Hãy nhắm mắt khi anh đến (Tập 2) - Chương 71 - 72
Chương 71
Nửa tháng sau, trên chuyến bay tới California, Bạc Cận Ngôn
nhàn nhã ngồi tựa vào sofa ở khoang hạng nhất, nhìn Giản Dao ngồi bên cạnh đang
trộn sa lát cá ngừ California và phết mứt hoa quả vào lát bánh mì cho anh. Phó
Tử Ngộ không chịu nổi, ôm trán, nói: “Cậu không có tay hay sao?”
Bạc Cận Ngôn liếc xéo bạn, anh không tranh cãi mà tiếp tục
thưởng thức nhất cử nhất động của Giản Dao.
Giản Dao chỉ mỉm cười. Thái độ này của anh không hẳn là ấu
trĩ, mà là nhu cầu tự nhiên. Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ thỏa mãn anh. Chỉ cần chiều
anh một chút là có tác dụng khích lệ rất lớn, vậy thì sao cô không làm? Hơn nữa,
đây chẳng phải việc khó khăn gì, cô rất sẵn lòng khiến người yêu vui vẻ.
Người ngồi bên cạnh Phó Tử Ngộ là Doãn Tư Kỳ. Chứng kiến cảnh
tượng này, cô chỉ cười cười, sau đó tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Nghĩ đến
vị hôn phu không biết sống chết thế nào, trong lòng cô hết sức trống trải.
An Nham ngồi ở góc xa nhất. Anh ta chẳng để ý đến mọi người,
mở laptop chơi game để giết thời gian.
Vụ án Tạ Hàm tiến triển không thuận lợi, bởi vì ở bất cứ quốc
gia hay khu vực nào, việc điều tra tầng lớp nhà giàu luôn gặp khó khăn và trở
ngại. Chưa nói đến những vấn đề riêng tư như con riêng, tài sản phân tán, chỉ
riêng số lượng người giàu che giấu tài sản cũng không bao giờ thống kê hết.
Sở dĩ Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tới Mỹ là bởi vì họ nhận được
thông tin từ giáo sư từng hướng dẫn Bạc Cận Ngôn. Vị giáo sư này cũng quan tâm
đến vụ án Tạ Hàm. Ông đột nhiên nhớ ra, mấy năm trước từng có người gửi thư nặc
danh cho ông, đưa ra một số quan điểm sắc bén và cực đoan về tâm lý học tội phạm.
Ông cho rằng giọng điệu và cách dùng từ ngữ trong bức thư rất phù hợp với chân
dung của Tạ Hàm. Ông vẫn còn giữ những bức thư này, muốn Bạc Cận Ngôn về Mỹ trực
tiếp thảo luận.
Bởi vì có thể dính dáng đến giám định dấu vân tay và đối chiếu
chân dung nên An Nham cũng đi cùng. Anh ta giống Bạc Cận Ngôn, cũng là giảng
viên thỉnh giảng, chuyên gia do Bộ Công an đặc biệt mời về, không thuộc biên chế
của ngành cảnh sát. Vì vậy, anh ta cũng xuất cảnh với tư cách học giả đi giao
lưu như Bạc Cận Ngôn.
Phó Tử Ngộ và Doãn Tư Kỳ về Mỹ đón Giáng sinh. Vệ sĩ riêng của
Doãn Tư Kỳ phụ trách bảo vệ sự an toàn của mọi người.
Bây giờ đã là đầu đông, sân trường đầy lá rụng, các tòa nhà
đứng trang nghiêm, như tỏa ra không khí đìu hiu, lạnh lẽo.
Giản Dao đi bên cạnh Bạc Cận Ngôn. Ngắm gương mặt nhìn
nghiêng của anh, tâm trạng của cô cũng trở nên nhẹ nhõm.
Khi bạn yêu một người, bất cứ chuyện gì, bất cứ nơi nào liên
quan đến đối phương, bạn đều cảm thấy có ý nghĩa, ngay cả những gương mặt không
cùng chủng tộc xa lạ ở xung quanh cũng trở nên thân thiết.
