Đôn Kihôtê (Tập 1) - Chương 29
Chương
29: Dùng mưu cao giải thoát cho chàng hiệp sĩ si tình khỏi cảnh đầy ải khắc
nghiệt mà chàng đã tự chuốc lấy
Thưa các ngài, đó là câu chuyện thật về tấn bi kịch của
tôi; bây giờ, chắc các ngài đã thấy rõ rằng những lời than thở mà các ngài đã
được nghe và những giọt lệ từ đôi mắt này trào ra đều có nguyên nhân xác đáng;
nhìn vào tính chất nỗi bất hạnh của tôi, các ngài sẽ thấy rằng khuyên nhủ là vô
ích vì không có cách nào cứu vãn nổi. Tôi chỉ xin các ngài giúp cho một việc,
một việc mà các ngài có thể làm được và nên làm: hãy bảo cho tôi biết tôi có
thể ở nơi nào để khỏi phải lo sợ bị những người đang đi tìm tôi phát hiện ra.
Tôi biết rằng cha mẹ tôi rất thương tôi và chắc chắn hai vị sẵn sàng đón tôi
về, nhưng chỉ mới nghĩ rằng phải gặp lại hai người, tôi đã thấy xấu hổ quá rồi,
mặc dù cha mẹ tôi không nghĩ như vậy; thà rằng tôi đi khuất hẳn còn hơn nhìn
lại mặt cha mẹ tôi để có cảm tưởng là hai người nhìn thấy con gái mình đã không
còn trong trắng như trước kia nữa.
Nói tới đấy,
cô gái im bặt; sắc mặt cô thay đổi chứng tỏ cô đang bối rối sượng sùng. Từ đáy
lòng, những người nghe chuyện cũng cảm thấy xót thương kinh ngạc trước nỗi bất
hạnh của cô gái. Cha xứ định lựa lời an ủi khuyên bảo cô thì Carđêniô đã lên
tiếng trước:
- Vậy ra cô là
Đôrôtêa xinh đẹp, con một của ông Clênarđô giàu có.
Đôrôtêa sửng
sốt thấy có một người tiều tụy nhắc đến tên cha mình (ở trên đã nói về cách ăn
mặc lôi thôi của Carđêniô), cô bèn hỏi:
- Chẳng hay
anh là ai mà biết tên cha tôi? Nếu tôi không nhầm, trong suốt câu chuyện buồn
thảm của tôi, tôi không hề nhắc tới tên anh.
- Trong câu
chuyện cô vừa kể, Carđêniô đáp, tôi là kẻ bất hạnh mà Luxinđa nhận là chồng;
tôi là anh chàng Carđêniô xấu số; cũng chính kẻ khiến cô gặp cảnh ngộ này, đã
đưa tôi tới tình trạng như ngày nay: rách rưới, trần trụi, không ai an ủi, và tai
hại hơn cả là mất trí, vì chỉ khi nào trời kia rủ lòng thương tới, tôi mới trở
lại tỉnh táo trong chốc lát mà thôi. Cô Đôrôtêa, tôi là kẻ chứng kiến những
hành động xấu xa của Đôn Phernanđô và chờ nghe Luxinđa trả lời có lấy Đôn
Phernanđô làm chồng; tôi là kẻ không có đủ can đảm ở lại để xem tình trạng hôn
mê của cô ta ra sao và để xem nội dung bức thư tìm thấy trong ngực cô, vì tôi
không đủ sức chịu đựng ngần ấy đau khổ cùng một lúc; tôi đã thiếu kiên nhẫn bỏ
ra đi, để lại một lá thư, nhờ người chuyển đến tận tay Luxinđa, và tôi đến nơi
hoang vắng này với ý định kết liễu cuộc đời mà tôi đã chán ghét, coi như kẻ tử
thù của mình. Nhưng số phận đã không bắt tôi chết mà chỉ làm cho tôi mất trí,
có lẽ vì muốn dành cho tôi sự may mắn được gặp cô hôm nay; tôi tin rằng những
lời cô vừa kể có thật và có lẽ trong cơn hoạn nạn của chúng ta, trời kia còn
muốn dành cho phần hạnh phúc mà ta không ngờ tới. Nếu như Luxinđa không lấy Đôn
