Bích Huyết Kiếm - Chương 02 phần 1
Hồi
2: Tám phương hội anh tuấn
Ngày hôm sau là ngày Tết Trung thu, nên hôm đó Triều
Tôn với Bàng Cử theo mọi người lên núi thật sớm. Khi đi tới lưng núi thì vừa
đúng giờ ngọ đã có mười mấy người khiêng sẳn cơm nước ở đó chờ đợi rồi, nhưng
các món ăn đều là món chay hết. Mọi người ăn uống xong, nghỉ ngơi một lát rồi lại
tiếp tục đi luôn.
Từ chỗ nghỉ chân lên tới đỉnh núi, suốt dọc đường đều
có trạm canh và khám xét rất nghiêm ngặt. Khi bị khám xét tới bọn Triều Tôn ba
người, thì Trọng Thọ tiến lên gật đầu một cái, người canh gác để cho đi qua. Triều
Tôn nghĩ thầm: nguy nan thật, nếu tối hôm qua không trò chuyện với Trọng Thọ
thì ngày hôm nay chưa biết số phận mình sống chết ra sao?
Đến lúc chiều tà mới lên tới đỉnh núi. Mấy trăm hảo
hán, cao có, thấp có, đã xếp hàng đứng nghênh tiếp mọi người. Có một người vừa
cao vừa mập, vạm vỡ khác thường, hình như là thủ lĩnh của nhóm người ra đón, thấy
Tổ Trọng Thọ, vội tiến tới đó chào. Rồi, hai người dắt tay nhau cùng đi vào
trong nhà.
Triều Tôn thấy trên núi thưa thớt có mấy chục nóc
nhà. Căn lớn nhất hình như là một ngôi chùa hoặc miếu. Những căn nhà đó không
phải là nhà thường dân, mà cũng không giống sơn trại nào của giặc cướp. Vì
không có một căn nào xây lầu canh pháo lũy cả.
Ở dưới núi, Bàng Cử đã thấy kiểu cách của các người ấy
khác những đám giặc cỏ mọi nơi, thì chắc trên sơn trại thế nào cũng hùng vĩ lạ
thường, nhưng có ngờ đâu lại sơ sài nghèo nàn đến thế! Chàng phân vân không hiểu
những người này là hạng người gì?
Chàng nghĩ thầm: mình lăn lộn trong đám giang hồ chẳng
gì cũng đã được mấy năm trường. Việc gì chẳng mục kích qua? Trường hợp nào chẳng
có mình dự qua? Nhưng lần này có điều lạ nhất là những người này phần nhiều ở
nơi xa xôi hàng nghìn vạn dặm tới. Khi gặp nhau, thái độ của họ thân mật như
anh em ruột thịt, mà sắc mặt thì buồn bực phẫn uất, không thấy một người nào
tươi cười vui mừng cả?
Triều Tôn và ba người được dẫn vào nghỉ một căn
phòng nhỏ. Một lát sau, có người bưng cơm nước tới. Có bốn món chay và hơn 20
cái bánh mì hấp (người phía Bắc Trung Hoa
ăn bánh mì hấp thay cơm). Đêm hôm đó, Triều Tôn cùng Bàng Cử bàn tán thầm
thì. Cả hai đều không hiểu những người kia quy tụ trên núi này làm gì? Ngày hôm
sau là ngày 16 tháng 6, hai người vừa ăn điểm tâm xong, ra ngoài dạo chơi quanh
núi thấy đâu đâu cũng có những đại hán lạ mặt, có kẻ mặt đầy những sẹo vết
thương, có người què chân cụt tay, đều là chiến trường trải, phong sương lịch
duyệt cả. Hai chàng sợ người ta nghi kị lại sinh tai bay vạ gió thì nguy, nên vội
trở về phòng ngay, cả ngày không dám ra khỏi phòng.
Hôm đó bốn bữa ăn đều toàn những món chay cả. Bàng Cử
rủa thầm: “Chúng làm chay cúng cha cúng tổ, mặc chúng! Tại sao lại bắt buộc cả
tụi mình phải ăn nhạt theo chúng thế này?” Tới lúc hoàng hôn, bỗng tiếng chuông
vang tai inh ỏi, có một người vào mời.
- Tổ Tướng công mời quý vị lên trên điện xem làm lễ.
