Biên niên sử Narnia (Tập 5: Trên con tàu Hướng Tới Bình Minh) - Chương 11

CHƯƠNG 11

Những người Ngốc -
Một chân vui vẻ

Lucy đi theo sư tử vĩ đại ra ngoài hành lang và ngay lập tức
trông thấy một ông già đi chân đất, mặc áo chùng đỏ, trên mái đầu bạc trắng là
một vòng hoa có gài lá sồi, bộ râu dài đổ đến tận thắt lưng và ông chống một
cây gậy tạc những hình thù kì lạ.

Trông thấy Aslan, ông cúi đầu chào rất thấp:

- Xin nghênh đón ngài tại một trong những ngôi nhà của ngài.

- Ông có mệt lắm không hả Coriakin, khi phải chỉ huy những
kẻ ngu ngốc mà ta đã giao cho ông ở đây?

- Không thưa ngài, - pháp sư đáp, - họ có ngu ngốc thật
nhưng là những kẻ vô hại. Tôi bắt đầu đem lòng quý mến họ. Có những lúc, có lẽ
tôi đã tỏ ra thiếu kiên nhẫn trong khi đợi đến ngày có thể chỉ huy họ bằng sự
khôn ngoan thay vì phép thuật thô thiển này.

- Tất cả đều đúng lúc, Coriakin ạ.

- Vâng tất cả đều rất đúng lúc, thưa ngài. – Pháp sư đáp. –
Ngài có muốn xuất hiện trước bọn họ không?

- Không. – Sư tử đáp với một tiếng gầm nho nhỏ trong cổ,
Lucy nghĩ điều đó có nghĩa là một tiếng cười. – Ta sẽ làm cho họ sợ đến mức mất
trí. Nhiều ngôi sao sẽ trở nên già đi và đến nghỉ ngơi ở các hòn đảo trước khi
người của ông đủ trưởng thành cho điều đó. Và hôm nay trước khi mặt trời xuống
núi ta phải đến thăm Chú lùn Trumpkin đang ngồi trong lâu đài Cair Paravel đếm
từng ngày, chờ ông chủ Caspian của mình trở về. Ta sẽ kể cho ông ta nghe tất cả
câu chuyện của các con, Lucy à. Đừng có vẻ buồn rầu như thế. Chúng ta sẽ sớm
gặp lại.

- Nhưng thưa Aslan, người gọi thế nào là sớm ạ?
– Lucy nói.

- Đối với ta lúc nào cũng là sớm cả. – Aslan nói và trong
tích tắc ông biến mất chỉ còn lại một mình Lucy với pháp sư.

- Đi rồi! – Pháp sư nói. – Chỉ còn lại cháu và ta bị bỏ lại
tiu nghỉu. Bao giờ cũng thế đấy, cháu không thể giữ chân ông ấy, không giống
như một con sư tử được thuần hóa. À mà cháu có thích cuốn sách của
ta không?

- Có nhiều phần cháu rất thích. – Lucy đáp. – Thế ông biết
là cháu ở đây từ đầu phải không ạ?

- Ồ, tất nhiên ta đã biết rõ như vậy kể từ lúc ta để cho bọn
người ngu ngốc kia tự biến mình thành vô hình và biết từ lâu rằng cháu là người
sẽ đến đây để giải thoát cho chúng. Có điều ta không biết rõ là vào ngày nào mà
thôi. Mà ta cũng không đặc biệt chú ý đến mọi chuyện vào buổi sáng hôm nay.
Cháu thấy đấy, chúng cũng làm cho ta trở nên vô hình mà ở trong tình trạng ấy
bao giờ cũng cảm thấy buồn ngủ. Woa oa, đấy ta lại ngáp nữa rồi. Cháu có đói
không?

- Dạ, có lẽ cũng hơi đói một chút. Cháu cũng không biết bây
giờ là mấy giờ ạ.

