Thú phi - Chương 041 - 042
Chương
41 – Đi săn
“Xuống
chuẩn bị đi.” Khoé môi Độc Cô Tuyệt khẽ nhếch lên lạnh lẽo, mệnh lệnh thốt ra
với giọng trầm trầm.
Mặc
Ngân, Mặc Ly đồng loạt gật đầu. Mặc Ly dừng một chút rồi hỏi. “Vậy cuộc đi săn
ngày mai, chúng ta…?”
“Đi
chứ, sao lại không đi? Nếu muốn ra oai với chúng ta, bản vương lại còn sợ bọn
chúng ư?” Độc Cô Tuyệt cười lạnh không dứt, Mặc Ngân, Mặc Ly nhìn nhau im lặng.
Một
đêm yên tĩnh qua đi, hiếm khi Độc Cô Tuyệt không mò tới chỗ Vân Khinh làm
phiền, thế là cả nhà bình an vô sự.
Sáng
sớm hôm sau, thị vệ của Yến vương đặc biệt tới biệt viện mời Độc Cô Tuyệt, hôm
đó là Yến vương làm chủ, mời toàn bộ quần thần trong triều cùng Tần quốc Dực
Vương đi săn ở khu rừng Hoàng gia ở ngoại thành.
Mười
dặm phía ngoài Cẩm thành chính là khu vực săn bắn của hoàng thất nước Yến, bên
trong nuôi dưỡng vô số động vật các loại, thích hợp cho những dịp lớn. Yến
vương lại mở tiệc đãi khách quý ở đó, vì biết rằng đối với một kẻ quen hơi chém
giết như Độc Cô Tuyệt, thay vì mở trò ca múa ăn uống này nọ, thì đi săn thú vẫn
là thích hợp nhất.
Trên
khu đất trống ngay ngoài rìa khu rừng rậm đã bày sẵn bàn ghế lẫn đồ ăn thức
uống. Do Vân Khinh cũng tới, nên là Yến vương cũng mang theo vài người hậu phi,
ngay cả trọng thần trong triều cũng có người mang theo gia quyến. Tình cảnh
nhìn giống một cuộc họp mặt thân tình hơn, hoàn toàn không có vẻ gì là hai bên
đang tràn đầy nghi kỵ với nhau.
Vân
Khinh ngồi trên ghế trong đám. Cô hoàn toàn không muốn tới, có điều cái gã họ
Độc Cô kia chả biết ăn nhầm cái gì mà cứ cứng rắn phải kéo cô đi cùng cho bằng
được. Đi săn thì có gì hay chứ?
“Ha
ha, Dực Vương nổi danh anh dũng thiện chiến có một không hai trên đời. Hôm nay
coi như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, cho quả nhân được mở rộng tầm mắt với.”
Từ xa xa, Yến vương cưỡi ngựa đứng cạnh Độc Cô Tuyệt mỉm cười nói với hắn.
Trên
mặt Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không biểu lộ điều gì, chỉ nghe thấy giọng nói đầy
lạnh lẽo khô khan. “Được.” Đúng là đồ không biết khiêm tốn là gì.
Tiếng
kèn toe toe vang dội. Một đội binh sĩ khôi giáp hai màu đỏ và đen đang đứng
nghiêm ở phần đất rìa ngoài rừng lập tức nhanh nhẹn khởi hành. Từng hàng hai
người nghiêm chỉnh ngay ngắn, tiến lùi theo nhịp bước vào rừng. Nguyên đội quân
đó là để vây quanh khu săn bắn, để tập trung lại toàn bộ đám động vật trong
rừng cho vua tôi họ đi săn.
“Yến
vương, ta thấy hẳn không cần họ ra tay đâu…” Có tiếng nói của Độc Cô Tuyệt vọng
lại từ xa, có điều Vân Khinh cũng chẳng tập trung nghe là mấy. Cô vốn không có
hứng thú với những thứ này.
“Vân
cô nương.” Vân Khinh đang đùa giỡn với Điêu nhi ngồi trong lòng, Sở Vân ngồi cạnh
bỗng dựa sát lại gần khẽ gọi. Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Sở Vân. Anh ta vốn
là mưu sĩ, không có võ nghệ, nên cũng chỉ có thể ngồi ngoài xem mà thôi.
