Vật chủ - Chương 50

Chương 50

Hi sinh

Người truy tìm nhìn chăm chú vào mặt tôi trong khi Mel và
tôi đấu tranh.

Không, Wanda, không!

Đừng ngốc thế, Mel. Trong tất cả mọi người thì cô nên là
người thấy lợi ích từ sự lựa chọn này. Chẳng phải đó là điều cô muốn hay sao?

Nhưng thậm chí cả khi tôi cố để nhìn vào kết cục hạnh phúc,
tôi vẫn không thể thoát ra được sự kinh hoàng trong lựa chọn này. Đây là bí mật
mà tôi phải thà chết bảo vệ. Thông tin này tôi đã cố gắng một cách tuyệt vọng để
giữ gìn bất chấp những sự tra tấn kinh khủng mà tôi đã phải trải qua.

Đây không phải là kiểu tra tấn mà tôi trông đợi: một cuộc khủng
hoảng lương tâm cá nhân, bị bối rối và lẫn lộn bởi tình yêu dành cho gia đình
con người của tôi. Tuy vậy nó vẫn vô cùng đau đớn.

Tôi hông thể gọi mình là một người đi tha hương cho dù tôi
có đúng là như vậy. Không, tôi sẽ chỉ là một kẻ phản bội mà thôi.

Không phải vì cô ta, Wanda à! Không phải vì cô ta! Mel
rú lên.

Tôi có nên chờ không? Chờ cho đến khi họ bắt được một
linh thể khác? Một linh thể vô tội mà tôi không có lý do nào để căm ghét? Tôi sẽ
phải đưa ra quyết định này một lúc nào đó.

Không phải bây giờ! Hãy chờ! Hãy nghĩ về việc này!

Dạ dày tôi lại cuộn lên, và tôi phải gập người về phía trước
và hít một hơi thật sâu. Tôi chỉ cố để không nôn oẹ.

“Wanda à?” Jeb hỏi đầy lo lắng.

Tôi có thể làm việc này, Mel à. Tôi có thể biện hộ cho việc
để cô ta chết nếu cô ta là một trong những linh thể vô tội kia. Rồi tôi có thể
để họ giết cô ta. Tôi có thể tin là mình sẽ đưa ra một quyết định khách quan.

Nhưng cô ta thật kinh khủng, Wanda à! Chúng ta ghét cô
ta!

Chính xác. Và tôi không thể tin tưởng bản
thân mình. Hãy nhìn vào việc suýt nữa tôi đã không nhìn thấy câu trả lời như thế
nào…

“Wanda à, cháu ổn cả chứ?”

Người truy tìm lườm qua người tôi, về hướng giọng của Jeb.

“Cháu ổn, Jeb à,” tôi hổn hển. Giọng tôi vừa hụt hơi, vừa
nghẹn ngào. Tôi ngạc nhiên thấy nó nghe tệ đến thế.

Đôi mắt đen của Người truy tìm liếc qua lại giữa chúng tôi,
không chắc chắn. Rồi cô ta lùi lại cách xa tôi, bám vào bức tường. Tôi nhận ra
tư thế đó – nhớ chính xác ôm tường như thế thì cảm giác ra sao.

Một bàn tay đặt xuống vai tôi và xoay tôi lại.

“Có chuyện gì với cháu vậy, cưng?” Jeb hỏi.

“Cháu cần một phút,” tôi hổn hển nói với ông. Tôi nhìn thẳng
vào đôi mắt vải bò bạc màu của ông và nói với ông một điều gần như không phải
là lời nói dối. “Cháu còn một câu hỏi nữa. Nhưng cháu thực sự cần riêng một
phút. Bác có thể… chờ cháu không?”

“Chắc rồi, chúng ta có thể chờ thêm một chút nữa. Hãy hít thở
đi.”

Tôi gật đầu và đi nhanh hết sức có thể ra khỏi nhà tù. Đầu
tiên hai chân tôi cứng đờ vì sợ hãi, nhưng tôi tìm lại được sải bước của mình
khi di chuyển. Tới khi tôi vượt qua Aaron và Brandt, tôi đã gần như chạy.

