Bạo vương liệt phi - Chương 184 - 185 - 186

Chương 184 -- Thống khổ
nhớ lại

Long Hạo Thiên thống khổ nhắm mắt lại, thật lâu sau
mới phân phó: “Ngày mai nàng thay mặt bổn vương đi tuyên chỉ cho những nữ
tử nào không được bổn vương sủng hạnh qua, nếu có người nguyện ý rời đi, thì
cấp cho các nàng một ít ngân lượng, rồi để cho các nàng rời đi, nếu không muốn,
bổn vương cũng không miễn cưỡng, các nàng có thể tiếp tục ở lại trong cung.”

“Dạ, thần thiếp đã biết.” Vân Yên kinh ngạc nhìn
hắn, lúc này mới hiểu được, hẳn là lời nói của Linh phi đã có ảnh hưởng đến
hắn, nàng cũng thật vui mừng, rốt cuộc hắn đã giác ngộ, cái chết của Linh phi
cuối cùng cũng có giá trị.

“Có muốn nghe chuyện xưa của bổn vương và Lăng nhi
không?” Long Hạo Thiên đột nhiên nói, bảy năm rồi, hắn đem phần tình cảm
này kiềm nén trong lòng, chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, hắn sắp bị áp lực đè
nén đến mức không thở nổi.

Trong mắt Vân Yên mang theo vui mừng, hắn nguyện ý nói
ư? Hắn nguyện ý nói cho mình ư? Nàng siết chặt tay hắn, nói: “Muốn,
thần thiếp muốn nghe.”

“Nàng rất đẹp, cực kỳ đẹp.” Long Hạo Thiên vừa
nói vừa nhớ lại, Lăng nhi mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, mỉm cười ngọt ngào,
trong tay cầm hoa tươi, xoay tròn trong ngự hoa viên... hấp dẫn ánh mắt mọi
người.

“Nàng rất nghịch ngợm, cũng rất thích làm nũng, lúc
nào cũng bám dính bên cạnh ta, muốn ta kể cho nàng nghe những chuyện xưa mà
nàng chưa từng nghe, mỗi lần như vậy đều rất tập trung tinh thần.” Nghĩ
đến nàng, mỗi lần đều lén lút chạy đến ngự thư phòng, sau đó che hai mắt của
mình…Khóe môi Long Hạo Thiên nhếch lên nụ cười tươi.

Vân Yên nhìn thấy trên mặt hắn hiện ra vẻ hạnh phúc,
trong lòng có chút chua xót, nhưng hắn không có phát hiện ra, khi nhắc tới nàng
ta, hắn cũng không xưng hô bổn vương, mà là ta, nhưng chính nàng cũng không có
quấy nhiễu hắn, chỉ lẳng lặng nghe hắn tiếp tục nói.

“Ta rất thích nàng, cô gắng dùng vàng bạc thỏa mãn
nàng tất cả mọi chuyện, nếu nàng muốn sao trên trời, ta nhất định sẽ nghĩ biện
pháp hái xuống cho nàng, chỉ là vì muốn nhìn thấy nàng cười, ta bao bọc nàng
trong lòng bàn tay, yêu thương bằng mọi cách, thậm chí ta đã từng nghĩ tới, hậu
cung của ta chỉ cần một mình nàng, rất nhiều người không thể hiểu được, ngay
cả chính ta cũng không hiểu được, tại sao ta lại thích nàng như vậy? Nhưng
thích chính là thích, đó là lý lẽ riêng của con tim, ta chưa từng hối hận qua,
ta cũng tin chắc nàng yêu ta, trong thiên hạ còn có nam nhân nào có thể so sánh
với ta sao? Có lẽ chính là do ta rất tự tin, không có chú ý đến cảm nhận của
nàng, cho đến một hôm, ta hào hứng vội vàng chạy tới nói với nàng, ta muốn sắc
phong nàng làm Vương Hậu, nhưng lại thấy được hình ảnh làm cho ta cả đời đều
không thể quên được.” Sắc mặt Long Hạo Thiên thống khổ. Mỗi một lần nghĩ
tới tình cảnh ngày hôm đó, hắn đều phải cố nén cảm giác thống khổ này, là
nỗi đau như kim châm muối xát.

