Yêu không lối thoát - Chương 11 - Phần 1

Chương 11: Có được
coi là một cuộc đọ sức?

Hai năm sau.

Một buổi sáng, ngoài trời mưa tầm tã,
Viêm Lương vắng nhà lâu ngày, hôm nay lại mặc áo choàng ngủ xuống tầng một ăn
sáng.

Phòng ăn được thắp sáng bởi ngọn đèn chùm,
bức tường kính được nước mưa cọ rửa. Cây cối trong vườn bị những cơn mưa rào
mùa hạ giội xuống xối xả trở nên xơ xác, tiêu điều.

Ngôi biệt thự của Từ gia đã được
Tưởng Úc Nam
trang trí lại theo sở thích của anh. Mặc dùsống trong ngôi nhà mới hai
năm, Viêm Lương vẫn không có cảm giác quen thuộc. Hơn nữa, số bữa
cơm cô ăn ở nhà trong hai năm qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì
vậy không thể trách những người giúp việc mới được thuê hai năm nay không biết
rõ khẩu vị của cô.

Viêm Lương cúi đầu nhìn đồ ăn sáng xếp đầy
trên bàn: sủi cảo rán, bánh rán hành hoa, cháo hành hoa, trứng rán hành hoa...
Viêm Lương không nói một lời nào, cũng không động đũa, chỉ cầm cốc nước mật
ong, uống vài ngụm.

Bắt gặp vẻ mặt lạnh nhạt của Viêm Lương,
người giúp việc vô thức đưa mắt về vị trí đối diện cô. Sau một hồi đắn đo,
người giúp việc cất giọng dè dặt: “Cô chủ, cậu chủ vẫn chưa biết cô chủ
từ New Zealand trở
về. Tối qua, cậu chủ phải làm thêm, vì vậy mới… cả đêm không về...”

Viêm Lương coi như không nghe thấy. Cô đặt
cốc nước xuống bàn, lẳng lặng cầm tờ báo xếp ngay ngắn ở bên cạnh, vừa giở báo
vừa hỏi: “Hành lý của tôi đâu rồi?”

“Tôi đã thu dọn và mang hết về phòng rồi
ạ!”

Viêm Lương gật đầu, định đặt tờ
báo về chỗ cũ, ánh mắt cô dừng lại.

Viêm Lương đờ đẫn mất hai giây mới lại
giở tờ báo, tới chuyên mục giải trí vừa bị cô bỏ qua.

Sau khi tập đoàn Lệ Bạc thu mua Từ thị
thành công, những nhân vật có liên quan biến mất khỏi tầm ngắm của giới truyền
thông gần hai năm. Bây giờ, tin tức CEO đương nhiệm của tập đoàn Lệ
Bạc Tưởng Úc Nam và một người phụ nữ thần bí cùng xuất hiện ở một câu lạc bộ tư
nhân chiếm vị trí nổi bật trên chuyên mục giải trí.

Cuối bài viết, phóng viên còn
thêm một câu mang hàm ý sâu xa: “Cho đến lúc phóng viên gửi tin, vẫn chưa thấy
hai người rời khỏi câu lạc bộ.”

Thời gian chụp tấm ảnh trên mặt báo là tối
hôm qua. Bấy giờ là nửa đêm, trời lại mưa lớn nên tấm ảnh không được rõ nét,
không nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ đó, nhưng chỉ qua dáng hình lờ mờ cũng
có thể suy đoán đó là một mỹ nhân.

Còn bộ dạng của Tưởng Úc Nam, dù hóa
thành tro bụi Viêm Lương vẫn nhận ra.

Người giúp việc lập tức lắp bắp: “Cô chủ,
cậu chủ...”

Viêm Lương im lặng, đặt tờ báo về chỗ cũ.
Trên mặt cô vẫn là vẻ thờ ơ, lãnh đạm như thường lệ. Tuy nhiên, trong một giây
không đểý, Viêm Lương vô thức gắp miếng sủi cảo rán, bỏ vào miệng. Đến khi
mùi hành hoa ngập tràn trong khoang miệng, cô mới định thần, chỉ còn cách cố
nuốt. Người giúp việc đứng bên cạnh sốt ruột nhìn tờ báo như muốn thu dọn. Viêm
Lương đã buông đũa, chuẩn bị rời đi. Lúc này, cô mới mở miệng, giọng nói khô
khốc: “Nhớ kĩ, tôi không ăn hành hoa.”

