Bạo vương liệt phi - Chương 141 - 142 - 143 - 144
Chương 141 -- Cảnh cáo
Vân Yên nhìn thấy Lệ phi với vẻ mặt tức giận đi đến,
xem bộ dáng là tìm nàng gây phiền toái nhưng nàng vẫn khách khí chào
hỏi: “Tỷ tỷ đến rồi, mời ngồi… Tiểu Thanh dâng trà.”
“Không cần, ta không phải tới uống trà, các ngươi lui
xuống hết đi, ta có lời muốn nói cùng Yên phi nương nương.” Sắc mặt Lệ phi
lạnh như băng, cao giọng phân phó.
“Dạ. Nô tỳ tuân mệnh.” Cung nữ của Lệ phi lập tức
lui ra ngoài.
Tiểu Thanh và Tử Liên lo lắng nhìn Vân Yên, nàng liền
gật đầu với bọn họ, ý bảo bọn họ cũng ra ngoài. Lúc này Tiểu Thanh với Tử Liên
mới xoay người rời đi.
Nhìn thấy cửa bị đóng lại, lúc này Vân Yên mới nhìn Lệ
phi nói: “Tỷ tỷ có lời gì muốn nói với ta sao?”
Nhưng Lệ phi lại không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn
nàng chằm chằm, trong ánh nhìn có nghi hoặc, hơn nữa còn có không phục và ghen
tỵ.
Kỳ thật Vân Yên biết nàng ta đang suy nghĩ gì và tại
sao lại tới tìm nàng. Nhưng lại không nghĩ tới mình cũng có ngày như vậy, nàng
luôn cẩn thận trốn tránh nhưng vẫn là tránh không khỏi sự tranh đấu giữa nữ
nhân, lại còn là vì một người nam nhân, người hoàn toàn không hề yêu các nàng.
“Vương thích muội.” Cuối cùng Lệ phi cũng mở
miệng nói.
“Có lẽ, nhưng mà Vương càng yêu thích tỷ.” Vân
Yên nói, đây chính là bí mật mà ai trong Hoàng cung cũng biết.
“Hừ.” Lệ phi hừ lạnh một tiếng, không cười
nói: “Ta thật sự nhìn không ra ngươi có gì tốt. Nói đến xinh đẹp thì ta tự
tin là ta xinh đẹp hơn ngươi, nói đến quyến rũ ta cũng tuyệt đối quyến rũ hơn
ngươi, nói ân cần ta tự tin bất luận kẻ nào cũng không thể sánh bằng ta. Nhưng
vì sao Vương lại thích ngươi?” Nàng ta thật sự không rõ.
“Vì sao tỷ tỷ lại nói như vậy? Vương thích ta sao?
Chẳng lẽ tỷ tỷ không biết sao? Trong Hoàng cung này, nam nhân duy nhất đó vốn
không thuộc về nữ nhân nào cả, càng sẽ không chung tình với chỉ một nữ nhân,
hoa tâm và đa tình là quyền lợi của hắn, không phải sao? Ai bảo chúng ta đã sa
vào nhà giam này thì cũng phải thừa nhận tất cả chuyện này.” Vân Yên nói,
chẳng lẽ Lệ phi muốn Long Hạo Thiên cả đời chỉ sủng ái mình nàng ta sao? Làm
sao có thể, trong Hoàng cung chính là nơi bách hoa tranh diễm (muôn hoa đua thắm khoe hồng), sao nàng
có thể cam đoan mình chính là đóa hoa diễm lệ nhất đó.
“Con người cũng không quá cố chấp như vậy, hơn nữa
Vương chính là một người chung tình, không phải Vương đã chung tình nhiều năm
với một người như vậy sao?” Lệ phi hỏi lại, kỳ thật nàng ta không sợ
chuyện Vương hoa tâm đa tình mà chỉ sợ Vương sẽ chung tình. Vậy cuộc sống sau
này của nàng ta phải trải qua như thế nào? Vẫn còn trẻ như vậy, chẳng lẽ phải
phòng không gối chiếc sao? Nàng không cam tâm.
