Thiên thần và ác quỷ - Chương 47 - 48

Chương 47

Dù biết rằng chỉ còn rất ít thời gian, Giáo chủ Thị
thần Carlo Ventresca vẫn
bước đi thong thả. Cần phải có thời gian để sắp xếp lại những ý nghĩ ngổn ngang
trong tâm trí trước khi tham dự nghi lễ cầu nguyện đầu tiên. Đã có quá nhiều sự
kiện. Những biến cố trong suốt 15 ngày qua đang đè nặng lên vai khi viên thị
thần trẻ tuổi đang một mình sải bước dọc hành lang phía Bắc.

Giáo chủ Thị thần đã làm theo tất cả những chỉ dẫn
viết trong thư. Theo đúng nghi thức của toà thánh, sau khi Giáo hoàng tạ thế,
Giáo chủ Thị thần đặt một ngón tay lên động mạch của Đức Thánh Cha, nghe hơi
thở của Người và gọi tên Người ba lần để khẳng định rằng Người đã thực sự về
nước Chúa. Theo luật, không có khám nghiệm tử thi. Sau đó, ngài đã niêm phong
phòng riêng của Giáo hoàng, đập vỡ chiếc nhẫn ngư phủ và con dấu của ngài, rồi
lo sắp xếp hậu sự. Sau khi tất cả đã xong xuôi, ngài mới bắt đầu chuẩn bị cho Mật nghị Hồng y để bầu Giáo hoàng
mới.

Mật nghị Hồng y, Giáo chủ Thị thần thầm nghĩ. Thử thách cuối
cùng. Đây là một trong những truyền thống cổ xưa nhất của Thiên Chúa giáo. Ngày
nay, mọi người dường như đều biết trước kết quả, nên nghi thức này bị chỉ trích
là nhiêu khê, là giống trò khôi hài hơn là một cuộc bầu cử. Tuy nhiên, ngài
hiểu rằng thái độ đó chỉ là kết quả của sự thiếu hiểu biết mà thôi.

Mật nghị Hồng y không phải là một cuộc bầu cử, mà là một
nghi lễ chuyển giao quyền lực huyền bí và cổ xưa. Một truyền thống vô cùng cổ
xưa… sự bí mật, những mảnh giấy gấp làm đôi, nghi thức đốt phiếu bầu, quy trình
hoà trộn những hợp chất hoá học, tín hiệu bùng khói…

Đặt chân đến hành lang ngoài mang tên Gregory XIII,
Giáo chủ Thị thần thầm băn khoăn không hiểu Hồng y Giáo chủ Mortati có cảm thấy lo
lắng hay không. Chắc chắn đức cha cũng đã biết sự vắng mặt của bốn vị được chú
ý đặc biệt. Không có họ thì quy trình bỏ phiếu sẽ kéo dài suốt đêm. Việc Hồng y
Mortati được tấn
phong làm Đại Cử Tri là hoàn toàn đúng đắn, Giáo chủ Thị thần tự trấn an mình.
Đức cha là người có đầu óc khoáng đạt, và có quyền được nói thẳng mọi ý nghĩ
của mình. Hơn lúc nào hết, đêm nay, Mật nghị Hồng y thực sự cần có một người lãnh đạo ra trò để mà lèo lái.

Lên đến những bậc trên cùng của cầu thang Hoàng gia,
Giáo chủ Thị thần Carlo
Ventresca tưởng như đang phải đứng trên vách núi cheo leo nhất trong
cuộc đời. Từ tít trên cao này, Giáo chủ Thị thần vẫn có thể nghe rất rõ những
âm thanh vọng lên từ nhà nguyện Sistine ở dưới kia - những lời trao đổi không mấy thoải mái của
165 vị Hồng y Giáo chủ.

161 thôi chứ, vị thầy tu trẻ tuổi tự đính chính lại.

Trong khoảnh khắc, Giáo chủ Thị thần tưởng như mình
đang rơi thẳng xuống địa ngục, tiếng người gào thét, những lưới lửa trùm kín cơ
thể ngài, rồi đất đá và máu từ trời cao trút xuống như mưa.

