Thú phi - Chương 061
Chương
61 – Bị thương
Ý
nghĩ vừa hiện trong đầu, Độc Cô Tuyệt trợn trừng đôi mắt, nét mặt thoáng hiện
một tia hung dữ tàn bạo.
Vân
Khinh bỗng dưng cảm nhận thấy sát khí phát ra từ hắn, không khỏi thoáng ngẩn
người rồi quay lại nhìn vào mắt Độc Cô Tuyệt. Trong đôi mắt ấy ánh lên sự thận
trọng và lạnh lẽo khiến không khí chung quanh trở nên rét lạnh như giữa mùa
đông.
Mà
cũng cùng lúc đó, có tiếng xèo xèo truyền đến từ đằng xa, chỉ loáng thoáng
không quá lớn, nhưng nghe vào tai lại khiến người ta lạnh lẽo ngứa ngáy từ
xương tủy, không biết là tiếng gì nhỉ? Vân Khinh không nhịn được ló ra khỏi
ngọn cây lặng lẽ nhìn về phía có tiếng động phát ra.
Vừa
nhìn rõ là gì, cô không khỏi xuýt xoa. Nơi phát ra tiếng động lạ ấy tuyền một màu đen,
thứ màu đen đậm đặc nọ đang thong thả lan về phía trước. Đi qua nơi nào, những
cỏ xanh lá biếc chỉ trong nháy mắt héo rũ quắt queo hóa thành một nhúm màu đen
rồi tan ra, thứ dịch đen ấy lại ăn mòn cây cỏ bên cạnh, cứ thế mà lan tới. Cây
cao tán rộng thì chỉ thoáng chốc đã khô héo, tán lá đang tươi xanh lập tức
thành lá khô rơi khỏi ngọn cây khiến tán cây trụi lủi không còn chút sức sống
nào.
Ở
sau tất cả, một người mặc bộ đồ bằng kim loại che kín toàn thân chỉ để lộ đôi
mắt ra đang rảo bước trên vũng nước đen xì kia mà không thấy bị trúng độc.
Ngược lại, trong tay kẻ đó không hiểu đang cầm cái gì được bao trong vải kín
mít giơ về phía trước, lia ngang lia dọc đi tới.
Trong
phút chốc, Vân Khinh tròn mắt ngạc nhiên, đó là thứ gì, đó là thứ độc dược gì
vậy? Lần đầu nghe thấy, lần đầu nhìn thấy, sao thứ đó lại có thể lợi hại đến
thế chứ, quả thật đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của cô. Ngay cả bình thường có
bình tĩnh đến mấy, giờ này cô cũng không thể không lộ ra nét sợ hãi quay lại
nhìn Độc Cô Tuyệt.
Độc
Cô Tuyệt cũng đang nhìn về phía đó, giờ gương mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm
trang và thận trọng. Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn giọng thốt. “Bích Lạc Phú,
Hoàng tuyền Thiết vệ(*). Sở Hình Thiên, quả là ngươi!”
(*) Hoàng tuyền: chính là ‘suối vàng’, hay là từ chỉ âm ti địa ngục.
Thiết vệ có thể hiểu là đoàn quân mặc giáp. Hoàng tuyền Thiết vệ có thể hiểu là
đội binh sĩ mặc giáp sắt như tới từ địa ngục
Dưới
trời này có thể huênh hoang như thế trừ đám Hoàng tuyền Thiết vệ này ra thì quả
thật hắn không biết còn ai có khả năng hơn nữa. Bích Lạc Phú và Hoàng tuyền
Thiết vệ cùng nhau xuất kích, khiến cho kẻ vốn kiêu ngạo cuồng vọng như hắn
cũng không thể không trở nên cẩn thận hơn.
Vân
Khinh nghe thấy tiếng lầm bầm như thể tự nói với mình của hắn liền thoáng rùng
mình. Bích Lạc Phú ư, cô đã từng nghe kể về nó, là thứ độc dược đứng đầu thiên
hạ, tính ăn mòn cực mạnh, tốc độ lan ra cũng cực nhanh, chỉ cần chạm vào là có
thể truyền độc, ngay cả không khí cũng mang theo hơi độc. Đây chính là thứ độc
dược ác độc nham hiểm nhất, là bảo vật trấn quốc của nước Sở. Trước giờ mới chỉ
nghe danh chứ chưa từng chứng kiến, hôm nay tận mắt nhìn mới thấy hóa ra nó quỷ
dị như thế, quy mô khủng khiếp như thế, không hiểu họ đã dùng bao nhiêu Bích
Lạc Phú.
