Biên niên sử Narnia (Tập 5: Trên con tàu Hướng Tới Bình Minh) - Chương 09

CHƯƠNG 9

Hòn đảo của đội
quân vô hình

Bây giờ, những ngọn gió liên tục thổi từ hướng tây bắc đã
bắt đầu chuyển sang thổi từ hước tây. Mỗi buổi sáng khi mặt trời nhô lên khỏi
mặt biển, mũi tàu cong cong của con tàu Hướng tới Bình minh lại
làm thành một đường thẳng với mặt trời. Một vài người cho rằng mặt trời ở đây
trông lớn hơn khi nhìn từ Narnia nhưng những người khác không đồng ý. Họ lại đi
tiếp, đi mãi, sức gió nhẹ nhưng đều đặn; không thấy chim thấy cá, không thấy
tàu bè hay đất liền. Đồ ăn thức uống dự trữ cũng cạn dần và một ý nghĩ gặm nhấm
trong tâm trí họ là có lẽ họ đang đi trên một đại dương không hề có điểm dừng.
Nhưng vào đúng ngày cuối cùng mà họ bắt đầu nghĩ thật là liều mạng nếu tiếp tục
cuộc hành trình về phía đông nơi mặt trời mọc thì hình như ngay ở trước mặt,
giữa họ và mặt trời đang lên, là một mảnh đất thấp nằm ngang với mặt biển trong
bồng bềnh như một đám mây.

Họ thả neo trong một cái vịnh rộng vào khoản xế chiều và đi
thuyền vào đất liền. Đó là một miền đất khác tất cả những nơi họ đã đi qua. Bởi
vì khi họ đi ngang qua bãi biển cát vàng họ thấy nơi đây sao mà yên ắng, quạnh
hiu như một vùng đất từ thuở trời đất hình thành đến nay vẫn chưa có bóng một
sinh vật nào. Nhưng kìa, trước mặt họ là những bồn cỏ rất đẹp. Cỏ được xén
phẳng, xanh mướt và mượt mà như chỉ có thể tìm thấy trong vườn của một dinh thự
ở Anh có đến mười người làm vườn đua nhau chăm bón. Cây cối, có rất nhiều cây,
đều được trồng thành hàng đều tăm tắp và tuyệt không có một cành cây gãy hay
một chiếc lá rơi trên mặt đất. Thỉnh thoảng có tiếng chim bồ câu gù nhau tình
tứ, ngoài ra không có một tiếng động nào khác.

Đi được một lúc họ đến một con đường rải cát, thẳng tắp kéo
dài về phía trước, không có cỏ mọc lên và không có cây cối ở hai bên đường. Xa
xa, ở mãi cuối con đường, mãi bây giờ họ mới thấy một ngôi nhà dài, màu xám
nhạt có vẻ hết sức hiu quạnh dưới ánh chiều tà.

Gần như ngay khi đoàn người đặt chân lên con đường thẳng
tắp, một cục đá nhỏ lọt vào trong giày của Lucy. Khi bạn ở một miền đất lạ sẽ
là khôn ngoan hơn nếu đề nghị người khác chờ mình trong khi lấy cục đá ra.
Nhưng Lucy lại không làm thế; nó chỉ lặng lẽ tụt phía sau, ngồi xổm xuống để
tháo giày. Dây giày thắt nút nên hơi khó cởi.

Trước khi nó cởi được nút dây giày ra thì những người kia đã
đi trước một đoạn khá xa. Vào lúc nó lấy viên đá ra rồi lại mang giày vào thì
nó đã không nghe thấy tiếng họ nữa. Nhưng gần như đúng lúc ấy nó nghe thấy có
một tiếng động khác, không phải vọng đến từ hướng có ngôi nhà.