“Tỷ tỷ nói tới ai?” Vân Yên giả vờ không biết, dù
sao cũng chưa từng có ai nói với nàng về nữ nhân kia, cũng không biết tình yêu
giữa Long Hạo Thiên và nàng ta sâu đậm ra sao.
“Ngươi không biết?” Lệ phi hiển nhiên không tin,
không tin không ai nói cho nàng biết, mới nhìn nàng nói: “Có biết hay
không cũng không có vấn đề gì, một người chết mà thôi.”
“Người chết?” Vân Yên ngây ra một lúc, không phải
Tử Liên nói nàng ta chỉ bị giam lại sao, tại sao Lệ phi lại nói là người chết?
Lúc này Lệ phi mới phát giác ra trong lúc vô tình mình
đã nói lỡ, vội vàng bổ cứu (dùng các
biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi),
nói: “Bị giam ở trong cấm địa và người chết có gì khác nhau sao? Cuộc sống
không thấy mặt trời không phải cũng giống người đã chết sao?”
“Vậy tỷ tỷ có biết vì sao nàng bị giam lại
không?” Tuy rằng Vân Yên đã mơ hồ đoán ra nguyên nhân nhưng cũng không dám
khẳng định, muốn có thể nghe được nguyên nhân khác từ miệng của nàng ta.
“Ta sao có thể biết được, ngươi không biết đó là điều
cấm kỵ trong Hoàng cung sao?” Lệ phi cảnh giác nhìn nàng, nàng có ý tứ gì
chứ? Lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Nếu muốn tiếp tục nói điều vô
nghĩa thì thôi đi, hôm nay ta tới là để cảnh cáo ngươi, ta sẽ không nhường
Vương cho ngươi đâu, tốt nhất ngươi nên biết điều một chút.”
“Tỷ tỷ cảm thấy Vương cần phải có người nhường
sao?” Vân Yên cảm thấy lời của nàng thật sự rất buồn cười. Long Hạo Thiên
là ai? Sao có thể để người khác thao túng hắn.
“Đương nhiên, chỉ cần ta không nhường thì Vương chính
là của ta. Hôm nay ta cố ý đến cảnh cáo ngươi một tiếng, tốt nhất nên biết thân
biết phận, nếu không đến lúc đó đừng trách ta không khách sáo.” Lệ phi đe
dọa.
Vân Yên chỉ cười nhạt một tiếng: “Tỷ tỷ sẽ không
khách sáo như thế nào?” Bản thân nàng vốn không muốn tranh sủng ái nhưng
lại rất chán ghét kiểu thái độ không coi ai ra gì này của Lệ phi, nếu để Long
Hạo Thiên biết những lời nói hôm nay của nàng ta, có lẽ ngày mai trong Hoàng
cung sẽ không còn tồn tại Lệ phi nữa.
“Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Nếu ngươi muốn biết
ta sẽ cho ngươi biết, chỉ cần ngươi đừng hối hận.” Ánh mắt Lệ phi hung ác
nhìn nàng chằm chằm.
“Không có ý gì, ta chỉ đang nghĩ có cần phải cảm tạ tỷ
tỷ đã cố ý đến thông báo một tiếng cho ta biết hay không?” Trong ánh mắt
Vân Yên đều là lãnh đạm, cũng chua xót thay Lệ phi, nếu nàng ta thật sự muốn
tranh thì phải đến tranh thủ lấy lòng Long Hạo Thiên chứ không phải đến cảnh
cáo Vân Yên nàng.
“Ngươi biết là tốt rồi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa
đi.” Lệ phi nhìn nàng, cân nhắc: “Ta đi đây, tối nay Vương còn muốn
đến, ta phải chuẩn bị tốt một chút.” Nàng ta cố ý nói.