Còn
Hoàng tuyền Thiết vệ, đây chính là đội quân dũng mãnh như hổ bậc nhất của nước
Sở, do chính Hoàng thái tử Sở Hình Thiên đích thân quản lý, bao nhiêu năm nay
chinh phạt bốn phương thắng trận vô số, cực kỳ lợi hại. Nhìn khắp bảy nước, đây
chính là đội quân duy nhất có thể đấu theo phương thức chính diện cứng rắn với
đội quân do Độc Cô Tuyệt dẫn đầu mà vừa có thua vừa có thắng.
Hiện
giờ, cả hai thứ tượng trưng cho thân phận kẻ chủ mưu đều đã lộ ra, Sở thái tử
chắc hẳn chính là người đứng sau mọi chuyện, coi như đáp án đã rõ ràng.
Thì
ra lại là y. Độc Cô Tuyệt mới trộm một bản danh sách ở nước Sở của y, khiến họ
sợ bóng sợ gió, ai cũng bất an, không dễ xử lý như vậy. Thế mà y lập tức đáp
trả bằng việc mưu tính bắt Độc Cô Tuyệt. Đêm đó ở biên giới nước Hàn, Sở thái
tử một thân đầy chính khí, động tác nhanh chóng, thủ đoạn cũng lợi hại không
kém.
Có
điều Vân Khinh không hề cảm thấy vui vẻ, mà cô cũng không thấy Độc Cô Tuyệt vui
vẻ khi biết chân tướng. Sở Hình Thiên đã dám để lộ ra những thế lực trong tay
cho họ thấy, như vậy cũng đủ hiểu tuyệt đối y sẽ không để họ thoát khỏi đây.
Nếu không sau này nhỡ Độc Cô Tuyệt sống sót chạy thoát, quay lại đòi nợ y, e
rằng không chỉ đòi dăm ba câu là đủ.
“Đi
thôi!” Bàn tay nắm chặt lại, Độc Cô Tuyệt túm lấy Vân Khinh không nói thêm lời
nào thừa thãi, nhanh chóng tung người lao đi trong khu rừng. Cứ nghĩ lại ngày
đó khi hắn chạy khỏi nước Sở chính là bị đám Hoàng tuyền Thiết vệ kia đuổi giết
khiến hắn vô cùng vất vả, hôm nay lại gặp lại chúng, hừ, mẹ nó chứ, Độc Cô
Tuyệt thầm chửi một câu tục tĩu trong bụng.
Vân
Khinh không nói gì, chỉ nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt chạy theo hắn. Sau lưng họ đã
rải đầy chất kịch độc, hai người nhất định phải thoát nhanh khỏi đây trước khi
bọn chúng kịp vây kín chung quanh. Xem ra trước mặt cũng đã đặt sẵn bẫy rồi.
Xuyên
qua rừng cây, họ nhằm đúng hướng dãy núi Phỉ Thúy mà lao nhanh trong rừng như
đôi chim cắt. Chân nhanh chóng toàn lực chạy, nhưng lại yên lặng hoàn toàn
không phát ra tiếng động nào. Dùng hai người chống lại hơn một ngàn thậm chí
còn nhiều hơn Hoàng tuyền Thiết vệ, e là có mạnh đến đâu cũng là phương thức vô
cùng ngu xuẩn.
Trong
không khí đượm mùi khét lẹt thoang thoảng phất qua mũi. Vân Khinh không biết
chứ Độc Cô Tuyệt hoàn toàn quen thuộc với nó. Đó chính là mùi Bích Lạc Phú đang
ăn mòn tan chảy xung quanh, càng ăn mòn nhiều thứ, cái mùi gay mũi lại có chút
chua ấy lại càng trở nên đậm đặc. Hiện giờ họ đều đã ngửi được, điều này cho
thấy tốc độ lan tràn của nó khủng khiếp chừng nào.