Triều Tôn và Bàng Cử theo người đi liền. Hầu Khang
cũng định đi theo, người kia vội xua tay:
- Cậu em ở lại. Đi ngủ sớm còn hơn.
Triều Tôn và Bàng Cử theo người kia đi vòng qua mấy
căn nhà ngói, đến một ngôi miếu.
Triều Tôn ngẩng đầu thấy trên cửa có treo một tấm
hoành phi đề ba chữ “Trung Liệt Từ”, chàng nghĩ thầm:
- Đây là căn từ đường, không hiểu họ thờ những ai thế?
Xuyên qua gian ngoài và sân giữa thấy hai bên đều có
để giá bày võ giới. Nào đao kiếm thương kích đủ thập bán ban, cái nào cái nấy đều
lau chùi bóng lộn choáng mắt.
Vào tới đại điện, hai chàng thấy có ngót ba ngàn người,
ngồi đông kín cả điện. Giật mình hoảng sợ, hai chàng ngạc nhiên vì trên hoang
sơn này sao lại tụ họp được nhiều người đến thế?
Triều Tôn nhìn lên bàn thờ thấy thờ một pho thần tượng,
khôi giáp đàng hoàng ngoài phủ một cẩm bào, tay trái cầm bảo kiếm nhà vua, tay
phải một cờ lệnh mặt xương xương, râu ba chòm, trông rất oai nghi, nhìn thẳng về
phía trước có vẻ lo âu.
Hai bên có bầy hai hàng bài vị, vì đứng xa quá, nên
chàng không trông thấy rõ những tên họ viết trên linh vị đó.
Mọi người đều phủ phục vái lạy. Một tiểu đội mặc áo
đại tang tiến trước mặt mọi người, rồi phục xuống đất đáp lễ. Triều Tôn và Bàng
Cử đều giật mình vì thấy tiểu đồng ấy lại là tên mục đồng giết cọp đêm qua.
Mọi người vái lễ xong rồi đứng dậy, ai nấy nước mắt
ràn rụa vẻ mặt đầy phẫn uất.
Trọng Thọ nói với Triều Tôn:
- Hầu huynh tài hoa xuất chúng xin sửa chữa giùm cho
những câu văn viết sai trong văn tế mà đệ đã soạn thảo.
- Dạ, đệ không dám nhận những lời quá khen ấy.
Trọng Thọ sai người đem văn phòng tứ bảo ra và nói
tiếp:
- Sở dĩ tiểu đệ mời Hầu huynh lên đây cũng vì muốn
nhờ vả đến tài ba của Hầu huynh để làm cho công luân của Nguyên Nhung chúng tôi
được vẻ vang thêm.
Triều Tôn khó xử quá, vì biết Vua Sùng Trinh đã bị
trúng kế phản gián của quân Thanh mà đem Viên Sùng Hoán ra xử trảm, thiên hạ ai
ai cũng biết ông này bị oan. Nhưng đó là Thánh chỉ của nhà Vua, nếu người nào đứng
ra minh oan cho ông ta sẽ mang tội phạm thượng và bị xử tử ngay, biết rõ như thế
nhưng nay Trọng Thọ nhờ vả tới, không lẽ chẳng chối từ.
Dù sao chàng cũng là một văn nhân, nên chỉ nghĩ ngợi
giây phúc rồi cầm bút viết luôn: “Tiến quân sắp tới Hoàng Long, Nhạc Nguyên
soái đã bị thác oan. Nhà Hán đang phục hưng, Gia Cát quân sư đã vội lánh trần. Ô
hô! Ai tai! Thượng hương!” Chàng lấy cố nhân ra vị văn tế này nếu có lỡ lọt vào
tay nhà vua, thì cũng không thể khép tội cho chàng được.
Trọng Thọ thấy Triều Tôn hạ bút như rồng bay phượng
múa mừng lắm. Và Tôn lại ví Viên Sùng Hoán như Gia Cát Khổng Minh và Nhạc Phi
thật là ca ngợi hết bề nói.
Mà sự thực cảnh ngộ của Viên Đốc Phủ cũng hơi giống
cảnh ngộ của Nhạc Nguyên Soái, chứ không phải chàng tâng bốc bậy. Trọng Thọ giải
nghĩa mấy câu đó cho mọi người hiểu. Ai nấy đều đồng thanh cám ơn và tỏ vẻ có
thiện cảm với Triều Tôn và Bàng Cử, không coi hai người như khách lạ nữa.