“Cung kính tiễn tỷ tỷ.” Vân Yên ôn hòa nói, đương
nhiên biết câu nói sau là cố ý nói để nàng nghe.
Lệ phi vừa đi khỏi, Tiểu Thanh và Tử Liên liền vội
vàng đi tới hỏi: “Nương nương, Lệ phi có làm khó người không?”
“Không có, tại sao các ngươi lại khẩn trương như
vậy.” Vân Yên cười khẽ.
“Nương nương, người không biết đó thôi, ở trong cung,
Lệ phi ỷ vào sự sủng ái của Vương nên rất kiêu ngạo, nếu Vương đến chỗ phi tử
nào quá ba lần, nàng liền đến gặp cảnh cáo, tất cả mọi người đều không dám đắc
tội nàng.” Tử Liên bên cạnh lo lắng nói, lần này nàng tới đây nhất định là
lai giả bất thiện (người đến không
có ý tốt).
“Thật vậy sao? Vương cũng không nói gì sao? Vậy chẳng
phải nàng cũng giống như Hoàng hậu?” Tiểu Thanh không tin nhìn nàng.
“Phải, trước đây Vương thường xuyên không ở trong
cung, lại giao tất cả những việc trong cung cho Lệ phi nên Lệ phi càng không sợ
hãi điều gì, nhưng mà chỉ cần phi tử hậu cung không đụng đến Vương thì Lệ phi
cũng sẽ không làm gì cả. Vì vậy, tất cả mọi người đều cố hết sức không chọc
giận Lệ phi.” Tử Liên gật đầu nói.
Vân Yên biết vì sao nàng ta lại không sợ gì cả, là bởi
vì Long Hạo Thiên hoàn toàn không cần những nữ nhân trong hậu cung này cho nên
mới để nàng ta muốn làm gì thì làm.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Hôm nay Lệ phi đến
đây nhất định là để làm khó nương nương.” Tiểu Thanh hơi hoảng sợ, bởi vì
trước đây nàng ta chưa bao giờ đến nơi này.
“Các ngươi không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu,
nàng cũng không phải đến làm khó ta.” Vân Yên an ủi các nàng, cũng không
để lời của nàng trong lòng. Long Hạo Thiên không yêu nàng ta, nên nàng ta hung
hăng càn quấy, chính là không muốn cho nàng có đường rút lui.
“Vậy là tốt rồi.” Tiểu Thanh cùng Tử Liên đồng
thời thở phào, chỉ cần nàng ta không phải đến để làm phiền là tốt rồi.
“Được rồi. Các ngươi đi chuẩn bị nước tắm cho ta đi,
ta muốn tắm rửa một lát.” Vân Yên phân phó.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Các nàng cười rồi lại trộm
hỏi: “Có phải Vương sẽ đến đây hay không?” Nói xong liền chạy ra
ngoài.
“Muốn ăn đòn?” Vân Yên ở phía sau cũng cười nhưng
nụ cười lại từ từ cứng lại trên mặt, đêm nay hắn sẽ đến chỗ Lệ phi sao? Rõ ràng
biết rõ là mình không nên để ý nhưng vì sao lại có một tia ưu thương nhàn nhạt
lan tràn trong lòng.
Chương 142 -- Dịu dàng
“Vương, sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi
!” Công công nhìn hắn vẫn ngồi phê duyệt tấu chương nhẹ giọng nhắc nhở.
“Xem một chút nữa là xong rồi.” Long Hạo Thiên
không ngẩng lên nói.
“Vương, quốc sự quan trọng nhưng thân thể người còn
quan trọng hơn.Quốc sự vĩnh viễn không thể xử lí xong, Vương vẫn nên bảo trọng
thân thể.” Công công khuyên giải.
“Được rồi.” Long Hạo Thiên buông tấu chương trong
tay, hít thật sâu, thuận miệng hỏi “Hiện tại là giờ nào ?”
“Hồi bẩm vương là giờ Hợi.” Công công nói.