Dọc
đường Độc Cô Tuyệt chạy rất quanh co, có lúc rõ ràng có đường thông thoáng
trước mặt hắn lại rẽ ngoặt, có lúc rõ ràng có vẻ có bẫy rập hắn lại thoải mái
lao tới. Vân Khinh chứng kiến tất cả, không rên tiếng nào, chỉ cố gắng theo sát
Độc Cô Tuyệt. Sở Hình Thiên đương nhiên biết Độc Cô Tuyệt sẽ chạy về phía dãy
núi Phỉ Thúy. Hướng đó đảm bảo không ít cạm bẫy đang chực chờ, họ phải cẩn
thận. Cô cũng biết dính đến cơ quan bẫy rập, cô chỉ là một kẻ ngoại đạo không
biết gì hết. Cô chưa từng trải qua cảnh bị đuổi giết trong rừng, lại càng chưa
gặp phải cạm bẫy mai phục, ngay cả có âm công trong tay nhưng vẫn là vô dụng
đối với những thứ đó. Lúc này đây cô chỉ là một gánh nặng, nên nhất định phải
theo sát Độc Cô Tuyệt, cẩn thận rồi càng phải cẩn thận hơn.
Roạt,
một đàn chim bị kinh động liền bay vụt ra, lao thẳng về chỗ Vân Khinh đang chạy
tới. Cô không muốn đập phải bầy chim nên vô thức nghiêng mình né tránh, thân
mình đang lưng chừng trên không lập tức mất thăng bằng nên vội chống tay lên
một thân cây bên cạnh.
“Đừng
đụng vào đó!” Độc Cô Tuyệt đang kéo tay cô vội quát lớn, đồng thời giật mạnh
tay kéo cô nhanh hơn về phía trước, nhưng bàn tay Vân Khinh đã kịp chạm vào
thân cây.
Chỉ
trong nháy mắt, Độc Cô Tuyệt trầm mặt lại. Vân Khinh thấy hắn biến sắc mặt cũng
thầm than không ổn, nơi này không an toàn. Cùng một lúc như thể đã luyện tập
trước, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đều tung người lao vọt về phía trước.
Không
ngờ hai người còn chưa kịp lao lên, trên đỉnh đầu trước mặt, một chiếc lưới lớn
đầy những mũi sắt nhọn lểu đã ụp về phía hai người. Những mũi sắt tỏa ánh lạnh
lẽo dưới ánh mặt trời, thứ ánh sáng bạc âm hàn mang theo tiếng gió, sắc bén lao
tới.
Vân
Khinh vừa thấy, năm ngón tay vẫn giữ chặt Phượng Ngâm Tiêu Vĩ bên hông lập tức
vung lên, định dùng âm nhận chống lại, xé rách tấm lưới nọ.
“Đừng
động đậy.” Như thể đọc được suy nghĩ của Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt nhanh chóng
khẽ quát. Vân Khinh vừa nghe, dù không hiểu vì sao cô cũng lập tức dừng khựng
năm ngón tay đang định gảy dây đàn.
Vân
Khinh chưa từng thấy không có nghĩa hắn chưa từng thấy. Cái lưới đang lao
thẳng về phía họ với những mũi sắt nhọn lểu kia trên mặt cũng lấp lánh ánh bạc.
Nếu hắn không nhìn nhầm, cái lưới đó làm từ tơ của giống thiên tàm (tên một giống tằm), vũ khí bình thường khó lòng
xé rách nó được, tự ý chống lại nó chỉ có thiệt vào thân.
Khẽ
ngừng một chút trên không trong thoáng chốc, Độc Cô Tuyệt không chút nghĩ ngợi,
ôm lấy Vân Khinh đạp một chân lên cây đại thụ bên cạnh mượn lực nghiêng người
ra phía sau. Hai người men theo thân cây mà vọt đi, nhưng nơi này chung quanh
đều là cây cối, không có chỗ nào cho họ tránh né, nên bịch một tiếng đã đập vào
một gốc cây phía sau lưng.
Chiếc
lưới đầy mũi nhọn nọ cùng lúc đó đã ụp xuống đất, các mũi nhọn bằng sắt cắm
ngập sâu trong đất, nếu là cơ thể máu thịt bình thường, tình trạng thê thảm
cũng dễ tưởng tượng ra được.