- Đi thôi! Tất cả mọi sự dịch thời gian đối với Aslan đều là
một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng trong ngôi nhà của ta ai nấy đều đói bụng vào
một giờ nhất định.

Ông dẫn cô bé đi một đoạn rồi mở rộng cánh cửa. Bước vào
trong, Lucy nhìn thấy mình trong một căn phòng tuyệt đẹp đầy hoa và chan hòa
ánh nắng mặt trời. Chiếc bàn trong phòng trống trơn nhưng đấy là một chiếc bàn
màu nhiệm và chỉ một lời của ông già, khăn bàn, ly, đĩa bằng bạc và thức ăn đã
hiện lên.

- Hi vọng đây là những món cháu thích. – Ông nói. – Ta đã cố
dành cho cháu những món cháu thích ở nơi quê nhà hơn là những món cháu có thể
gặp sau này.

- Ôi thật là những món tuyệt vời! – Lucy thốt lên, mà đúng
như thế thật, có món trứng rán, thịt cừu lạnh, thịt cừu hầm sôi sùng sục, đậu
xanh, dâu, nước chanh ép dùng trong bữa ăn và tráng miệng bằng một ly sôcôla,
riêng pháp sư thì chỉ uống rượu và ăn bánh mì. Không có gì đáng ngại về ông và
chằng bao lâu Lucy đã vui vẻ trò chuyện với ông như với một người bạn cũ.

- Khi nào phép màu sẽ phát huy tác dụng ạ? Khi nào thì những
người ngốc kia lại hiện hình ạ? – Lucy hỏi.

- Ồ, bây giờ họ đã hiện hình rồi, nhưng chắc họ vẫn còn đang
ngủ, bao giờ họ cũng đánh một giấc cho đến trưa.

- Bây giờ khi họ đã hiện hình bình thường rồi ông có làm cho
họ không còn diện mạo xấu xí nữa không? Ông sẽ trả lại cho họ gương mặt đẹp như
lúc trước chứ?

- Ồ, đấy là một vấn đề tế nhị. Cháu thấy đấy, chỉ có họ mới
nghĩ trước đây mình rất đẹp. Họ nói họ bị làm cho xấu đi, nhưng mà không phải
vậy, đó không phải là điều ta nghĩ. Nhiều người có thể nói rằng sự thay đổi là
theo chiều hướng tốt hơn.

- Nếu vậy bọn họ bị lừa dối một cách kinh khủng?

- Đúng thế hoặc ít ra là kẻ cầm đầu, hắn dạy cho bọn người
còn lại. Bọn họ bao giờ cũng tin mỗi lời hắn nói.

- Chúng cháu cũng nhận ra điều đó, tất cả sẽ tốt đẹp hơn nếu
không có hắn. Tất nhiên ta có thể biến hắn thành ra một cái gì đó hoặc thậm chí
yểm bùa đề làm cho họ không tin hắn lấy một lời nữa. Nhưng ta không thích làm
thế. Dù sao thì có một người cho ta tôn thờ cũng tốt hơn là không có ai để mà
tin yêu và nghe theo.

- Thế ra họ không ngưỡng mộ ông ư?

- Không phải ta, - pháp sư nói, - họ không thể
tôn thờ ta.

- Vậy ông làm họ trở thành xấu xí để làm gì? Cháu muốn nói
cái gì mà họ gọi là sự xấu hóa.

- À, họ không chịu làm cái điều họ được chỉ bảo với lời hơn
lẽ thiệt. Công việc của họ là làm vườn và chăn nuôi – không phải cho ta như họ
tưởng tượng mà là cho bản thân mình. Họ chẳng bao giờ thực sự làm gì nếu ta
không bắt buộc. Tất nhiên để chăm cây cối cháu cần phải có nước chứ. Có một
dòng suối rất lành ở trên đồi chảy xuống cách đây chừng nửa dặm. Từ con suối ấy
có một dòng chảy thẳng qua vườn. Tất cả những điều ta đòi hỏi ở họ chỉ là lấy
nước từ cái nhánh đó thay vì lặn lội đến tận nguồn mà mỗi ngày chỉ xách được
hai ba xô nước để tự làm khổ mình và đánh đổ mất một nửa số nước trên đường đi.
Nhưng bọn họ không thấy được vấn đề. Cuối cùng họ từ chối thẳng thừng.

- Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều ngu ngốc như vậy sao?

Pháp sư thở dài ngao ngán:

- Cháu không thể hình dung nổi những rắc rối mà họ gây ra
cho ta đâu. Vài tháng trước bọn họ đem rửa bát đĩa trước bữa ăn nói rằng sau đó
không cần phải rửa lại. Ta còn bắt gặp họ trồng khoai luộc xuống đất để khỏi
phải luộc lần nữa khi khoai đã mọc thành cây và ra củ. Một hôm có một con mèo
bị rơi vào một thùng sữa thế mà có đến hai mươi người xúm vào quấy sữa mà không
nghĩ đến chuyện bắt con mèo ra. Nhưng ta thấy cháu đã dùng bữa xong rồi. Nào,
ta đi coi xem những người ngốc này thế nào.

Họ đi vào một căn phòng khác để đầy những món đồ tinh vi khó
có thể hiểu được cách sử dụng như máy đo độ cao giữa các thiên thể, mô hình vũ
trụ, máy đo tốc độ phóng đi của tên và đạn, máy đếm nhịp thở, máy đo kinh vĩ.
Khi họ đi đến bên cửa sổ, pháp sư nói:

- Đây. Đây là những người đầu nhồi bông của cháu.

- Cháu chẳng thấy ai cả. Những cái vật như hình nấm này là
cái gì vậy ạ?

Họ đứng nhìn xuống những vật điểm lấm tấm trên thảm cỏ mượt,
trông rất giống những cây nấm nhưng mà là những cây nấm khổng lồ. Thân nấm cao
khoảng một mét, chiếc mũ nấm có đường kính tương tự. Khi  nhìn kĩ,
Lucy nhận thấy thân nấm không gắn ở giữa mũ nấm mà lại gắn vào một bên làm cho
nó có một vẻ thiếu cân bằng. Ngoài ra còn có một cái gì đó nữa – giống như một
cái bọc nhỏ - nằm trên cỏ dưới chân nấm. Thực ra, Lucy càng nhìn những vật này
kĩ bao nhiêu thì càng ít giống cây nấm bấy nhiêu. Một phần vì mũ nấm không tròn
như lúc đầu Lucy nghĩ, thực ra thì nó dài hơn là tròn và rộng dần ra ở đầu đằng
kia. Có nhiều mẫu như vậy, khoảng năm mươi hoặc hơn.

Đồng hồ điểm ba tiếng.

Đúng lúc đó một việc kỳ lạ nhất xảy ra. Mỗi cái “nấm” bất
thình lình nhảy lộn ngược lại.

Những cái bọc nhỏ nằm dưới chân nấm bây giờ lại là đầu và
thân, còn thân nấm thì lại thành chân. Nhưng lại không có hai chân cho mỗi cái
thân mà lại chỉ có một cái chân duy nhất dày chình chịch ở vị trí chính giữa
(chứ không phải một bên như một người bị cụt một chân) và ở dưới cùng là một
bàn chân to tướng – một bàn chân với những ngón chân to bè cong lên một chút
làm cho nó trông giống một chiếc canô nhỏ. Bây giờ thì nó rõ tại sao trông
giống như những cây nấm. Họ nằm ngửa, cái chân duy nhất giơ thẳng lên trời và
bàn chân tòe ra như để che nắng. Sau đó nó biết được đấy là cách nghỉ ngơi
thông thường của họ bởi vì bàn chân to như cái mũ nấm có thể che mưa che nắng
và họ nằm dưới cái chân mình cũng tựa như ta nằm trong lều.