Phernanđô được vì đã thuộc về tôi, cũng như Đôn Phernanđô không lấy Luxinđa
được vì đã thuộc về cô, chúng ta có thể hy vọng rằng ông Trời sẽ trao trả cho
chúng ta những gì thuộc về chúng ta vì những cái đó vẫn còn tồn tại, không suy
suyển và vẫn nguyên vẹn. Vì chúng ta còn có nguồn an ủi đó, một nguồn an ủi
thực sự, không viển vông, xa vời, tôi mong cô hãy có một quyết định khác trong
tư tưởng của mình vì chính tôi cũng đang có một quyết định mới, và hãy chờ đợi
một số phận may mắn hơn. Nhân danh một hiệp sĩ và một tín đồ Kitô giáo, tôi xin
cô hãy bền gan cho tới khi nào cô trở về với Đôn Phernanđô; nếu những lý lẽ của
tôi không làm cho y nhận thấy trách nhiệm của y đối với cô, tôi sẽ dùng quyền
của một hiệp sĩ thách thức y đấu sức với tôi vì y đã làm nhục cô; tôi làm việc
đó vì cô, còn mối thù của tôi, tôi nhờ trời trả hộ.
Carđêniô nói
xong, Đôrôtêa mới hết ngạc nhiên; không biết làm cách nào để cảm ơn sự giúp đỡ
to lớn đó, nàng định quỳ xuống ôm hôn chân chàng nhưng Carđêniô ngăn lại. Cha
xứ vội lên tiếng đỡ hai người; sau khi hoan nghênh những lời nói chí tình của
Carđêniô, ông khuyên nhủ, thuyết phục mọi người hãy theo ông về làng để chuẩn
bị mọi thứ cần thiết, rồi sau đó sẽ tính chuyện đi tìm Đôn Phernanđô, hoặc đưa
Đôrôtêa về với cha mẹ, hoặc làm những việc gì nên làm. Carđêniô và Đôrôtêa cảm
ơn Cha xứ và nhận lời. Bác phó cạo từ nãy tới giờ vẫn ngồi yên, cũng có ý kiến;
cũng như Cha xứ, bác hứa sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ hai người; rồi bác nói vắn
tắt cho họ biết lý do vì sao Cha xứ và bác tới đây, sự điên rồ kỳ lạ của Đôn
Kihôtê cùng việc Xantrô đang đi tìm chủ. Carđêniô nhớ mang máng tới cuộc va
chạm giữa chàng với Đôn Kihôtê, chàng kể lại cho hai người nghe nhưng không nói
được nguyên nhân vì sao. Vừa lúc đó, có tiếng người gọi; Cha xứ và bác phó cạo
nhận ra tiếng Xantrô Panxa (bác giám mã quay về chỗ cũ không thấy hai người,
bèn gọi ầm lên); hai người chạy lại hỏi tin tức về Đôn Kihôtê; bác giám mã cho
biết là đã thấy chủ mình mặc độc chiếc sơ-mi, người gầy nhom, nước da vàng ệch,
sắp chết đói nhưng vẫn yêu Đulxinêa tha thiết; bác đã nói với Đôn Kihôtê là
nàng Đulxinêa yêu cầu chàng rời khỏi nơi này trở về làng Tôbôxô vì nàng đang
đợi; nhưng chủ bác nhất quyết không chịu về trình diện trước người đẹp chừng
nào chưa lập được những chiến công xứng đáng với tấm lòng tốt của nàng. Bác có
ý kiến là nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, chủ bác sẽ không trở thành hoàng
đế - đúng ra chủ bác phải làm hoàng đế - hoặc ít nhất cũng không thành tổng
giám mục được; bác yêu cầu hai người hãy liệu tìm cách đưa chàng ra khỏi nơi
này. Cha xứ khuyên Xantrô chớ nên lo ngại, rồi sẽ đưa được chàng ra dù chàng
không muốn. Ông cho Carđêniô và Đôrôtêa biết mưu kế của ông và của bác phó cạo
nhằm chữa bệnh điên cho Đôn Kihôtê, hoặc ít nhất cũng đưa được chàng về nhà.