Sở
Vân mỉm cười với cô rồi dẩu miệng về đám binh sĩ kia một chút, dùng giọng thật
nhỏ chỉ có hai người họ nghe thấy để hỏi. “Cô nương thấy sao?”
Vân
Khinh lắc đầu, cô chả cảm thấy gì cả.
Sở
Vân thấy vậy khẽ cười, nhỏ giọng than. “Cô nương quả đúng là không quan tâm đến
việc bên ngoài. Vị Yến vương kia là đang ra oai với chúng ta đó.” Vân Khinh
nghe vậy nhíu mày, lại nhìn kỹ đám binh sĩ kia lần nữa.
Vân
Khinh chẳng hề biết một buổi đi săn bình thường của Hoàng gia lại cần đến nhiều
người như thế. Những binh lính này đều mang vẻ nghiêm cẩn huấn luyện kỹ càng,
hẳn là cấm quân. Cấm quân của Hoàng thành lại được trưng dụng tới đây vây thú
đi săn, không khỏi có chút nghiêm trọng hóa vấn đề. Đây là Yến vương dùng
phương pháp uyển chuyển báo cho Độc Cô Tuyệt biết, Yến quốc bọn họ cũng không
phải dễ bắt nạt, tử tế thì không sao, nhưng nếu cứng rắn ghép tội cho họ, họ
sẵn sàng lưỡng bại câu thương, cá chết lưới rách.
Sở
Vân cũng không chờ xem Vân Khinh có hiểu ý mình hay không, anh ta cười khẽ. “Cô
nương nhìn kỹ mũ giáp lẫn vũ khí của họ xem.”
Dứt
lời, anh ta cũng không chờ Vân Khinh trả lời vì biết cô không biết những thứ
đó, nên nói thẳng tuột ra luôn. “Nhiều năm nay Yến quốc không hề gặp chiến
loạn, thứ nhất là vì đất nước này dễ thủ khó công, mà thứ hai là vì họ có thể
chế tác ra khôi giáp bền chắc nhất và vũ khí lợi hại nhất. Kỹ thuật rèn binh
khí của họ có thể nói là tinh nhuệ nhất trong cả bảy nước, mà đó cũng là chỗ
dựa vững chắc khiến họ kiêu ngạo nhất.”
Vân
Khinh nhìn thoáng qua đội quân lính của Yến quốc, giáp trụ trên người nọ thoáng
ánh đỏ sẫm, so với giáp trụ sắt đen sì của binh sĩ do Độc Cô Tuyệt mang đến đây
là thứ khác biệt duy nhất, còn những mặt khác quả cô không thể nhìn ra gì hơn.
“Mũ
giáp của bọn họ khá mỏng, trọng lượng nhẹ nhàng, nhưng lại phòng ngự rất tốt,
chắc chắn hơn mũ giáp của tướng sĩ của chúng ta nhiều. Nếu Đại Tần chúng ta có
kỹ thuật chế tác này, việc xưng bá thiên hạ hẳn sẽ trong tầm tay.” Khóe môi Sở
Vân nhếch lên cười mỉm như thể đang tán gẫu bình thường với Vân Khinh, hoàn
toàn không ai ngờ đến nội dung những lời anh ta vừa thốt.
“Tại
sao lại nói với ta?” Vân Khinh quay sang nhìn Sở Vân, điều này thì liên quan gì
tới cô chứ.
Sở
Vân cười cười. “Vương gia không định nói với cô nương, có điều tại hạ thấy Vân
cô nương tài trí hơn người, biết chuyện có khi không chừng lại có thể giúp
chúng ta không ít.”
Vân
Khinh ngồi yên trầm ngâm suy nghĩ, loại bỏ nhiều khả năng trong đầu, thoáng
chốc hiểu ra cớ sự. Cô quay sang ngạc nhiên. “Các người muốn…”
Hóa
ra Độc Cô Tuyệt đích thân tới Yến quốc, không phải là để làm cái gì mà đòi công
đạo với lại dụ kẻ giấu mặt ra tay, đây mới là mục đích thật sự của hắn.