Trọng Thọ lại nói:
- Văn bút của Hầu huynh quả thật khác thường. Huynh
dùng hai vị thánh hiền Gia Cát và Nhạc Vũ Mục để ví, khiến Nguyên Nhung chúng
tôi ở dưới chín suối cũng được hân hạnh vô cùng. Lát nữa đệ sẽ cho người khắc mấy
câu nói đó vào bia đá dựng trước cửa miếu.
Triều Tôn vội bái tạ.
Hành lễ xong, mọi người ngồi về chỗ cũ. Người xướng
lễ lại lên tiếng hô “Mỗ Dinh, X Tướng quân”, hoặc là “Mỗ trấn, Y Tổng Binh”.
Cứ mỗi lần hô xong một danh tính chức vị nào lại có
một người đứng lên trình diện và báo cáo. Nghe thấy chức hạ cũ của Viên Sùng
Hoán. Sau khi Viên tướng quân bị hãm hại, các bộ hạ tản mát đi bốn phương. Rồi
hàng năm đúng ngày, đúng giờ họ đến núi Lão Ô này tụ họp, để làm lễ tưởng niệm
vị chủ tướng cũ.
Những lời báo cáo của họ, có tới tám chín mươi phần
trăm chàng Triều Tôn không hiểu. Hình như họ còn mưu toan sự gì nữa. Khi người
xướng lễ hô tới tên:
- Kế Trấn Phó Tổng Bình Châu An Quốc.
Có một người đứng dậy, Triều Tôn và Bàng Cử đều giật
mình, ngạc nhiên. Người đó chính là người nông dân đã đưa Tôn và Cử vào ẩn núp
trong hang núi.
Bàng Cử nghĩ thầm: “Không ngờ y lại là một danh tướng
đã đánh bại giặc Liêu Ninh. Như vậy mình thua ông xa.”
Châu An Quốc nói:
- Còn nội một năm năy, tiểu chủ đã tiến bộ về võ nghệ,
và cũng đã đọc được rất nhiều cuốn sách. Võ nghệ của tôi và của hai chú La, Ngụy
đều truyền thụ hết cả cho Công tử rồi. Xin các vị đề cử danh sư khác cho.
Trọng Thọ nói tiếp:
- Trong nhóm anh em chúng ta, chẳng còn ai võ nghệ
quật cường bằng ba vị! Vậy Châu tướng quân đừng nên khiêm tốn mà chối từ nữa.
- Tiểu chủ thông minh lạ thường, mới chỉ bảo qua loa
mà cậu ấy đã hiểu ngay. Tất cả tài nghệ của chúng tôi đều đã đem ra dạy cho cậu
ấy hết cả rồi. Thật quả phải mời vị danh sư khác dạy bảo, để khỏi lỡ mất thời
giờ quý báu của cậu ấy đi.
- Thôi được, việc này để lát nữa sẽ bàn định sau. Còn
vụ tiêu diệt kẻ gian phi, có kết quả gì không?
Người họ Ngụy đã giết chết mãnh hổ, liền đứng dậy tường
trình:
- Tháng trước, La tướng quân theo dõi tên gian tặc họ
Ôn, tới Triết Giang thì diệt được y. Còn tên gian tặc họ Sử thì 10 ngày trước
đây đã bị tôi giết chết tại Tràng An. Hai thủ cấp của chúng đều có cả ở đây.
Nói đoạn, y mở cái túi vải để dưới đất, lấy hai cái
đầu lâu ra. Mọi người đều phẫn nộ, hô lớn: hoan nghênh. Và cũng có một số người
nghiến răng nguyền rủa hai cái thủ cấp đó.
Trọng Thọ đặt hai cái đầu gian tặc lên trên bàn thờ,
rồi quỳ xuống khấn vái. Tới lúc này Triều Tôn mới biết hai cái đầu người mà đêm
nọ mình trông thấy trong hòm áo là thủ cấp của kẻ thù nhà họ Viên. Chắc hai người
này là kẻ gian đã liên can vào vụ hãm hại Viên Sùng Hoán. Lúc đó, lại có vài
người đêm những thủ cấp khác ra trình.
Thế là trên bàn thờ bày la liệt mười mấy cái đầu người.