“Có chuyện gì vậy?” tôi nghe thấy Aaron thì thầm với
Brandt, giọng anh ta hoang mang. Tôi không chắc phải trốn ở nơi nào trong lúc
tôi suy nghĩ. Chân tôi, như một chiếc tàu con thoi không người lái, tự động đưa
tôi qua những hành lang về phòng ngủ của tôi. Tôi chỉ có thể hi vọng là nó đang
trống.

Trời rất tối, gần như không có chút ánh sáng sao nào toả xuống
qua những cái khe trên trần nhà. Tôi đã không nhìn thấy Lily cho đến khi tôi va
vào cô ấy trong bóng tối.

Tôi gần như không nhận ra khuôn mặt sưng phù vì khóc của cô ấy.
Cô ấy cuộn lại thành một quả bóng nhỏ xíu trên sàn ở giữa lối đi. Mắt cô ấy mở
lớn, không hẳn nhận ra tôi là ai.

“Tại sao?” cô ấy hỏi tôi.

Tôi nhìn đăm đăm vào cô ấy không nói một lời.

“Tôi đã nói rằng cuộc sống và tình yêu đến rồi đi.
Nhưng tại sao chứ? Đáng lẽ không nên thế. Không nên như thế nữa.
Có ích gì chứ?”

“Tôi không biết, Lily à. Tôi không chắc là có ích gì.”

“Tại sao?” cô ấy lại hỏi, không nói chuyện với tôi nữa. Đôi
mắt long lanh của cô ấy nhìn xuyên qua tôi. Tôi cẩn thận bước tránh cô ấy và
nhanh chóng trở về phòng mình. Tôi có câu hỏi của riêng mình cần được trả lời.

Thật may làm sao, căn phòng trống trải. Tôi lăng mình nằm ngửa
trên cái đệm của Jamie và tôi.

Khi tôi nói với Jeb rằng tôi còn một câu hỏi nữa, đó là sự
thật. Nhưng câu hỏi đó không phải cho Người truy tìm. Câu hỏi đó dành cho tôi.

Câu hỏi là liệu tôi có - không phải là có thể -
làm chuyện đó hay không?

Tôi có thể cứu mạng Người truy tìm. Tôi đã
biết làm thế nào. Việc đó sẽ không gây nguy hiểm cho bất kì một sinh mạng nào
nơi đây. Trừ sinh mạng của chính tôi. Tôi sẽ phải trao đổi bằng cái đó.

Không. Melanie cố gắng kiên quyết bất chấp nỗi
hoảng loạn của cô ấy.

Xin hãy để tôi suy nghĩ.

Không.

Chuyện là thế đấy, Mel à. Đây dù sao cũng là việc không
thể tránh khỏi. Giờ tôi có thể thấy rồi. Đáng lẽ tôi phải thấy từ lâu mới đúng.
Nó quá hiển nhiên.

Không, không phải.

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của chúng tôi khi Jamie đang ốm.
Khi chúng tôi đang làm lành. Tôi đã bảo cô ấy rằng tôi sẽ không xoá bỏ cô ấy và
rằng tôi xin lỗi vì tôi không thể cho cô ấy nhiều hơn thế.

Đó không hẳn là một lời nói dối vì nó là một câu chưa hoàn
chỉnh. Tôi không thể cho cô ấy nhiều hơn thế - mà vẫn giữ được mạng sống cho
mình.

Câu nói dối thực sự là nói với Jared. Tôi đã bảo anh, chỉ
vài giây sau đó, rằng tôi không biết làm thế nào để khiến bản thân tôi không tồn
tại. Trong ngữ cảnh cuộc thảo luận của chúng tôi, điều đó là sự thật. Tôi không
biết làm sao để phai nhạt đi, khi ở ngay trong người Melanie. Nhưng tôi ngạc
nhiên vì lúc đó đã không hề nghe thấy sự dối trá rành rành trong ấy, đã không
nhìn thấy điều mà giờ tôi đã thấy. Tất nhiên tôi biết làm sao để mình không tồn
tại. Chỉ là tôi chưa bao giờ cho rằng lựa chọn đó là có thể, một sự phản bội tối
cao đối với mỗi một linh thể trên hành tinh này.

Một khi con người biết rằng tôi có câu trả lời này, câu trả
lời đã khiến họ phải sát nhân hết lần này đến lần khác, thì tôi sẽ phải trả giá.

Không, Wanda!

Cô có muốn tự do không?

Một khoảng dừng thật dài.