“Dù
gì cũng là cơ hội tốt kia mà?” Trong ánh mắt Sở Vân thoáng lóe lên một tia thán
phục, biết ngay là Vân Khinh sẽ đoán ra mà.
Hai
người mới nói tới đó, một tiếng kèn lệnh vang lên từ phía đằng xa. Yến vương,
Độc Cô Tuyệt và đám võ tướng của Yến quốc đồng loạt thúc ngựa lao vào rừng, mỗi
người tách ra một con đường, bắt đầu cuộc đi săn.
Vân
Khinh cũng chẳng để ý xem Độc Cô Tuyệt đi đường nào cả, chỉ nhíu mày nhìn Sở
Vân. “Các người nhất định muốn thống nhất thiên hạ sao? Các người có biết như
thế sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng? Hòa bình vô sự như hiện nay chẳng lẽ
không tốt ư?”
Trên
mặt Sở Vân vẫn giữ nụ cười thân thiện như trước, nhưng trong giọng nói đã trở
nên nghiêm nghị vô cùng. “Hòa bình vô sự, nào có dễ dàng như vậy. Kể cả Đại Tần
chúng ta không có dã tâm tranh giành thiên hạ, cô nương có dám chắc hai nước Tề
Sở cũng sẽ không? Thiên hạ chỉ cần một ngày còn tồn tại nhiều quốc gia như thế,
sẽ còn một ngày có nguy cơ chiến tranh. Chỉ có thống nhất thiên hạ mới có thể
có được hòa bình chân chính.” Nói tới đây, anh ta khẽ liếc nhìn Vân Khinh, ánh
mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.
Vân
Khinh không nói gì. Cô không quan tâm mấy đến tình hình chính trị. Nhưng những
lời này của Sở Vân cô lại không có cách nào phản đối cả. Thời đại loạn lạc bảy
nước, hôm nay ta đánh người, hôm sau kẻ khác lại đánh người khác, lửa chiến
tranh dường như vĩnh viễn không thể dập tắt hẳn, bởi vì vẫn còn quá nhiều dã
tâm và trục lợi riêng tư.
Sở
Vân thấy Vân Khinh im lặng, liền nhẹ giọng nói tiếp. “Tranh giành thiên hạ
không phải để hoàn thành chiến công vĩ đại của một vị đế vương, mà là vì đem
lại sự an bình và một bầu không khí an toàn không còn lo ngại chiến tranh xâm
lược đến cho bách tính vốn chịu khổ bởi chinh chiến liên miên. Đó là mong muốn của
tại hạ, mà cũng là quan điểm của Tần vương đời trước. Vì nó mà Tần quốc nỗ lực
mấy trăm năm nay, hiện giờ là thời điểm thực lực của nước Tần hùng mạnh nhất
trong mấy trăm năm qua, nên chúng ta muốn hoàn thành mục tiêu ấy.”
Vân
Khinh nếu bảo không dao động thì đúng là không thể. Lời của Sở Vân nêu ra những
góc nhìn và khái niệm mà cho tới giờ cô chưa từng nghĩ tới, vô cùng mới lạ.
Sở
Vân nhìn Vân Khinh lặng yên không lên tiếng cũng không giục giã mà chỉ mỉm cười
nhìn cô. Ở biệt viện của Hoàng gia tai vách mạch rừng nhiều lắm, khó lòng nói chuyện
tử tế. Hôm nay nhìn qua thật đông người, nhưng thật ra lại có thể dễ dàng bàn
chuyện bí mật với nhau.
Có
thiệp mời của Thất hoàng tử, kế hoạch đã trù bị chu đáo cũng phải được thay đổi
cho phù hợp. Thật không ngờ đứa con mà Yến vương thương yêu nhất lại có hảo cảm
với Vân Khinh, lại mở tiệc trong vương cung để chiêu đãi cô. Đây chính là một
cơ hội rất tốt, nếu Vân Khinh có thể phối hợp cùng họ chẳng phải hơn nhiều so
với việc họ âm thầm tìm kiếm sao. Thế nên anh ta suy đi tính lại một hồi vẫn
quyết định nên tiết lộ phần nào với Vân Khinh, vì xét cho cùng sớm muộn cô cũng
sẽ biết.