Cây
đại thụ sau lưng họ bị đập phải rung lên bần bật khiến lá rụng lả tả. Nhưng
khoảnh khắc lá bay phất phơ ấy, Vân Khinh vốn đứng sau nhanh mắt liếc thấy sau
lưng hai người có một chiếc bè tre chi chít chông từ những nan tre vót nhọn
trên mặt bật ra từ chỗ giấu sau thân cây đại thụ lao về phía họ. Những chiếc
nan nhọn hoắt kia phải dài tới nửa trượng.
“Sau
lưng…”
Câu
cảnh báo còn chưa dứt, trên người cô bỗng cảm thấy một lực đẩy cực mạnh. Độc Cô
Tuyệt ôm lấy cô nhảy phắt sang bên cạnh. Vân Khinh đứng chưa vững nên cũng mặc
cho hắn ôm lăn tròn trên đất bên trái nơi họ đứng. Hai người không ngừng lăn
đi.
Trong
lúc lăn đi như thế, Vân Khinh thoáng nhìn thấy trên đầu họ có thứ sạt qua sát
cạnh, chính là chiếc bè tre khi nãy cô nhìn thấy. Nó gần như sượt qua da đầu
hai người họ, hiện giờ đã lao xuống sát mặt đất. Nếu khi nãy họ hụp xuống lăn
tránh đi chậm một chút, cái bè tre lại lao mạnh từ trên cao xuống như thế, thật
không cần nghĩ đến hậu quả.
Mà
khoảnh khắc ấy, cô cũng đã kịp nhìn rõ ràng, không chỉ từ hai phía mà cả bốn
phía đều có bốn cái bè tre đồng loạt lao xuống, đập thẳng vào nhau chát chúa,
những chiếc nan tre vót nhọn cũng len lỏi xuyên lẫn nhau, mắc lại một chỗ.
Da
đầu Vân Khinh thoáng run lên. Khi nãy cô mới chỉ nhìn đến phía sau, bây giờ…
Lăn
mấy vòng rồi, Độc Cô Tuyệt và cô còn chưa kịp đứng lên, toàn bộ mặt đất bỗng
lún xuống. Vân Khinh nằm ở dưới chỉ có thể nhìn thấy bầu trời phía trên, nhưng
sau lưng lại cảm nhận rõ ràng mặt đất sụp lún, không nhịn được cứng cả người.
Cô tóm chặt lấy vai Độc Cô Tuyệt. Không cần nhìn cô cũng biết dưới lưng cô có
cạm bẫy sẵn sàng.
“Dưới
là hố, sụp rồi.” Chỉ trong nháy mắt, Vân Khinh thông báo nhanh chóng chính xác
tình hình dưới lưng mình. Cô biết giờ hoảng loạn chẳng ích gì, tốt nhất là
thông báo rõ ràng tình huống mới là kế sách đúng đắn.
“Ôm chắc.”
Độc Cô Tuyệt nghe vậy hét lớn, tay ôm Vân Khinh thoáng buông ra, tay kia cầm
kiếm, tay này tóm chặt một sợi dây mây không biết hắn đã chộp lấy tự lúc nào,
rồi quay người nhanh chóng ôm lấy người Vân Khinh rồi nhảy vọt lên không.
Vân
Khinh căng cứng cả người, hai tay ôm chặt lấy Độc Cô Tuyệt, thoáng ôm thoáng
buông chỉ trong nháy mắt, không một kẽ hở.
Ngay
khi hai người rời khỏi mặt đất, toàn bộ mặt đất trong vòng một trượng vuông
hoàn toàn sụp xuống, dưới đáy hố cắm chi chít là chông, ánh hàn quang lấp lánh,
mặt trên thoáng ánh xanh biếc cho thấy chúng đều đã được tẩm kịch độc. Người
chỉ cần rơi xuống hố, đừng nói là bị đâm thủng lỗ chỗ, ngay cả chỉ sượt qua
dính phải, e là với thủ đoạn của Sở Hình Thiên, chắc hẳn thứ độc này cũng chỉ
nhằm để đoạt mệnh.