Vân Yên an ủi hắn, nhưng trong lòng đã rất khẩn
trương, thật ra hắn đã nhìn thấy cái gì?

Trong lòng Long Hạo Thiên đấu tranh đã lâu, mới làm
cho bản than bình tĩnh trở lại, “Nàng cùng Hắc Ưng quần áo không chỉnh tề
dây dưa ở trên giường, ta hoàn toàn giật mình, không thể tin vào hai mắt của
mình, đó là Lăng nhi của ta sao? Đó là người sư huynh thân như ruột thịt của ta
sao? Một dòng máu nhục nhã trong nháy mắt xông lên não của ta, ta hoàn toàn
không suy nghĩ được gì cả, chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, tại sao nàng
lại có thể phản bội ta? Phẫn nộ làm cho ta mất hết lý trí, ta rút ra thanh chủy
thủ hay mang theo bên người, liền đâm vào ngực của nàng, nàng chỉ là nhìn ta,
không nói một lời nào, chờ đến khi than thể nàng ngã xuống, lúc đó ta mới tỉnh
ngộ lại, sao ta có thể giết nàng? Ta ôm lấy thân thể nàng, gọi tên
nàng…” Long Hạo Thiên nói xong, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra khỏi khóe
mắt, đúng là hắn hận nàng, nhưng chưa từng nghĩ muốn giết nàng, lúc ấy chỉ là
nhất thời lỡ tay, nhưng không ai biết, mọi người đều nghĩ hắn tức giận đến mức
nổi điên.

Vân Yên trừng to mắt nhìn hắn, đó là một loại tình cảm
sâu sắc biết dường nào? Lại có thể làm cho hắn lúc này hồi tưởng lại còn phải
rơi lệ, nàng không biết là nên an ủi hắn, hay là nên ghen tị với nữ nhân tên
Lăng nhi kia, có thể làm cho một người nam nhân yêu nàn,g hận nàng, lâu như
vậy.

“Vậy tại sao chàng không cho Hắc Ưng cơ hội để giải
thích, chàng có từng nghe hắn giải thích qua lần nào chưa?” Nàng hỏi, chỉ
có cởi bỏ khúc mắc trong lòng hắn thì tất cả mới có thể chìm vào quá khứ.

“Tại sao ta phải nghe hắn giải thích? Huống chi Lăng
nhi đã chết rồi, hắn giải thích còn có tác dụng gì sao? Ta cũng không muốn nghe
hắn giải thích,cho dù có giải thích thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể
khiến Lăng nhi quay trở về, cũng không có biện pháp làm phai mờ những gì
ta đã nhìn thấy, còn có cái gì chân thật hơn so với tận mắt chứng
kiến.” Ánh mắt Long Hạo Thiên híp chặt lại.

“Đương nhiên cần, chàng cùng Hắc Ưng đã ở cùng một chỗ
mười mấy năm qua, hai người phải hiểu rõ nhau, đừng nói đến những chuyện khác,
chàng tin tưởng hắn sẽ phản bội chàng sao? Thần thiếp biết chàng không muốn
nghe hắn giải thích, là bởi vì mặc dù chàng hận Lăng nhi, nhưng vẫn không thể
bỏ xuống tình yêu của chàng đối với nàng, chàng giết nàng, nhưng không
cách nào quên nàng, cũng không có biện pháp tha thứ cho nàng, nên chàng đem
loại thù hận này, đặt hết lên người Hắc Ưng.” Đối với tâm tư của hắn, Vân
Yên vừa nghe liền hiểu ngay.

Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, “Còn chưa
từng có một nữ nhân nào hiểu thấu tâm tư bổn vương như thế, đúng, Lăng nhi đã
chết, bổn vương đem tất cả thù hận trút hết cho hắn.”

“Vương, không phải không có nữ nhân hiểu người, đó là
bởi vì chàng chưa bao giờ thổ lộ tiếng lòng của mình đối với người
khác.” Vân Yên biết Long Hạo Thiên mà mình quen biết đã trở lại, bởi vì
hắn lại khôi phục xưng hô bổn vương.