Nghe nói vậy, Đôrôtêa có ý kiến là nàng đóng vai cô gái lâm nạn hợp hơn bác phó
cạo, nàng lại sẵn có quần áo để cải trang một cách tự nhiên, hơn nữa nên để
nàng làm việc đó vì nàng biết tất cả những điều cần thiết để thực hiện ý đồ của
Cha xứ, nàng đã đọc nhiều sách kiếm hiệp và biết khẩu khí của những cô gái đau
khổ khi họ cầu cứu các trang hiệp sĩ giang hồ.
- Nếu vậy, ta
hãy tiến hành ngay, Cha xứ nói; đúng là sự may mắn đã đến với tất cả chúng ta
vì thật không ngờ nó đã mở cho các bạn một lối thoát và đã gỡ cho chúng tôi một
thế bí.
Lập tức,
Đôrôtêa lấy ở trong bọc ra một cái váy bằng vải đắt tiền và một cái áo màu xanh
thẫm, rồi nàng lấy vòng và đồ trang sức ở trong một cái hộp con, trang điểm vào
người, nom rõ ra một cô gái phong lưu khuê các. Nàng cho biết là đã mang những
thứ đó khi bỏ nhà ra đi để phòng thân và tới giờ chưa có dịp nào cần đến. Mọi
người đều tấm tắc trước vẻ yêu kiều diễm lệ của nàng và họ chê trách Đôn
Phernanđô là ngu ngốc vì đã ruồng bỏ một con người xinh đẹp như vậy. Riêng
Xantrô Panxa thì phục sát đất; bác cảm thấy (mà đúng như vậy) từ bé tới giờ
chưa trông thấy ai xinh đẹp đến như thế; và bác rối rít hỏi Cha xứ, yêu cầu cho
biết cô gái xinh đẹp đó là ai, đi tìm kiếm gì ở nơi thâm sơn này, Cha xứ đáp:
- Người anh em
Xantrô, cô gái xinh đẹp này là người thừa kế thẳng dòng họ của đại vương quốc
Micômicôn; cô ta tới đây tìm chủ anh để cầu cứu một việc; số là cô ta bị một
tên khổng lồ độc ác xúc phạm và muốn nhờ chủ anh rửa nhục cho. Vì tiếng tăm của
chủ anh vang lừng bốn biển nên nàng công chúa này đã từ Ghinêa tới đây tìm kiếm
chàng.
- Thật là một
cuộc tìm kiếm khéo léo và một cuộc gặp gỡ hay ho, Xantrô Panxa nói; và lại càng
hay hơn nữa nếu ông chủ tôi may mắn rửa được mối nhục cho cô ta, giết được tên
khổng lồ chó đẻ kia mà ngài vừa nói; chắc chắn một khi gặp nó, ông chủ tôi sẽ
giết được, trừ phi nó là ma vì ông ta bất lực đối với loài ma quái. Nhưng thưa
ngài cử 1, tôi cầu xin ngài giúp cho một việc. Ngài hãy khuyên ông chủ tôi lấy
cô công chúa này để cho ông ta từ bỏ ý định làm tổng giám mục, điều mà tôi đang
lo ngại. Một khi lấy vợ rồi, ông ta sẽ không được phong chức tổng giám mục và
sẽ dễ dàng trở thành hoàng đế, và tôi cũng sẽ đạt được nguyện vọng. Tôi đã suy
nghĩ chán rồi và thấy rằng tôi chẳng được lợi gì nếu ông chủ tôi làm tổng giám
mục. Tôi không giúp ích được gì cho Giáo hội vì tôi đã có gia đình và đối với
một người có vợ con như tôi, nếu cứ phải biện bạch xin xỏ để được Giáo hội cấp
cho ít tiền thì thật chẳng đi đến đâu cả; cho nên, thưa ngài, điều cốt tử là
làm thế nào cho ông chủ tôi cưới cô công chúa này mà cho tới bây giờ tôi vẫn
chưa biết tên là gì để gọi.