- Ồ, đây là một điều thú vị nhất đấy! – Lucy reo lên, bật
cười khanh khách. – Có phải ông biến họ thành ra như thế?

- Đúng, đúng, ta đã làm cho những kẻ ngốc kia biến thành
những người một chân. – Pháp sư đáp. Ông cũng cười đến mức nước mắt chảy giàn
giụa trên má. – Nhưng hãy coi kìa! Đó là một việc đáng quan sát lắm. Tất nhiên
những người một chân tí hon này không đi hoặc chạy như chúng ta mà lại nhảy
tanh tách như một con bọ chét hoặc con cóc. Coi cú nhảy họ thực hiện kìa! Như
thể mỗi cái chân đều có đệm lò xo. Mỗi lần họ đáp xuống lại gây nên những tiếng
nện thình thịch như tiếng vồ đập đất vốn đã làm cho Lucy bối rối vào ngày hôm
qua. Còn bây giờ họ nhảy nhót tứ tung và í ới gọi nhau:

- Này các bạn! Chúng ta không còn vô hình nữa rồi!

- Chúng ta đã hiện hình. – Một người đội mũ đỏ có núm tua
rua nói, người này chắc hẳn là thủ lĩnh. – Và điều mà ta muốn nói là khi ta đã
hiện hình thì người này có thể nhìn rõ người kia.

- Đúng thế, đúng thế thưa đại ca. – Tất cả ồ lên. – Vấn đề
là ở chỗ đó. Không ai có cái đầu sáng suốt hơn đại ca, không ai diễn đạt điều
đó một cách giản dị hơn, đúng đắn hơn.

- Cô bé đã cho lão già một cú bất ngờ, cái cô bé ấy. – Thủ
lĩnh nói. – Lần này chúng ta đã đánh bại lão.

- Trời, đúng với những điều đàn em muốn nói làm sao! – Dàn
đồng ca phụ họa. – Bây giờ đại ca đã mạnh hơn bao giờ hết thưa đại ca. Hãy cứ
thế, cứ thế.

- Họ dám nói về ông như thế ư? – Lucy hỏi. – Thế mà mới hôm
qua họ còn tỏ ra sợ ông. Chẳng lẽ họ không biết là ông có thể nghe thấy hay
sao?

- Đó là một trong những điểm tức cười về những người ngu
ngốc này. – Pháp sư nói. – Mới một phút trước họ nói như thể ta điều hành tất
cả, nghe được mọi chuyện lớn nhỏ và cực kì nguy hiểm. Ngay sau đó họ lại nghĩ
là có thể lừa ta vào một cái bẫy mà một đứa trẻ lên ba cũng thấy sờ sờ ra. Chúa
ban phước lành cho họ.

- Họ sẽ được quay về hình dáng thích hợp chứ ạ? Ồ, cháu hi
vọng sẽ không phải là việc làm độc ác nếu cứ để họ như thế. Họ có vẻ không
phiền lòng về điều này phải không? Dường như họ rất hạnh phúc. Cháu muốn nói –
nhìn cái cách họ nhảy kia kìa. Trước kia họ thế nào ạ?

- Những người lùn bình thường chẳng dễ thương được như những
người cháu đã gặp ở Narnia đâu.

- Thật tiếc nếu đưa họ trở về với con người
cũ. – Lucy tư lự. – Họ rất vui vẻ và cũng thật dễ thương. Ông có nghĩ là có gì
thay đổi nếu cháu bảo cho họ biết điều này không?

- Ta chắc là có thể - với điều kiện cháu nhét được điều đó
vào trong đầu họ.

- Ông sẽ đi với cháu để thử xem chứ?

- Không, không. Cháu sẽ làm tốt hơn nhiều nếu không có ta.