Nghe lời báo cáo của họ, trong những đầu lâu này có
một cái là đầu của quan Ngự sử đương thời, họ Triều Tôn đã được cha kể truyền
cho nghe, quan Ngự sử này đã tâu với vua, vu oan cho Viên Sùng Hoán là mãi quốc
cầu vinh, tư thông với địch, nên y bị cho quan thanh liêm khinh miệt. Vì vậy, ngày
nay y mới bị bộ hạ của Viên Sùng Hoán giết chết. Mọi người báo cáo xong, Trọng
lại lên tiếng:
- Thù lớn của chúng ta chưa báo xong, vua thái của
Sát Từ (Mãn Thanh) và vua Sùng Trinh
vẫn còn tồn tại. Vậy các vị có cao kiến gì để trả thù cho Đại soái của chúng ta
không?
Một người lùn đứng dậy nói:
- Tổ tướng công!
Tiếng nói của y lớn như tiếng sấm. Triều Tôn và Bàng
Cử không ngờ người y bé nhỏ như vậy mà tiếng nói lại lớn đến thế đều phải giật
mình kinh ngạc.
Tổ Trọng Thọ trả lời:
- Chẳng hay Triệu Tống Bình có ý kiến gì? Xin cứ
phát biểu.
Người lùn đó nói:
- Theo ý tôi...
Chưa dứt lời, bỗng có một người từ ngoài cửa hấp tấp
chạy vào bẩm rằng:
- Bẩm, Lý Tự Thành tướng quân có sứ giả vào hầu kiến.
Mọi người thấy nói đến ngạc nhiên bàn tán ầm ĩ.
Trọng Thọ nói:
- Triệu Tổng Bình hãy khoan phát biểu. Chúng ta ra
đón sứ giả của Lý tướng quân trước đã.
Triệu Tổng Bình:
- Xin tuân lệnh.
Nói đoạn, y đảo chân đi ba bước. Mọi người đều đứng
dậy. Cánh cửa lớn mở rộng và một bàn tay cầm bó đuốc đứng sang hai bên, rồi có
ba người bước vào. Bàng Cử ở Thiểm Tây đã nghe danh Lý Tự Thành từ lâu. Biết y
làm phản, giết quan quân, oai thế rất lớn nên chàng muốn coi xem bộ hạ của y là
những hạng anh hùng hảo hán nào?
Chàng thấy một người đi trước thời ngoài 60 tuổi, mặt
rỗ tóc rối bù, mặc quần áo bóng cũ rách cả khuỷu tay và dưới đầu gối, chân đi
đôi giày cỏ, không khác gì một tên công dân thường ở tỉnh Thiểm Tây.
Hai người đi theo sau, một người ngoài 30 tuổi, mặt
trắng trẻo trông nho nhã tuấn tú, ăn mặc gọn ghẽ, tỏ vẻ văn nhân và một người nữa,
ngoài 20 tuổi, thân hình vạm vỡ, da mặt ngăm đen, ăn mặc theo lối nông dân. Người
đi đầu tiên thẳng tới trước bàn thờ rồi đứng yên. Người mặt trắng lấy hương nến
trong bọc áo ra, thắp lên và cắm vào bát hương. Rồi cả ba cùng quỳ xuống vái. Tiểu
mục đồng quỳ cạnh bàn thờ đáp lễ. Ba người lễ xong. Người mặt rỗ lớn tiếng nói:
- Lý Tự Thành tướng quân chúng tôi được biết Viên Đại
nguyên soái ở Liêu Đông đã đánh lui quân Sài Tứ, lập công lớn, nên Tướng quân
chúng tôi rất thán phục. Sau lại hay tin Viên Đại nguyên soái bị nhà Vua nghe lời
vu oan, giết chết. Thiên hạ bá tính ai ai cũng đều căm hận. Bấy giờ quan buộc
dân làm loạn, chúng tôi đói rét quá, đành phải kháng cự, không chịu nộp lương
và giết quan quân. Cầu anh linh của Viên Đại nguyên soái phù hộ chúng tôi đánh
lên Bắc Kinh. Bắt tất cả nhà Vua và bè lũ gian tham, đem ra giết hết, để trả
thù cho Viên Đại nguyên soái và dân chung của thiên hạ. Nói xong, y lại vái mấy
cái.