- Đó là công
chúa Micômicôna, Cha xứ đáp; vì vương quốc của nàng là Micômicôn cho nên đương
nhiên tên nàng phải như vậy.
- Phải rồi,
Xantrô nói; tôi đã thấy có nhiều người lấy tên quê quán để đặt tên tuổi cho
mình, ví dụ như Pêđrô tỉnh Alcala, Huan tỉnh Ubêđa hay Điêgô tỉnh Vaiađôlit;
chắc là ở Ghinêa cũng vậy, cho nên các bà hoàng cũng mang tên vương quốc của
mình.
- Chắc thế,
Cha xứ nói; còn về vấn đề vợ con của chủ anh, tôi sẽ làm hết sức mình.
Xantrô mừng
lắm, còn Cha xứ hết sức ngạc nhiên thấy bác quá ngây thơ và cũng ngông cuồng
như chủ vì bác tin tưởng rằng chủ mình sẽ trở thành hoàng đế.
Lúc này,
Đôrôtêa đã cưỡi lên con la của Cha xứ và bác phó cạo cũng đã đeo xong bộ râu
làm bằng lông đuôi bò; họ bảo Xantrô dẫn đi gặp Đôn Kihôtê và còn dặn bác phải
làm như không hề quen biết Cha xứ và bác phó cạo vì đó là vấn đề cốt tử để chủ
bác trở thành hoàng đế. Cha xứ và Carđêniô không muốn đi cùng, Carđêniô thì
ngại Đôn Kihôtê nhớ lại chuyện xô xát giữa hai người trước kia, còn Cha xứ cảm
thấy sự có mặt của mình không cần thiết. Và thế là Đôrôtêa, bác phó cạo cùng
Xantrô đi trước, Cha xứ và Carđêniô lững thững theo sau. Cha xứ không quên dặn
dò Đôrôtêa cách thức phải làm nhưng nàng đáp là không ngại, mọi việc sẽ không
sai một ly, đúng như tả trong các sách kiếm hiệp. Mới đi chưa được một dặm
đường đã nhìn thấy Đôn Kihôtê giữa những quả núi đá; lúc này chàng đã mặc quần
áo chỉnh tề nhưng chưa mang vũ khí. Được Xantrô cho biết đó là Đôn Kihôtê,
Đôrôtêa quất roi thúc con la tiến lại theo sau là bác phó cạo râu ria xồm xoàm.
Khi cả bọn đã tới gần Đôn Kihôtê, anh giám mã 2 nhảy từ lưng con la xuống đất
chạy lại đỡ Đôrôtêa. Cô gái bước xuống một cách rất tự nhiên rồi tới quỳ trước
mặt Đôn Kihôtê. Chàng hiệp sĩ khẩn khoản bảo nàng đứng dậy nhưng nàng không
chịu, nàng nói:
- Hỡi hiệp sĩ
dũng cảm! Thiếp sẽ không đứng dậy chừng nào chàng chưa rủ lòng thương và tỏ
lòng hào hiệp nhận lời giúp thiếp một việc. Việc làm đó sẽ mang lại vinh dự cho
chàng và hạnh phúc cho người con gái bị đau khổ và bị xúc phạm nhất dưới ánh
mặt trời này. Nếu quả thật cánh tay của chàng dũng mãnh như danh tiếng bất hủ
của chàng, xin hãy cứu vớt đứa con gái bất hạnh này đã được nghe danh chàng và
từ xứ sở xa xôi tới đây nhờ chàng giải ách cho.
- Tiểu thư
xinh đẹp, Đôn Kihôtê nói, tôi sẽ không đáp lời nàng và cũng sẽ không nghe nàng
kể lể sự tình chừng nào nàng chưa chịu đứng dậy.
- Thưa hiệp
sĩ, cô gái sầu muộn đáp, thiếp sẽ không đứng lên chừng nào tấm lòng hào hiệp
của chàng chưa nhận lời giúp cho.
- Tôi xin nhận
và làm theo ý nàng nếu như việc đó không phương hại tới đức vua, tổ quốc tôi và
con người đang nắm cả trái tim lẫn tự do của tôi.