- Cảm ơn bữa ăn trưa của ông thật nhiều. – Lucy nói rồi
nhanh nhẹn đi ra ngoài. Nó chạy như bay xuống cái cầu thang mà mới sáng nay nó
còn hồi hộp bước lên, và đâm thẳng vào Edmund đang đứng đợi ở chân cầu thang.
Tất cả mọi người đều cùng đứng với Edmund để chờ nó và lương tâm của Lucy có bị
cắn rứt ít nhiều khi nó nhìn thất những khuôn mặt lo của họ và nhận ra nó đã
quên bẵng họ trong suốt thời gian qua.

- Tất cả đều ổn. – Nó kêu lên. – Mọi chuyện đều rất tuyệt.
Pháp sư là một người trung hậu… và em đã gặp người – Aslan.

Sau đó nó lao qua chỗ họ như một ngọn gió và chạy ra vườn.
Và ở đây mặt đất rung lên với những bước nhảy, không gian ngân lên tiếng cười
nói của người một chân. Cả hai loại tiếng động đó to lên gấp đôi khi họ trông
thấy vị cứu tinh.

- Đây, cô ấy đến đây, đến đây! – Tất cả reo lên. – Ba lời
hoan hô dành cho cô gái nhỏ. Thế là cô bé đã qua mặt lão già một cách ngoạn
mục, thật thế.

- Và chúng tôi thật sự lấy làm tiếc, - thủ lĩnh nói, - chúng
tôi không thể mang lại niềm vui được nhìn thấy chúng tôi trước khi bị làm cho
xấu xí như thế này… Bởi vì… cô bé sẽ không thể tin được là có một sự khác biệt
như thế nào đâu. Sự thật là thế đấy, bây giờ thì không thể chối cãi rằng chúng
tôi là những sinh vật xấu kinh hồn, giờ thì có thể rõ chúng tôi không lừa dối
cô.

- Phải, chúng ta là thế đấy, thưa đại ca, chúng ta là thế. –
Những người còn lại ngân dài giọng trong lúc nảy lên nảy xuống như những quả
bóng đồ chơi. – Đại ca bao giờ cũng chỉ nói đúng mà thôi.

- Nhưng tôi lại không hề nghĩ như thế. – Lucy hết hơi hết
sức gào to để người một chân có thể nghe được. – Tôi nghĩ trông mọi người rất
dễ thương.

- Nghe cô ấy nói kìa, nghe kìa. – Những người một chân reo
to. – Đúng làm sao, tiểu thư nói đúng làm sao, thưa cô! Chúng tôi rất dễ
thương. Cô không thể tìm ra ai bảnh hơn. – Họ nói thế mà không hề ngỡ ngàng và
dường như cũng không nhận ra là họ đã thay đổi suy nghĩ đến 180 độ.

- Cô ấy nói… - thủ lĩnh lên tiếng, - rằng chúng ta… chúng
ta… dễ thương trước khi trở nên xấu xí đấy.

- Rất đúng, thưa đại ca, đúng là như thế. – Các giọng khác
nói ngân lên. – Đó là điều cô ấy đã nói. Chúng tôi biết cô ấy nói thế.

Không phải. – Lucy gào to. – Tôi nói lúc
này
 trông các ông rất dễ thương.

- Cô bé đã nói thế, đã nói thế, - thủ lĩnh nói, - rằng chúng
ta từng rất đẹp.

- Hãy nghe cả hai người, cả hai người. – Cả bọn ồ lên. – Đây
là một cặp dành cho nhau. Bao giờ họ cũng chỉ nói những điều đúng đắn nhất. Họ
không thể nói hay hơn được.

- Nhưng chúng tôi đang nói hai điều trái ngược nhau. – Lucy
nói, giậm giậm hai chân vì mất hết cả kiên nhẫn.

- Hai người là thế, hẳn rồi, là thế, - dàn đồng ca lại ào
lên, - chẳng có gì đối lập cả. Cứ thế đi, cứ thế đi.