“Em nhìn gì vậy?” Bắt gặp ánh mắt của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn
hỏi cô, giọng nói vui vẻ.
“Nơi này không tồi.” Giản Dao đáp.
“Thật sao?” Bạc Cận Ngôn nói. “Giảng đường quá xấu, người vừa
đông vừa ồn ào. Điều duy nhất có thể chấp nhận là ngành tâm lý tội phạm ở đây đứng
đầu cả nước Mỹ.”
Giản Dao: “...”
Phó Tử Ngộ đi sau ngược lại rất phấn chấn, anh nhiệt tình giới
thiệu với cô và An Nham một số cảnh quan nổi tiếng trong trường. Bạc Cận Ngôn,
Giản Dao và An Nham chỉ ở lại Mỹ hai ngày rồi quay về Hồng Kông tiếp tục phá
án. Vì vậy, tối nay mọi người cùng nhau ăn cơm.
Đi sau bọn họ là năm vệ sĩ. Do cảnh sát Trung Quốc không thể
tùy tiện cử người ra nước ngoài bảo vệ bọn họ nên Bạc Cận Ngôn đề nghị Doãn Tư
Kỳ điều vệ sĩ của cô. Cả đoàn người nhanh chóng đến tòa văn phòng. Bạc Cận Ngôn
dừng bước, quay đầu, hôn phớt lên má Giản Dao, sau đó nói với Phó Tử Ngộ: “Hãy
bảo vệ cô ấy.”
Phó Tử Ngộ nhún vai. “Cậu vào trong đó mấy phút?”
Bạc Cận Ngôn điềm nhiên đáp: “Tôi đã hứa với cô ấy, trong thời
gian phá án, tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy 24/24.”
Phó Tử Ngộ hỏi lại: “Cậu có thể nói những lời buồn nôn hơn
không?”
Giản Dao đỏ mặt, đẩy Bạc Cận Ngôn. “Anh mau đi đi!”
Bạc Cận Ngôn nhìn cô, cười cười.
Bởi vì đây là vấn đề nhạy cảm lại dính dáng đến hai nước
Trung - Mỹ nên Giáo sư của học viện chỉ định gặp một mình Bạc Cận Ngôn, để
tránh xảy ra phiền phức. Khi Bạc Cận Ngôn biến mất ở cửa tòa nhà văn phòng, ba
người còn lại ngồi trên chiếc ghế dài chờ đợi. Mấy vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh
thu hút sự chú ý của không ít sinh viên.
Mọi người trò chuyện một lúc, chợt nhìn thấy một chiếc xe
mui trần màu champagne và một chiếc Hummer từ từ đi dưới bóng cây trong sân trường
về phía bọn họ. Phó Tử Ngộ huýt một tiếng sáo. Hai xe ô tô dừng lại ở bãi đỗ
cách đó năm mươi mét, Doãn Tư Kỳ xuống xe trong sự vây quanh của mấy vệ sĩ. Cô
đến đón mọi người đi ăn tối. Thực tế, từ lúc Doãn Tư Kỳ sang Hồng Kông, Giản
Dao và Bạc Cận Ngôn cũng không gặp cô nhiều. Giờ nhìn thấy vẻ tiều tụy của cô,
Giản Dao bỗng cảm thấy xót xa.
Doãn Tư Kỳ tiến lại gần, câu đầu tiên cô nói với Giản Dao
là: “Có người muốn nói chuyện với cô.”
Giản Dao hơi ngạc nhiên, Doãn Tư Kỳ mỉm cười, liếc qua hai
người đàn ông. “Chúng ta đi sang bên kia nói chuyện.” Cô ra hiệu cho Giản Dao
đi cùng.
Phó Tử Ngộ lên tiếng: “Này, em trai chị đặc biệt nhấn mạnh,
không được để cô ấy rời khỏi tầm mắt của tôi nửa bước. Chị định đưa cô ấy đi
đâu vậy?”