Sau đó là sự tĩnh lặng.

***

Tỉnh dậy, chú bé tưởng mình đang ở trên thiên đàng.
Xung quanh cậu cái gì cũng trắng. Ánh sáng tinh khiết và rực rỡ. Chắc nhiều
người sẽ nghĩ một đứa bé 10 tuổi thì làm sao hiểu được thiên đàng là thế nào,
nhưng Carlo Ventresca thì
lại biết rất rõ xứ sở ấy. Ngay lúc này đây, cậu bé đang ở trên thiên đàng. Còn
có thể ở nơi nào khác được đây? Trong một thập kỷ ngắn ngủi có mặt trên trần
thế, Carlo đã cảm
nhận được vẻ uy nghi của Chúa trời - tiếng đàn rền vang, mái vòm cao vòi vọi,
những bài thánh ca ngân lên cao vút, những tấm kính màu, ánh sáng lấp lánh của
đồng và vàng. Ngày nào mẹ Maria cũng đưa Carlo đi lễ nhà thờ.

Nhà thờ chính là nhà của chú bé.

- Tại sao ngày nào mình cũng đi lễ hả mẹ? - Carlo hỏi, tuy cậu bé rất
thích được đi lễ.

- Bởi vì mẹ đã hứa với Chúa như vậy, - mẹ cậu trả lời.
- Và lời hứa với Chúa quan trọng hơn bất kỳ lời hứa nào khác. Không được thất
hứa với Chúa.

Carlo hứa với mẹ là sẽ không bao giờ thất hứa với Chúa. Cậu
bé yêu mẹ hơn hết thảy. Mẹ là thiên thần. Đôi khi cậu gọi mẹ là Maria beneddeta - Mary
được ban phước lành - dù mẹ không thích thế tí nào. Quỳ cạnh mẹ trong buổi lễ,
cảm nhận mùi hương ngọt ngào toả ra từ cơ thể mẹ, chú bé nghe tiếng mẹ rì rầm
tụng kinh. Ave Maria,
mẹ của đức Chúa xin hãy cầu nguyện cho tội lỗi của chúng con ngay lúc này vào
lúc chúng con từ giã cõi trần.

- Cha con đâu? - Carlo hỏi, dù cậu biết rằng cha đã qua đời trước
khi chú được sinh ra.

- Bây giờ Chúa chính là cha của con. - Lúc nào mẹ cũng
nói như vậy - Con là con của nhà thờ.

Carlo thích điều đó.

- Bất cứ khi nào con cảm thấy sợ hãi, hãy nhớ rằng
Chúa chính là cha của con. Chúa sẽ dõi theo từng bước chân con, che chở cho con
mãi mãi. Người có những dự
định rất lớn lao cho
con, Carlo ạ.

Cậu bé tin rằng những gì mẹ nói chính là sự thật. Cậu
cảm nhận được sự hiện diện của Chúa trong dòng máu của mình.

Máu…

Máu từ trên trời đổ xuống!

Tĩnh lặng. Sau đó là thiên đường.

Khi luồng sáng rực rỡ ấy bị người ta tắt đi, Carlo nhận ra rằng thiên
đường của chú chính là phòng Hồi sức cấp cứu của bệnh viện Santa Clara ở ngoại vi Palermo. Carlo là người duy nhất sống sót khi bọn
khủng bố cho nổ tung nhà nguyện nhỏ nơi hai mẹ con đang cầu nguyện trong khi đi
du lịch tới khu vực ấy. 37 người thiệt mạng, trong đó có mẹ của Carlo. Chỉ mình Carlo thoát chết. và báo
chí đều cho rằng đó là phép nhiệm màu của thánh Francis. Không hiểu vì lý do
gì, chỉ mấy giây trước khi nhà nguyện nổ tung, Carlo đã rời khỏi chỗ của cậu gần bên mẹ và đến
chỗ hốc tường được bảo vệ để xem tấm thảm thêu minh hoạ sự tích thánh Francis.

Chúa đã gọi mình lên đó, Carlo tự nhủ. Người muốn cứu mình.