“Có lẽ vậy.” Ánh mắt Long Hạo Thiên nhìn về phía
ngoài cửa sổ, đột nhiên tâm tình của mình tốt hơn rất nhiều, nhiều năm như vậy,
hôm nay là lần đầu tiên nói với người khác những chuyện đã qua, tức giận tích
tụ trong lòng dường như giảm đi một ít, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ thoải
mái.

“Đi tìm Hắc Ưng, cho hắn một cơ hội giải thích, thật
ra chàng hẳn là biết hắn rất quan tâm chàng, chàng cũng có thể biết hắn đang âm
thầm bảo hộ chàng, thậm chí lặng lẽ đi theo chàng ra chiến trường, thiếp tin
tưởng chàng cảm giác được, phần tình nghĩa này, Vương hẳn là nên quý trọng, ít
nhất cũng nên để mọi chuyện được rõ ràng chân tướng, chẳng lẽ Vương không hy
vọng được biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?” Vân Yên nhẹ giọng
nói.

Nghe được nàng nhắc nhở như vậy, lúc này Long Hạo
Thiên mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, đã vài lần hắn gặp phải nguy hiểm đều tự
nhiên được hóa giải, vài lần trong lúc chinh chiến, cũng có người âm thầm
trợ giúp mình, bản thân cũng từng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn chưa suy nghĩ
nhiều, thì ra đều là sư huynh, tâm tình lập tức trở nên phức tạp, lại kỳ quái
hỏi: “Tại sao nàng lại biết những chuyện này, Hắc Ưng nói với nàng sao?”

“Không phải, là thiếp nhìn ra được, có một lần, theo
Vương xuất chinh, không phải Vương thật sự nghĩ đến Hắc Ưng đi theo là để cùng
nô tỳ hẹn hò chứ.” Vân Yên nói, “Quả thật cũng làm cho hắn khổ tâm một
phen, hắn ba lần bảy lượt cứu thiếp, là muốn thiếp dùng tình yêu cảm hóa chàng,
hy vọng có một ngày tình yêu sẽ xuất hiện trở lại trong lòng chàng, dung tình
yêu hóa giải thù hận trong lòng chàng, Vương, nếu chàng không muốn ra mặt, thì
để thiếp đi hỏi cho, tuy rằng thiếp cùng Hắc Ưng không phải thân quen lắm,
nhưng thiếp có loại cảm giác chuyện này nhất định không phải như chàng tưởng
tượng, thiếp muốn biết hắn sẽ giải thích như thế nào?”

Long Hạo Thiên chỉ nhìn nàng, không nói lời nào, có lẽ
hắn thật sự nên nghe Hắc Ưng giải thích một chút.

Chương 185 -- Thống khổ
nhớ lại 2

Ngự thư phòng.

Vân Yên nhìn thấy trên trang giấy trắng trước mặt hắn
có viết hai chữ — Hắc Ưng, nàng kỳ quái hỏi: “Chàng muốn làm cái gì?”

“Tìm hắn.” Long Hạo Thiên nói xong, đem trang
giấy này giao cho một công công đứng bên cạnh, nói: “Mang đi treo lên bên
ngoài.”

“Dạ, Vương.” Công công cầm trang giấy thật cẩn
thận, sau đó lui ra ngoài

“Tại sao lại phải treo bên ngoài?” Vân Yên không
rõ hắn làm như vậy là có ý gì?

“Đương nhiên là để cho người ta nói cho Hắc Ưng biết,
nàng không phải là nghĩ bổn vương không biết trong hoàng cung này có người của
hắn đó chứ? Chẳng qua biết hắn đối với bổn vương cũng không có ác ý, cho nên
bổn vương cũng không truy cứu, bây giờ nhìn thấy hai chữ này, hắn sẽ nhanh
chóng đến đây thôi.” Long Hạo Thiên nói, đêm qua, sau khi cùng nàng trò
chuyện, hắn biết bản thân hẳn là nên cho Hắc Ưng một cơ hội giải thích.