Mọi người thấy sứ giả của Lý Tự Thành tôn trọng Đại
nguyên soái của mình đến thế, ai nấy đều có thiện cảm với người ấy. Tổ Trọng Thọ
tiến lại gần, chấp tay chào và nói:
- Chúng tôi rất cảm ơn quý thịnh tình. Xin ngài cho
biết cao tính danh là gì?
- Tôi là Lưu Nhất Hổ, Lý tướng quân chúng tôi hay
ngày hôm nay là ngày giỗ kị của Viên Đại nguyên soái, thế nào quý vị cũng tới
sùng lễ, nên sai tôi đến đây đại diện dự lễ và để cùng quý vị tương kiến.
- Dạ, tôi là Tổ Trọng Thọ.
- Thế là tướng quân là lệnh đệ của Tổ Đại Thọ tướng
quân đấy! Anh danh của Tổ Đại tướng quân lừng lẫy bốn phương, chúng tôi rất bái
phục!
Hai người đang trò chuyện, người tùy tùng mặt đen của
Nhất Hổ bỗng thấy đứng chặn ngay cửa giữa.
Xuất kì bất ý, mọi người cùng ngơ ngác không hiểu có
chuyện gì đã xảy ra, ai nấy đều đứng dậy.
Lúc ấy người thiếu niên mặt đen chỉ thẳng vào mặt
hai người đứng lẫn trong đám người tới dự lễ mà quát rằng:
- Hai ngươi là bộ hạ của Tào Thái giám, đến đây để
làm gì?
Lời của y vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc. Thì ra
sau khi Vua Sùng Trinh xử trảm Ngụy Trung Hiền và Khách Thị rồi, trong Triều
Đình nghịch đảng đã bị quét sạch. Nhưng tính vua hay đa nghi, không tín nhiệm một
vị đại thần nào cả, mà chỉ tin dùng có tên Thái giám theo hầu từ hồi nhà vua
còn là Thái Tử. Thái giám ấy tên là Tào Hóa Thuần. Y là thủ lĩnh đội vệ sĩ của
nhà Vua, chuyên môn phụ trách mặt điều tra các quan văn võ trong triều hoặc ở
khắp nơi.
Tên tuổi của Tào Thái giám không ai không biết tới. Cho
nên người thanh niên mặt đen vừa quát hỏi xong, mọi người đều giật mình sợ hãi.
Hai người kia, một người cằm tua tủa mọc râu vàng, tuổi
ngót 40. Còn người nọ, mặt trắng, không râu, nhưng béo mập và lùn. Người béo
lùn biết sắc mặt, nhưng y trấn tỉnh lại ngay, rồi vừa cười vừa nói:
- Ông hỏi tôi đấy ư? Xin ông đừng nói bông, nói đùa
như vậy!
Người thanh niên mặt đen lại quát:
- Hừ! Ta thèm nói bông nói đùa à! Hai người ở lại điếm
lén lút bàn tán, định vào trong núi này nằm vùng, rồi sai người đi báo cáo cho
Tào Thái giám hay, để đem quân đến vây bắt tất cả. Ta đã nghe rõ hết những lời
bàn bạc của hai ngươi.
Tên râu vàng rút luôn đơn đao ra, định xông lại thí
mạng với người thanh niên mặt đen. Nhưng tên mặt trắng béo mập kia vội cản lại,
rồi nói:
- Lý Tự Thành định dụ dỗ anh em trên núi nhập bọn với
y. Điều này ai cũng biết cả. Bây giờ các ngươi muốn đến đây làm li gián anh em
chúng ta không được đâu!
Tiếng nói của y nhỏ bé, giống hệt giọng nói của các
vị Thái giám. Tuy vậy, lời nói của y cũng làm cho ý chí một số người bị lung
lay, họ hoài nghi ba người sứ giả của Lý Tự Thành không phải thật tâm đến để dự
lễ cúng kị Viên Tướng quân.
Lưu Nhất Hổ tuy xuất thân ở nông dân nhưng dầu dự rất
nhiều trận chiến, trở nên điêu luyện thành con người gan thép, nên rất tinh
khôn và minh mẫn. Chàng thấy sắc mặt biến đổi của nhiều người, biết ngay lời
nói của tên mặt trắng đã có hiệu lực liền đứng dậy thét hỏi:
- Ngài là ai? Có phải là bạn hữu của Sơn Tôn này
không?