- Các người thật… khiến cho người ta phát điên lên. – Lucy
nói và đành bỏ cuộc. Nhưng những người một chân có vẻ hoàn toàn hài lòng nên
quyết định rằng cuộc nói chuyện như thế là thành công. Trước khi mọi người đi
ngủ vào buổi tối hôm ấy, một chuyện khác xảy ra làm cho những người này còn mãn
nguyện hơn nữa với cái chân độc nhất của mình.

Caspian và tất cả những người Narnia đã quay trở lại bờ biển
ngay khi họ có thể để nhắn tin về cho Rhince và những người khác đang ở trên
boong tàu Hướng tới Bình minh bởi vì họ đang rất lo lắng. Tất
nhiên những người một chân đi cùng với khách, nảy lên bần bật như một quả bóng
và bao giờ cũng đồng ý với người khác bằng cái giọng nghe choang choác cho đến
lúc Eustace đau khổ thốt lên:

- Tôi chỉ muốn pháp sư làm cho họ trở nên vô thanh thay vì
vô hình. (Chẳng bao lâu sau nó đã phải hối tiếc vì đã trót nói như vậy bởi vì
sau đó nó lại phải mất công giải thích rằng vô thanh là một việc khiến bạn
không nghe thấy tiếng, và mặc dù đã bỏ nhiều công lao khó nhọc nó không bao giờ
biết chắc là nó có làm cho họ thực sự hiểu ra vấn đề không và điều làm nó bực
bội nhất là cuối cùng họ lại nói: “Ồ, cậu ta không biết cái cách mà đại ca
chúng ta thường nói. Nhưng cậu có thể học thêm, anh bạn trẻ ạ. Hãy nghe ngài đi
ngài sẽ dạy cậu cách ăn nói. Đây mới thật là người thầy dạy về hùng biện dành
cho cậu đấy!”). Khi mọi người đến bên bãi biển, Reepicheep nảy ra một sáng kiến
rất tuyệt. Bác hạ cái thuyền thúng của mình xuống rồi ngồi vào thuyền chèo cho
đến khi toàn bộ những người một chân này thích mê tơi. Sau đó bác đứng lên
thuyền và nói:

- Này những người một chân thông minh, sáng giá, các người
không cần đến thuyền đâu. Mỗi người đã có một chân thay thuyền rồi. Hãy nhẹ
nhàng nhảy xuống nước xem chuyện gì xảy ra nào.

Thủ lĩnh quay đầu lại, cảnh cáo những người còn lại là họ sẽ
thấy nước rất ướt, nhưng một hai người trẻ nhất trong bọn họ muốn thử ngay xem
sao; vài người khác theo gương họ, cuối cùng thì cả bọn làm theo. Cảnh đó diễn
ra thật thú vị. Bàn chân to tướng của họ cũng tựa như một cái bè tự nhiên hay
một con thuyền. Khi Reepicheep dạy họ cách làm mấy mái chèo thô sơ và cách chèo
thì tất cả nhất loạt chèo quanh vịnh và quanh con tàu của khách và nhìn từ xa
trông như một đội thuyền gồm toàn những chiếc canô nhỏ với một người lùn mập
mạp đứng ở phía đuôi. Tất cả bọn họ đều hò nhau bơi thuyền, các chai rượu từ
trên tàu đưa xuống như những giải thưởng, các thủy thủ cúi lom khom qua mạn tàu
cười vang cho đến khi đau cả bụng.

Những người ngốc này rất khoái chí trước một cái tên mới:
Ngốc – Một chân. Với họ dường như cái đó là một cái tên tuyệt vời mặc dù họ
không sao đọc cho đúng được. “Ốc Một chân, Ốc Muôn chân, Một quân. Đó chính là
cái từ cửa miệng để chúng ta gọi về mình”. Nhưng chẳng bao lâu họ đã ghép tên
mới với tên cũ thành ra Ngốc – Chân và đó là lý do họ có cái tên ấy trong hàng
thế kỉ sau đó.