“Chàng đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?” Vân Yên
biết hắn muốn nghe Hắc Ưng giải thích, nhưng nàng cũng có chút lo lắng, nếu đó
quả thật là một chuyện không đúng như mong muốn, hắn có thể tiếp nhận không?

“Nghĩ thông suốt rồi, đã bảy năm trôi qua, cũng đủ
lâu.” Long Hạo Thiên nói, nhưng trong tiềm thức hắn hy vọng, chuyện xảy ra
lúc ấy chỉ là hiểu lầm, hắn tình nguyện thừa nhận thống khổ do lỡ tay giết
nàng, cũng không muốn nghĩ là nàng phản bội mình.

“Đừng lo lắng.” Vân Yên cầm tay hắn, cuối cùng
hắn đã nghĩ thông suốt, hy vọng mọi chuyện đừng nằm ngoài sức tưởng tượng
của mình.

Hai canh giờ sau.

“Hạo Thiên, ngươi tìm ta.” Vẻ mặt Hắc Ưng mang
theo vui mừng, thong thả tiến vào, rốt cục hắn cũng chịu nghe mình giải thích.

“Hắc Ưng, ngươi đã đến rồi, ngồi đi.” Vân Yên rót
cho hắn một ly trà.

“Tại sao lại tự mình làm, bảo trọng thân
thể.” Hắc Ưng vội vàng tiếp nhận chén trà.

“Ta không sao.” Vân Yên nói xong, ngồi vào bên
cạnh Long Hạo Thiên.

Long Hạo Thiên chỉ ngồi im ở chỗ kia không nói được
một lời, chỉ quan sát thói quen giương cung bạt kiếm y như trước kia của hắn,
đột nhiên trong lúc đó không biết nên làm sao mở miệng.

“Hạo Thiên, hôm nay không phải ngươi gọi ta đến để
ngây người ra đó chứ? Có chuyện gì thì nói đi.” Hắc Ưng mở miệng trước,
cố gắng làm cho không khí thoải mái một chút.

“Vậy thì bổn vương sẽ nói thẳng, ngươi không phải vẫn
muốn giải thích sao? Hôm nay bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội giải thích,
ngươi nói đi.” Giọng điệu Long Hạo Thiên vẫn còn có chút lạnh lùng.

Hắc Ưng nhìn thấy biểu hiện trên mặt hắn không ngừng
thay đổi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Bảy năm rồi, cuối
cùng ngươi cũng chịu nghe ta giải thích.”

“Hắc Ưng, vậy ngươi hãy mau đích giải thích cho hắn
nghe, bảy năm trước ngươi cùng Lăng nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vân
Yên thúc giục, nàng còn lo lắng hơn cả Long Hạo Thiên, nàng rất muốn biết
mọi chuyện thật ra là thế nào.

“Bảy năm trước?” Hắc Ưng nhắm mắt lại, vẻ mặt
cũng thống khổ, có thể thấy được ngày đó cũng là cơn ác mộng của hắn, chậm
rãi mở to mắt, hắn bắt đầu kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.

“Bạch công tử.” Một cung nữ đi vào trong phòng
hắn, “Lăng nhi tiểu thư muốn mời ngài qua đó.”

“Có chuyện gì sao?” Hắn buông quyển sách trên
tay, ngẩng đầu hỏi.

“Nô tỳ không biết.” Cung nữ hồi đáp

“Vậy được rồi, ngươi đi về trước, ta lập tức qua
ngay.” Hắc Ưng nói, không biết nàng tìm mình làm gì? Nhưng hắn cũng không
có để ý.

“Dạ.” Cung nữ rời đi.

Lúc này hắn mới đứng dậy đến chỗ nàng, vừa định gõ cửa
lại phát hiện cửa chỉ khép hờ, hắn đẩy cửa ra, bước vào, thì thấy Lăng nhi đang
ngồi đưa lưng về phía mình.

“Lăng nhi, muội tìm ta có việc gì sao?” Hắn đi
qua, mở miệng hỏi.

“Bạch đại ca.” Lăng nhi đột nhiên xoay người qua,
nước mắt rơi ràn rụa.

“Muội làm sao vậy? Ai khi dễ muội sao?” Hắc Ưng
sửng sốt, không biết tại sao nàng lại khóc.