Viêm Lương định quay về phòng trên tầng
hai, nhưng mới quay đầu định đi về phía cầu thang, bên tai vang lên tiếng chào
của người giúp việc: “Tưởng tiên sinh… Chào buổi sáng!”

Viêm Lương vô thức dừng bước.

Tiếng giày da từ xa đến gần, sau đó là
tiếng kéo ghế lạch cạch. Viêm Lương tưởng anh ngồi xuống ăn sáng, cô đang chuẩn
bị bỏ đi, cổ tay bỗng bị nắm chặt.

“Cùng ăn sáng đi!” Giọng nói của Tưởng Úc Nam vang
lên ngay sau lưng cô.

“Tôi no rồi!” Viêm Lương chẳng thèm quay
đầu, cố gắng rút tay về nhưng Tưởng Úc Nam dùng sức, cả người cô bị kéo xuống
ghế.

Sau đó, Tưởng Úc Nam ngồi xuống cạnh Viêm
Lương.

Người giúp việc vội vàng chuẩn bị bộ bát
đũa mới. Tóc và áo khoác ngoài của Tưởng Úc Nam ướt nước mưa nhưng anh không
bận tâm, nhận bát đũa rồi ăn sáng.

Viêm Lương cũng không bỏ đi, lặng lẽ ngồi
đó nhìn anh ăn. Vài phút sau, cô cười nhạt. “Tối qua làm thêm ở trên giường với
đàn bà, bây giờ khẩu vị của anh vẫn tốt như vậy sao?”

Bàn tay cầm đũa của Tưởng Úc Nam dừng lại.
Trong lúc Viêm Lương tưởng anh sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp
tục ăn, anh đột nhiên buông đũa.

Người giúp việc hoảng hốt chạy đến, vội
vàng ôm tập báo vào lòng, lên tiếng giải thích: “Là tôi sơ ý... Tôi
quên không chọn báo rồi mới mang vào đây.”

Trái ngược với tâm trạng hoảng sợ của người
giúp việc, Tưởng Úc Nam lại tỏ ra ung dung, thong thả. Anh cầm khăn ăn lau khóe
miệng, động tác từ tốn, tao nhã, nhưng ánh mắt sắc bén của anh như lưỡi dao
quét qua người Viêm Lương.

Sau đó, Tưởng Úc Nam mỉm cười, nói với
người giúp việc. “Không phải xin lỗi! Người này luôn miệng nói đi New Zealand
thăm mẹ, vậy mà cũng bị chụp hình cùng đàn ông ở New York đấy thôi!”

Câu nói của Tưởng Úc Nam rõ ràng là để an
ủi người giúp việc nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Viêm Lương. Bị
anh chiếu tướng, Viêm Lương nhíu mày vẻ khó chịu.

Mặc dù trong lòng rất sốt ruột nhưng bề
ngoài Viêm Lương vẫn tỏ ra điềm nhiên. Hai năm trước, Johnny Weir giới
thiệu đối tác cho Từ thị nhưng do Châu Trình đột ngột bị bắt giữ ở sân bay nên
Viêm Lương đã bỏ lỡ cơ hội đó. Hiện tại, vụ làm ăn này có chuyển biến nên Viêm
Lương và Châu Trình bay sang NewYork, gặp mặt người phụ trách tập đoàn là
Lương Thụy Cường, một doanh nhân người Hoa nổi tiếng ở New York để
bàn bạc cụ thể.

Đúng dịp lớp đại học của Viêm Lương
ởNew York tổ chức buổi họp mặt thường niên. Có cái cớ đi họp lớp, nếu bị
Tưởng Úc Nam phát hiện, cô cũng dễ dàng che đậy mục đích thật sự của mình.

Chỉ đáng tiếc, các nhãn hiệu của Từ thị đã
bị Giang Thế Quân khóa chặt. Trong tay Viêm Lương chỉ còn lại Nhã Nhan, một
nhãn hiệu có giá trị tương đối thấp, không có triển vọng, vì vậy rất khó thu
hút sự đầu tư của Lương Thụy Cường. Cô và Châu Trình ở New York hai
tuần nhưng cũng chỉ có thể gặp tổng giám sát kinh doanh của Lương Thụy
Cường mà không có cơ hội gặp trực tiếp ông ta.