Doãn Tư Kỳ lườm anh. “Cậu có đi cùng không?”
Phó Tử Ngộ đứng dậy, đi theo hai người phụ nữ.
Giản Dao và Doãn Tư Kỳ quay về ô tô, Phó Tử Ngộ đứng bên
ngoài ngó nghiêng. Doãn Tư Kỳ đưa máy di động cho Giản Dao. Điện thoại kết nối,
Giản Dao giật mình khi biết người ở đầu máy bên kia là bố của Bạc Cận Ngôn.
“Cháu chào bác!” Cô lễ phép chào hỏi.
Người đàn ông cất giọng lãnh đạm: “Chào cô, nghe nói cô là
trợ lý của Cận Ngôn?”
“Vâng ạ!” Sau giây phút căng thẳng, Giản Dao lấy lại giọng
nói bình tĩnh và nhã nhặn.
“Thằng này chẳng bao giờ báo trước, nếu không phải Tư Kỳ
nói, tôi còn không biết nó đã về nước. Tối nay, tất cả về nhà ăn cơm.”
Giản Dao bất giác mỉm cười. “Vâng ạ! Cháu sẽ chuyển lời tới
anh ấy.”
Hai bố con quả là giống nhau.
Trong lúc Giản Dao nói chuyện điện thoại, Doãn Tư Kỳ cầm túi
xách, đẩy cửa xuống xe, đi tới chỗ tòa kiến trúc nhỏ màu trắng ở bên cạnh. Tầng
một của tòa kiến trúc có nhà vệ sinh công cộng. Hai vệ sĩ đi theo cô. Phó Tử Ngộ
dõi theo bóng lưng Doãn Tư Kỳ, cũng không mấy bận tâm. Bạc Cận Ngôn giao nhiệm
vụ bảo vệ bạn gái cho Phó Tử Ngộ, anh không có sức lực lo cho người phụ nữ thứ
hai. Hơn nữa, Doãn Tư Kỳ đi đâu cũng có vệ sĩ riêng, không cần ai bận tâm.
An Nham vẫn ngồi trên chiếc ghế dài, anh ta mở máy tính, xem
xét một số tài liệu.
Bây giờ là buổi trưa, sân trường tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Rất nhiều sinh viên đi qua đi lại, cảnh tượng yên tĩnh mà tràn đầy sức sống.
Đây là lần đầu tiên Giản Dao nói chuyện điện thoại với bố của Bạc Cận Ngôn. Cô
cảm thấy hơi đột ngột nhưng cũng rất vui vẻ. Nghe ông hỏi thăm tình hình con
trai bằng giọng lãnh đạm, Giản Dao không nhịn được cười. Thỉnh thoảng, cô nhướng
mắt nhìn tòa văn phòng cách đó không xa, cửa kính lấp lánh dưới ánh mặt trời,
cũng không biết Bạc Cận Ngôn nói chuyện với Giáo sư đến đâu rồi.
Đang nhàn rỗi đứng bên ngoài xe ô tô, Phó Tử Ngộ đột nhiên
phát hiện điều gì đó bất thường ở tòa nhà thấp cách chỗ anh mấy chục mét.
“Trời ơi, có người bị thương!” Một người hét lớn tiếng, nhiều
sinh viên chạy đến, Phó Tử Ngộ giật mình, anh dõi mắt về nơi đó, bắt gặp một cô
gái đang nằm ở cửa ra vào, bên cạnh có vết máu. Qua bộ quần áo của người đó, có
thể nhận ra là Doãn Tư Kỳ.
Phó Tử Ngộ kinh hãi, lập tức chạy đến. Hai vệ sĩ đứng bên cạnh
xe ô tô cũng xông tới. “Chủ tịch!”
An Nham ngồi cách đó không xa, phát hiện động tĩnh bất thường,
lập tức đứng dậy, chạy về bên này, đồng thời rút máy di động gọi điện.