Lăng nhi lại bỗng nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực
hắn, ôm chặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn, “Bạch đại ca, chẳng lẽ huynh không
cảm giác được sao? Không cảm giác người mà Lăng nhi thích chính là huynh sao?
Tuy rằng Vương rất tốt, nhưng mà Lăng nhi luôn xem huynh ấy như ca ca, người mà
trong lòng Lăng nhi yêu chính là huynh, Lăng nhi không muốn làm Vương Hậu,
huynh mang Lăng nhi rời khỏi đây được không?”

Lời nói bất ngờ của nàng làm cho Hắc Ưng ngây ngẩn cả
người, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, hắn đẩy nàng ra một chút, vẻ mặt tức
giận: “Lăng nhi, muội có biết muội đang nói cái gì không? Vương thích
muội, muội cũng sắp trở thành Vương Hậu, huống chi, ta vẫn luôn coi muội là
muội muội của ta mà thôi.”

“Muội biết, muội biết muội đang nói cái gì, muội chính
là thích huynh, cho tới bây giờ hai người đã từng hỏi qua cảm nhận của muội
chưa? Lúc nào cũng cho rằng người muội thích chính là Vương, Vương có quyền, có
tài, có mạo, Vương cái gì cũng có, cái gì cũng tốt. Nhưng muội vẫn cứ thích
huynh, muội vẫn lo sợ sẽ phá hư tình cảm giữa hai người, cho nên muội cố gắng
che dấu tình cảm của chính mình, hy vọng có một ngày huynh sẽ phát hiện ra,
nhưng huynh không có, huynh hoàn toàn không có, muội sắp được gả cho Vương, có
điều là muội không thích Vương, muội không thể gả cho huynh ấy, huynh dẫn muội
đi đi.” Lăng nhi nắm lấy tay hắn cầu xin.

Hắc Ưng lại đẩy nàng ra: “Lăng nhi, có phải muội
uống lộn thuốc rồi không? Hay là muội điên rồi? Ta nói cho muội biết, ta không
thích muội, muội hãy quý trọng tình cảm Hạo Thiên dành cho muội.” Không
muốn tiếp tục nghe nàng nói, hắn xoay người muốn rời đi, hắn đã bị nàng ầm ĩ
khiến cho hắn bị rối loạn rồi.

“Bạch đại ca, đừng đi, huynh đi thì Lăng nhi làm sao
bây giờ? Lăng nhi quả thật rất thích huynh.” Nàng ôm lấy chân hắn khóc như
mưa.

Hắc Ưng trấn tĩnh lại, biết rằng bây giờ bỏ đi cũng
không phải là cách giải quyết tốt, lúc này mới xoay người, nâng nàng dậy, nói
lời thành khẩn: “Lăng nhi, ta không biết muội bị cái gì kích động, nhưng
muội hãy bình tĩnh một chút, từ lần đầu tiên chúng ta bắt đầu gặp mặt, muội đã
biết Hạo Thiên thích muội, muội không phải đã tiếp nhận sao? Hạo Thiên yêu muội
như vậy, muội nhẫn tâm thương tổn hắn sao? Những lời muội nói hôm nay coi như
ta chưa từng nghe, muội cũng quên đi.”

“Bạch đại ca, muội hiểu hết, cái gì muội cũng hiểu,
nhưng muội không thể khống chế bản thân không ngừng nghĩ đến huynh, muội cũng
muốn toàn tâm toàn ý thương huynh ấy, nhưng muội không có cách nào, trong lòng
của muội đều là huynh, trong suy nghĩ của muội cũng đều là huynh.” Vẻ mặt
của Lăng nhi đều là bất đắc dĩ và thống khổ.

“Lăng nhi, mặc kệ muội là thật hay là giả, đều hãy
quên hết đi.” Hắc Ưng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, hắn không thương nàng, hơn
nữa nàng còn là ý trung nhân mà Hạo Thiên rất yêu.

“Bạch đại ca, trong lòng của huynh thật sự không hề có
muội chút nào sao?” Lăng nhi nước mắt lưng tròng quan sát hắn.