Carlo phải chịu rất nhiều đau đớn. Cậu bé vẫn nhớ như in
hình ảnh mẹ đang quỳ trong nhà nguyện, gửi chú một cái hôn gió, rồi ngay sau đó
là tiếng nổ dữ dội, cơ thể ngọt ngào của mẹ bị xé toang thành từng mảnh. Cậu bé
thấy ngay trước mắt tội ác của con người. Máu đổ như suối. Máu của mẹ! Máu của
Maria được ban phước lành!

Chúa sẽ dõi theo con và luôn chở che cho con, mẹ đã
nói với Carlo như
thế.

Nhưng lúc ấy có thấy Chúa đâu!

Thế rồi, như để chứng minh rằng lời nói của mẹ là
đúng, một vị tu sĩ tìm đến bệnh viện. Không phải ai khác, mà chính là đức cha
Giám mục. Cha cầu nguyện cho Carlo.
Phép nhiệm màu của thánh Francis. Khi Carlo bình phục hẳn, cha thu xếp cho chú ở trong
một nhà tu nhỏ liền kề nhà thờ lớn nơi ngài trụ trì.

Carlo được các tu sĩ nuôi nấng, dạy dỗ, thậm chí chú bé còn
trở thành phụ lễ cho những người bảo trợ mới của mình. Đức giám mục gợi ý bảo Carlo nhập học ở một
trường công lập, nhưng cậu bé từ chối. Nhà thờ là nơi khiến chú thấy hạnh phúc
nhất. Lúc này cậu đã thực sự được sống trong ngôi nhà của Chúa. Đêm nào Carlo cũng cầu nguyện cho
mẹ.

Chúa đã cứu mình vì một lý do nào đó, cậu bé thầm nghĩ.
Lý do đó là gì nhỉ?

16 tuổi, theo luật của nước Ý, Carlo buộc phải tham dự khoá huấn luyện quân
dự bị trong hai năm. Đức giám mục bảo rằng nếu vào học ở trường dòng, cậu sẽ
không phải gia nhập quân dự bị. Và Carlo đã trả lời rằng cậu bé dự định sẽ vào học trường dòng,
nhưng trước hết cậu cần phải hiểu rõ thế nào là tội lỗi đã.

Đức giám mục không thể hiểu nổi.

Carlo tin rằng nếu định dành cả đời trong nhà thờ để chiến
đấu với tội lỗi thì trước tiên cần phải hiểu thật rõ về tội lỗi. Và làm gì có
nơi nào thuận tiện cho việc đó hơn trại lính đây! Quân đội thì phải sử dụng
súng đạn. Một trái bom đã cướp đi mạng sống của mẹ Maria được ban phước lành!

Đức giám mục ra sức khuyên can, nhưng Carlo đã quyết.

- Hãy cẩn trọng, con của ta. - Đức giám mục dặn dò. -
Con hãy nhớ rằng nhà thờ vẫn luôn đợi con quay trở lại.

Hai năm quân ngũ của Carlo là thời gian thật khủng khiếp. Thời thơ ấu
của anh thật yên tĩnh và đầy ắp những suy tưởng. Trong quân ngũ không có chỗ
cho cả sự yên tĩnh lẫn suy tưởng. Lúc nào cũng ồn ào. Chỗ nào cũng thấy những
cỗ máy to lớn. Không có nổi một giây phút yên bình. Dù hàng tuần những người
lính cũng dự lễ Mi sa trong doanh trại, nhưng Carlo không thể cảm nhận được sự hiện diện của
Chúa trong tâm hồn những người đồng ngũ của anh. Tâm trí của họ quá động loạn,
và họ không thể nào thấy được Chúa.

Carlo căm ghét cuộc sống mới này và chỉ mong được nhanh
chóng trở về nhà. Nhưng anh vẫn quyết tâm thực hiện cho xong dự định của mình.
Anh cần phải nhìn rõ thế nào là tội lỗi. Vì anh cương quyết từ chối học bắn
súng, họ đành phải dạy anh cách lái máy bay cứu thương. Carlo ghét tiếng ồn và mùi xăng nồng nặc
của máy bay trực thăng nhưng ít ra thì nhờ nó anh có thể bay lên trời cao, để
được gần mẹ trên thiên đàng. Khi được thông báo rằng một phần nội dung trong
chương trình học sẽ là nhảy dù, Carlo khiếp sợ.

Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.

Chúa sẽ che chở cho mình, anh tự nhủ.

Nhưng lần nhảy dù đầu tiên hoá ra lại mang đến cho Carlo cảm giác vui sướng
chưa từng thấy. Anh tưởng như mình được bay tới bên Chúa. Carlo muốn thu nhận tất
thảy mọi thứ vào lòng… sự tĩnh lặng… cảm giác bồng bềnh… khuôn mặt mẹ hiện lên
nơi những đám mây trắng cuồn cuộn đang lao vút lên cao khi anh rơi tự do xuống
mặt đất. Chúa
có những dự định lớn lao cho con đấy Carlo ạ. Sau khi mãn hạn quân dịch, Carlo quay về tu viện.

Thế mà đã 23 năm trôi qua.

Giờ đây, đặt chân lên từng bậc thang dẫn xuống nhà
nguyện, Giáo chủ Thị thần Carlo
Ventresca cố hiểu thật thấu đáo chuỗi sự kiện đã khiến ngài phải đứng
trước ngã rẽ khác thường này.

Hãy dẹp mọi sợ hãi, ngài tự bảo mình. và dâng trọn đêm
nay cho Chúa.

Đã trông thấy cánh cửa lớn bằng đồng của nhà nguyện Sistine với bốn lính canh
Thụy Sĩ đang gác
bên ngoài. Những người lính kéo chốt, mở toang cánh cửa. Mọi mái đầu trong
phòng đều quay lại. Giáo chủ Thị thần đưa mắt nhìn khắp lượt những chiếc áo
chùng đen và khăn choàng đỏ trước mặt mình. Ngài hiểu ra dự định của Chúa đối
với bản thân mình. Định mệnh của Giáo hội đang được đặt trọn vào tay ngài.

Giáo chủ Thị thần đưa tay làm dấu rồi bước qua ngưỡng
cửa.

Chương 48

Ngồi trong chiếc xe đưa tin chuyên dụng đang đỗ ở phía
Đông quảng trường St. Peter, Gunther Glick, phóng viên của đài BBC, đang thầm nguyền rủa công việc được tổng biên
tập giao cho. Mục tổng hợp tin hàng tháng mà anh làm lần đầu đã được ca ngợi
hết lời là sắc bén, đáng tin cậy, và rất nhiều thông tin. Ấy thế mà giờ này anh
phải ngồi chết dí ở đất Vatican để
đợi tin về Giáo hoàng.

Anh tự nhắc mình rằng đưa tin cho đài BBC thì danh giá hơn và
không thể nào giống việc ngồi bịa tin vịt cho tờ British Tattler, nhưng kiểu này thì nhất định
không thể coi là đưa tin được.

Công việc của Glick cực kỳ đơn giản. Đơn giản đến mức quá đáng.
Anh phải ngồi đây mà chờ mấy lão già cóc đế bí mật bầu ra một lão trùm sò cũng
già cóc đế. Sau đó anh sẽ đứng trước ống kính máy quay, thực hiện một mẩu tin
kéo dài 15 giây, lấy cảnh Vatican làm
nền.

Thông minh gớm.

Glick không thể ngờ đài BBC giờ vẫn còn cử phóng viên đến tận nơi để đưa
những tin rác rưởi kiểu này. Mấy
ông lớn của làng truyền thông Hoa Kỳ đêm nay có thấy mặt mũi đâu. Đời nào họ
thèm tới! Mà làm thế là quá đúng. Họ chỉ cần xem đài CNN, tóm lấy những nét chính, rồi cho người
đứng nói trước một tấm phông màu xanh, sau đó ghi chồng lên một đoạn phim thật
nào đó. MSNBC thậm
chí còn có cả thiết bị tạo tiếng gió và mưa trong trường quay để cho những
thước phim y như thật. Người xem bây giờ có cần sự thật nữa đâu, họ chỉ cần
giải trí và thư giãn mà thôi.