“Đã trễ thế này rồi, nên nghỉ ngơi.” Long Hạo
Thiên đứng dậy nói.
“Đêm nay Vương muốn nghỉ ngơi ở chỗ vị nương nương
nào, nô tài đi thông báo?” Công công lại hỏi.
“Quên đi, hôm nay bổn Vương muốn yên tĩnh một chút.
Ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Long Hạo Thiên phân phó.
“Nô tài cáo lui!” Công công biết vương không muốn
người khác quấy rầy, tốt nhất nên thức thời một chút lui xuống.
Long Hạo Thiên một mình rời ngự thư phòng, chậm rãi
nhẹ nhàng đi lại trong hoàng cung. Gió mát thổi qua làm hắn thanh tỉnh rất
nhiều. Nghĩ lại mấy năm nay, hắn vẫn chinh chiến bên ngoài, dùng chiến tranh để
bình ổn quốc gia chỉ làm hắn thỏa mãn nhất thời, mỗi khi đêm về lại cảm thấy
tịch mịch cô đơn. Hắn không biết mình đang muốn cái gì ?
Bất tri bất giác lại đi tới Tử Yên các, định xoay
người rời đi lại thấy Tử Liên từ bên trong đi tới vội vàng hành lễ
nói: “Nô tì tham kiến Vương !”
“Đứng lên đi!” Long Hạo Thiên phân phó.
“Vương tới thăm nương nương sao? Có cần nô tì thông
báo một tiếng ?” Tử Liên âm thầm vui mừng.
“Không cần, ngươi đi xuống đi. Bổn vương tự mình đi
vào.” Long Hạo Thiên phất tay.
Vương một mình đi vào, không phải sẽ thấy nương nương
đang tắm rửa sao ? Nghĩ lại đây là cơ hội nương nương có thế sớm có long thai,
Tử Liên nhanh miệng đáp “Nô tì cáo lui.”
Long Hạo Thiên nhẹ nhàng cất bước đi vào lại nghe
trong phòng truyền ra tiếng nước. Tò mò không biết nàng đang làm gì, liền đi
qua cửa vừa đúng lúc nàng từ trong nước đứng lên, hắn ngây người nhìn cảnh xuân
sắc của mỹ nhân trước mắt.
Trên da thịt như ngọc đều là bọt nước, hai đóa hồng
mai trên ngực làm bầu ngực đầy đặn thêm mê người. Nước từ trên tay nàng chảy
xuống, nhẹ nhàng chà lau thân thể từ cổ chậm rãi đi xuống từng chút một. Mỗi
động tác vô tình lại tràn ngập hấp dẫn …
Vân Yên không biết có người nhìn lén, còn nâng chân
ngọc đặt ở thùng nước, nhẹ nhàng chà lau bọt nước, động tác cực kì câu hồn đoạt
phách.
Long Hạo Thiên cảm giác một trận máu nóng truyền đi
khắp cơ thể, hô hấp bắt đầu dồn dập, khó khăn nuốt nước miếng xuống J.
Vân Yên nghe thấy tiếng động, vội vàng túm lấy quần
áo, che thân mình, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.
“Là bổn Vương.” Long Hạo Thiên lập tức đẩy cửa
vào, nhìn chằm chằm thân thể nửa kín nửa hở của nàng.
“Sao Vương lại tới đây.” Vân Yên nhìn hắn, liền
phát hiện ra trong mắt hắn ngập tràn dục hỏa, dường như muốn thiêu đốt mình.
“Ngươi nói xem, nửa đêm tới để làm gì ? Đương nhiên là
cho ngươi thị tẩm.” Long Hạo Thiên ôm lấy nàng, quần áo trên người
nàng lập tức rơi xuống J.
“A.” Vân Yên thở nhẹ một tiếng.
Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, Long Hạo Thiên không
vội vàng cởi bỏ trang phục của mình mà lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm
nhẵn của nàng. Từng tấc, từng tấc không buông tha chỗ nào, tựa như thưởng thức
tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ nhất…
Vân Yên thẹn thùng đưa tay chạm vào hắn, bàn tay nhỏ
như có ma pháp. Mỗi chỗ chạm vào khiến cho thân thể hắn không nhịn được run
rẩy, lửa nóng càng hừng hực cháy…
Long Hạo Thiên lúc này mới trút bỏ quần áo của mình,
chậm rãi áp lên thân thể của nàng, hôn lên vành tai, lên mắt lên môi của nàng.
Vân Yên bị hắn châm lên dục vọng, thân thể hưng phấn
cực độ. Bàn tay chậm rãi đưa ra ôm lấy thắt lưng hắn, muốn kéo hắn lại gần thêm
…
Lúc cùng đạt tới đỉnh điểm vui sướng, hai người đồng
thời hét ra tiếng, sau đó là tiếng thở dốc bao phủ căn phòng.
Long Hạo Thiên đưa tay vén lại sợi tóc vương trên
khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của nàng. Không biết bao lâu rồi, hắn không có cảm
giác thể xác và tinh thần hòa hợp vui sướng thế này.
Vân Yên thật hưởng thụ, để hắn ôm vào trong ngực, tùy
ý hắn vén tóc nàng một cách dịu dàng, đây chính là giấc mộng xa vời mà nàng
thường hi vọng.
“Có mệt không ?” Long Hạo Thiên cực kỳ dịu dàng
hỏi.
“Mệt.” Vân Yên gật gật đầu. Nàng đương nhiên mệt,
ngay cả cử động cũng không muốn.
“Mệt thì ngủ đi.” Long Hạo Thiên giúp nàng đắp
chăn.
“Vương cũng vậy.” Vân Yên nhìn hắn, đột nhiên làm
một việc mà ngay cả bản thân cũng không nghĩ đến. Nàng lại có thể hôn hắn một
cái.
Long Hạo Thiên ngây ngẩn cả người, ngay cả nàng cũng
ngây ngẩn. Trời ạ, nàng vừa làm gì thế, ngay tức khắc liền chui đầu vào trong
ngực hắn.
Khóe môi hắn chậm rãi nở nụ cười, giọng điệu rất vui
vẻ “Cái gì cũng làm rồi thì sợ gì nữa.”
“Mệt mỏi quá, ta muốn ngủ.” Vân Yên xấu hổ, nhắm mắt,
xoay người sang chỗ khác.
“Bổn Vương cũng mệt mỏi.” Long Hạo Thiên ôm
lấy nàng từ phía sau, khẽ cầm tay nàng.
Da thịt trần trụi liền kề không một khe hở. Vòng ôm
của hắn thật sự ấm áp làm người ta rất an tâm. Khóe môi Vân Yên khẽ nhếch lên
thành nụ cười, giờ phút này nàng quả thật đang hưởng thụ hạnh phúc.
Vân Yên vừa tỉnh lại theo bản năng liền xoay người
sang bên cạnh, chỉ thấy trên giường là khoảng trống. Hắn đã đi rồi. Nhớ lại tối
hôm qua ôn nhu triền miên, nàng có chút hoảng hốt, đó có phải là mộng.
“Nương nương, người tỉnh rồi.” Tiểu Thanh bưng
nước rửa mặt vào, vẻ mặt tươi cười mờ ám.
“Tỉnh rồi, rời giường thôi, ta cũng thấy đói
bụng.” Vân Yên nói.
“Đương nhiên đói bụng rồi. Gây sức ép hơn nửa đêm,
không đói bụng mới lạ!” Tiểu Thanh trêu ghẹo nói.
“Ba hoa.” Vân Yên trừng mắt liếc nàng một
cái “Thật sự nuông chiều ngươi quá! Có muốn ta trừng phạt hay không ?”
“Nô tì đáng chết! Nương nương tha mạng!” Tiểu
Thanh sợ hãi cầu xin.