“Đúng, lòng của ta chưa từng có muội, trong lòng ta,
muội chỉ là em gái ta, và là nữ nhân của Hạo Thiên.” Hắc Ưng nói không
chút lưu tình, muốn cho nàng hoàn toàn chết tâm.

“Muội biết rồi.” Lăng nhi lảo đảo lui về phía sau
vài bước, vẻ mặt chán nản tuyệt vọng.

“Muội hiểu được là tốt rồi, ta đi đây.” Lúc này
Hắc Ưng muốn xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Lăng nhi đi qua rót hai chén trà,
đi về phía hắn, đưa một ly cho hắn, rồi nói: “Bạch đại ca, huynh đã không thể
tiếp nhận muội, muội cũng chết tâm, uống hết chén trà này, thì hãy quên hết
những lời mà Lăng nhi đã nói, những chuyện mà Lăng nhi đã làm hôm nay quên hết
đi, sau này Lăng nhi chính là muội muội của huynh.” Nói xong tự nàng uống trước
chén trà trong tay.

“Như thế rất tốt.” Hắc Ưng không hề nghi ngờ gì
chén trà, cũng nhận lấy nó, uống một ngụm, vừa định cử động để bước đi liền cảm
thấy đầu óc choáng váng, lập tức cảm giác được không tốt, lấy tay chỉ vào nàng,
nói: “Muội…” Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia đột nhiên trở nên
có chút dữ tợn…

Chương 186 -- Thống khổ
nhớ lại 3

 “Thật ra muội
đang làm cái gì? Tại sao muội phải làm như vậy?” Toàn thân Hắc Ưng một chút
khí lực cũng không có chỉ có thể tùy ý nàng dìu mình lên giường, hắn tức giận
chất vấn, sao nàng lại dám cho mình dùng nhuyễn cốt tán.

“Bạch đại ca, muội thích huynh, huynh đã không thể
tiếp nhận muội, thì muội chỉ còn cách làm cho quan hệ của chúng ta gạo nấu
thành cơm.” Lăng nhi nói xong thì chậm rãi cởi bỏ quần áo của chính mình…

“Ngươi dừng tay.” Hắc Ưng nhắm mắt lại, “Rốt cuộc
ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?” Hắn không phải kẻ ngốc mà tin
tưởng nàng là bởi vì yêu mình, nếu yêu thì tại sao trước kia chưa từng nói qua,
vì cái gì bản thân ngay cả một chút cảm giác cũng đều không có, nói dối như vậy
ai mà tin được.

“Muội có mục đích gì chứ? Muội không có mục đích gì
cả, muội chỉ là quá yêu huynh, muội muốn trở thành nữ nhân của huynh, đây là nguyện
vọng của muội.” Lăng nhi đã cởi hết quần áo, nhưng trên mặt của nàng mang
theo nước mắt, trong mắt cũng không có hạnh phúc và vui vẻ, bắt đầu chậm rãi
cởi bỏ quần áo của hắn…

“Nữ nhân vô sỉ, ngươi dừng tay, ngươi thật sự muốn
thương tổn Hạo Thiên sao? Rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay
không?” Hắc Ưng tức giận, thật không biết đầu óc của nữ nhân này có vấn đề
hay đây là âm mưu của nàng.

Lăng nhi lại đột nhiên cúi xuống hôn lên miệng hắn để
không cho hắn nói nữa, nàng nhắm mắt lại, nước mắt trong khóe mắt lập tức rơi
xuống mặt hắn…

Hắc Ưng kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này
thật sự điên rồi, trong lòng lo lắng mà lại không hề có biện pháp nào, bởi vì
hắn hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả.

“Lăng nhi…” Giờ phút này Long Hạo Thiên đột nhiên
xông vào, thời gian như ngừng lại…

Thân thể Lăng nhi cứng ngắc một chút, quay đầu lại thì
thấy hắn vừa đi vào. Hắc Ưng hoàn toàn không ngờ hắn lại xuất hiện ngay
giờ phút này, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào.

“Các người… đang làm cái gì?” Hắn dùng ánh mắt
không thể tin được nhìn bọn họ, sắc mặt âm trầm phẫn nộ, nắm tay siết chặt,
muốn giết người.