Glick ngồi nhìn qua cửa kính xe, mỗi lúc một thêm buồn chán.
Trước mắt anh, hình khối những toà nhà của Vatican nhô cao trên nền trời như một bằng chứng
buồn thảm về những gì bàn tay con người có thể tạo ra nếu họ thực sự quyết tâm.

- Suốt đời mình đã tạo ra được cái gì chưa nhỉ? - Anh chợt nói to ý
nghĩ của mình. - Chưa thì phải.

- Thế thì đừng có cố quá nữa. - Một giọng phụ nữ cất
lên ngay cạnh anh.

Glick giật nảy người. Anh gần như quên hẳn rằng trong xe còn
có một người nữa. Glick quay
xuống hàng ghế sau. Chinita
Macri, kỹ thuật viên camera
đi cùng với anh, đang lặng lẽ ngồi lau kính mắt. Lúc nào cũng thấy chị
ta lau kính. Chinita là
người da đen, nhưng thích được gọi là người Mỹ gốc Phi, một cách nói đầy oai vệ
và bảnh choẹ. Và chị ta không bao giờ cho phép mọi người quên điều đó. Người
phụ nữ này khá kỳ cục, nhưng Glick
thích thế. Và dĩ nhiên anh phải tận dụng người bạn đồng hành này.

- Có chuyện gì thế hả Gunther? - Chinita hỏi.

- Chúng ta đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?

Chinita vẫn tiếp tục lau kính:

- Chứng kiến một sự kiện trọng đại.

- Mấy ông già tự giam mình trong phòng tối mà trọng
đại à?

- Anh biết là sau khi chết anh sẽ xuống thẳng địa
ngục, đúng thế không nào?

- Đang ở đó rồi thì đúng hơn.

- Nói tôi nghe xem nào. - Giọng Chinita sao nghe giống
giọng nói của mẹ anh đến thế.

- Tôi muốn bỏ cuộc quá rồi.

- Trước đây anh viết cho 1 tờ báo à?

- Đúng thế, nhưng chẳng làm được gì tiếng tăm cả.

- Thôi mà, tôi nghe nói anh đã viết một bài cực kỳ xuất
sắc về cuộc sống tình dục bí mật của Nữ hoàng với những người hoàn toàn xa lạ.

- Cảm ơn.

- Này, mọi sự đang tốt đẹp dần lên đấy. Tối nay anh sẽ
làm nên 15 giây lịch sử của ngành truyền hình.

Glick rên lên. Ngay lúc này anh như đã nghe thấy giọng nói
của người dẫn chương trình: "Cảm ơn Gunther, thông tin thật tuyệt - Sau đó
người này sẽ đưa mắt nhìn sang hướng khác và chuyển sang bản tin thời tiết. -
Có lẽ chúng ta nên chuyển sang mục tiếp theo".

Macri cười phá lên:

- Không cần có chút kinh nghiệm nào à? Lại còn chòm
râu kia nữa chứ! Quên chuyện đó đi.

Glick đưa tay lên sờ chòm râu đỏ trên cằm.

- Để thế này trông tôi thông minh sáng láng hơn đấy
chứ.

Điện thoại trong xe đổ chuông, vừa đúng lúc để tránh
cho Glick một thất
bại nữa.

- Có khi là tổng biên tập đấy, - anh nói, lòng chợt
tràn đầy hi vọng. - Biết đâu ông ấy định bảo chúng ta về làm tin tại trường
quay.

- Về đề tài này ấy à? - Macri cười lớn. - Anh chỉ được cái mơ hão.

Glick trả lời điện thoại với phong thái điềm tĩnh nhất anh
có thể nặn ra được:

- Gunther Glick, BBC,
đưa tin trực tiếp tại thành phố Vatican.

Từ đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông đặc sệt chất
Trung Đông:

- Nghe cho kỹ nhé. - Ông ta nói - Tôi sắp cho anh đổi
đời đấy.

Báo cáo nội dung xấu