Cái nó nghe thấy là một tiếng động ầm ầm, nghe như có hàng
chục lực điền đang lấy hết sức dộng mạnh cái vồ xuống đất. Tiếng động càng lúc
càng vang đến gần hơn. Nó đứng quay lưng về phía một cái cây và bởi vì đây
không phải là loại cây nó có thể trèo lên, nên chẳng có thể làm được gì ngoài
việc ngồi chết trân và nép sau thân cây hi vọng không có ai trông thấy.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch… bây giờ thì cái vật
ấy đến rất gần vì nó cảm thấy mặt đất rung lên. Nhưng nó không nhìn thấy gì cả.
Nó nghĩ cái vật hoặc những cái vật ấy chắc là ở phía sau lưng nó. Nhưng rồi
tiếng động lại vang lên từ con đường mặt. Sở dĩ nó dám chắc như vậy không chỉ
vì hướng đó có tiếng động mà còn bởi nó nhìn thấy cát bắn tung lên như thể mặt
đất bị đánh nhưng cú rất mạnh. Tất cả những tiếng động ầm ấm kéo dài ấy đến gần
hơn, chỉ còn các nó vào khoảng hơn sáu thước rồi thình lình im bặt. Một giọng
nói cất lên.

Lucy rùng mình, nghe gai ốc nổi lên dọc hai cánh tay, nó
chẳng hề nhìn thấy ai cả, vẫn trống trải như từ lúc đầu – lúc họ vừa đặt chân
đến đây. Và rồi một giọng nói cất lên:

- Các bạn, cơ hội của chúng ta đã đến rồi đó.

Tiếp đó cả một dàn đồng ca những tiếng nói khác cất lên:
“Nghe đại ca đi! Thời cơ đã chín muồi, đại ca nói thế. Đúng quá, đúng quá, đúng
quá! Đại ca chưa bao giờ nói một điều gì đúng hơn.

- Điều ta nói, - giọng nói lĩnh xướng tiếp tục, - là hãy
xuống bãi biển giữa chúng ta và con thuyền rồi để cho mỗi đứa con trai của mẹ
tìm vũ khí cho nó. Bắt lấy chúng khi chúng đi ra biển.

- Xin tuân phục. – Tất cả những giọng nói khác cùng ồ lên. –
Đại ca chưa bao giờ đưa ra một kế hoạch tốt hơn. Cứ thế đi, thưa đại ca, không
thể có một kế hoạch nào tốt hơn đâu.

- Vui lên đi, hỡi anh em, hãy phấn khởi lên! – Lại cái giọng
nói đầu tiên. – Đi ta đi.

- Lại đúng nữa, đại ca lại đúng nữa rồi. – Dàn đồng ca reo
lên. – Không thể có một cái lệnh nào hay hơn được. Đúng là điều chúng tôi đang
định bảo nhau. Đi ta đi thôi.

Thình thịch thình thịch, tiếng động cũ lại bắt đầu ngay lập
tức – thoạt tiên rất to rồi nhỏ dần và tắt lịm theo hướng đi ra biển.

Lucy biết rằng không có thời gian cho nó ngồi nghĩ vơ nghĩ
vẩn xem những sinh vật vô hình kia là cái gì. Ngay khi những tiếng động tắt
hẳn, nó đứng dậy cuống cuồng chạy hụt cả hơi theo tốp người đi trước. Bất cứ
giá nào nó cũng phải biết chuyện gì đang xảy ra.

Trong khi những điều này diễn ra thì những người kia đã đến
ngôi nhà. Đó là một tòa nhà thấp – chỉ cao hai tầng được làm từ một loại đá quý
rất đẹp. Nhà có trổ nhiều cửa sổ và một phần được phủ dây thường xuân. Không
gian tuyệt đối yên tĩnh và Eustave nói: “Tôi nghĩ đây là ngôi nhà hoang.” nhưng
Caspian lặng lẽ chỉ cho nó thấy một làn khói cuộn lên trời xanh từ ống khói.