Mới chạy vài bước, Phó Tử Ngộ chợt dừng lại. Vừa định quay đầu
về phía Giản Dao, anh đột nhiên nghe thấy hai tiếng “bụp bụp” rất nhẹ. Ngực
trái và bụng phải của anh đồng thời bị một vật đâm mạnh vào.
Đó là... đạn. Phó Tử Ngộ từ từ cúi đầu, máu đỏ đã thấm đẫm
áo vest của anh.
Giản Dao đang gọi điện thoại, cô chợt phát hiện điều bất thường
ở bên ngoài ô tô, bóng người không ngừng di chuyển. Cô ngẩng đầu, sững sờ khi bắt
gặp cảnh tượng trước mắt. Mọi người chạy rầm rập, Phó Tử Ngộ ở vị trí gần xe ô
tô nhất như hóa đá, sau đó từ từ ngã xuống đất.
Giản Dao hốt hoảng, cô vừa định buông điện thoại, đẩy cửa xuống
xe thì cánh cửa ở vị trí ghế lái đột nhiên mở ra, một người đàn ông nhanh chóng
ngồi vào bên trong.
Tất cả xảy ra rất nhanh, trong vòng không quá một phút.
Bạc Cận Ngôn đứng trong văn phòng Giáo sư, xem hết những bức
thư đáng ngờ. Trực giác báo cho anh biết, đây chính là nét chữ của Tạ Hàm. Về
việc trên lá thư có dấu vân tay hay không, có thể lần ra đối tượng qua dấu bưu
điện, lát nữa An Nham sẽ đi xác nhận. Anh bỏ lá thư vào túi áo, chào tạm biệt
Giáo sư, dặn ông chú ý an toàn. Khi đi đến cầu thang, nhịp tim Bạc Cận Ngôn bỗng
dưng không ổn định. Điều này khiến anh hơi bất ngờ, trực giác thôi thúc anh rảo
bước nhanh ra ngoài.
Vẫn còn chưa đến cửa, Bạc Cận Ngôn đã nghe thấy tiếng lao
xao ở bên ngoài. Mặt biến sắc, anh chạy như bay ra khỏi tòa nhà.
Dưới ánh nắng chói chang, quảng trường trước khu giảng đường
đã vô cùng hỗn loạn. Tại tòa kiến trúc bên cạnh quảng trường tụ tập đông người.
Doãn Tư Kỳ nằm nghiêng dưới đất, trên bụng cắm một con dao. Có người nói: “Là tự
tử... Tôi nhìn thấy cô ta tự đâm vào bụng mình.”
Bên cạnh bãi đỗ xe cách đó không xa, Phó Tử Ngộ nằm ngửa mặt
trên mặt đất, người run rẩy, áo vest loang vết máu. An Nham ngồi xổm bên cạnh,
ra sức đè lên vết thương của anh. Anh ta ngẩng mặt nhìn Bạc Cận Ngôn, vẻ mặt lạnh
lẽo.
Sắc mặt Bạc Cận Ngôn trở nên băng giá trong giây lát. Anh
nhìn chỗ Doãn Tư Kỳ và Phó Tử Ngộ. Sau đó, anh quay người một vòng, lại thêm một
vòng, tìm kiếm hình bóng Giản Dao. Lần đầu tiên trong đời, Bạc Cận Ngôn có cảm
giác trái tim anh như ngừng đập. Anh nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình. Nỗi
đau đớn khó diễn tả như sóng lớn dấy lên trong lòng, tốc độ còn nhanh hơn cả tư
duy và ý thức của anh.
Khi Giản Dao tỉnh lại, đập vào mắt cô đầu tiên là cánh cửa
kim loại. Trên đỉnh đầu cô, đèn sáng trưng. Cô đang ở trong một phòng giam nhỏ,
nằm trên chiếc giường sắt duy nhất trong phòng, chân tay nặng như đeo cùm. Giản
Dao hơi cử động, liền nghe thấy tiếng loạt xoạt, bốn sợi dây xích dài trói chân
tay cô.
