Thư kiếm ân cừu lục - Hồi IV - Chương 01

Hồi thứ bốn

Dùng rượu quân sư trêu hiệp nữ

Trả kinh gieo món nợ thâm tình

Trần Gia Lạc, Lục Phi
Thanh cùng với quần hùng Hồng Hoa Hội theo Chu Trọng Anh băng qua hai khu vườn.
Lúc này thế lửa rất lớn, hơi nóng ép người, trong màn đêm nhìn rõ những ngọn lửa
đỏ bốc thẳng lên trời, khói mù dày đặc. Mạnh Kiện Hùng, An Kiện Cương và Tống
Thiện Bằng đã chạy ra ngoài chỉ đạo bọn trang đinh chữa lửa từ lâu.

Từ Thiên Hoằng hô lớn:
“Hay là chúng ta hợp sức dập tắt lửa trước đã rồi hãy nói chuyện sau.”

Chu Ỷ mắng: “Ngươi đã
sai người phóng hỏa, lại còn giả vờ làm người tốt nữa ư?” Lúc này nàng nghe Từ
Thiên Hoằng mấy lần hô hào phóng hỏa, tin chắc là chàng chủ mưu thiêu cháy Thiết
Đảm trang nên lòng đầy căm phẫn.

Chu Ỷ không thèm đếm xỉa
đến đối phương người đông thế mạnh nữa, cứ vung đao lên chém Từ Thiên Hoằng. Họ
Từ vội vã tránh né, Chu Ỷ định đuổi theo nhưng đã bị Triệu Bán Sơn cản lại.
Thanh đơn đao của Chu Ỷ đang chém tới mãnh liệt, thế mà Triệu Bán Sơn chỉ khẽ
đưa tay chặn lên sống đao là lập tức lưỡi đao nặng trịch như bị núi đè. Chu Ỷ cầm
đao còn không chắc, nói gì đến chuyện truy kích chém người.

Mọi chuyện xảy ra, Chu
Trọng Anh hầu như không nghe thấy, không nhìn thấy, cứ sải bước ra sau hậu sảnh.
Mọi người vào theo, thấy trong đó có đặt linh đường, trước linh vị đang thắp
hai ngọn nến trắng, bài trí rất đơn giản, nhuốm màu lặng lẽ thê lương. Chu Trọng
Anh vén tấm màn trắng, để lộ ra một cỗ quan tài nhỏ màu đen, hãy còn chưa đậy nắp.
Thì ra sau khi sơ ý đánh chết Chu Anh Kiệt, vì Chu Ỷ chưa về trang nên ông chưa
cho liệm và đóng nắp quan tài con trai, để con gái quay về được nhìn mặt em lần
cuối.

Chu Trọng Anh gầm lên:
“Con trai của ta tiết lộ hành tung của Văn gia, đúng thế! Các ngươi muốn bắt
con ta, được lắm! Đến đây mà dẫn nó đi đi!” Tâm thần của ông đang cực kì kích động,
thanh âm lạc hẳn đi.

Dưới ánh nến âm u, mọi
người thấy trong quan tài có thi hài của một đứa bé, đều không hiểu gì cả. Chu Ỷ
la lên: “Em trai của ta mới có mười tuổi. Nó chưa hiểu biết gì, lỡ nói ra nơi
Văn gia của các ngươi đang nấp. Gia gia của ta về tới nhà nổi cơn thịnh nộ, lỡ
tay đánh chết thằng bé. Mẹ của ta phát điên bỏ chạy khỏi trang. Chừng đó đã đủ
vừa lòng các ngươi chưa? Nếu các ngươi chưa thấy đủ thì giết nốt hai cha con ta
đi cho hả dạ.”