Họ thấy một cái cổng lớn để ngỏ bèn đi qua và bước vào một
cái sân chơi rải sỏi. Chỉ đến đây họ mới cảm thấy một giọng nói mách bảo rằng
có một cái gì thật lạ lùng ở nơi này. Ở giữa sân có một cái bơm và dưới cái bơm
là cái xô. Chẳng có gì là bất thường trong chuyện này nhưng tay quay của cái
bơm chạy lên chạy xuống mặc dù không hề có ai ay tay bơm cả.

- Có một cái gì như là phép thuật ở nơi này. – Caspian nói.

- Máy móc! – Eustace hào hứng kêu lên. – Tôi thực sự tin
rằng cuối cùng chúng ta đã đến một xứ sở văn minh.

Đúng lúc đó Lucy, cả người nóng rực, thở không ra hơi lao
vào sân theo các bạn. Với một giọng như hụt hơi nó cố làm cho mọi người hiểu rõ
những gì nó đã nghe được. Khi họ đã hiểu được phần nào thì cả những người lạc
quan nhất cũng không tìm thấy lý do để cười lên được.

- Kẻ thù vô hình. – Caspian lẩm bẩm. – Cắt chúng ta ra khỏi
tàu. Nghe ở đây có cái gì khó chịu.

- Em có ý kiến gì về cái loại sinh vật vô hình ấy
không? – Edmund hỏi.

- Sao em biết được một khi em không nhìn thấy chúng?

- Có giống như người với tiếng những bước chân không?

- Em không nghe thấy bất cứ tiếng động nào như tiếng bước
chân cả, chỉ có những giọng nói và những âm thanh thình thịch như tiếng vồ đập
đất.

- Có vẻ như chúng ta có khả năng tìm ra. – Caspian nói. –
Nhưng hãy ra khỏi cái cổng này. Có thể có một loại người nào đó đúng đây nghe
lén những điều chúng ta nói.

Họ đi ra ngoài, quay lại con đường có hai hàng cây, bây giờ
thì cả cây cối cũng có vẻ khả nghi.

- Thật chẳng khôn ngoan, - Estace nói, khi trốn
những người mà chúng ta không thấy mặt. Có thể tất cả bọn họ đang vây quanh
chúng ta.

- Này ông Drinian, - Caspian nói, - Chuyện gì sẽ xảy ra nếu
tả bỏ con thuyền lại bên đi đến một chỗ khác ngoài vịnh ra hiệu cho tàu bơi vào
đón chúng ta?

- Mực nước không đủ sâu để tàu vào, thưa bệ hạ.

- Chúng ta có thể bơi. – Lucy gợi ý.

- Các vị vua chúa hãy nghe lời tôi, - Reepicheep nói, - thật
là ngớ ngẩn khi nghĩ đến chuyện trốn tránh một kẻ thù vô hình bằng bất cứ cái
trò lén lút hoặc lẩn tránh nào. Nếu những sinh vật này muốn đưa chúng ta vào
một trận chiến thì chắc chắn là chúng sẽ thành công. Và dù có chuyện gì xảy ra
đi nữa tôi cũng muốn được giáp mặt với chúng hơn là bị tóm đằng đuôi.

- Tôi cũng nghĩ lần này Reepicheep nói đúng. – Edmund nói.

- Chắc chắn là nếu Rhince và những người còn lại thấy chúng
ta đánh nhau họ sẽ phải làm một cái gì đó. – Lucy nêu ý kiến.

- Nhưng họ sẽ không nghĩ là chúng ta đánh nhau nếu họ không
nhìn thấy đối phương. – Eustace nói với giọng khổ sở. – Họ chỉ nghĩ là chúng ta
múa gươm trong không khí cho vui thôi.

Có một quãng im lặng hết sức căng thẳng, gò bó.

- Thôi được, - cuối cùng Caspian nói, - cũng phải làm tới
thôi. Chúng ta hãy đối mặt với chúng. Quơ tay xung quanh người – cung tên
giương lên, Lucy rút gươm ra đi, tất cả mọi người hãy sẵn sàng. Mà cũng có thể
chúng sẽ thương lượng.