- Thưa hiệp
sĩ, cô gái đau khổ đáp, việc đó sẽ không phương hại gì tới những điều chàng vừa
kể ra.
Lúc này,
Xantrô Panxa ghé tai chủ nói nhỏ:
- Ngài có thể
nhận lời được đấy, việc đó không có gì đâu, chỉ là đập chết một tên khổng lồ
thôi; còn cô gái này là nàng công chúa cao quý Micômicôna, trị vì đại vương
quốc Micômicôn ở Êtiôpia đấy.
- Dù nàng là
ai, Đôn Kihôtê đáp, ta cũng làm theo tiếng gọi của bổn phận và lương tâm ta,
phù hợp với nghề nghiệp của ta.
Chàng quay
sang bảo cô gái:
- Tiểu thư
xinh đẹp hãy đứng dậy, tôi xin nhận lời thỉnh cầu của nàng.
- Nếu vậy,
thiếp dám xin con người hào hiệp hãy cùng đi với thiếp và hứa không nhúng tay
vào một việc gì khác hoặc giúp đỡ ai khác trước khi trả được mối thù cho thiếp
và trừng trị một tên phản bội đã chiếm đoạt vương quốc của thiếp bất kể đạo lý
của trời đất.
- Tôi xin tuyên
bố nhận lời và ngay từ hôm nay, nàng sẽ xua đuổi được nỗi ưu phiền và lấy lại
được niềm hy vọng đã mất; với sự phù trợ của Chúa và sự giúp đỡ của cánh tay
này, nàng sẽ chóng thu hồi được giang sơn, trở lại ngôi báu cũ mặc dù có những
kẻ phản nghịch muốn chống lại. Thôi, ta hãy bắt tay vào việc vì người ta thường
nói rằng sự chậm trễ gây ra tác hại.
Cô gái hoạn
nạn khẩn khoản xin Đôn Kihôtê cho phép hôn tay nhưng chàng hiệp sĩ hào hoa và
lịch sự đâu có nghe; chàng đỡ nàng dậy, hôn một cách rất lịch sự, rồi bảo
Xantrô thắt chặt yên cương con Rôxinantê và đeo vũ khí vào cho mình. Bác giám
mã chuẩn bị ngựa, lấy đống vũ khí treo trên cành cây, nom như một đống chiến
lợi phẩm, nhanh nhẹn khoác vào người chủ. Xong xuôi, Đôn Kihôtê nói:
- Với sự phù
hộ của Chúa, chúng ta hãy lên đường giúp đỡ nàng công chúa cao quý này.
Trong khi đó,
bác phó cạo vẫn quỳ dưới đất, cố hết sức nín cười và giữ cho bộ râu không tuột
để khỏi hỏng việc. Sau khi thấy Đôn Kihôtê đã nhận lời và sốt sắng ra đi làm
nhiệm vụ, bác bèn đứng dậy cầm lấy một tay cô gái và cùng với Đôn Kihôtê đỡ
nàng ngồi lên con la; rồi Đôn Kihôtê nhảy lên con Rôxinantê, bác phó cạo cũng
leo lên con la; riêng Xantrô không có gì cưỡi phải đi bộ, và bác lại nhớ tới
con lừa bị mất. Tuy nhiên bác vẫn vui vẻ nghĩ rằng chủ mình đã đi đúng con
đường dẫn thẳng tới ngôi báu vì không còn nghi ngờ gì nữa, chủ bác sẽ lấy cô
công chúa này và xoàng ra cũng làm vua xứ Micômicôn. Có một điều làm bác buồn
phiền khi nghĩ rằng vương quốc đó thuộc vùng dân da đen ở, và như vậy những
người thuộc quyền cai trị của bác sẽ là người da đen; nhưng bác lại nghĩ ra một
cách giải quyết, bác tự bảo: "Dù đám thần dân của ta là người da đen cả
cũng chẳng sao. Ta chỉ việc cho chúng xuống tàu chở về Tây Ban Nha bán lấy tiền
rồi với số tiền đó, ta mua một chức tước hay xin một việc gì làm cũng đủ sống
ung dung suốt đời. Phải, nếu cứ nằm một chỗ thì chả bao giờ nảy ra mưu khôn để
giải quyết công việc, để có thể bán được ba vạn hay một vạn tên nô lệ dễ như
bán một bó rơm vậy. Lạy Chúa, dù chúng to lớn hay bé nhỏ, ta cũng cứ bán đổ
đống cả mớ và dù chúng đen, ta cũng làm cho biến thành bạc hay vàng. Thật vậy,
chẳng qua ta giả ngu giả ngốc đó thôi". Nghĩ thế, Xantrô lấy làm hài lòng
lắm, quên cả nỗi khổ cực phải đi bộ.