Gió
nhè nhẹ hiu hiu, mang theo mùi hương thoang thoảng, mùi hương đầy thanh nhã mát
rượi của cỏ cây như thấm vào tận ruột gan mọi người.
Vân
Khinh từ tốn vuốt ve Điêu nhi, ngẩng đầu nhìn tán lá cây màu xanh dịu mắt đằng
xa. Bình an vui vẻ, tại sao với cô lại xa vời đến thế?
Sở
Vân ngồi tựa vào ghế nhàn nhã thưởng trà. Anh ta đang chờ xem thái độ của Vân
Khinh ra sao. Hiện giờ thái độ cô ấy thật không rõ ràng chút nào, ngay cả anh
ta cũng có chút khó hiểu.
“Gr…
à… o…” Một tiếng gầm rống lớn bỗng vọng lại từ xa, bên trong ẩn ẩn vẻ hung hăng
phẫn nộ. Vân Khinh lẫn Sở Vân không khỏi giật mình đồng loạt quay đầu nhìn về
phía đó.
Tiếng
vó ngựa dồn dập vang lên lẫn tiếng dã thú thét gào mang theo sự hỗn loạn và
kinh hoàng. Đám thị vệ đang đứng trông coi gần đó lập tức xông lại gần vây
quanh nơi tập trung toàn bộ quan văn và nữ quyến, vũ khí sẵn sàng, thế trận
nghiêm chỉnh đón chờ sự sắp xảy ra.
“Xảy
ra chuyện gì? Chuyện gì thế hả?” Hoa thừa tướng đứng phắt dậy xông về phía
trước.
“Lũ
dã thú có vấn đề.” Một võ tướng trẻ tuổi vừa chạy ra khỏi cánh rừng lớn tiếng
đáp, mắt tái nhợt không còn chút máu.
“Chúng
nó điên cuồng hết cả. Trời ạ, sao lại thế này chứ?”
“Mãng
xà, vì sao trong rừng lại có mãng xà?”
Các
võ tướng chạy trốn thục mạng lần lượt ra khỏi cánh rừng, sắc mặt ai cũng nhợt
nhạt vô cùng.
“Đám
giá áo thùng cơm này, Vương thượng còn ở trong đó, còn không mau quay lại tìm
cho bổn tướng, nhanh lên!”
“Đúng,
còn có cả Dực Vương và thuộc hạ nữa, mau lên, còn ngẩn ra ở đó làm gì, không
mau quay lại tìm!” Lâm thượng đại phu cũng liên tiếp ra lệnh.
Chương
42 – Mãng xà khổng lồ
So
với sự hỗn loạn của Yến quốc, Vân Khinh và Sở Vân lại khá là bình tĩnh. Bản
lĩnh của Độc Cô Tuyệt thế nào, họ rõ hơn ai hết. Hiện giờ có sự lạ thường xảy
ra như thế này, chắc chắn là có việc không hay. Sở Vân trầm mặt đứng phắt dậy
cả giận quát. “Có chuyện gì thế?”
“Chúng
tôi cũng không rõ.” Hoa Thừa tướng và Lâm Thượng đại phu cùng nhau quay lại trả
lời, trên mặt hai người cũng nghiêm trang vô cùng.
“Nếu
Vương gia nhà ta có chuyện gì bất trắc, Yến quốc các vị cứ chờ nước Tần chúng
ta tới san bằng đi!” Gương mặt Sở Vân lạnh lẽo, giọng nói cũng tàn nhẫn thật
sự. Sở Vân hiếm khi nào có vẻ mặt lạnh lùng như thế, nét mặt anh ta hiện tại
quả thật giống Độc Cô Tuyệt vài phần.
“Sở
tiên sinh xin chớ tức giận. Dực Vương và mọi người không sao đâu.” Lâm Thượng
đại phu vội vã trấn an, xong rồi liên tiếp hạ lệnh xuống.
“G…
r… à… o…” Một loạt tiếng dã thú gào rú vang dội đất trời, đinh tai nhức óc.