Thật là một cảm giác lạ lùng khi thấy những thảm cỏ, những
cây cổ thụ trông hiền hòa là thế mà chứa đựng bao nhiêu hiểm họa. Các đoàn
người quay lại bãi họ thấy con thuyền vẫn nằm nguyên chỗ cũ, trên bãi cát phẳng
lặng tuyệt nhiên không có một bóng người. Không phải là không có ai trong bọn
nghĩ là Lucy chỉ tưởng tượng ra những điều nó vừa nới với họ. Nhưng trước khi
họ đi đến bãi cát một giọng nói đã cất lên vang vọng trong không trung:

- Không đi xa hơn nữa, khách lạ không đi xa hơn nữa. Chúng
tôi muốn đàm phán trước. Ở đây chúng tôi có năm mươi người và còn nữa, vũ khí
là những nắm đấm.

- Nghe ngài đi, nghe ngài đi. – Dàn đồng ca cất lên. – Đó là
thủ lĩnh của chúng tôi. Các ngươi có thể tin lời ngài nói. Ngài đã nói với các
ngươi sự thật, đúng thế.

- Tôi không thấy năm mươi chiến binh đâu cả. – Reepicheep
nói.

- Đúng thế, đúng thế. – Giọng của thủ lĩnh vang lên. – Bọn
ngươi không thấy chúng ta đâu. Tại sao ư? Bởi vì chúng  ta vô hình.

- Cứ thế đi, đại ca, cứ thế đi. – Các giọng khác hòa theo. –
Đại ca nói cứ như sách vậy. Họ không thể có câu trả lời nào tốt hơn được.

- Trật tự, Reep. – Caspian nói, rồi quay ra nói to hơn. –
Các ông, những người vô hình, các ông muốn gì ở chúng tôi? Chúng tôi đã làm gì
mà bị các ông coi như kẻ thù?

- Chúng tôi muốn cái mà cô bé kia có thể làm cho chúng tôi.
– Thủ lĩnh nói. (Các giọng khác giải thích đó cũng chính điều mà họ muốn nói).

- Cô bé à? – Reepicheep nói. – Quý cô đây là nữ hoàng đó.

- Ta không biết gì về các nữ hoàng. – Giọng thủ lĩnh tiếp
tục.

- Chúng tôi không biết hơn, không biết hơn. – Các giọng nói
khác phụ họa. – Nhưng chúng tôi muốn cái điều mà cô bé kia làm cho chúng tôi.

- Là gì vậy? – Lucy hỏi.

- Và điều đó là điều tổn hại đến sự an toàn hay danh dự của
nữ hoàng, - Reepicheep dõng dạc nói thêm, - các người sẽ biết có bao nhiêu kẻ
bị chết trước khi chúng tôi ngã xuống đấy.

- Phải, - giọng thủ lĩnh tiếp tục, - đây là cả một câu
chuyện dài. Hay chúng ta ngồi xuống nói chuyện với nhau?

Đề nghị này được các giọng nói khác tán thưởng một cách
nhiệt thành như những người Narnia vẫn đứng.

- Phải, chuyện là thế này, - vẫn giọng thủ lĩnh. – Hòn đào
này thuộc về một đại phù thủy từ thời nào thì không ai nhớ được. Và tất cả
chúng tôi là – theo cách nói thông thường – tôi có thể nói chúng tôi đã là đày…
tớ của ông. Phải, để rút ngắn câu chuyện, vị pháp sư mà tôi đang nói đến ấy đã
bảo chúng tôi làm một việc mà chúng tôi không thích, có thế thôi. Tại sao vậy?
Chỉ vì chúng tôi không thích, có thế thôi. Thế là vị pháp sư ấy nổi trận lôi
đình. Ở đây tôi cần lưu ý quý vị là ông ta là chủ nhân hòn đảo này và đảo chủ
hiếm khi nổi giận.