Carđêniô và
Cha xứ nấp sau núi và bụi cây, nhìn thấy hết nhưng chưa biết làm cách nào để
nhập bọn. Cha xứ, vốn đa mưu túc trí, đã nảy ra một ý kiến để thực hiện ý đồ;
ông rút trong túi ra một cái kéo, xén luôn bộ râu của Carđêniô, đưa cho chàng
cái áo nâu ông đang mặc cùng tấm áo choàng ngắn màu đen, chỉ giữ lại quần nịt
và chiếc áo ngắn; hình dạng Carđêniô thay đổi hẳn khiến chính bản thân chàng có
soi gương cũng chẳng nhận ra. Lúc này, đoàn của Đôn Kihôtê đã đi xa; cải trang
xong, hai người đuổi theo và ra đến đường cái quan trước vì đường lối ở đây rậm
rạp khúc khuỷu, cưỡi ngựa cũng chẳng nhanh hơn đi bộ. Ra khỏi núi tới đồng
bằng, Cha xứ và Carđêniô đứng chờ; khi thấy Đôn Kihôtê và mọi người tới, Cha xứ
nhìn chằm chằm vào chàng hiệp sĩ làm như thể nhận ra người quen, rồi sau một lát,
ông tiến lại gần chàng dang hai tay kêu lên:
- May sao đã
tìm thấy chàng Đôn Kihôtê xứ Matra, người đồng hương của tôi, tấm gương của
giới hiệp sĩ, tinh hoa của sự phong nhã, chỗ dựa vững chắc của những kẻ khốn
cùng, tinh túy của các hiệp sĩ giang hồ.
Nói rồi, Cha
xứ ôm lấy đùi trái của Đôn Kihôtê. Bỗng dưng thấy có người nói năng và hành
động như vậy, chàng hiệp sĩ sửng sốt lắm; chàng nhìn kỹ và cuối cùng lấy làm
ngạc nhiên nhận ra đó là Cha xứ; chàng cố gắng xuống ngựa nhưng Cha xứ ngăn
lại. Đôn Kihôtê nói:
- Ngài cứ hãy
mặc tôi; không lẽ tôi cưỡi ngựa trong lúc một con người đáng kính như ngài phải
đi bộ.
- Tôi không
nghe ông đâu, Cha xứ đáp. Ông phải cưỡi ngựa để còn lập những chiến công và làm
những cuộc phiêu lưu có một trong kỷ nguyên này; tôi chỉ là một nhà tu hành vô
danh tiểu tốt, nếu được các vị cùng đi với ông vui lòng cho ngồi ghép phía sau
trên mông con la của họ cũng đã tốt chán; được như vậy cũng chẳng khác gì tôi
được cưỡi con Pêgaxô 3 hay con ngựa vằn của anh chàng Môrô tên là Nuxarakê nổi
tiếng bị phù phép và cho tới bây giờ vẫn nằm trên quả đồi cao Xulêma ở gần
thành phố Cômplutô.
- Dù vậy, tôi
vẫn không thông, ngài cử của tôi ạ; vả chăng tôi biết rằng nàng công chúa đây
sẽ vì tôi mà ra lệnh cho giám mã của nàng nhường ngài ngồi trên yên, còn anh ta
sẽ ngồi ghép đằng sau nếu con la có thể mang được cả hai người.