Hỏi trúng chỗ yếu, người kia không trả lời được.
Tổ Trọng Thọ cũng thét hỏi:
- Bạn có phải là bộ hạ cũ của Viên đại soái không? Tại
sao tôi chưa hề gặp bạn bao giờ? Bạn là thủ hạ của vị Tổng Binh nào?
Người mặt trắng biết việc đã bại lộ, liền đưa mắt ra
hiệu với tên râu vàng. Cả hai cùng nhảy tới phía cửa giữa. Tên râu vàng dùng thế
“cực lịch Hoa Sơn” chém thẳng một đao vào mặt thanh niên mặt đen. Tên mặt trắng
nọ, trông như nam bán nữ, nhưng hành động của y cũng nhanh nhẹn lạ lùng. Y rút
luôn đôi bút Phán Quan ở trong tay áo ra, nhắm ngay giữa ngực thanh niên mặt
đen điểm tới. Vì tỏ thái độ tôn sùng, đến đây chỉ có mục đích dự lễ tế Viên
Sùng Hoán, chàng thanh niên mặt đen không đem theo khí giới. Mọi người thấy
chàng tay không tình thế có vẻ nguy ngập, liền có bảy, tám người võ giỏi vô địch
xông tới cứu chàng.
Ngờ đâu võ nghệ của chàng cũng cừ khôi lắm, tay trái
nhanh như gió giở miếng “cầm nã thủ” nắm luôn cổ tay tên râu vàng. Đồng thời, tay
phải của chàng duỗi thẳng hai ngón tay trỏ và giữa đâm thẳng vào hai mắt của
tên mặt trắng. Hai tác động của chàng tuy phát động sau, nhưng lại tới trước. Tên
râu vàng và tên mặt trắng đều hoảng sợ, phải lùi lại thủ thế ngay. Mọi người thấy
chàng thanh niên chỉ một miếng võ đã chuyển từ thủ ra công ngay.
Ai nấy đều dừng bước, khen ngợi thầm. Hai tên kia thấy
không thể xông ra nổi bên ngoài, biết mình ở trong hang hổ, tình thế nguy ngập
vô cùng, nên vừa lui một bước, cả hai nhất loạt tiến lên. Thanh niên mặt đen chỉ
dùng song chưởng, tả xung hữu đột, ra vào trong đơn đao và song bút.
Chàng tấn công nhiều hơn thủ thế. Hai tên kia mấy lần
định tiến tới ngưỡng cửa, nhưng lại đều bị chàng nọ dồn lui trở lại.
Tên mặt trắng nóng ruột thay đổi luôn luôn bút pháp.
Cặp bút của y đâm ngang, điểm dọc. Miếng nào cũng nhằm những yếu huyệt của
chàng thanh niên mà tấn công.
Còn khách râu vàng thì áp dụng đao pháp của Võ Thắng
Môn Sơn Tây. Đứng theo lối trung bình tấn, đao nào của y cũng nhằm hạ thổ địch
mà trảm. Thấy tình thế của thanh niên nọ nguy cấp, mọi người định xông lại giải
cứu. Nhưng ai nấy thấy Lưu Nhất Hổ có vẻ trấn tĩnh lạ thường, nên cũng yên trí
ngồi xuống xem họ tiếp tục tranh đấu. Mọi người nghĩ thầm: “Người cùng đi với họ
mà không lo ngại thì tất nhiên họ phải như thế nào mới bình tĩnh như thế được. Ta
hãy ngồi xem kết quả ra sao.” Ba người tiến lên, lùi xuống, tung hoành trong điện.