Ông là người thẳng thắn, trực tính kinh khủng, quý vị biết
đấy… nhưng để coi, tôi kể đến đâu rồi? Ổ, phải, thế là vị pháp sư ấy đi lên lầu
(quý vị phải biết là ông ta giữ tất cả những dụng cụ làm phép ở đấy, còn bọn
chúng tôi sống ở bên dưới), tôi nói, ông đi lên cầu thang và yểm bùa chúng tôi.
Biến chúng tôi thành những kẻ xấu xí. Nếu các người nhìn thấy diện mạo chúng
tôi lúc này thì các người phải cảm ơn trời cao vì đã không phải chịu cảnh này.
Các người cũng không thể tin được, trước khi trở nên xấu ma chê quỷ hờn bọn
chúng tôi đẹp như thế nào đâu. Phải, chúng tôi đã trở nên xấu xí đến nỗi chỉ
nhìn nhau thôi đã trở thành một cực hình không thể chịu đựng nổi.

Sau đó chúng tôi đã làm gì? Để tôi nói cho quý vị rõ. Chúng
tôi đơi cho đến khi theo tính toán thì đảo chủ kiêm pháp sư đã ngủ say. Thế là
buổi chiều hôm ấy, cả bọn chúng tôi rón rén đi lên đầu tìm cuốn sách pháp thuật
dày chình chịch như làm bằng đồng, để xem coi chúng tôi có thể làm được gì để
giải lá bùa xấu xí. Cả bọn rung từ đầu đến chân, mồ hôi túa ra như tắm; thôi
tôi cũng chẳng giấu làm gì, tôi đoan chắc với quý vị là chúng tôi chẳng tìm
thấy cách giải lá bùa xấu xí. Thời gian trôi qua và sợ rằng đảo chủ có thể thức
dậy vào bất cứ lúc nào – tất cả chúng tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi cũng chẳng lừa
dối quý vị làm gì – và để rút ngắn câu chuyện, thì tôi xin nói vắn tắt, dù điều
này đúng hay không đúng thì chúng tôi cũng đã thấy một phép màu làm cho người
ta trở nên trong suốt. Chúng tôi nghĩ thà trở nên vô hình còn hơn biến thành
một lũ dị hình dị tướng. Tại sao? Là bởi vì chúng tôi thích như thế hơn. Thế là
đứa con gái nhỏ của tôi, cũng trạc tuổi cô bé này, một cô bé xinh xắn trước khi
trở nên méo mó như bây giờ - nhưng ít nhất việc này cũng sớm được sửa chữa –
phải, con gái tôi nói là bùa này chỉ được hóa giải bởi một cô bé hoặc chính vị
pháp sư. Không biết các vị có hiểu tôi muốn nói gì không, chỉ có một cô bé mới
giúp chúng tôi được. Tại sao vậy? Bởi vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thế là
Clipsie của tôi đọc phép thuật, tôi cần phải nói để quý vị biết là con bé đọc
hay lắm. Phải, tất cả chúng tôi trở nên vô hình như quý vị có thể tưởng tượng
được. Tôi có thể cam đoan rằng quả là một sự nhẹ nhõm khi không phải thấy người
thân của mình trở nên xấu xí, quái dị. Đầu tiên thì là thế. Nhưng lâu rồi chúng
tôi phát chán đến tận cổ với việc trở nên vô hình vô ảnh như thế này. Còn một
việc nữa. Chúng tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện vị pháp sư (mà tôi đã đề cập
đến ở phần trước) cũng trở nên vô hình. Nhưng kể từ đấy chúng tôi không bao giờ
nhìn thấy ông ta nữa. Vì thế chúng tôi không rõ là ông đã chết, hay đã đi khỏi
hay chỉ ngồi ở trên lầu cũng trong suốt như chúng tôi. Và có lẽ cũng đang lẩn
quẩn đâu đây. Tin tôi đi, trong chuyện này có nghe ngóng cũng chẳng được tích
sự gì bởi ông ta bao giờ cũng đi chân trần, không gây nên một tiếng động nào
lớn hơn một con mèo đâu. Và tôi xin nói với quý vị rằng điều này lớn hơn điều
mà thần kinh quý vị có thể chịu đựng được.