Mọi người trong Hồng Hoa
Hội nghe vậy đều không nén nổi hối hận vô cùng, ai cũng cảm thấy vừa rồi mình
trách Chu Trọng Anh là vạn lần không đúng. Chương Tấn là người thẳng thắn nhất,
bước lên hai bước rồi lập tức quỳ xuống lạy Chu Trọng Anh, kêu lớn: “Lão gia!
Ta đã đắc tội với ông rồi! Chương đà tử này xin đền tội cho ông.” Nói xong, y đứng
dậy, lại chắp tay Chu Ỷ mà nói: “Cô nương! Cô nương cứ gọi ta là tên gù đi, ta
không dám giận nữa đâu.” Chu Ỷ nghe cũng thấy buồn cười nhưng không sao cười nổi.

Lúc này, Trần Gia Lạc
cùng với những người đã từng trách mắng Chu Trọng Anh như Lạc Băng, Từ Thiên Hoằng,
Dương Thành Hiệp, Vệ Xuân Hoa đều đến tạ tội. Trần Gia Lạc thừa lúc cúi mình
thi lễ, đưa tay chạm khẽ một cái, giải khai huyệt đạo dưới đầu gối của Chu Trọng
Anh, mọi người đứng bên đều không thấy gì. Chu Trọng Anh trả lễ liên tục, trong
lòng cực kì khó chịu, không nói được tiếng nào.

Trần Gia Lạc hô to: “Chu
lão anh hùng đối xử tốt với Hồng Hoa Hội chúng ta, ơn này đến chết cũng không
thể nào quên. Các vị huynh đệ! Bây giờ quan trọng nhất là chữa lửa, mọi người
mau mau ra tay đi.” Ai cũng đồng thanh vâng dạ, tất cả đều chạy ra ngoài.

Ngọn lửa sáng rừng rực,
ngói trên mái nhà rơi rào rào, xà nhà cột nhà gãy răng rắc, trang đinh la hét ầm
ĩ, tình hình cực kì rối rắm. An Tây vốn là vùng nhiều gió nhất Trung Quốc, một
năm ba trăm sáu mươi ngày thì không ngày nào không có gió. Lúc này gió rất lớn,
càng trợ sức cho ngọn lửa. Rõ ràng đám cháy này không còn cách nào dập tắt, chỉ
chốc lát là tòa Thiết Đảm Trang to lớn này sẽ trở thành hoang địa.

Trong nhà đã nóng rát mặt,
vải sô trắng và giấy tiền vàng bạc đã tự bốc cháy, thế mà Chu Trọng Anh vẫn đứng
ngơ ngẩn bên quan tài, hồn phách đi đâu mất hết. Không bao lâu nữa, lửa sẽ cháy
tới đại sảnh này, Vệ Xuân Hoa,Thạch Song Anh, Tưởng Tứ Cân đều đã chạy ra ngoài
chữa cháy.

Chu Ỷ liên tiếp la gọi:
“Gia gia, chúng ta ra ngoài thôi.” Chu Trọng Anh không lí gì đến nàng, chỉ
giương to cặp mắt nhìn đứa con trai đang nằm trong quan tài. Mọi người đều biết
ông không nỡ để quan tài của con trai bị thiêu trong ngọn lửa, cũng không nỡ rời
khỏi đây.

Chương Tấn khom thêm
lưng xuống, lên tiếng: “Các vị ca ca, đặt quan tài lên lưng của đệ đi.” Dương
Thành Hiệp bèn vận sức nâng quan tài lên, đặt lên cái lưng gù của Chương Tấn.
Chương Tấn không vươn thẳng dậy, cứ cong lưng như vậy mà chạy ra ngoài. Chu Ỷ
nâng đỡ phụ thân, mọi người đều chạy ùa ra sân trống của trang trại. Chạy ra
ngoài chưa được bao lâu, mái nhà của hậu sảnh đã đổ sập xuống. Mọi người
đều thầm nghĩ: “Nguy hiểm quá!”

Tâm Nghiễn bỗng la lên: “Úi chà! Tên ưng trảo bị trói kia vẫn
còn trong đó.”