Tôi sẽ không đòi hỏi cô phải làm việc này, cuối
cùng cô ấy cũng nói. Và tôi cũng không làm việc đó cho cô. Và tôi chắc
như quỷ cũng không làm việc đó cho Người truy tìm!

Cô không cần phải hỏi. Tôi nghĩ dần dà rồi…tôi cũng tự
nguyện thôi.

Tại sao cô lại nghĩ như vậy? cô ấy hỏi, giọng gần
khóc. Tôi thấy cảm động. Tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ rất sung sướng.

Một phần là vì họ. Jared và Jamie. Tôi có thể cho họ cả
thế giới này, tất cả những gì họ muốn. Tôi có thể mang
về
cho họ. Có lẽ một ngày nào đó… tôi sẽ nhận ra điều đó. Ai mà biết được? Có lẽ
Jared sẽ hỏi. Cô biết tôi sẽ không nói không mà.

Ian nói đúng. Tinh thần hi sinh của cô quá cao. Cô không
có giới hạn nào cả. Cô cần các giới hạn, Wanda à!

Aa, Ian, tôi rên lên. Một nỗi đau mới xoắn lấy
tôi, ngạc nhiên làm sao nó rất gần với trái tim tôi. (Orkid: Giờ mới
nghĩ tới anh Ian)

Cô sẽ lấy đi cả thế giới từ tay anh ta. Mọi thứ anh ta muốn.

Tôi sẽ không bao giờ thành đôi với Ian. Không phải trong
thân thể này, dù cho anh ấy có yêu nó. Nó không yêu anh ấy.

Wanda à, tôi…Melanie đấu tranh để tìm lời. Tuy nhiên,
niềm vui tôi mong chờ từ cô ấy đã không tới. Một lần nữa, cô ấy làm tôi cảm động. Tôi
không nghĩ tôi có thể để cô làm việc này. Cô quan trọng hơn thế nhiều. Nhìn rộng
hơn, cô có giá trị đối với họ nhiều hơn tôi. Cô có thể giúp họ; cô có thể cứu họ.
Tôi không thể làm bất kì việc gì như thế. Cô phải ở lại thôi.

Tôi không thể nhìn ra cách nào khác, Mel à. Tôi tự hỏi tại
sao tôi không nhận ra nó sớm hơn. Có vẻ như nó hoàn toàn hiển nhiên.
Tất
nhiên tôi phải ra đi rồi. Tất nhiên tôi phải trả lại
thân thể cho cô. Tôi đã biết linh thể chúng tôi đã sai khi tới đây. Vì vậy giờ
tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều đúng đắn, và ra đi. Trước
đây tất cả mọi người đã sống mà không có tôi; mọi người sẽ lại làm
được như thế. Cô đã học được quá nhiều về các linh thể từ tôi – cô có thể giúp
họ. Cô không thấy sao? Đây là một kết cục hạnh phúc. Đó là cách kết thúc câu
chuyện mà tất cả chúng ta đều cần. Tôi có thể cho họ hi vọng. Tôi có thể cho họ…
không phải là một tương lai. Có lẽ không phải thế. Nhưng chừng nào tôi có thể.
Tất cả những gì tôi có thể cho.

Không, Wanda, không.

Cô ấy đang khóc, đang trở nên lẫn lộn. Nỗi buồn của cô ấy
mang nước mắt dâng tràn mắt tôi. Tôi đã không biết là cô ấy quan tâm tới tôi
nhiều đến thế. Gần nhiều bằng tôi quan tâm tới cô ấy. Tôi đã không nhận ra rằng
chúng tôi đều yêu thương lẫn nhau.

Thậm chí nếu Jared có không bao giờ đòi hỏi tôi làm điều
này, thậm chí nếu Jared có không tồn tại… Một khi con đường này đã hiện ra trước
mặt tôi, tôi sẽ phải đi theo nó đến cùng. Tôi yêu cô ấy đến nhường ấy.

Chẳng trách tỷ lệ thành công với những vật chủ phản kháng
trên Trái đất lại thấp đến vậy. Một khi chúng tôi đã biết yêu vật chủ con người
của chúng tôi, thì linh thể chúng tôi còn hi vọng nào nữa? Chúng tôi không thể
tồn tại với cái giá là một người mà chúng tôi yêu. Không phải với một linh thể.
Một linh thể không thể sống theo cách ấy.