Tiếng
đàn thú gầm thét đang từ xa nhanh chóng tiến lại gần, từ bốn phương tám hướng
dồn dập về đây, cho thấy đám dã thú trong rừng đang có xu hướng tụ tập về hướng
này mà tới. Theo hướng âm thanh truyền tới, có thể đoán được thế tới của chúng
rất nhanh chóng, không gì sánh kịp.
Tiếng
vó ngựa cấp tập vang lên, bóng người loang loáng hiện ra trong rừng. Độc Cô
Tuyệt sóng vai Yến vương phi ngựa vọt ra khỏi rừng, khiến đám quần thần nước
Yến không khỏi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Trái
lại với vẻ nhẹ người của đám quan lại Yến quốc, Vân Khinh và Sở Vân càng thêm
nhíu chặt đôi lông mày. Đến cả Độc Cô Tuyệt còn bị bức phải quay lại, như thế…
Hai
người còn chưa kịp nghĩ nhiều, Độc Cô Tuyệt liếc mắt thấy Vân Khinh liền vội vã
giục ngựa như bay tới đó, miệng quát lớn. “Đi, đi mau!”
Trong
cánh rừng đằng sau lưng hắn, Vân Khinh tinh mắt nhìn thấy hàng loạt cây cối đổ
rạp liên tục, như thể đang có vật gì đó càn quét tiến lại, mà đám cây cối dường
như đang ngã xuống nhường đường cho vật đó, vô cùng quỷ dị.
“A a
a a…” Những tiếng hét chói tai xen lẫn những tiếng rú tắt nghẹn trước khi chết
cứ văng vẳng lại gần. Đội cấm quân của Yến quốc đồng loạt xông lên, vượt qua
Độc Cô Tuyệt và Yến vương để đối địch lại đàn dã thú đang lao ra từ trong rừng,
nào ngờ chưa hề nhìn rõ đối thủ ra sao thì đã bị đánh bay đi rất xa, xương cốt
gẫy răng rắc, chết thảm không kịp rên lên tiếng nào.
Chỗ
Vân Khinh đứng vừa khéo nhìn thẳng về phía đó, nên cô trông thấy rõ ràng dáng
vẻ của con quái vật đang dẫm đạp chung quanh mà xông tới.
Loài
thú khổng lồ, kích thước khổng lồ không cách nào tưởng tượng nổi. Vòng thân xám
bạc to lớn thô kệch như cổ thụ hàng trăm năm, phải hai người ôm may ra mới xuể.
Thân rắn dài ngút tầm mắt hầu như không thấy rõ phần đuôi. Trên cái đầu to lớn
bèn bẹt là đôi mắt đỏ như máu đầy vẻ giận dữ hung ác. Cái miệng rộng đỏ lòm như
một chậu máu há rộng, đầu lưỡi hồng tươi phải dài tới một trượng, trên đó nhơm
nhớp những thứ chất dịch nhớt nhát. Thân rắn trườn về phía trước nhân tiện cuốn
lấy một kẻ bất hạnh nào đó thảy vào trong miệng, nuốt chửng.
Những
mũi tên nhọn hoắt bắn vào người nó, không khác gì gãi ngứa cả, hoàn toàn vô
dụng. Tên bắn tới chạm vào da thịt dầy cứng như sắt không hề gây ra chút thương
tích nhỏ nào, ngược lại càng khiến nó giận dữ hơn.
Sau
lưng mấy con mãng xà khổng lồ này, đám hổ báo được nuôi thả trong rừng hàng
ngày vốn đã được thuần hóa ít nhiều, bản năng ăn thịt hung dữ cũng đã được bào
mòn không ít, giờ lại như ăn phải thuốc kích thích, lồng lộn nhào lên cắn xé,
hỗn loạn, điên cuồng.
Tuy
Vân Khinh đã từng lâm vào hoàn cảnh bị vạn thú vây quanh, nhưng giờ nhìn thấy
mấy con mãng xà này cũng không khỏi kinh hoảng bối rối, sắc mặt hơi hơi trắng
bệch sợ hãi.