“Hạo Thiên, đệ… Đệ nghe ta giải thích.” Hắc Ưng
căn bản là không có cơ hội nói ra miệng, đã bị hắn ngắt lời.

“Gian phu dâm phụ, ta muốn giết các ngươi.” Long
Hạo Thiên đột nhiên lấy ra thanh chủy thủ hay mang theo bên mình, đâm thẳng về
phía trước, nhìn thấy hình ảnh bọn họ quần áo không chỉnh tề, hắn đã hoàn toàn
điên cuồng, trong đầu đều là hình ảnh phản bội của bọn họ, hắn không thể chấp
nhận được.

Phập một tiếng, thanh chủy thủ đâm vào ngực Lăng
nhi…

Long Hạo Thiên kinh ngạc nhìn nàng, lập tức buông tay
ra…

Trên mặt nàng lại mang theo vẻ tươi cười, chỉ nhìn hắn
rồi chậm rãi ngã xuống, từ đầu đến cuối đều không nói một câu.

Hắc Ưng hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên
biến thành như vậy…

Vân Yên cũng không nghĩ đến chân tướng lại như vậy,
tuy rằng biết nàng ta không hề đơn giản, nhưng không nghĩ nàng có tâm kế như
thế? Nhưng tại sao phải làm như vậy? Còn phải trả giá bằng chính tính mạng của
mình.

Hắc Ưng lâm vào thật sâu vào trong thống khổ, một lúc
lâu sau mới nói thêm: “Hạo Thiên cứ ôm thân thể của nàng như vậy, ta lại
phát hiện, thân thể của mình rõ ràng có thể cử động rồi, ta nghĩ sẽ giải thích
với hắn, nhưng ta biết, nếu lúc ấy ta giải thích sẽ chỉ làm cho Hạo Thiên càng
thêm thương tâm phẫn nộ, với lại ta cũng không biết nên giải thích như thế nào,
ta nghĩ Hạo Thiên cũng sẽ không tin Lăng nhi đã làm ra những chuyện như vậy,
cho nên ta quyết định rời đi trước, chờ Hạo Thiên bình tĩnh rồi mới giải thích,
nhưng ta không nghĩ tới chờ một chút, đã chờ hết bảy năm.”

Vân Yên trầm mặc, hắn giải thích trông có vẻ rất mệt
mỏi, tuy rằng chính mình tin tưởng hắn, nhưng Lăng nhi đã chết rồi, ai có thể
chứng minh những gì hắn nói là sự thật? Vương sẽ tin tưởng sao?

Quả nhiên, trong mắt Long Hạo Thiên cố nén phẫn nộ,
“Nàng đã chết, ngươi đương nhiên có thể nói như vậy, dù sao chết rồi không thể
đối chứng.” Trong lòng hắn vẫn còn thiên vị Lăng nhi, hắn không muốn tin là
Lăng nhi đã phản bội mình, lại càng không nguyện ý tin tưởng Lăng nhi là là nữ
nhân có tâm kế như vậy.

“Ta biết ta nói như vậy ngươi sẽ không tin tưởng, thật
ra khi bắt đầu ta cũng không có cách nào tin tưởng, cũng không hiểu được cô gái
bình thường thiện lương dịu dàng, đáng yêu sao lại làm làm ra chuyện như vậy,
nhưng khi ta bình tĩnh, ta càng nghĩ cảng cảm thấy kỳ quái, tại sao Lăng nhi
phải làm như vậy? Có phải nàng có nỗi khổ riêng hay không? Hay là có mục đích
gì, cho nên ta đã bắt đầu đi điều tra nàng…” Đối với sự hoài nghi của hắn,
Hắc Ưng hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, bởi vì chính mình cũng từng nghi ngờ
giống như vậy.

“Ngươi đi điều tra nàng, vậy kết quả thế
nào?” Vân Yên hỏi có chút khẩn cấp, rốt cuộc chân tướng là cái gì?