Ngay
lúc những cây chông tẩm độc lộ ra, đáy hố mang bẫy thoáng rung động. Vân Khinh
vốn đang nằm nghiêng nhìn cạm bẫy thấy vậy không khỏi thất thanh. “Chết rồi!”
Động
tác của Độc Cô Tuyệt còn nhanh hơn, ngay khi hắn chụp lấy cây mây đã lập tức
rùn người nhảy vọt ra, chỉ trong một cái tung người, hai người họ đã vút lên
cao như chim sải cánh bay vụt lên.
Chính
khoảnh khắc hai người bay lên cao ấy, vô số những mũi châm nhỏ như lông trâu
xoạt một tiếng bắn ra từ đáy hố ra khắp bốn phương tám hướng.
Mọi
sự chỉ xảy ra trong giây lát, từng thứ đan xen lẫn nhau, vạn phần độc ác. Nếu
là người thường, hẳn đã sớm bỏ lại đây mấy cái mạng không biết rồi.
Vân
Khinh ôm Độc Cô Tuyệt bay ra ngoài giờ mới thoáng hít một hơi thật sâu, thật
nguy hiểm!
“Chúng
ở kia rồi!” Cô chưa kịp thở ra hơi này, ở cách đó không xa nhanh chóng vang lên
những tiếng kêu báo động cùng những tiếng lao đi trong gió vun vút. Hoàng tuyền
Thiết vệ đuổi tới rồi.
“Nàng
xử lý!” Độc Cô Tuyệt vừa đẩy Vân Khinh vác lên vai, vừa phun ra ba chữ cực
nhanh.
Vân
Khinh dựa chân vào eo Độc Cô Tuyệt, cả người nằm nghiêng dựa vào trên lưng hắn,
đầu ngẩng ra sau, mười ngón tay hườm sẵn trên dây đàn, mặt không hiện biểu tình
mà chăm chú nhìn về phía liên tục sột soạt phía sau.
* Chú thích: chỗ này chị ấy đang bị vác như vác bao
gạo vậy, chứ không phải cõng hay bế gì đâu nhé, để chị ấy rảnh tay mà đánh đàn
đó mà!
Tiếng
chân dồn dập, Hoàng tuyền Thiết vệ vây quanh khắp bốn phương tám hướng, đội ngũ
chỉnh tề hùng mạnh, chẳng mấy chốc đã hiện thân trong rừng.
Vân
Khinh quét mắt một cái, mười ngón tay choang một tiếng qua cả bảy dây trên cây
đàn Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, bảy đạo âm nhận liên tiếp lẫn nhau lao về phía Hoàng
tuyền Thiết vệ.
Hoàng
tuyền Thiết vệ, oai danh lẫy lừng, bên trong không một kẻ dư thừa nào cả. Thế
nên Vân Khinh đã ra tay là dùng toàn lực chiến đấu, trùng điệp bảy lần chính là
chiêu thức cao nhất hiện nay cô có thể sử dụng.
Âm
thanh phiêu lãng khuấy động không gian, ầm ầm vang dội, một khúc Thập diện mai
phục thật sự rất phù hợp với tình cảnh này, âm dày và nặng nhưng vẫn đầy nhiệt
huyết dâng trào, kịch liệt mà vẫn đầy đủ sát khí, như thể trống trận dồn vang,
tiếng giết ầm ầm.
Ngựa
chiến hí vang, những kẻ mặc áo giáp đen liên tục ngã xuống, máu tươi phun khắp
núi rừng, tiếng chân trùng trùng như sóng, màu máu đỏ ối khắp nơi.
Từng
đợt từng kẻ ngã xuống, lại liên tiếp có kẻ khác xông ra, không có biểu tình,
không hề chần chờ khi truy đuổi, phối hợp nhau phòng thủ, che giấu sự công
kích, mọi sự diễn ra mạch lạc như nước chảy, vô cùng ăn ý, cứng cỏi mà lạnh
lùng không có nhân tính.
Vân
Khinh nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt bình tĩnh như nước không một gợn sóng,
mười ngón tay càng lúc càng mau, khúc Thập diện mai phục(*) được phát huy đến cực điểm.