Viêm Lương lấy lại tinh thần, nói với người
giúp việc: “Đi ra ngoài trước đi!”

Người giúp việc tất nhiên không muốn bị lôi
vào cuộc tranh chấp của hai vợ chồng ông bà chủ, gật đầu rồi lập tức đi nhanh
ra ngoài. Lúc này, Tưởng Úc Nam chống tay lên cằm, nửa cười nửa không như dò
xét Viêm Lương. “Sao em lại nhăn nhó thế? Xem ra chuyến đi NewYork với
Châu Trình không mấy vui vẻ?”

Vất vả bay đi bay lại
giữa New York và New Zealand mà công việc không chút tiến
triển, cô có thể vui vẻ được sao? Cô nên làm thế nào để che giấu cảm
giác chán chường và thất vọng? Viêm Lương mở miệng chất vấn: “Anh cho người
theo dõi tôi?”

“Tôi bận rộn như vậy, làm gì có thời gian
quản lý cuộc sống riêng của em! Tôi có mối quan hệ khá thân thiết với tổng biên
tập một tờ báo nên họ mới không đăng tin.”

Người đàn ông này dường như không phát hiện
ra mục đích thật sự của cô và Châu Trình ởNew York,
đáng lẽ Viêm Lương có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao,
khi thấy tâm trạng của Tưởng Úc Nam dường như rất tốt, cổ họng Viêm Lương
đột nhiên tắc nghẹn, rơi vào trạng thái buồn bực vô cớ.

Trong đầu cô vụt hiện hình ảnh trên tờ báo,
đôi nam nữ nhìn nhau mỉm cười. Viêm Lương có cảm giác như đứng ngồi
không yên, ném lý do đi New York họp lớp ra khỏi đầu, không lên
tiếng giải thích với Tưởng Úc Nam mà làm bộ dạng bất cần. “Chúng ta kẻ tám
lạng người nửa cân, chẳng ai có tư cách trách móc ai.”

Vừa dứt lời, Viêm Lương vội vàng đứng dậy.
“Tôi còn phải tới công ty làm việc, không quấy rầy anh dùng bữa.”

Lần này, Tưởng Úc Nam không kéo cô lại, để
mặc cô bỏ đi. Từ đầu đến cuối, anh dõi theo bóng lưng cô bằng ánh mắt vô cảm.
Nhưng khi cô đi lên cầu thang, anh đột nhiên lên tiếng: “Hai ngày nữa cùng tôi
tham gia lễ đính hôn của một người bạn.”

Viêm Lương dừng bước nhưng lập tức tiếp tục
bước lên cầu thang. “Tưởng tiên sinh đã có bạn gái rồi mà vẫn cần tôi đi cùng
sao?” Nói xong, Viêm Lương đã lên tầng hai. Khi cô sắp biến mất khỏi tầm nhìn
của anh, anh thong thả bổ sung một câu: “Đó là một người bạn chung... Lộ
Chinh.”

Viêm Lương lập tức dừng bước.

Đối với người đàn ông ngồi dưới nhà, hành
động của cô hài hước biết bao? Vì vậy anh cúi đầu không nhìn thẳng. Khi anh
ngẩng lên, hành lang ở tầng hai đã không còn bóng dáng Viêm Lương.

Viêm Lương vào phòng thay đồ thay quần áo,
định tới công ty làm việc. Khi lấy bộ đồ công sở màu đen trên mắc áo, động tác
của cô chợt dừng lại. Bên tai cô vang lên câu nói: “Hai ngày nữa cùng tôi tham
gia lễ đính hôn của một người bạn...”

Lộ Chinh...

Dường như là người cô quen ở kiếp
trước. Bây giờ nhắc đến tên này, Viêm Lương chỉ cảm thấy như cách một đời.

Không biết Viêm Lương thẫn thờ trước tủ
quần áo bao lâu, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Tưởng Úc
Nam: “Em hãy bỏ chút thời gian đi mua váy áo để mặc đi dự lễ
đính hôn.”