Nỗi khiếp sợ nhấn chìm cô trong giây lát. Giản Dao cảm thấy
mỗi tấc da trên cơ thể mình bắt đầu nhói đau. Đó là vì hoảng sợ, là vì nỗi đau
đớn và tuyệt vọng mà cô có thể đoán được nó sắp xảy đến với mình. Lồng ngực cô
như bị nhét một tảng đá lớn, căng cứng, không còn cảm giác. Hơi thở của cô cũng
trở nên yếu ớt.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Nhớ tới gương mặt tuấn tú và nụ
cười nhàn nhạt của Bạc Cận Ngôn hồi trưa, cô có cảm giác như cách một đời.
Mẹ, Giản Huyên, Huân Nhiên.
Và Cận Ngôn. Em... em có thể không bao giờ gặp lại anh nữa.
Không biết bao lâu sau, từ bóng tối vang lên tiếng bước chân
nhẹ nhàng và giọng đàn ông ngâm nga khe khẽ, mỗi lúc một gần.
Hắn... đến rồi.
Giản Dao hết nhắm mắt lại mở mắt, gương mặt tái nhợt. Cô ngồi
dậy, từ từ quay người về nơi phát tiếng động. Dưới ánh đèn sáng, hắn từ bóng tối
đi ra ngoài. Hắn mặc áo sơ mi và quần âu đơn giản, thân hình cao lớn, cân đối.
Dưới mái tóc ngắn đen nhánh là gương mặt trắng trẻo, mịn màng, không hề có dấu
vết ngụy trang. Đôi mắt đen đang hướng về phía cô, khóe mắt cong lên để lộ ý cười.
Giản Dao giật mình. Một số hình ảnh vụt qua trong đầu cô, mơ
hồ, hốt hoảng, lộn xộn... sau đó dừng lại. Thì ra cô đã từng gặp hắn. Bây giờ
cô đã được nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. Hắn sẽ không để cô sống sót.
Chương 72
“Thình thịch, thình thịch...” Theo tiếng động nặng nề, mấy
ngọn đèn trong phòng đồng thời bật lên. Ánh sáng chói mắt ập đến khiến Giản Dao
lập tức nhắm mắt.
Tạ Hàm bật cười. Tiếng cười của hắn vang vang và vui vẻ, giống
một cậu bé giở trò tai quái.
Một lúc sau, Giản Dao mới từ từ mở mắt. Dưới luồng ánh sáng
cực mạnh, gương mặt cô trắng ngần, sạch sẽ, đôi mắt đen vô cùng tĩnh lặng. Cho
dù đang ở trong lồng giam, người cô vẫn toát ra vẻ thuần khiết đẹp đẽ và bình
thản.
Tạ Hàm thu lại ý cười. Hắn sải bước dài, đi đến chỗ lồng
giam, nhìn cô bằng ánh mắt hưng phấn. “Đây đúng là thời khắc đáng xúc động...
Jenny, tôi hy vọng được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên gương mặt cô biết
bao.”
Giản Dao vẫn lặng thinh, như không nghe thấy lời nói của hắn.
Cô đảo mắt một vòng, quan sát tình hình xung quanh.
Đây là một nhà kho rất lớn, xung quanh xếp đầy container
ngay hàng, thẳng lối, khoảng đất trống ở giữa rộng bằng một sân bóng rổ, trên
trần nhà lắp một hàng đèn chiếu, khiến không gian trống như một sân khấu. Lồng
sắt nhốt cô ở chính giữa sân khấu này.
Trên mặt đất trống cách mười mấy mét ở phía trước bày một bộ
sofa, tủ rượu, giá sách, ti vi và một cái giường. Tất cả chỉ có hai màu đen và
trắng. Đồ đạc đơn giản, trên bàn có một ly rượu vang uống dở, áo vest vắt trên
sofa. Đây rõ ràng là nơi hắn sinh sống, cũng là nơi giam giữ cô.
Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có Tạ Hàm và Giản Dao yên lặng
mặt đối mặt tại một nơi không ai biết đến. Cuối cùng, Giản Dao cũng không thể
né tránh ánh mắt của Tạ Hàm. Nhưng đôi mắt này không giống bất cứ tên giết người
hàng loạt nào mà cô từng gặp.