(*) Thập diện mai phục là tên một khúc nhạc viết cho đàn cổ cầm
từ thời xưa, được liệt vào trong Thập đại danh khúc, mười khúc nhạc cho cổ cầm
nổi tiếng nhất. Nó hoàn toàn không liên quan đến phim Thập diện mai phục đâu.
Máu
phun ra từ trên áo giáp của Hoàng tuyền Thiết vệ, sắc đỏ tươi như làm nổi bật
thêm màu giáp bạc sáng ngời, ánh bạc lại điểm tô thêm những bông hoa máu, vô
cùng diễm lệ.
Xét
độ lợi hại của Hoàng tuyền Thiết vệ, dùng chiến lược lấy thịt đè người với Độc
Cô Tuyệt có phần thắng rất lớn, chứ dùng với cô e là phải xem xét lại. Âm công
mạnh nhất chính là quần công. E là ngay từ đầu chúng muốn giết cô chính nhằm
mục đích này là chính. Một Độc Cô Tuyệt đã là bậc vương giả khi chiến đấu cự ly
gần, lại thêm một Vân Khinh giỏi về đánh khoảng cách xa và số đông, nào khác gì
như cọp thêm cánh?
Mà
Độc Cô Tuyệt đã đem nhiệm vụ xử lý những kẻ Hoàng tuyền Thiết vệ này cho Vân
Khinh chuyên đánh xa xong, lập tức lao đi như chim bay luồn lách trong rừng,
không đi đường thẳng mà ngược lại càng đi càng men theo những chỗ u tối, dần
dần dụ những kẻ truy đuổi về phía một khe núi hẹp.
“Được
lắm, khúc Thập diện mai phục được lắm!” Một giọng nói lãnh đạm bỗng vang tới,
sau lưng một con ngựa đen mặc giáp sắt cũng xuyên qua cây rừng, lao nhanh xuất
hiện. Một người đàn ông có gương mặt lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt như
điện phóng đến.
Gương
mặt không bị che phủ, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, giữa lông mày thấp thoáng một
vết sẹo khiến vẻ mặt vốn rất tuấn tú, lãng tử như phủ thêm nét dữ dằn. Toàn
thân tỏa ra khí lạnh, như thể một khối băng vạn năm vậy. Nét mặt không có chút
biểu tình, quanh thân dường như được bao phủ một tầng áp lực khiến người ta
kinh hãi.
Sau
lưng hắn là một người con trai khác cũng không che mặt, sắc mặt nhìn có vẻ ôn
hòa, nhưng lại thoáng một tia lạnh lẽo, đây gọi là tuy không lạnh nhưng còn hơn
cả lạnh.
“Thiết
Long, đệ nhất tướng quân của Hoàng tuyền Thiết vệ, tài bắn cung cực chuẩn, chú
ý!” Độc Cô Tuyệt đang chạy vội phía trước cũng không quay lại, chỉ nghe giọng
đã biết là ai đến bèn thấp giọng báo cho Vân Khinh.
Vân
Khinh không hề dừng tay, tai vẫn lắng nghe lời của Độc Cô Tuyệt. Hoàng tuyền
Thiết vệ trừ Sở thái tử ra, có Thiết Long, Thiết Hổ, Thiết Báo ba đại tướng
quân, là ba thượng tướng quân của nước Sở. Không ngờ ở đây mới đó họ đã được
gặp Thiết Long, Vân Khinh lập tức đè hai ngón tay phải không nhích động trên
dây thứ ba chủ sát, sẵn sàng nhưng chưa tấn công ngay.
“Bản
tướng tới gặp ngươi đây.” Thiết Long phóng ngựa đuổi theo, vừa đi vừa vươn tay
đón lấy một cây cung sắt do một binh sĩ mặc giáp bên cạnh dâng lên. Ba mũi tên
sắt được lên dây, mũi tên nhằm trúng Vân Khinh. Lấy một người con gái làm mục
tiêu của y, xem ra khắp thiên hạ này chỉ có Vân Khinh được ‘hân hạnh đối xử’
như thế.
Ba
mũi tên cùng được bắn, như lưu tinh truy nguyệt(*) lao thẳng về phía Vân Khinh.