Tôi đảo mắt và nhìn xuống cơ thể mình trong ánh sáng sao.

Bàn tay tôi bẩn thỉu và xước xát, nhưng bên dưới bề mặt xấu
xí, chúng rất đẹp. Làn da màu nâu rám nắng xinh tươi; thậm chí nhuộm trong ánh
sáng mờ nhạt, nó vẫn đẹp. Móng tay đã bị gặm cụt nhưng vẫn còn khoẻ mạnh và
trơn tru, với những hình nửa vầng trăng màu trắng ở dưới đáy. Tôi vẫy vẫy những
ngón tay, nhìn đám cơ kéo các xương thành những chuyển động duyên dáng. Tôi để
chúng nhảy múa trước mắt tôi, nơi chúng biến thành những hình dạng uyển chuyển
màu đen trên nền trời sao.

Tôi vuốt chúng qua tóc. Giờ nó đã gần dài tới vai tôi. Mel sẽ
thích thế. Sau vài tuần dùng dầu gội trong nhà tắm khách sạn và uống vitamin
Khoẻ mạnh, nó đã lại óng ả và mềm mại.

Tôi duỗi tay ra hết cỡ, kéo mạnh dây chằng cho tới khi vài
khớp xương kêu lục cục. Hai cánh tay tôi rất khoẻ. Chúng có thể kéo tôi lên sườn
núi, chúng có thể mang vác nặng, chúng có thể cày ruộng. Nhưng chúng cũng rất mềm
mại. Chúng có thể bế ẵm trẻ con, chúng có thể an ủi một người bạn, chúng có thể
yêu… nhưng những cái đó đều không dành cho tôi.

Tôi hít một hơi dài, và nước mắt vòng quanh khoé mắt tôi và
chảy xuống thái dương chui vào trong tóc tôi.

Tôi căng đám cơ ở chân, cảm thấy sức mạnh và tốc độ sẵn sàng
của chúng. Tôi muốn chạy, muốn có một cánh đồng rộng mở để tôi có thể băng qua
nó chỉ để xem xem tôi chạy nhanh đến đâu. Tôi muốn làm việc đó bằng chân trần,
để có thể cảm nhận mặt đất dưới chân mình. Tôi muốn cảm nhận làn gió
lùa qua mái tóc. Tôi muốn trời mưa, để tôi có thể ngửi thấy mùi của nó trong
không khí khi tôi chạy.

Chân tôi cong lên và từ từ thẳng đứng, theo nhịp thở của
tôi. Vào và ra. Cong và thẳng. Cảm giác thật tuyệt.

Tôi dùng đầu ngón tay lần theo khuôn mặt mình. Chúng ấm áp
trên da tôi, làn da mịn màng và xinh đẹp. Tôi mừng vì tôi đã trả lại cho
Melanie khuôn mặt như nó vốn có. Tôi nhắm mắt lại và xoa bóp mí mắt.

Tôi đã từng sống trong rất nhiều thân thể, nhưng chưa có cái
nào tôi yêu như cái này. Chưa có cái nào tôi khao khát như cái này. Tất
nhiên, đây sẽ cái mà tôi phải từ bỏ.

Sự mỉa mai khiến tôi cười, và tôi tập trung vào cảm nhận
không khí nổ lốp bốp từ những túi bong bóng nhỏ xíu trong ngực tôi và ra ngoài
qua cổ họng tôi. Tiếng cười giống như một làn gió mới – nó rửa sạch xuyên suốt
cơ thể, khiến mọi thứ đều có cảm giác tốt đẹp. Những giống loài khác có một
cách chữa trị đơn giản như thế này không? Tôi không thể nhớ được một loài nào.

Tôi chạm vào môi mình và nhớ lại cảm giác hôn Jared ra sao,
và hôn Ian thế nào. Không phải tất cả mọi người đều được hôn nhiều cơ thể xinh
đẹp khác như thế. Tôi có nhiều hơn vài lần, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn
ngủi này.

Nó quá ngắn ngủi. Có lẽ giờ là được một năm, tôi không chắc
lắm. Chỉ là một vòng quay nhanh chóng của hành tinh xanh này quanh một ngôi sao
vàng không có gì đặc biệt. Vòng đời ngắn nhất trong tất cả những kiếp sống tôi
đã từng sống.