Viêm Lương chợt bừng tỉnh nhưng không quay
lại.

Tưởng Úc Nam đưa mắt liếc đống váy áo chỉ
có ba màu đen trắng, xám treo trên móc. “Tôi sắp quên mất dáng vẻ của em ngoài
bộ đồ công sở rồi!”

Viêm Lương bỏ ngoài tai, cô cởi áo choàng
ngủ, chuẩn bị thay đồ. “Tôi không đi!”

Bị đối xử lạnh nhạt nhưng Tưởng Úc Nam
không hề tỏ ra bực bội, ngược lại, anh đứng tựa vào cánh cửa, lên tiếng: “Em
không cảm thấy hiếu kỳ sao? Người đàn ông nặng tình với em như vậy, rốt cuộc
cưới một cô gái như thế nào?”

Nhìn bóng lưng của Viêm Lương, có thể thấy
cô đang hít một hơi thật sâu. Quả nhiên khi quay lại, cô nở nụ cười rất lịch
sự. “Mời anh ra ngoài, tôi còn phải thay quần áo!”

Tưởng Úc Nam chau mày nhìn Viêm Lương,
không nhúc nhích.

Viêm Lương bật cười thành tiếng, không đẩy
anh ra ngoài mà quay lưng, cởi váy ngủ, mặc áo sơ mi và váy công sở.

Bờ vai mảnh mai, eo thon gọn, đôi chân dài
thẳng tắp...

Mặc dù so với hai năm trước, Viêm Lương gầy
đi không ít nhưng từng tấc da trắng nõn của cô vẫn rất quen thuộc với
anh. Tưởng Úc Nam vẫn tựa người vào cánh cửa, động tác không thay đổi nhưng ánh
mắt tối đi mấy phần.

Cuối cùng, Viêm Lương kéo khóa váy ở bên
hông, quay đầu lấy túi xách trên giá làm bằng kính, đi về phía cửa ra vào. Từ
đầu đến cuối, cô không hề để ý đến Tưởng Úc Nam, tựa như anh chỉ là không khí.

Tưởng Úc Nam đứng bên cửa, chặn đường Viêm
Lương.

Viêm Lương đứng im, cúi đầu, vuốt mái tóc
lòa xòa, chờ anh nhường lối. Tưởng Úc Nam không có ý rời đi, cất giọng vô
cảm: “Trái ngược với yêu không phải là hận mà là không đếm xỉa. Tưởng
phu nhân, hai năm qua em đã thể hiện rất tốt điều này.”

Lần này, Viêm Lương không kìm được phì
cười.

Cô thong thả ngẩng đầu, nhìn người đàn ông
trước mặt. “Yêu ư? Anh đừng nhắc đến từ buồn nôn đó. Ban đầu tôi chọn anh cũng
chỉ vì anh có thể giúp tôi lật đổ Từ Tử Thanh, nhưng cuối cùng tôi
gieo gió gặp bão, rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. Chúng ta hãy tự hỏi bản
thân, từ đầu đến cuối trong lòng chúng ta có tồn tại từ “yêu” hay
không?” Viêm Lương chỉ ngón tay vào ngực Tưởng Úc Nam. “Hay chỉ là lợi dụng lẫn
nhau mà thôi?”

Viêm Lương nói xong liền thu tay, lách qua
người Tưởng Úc Nam, đi ra ngoài.

Vào thời khắc lướt qua vai nhau, một nỗi
đau đớn từ “kỳ kinh bát mạch[1]” chạy thẳng vào tim. Tưởng Úc Nam
đứng bất động ở đó, cảm nhận nỗi đau xé nát ruột gan.

[[1]] Kì kinh bát mạch: Theo người
xưa, bốn khí dương từ trên đi xuống (thiên khí) và bốn khí âm (địa khí) từ dưới
đi lên, tám dòng khí hóa trên giao lưu qua cơ thể con người, tạo thành tám
kinh, gọi là “kỳ kinh bát mạch”. Kỳ kinh bát mạch gồm: Nhâm mạch, Đốc mạch,
Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương kiều (kiểu) mạch, Âm kiều (kiểu) mạch, Xung
mạch và Đái (Đới) mạch. Trong tám mạch, trừ hai mạch Nhâm và Đốc có huyệt
riêng, còn sáu mạch khác không có huyệt riêng, có thể dùng một số huyệt của các
kinh chính (huyệt hội với tám mạch) để điều hòa mạch khí của sáu mạch này.