- Theo thiếp
nghĩ, nó có thể mang được, nàng công chúa đáp, và thiếp biết rằng không cần
phải bảo giám mã của thiếp điều đó; anh ta rất có phép tắc và sẽ không để một nhà
tu hành đi bộ trong lúc có điều kiện cưỡi ngựa.
- Đúng vậy,
bác phó cạo đáp.
Nói rồi, bác
nhảy ngay xuống đất mời Cha xứ ngồi lên yên; ông này nhận lời ngay. Không may,
trong lúc bác phó cạo leo lên ngồi phía sau, con la - đó là một con la thuê, có
nghĩa là một con vật không thuần - vểnh mông đá hậu hai cái; quả thật nếu nó đá
trúng ngực hoặc đầu bác phó Nicôlax thì chắc bác sẽ phải nguyền rủa sự ra đời
của Đôn Kihôtê. Tuy nhiên, bác chủ đã bị mất thăng bằng ngã lăn xuống đất, bộ
râu giả văng ra, không kịp giữ lại. Thấy mất râu, bác chỉ còn biết lấy hai tay
ôm mặt, kêu ầm là bị ngựa đá gãy răng. Nhìn đống râu văng ra khỏi mặt người
giám mã, không dính vào hàm và cũng không dính máu, Đôn Kihôtê nói:
- Lạy Chúa,
thật là kỳ diệu! Bộ râu tuột khỏi cằm như thể có người cố tình giật ra vậy.
Thấy mưu kế
của mình có nguy cơ bị lộ, Cha xứ vội chạy tới nhặt bộ râu mang lại cho bác
Nicôlax lúc này vẫn đang nằm ềnh dưới đất kêu la om sòm; ông nâng đầu bác lên
ngang ngực mình, vừa lắp râu vào cằm bác, vừa đọc lẩm nhẩm mấy câu; ông bảo đó
là đọc thần chú để lắp râu vào cằm. Sau khi lắp râu xong, ông lùi ra và mọi
người thấy cằm bác phó cạo lại đầy đủ râu ria, da thịt nhẵn nhụi như trước. Đôn
Kihôtê lấy làm lạ lắm, yêu cầu Cha xứ truyền lại phép cho chàng khi nào có dịp;
chàng cho rằng phép đó phải có tác dụng lớn hơn nữa vì một khi bộ râu văng ra,
da thịt ở cằm tất phải bị rách, thế mà mặt anh giám mã vẫn nhẵn nhụi chứng tỏ
phép đó làm lành được cả thịt da.
- Đúng thế,
Cha xứ đáp và hứa sẽ truyền lại ngay khi nào có dịp.
Mọi người bàn
là để Cha xứ cưỡi con la một mình rồi từng đoạn đường sẽ thay đổi nhau cho tới
khi đến quán trọ cách đó hai dặm. Thế là có ba người cưỡi ngựa và la, đó là Đôn
Kihôtê, nàng công chúa và Cha xứ, và ba người đi bộ: Carđêniô, bác phó cạo và
Xantrô Panxa. Đôn Kihôtê nói với cô gái:
- Xin để tùy
nàng dẫn chúng tôi đi.
Cô gái chưa
kịp đáp, Cha xứ đã lên tiếng:
- Chẳng hay
nàng định đưa chúng tôi tới vương quốc nào? Phải chăng tới vương quốc
Micômicôn? Chắc là như vậy, bằng không tôi thật chẳng biết gì về những vương
quốc cả.
Cô gái vốn
tinh ý, hiểu ngay phải trả lời như thế nào, bèn đáp:
- Thưa ngài,
đúng vậy; tôi đi về vương quốc Micômicôn.
- Nếu thế, Cha
xứ nói, chúng ta sẽ phải qua làng tôi; từ đó nàng sẽ đi về phía Cartahêna rồi
lên thuyền nếu không gặp trắc trở gì, nếu thuận buồm xuôi gió, trời yên bể
lặng, ngót chín năm sau, chúng ta sẽ trông thấy đầm lớn Mêôna, còn gọi là
Mêôtiđêx, cách vương quốc của nàng trên một trăm ngày đường nữa.