Đôi mắt của Tôn Dũng, thủ phạm vụ “Cỗ máy giết người” trống
rỗng và mang vẻ chế giễu, dù bị bắt nhưng hắn không hề tỏ ra căng thẳng và ăn
năn. Ánh mắt của Chương Thành, hung thủ sát hại hai gia đình, tương đối cố chấp.
Thậm chí, ngay cả ánh mắt của Tommy cũng thâm trầm và lạnh lẽo... Từ trong cốt
tủy của bọn họ tỏa ra sự một sự ngông cuồng và tê liệt. Nhưng người đàn ông
đang đứng trước mặt cô, có thể coi là tên giết người hàng loạt hung tàn nhất thế
kỷ này, thầy hướng dẫn của tên ăn thịt người Hoa tươi, trông giống một thanh
niên điển trai, thanh tú. Đôi mắt hắn đen nhánh và ôn hòa, tựa như dòng suối
trong vắt.
Vì vậy, lúc hắn chạy đến trước mặt cô và Bạc Cận Ngôn, đóng
một vai xoàng xĩnh, đích thân khởi động trò chơi giữa hắn và anh mà không bị bất
cứ người nào phát giác.
“Cô nhớ ra rồi à?” Hắn hỏi, giọng điệu hết sức nhã nhặn.
Giản Dao nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không trả lời.
Đó là người “cảnh sát khu vực” phát hiện ra hung thủ và là
người đầu tiên đến ngôi nhà đầy vết máu của Tôn Dũng. Hắn chạy đến trước mặt bọn
họ báo cáo tình hình. Khi hắn ngẩng đầu, dưới cái mũ cảnh sát rộng là gương mặt
trẻ trung, trắng trẻo. Vẻ mặt của hắn hết sức nghiêm túc.
“Đúng như anh nhận định, chúng tôi tìm thấy “cỗ máy giết người”
trong phòng ngủ.”
Tạ Hàm đột nhiên lên tiếng, hắn dùng giọng điệu đó, lặp lại
câu nói của ngày hôm đó, giống như đuổi theo hồi ức của cô. Trong mắt hắn
thoáng hiện ý cười, hắn tiếp tục thốt ra lời:
“Phó giáo sư Bạc, tôi phát hiện thấy chữ viết bằng máu dưới
gầm giường…”
“Chúng tôi còn phải tiến hành kiểm tra toàn bộ ngôi nhà.”
...
Sau đó thì sao? Sau đó hắn còn xuất hiện không? Giản Dao nhướng
mắt, bắt gặp ý cười càng sâu hơn trên gương mặt Tạ Hàm.
Còn nhiều. Ví dụ, người qua đường đi lướt qua vai cô và Bạc
Cận Ngôn, người bảo vệ trong khu chung cư của bọn họ, nhân viên chuyển phát
nhanh. Thậm chí, trong những hành động vây bắt quy mô lớn, hắn đều dễ dàng hóa
trang thành cảnh sát khu vực để tiếp cận bọn họ. Hắn luôn ở bên cạnh họ. Chỉ là
biển người mênh mông, kể cả Bạc Cận Ngôn cũng khó phát hiện ra hắn.
Nếu bây giờ cô có thể nói cho anh biết tướng mạo thật sự của
hắn thì tốt biết mấy! An Nham sẽ kiểm tra toàn bộ hệ thống camera giám sát ở Đại
lục, Hồng Kông và nước Mỹ, thế nào cũng phát hiện ra tung tích của hắn. Dù
thông thạo thuật hóa trang, hắn cũng không thể suốt ngày đeo mặt nạ ra đường. Đến
lúc đó hắn có thoát đằng trời.
Nhưng bây giờ...
“Ok, cô đói chưa?” Tạ Hàm lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ
của Giản Dao. “Để phụ nữ nói chuyện với cái bụng trống rỗng không phải là thói
quen tốt. Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện, được không?”