“Bây giờ mới biết cầu xin tha thứ ?” Vân Yên cười
nói, không nhịn được hỏi “Vương đi khi nào ?”
“Trời vừa sáng, Vương liền đi, cố ý dặn dò nô tì không
cần đánh thức nương nương, để cho nương nương ngủ nhiều một chút.” Tiểu
Thanh hồi đáp.
“Ta biết rồi.” Đây trong lòng hắn quan tâm mình
sao ?
“Nương nương, người nói xem có phải lão gia cùng thiếu
gia đã rời khỏi Long triều rồi không ?” Tiểu Thanh đột nhiên hỏi.
“Không biết”Vân Yên lắc đầu. Lại qua thêm một ngày,
không biết bọn họ đã rời khỏi đây chưa? Mặc kệ, nàng muốn đích thân ra ngoài
cung xem sao.
Chương 143 -- Âm thầm
đánh giá
Vân Yên mang theo Tiểu Thanh vừa đi đến cửa cung đã bị
thị vệ canh giữ ở đó ngăn cản : “Thực xin lỗi ! Vương đã căn dặn, nương
nương không được phép xuất cung.”
“Ta đã biết.” Vân Yên ngẩn người ra, sau đó nói.
Thì ra, hắn đã sớm biết mình muốn làm gì, nàng nháy mắt với Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh lập tức hiểu, nói ngay : “Nương nương
hồi cung nghỉ ngơi ! Nô tì thay người đi mua bánh quy xốp người thích.”
“Được! Ngươi đi nhanh về nhanh.” Vân Yên phân
phó. Các nàng làm chủ tớ nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể
phối hợp ăn ý.
“Nô tì tuân mệnh !” Tiểu Thanh đi một mình ra
khỏi cung, thị vệ cũng không ngăn cản, bởi Vương chỉ căn dặn bọn họ không cho
nương nương xuất cung.
Vân Yên thong thả cất bước trở về. Đột nhiên, một cung
nữ đi từ hướng ngược lại bưng chậu nước lập tức va vào nàng. Nước theo đó rót
từ trên đầu nàng xuống.
“Nương nương tha mạng! Nô tì không phải cố
ý.” Cung nữ hoảng sợ quỳ xuống, dập đầu xin tha thứ, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Vân Yên vốn muốn trách cứ nàng vài câu nhưng nhìn dáng
vẻ nàng sợ hãi như vậy, cũng không nhẫn tâm. Huống chi, là nàng vô tình va vào
mình, liền ra lệnh: “Đứng lên đi ! Lần sau cẩn thận một chút !”
Cái gì? Nương nương cho mình đứng lên, không trừng
phạt mình sao? Cung nữ ngơ ngác quỳ tại chỗ nhìn nàng, tất nhiên không tin nàng
lại rộng lượng như vậy mà buông tha cho mình. Cho dù không trừng phạt cũng nên
quở trách vài câu nhưng nàng rõ ràng một câu cũng không nói.
“Còn không đứng lên? Muốn ta trừng phạt sao
?” Vân Yên cố ý hù dọa nàng.
“Nô tì tạ ơn nương nương! Cám ơn nương nương!” Cung
nữ vội vàng dập đầu, cúi đầu đứng dậy đầy vẻ biết lỗi cùng bất an.
Nhưng Vân Yên cũng không để ý đến quần áo mình đã ướt
đẫm.
“Nương nương, nô tì giúp người lau khô!” Cung nữ
bước lại, muốn giúp nàng.
“Không cần! Có lau cũng vô dụng thôi. Ta trở về đổi
quần áo thì tốt rồi. Ngươi đang vội cứ đi đi.” Vân Yên nói. Cả người đã
ướt hơn phân nửa, làm sao mà lau khô?
“Nô tì cáo lui!” Cung nữ bưng chậu nước quay đầu
lại liếc nàng một cái, vội vàng đi khỏi.