(*) Lưu tinh truy nguyệt: sao băng đuổi trăng, thành ngữ chỉ
tốc độ nhanh chóng, xẹt ngang bầu trời, xẹt ngang không gian…
Boong
một tiếng. Vân Khinh không biến sắc, nhìn thẳng ba mũi tên đang xé gió bay đến.
Bỗng chốc ánh mắt lóe lên, hai ngón tay phải nọ khẽ gảy lên, một âm thanh trong
trẻo vô ngần xé trời vụt lao về phía ba mũi tên rất mạnh mẽ kia.
Roẹt,
cả ba mũi tên đụng phải âm nhận trên không. Chỉ một âm thanh, cả ba mũi tên
đồng loạt gãy đôi, phần mũi vẫn lao về phía trước hơn một trượng nữa mới rơi
xuống đất, mà tiếng đàn phát ra từ tay trái của Vân Khinh vẫn chưa hề ngưng
lại, tiếp tục tấn công Hoàng tuyền Thiết vệ đang đuổi theo.
“Làm
đẹp lắm!” Độc Cô Tuyệt cũng không quay đầu lại mà chỉ giơ tay vỗ vỗ vào mông
Vân Khinh mấy cái, rồi tung mình chạy hướng tới một khe núi càng lúc càng hẹp.
Vân
Khinh nào có thời gian để ý đến hắn mà chỉ lạnh lùng nhìn Thiết Long.
“Được
lắm, lại đỡ một phát nữa của ta!” Trên mặt Thiết Long thoáng lóe ánh hàn quang,
lật tay lấy tên lắp vào cung. Trên đời này ngoài Độc Cô Tuyệt, đây là người đầu
tiên có thể nhẹ nhàng chém gãy ba mũi tên của y như thế. Hai mũi tên cùng nhau
bắn ra, xé mây rạch gió, một trước một sau lao về phía Vân Khinh.
Vân
Khinh thấy hai mũi tên này không nhanh như ba mũi tên trước, nhưng dường như
lại tiềm ẩn một sức mạnh cường đại hơn rất nhiều. Tiếng chúng vù vù rít lên
trong không khí thoáng vọng tới tai cô, lao trong không khí mà lực ma sát có
thể gây ra âm thanh rung động như thế, đủ hiểu lực lượng ẩn trong hai mũi tên
này.
Ba
ngón tay phải nhấn xuống khẽ gảy dây thứ ba chủ sát, nhanh chóng lặp lại liên
tục vài lần. Hai mươi mốt đạo âm nhận được ba ngón tay gảy ra, cộng hưởng lẫn
nhau bay đến nghênh đón hai mũi tên kia.
Rầm,
một tiếng va chạm lớn vang lên. Vân Khinh cảm thấy khí huyết trong ngực hơi hơi
quay cuồng. Hai mươi mốt đạo âm nhận của cô đều nát vụn giữa không trung, ngón
tay cũng đau âm ỉ. Đây là lần đầu tiên âm nhận của cô bị đối thủ đánh nát trên
không, tuy rằng hai mũi tên kia kết quả cũng không tốt đẹp gì hơn, nhưng cô
biết nếu còn có lần sau tên bắn mạnh hơn, đoán chừng cô sẽ không đỡ nổi.
“Tả
hữu vây lại, ngăn Độc Cô Tuyệt!” Đúng lúc đó, người con trai vẫn đi theo sau
Thiết Long không lên tiếng bỗng cao giọng ra lệnh, đó chính là giọng nói hờ
hững cô đã nghe khi còn ở trên cây.
Lúc
này cô đang đưa lưng về phía họ đang chạy tới nên không nhìn thấy được Độc Cô
Tuyệt đang chạy đến nơi nào. Nhưng đám Hoàng tuyền Thiết vệ đối mặt với Độc Cô
Tuyệt ai nấy đều nhìn rõ, trước mặt hắn giờ là một vực núi dốc ngược dựng đứng,
sương mù quanh quẩn, không nhìn được đằng trước rốt cục vẫn là vách đá thẳng
cao lên hay có động có hang gì không. Gã Độc Cô Tuyệt chết tiệt lại dẫn họ tới
chỗ như vậy.
“Chỉ
bằng các ngươi ư, hừ, ôm chặt ta!” Độc Cô Tuyệt hừ lạnh một tiếng rồi bỗng rống
lên với Vân Khinh.