Buổi tối hôm ấy những người khách Narnia ăn tối trên lầu với
pháp sư, Lucy nhận ra cả tầng lầu trên cùng này trông rất khác và nó không còn
cảm giác sờ sợ nữa. Những kí hiệu kì bí trên cánh cửa trông có vẻ bí ẩn nhưng
bây giờ lại có một thông điệp vui tươi, tốt lành, cả cái Gương Râu bây giờ
trông buồn cười hơn là đáng sợ. Trong bữa ăn đó, nhờ vào phép màu, mỗi người
đều có những món ăn thức uống mà mình thích nhất. Sau bữa ăn pháp sư thực hiện
một pháp thuật tuyệt vời nhất và hữu ích nhất.

Ông đặt hai tờ giấy bằng da thuộc còn để trắng lên bàn rồi
yêu cầu Drinian cho ông biết chính xác hải trình của họ cho đến tối nay. Trong
lúc Drinian nói, tất cả những điều ông mô tả hiện lên trên tấm da thuộc bằng
một nét vẽ rõ ràng cho đến khi cuối cùng mỗi tờ giấy trở thành một tấm bản đồ
Biển Đông, cho thấy vị trí của Galma, Terebinthia, Bảy Đảo, quần đảo Đơn Côi, đảo
Rồng, đảo Cháy, đảo Nước – Chết và đảo của Người Ngốc. Tất cả đều tuyệt đối
chính xác cả về kích thước lẫn vị trí. Đó là hai tấm bản đồ đầu tiên và tốt hơn
bất cứ tấm bản đồ nào ra đời sau đấy mà không có sự giúp đỡ của phép màu. Thoạt
nhìn tấm bản đồ này trông không có gì khác với những tấm bản đồ thông thường
nhưng khi pháp sư cho họ mượn kính lúp của ông, mọi người thấy những vùng núi
đồi và sông ngòi hiện lên như thật và thoắt một cái tấm bản đồ trở thành những
bức tranh hoàn hảo về những vật thật kì diệu đến nỗi bạn có thể nhìn thấy cả
các tòa lâu đài, chợ bán nô lệ và đường phố Narrowhaven, tất cả đều rõ mồn một,
bất kể là bạn ở cách nó bao xa, cũng giống như mọi vật hiện lên khi nhìn vào
kính viễn vọng. Nhược điểm duy nhất của nó là đường giáp giới với biển còn chưa
hoàn thiện bởi vì bản đồ chỉ thể hiện những gì mà Drinian chính mắt trông thấy.
Khi vẽ xong, pháp sư giữ một bản, còn một bản thì tặng cho Caspian và kể từ đấy
nó vẫn được treo trong phòng cơ mật của nhà vua ở lâu đài Cair Paravel.

Pháp sư không nói gì cho họ biết về biển và đất liền nằm xa
hơn về phía đông. Tuy vậy, ông cho  họ biết bảy năm về trước ông có
thấy một con tàu Narnia đi qua vùng biển của ông, trên boong tàu có ngài
Revilian, Argoz, Mavramorn và Rhoop: như vậy, họ suy đoán người đàn ông vàng mà
họ trông thấy nằm trong hồ Nước – Chết có khả năng là ngài Restimar.

Ngày hôm sau, pháp sư dùng pháp thuật sửa chữa lại những chỗ
hư hỏng ở đuôi tàu do rắn biển gây nên, ông còn tặng họ nhiều món quà hữu ích
khác. Đó là một cuộc chia tay lưu luyến bịn rịn nhất. Khi con tàu đã nhổ neo
vào hai giờ chiều, tất cả những người Ngốc – Chân đều bơi ra ngoài vịnh tiễn,
họ reo hò ầm ĩ cho đến khi con tàu đi ra khỏi tầm nghe.

Báo cáo nội dung xấu