Giản Dao vẫn lặng thinh.
Cô nhớ hơn chục ngày trước, Bạc Cận Ngôn hỏi Lý Huân Nhiên,
tại sao Tạ Hàm không giết anh. Lúc đó, Lý Huân Nhiên trả lời thế nào nhỉ?
“Việc gì tôi cũng làm trái ý hắn, không cho hắn tìm thấy một
chút vui vẻ từ con người tôi.”
“Không ăn cơm, không nói chuyện, để mặc hắn hành hạ, để mặc
hắn mắng chửi hay tươi cười, luôn coi hắn không tồn tại.”
Lúc đó, Bạc Cận Ngôn nhận xét: “Cách làm của anh hơi ngu xuẩn
nhưng cũng coi như có tác dụng.”
Trầm mặc trong giây lát, Giản Dao ngẩng đầu nhìn Tạ Hàm. Cuối
cùng, cô cũng có phản ứng đầu tiên: “Được, tôi đói rồi.”
Tạ Hàm mỉm cười, đôi mắt hắn ngày càng thâm trầm và vui vẻ.
“Đúng là một…” Hắn từ tốn lên tiếng. “… cô gái dũng cảm.”
Đèn bật sáng trưng, bên cạnh còn có một bộ loa đang phát dạ
khúc du dương. Cả nhà kho không có cửa sổ, không nhìn thấy ánh sáng ở bên
ngoài, cũng không nghe thấy tiếng động khác. Đây là không gian hoàn toàn khép
kín, là thế giới bóng tối thuộc về hắn.
Giản Dao ngồi xuống sofa. Chân tay cô bị khóa xích sắt, cổ
cũng bị buộc sợi dây xích dài, như xích một con vật. Đầu kia của sợi dây được Tạ
Hàm móc vào giá treo quần áo sau lưng hắn. Hắn đang xắn tay áo sơ mi, bỏ đồ ăn
từ một cái tủ nhỏ lên bàn.
Rượu vang, nến, bít tết, sa lát, bánh ngọt phô mai... Tạ Hàm
bày từng đĩa lên bàn, hắn còn giúp Giản Dao trải khăn ăn, bày dao dĩa. Giản Dao
ngồi bất động, im lặng quan sát bộ dạng thư thái của hắn. Cô cứ im lặng, ngoan
ngoãn vâng lời, không chọc giận hắn, không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào. Bởi vì Bạc
Cận Ngôn từng phân tích, cảm xúc của Tạ Hàm với đàn ông là chinh phục và cướp
đoạt. Vì vậy, sự phản kháng quật cường của Lý Huân Nhiên tuy khiến anh bị hắn
ngược đãi tàn nhẫn hơn nhưng bởi vì hắn chưa chinh phục được nên anh mới bảo
toàn tính mạng. Phụ nữ thì khác, lặp lại cách làm của Lý Huân Nhiên thì chỉ e hậu
quả sẽ trái ngược. Mặc dù hiện tại Tạ Hàm trông rất ôn hòa và bình thản nhưng
trong nội tâm hắn ẩn giấu nỗi căm hận sâu sắc. Hắn hận phụ nữ nên bất cứ sự phản
kháng nào cũng sẽ kích thích ham muốn giết chóc mãnh liệt trong hắn. Một khi bị
kích thích, hắn thậm chí không có lòng nhẫn nại thưởng thức quá trình hành hạ
cô. Hắn sẽ không đợi đến vòng đấu tiếp theo với Bạc Cận Ngôn mới dùng cô để tạo
đòn đả kích nặng nề cho Bạc Cận Ngôn. Chỉ cần cô chọc giận hắn, hắn sẽ giết chết
cô bất cứ lúc nào. Vì vậy cô phải nhẫn nhịn, bằng mọi giá.