Thấy lúc đang hăng hái chiến đấu, khách râu vàng bỗng kêu tiếng với giọng bi
đát, đơn đao của y tuột tay bay vào đám đông người. Châu An Quốc nhảy lên bắt lấy
chiếc đơn đao ấy. Ngay lúc đó người thanh niên mặt đen tiến lên một bước, giơ
chân trái đá tên râu vàng ngã xuống. Trong lúc chân trái của chàng chưa thu về,
chân phải lại thừa thế đá luôn tên mặt trắng. Tên này võ nghệ khá hơn, nên y
khòm lưng, thót bụng lại tránh miếng đá đó và đồng thời song bút của y phản điểm
lại giữa ngực của địch. Nhưng tay phải của thanh niên mặt đen nhanh như chớp
nhoáng, đột nhiên nắm lấy ngọn bút bên trái của tên mặt trắng. Rồi vặn mạnh một
cái, chàng đã cướp được cây bút sắt của kẻ địch. Lúc ấy, cây bút bên phải của
tên mặt trắng đã điểm tới, nhưng nhanh như cắt, chàng thanh niên liền dùng cây
bút vừa giật được gạt ngang luôn. Hai bút va chạm nhau “keng” một tiếng, bật
đom đóm lửa lên. Tên mặt trắng bỗng cảm thấy hổ khẩu tay đau đớn lạ lùng, và
cây bút cũng rời khỏi tay. Chàng thanh niên mặt đen cười khoái trá, tay phải
túm luôn ngực kẻ địch và nhắc bổng lên, tay trái của chàng kéo luôn quấn của
tên mặt trắng ra.
Đang khi mọi người đều ngạc nhiên, thanh niên mặc
đen vừa cười vừa nói:
- Đây, xin quý vị lại gần chứng kiến xem y có phải
là Thái giám không?
Lúc này mọi người mới hiểu tại sao người thanh niên
mặt đen lại có cử chỉ lạ lùng như thế. Ai nấy cùng nhìn thẳng vào người tên mặt
trắng. Quả thật y đã bị hoạn tất.
Mọi người đều cười ồ và xúm đông lại xem. Thấy chàng
thanh niên mặt đen giải quyết rất nhanh chóng chứng tỏ võ nghệ chàng rất cao cường,
ai nấy đều kính phục.
Lúc ấy bây giờ đã có người đến đè đầu hai tên gian
tiếp xuống. Tổ Trọng Thọ quát hỏi:
- Tào Thái giám phái hai người đến đây làm gì? Có
bao nhiêu đồng đảng? Và trà trộn vào đây bằng cách nào?
Hai tên nọ làm thinh không trả lời. Trọng Thọ đưa mắt
ra hiệu, La Tham Tướng giơ đơn đao lên, chỉ trong nháy mắt đã hạ luôn thủ cấp của
hai tên gian phi và đặt lên trên bàn thờ. Trọng Thọ chắp tay vái chào Lưu Ninh
Hổ và nói rằng:
- Nếu ba vị không lột mặt nạ của bọn gian tặc kia
giúp cho thì họa lớn đến nơi chúng tôi cũng không hay.
Lưu Nhất Hổ vội đáp lời:
- Việc này chỉ là một sự ngẫu nhiên. Chúng tôi gặp bọn
chúng ở dọc đường. Thấy chúng nó có nhiều điểm khả nghi nên chúng tôi để ý theo
dõi. Đêm hôm qua, theo chúng vào một khách sạn, chúng tôi mới khám phá được
tung tích của chúng.
Trọng Thọ nói với hai người tùy tùng của Nhất Hổ rằng:
- Hai vị quý danh là gì?
Người mặt mũi tuấn tú tự xưng họ Điền và người thanh
niên mặt đen là họ Thôi.
Châu An Quốc tới gần nắm tay thanh niên mặt đen tỏ
tình thân thiện và khen ngợi luôn miệng.
Nhất Hổ, Trọng Thọ và mấy vị thủ lĩnh dắt nhau vào
nhà trong đàm thoại bí mật.
Nhất Hổ phát biểu rằng:
- Lý Tự Thành tướng quân mong được liên minh với quý
vị để đánh đổ nhà Minh.
Các bộ hạ của Viên Sùng Hoán trù trừ chưa dám quyết
định. Sau cùng Trọng Thọ nói:
- Hành động của chúng ta đã bị Tào Thái giám biết rồi.
Nếu không liên minh với Lý tướng quân đề cử đại sự thì làm sao mà trả thù cho
Viên Nguyên soái và giết vua Sùng Trinh được. Lỡ Tào Thái giám phái quân đi khắp
nơi đón giết chúng ta thì sao?
Mọi người nghĩ lại cũng phải, nên cuộc liên minh với
Lý Tự Thành được giải quyết xong ngay.
Bên trong mọi người thương lượng liên minh đại kế.
Ngoài điện Châu An Quốc và Đả hổ anh hùng Ngụy Hạo
kéo thanh niên mặt đen Thôi Sơn ra một nơi tĩnh mịch trò chuyện.