Kiếp sống ngắn nhất, quan trọng nhất, đau đớn nhất. Kiếp sống
sẽ định nghĩa tôi mãi mãi. Kiếp sống cuối cùng sẽ cột chặt tôi với một ngôi
sao, một hành tinh, một gia đình bé nhỏ của những con người xa lạ.

Thêm một chút xíu thời gian nữa… như thế có quá sai lầm
không?

Không, Mel thì thầm. Hãy chờ thêm chút
thời gian nữa đi.

Cô không bao giờ biết được mình còn bao nhiêu thời
gian,
tôi thì thầm trả lời.

Nhưng tôi biết. Tôi biết chính xác mình còn bao nhiêu thời
gian. Tôi không thể chần chừ thêm nữa. Thời gian của tôi đã hết. Dù sao tôi
cũng sẽ đi. Tôi phải làm điều đúng đắn, trở về bản chất thật sự của mình, với
khoảng thời gian còn lại.

Với một tiếng thở dài gần như là tới từ tận gan bàn chân và
lòng bàn tay, tôi đứng dậy.

Aaron và Brandt sẽ không chờ mãi. Và giờ tôi có thêm vài câu
hỏi nữa cần được trả lời. Lần này, những câu hỏi đó là cho Doc.

Hang động đầy những đôi mắt ngập nỗi buồn thương, chán nản.
Lẻn qua tất cả mọi người mà không làm phiền ai rất dễ dàng. Không ai quan tâm tới
việc lúc này tôi làm gì, có lẽ chỉ trừ Jeb, Brandt, và Aaron, và họ thì
không có ở đây.

Tôi không có một cánh đồng rộng lớn trong trời mưa, nhưng ít
nhất tôi có đường hầm phía nam dài dằng dặc. Trời quá tối để chạy bám vào tường
như tôi muốn, nhưng tôi giữ nhịp chạy đều đều. Cảm giác rất tuyệt khi các cơ bắp
của tôi ấm lên.

Tôi trông mong sẽ tìm được Doc ngay, nhưng tôi sẽ đợi nếu phải
thế. Anh ta sẽ ở một mình. Tội nghiệp Doc, gần đây anh ta sống trong tình trạng
đó suốt.

Doc đã phải ngủ một mình trong bệnh viện của anh
ta kể từ cái đêm chúng tôi cứu mạng Jamie. Sharon đã dọn đồ của chị
ta khỏi phòng họ và chuyển vào ở cùng mẹ, và Doc không muốn ngủ trong căn phòng
trống trơn.

Một sự căm thù mới kinh khủng làm sao. Sharon thà
giết chết hạnh phúc của chính mình, và cả hạnh phúc của Doc, còn hơn là tha thứ
cho anh ta vì đã giúp tôi cứu Jamie.

Sharon và Maggie gần như không còn hiện diện trong hang
nữa. Bây giờ họ nhìn xuyên qua mọi người, cách mà họ đã từng chỉ dùng với tôi.
Tôi tự hỏi liệu việc đó có thay đổi khi tôi đã ra đi không, hay cả hai bọn họ đều
quá cứng ngắc trong mối thù hằn của mình đến nỗi đã quá muộn để thay đổi.

Thật là một cách cực kì ngu ngốc để lãng phí thời gian.

Lần đầu tiên từ trước tới nay, tôi cảm giác như đường hầm
phía nam rất ngắn. Trước khi tôi nghĩ là tôi đã đi được nửa đường, tôi đã có thể
nhìn thấy ngọn đèn của Doc mờ mờ toả sáng từ góc cua phía trước. Anh ta có nhà.

Tôi bước chậm lại trước khi chen ngang công việc của anh ta.
Tôi không muốn làm anh ta sợ, khiến anh ta nghĩ rằng đây là trường hợp khẩn cấp.

Anh ta vẫn bị giật mình khi tôi xuất hiện, hơi hụt hơi một
chút, ở nơi ngưỡng cửa bằng đá.

Anh ta bật dậy từ sau bàn làm việc. Cuốn sách đang đọc rớt
ra khỏi tay anh ta.

“Wanda à? Có chuyện gì sao?”

“Không, Doc,” tôi trấn an anh ta. “Mọi thứ đều ổn.”

“Có ai cần tôi sao?”

“Chỉ có tôi thôi.” Tôi dành cho anh ta một nụ cười yếu ớt.