Sau đó, anh từ từ lấy lại sự bình
tĩnh.

Không biết bao lâu sau, có tiếng bước chân
đi lên cầu thang, Tưởng Úc Nam vẫn đứng yên một chỗ, quay lưng về phía cầu
thang. Tiếng bước chân dừng lại sau lưng anh, giọng nói của thư ký Lý vang
lên: “Chuyên cơ của Lương Thụy Cường sẽ hạ cánh sau một tiếng nữa. Tổng giám
đốc, chúng ta nên xuất phát rồi!”

Lúc này Tưởng Úc Nam mới định thần, day day
ấn đường, quay đầu, nói: “Đi thôi!” Nói xong, anh cùng thư ký Lý
đi xuống tầng một.

Đi xuống được nửa cầu thang, Tưởng Úc Nam
bất giác dừng bước, quay đầu về phía phòng thay đồ đã không còn một bóng người.
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: “Từ đầu đến cuối trong lòng chúng ta có
tồn tại từ “yêu” hay không?... Hay là chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi...”

Tưởng Úc Nam thu lại ánh mắt, đi xuống nhà,
gạt bỏ giọng nói quen thuộc đó ra khỏi đầu.

Cơn mưa rào như bắc ngang cả mùa hạ. Viêm
Lương về nước một tuần mà chưa gặp một ngày trời quang đãng, chỉ có mưa xối đất
xối cát không ngừng.

Tuy nhiên cô vừa thấy một tia nắng trong
thời tiết tồi tệ này.

Viêm Lương tin đây không phải tia nắng của
một mình cô, bởi khi gọi điện đến, giọng nói của Châu Trình cũng hưng phấn đến
mức run run: “Lương Tổng đang ở Trung Quốc. Anh đã nhờ người tìm ra nơi ở của
ông ta rồi.”

Vận may đến bất ngờ khiến Viêm Lương không
dám tin vào tai mình. “Ai cơ? Lương Thụy Cường?”

“Hiện tại Lương Tổng đang đợi chúng ta ở
khách sạn. Ông ấy chỉ cho chúng ta ba mươi phút. Em hãy đem theo tất cả tài
liệu đến đó.”

Ba mươi phút...

Viêm Lương vội vàng cúp điện thoại, mở ngăn
kéo dưới cùng của bàn làm việc. Cô cất đống tài liệu đã chuẩn bị cho chuyến
đi NewYork lần trước vào một két bảo hiểm cỡ nhỏ. Thời gian cấp bách, cô
vội đến mức nhập sai mật mã hai lần. Cuối cùng cô mở tủ, lấy hết tài liệu bỏ
vào túi, chạy khỏi văn phòng.

Châu Trình đã nhắn địa chỉ khách sạn vào di
động của Viêm Lương. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết khởi động ô tô, phóng đi
với tốc độ nhanh nhất. Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước.

Viêm Lương chọn con đường ngắn nhất đến
khách sạn, nhưng khi thấy đoạn đường phía trước ngập
lụt vì mưa lớn, cô lập tức phanh kít lại.

Tiếng trái tim đập trong lồng ngực Viêm
Lương đã át tiếng mưa. Cô nhìn đồng hồ, nếu quay lại đi đường khác thì không
thể đến điểm hẹn trong vòng ba mươi phút.

Đường có vẻ ngập không sâu lắm. Viêm Lương
nghiến răng, khởi động xe, lái xe đi thẳng qua con đường ngập nước.

Ô tô của Viêm Lương đi được gần nửa đoạn
đường, nước ở bên ngoài đã ngập đến cửa xe. Cô đoán ô tô của cô có
thể đi hết đoạn đường, liền thở phào nhẹ nhõm, giơ tay gạt cần số, tăng tốc.

Đúng lúc này...

Động cơ đột nhiên tắt ngúm.

Lúc Viêm Lương tỉnh lại, cô đang ở trong
bệnh viện. Ký ức cuối cùng dừng ở thời khắc nước tràn vào xe của cô.

Cảnh cuối cùng trước khi cô bất tỉnh là cửa
kính ô tô bị một vật nhọn đập vỡ.