Lệ phi một thân ung dung trang điểm mĩ lệ, cùng cung
nữ theo hầu đứng một bên nhìn nàng chật vật, khóe môi mang theo tươi cười đắc
ý, lại làm ra vẻ kinh ngạc: “Muội muội làm sao vậy? Ai làm cho ra nông nổi
này ?”
Vân Yên nhìn nàng một cái, thản nhiên nói
: “Không có gì. Là một cung nữ không cẩn thận đụng phải thôi.”
“Vậy sao? Sao muội muội lại không may như vậy? Là tên
nô tài nào không có mắt nói cho tỷ tỷ biết, để ta giáo huấn nó một
chút.” Lệ phi nói, khuôn mặt rõ ràng mang theo vẻ tươi cười.
“Muội muội tạ ơn tỷ tỷ trước. Có điều, không cần làm
thế. Cung nữ ấy chỉ là không cẩn thận.” Vân Yên đương nhiên nhìn ra vẻ đắc
ý của nàng, nói thêm: “Muội còn phải cảm tạ nàng. Muội vốn muốn đi gặp
Vương, bộ quần áo này không phải thực vừa lòng, nhưng bộ quần áo này lại không
vừa lòng lắm, muốn thay một bộ quần áo khác, mà lại không muốn mất công trở về.
Bây giờ vừa khéo, không muốn cũng phải trở về đổi.” Người không phạm ta,
ta không phạm người nhưng nếu phạm ta, ta tất nhiên đáp lễ, đây là nguyên tắc
của nàng.
Sắc mặt Lệ phi quả nhiên trở nên âm lãnh, khóe môi vẫn
là nụ cười dối trá: “Muội muội thật có lòng. Tỷ tỷ hy vọng sau này muội
cũng có thể đem chuyện xấu đều biến thành chuyện tốt như thế.”
“Tỷ tỷ nói xem. Mọi người đều nói phong thủy thay đổi
luân phiên, tỷ tỷ cũng nên cẩn thận. Nói không chừng ngày mai liền tới phiên tỷ
tỷ đó. Hi vọng tỷ tỷ cũng có thể thản nhiên đối mặt.” Vân Yên không lộ
chút dấu vết châm chọc nàng.
Chương 144 -- Âm thầm
đánh giá 2
“Muội muội cứ việc yên tâm, lòng dạ của tỷ tỷ trong
sáng vô tư, lại chưa từng làm chuyện gì xấu xa bẩn thỉu, ngay cả khi có
chuyện xấu xảy ra, cũng chưa đến lượt ta. Chỉ là muội muội nên cẩn thận, bởi vì
hiện tại muội chính là kẻ thù chung của tất cả nữ nhân. Hôm nay là nước, ngày
mai nói không chừng chính là máu.” Lệ Phi không nhanh không chậm nói, nhưng
trong lời nói nhẹ nhàng lại hàm chứa ý cảnh cáo.
Vân Yên nhìn chằm chằm nàng, chẳng lẽ cung nữ vừa rồi
không phải ngoài ý muốn, mà là do nàng ta chỉ thị sao? Mục đích là đang cảnh
cáo nàng, nếu nàng cứ tiếp cận Vương thì bản thân chỉ có một con đường chết.
Nhìn thấy cả người nàng đều ướt đẫm, Lệ Phi khẽ lướt
qua bên cạnh thân thể nàng, lời nói ẩn chứa đau lòng: “Muội muội nhanh
chóng chạy về thay quần áo rồi nghỉ ngơi một chút đi. Không nên chịu lạnh, thân
thể muội muội vốn luôn yếu ớt, nếu có chuyện gì không may xảy ra thì làm sao
bây giờ?” Tuy nói như vậy nhưng dáng vẻ của nàng ta dường như đang ước gì
Vân Yên sẽ gặp chuyện không may.