Anh ta bước vòng quanh bàn để tới chỗ tôi, mắt mở to tò mò.
Anh ta dừng lại cách tôi nửa bước chân và nhướn một bên lông mày
lên.

Khuôn mặt dài của anh ta dịu dàng, đối ngược lại với vẻ cảnh
giác. Tôi khó mà nhớ được trước đây làm sao mà tôi lại thấy anh ta lại trông giống
một con quái vật.

“Anh là một người đàn ông trọng danh dự,” tôi bắt đầu nói.

Anh ta gật đầu và mở miệng định nói, nhưng tôi giơ một tay
lên.

“Sẽ không có ai từng thử thách điều đó giống như cách tôi sẽ
thử thách anh bây giờ,” tôi cảnh cáo anh ta.

Anh ta chờ, đôi mắt bối rối và lo ngại.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy nó làm căng buồng phổi của
mình.

“Tôi biết làm sao để thực hiện được việc mà anh đã kết liễu
quá nhiều sinh mạng để tìm ra. Tôi biết làm sao để đem các linh thể ra khỏi cơ
thể con người mà không làm hại đến cả hai. Tất nhiên tôi phải biết điều đó. Tất
cả chúng tôi đều phải biết, để đề phòng trường hợp khẩn cấp. Tôi thậm chí đã từng
thực hiện quy trình cấp cứu đó một lần, khi tôi còn là một Gấu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, chờ đợi phản ứng. Anh ta mất
một lúc lâu, và đôi mắt anh ta mỗi lúc mỗi hoảng loạn hơn.

“Tại sao giờ cô lại nói với tôi?” cuối cùng anh ta cũng thốt
ra.

“Bởi vì tôi… tôi sắp đưa cho anh kiến thức mà anh cần.” Tôi
lại giơ tay lên lần nữa. “Nhưng chỉ khi anh sẽ cho tôi cái tôi muốn để trao đổi.
Tôi cảnh cáo anh ngay bây giờ, cho tôi điều tôi muốn sẽ không dễ dàng gì với
anh hơn là với tôi khi tôi phải cho anh điều anh muốn.”

Khuôn mặt anh ta gay gắt hơn bất kì lúc nào tôi từng biết.
“Hãy nêu điều kiện của cô.”

“Anh không được giết họ - những linh thể mà anh tách ra. Anh
phải cho tôi sự đảm bảo của anh – lời hứa của anh, lời tuyên thệ, lời thề của
anh – rằng anh sẽ cho họ con đường an toàn để tới với một kiếp sống khác. Điều
này sẽ mang tới vài nguy hiểm; anh sẽ phải có những chiếc bình siêu lạnh, và
anh sẽ phải đưa những linh thể đó lên tàu con thoi rời trái đất. Anh sẽ phải gửi
họ tới một hành tinh khác để sống. Nhưng họ sẽ không thể làm hại anh. Vào lúc
mà họ tới được một hành tinh tiếp theo, thì các con cháu của anh đều đã chết hết
rồi.”

Anh ta nghĩ rất kĩ khi nghe tôi giải thích. Tôi quan sát
khuôn mặt anh ta để xem anh ta sẽ nghĩ gì về yêu cầu của tôi. Trông anh ta không
giận dữ, nhưng đôi mắt rất hoang dại.

“Cô không muốn chúng tôi giết Người truy tìm?” anh ta đoán.

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta bởi vì anh ta sẽ không
hiểu câu trả lời; tôi không muốn họ giết cô ta. Đó là toàn bộ vấn đề. Thay vào
đó, tôi giải thích kĩ hơn.

“Cô ta sẽ là người đầu tiên, là thí nghiệm. Tôi muốn chắc chắn,
trong khi tôi vẫn còn ở đây, rằng anh sẽ thực hiện nghiêm túc. Tôi sẽ tự mình
làm cuộc chia tách. Khi cô ta đã an toàn, tôi sẽ dạy anh làm sao để làm việc
đó.” “Trên ai?”

“Những linh thể bị bắt cóc. Giống như trước kia. Tôi không
thể đảm bảo với anh rằng trí não con người sẽ trở lại. Tôi không biết liệu những
người đã bị xoá bỏ còn trở lại được không. Tôi sẽ xem trường hợp Người truy
tìm.”