Thạch Song Anh nói: “Hạng người tác ác đa đoan như hắn, bị
thiêu sống cũng không oan.”

Lạc Băng cũng nói: “Vậy là chúng ta để cho thằng khốn kia trốn
mất rồi.” Trần Gia Lạc hỏi ai, Lạc Băng bèn đem chuyện Đồng Triệu Hòa ra kể. Mạnh
Kiện Hùng cũng kể vụ tên lùn ba lần tới Thiết Đảm Trang, đầu tiên là thám thính
trang trại, rồi dẫn người đến bắt Văn Thái Lai, cuối cùng còn dám đến tống tiền.

Từ Thiên Hoằng kêu lên: “Đúng rồi! Nhất định là hắn phóng hỏa.”
Mọi người đều nghĩ, nhất định là hắn, không còn ai khác. Từ Thiên Hoằng liếc
nhìn Chu Ỷ, thấy nàng cũng đang liếc nhìn mình. Ánh mắt hai người chạm nhau,
cùng vội quay đi.

Chu Ỷ lớn tiếng cằn nhằn: “Nhất lé nhì lùn, âm mưu phóng hỏa
quái ác này nhất định chỉ có bọn lùn mới nghĩ ra được. Người không cao thì
trong bụng có dao, chuyện này xưa nay ai cũng biết.”

Trần Gia Lạc lên tiếng: “Chúng ta phải bắt được thằng khốn
đó về đây. Thất ca, Bát ca, Cửu ca, Thập ca, bốn vị chia ra bốn hướng đông tây
nam bắc mà lùng xét, tìm được hay không thì trong vòng một giờ cũng trở về báo
tin.” Bốn người tuân lệnh chạy đi.

Lúc này Lục Phi Thanh và Chu Trọng Anh làm lễ tương kiến,
cùng tỏ ý ngưỡng mộ nhau. Trần Gia Lạc lại xin lỗi Chu Trọng Anh lần nữa: “Chu
lão tiền bối đã vì Hồng Hoa Hội mà tán gia bại sản đến như thế này, đại ân đại
nghĩa thật là suốt đời không báo hết. Bọn tại hạ nhất định sẽ đi tìm Chu lão
thái thái về đoàn tụ cùng lão tiền bối. Thiết Đảm Trang đã bị hủy, đương nhiên
Hồng Hoa Hội phải xây dựng lại. Tổn thất của các anh em trang đinh ở đây, Hồng
Hoa Hội xin bồi thường toàn bội, lại còn đền bù cho họ một phen cực khổ.”

Chu Trọng Anh mắt thấy Thiết Đảm Trang cháy thành tro bụi,
tài sản tâm huyết nhiều năm đã bị hủy trong chốc lát, đương nhiên không khỏi
xót xa. Nhưng nghe Trần Gia Lạc nói vậy, ông lập tức trả lời: “Trần đương gia
nói gì lạ vậy? Tiền tài là vật ngoại thân, các hạ nói những lời này tức là
không coi ta là bằng hữu.” Từ xưa tính ông đã thích kết giao, bây giờ mọi hiểu
lầm đã được giải quyết, ông thấy mọi người trong Hồng Hoa Hội lo cứu lửa cứu
người, không nghĩ gì đến bản thân, nên đối với Hồng Hoa Hội lại thêm phần kính
trọng và cảm kích. Trong chốc lát mà được kết giao với nhiều nhân vật anh hùng
như thế này thật là thống khoái. Chuyện Thiết Đảm Trang bị đốt cháy, tạm thời
ông không nghĩ tới nữa, nhưng vừa nhìn qua cỗ quan tài nhỏ xíu, trong lòng Chu
Trọng Anh lại dậy lên một trận đau thương.

Lúc này Vệ Xuân Hoa và Chương Tấn đã trở về bẩm báo với Trần
Gia Lạc là trong vòng sáu bảy dặm không thấy tung tích của Đồng Triệu Hòa. Một
lúc sau, Từ Thiên Hoằng và Dương Thành Hiệp cũng trở về, nói rằng mấy dặm phía
đông nam cũng không có bóng người. Có thể trong lúc hỗn loạn lửa cháy, tên khốn
này đã thừa cơ trốn xa rồi.