Đấy là câu chuyện của vị thủ lĩnh, nhưng ngắn hơn nhiều bởi
vì tôi đã lược bỏ giọng phụ họa của dàn đồng ca. Thực ra ông ta không bao giờ
nói quá sáu, bảy từ mà không bị cắt ngang bởi sự đồng tinh và tán thưởng của
“đàn em” đông đảo và điều này khiến mọi người suýt nữa mất hết cả kiên nhẫn.
Khi câu chuyện kết thúc, tất cả im lặng một lúc lâu.

- Nhưng, - cuối cùng Lucy lên tiếng, - nhưng tất cả những
điều này có liên quan gì đến chúng tôi? Tôi chẳng hiểu gì cả.

- Ôi trời, tha lỗi cho tôi nếu tôi đã đi ra ngoài lề mà
không đi ngay vào điểm chính. – Giọng thủ lĩnh.

- Chính thế, chính thế. – Các giọng khác hò lên với một sự
hưng phấn quá độ. Không ai có thể khái quát mọi chuyện rõ ràng hơn, khôn ngoan
hơn. Tiếp tục đi, đại ca, tiếp tục đi.

- Vậy tôi có cần kể lại tất cả những chuyện này một lần nữa
hay không? – Giọng thủ lĩnh đề nghị.

- Ồ không, không, chắc chắn là không cần. – Cả Caspian và
Edmund cùng lên tiếng.

- Được vậy tôi đi thẳng vào đề nhé. Chúng tôi đã đợi thật
lâu đến bây giờ mới gặp một cô bé dễ thượng đến từ một vùng đất khác, đó là cô
đấy, thưa tiểu thư. Cô có thể đi lên lầu lấy cuốn sách pháp thuật, tìm được
cách hóa giải lá bùa đã khiến chúng tôi trở nên vô hình, chỉ thế thôi. Tất cả
chúng tôi đã long trọng thề là sẽ không để cho những người khách lạ đầu tiên
đặt chân lên hòn đảo này (tôi muốn nói họ phải đi cùng với một bé gái dễ thương
vì nếu không đó lại lài một vấn đề khác), chúng tôi quyết không để cho họ còn
sống sót mà rời khỏi đây nếu họ không làm cái điều tối cần thiết đối với chúng
tôi. Đó là lí do tại sao, thưa các quý khách, nếu cô bé này không hóa giải được
lá bùa, thì đối với chúng tôi, phải cắt cổ các ngài là một điều chúng tôi chẳng
muốn đâu. Đây chỉ thuần túy là công việc, như quý vị có thể thấy, hoàn toàn
không phải là một sự thù địch.

- Tôi không thấy vũ khí của các người, - Reepicheep hỏi, -
phải chăng nó cũng vô hình?

Chuột vừa nói xong thì tất cả đã nghe thấy tiếng vèo vèo
trong không khí, rồi một lưỡi mác cắm phập vào một thân cây sau lưng họ, lưỡi
vẫn còn rung lên bần bật.

- Đó là một lưỡi mác, thế đấy. – Giọng thủ lĩnh vang lên.

- Đúng thế, đúng thế, đại ca không thể nói đúng hơn được. –
Dàn đồng ca lại họa theo.

- Nó được phóng từ tay tôi. – Giọng thủ lĩnh tiếp tục. – Rời
khỏi chúng tôi, nó lập túc trở nên hữu hình.