Doc chớp mắt, đánh giá cái gì đó. “Ý cô là gì, trong khi cô
vẫn còn ở đây à? Cô sẽ đi ư?”

Tôi nhìn chăm chú vào anh ta, chờ cho anh ta nhận ra. Anh ta
nhìn lại, vẫn không hiểu gì cả.

“Anh không nhận ra tôi đang cho anh cái gì ư?” tôi thì thầm.

Cuối cùng, sự nhận thức đã hiện ra trên khuôn mặt anh ta.

Tôi nói nhanh, trước khi anh ta có thể nói. “Có một việc
khác mà tôi sẽ đòi hỏi ở anh, Doc à. Tôi không muốn… Tôi sẽ không được
chuyển tới một hành tinh khác. Đây là hành tinh của tôi, thực sự. Tuy nhiên, thực
sự chẳng có chỗ nào cho tôi ở đây. Vì thế… tôi biết việc đó có thể… làm tổn
thương vài người. Đừng kể với họ nếu anh nghĩ rằng họ sẽ không cho phép làm việc
này. Hãy nói dối nếu anh phải làm. Nhưng tôi muốn được chôn cất bên cạnh Walter
và Wes. Anh có thể làm điều đó cho tôi không? Tôi cũng không chiếm nhiều chỗ lắm
đâu.” Tôi lại mỉm cười yếu ớt lần nữa.

Không! Melanie gào thét. Không, không,
không, không…

“Không, Wanda,” Doc cũng từ chối, với một biểu hiện choáng
váng.

“Làm ơn đi, Doc,” tôi thì thầm, nhăn nhó trước sự phản đối
trong đầu tôi, ngày càng lớn tiếng hơn. “Tôi không nghĩ Wes hay Walt sẽ phiền
lòng đâu.”

“Đó không phải là ý tôi! Tôi không thể giết cô, Wanda à. Ư!
Tôi đã phát bệnh với giết chóc rồi, phát bệnh với việc giết chết bạn bè của
tôi.” Giọng Doc bị nghẹn lại vì tiếng khóc.

Tôi đặt một tay lên cánh tay anh, xoa xoa nó. “Ở đây ai cũng
phải chết. Chuyện thường thôi mà.” Kyle đã nói điều gì đó tương tự. Thật
buồn cười là trong tất cả mọi người thì tôi đã trích dẫn lời Kyle lần thứ hai
trong một đêm.

“Còn Jared và Jamie thì sao?” Doc hỏi bằng giọng nghẹn ngào.

“Họ sẽ có Melanie. Họ sẽ ổn thôi.”

“Ian?”

Giọng tôi sít lại. “Sẽ tốt hơn nếu không có tôi.”

Doc lắc đầu, gạt nước mắt. “Tôi cần phải suy nghĩ về chuyện
này, Wanda à.”

“Chúng ta không có nhiều thời gian. Họ sẽ không đợi mãi để
giết Người truy tìm.”

“Tôi không có ý nói về phần đó. Tôi đồng ý với những điều kiện
ấy. Nhưng tôi không nghĩ tôi có thể giết cô.” “Tất cả hay là không gì cả, Doc
à. Anh phải quyết định ngay bây giờ. Và…” Tôi nhận ra tôi còn một yêu cầu nữa.
“và anh không được nói với bất kì ai khác về phần cuối trong thoả thuận của
chúng ta. Không ai hết. Đó là những điều kiện của tôi, chấp nhận hay không thì
tuỳ. Anh có muốn biết cách tách rời một linh thể khỏi cơ thể con người hay
không?”

Doc lắc đầu lần nữa. “Hãy để tôi suy nghĩ.”

“Anh đã biết câu trả lời rồi, Doc à. Đây là điều mà các anh
đang tìm kiếm.”

Anh ta chỉ chầm chậm lắc đầu tới lui.

Tôi lờ đi biểu tượng từ chối đó bởi vì cả hai chúng tôi đều
biết anh ta đã lựa chọn xong rồi.

“Tôi sẽ đi tìm Jared,” tôi nói. “Chúng tôi sẽ làm một chuyến
trộm ngắn đi lấy bình siêu lạnh. Hãy trì hoãn những người khác. Bảo với họ… bảo
với họ sự thật. Nói với họ rằng tôi sẽ giúp anh đưa Người truy tìm ra khỏi cơ
thể đó.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3