Trần Gia Lạc nói: “May mà đã biết thằng khốn đó là người của
Trấn Viễn tiêu cục. Hắn có trốn tới chân trời góc bể cũng không lo, sau này chắc
chắn sẽ có ngày bắt được.” Chàng quay lại hỏi Chu Trọng Anh: “Chu lão tiền bối!
Những trang đinh cùng nam phụ lão ấu của quý trang, tạm thời yên trí ở đâu?”

Chu Trọng Anh đáp: “Ta định sáng mai cho mọi người đến Thích
Kim Vệ trước.”

Từ Thiên Hoằng lên tiếng: “Tiểu điệt có một ý kiến, xin lão
tiền bối nghe xem có được hay không.”

Trần Gia Lạc nói: “Ai cũng biết Thất ca ngoại hiệu là Võ Gia
Cát, túc trí đa mưu nhất hội chúng ta. Thất ca nói đi.”

Chu Ỷ liếc xéo Từ Thiên Hoằng một cái, nhăn mũi, rồi nói với
Mạnh Kiện Hùng: “Mạnh đại ca! Huynh nghe không, người ta còn lợi hại hơn Gia Cát
Lượng nữa kìa. Chắc là y giỏi hơn Gia Cát Lượng.”

Mạnh Kiện Hùng chỉ mỉm cười, còn Chu Trọng Anh vội nói: “Xin
Từ gia cho nghe cao kiến.”

Từ Thiên Hoằng nói: “Thằng khốn họ Đồng trốn về tới nơi chắc
chắn sẽ thêm mắm thêm muối, ăn nói bừa bãi. Tên họ Vạn có đi không có về, bọn
chó săn nhất định sẽ báo quan, đổ rất nhiều tội trạng lên tiền bối. Tiểu điệt
cho rằng người của Thiết Đảm Trang tốt nhất là đi về hướng tây, tạm thời tránh
né một chút, đợi biết rõ tình hình rồi mới tính kế lâu dài. Nếu bây giờ đi về
hướng đông đến Thích Kim Vệ, e rằng có điều không ổn.”

Chu Trọng Anh rất nhiều kinh nghiệm, nghe Từ Thiên Hoằng góp
ý bèn liền miệng khen phải: “Đúng lắm, đúng lắm! Lão đệ thật không thẹn là Võ
Gia Cát. Ngày mai dĩ nhiên phải đưa đến thành An Tây trước. Ở đó ta có nhiều bằng
hữu, ở lại mười ngày hay nửa tháng thì chẳng khó gì.”

Chu Ỷ thấy phụ thân khen ngợi Từ Thiên Hoằng thì bất mãn
trong lòng. Tuy nàng đã hết nghi người đốt Thiết Đảm Trang là Từ Thiên Hoằng
nhưng trước đây đã lỡ ghét rồi, nên càng nhìn càng thấy không vừa mắt.

Chu Trọng Anh bảo Tống Thiện Bằng: “Ngươi dẫn mọi người đến
An Tây châu, có thể ở lại nhà của Ngô đại quan nhân. Mọi phí tổn thì đến cửa hiệu
của chúng ta mà lấy chi dùng, đợi ta lo xong việc sẽ gọi ngươi sau.”

Chu Ỷ hỏi: “Gia gia, chúng ta không đi An Tây châu sao?”

Chu Trọng Anh đáp: “Đương nhiên là không. Văn gia đã bị bắt
trong trang trại của mình, chúng ta đâu thể khoanh tay đứng nhìn bằng hữu của
người?” Chu Ỷ, Mạnh Kiện Hùng, An Kiện Cương nghe ông nói đến việc ra tay cứu Văn
Thái Lai, mọi người đều mừng rỡ.