“Cứu
mạng a…”
“Trời
ơi sao lại thế này…”
“Cứu
giá, mau cứu giá…”
Giờ
đây toàn bộ khu săn bắn trở nên vô cùng hoảng loạn, nơi nơi vang dội tiếng
khóc, tiếng gào thét, tiếng quát lớn, người đi bảo hộ, người được bảo hộ, người
chạy trối chết, người kinh hoảng tới mức không đi nổi… lộn xộn láo nháo vô
cùng.
Độc
Cô Tuyệt hoàn toàn không quan tâm đến đám người hoảng loạn kia, nhanh chóng phi
ngựa lại cúi người ôm lấy Vân Khinh lên ngựa rồi giục cương ngựa chạy về phía
bên ngoài cánh rừng, vừa chạy vừa quát to. “Mau đuổi kịp!”
Mặc
Ngân sau lưng hắn cũng bắt chước mà túm lấy Sở Vân lên ngựa. Mặc Ly cũng phóng
ngựa nhanh chóng đuổi theo sau. Đoàn binh sĩ vẫn đi theo Độc Cô Tuyệt từ Tần
quốc không ai lên tiếng, đội ngũ nghiêm chỉnh, so với đám quần thần văn võ của
Yến quốc thật là một trời một vực. Họ làm sao sánh nổi với sự bình tĩnh và lạnh
lùng của đoàn người đi theo Độc Cô Tuyệt được.
Gầm
thét, tiếng mãnh thú gầm thét long trời lở đất vang dội. Đàn thú hoang mắt đỏ
ngầu, lao tới tấn công cấm quân điên cuồng không ngơi nghỉ, thoáng chốc đã vây
kín con người, chỉ chừa lại một con đường ra khỏi khu rừng còn chưa kịp bao
vây.
Độc
Cô Tuyệt dẫn đầu người của mình, phi ngựa như sấm vang chớp giật nhằm hướng con
đường ấy. Mắt thấy đã chuẩn bị thoát khỏi khu rừng, bỗng nhiên từ trong rừng
hai bên đường, hàng ngàn mũi tên nhọn lểu vun vút lao tới. Trong mắt hắn bỗng
lóe lên một ánh sáng sắc sảo, tay cầm roi ngựa lập tức vung lên vun vút thành
một vòng bảo vệ. Những mũi tên nhọn vừa chạm phải vòng bảo vệ ấy lập tức gẫy
đôi rụng lả tả.
Chỉ
bị ngừng bước lại trong thoáng chốc, nhưng đám sài lang từ trong rừng đã kịp
lao ra chặn kín con đường trước mặt, khiến tất cả mọi người đều bị vây hãm
trong khu rừng này.
“Hừ!”
Độc Cô Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng. Mười mấy binh sĩ sau lưng hắn lập tức bày
thế trận sẵn sàng chiến đấu, có công có thủ vững vàng kết hợp cùng nhau.
“Đồ
vô dụng!” Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không để ý đến những kẻ mai phục trong rừng,
mà tiếp tục ra roi thúc ngựa chạy thẳng về phía trước không dừng lại. Phải tấn
công chúng ngay khi chúng còn chưa yên chỗ, chứ nếu chờ chúng bày xong trạng
thái công kích mới tới, đảm bảo chết chắc. Dã thú không đáng sợ, kẻ địch mai
phục cũng không đáng sợ, mà đáng sợ là mấy con quái xà khổng lồ chả biết chui
ra từ đâu kia kìa.
Đám
Sở Vân nghe vậy chỉ im lặng chạy theo sát chủ tướng. Những lời này Độc Cô Tuyệt
là dành để mắng Yến vương, ngay dưới mắt ông ta lại có thể để xảy ra những
chuyện như thế này. Đám mãnh thú kia nhìn qua là biết bị bỏ thuốc, đã thế trong
rừng lại có mãng xà khổng lồ chưa từng nghe nói tới, đảm bảo là có kẻ lôi tới
không biết từ đâu ra. Ấy vậy mà ông ta lại chẳng hề hay biết gì cả, như thế mà
cũng đòi làm Yến vương sao, thật đúng là ngu xuẩn!
“Dực
Vương, chờ quả nhân, chờ quả nhân với!” Sau lưng hắn, Yến vương cùng mấy kẻ
trọng thần đang được các thị vệ thân tín bảo vệ chạy theo Độc Cô Tuyệt, ai nấy
sắc mặt trắng bệch.
