửa hàng, cửa hiệu hai bên đường vẫn đóng im ỉm. Nhưng
có một cửa hàng đang từ từ kéo cánh cửa cuốn lên cao.

Tưởng Úc Nam nhắc nhở Viêm Lương: “Xuống
xe”.

Trong cửa hàng, nhân viên phục vụ còn đang
sốt ruột chờ cánh cửa cuốn lên hết, Tưởng Úc Nam đã kéo tay Viêm Lương đi vào.
Nhìn thấy hai người, nhân viên phục vụ niềm nở chào hỏi: “Tưởng tiên sinh phải
không ạ?”.

Nhìn lên tấm biển hiệu, Viêm Lương hoàn
toàn tỉnh táo, nhưng cô cũng cảm thấy rất mơ hồ.

Đây là một cửa hàng vàng bạc đá quý nổi
tiếng về nhẫn cưới. Vì chưa đến giờ bán hàng, nhân viên phải vội vàng mở cửa
chỉ để tiếp hai vị khách là cô và Tưởng Úc Nam.

Viêm Lương kinh ngạc, hết đưa mắt nhìn tấm
biển quảng cáo lại quay sang Tưởng Úc Nam. Trong lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì
xảy ra, cũng chưa kịp mở miệng, Tưởng Úc Nam đã lôi cô vào trong.

Nhân viên đi phía sau vội vã tiến lên, bật
một loạt đèn trong tủ kính trưng bày. Một nhân viên khác cất giọng nhẹ nhàng:
“Do Lý tiên sinh dặn chúng tôi chuẩn bị nhẫn hai carat trở lên nên đồng nghiệp
của chúng tôi đã đi lấy ở két bảo hiểm. Xin tiên sinh chờ thêm một lát!”.

Viêm Lương đứng giữa khu vực trưng bày đồ
trang sức, đầu óc trống rỗng. Bên này, Tưởng Úc Nam đã chọn được hai kiểu nhẫn,
bảo cô nhân viên lấy cho anh xem. Tưởng Úc Nam cầm chiếc nhẫn, ngắm nghía một
hồi, dường như anh rất hài lòng, sau đó quay sang Viêm Lương.

Viêm Lương cau mày nhìn chiếc nhẫn xuất
hiện trước mặt cô, cô không cầm lấy mà ngẩng đầu nhìn Tưởng Úc Nam. Cô thấy bờ
môi mỏng của anh hơi hé, chậm rãi nói ba từ.

Viêm Lương quả thật đang đợi người đàn ông
này nói với cô ba từ quan trọng. Nhưng… tuyệt đối không phải ba từ anh vừa thốt
ra.

“Đính hôn đi!”.

Báo cáo nội dung xấu