- Ngài nhầm
rồi, cô gái nói; tôi từ quê nhà ra đi chưa đầy hai năm, thời tiết không lúc nào
tốt; vậy mà tôi đã gặp được con người mà tôi hằng mong mỏi tức là ngài Đôn
Kihôtê xứ Mantra; tôi vừa đặt chân lên đất Tây Ban Nha đã nghe tiếng đồn về
chàng, khiến tôi phải đi tìm ngay để cầu cứu tấm lòng hào hiệp của chàng và gửi
gắm nguyện vọng chính đáng của tôi vào cánh tay vô địch của chàng.
- Thôi, thôi,
xin chớ ca tụng tôi, Đôn Kihôtê nói; tôi là kẻ thù của mọi sự phỉnh nịnh, và
mặc dù nàng không định làm như vậy, nhưng lời nói đó đã làm chối đôi tai trong
sạch của tôi. Tôi chỉ xin thưa với nàng rằng dù tôi có đủ hay không có đủ can
đảm, tôi cũng sẽ dùng nó - dù đủ hay không đủ - để phụng sự nàng cho tới giọt
máu cuối cùng. Nhưng thôi, hãy đợi đến lúc đó sẽ hay, bây giờ xin ngài cử cho
tôi biết nguyên nhân nào dẫn ngài tới đây? Vì sao ngài đi một mình không người
theo hầu, quần áo quá đơn sơ như vậy khiến tôi phải kinh ngạc?
Tôi
xin trả lời vắn tắt, Cha xứ đáp. Xin thưa để ngài biết rằng tôi và bác Nicôlax
- tức là ông bạn phó cạo của chúng ta - đi Xêviia để lĩnh một món tiền do một
người bà con sống ở châu Mỹ lâu năm gửi cho tôi; số tiền đó không nhỏ, sáu mươi
ngàn đồng bằng bạc loại tốt, một món tiền đáng kể. Ngày hôm qua, chúng tôi đang
đi bỗng đâu có bốn tên cướp đường xông ra lột chúng tôi đến tận râu khiến bác
phó cạo phải mang một bộ râu giả; còn anh chàng trai trẻ này, - Cha xứ chỉ vào
Carđêniô, - cũng bị chúng lột trần như đứa trẻ sơ sinh. Có điều đáng chú ý là
xung quanh vùng này, người ta đồn ầm rằng lũ cướp đường đó là những tên tù khổ
sai đã được một người giải thoát cho ngay tại gần đây; người đó cả gan dám đánh
cả viên đội và tốp lính đi áp giải để thả bọn tù; chắc chắn đó là một kẻ mất
trí, hoặc cũng xấu xa như bọn tù, hoặc là một kẻ vô linh hồn vô lương tâm vì y
đã muốn lùa chó sói vào giữa đàn cừu, lùa con cáo vào giữa đàn gà, lùa con ruồi
vào đống mật ngọt; y đã muốn lừa dối công lý, chống lại nhà vua trị vì muôn
loài vì y đã không tuân thủ những lệnh sáng suốt của người; y đã muốn tước bỏ
những chiếc bơi chèo trên các chiến thuyền của đức vua, khuấy động đội Xanta
Ermanđát từ bao nhiêu năm nay sống trong cảnh yên bình, và cuối cùng làm một
việc để tự hủy hoại linh hồn mà chẳng mang lợi ích gì cho thể xác.
Cha xứ đã được
Xantrô kể cho nghe câu chuyện về việc giải thoát bọn tù khổ sai mà Đôn Kihôtê
rất hãnh diện, cho nên lúc này ông cố ý nhắc lại để xem thái độ của chàng hiệp
sĩ ra sao; ông nói tới đâu, mặt Đôn Kihôtê biến sắc tới đó, và chàng không dám
nhận là người đã giải thoát cho lũ tù nhân.
- Chính những
tên tù đó đã cướp bóc chúng tôi, Cha xứ nói. Cầu Chúa rủ lòng thương và tha tội
cho con người đã giải thoát chúng khỏi một hình phạt mà chúng đáng phải chịu.