Độc
Cô Tuyệt làm như không nghe thấy, tiếp tục thẳng tay chiến đấu với đàn sài lang
kia. Tiếng sói tru, tiếng gươm rít, hoa máu vương vãi khắp nơi.
“Cứu
mạng… cứu mạng a…” Những tiếng thét thảm thiết càng lúc càng nhiều hơn, trận chiến
giữa người và thú càng lúc càng dữ dội.
Vân
Khinh ngồi phía trước Độc Cô Tuyệt, tấm lưng thon như dán chặt vào vồng ngực
cứng rắn như sắt thép của hắn. Trái tim vốn hơi hơi kinh hoàng trong tình cảnh
nước sôi lửa bỏng ấy, lại có thể nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Sau lưng cô
chính là Độc Cô Tuyệt. Ngày hôm nay nếu hắn mà còn không thể chém giết mở đường
máu xông ra nổi, e là trong số họ cũng không còn ai khác có thể thoát khỏi nơi
này. Cô rất không thích Độc Cô Tuyệt do nhiều khuyết điểm lớn, nhưng cô không
thể vì điều đó mà phủ định khả năng của hắn.
Trấn
định lại tinh thần rồi, Vân Khinh nhìn qua vai Độc Cô Tuyệt về phía xa xa, nơi
đang diễn ra những sự việc thảm khốc. Mấy con mãng xà khổng lồ kia như thể vào
chốn không người, quẫy đạp bừa bãi. Tất cả các loại vũ khí với chúng nó chẳng
khác gì đồ trẻ con, hoàn toàn không cần để mắt. Lại thêm đám hổ báo mãnh thú
theo sát sau lưng, cả đám hợp thành một bầy khát máu tàn sát con người.
Vân
Khinh thấy vậy, trong lòng không khỏi ảo não. Cô thấy Độc Cô Tuyệt đang chuẩn
bị lao được ra khỏi vòng vây, vậy thì có thể… thử một lần xem sao. Nếu được thì
dĩ nhiên là rất tốt, mà nếu không được, ít nhất coi như cô đã cố hết sức rồi.
Vừa nghĩ như vậy, Vân Khinh vừa lấy cây cổ cầm trong người ra, mười ngón măng
thon múa lượn, tiếng đàn du dương êm dịu trầm bổng nhanh chóng lan tỏa ra khắp
không gian.
Tiếng
rít gào vẫn như cũ, vẻ hung ác vẫn như cũ. Khúc ‘Thanh tâm chú’ không có tác
dụng, bầy thú hoang vẫn điên cuồng như trước.
Vân
Khinh cũng không hoảng hốt, mười ngón tay vẫn từ tốn gảy đàn, tâm trí cũng dần
dẫn bình lặng trở lại. Động vật vốn vô cùng nhạy cảm, nếu bản thân cô còn không
thể bình tĩnh, dịu dàng hòa nhã, tiếng đàn vang lên cũng sẽ hoàn toàn không có
tác dụng trấn an.
Lòng
cô từ tốn an tĩnh lại, tiếng đàn yên ả thanh nhã từ tốn vang xa, phiêu lãng
trong không gian, như đang tỉ tê, như đang thủ thỉ nhẹ nhàng bằng lời, dịu dàng
không gì sánh kịp, thân thiết không gì sánh kịp. Không hề có nhạc điệu, cũng
không hề có giai điệu rõ ràng, càng không phải khúc Thanh tâm chú. Đây là một
khúc đàn chưa từng ai nghe thấy. Đây, chính là tiếng lòng của Vân Khinh, tiếng
đàn phát ra từ trái tim của cô. Trong lòng an tĩnh, tiếng đàn cũng sẽ an tĩnh.
Trong lòng hiền hòa, tiếng đàn cũng hiển hiện ra sự hiền hòa vô hạn. Tiếng đàn,
cũng chính là cảnh giới của tâm linh cô.
Chỉ
thoáng chốc, tiếng đàn trong veo tinh khiết như nước, linh hoạt kỳ ảo, ấm áp
dịu dàng như thể có thể gột rửa linh hồn con người vang vọng không dứt giữa
mảnh đất trời bao la.