- Nhưng tại sao ông lại muốn tôi làm việc
này? – Lucy hỏi. – Tại sao không phải là một người trong các ông? Các ông không
có một cô bé nào ư?

- Chúng tôi không dám, không dám. – Tất cả đồng thanh. –
Chúng tôi sẽ không bao giờ đi lên thang lầu nữa.

- Nói một cách khác, - Caspian nói, - các ông đòi hỏi cô bé
này phải đối mặt với những nguy hiểm mà các ông không dám để cho em gái hoặc
con gái mình làm.

- Đúng vậy, đúng vậy. – Các giọng nói reo lên hồ hởi. – Quý
khách là người có học, hẳn rồi, ai cũng có thể thấy rõ điều đó.

- Tất cả những chuyện vô nhân đạo này…, - Edmund bắt đầu
nhưng Lucy lại xen vào:

- Tôi phải đi lên lầu vào ban đêm hay ban ngày?

- Ban ngày, ban ngày, chắc chắn rồi, - giọng thủ lĩnh reo
lên, - không phải ban đêm. Không ai đòi hỏi cô làm điều này. Lên lầu vào ban
đêm? Xì.

- Được rồi tôi sẽ làm việc này. – Lucy nói. – Không, - cô bé
quay sang những người khác, - đừng cố cản tôi. Mọi người không thấy là chỉ vô
ích hay sao? Ở đây họ có hàng mấy chục người. Chúng ta không thể đánh nhau với
họ. Mặc khác đây còn là một cơ hội.

- Nhưng còn pháp sư? – Caspian hỏi.

- Tôi biết. – Lucy nói. – Rất có thể ông ta không quá xấu
như họ làm ra như thế. Bạn không có ý nghĩ rằng đây không phải là những người
dũng cảm sao?

- Chắc chắn họ cũng không lấy gì làm thông minh cho lắm. –
Eustace nói.

- Nghe đây, Lu, - Edmund lên tiếng, - chắc chắn bọn anh sẽ
không để cho em làm một việc gì như thế. Cứ hỏi Reep đi, anh chắc ông ấy sẽ nói
như thế.

- Nhưng việc này sẽ cứu sống em cũng như tất cả mọi người.
Em không muốn mình bị cắt ra từng mảnh bằng những thanh kiếm vô hình này cũng
với những người khác.

- Về điểm này nữ hoàng nói đúng. – Reepicheep nói. – Nếu
chúng ta có bất cứ sử bảo đảm nào để cứu Lucy ra khỏi trận
đánh này thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ hết sức đơn giản. Nhưng theo chỗ tôi hiểu
thì không. Việc họ đòi hỏi không xâm phạm đến danh dự của nữ hoàng mà là một
hành động anh hùng, cao quý. Nếu nữ hoàng đã quyết liều một phen với tay pháp
sư tôi không thấy có lý do gì để phản đối.

Ai cũng biết Reepicheep bình sinh không sợ bất cứ một thứ gì
trên đời và bác nói ra điều này mà không cảm thấy băn khoăn. Nhưng bọn con
trai, tất cả những người thường xuyên có những điều phải ngại thì đỏ bừng mặt
lên. Rõ ràng đây là một lí lẽ mà họ buộc phải nhượng bộ. Tiếng reo hò vang dậy
của những người vô hình nổ ra như pháo khi những người khách lạ thông báo kế
hoạch của họ và giọng thủ lĩnh cất lên (được tất cả đoàn người nhiệt thành tán
thưởng) mời những người Narnia đến ăn bữa tối và nghỉ đêm ở chỗ họ. Eustace
không muốn nhận lời nhưng Lucy nói: “Chị chắc họ không có mưu đồ gì đâu. Họ
không phải loại người đó”, và những người khác cũng đồng ý. Thế là cùng với
những tiếng rầm rập vang động (những tiếng động này còn lớn hơn khi họ đến cái
sân lát đá), tất cả quay lại ngôi nhà.

Báo cáo nội dung xấu