Tuy nhiên, Tạ Hàm càng nho nhã, lịch thiệp, Giản Dao càng cảm
thấy điều chờ đợi cô sẽ là sự hành hạ ngược đãi tàn khốc hơn các nạn nhân trước
kia. Bởi vì cô là người phụ nữ của Bạc Cận Ngôn nên trong lòng hắn, cô giống một
bữa ăn thịnh soạn, cần từ từ thưởng thức.
Giản Dao chỉ còn cách chịu đựng, hơn nữa, nhiều khả năng sẽ
phải chịu đựng rất lâu. Cô nhất định phải bảo toàn mạng sống cho đến khi Bạc Cận
Ngôn tìm ra mình. Dù bị hành hạ ra sao, cô cũng phải sống để quay về bên anh.
Nếu cô chết, Bạc Cận Ngôn sẽ cô độc. Người như anh, nếu chỉ
còn lại một mình, anh sẽ làm thế nào để sống nốt quãng đời còn lại? Anh sẽ
không quên cô. Anh sẽ không nhắc đến cô với bất cứ người nào, nhưng anh sẽ sống
cô độc, không ai có thể bước vào cuộc đời anh, cũng không ai có thể ở bên anh
trọn đời. Làm sao cô có thể để chuyện đó xảy ra? Người đàn ông cô yêu nhất, người
yêu duy nhất của cô, cô và anh sao có thể đánh mất đối phương?
Khi ý nghĩ này vụt qua trong đầu, Giản Dao đột nhiên trở nên
kiên định, một sức mạnh vững chắc như dâng tràn, đẩy lùi nỗi tuyệt vọng và sợ
hãi. Cô lặng lẽ quan sát Tạ Hàm. Hắn đã chuẩn bị xong đồ ăn, ngồi xuống vị trí
đối diện cô, thong thả cầm ly rượu vang. Giản Dao im lặng vài giây, sau đó cô
giơ tay nâng ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly với hắn, đưa lên miệng, nhấp một ngụm.
Qua ly thủy tinh, cô nhìn thần sắc mang hàm ý nào đó của Tạ Hàm ở phía đối diện.
Bữa ăn này rất yên tĩnh và chậm rãi. Tạ Hàm không nhiều lời,
chỉ thỉnh thoảng giới thiệu với Giản Dao món ăn này, món ăn kia là do đầu bếp
trưởng khách sạn nào đó làm. Còn Giản Dao chỉ gật đầu, trả lời ngắn gọn. Sự
bình tĩnh của Giản Dao khiến ánh mắt Tạ Hàm ngày càng thâm trầm. Có lúc, hắn thậm
chí buông dao dĩa, nhìn chằm chằm cô mấy phút mà không lên tiếng. Bị hắn chiếu
tướng, sống lưng Giản Dao lạnh toát, nhưng cô cúi đầu, tiếp tục ăn, coi hắn như
không tồn tại.
Cuối cùng, bữa ăn cũng kết thúc. Tạ Hàm đứng dậy, đi vòng
qua bàn ăn, đến trước mặt Giản Dao. Lòng bàn tay Giản Dao bắt đầu rịn mồ hôi.
Cô ngồi bất động.
Tạ Hàm ngồi xổm xuống trước mặt Giản Dao. Ánh mắt sáng ngời
của hắn dừng lại trên mặt cô. Giản Dao không thể né tránh, đành nhìn vào mắt hắn.
Ở cự ly gần, dung mạo của hắn trông càng trắng trẻo, thanh tú dưới ánh đèn.
Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc lâu, nhịp tim của Giản
Dao bắt đầu không ổn định.
Tạ Hàm đột nhiên nhếch miệng cười. Hắn giơ tay, mở ngăn kéo
bàn, rút ra một ống tiêm chứa đầy dung dịch. Sau đó, hắn quay đầu nhìn cô. Giản
Dao hóa đá, hắn cầm một tay cô. Ngón tay người đàn ông vô cùng lạnh giá. Hắn
cúi đầu xem xét mạch máu trên cánh tay xanh xao của cô, sau đó chọc mũi kim, từ
từ tiêm.
“Chúng ta bắt đầu vui vẻ nhé!”