Trần Gia Lạc nói: “Hảo ý của Chu lão tiền bối, bọn tại hạ
muôn phần cảm kích. Nhưng việc cứu Văn tứ ca chính là giết quan tạo phản, mà
quý vị đều là lương dân an phận thủ thường, khắc hẳn những kẻ bôn tẩu giang hồ
như bọn tại hạ. Nếu tiền bối đích thân ra tay, e rằng có phần không tiện. Chỉ
xin Chu lão tiền bối cho ý kiến để chỉ giáo về chiến lược, còn việc ra tay giết
chó cứu người thì để bọn tại hạ đích thân lo liệu.”

Chu Trọng Anh vuốt chòm râu dài rồi nói: “Trần đương gia!
Các hạ đừng sợ liên lụy đến bọn ta. Các hạ không chịu để ta giúp đỡ bằng hữu, tức
là không coi Chu mỗ là bạn tốt.”

Lục Phi Thanh nói xen vào: “Chu lão anh hùng nghĩa nặng như
núi Thái Sơn, giang hồ không ai không phục. Nếu không thế thì ta cùng lão huynh
chưa từng quen biết, trên người Văn tứ gia lại mang trọng án, làm sao ta dám
ngang nhiên giới thiệu đến Thiết Đảm Trang?”

Trần Gia Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chu lão anh hùng trọng
nghĩa như thế, tất cả anh em trên dưới của Hồng Hoa Hội đều cảm ơn đại đức.”

Lạc Băng bước lên, cúi lạy rồi nói: “Lão tiền bối rút đao
tương trợ, vãn bối xin thay mặt phu quân cảm tạ trước.”

Chu Trọng Anh vội đỡ nàng dậy nói: “Văn tứ phu nhân cứ việc
yên tâm. Không cứu được Văn Thái Lai trở về, ta thề không làm người nữa.” Rồi
ông quay trở lại bảo Trần Gia Lạc: “Chuyện này không nên chậm trễ, Trần đương
gia mau ra hiệu lệnh đi.”

Trần Gia Lạc nói: “Chuyện này tại hạ nhất định không dám.
Xin hai vị Chu tiền bối và Lục tiền bối thương lượng xem sao.”

Lục Phi Thanh nói: “Trần đương gia đừng quá khách sáo. Hồng
Hoa Hội là chủ, chúng ta là khách, tuyệt đối không được lấy khách đoạt chủ.”

Trần Gia Lạc khiêm nhường mấy lần nữa không được, bèn nói:
“Vậy thì tại hạ phải lạm quyền rồi.” Chàng quay người lại, phát hiệu lệnh điều
động nhân mã.

Lúc này ngọn lửa vẫn chưa tắt hẳn, mùi gỗ cháy vẫn khét nồng
trong không khí. Mọi người im phăng phắc đợi lệnh, nghe cả tiếng nổ lách tách
khi gió thổi vào những đám lửa tàn.

Nhóm thứ nhất là Kim địch tú tài Dư Ngư Đồng cùng anh em Tây
Xuyên song hiệp Thường Hách Chí, Thường Bá Chí. Ba người này phải nhanh chóng
thám thính hành tung của Văn Thái Lai, giữ liên lạc với nhau, thường xuyên bẩm
báo, coi như nhóm mở đường.

Nhóm thứ hai là Thiên tí(6) Như Lai Triệu Bán Sơn lãnh đạo
Thập đương gia Chương Tấn, Quỷ kiến sầu Thạch Song Anh.

Nhóm thứ ba là Truy hồn đoạt mệnh Vô Trần đạo nhân lãnh đạo
Thiết tháp Dương Thành Hiệp, Đồng đầu ngạc như Tưởng Tứ Cân.

Nhóm thứ tư là tổng đà chủ Trần Gia Lạc lãnh đạo Cửu mạng cẩm
báo tử Vệ Xuân Hoa, Thư đồng Tâm Nghiễn.