“Kết quả?” Hắc Ưng hừ lạnh, “Cho tới bây giờ
chúng tôi đều không có nghi ngờ nàng, nhưng kết quả thật sự là quá ngoài sức
tưởng tượng của mọi người, nàng là người của Tiền triều, nhưng mẫu thân của
nàng hoàn toàn không phải là người của Long triều, nàng cũng không phải đến nương
nhờ họ hàng, nàng là tới để báo thù.”

“Tìm ai báo thù?” Vân Yên cùng Long Hạo Thiên
khiếp sợ nhìn hắn.

“Hạo Thiên, ngươi còn nhớ rõ không? Có một lần ngươi
tấn công Tiền triều, trên chiến trường đã giết một tướng quân của Tiền triều,
Lăng nhi chính là muội muội của hắn.” Câu nói đầu tiên Hắc Ưng làm rõ mọi
chuyện, hắn hẳn là biết Lăng nhi tới đây tìm ai báo thù.

Long Hạo Thiên quả thật không thể tin được, nhìn chằm
chằm Hắc Ưng, “Lăng nhi là muội muội của hắn, vậy thì Lăng nhi là đến tìm
bổn vương để báo thù.”

“Không sai.” Hắc Ưng gật gật đầu, hắn cũng hối
hận tại sao lúc trước không có hoài nghi đối với Lăng nhi, nếu ngay từ đầu điều
tra rõ ràng, những chuyện sau này nói không chừng sẽ không phát sinh.

“Vậy thì tại sao nàng chưa từng có động tĩnh
gì?” Long Hạo Thiên vẫn còn hoài nghi, trong ấn tượng của hắn, Lăng nhi
chưa từng xuống tay với hắn, nàng có rất nhiều cơ hội, vì dù sao chính mình
cũng chưa từng đề phòng nàng.

“Chuyện này ta cũng không biết, có lẽ, còn chưa nắm
chắc nên nàng không dám động thủ, sợ để lộ sơ hở của mình, cũng có lẽ mục đích
của nàng chính là làm cho chúng ta bất hòa vì thù hận.” Hắc Ưng suy đoán,
thật ra nàng nghĩ như thế nào, đã không thể biết được.

“Chuyện này cực kỳ có khả năng, nếu là ta, ta cũng sẽ
làm như vậy, cho các ngươi trở mặt thành thù, đúng là cách trả thù các ngươi
tốt nhất, dù sao phương pháp báo thù của nữ nhân và nam nhân sẽ không giống
nhau.” Vân Yên gật đầu nói.

“Chuyện này chỉ là suy đoán của các ngươi, có lẽ các
ngươi đều đã đoán sai.” Long Hạo Thiên vẫn không tin Lăng nhi lại là người
có tâm kế như vậy.

“Thật ra chân tướng bây giờ đã còn quan trọng nữa, lúc
này nói cái gì cũng là dư thừa, nhưng chuyện nàng đến đây báo thù thì không cần
hoài nghi, Hạo Thiên, đã qua nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng nên buông
tay.”  Hắc Ưng nói

“Buông tay?” Long Hạo Thiên đau xót cười lạnh,
hắn phải làm sao để buông tay? nữ nhân hắn yêu nhất là tới tìm hắn để báo thù,
mà hắn cũng đã chính tay giết nàng.

“Hạo Thiên, đem nàng an táng đi, để cho tất cả những
chuyện này đều chìm vào quá khứ, mặc dù ngươi không thể tha thứ ta, thì cũng
nên buông tha chính mình, cho ngươi sống lại một lần nữa, không cần sống trong
thù hận, nên quý trọng người trước mắt.” Hắc Ưng chân thành nhìn hắn.

Quý trọng người trước mắt? Long Hạo Thiên theo bản
năng nhìn Vân Yên đang đứng bên cạnh, bảy năm rồi, cũng nên buông tay thôi,
trầm mặc thật lâu mới đứng dậy nói: “Cùng bổn vương đến cấm địa.”

“Cấm địa.” Vân Yên ngây ra một lúc, hắn muốn
buông xuống sao? Nàng nhanh chóng chạy đuổi theo hắn.

Hắc Ưng cười vui mừng, cuối cùng hắn cũng chịu buông
tay, chính mình rốt cục đã đợi đến một ngày thù hận được hóa giải.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3