Bây giờ, Viêm Lương vẫn cảm thấy hoảng sợ
đến nghẹt thở. Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi
khiến cô chau mày, đầu đau như búa bổ.

Có tiếng bước chân tiến lại gần. Viêm Lương
lập tức cảnh giác, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng trĩu, hàng mi động động
một lúc mới có thể mở mắt một cách khó nhọc.

Một cô gái trẻ trong trang
phục y tá đi vào. “Viêm tiểu thư, chị tỉnh rồi à?”

Khó khăn lắm Viêm Lương mới nhìn rõ dung
mạo của cô y tá. Nhưng vừa mở miệng, cô phát hiện từ cổ họng đến lồng
ngực đau buốt, không thể thốt ra lời.

“Nước ở trong dạ dày chị đã được
xử lý sạch sẽ nhưng chị nằm viện thêm một đêm để theo dõi.”

Viêm Lương chống tay xuống giường, từ từ
ngồi dậy, lòng tay đau nhức. Cô cúi đầu nhìn, vết thương ở các đốt ngón tay là
do cô đập cửa kính xe. Nhân viên y tế đã xử lý vết thương trong lúc cô bất
tỉnh.

“Ai đưa tôi đến đây?”

Đến Viêm Lương còn cảm thấy giọng mình nhỏ
như tiếng muỗi kêu, cô y tá phải căng tai mới nghe rõ.

“Là vị này...” Cô y tá vừa nói vừa quay lại
phía sofa ở góc phòng nhưng ngoài chiếc áo vestướt sũng vắt trên
thành ghế thì không thấy người đâu.

Cô y tá nghi hoặc quay lại, nói: “Có lẽ
người đó vừa mới đi..”

Viêm Lương ngây người nhìn chiếc
áo vestvẫn đang nhỏ nước xuống nền nhà, lòng cô chợt căng lên như dây đàn.
Cô y tá vừa đi về phía cửa vừa lẩm bẩm: “Ban nãy, rõ ràng người đó vội vàng đến
mức chỉ hận không thể lôi hết bác sĩ trong bệnh viện đến cứu người phụ nữ này.
Sao bây giờ anh ta lại bỏ đi mà chẳng nói lời nào thế nhỉ?”

Lúc cô y tá sắp đi khuất sau cánh cửa, Viêm
Lương đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu hỏi: “Cô có thấy tập tài liệu của tôi
không?”

Cô y tá thò đầu vào phòng. “Gì cơ?”

“Thứ tôi nắm chặt trong tay ấy.”

Viêm Lương vẫn nhớ sau khi nước tràn
vào trong xe, cô đã gọi điện báo cảnh sát rồi gọi cho Châu Trình, bảo anh đến
giúp. Viêm Lương phải chờ rất lâu, nước trong xe mỗi lúc một dâng cao,
cửa kính xe lại không thể hạ xuống. Cô dùng nắm đấm, dùng khuỷu tay, thậm
chí dùng cả giày cao gót để đập cửa kính nhưng không ăn thua. Chân tay cô đầy
vết xước, cửa xe vẫn không nhúc nhích, tập tài liệu nổi lềnh bềnh trên mặt
nước, cô vội vàng vơ lấy, nắm chặt trong tay. Nỗi kinh hoàng đó kéo dài bao
lâu? Bây giờ nhớ lại, cảm giác đó vẫn rõ mồn một. Nước sắp ngập tới nóc xe,
Viêm Lương nhổm người đứng dậy, ra sức hít chút không khí còn sót lại, cho đến
khi nước ngập đến cằm cô rồi khiến cô không thở nổi.

Thần Chết cách cô rất gần, dường
như cô còn nhìn thấy bộ dạng của ông ta.

Cho đến khi một tiếng “chát” vang lên.
Tiếp đó lại là tiếng “chát, chát, chát!”

Tiếng động đó như gõ vào trái tim đã ngừng
đập của Viêm Lương, ngày càng mãnh liệt, cuối cùng khiến nó đập trở lại.
Cô bừng tỉnh, ho khan một tiếng.

Là tiếng đập cửa xe? Viêm Lương đưa mắt
nhìn ra ngoài, qua làn nước, cô như nhìn thấy một gương mặt trầm tĩnh.