Nhóm thứ năm là Miên lý châm Lục Phi Thanh lãnh đạo Thần tử
Mạnh Kiện Hùng, Độc giác hổ An Kiện Cương.

Nhóm thứ sáu là Thiết đảm Chu Trọng Anh lãnh đạo Tiêu lý lục
Chu Ỷ, Võ Gia Cát Từ Thiên Hoằng và Uyên ương đao Lạc Băng.

Trần Gia Lạc chia nhóm xong xuôi, bèn nói: “Bây giờ Thập tứ
đệ lập tức khởi hành. Còn mọi người nghỉ tại đây, sáng sớm mai khởi hành, chia
nhóm đi tới ải Gia Cốc rồi tập hợp lạo. Tên chó săn Tôn Quỳnh giữ ải này nhất định
sẽ tra xét nghiêm mật, các vị nhớ đừng sơ ý.”

Mọi người đều đồng thanh tuân lệnh.

Dư Ngư Đồng chắp tay nhìn mọi người từ biệt, rồi nhảy lên ngựa
khởi hành. Đi được mấy bước, chàng quay đầu lại liếc nhìn Lạc Băng. Thấy nàng vẫn
cúi đầu thẫn thờ nghĩ ngợi, chẳng để ý gì đến chuyện chàng ra đi, anh tú tài si
tình này thở dài sườn sượt rồi quất ngựa chạy đi một cách điên cuồng.

Mọi người tìm chỗ sạch sẽ để ngủ. Trần Gia Lạc khẽ bảo Từ
Thiên Hoằng: “Thất ca! Phen này Chu lão anh hùng bị chúng ta liên lụy đến nỗi
tán gia bại sản, lại còn con chết vợ bỏ, thế mà vẫn trượng nghĩa đi cứu Tứ ca.
Dọc đường huynh phải chú ý đừng để bọn quan phủ nhận ra ông ấy. Còn Tứ tẩu đang
bị thương mà lại buồn chuyện Tứ ca, khi gặp chuyện chắc sẽ liều mình. Thất ca
hãy lưu ý đừng để cô ấy thí mạng. Đi đường không cần quá gấp rút, nếu giữ được
không động thủ là tốt nhất.” Từ Thiên Hoằng gật đầu đồng ý.

Mọi người ngủ chừng hai giờ thì trời sáng. Thiên tí Như Lai
Triệu Bán Sơn dẫn Chương Tấn và Thạch Song Anh đi trước tiên. Lạc Băng suốt đêm
không chợp mắt, gọi Chương Tấn tới bảo: “Thất đệ, dọc đường chớ nên gây sự.”

Chương Tấn đáp: “Tứ tẩu yên tâm. Cứu Tứ ca là đại sự, đệ có
hồ đồ đến mấy cũng phải biết lo liệu.”

Bọn Mạnh Kiện Hùng, Tống Thiện Bằng lo việc khâm liệm thi
hài của Chu Anh Kiệt, rồi an táng cạnh trang. Chu Ỷ phục dưới đất kêu khóc thảm
thiết, bộ mặt già nua của Chu Trọng Anh cũng lệ chảy ngang dọc. Mọi người trong
Hồng Hoa Hội đều thi lễ trước mộ.

Sau đó, ba nhóm của Vô Trần, Trần Gia Lạc, Lục Phi Thanh
cũng lần lượt khởi hành. Nhóm cuối cùng ra đi là Chu Trọng Anh và Từ Thiên Hoằng
dẫn rất đông người trong trang cũng đã lên đường. Đến Triệu Gia Bảo, dân chúng
địa phương biết tin Thiết Đảm Trang bị cháy đều kéo đến hỏi thăm. Chu Trọng Anh
cảm ơn họ rồi đưa nhau đến một tiệm ăn. Ăn uống xong xuôi thì đưa cho Tống Thiện
Bằng một ngàn lạng bạc, dặn dò y rồi chia tay phi ngựa về hướng đông.

* * *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3