Ai!!! Vân Yên thở dài “Muội muội nào có mệnh tốt
giống như tỷ tỷ vậy, muội phải nhanh chóng thay đổi xiêm y, sau đó muội còn
muốn hầu hạ Vương. Làm sao giống tỷ tỷ nhàn nhã ở ngự hoa viên ngắm hoa xem
cảnh như vậy, tỷ tỷ cứ từ từ thưởng thức, muội muội xin phép đi
trước.” Vốn dĩ nàng cũng không muốn để ý đến nàng ta làm gì, nhưng nàng ta
rất bừa bãi, không giáo huấn nàng ta một chút sao được.
“Ngươi…” Lệ Phi giận tím mặt, biết nàng
đang cố ý ám chỉ mình không chiếm được sự sủng ái của Vương.
Vân Yên lại xoay người bước đi, nhịn không được cười
thầm. Đây chính là do nàng ta tự chuốc lấy, đừng tưởng rằng nàng là người dễ bị
ăn hiếp.
“Vân Yên! Cứ chờ đó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho
ngươi!” Lệ Phi ở phía sau vừa rống giận vừa nắm lấy hoa tươi bên cạnh ném
xuống đất, dùng chân hung hăng dẫm nát.
Vân Yên vừa đi vừa nhớ lại sắc mặt khó coi vừa rồi của
Lệ phi, nhịn không được muốn cười, nàng ta thật sự là tự rước lấy nhục.
Long Hạo Thiên nhìn thấy toàn thân nàng ướt đẫm chật
vật nhưng trên gương mặt vui vẻ đầy ý cười. Nghi hoặc cau mày, nàng đang làm gì
thế?
Vân Yên vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy hắn, cước bộ
dừng lại một chút thốt lên: “Tại sao người lại ở trong này?”
“Ngươi đang làm cái gì? Tại sao toàn thân đều ướt
đẫm?” Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng hỏi.
“Không có gì, mới vừa rồi cùng người khác va chạm, nên
mới có kết quả như thế.” Vân Yên có chút nghịch ngợm nói.
“Ai va chạm với ngươi?” Giọng điệu Long Hạo Thiên
lạnh lung, ai lại dám động tay đông chân như vậy?
Vân Yên nghe ra giọng điệu không bình thường của hắn,
không phải hắn muốn trừng phạt cung nữ kia chứ? Nàng ra vẻ thật uể oải
nói: “Không phải người khác va chạm với ta, là ta va chạm người ta, cho
nên mới bị trừng phạt toàn thân ướt đẫm như thế.”
“Nhưng bổn Vương nhìn thấy ngươi giống như đang rất
vui vẻ.” Long Hạo Thiên thật sự không rõ, nếu là người khác, nhất định sẽ
rất tức giận, nhưng tại sao nàng lại vui vẻ như vậy?
“Bằng không thế nào? Muốn ta khóc sao?” Vân Yên
nhìn hắn ra oai, cúi đầu một chút nói: “Có vẻ không đáng khóc.”
“Xì.” Long Hạo Thiên bị nàng chọc cho nở nụ cười,
thật tự nhiên nắm lấy tay nàng: “Nhanh đi thay quần áo bằng không sẽ bị
cảm lạnh.”
Vân Yên nhìn hắn, cảm nhận được độ ấm từ trong
lòng bàn tay hắn truyền đến, trong nháy mắt làm cho lòng của nàng tràn ngập ấm
áp.
Long Hạo Thiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của
nàng. Tay nàng nằm trong bàn tay hắn có thể cảm nhận được tay của nàng mềm mại
không xương. Đã bao lâu, hắn cũng không nhớ rõ, vài năm trước hắn cũng từng nắm
lấy bàn tay của một nữ nhân như thế này, muốn dùng cả một đời đi bảo vệ nàng,
chăm sóc nàng. Nhưng nàng ta lại tàn nhẫn phản bội hắn, ánh mắt hắn lại dâng
lên tràn ngập hận ý, bàn tay đang nắm tay nàng không khỏi nắm lại thật chặt.