Là thần Chết đến lấy mạng cô, hay
là...

“Chát!” Sau cú gõ cuối cùng, cửa kính bị vỡ
tung tóe trong nước.

Có người nắm chặt tay cô.

Người đó dùng bàn tay kiên định, lôi cô ra
khỏi xe ô tô với một sức mạnh đến thần Chết cũng không thể làm được gì.

Mưa lớn quất vào mặt Viêm Lương, cảm giác
sống lại khiến cô hồi tỉnh một lần nữa. Cô đã thoát chết ư?

Một lực vừa phải và có tiết tấu ấn xuống
lồng ngực Viêm Lương, bờ môi lạnh giá phủ lên môi cô, một luồng không
khí tràn vào khoang miệng cô.

Đây là cảnh sát cứu nạn?

Hay là...

“Châu Trình!” Khi giọng nói mơ hồ thoát ra
khỏi miệng Viêm Lương, bờ môi của đối phương cứng đờ.

Viêm Lương cảm thấy cô được bế lên rồi
người đó chạy đi với tốc độ rất nhanh. Cô không còn sức để mở mắt, thậm
chí không nghe rõ giọng nói có vẻ nôn nóng của người đó, nhưng cô vẫn nhớ rõ,
từ đầu đến cuối cô luôn nắm chặt tập tài liệu, không rời.

Đó là thứ còn quan trọng hơn tính mạng của
cô, vậy mà bây giờ tập tài liệu không cánh mà bay. Viêm Lương lập tức ngồi dậy.
Thấy côchuẩn bị xuống giường, cô ý tá vội quay lại đỡ. Cô vốn
không có sức để tự đứng lên, đầu óc quay cuồng, choáng váng, cô phải
túm cánh tay cô y tá mới có thể đứng vững.

“Chị còn chưa hồi phục, đã định đi
đâuvậy?”

Viêm Lương muốn nói chuyện nhưng cổ
họng tắc nghẹn không thể thốt ra tiếng, chỉ có tiếng ho khàn khàn. Cô y tá
thông minh lập tức hiểu ý. “Tôi nghe nói ô tô của chị vẫn ở dưới
nước, dù đồ của chị còn ở trong xe thì bây giờ
cũng không tìm thấy đâu!”

“Trận mưa này rất lớn. Một, hai ngày
trước, đài truyền hình đưa tin có người gặp tình huống giống chị
nhưng người đó không may mắn như chị, chết đuối trong ô tô của mình. Chị vừa
thoát chết còn chuyện gì quan trọng hơn là nghỉ ngơi chứ?” Cô y tá tiếp
tục khuyên nhủ.

Thế nhưng Viêm Lương khăng khăng làm
theo ý mình, cô giật tay khỏi tay cô y tá, nhưng mới
đi được nửa bước, cô mất thăng bằng, ngồiphịch xuống mép giường.

Viêm Lương nhắm mắt cho đỡ quay cuồng. Sau
đó, cô ngẩng đầu nói với cô y tá: “Có thể cho tôi mượn điện thoại
không?”

Cầm di động của cô y tá, Viêm
Lương gọi cho Châu Trình.

Lúc cô vừa nhập chữ số cuối cùng, bên ngoài
phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Một cơn choáng váng ngắn ngủi
trói buộc chân tay Viêm Lương, khiến đầu ngón tay cô dừng lại trên
màn hình. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Châu Trình xuất hiện trong tầm mắt Viêm
Lương.

Ánh mắt hoảng loạn của anh đảo một lượt
quanh căn phòng. Thấy Viêm Lương ngồi trên giường bệnh, anh thở phào nhẹ nhõm,
nhanh chóng đi đến trước mặt cô.

Sắc mặt Viêm Lương vô cùng nhợt nhạt. Châu
Trình vô thức giơ tay định sờ trán cô nhưng lại rút tay về ngay.

“Em không sao đây chứ?”

Thảo nào cô y tá biết họ của cô,
thì ra là Châu Trình cứu cô rồi đưa cô đến bệnh viện. Tuy nhiên, Viêm
Lương không rảnh để cảm nhận sự sống sau tai nạn này. “Tài liệu mất rồi.”

Báo cáo nội dung xấu