Vân
Khinh nghe thấy, theo bản năng bèn vội ôm chặt lấy eo lưng Độc Cô Tuyệt. Gã này
muốn làm gì chứ?
Còn
chưa kịp nghĩ ngợi, Vân Khinh cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ hẫng, rồi trọng tâm chìm
xuống dưới, cả người như thể rơi từ trên không xuống dưới một cách nhanh chóng.
Tiếng đàn tuy hơi hơi dao động nhưng vẫn không hề ngưng lại, điệu nhạc kinh
điển vẫn hồn hậu phát ra phiêu lãng trong không gian.
Độc
Cô Tuyệt vác Vân Khinh, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lẽo, thả người lao xuống
khỏi vách núi thẳng đứng. Dọc vách núi lồi lõm lởm chởm, chỉ có mấy tảng núi đá
gồ lên trồi ra khỏi vách núi thẳng đứng.
Độc
Cô Tuyệt giống như một cánh hùng ưng, từ trên không lao thẳng xuống dưới, thế
lao vun vút không gì chắn được.
Mấy
lần mượn lực nhảy xuống sau, Độc Cô Tuyệt quay người đứng thẳng. Họ đã đáp
xuống một khe núi nhỏ phía dưới. Hắn ngẩng đầu nhìn vách núi cao hơn ba chục
trượng. Độc Cô Tuyệt khẽ cười khẩy lạnh lùng rồi quay người vác Vân Khinh bỏ
đi. Xuống đây rồi xem các người cưỡi ngựa đuổi theo kiểu gì.
Hoàng
tuyền Thiết vệ đuổi kịp tới bờ vực, ai nấy nhíu mày, dốc cao hiểm trở, ngựa
chiến có hay tới mấy cũng không thể đi xuống được. Lập tức vài người bỏ ngựa
lại, cậy võ công cao học theo cách Độc Cô Tuyệt mà nhảy xuống.
“Hừ,
Dực Vương Độc Cô Tuyệt giỏi lắm. Vân Khinh, lại đỡ nốt một phát cuối cùng của
bản tướng!” Phóng ngựa tới bên miệng vực cheo leo nọ, Thiết Long nhìn khe núi
hẹp quanh co khúc khuỷu phía dưới, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đang sắp khuất
bóng. Nét mặt y bỗng lóe một tia sát khí, y lật tay lại lấy ra cây cung sắt
nữa, hai cung chồng lên nhau, một mũi tên được lắp trên cả hai.
Vân
Khinh nghe vậy, ngừng lại âm công đang dùng đối phó với người khác. Cự ly như
thế này đã hoàn toàn ra khỏi tầm bắn tên của chúng, cô không cần quan tâm chúng
nữa. Cô ngẩng đầu nhìn Thiết Long ở trên cao cách cô hơn ba mươi trượng, hai
tay nắm chặt Phượng Ngâm Tiêu Vĩ.
Một
mũi tên thuần một màu đen chừng như toàn thân bằng sắt, thân dày hơn mũi tên
thường hai lần có lẻ, chung quanh lởm chởm gai nhọn được bắn khỏi mũi tên, rít
trong gió bay về phía Vân Khinh.
Tốc
độ kinh người, hoàn toàn khác với những mũi tên trước, khiến cho không khí như
run rẩy rền rĩ khóc than. Mũi tên này, nhọn sắc tới khó lòng chắn nổi.
Bắn
từ trên cao, chỉ chớp mắt là tới.
Vân
Khinh cả kinh, mũi tên này bay thật là nhanh. Cô lập tức cắn răng, năm ngón tay
phải đồng loạt đặt lên dây đàn thứ ba ấy, đè mạnh xuống.
“Đừng
đỡ, nàng không đỡ được.” Ngay khi Vân Khinh đè năm ngón tay xuống, Độc Cô Tuyệt
bỗng quát lạnh một tiếng, lật tay chộp lấy Vân Khinh ném ra xa, đồng thời quay
phắt người dừng lại vung kiếm sắc trong tay vạch ra một đạo hàn quang về phía
mũi tên thứ ba của Thiết Long, rạch không khí mà bay lên cao.
Vân
Khinh đỡ lần bắn thứ hai xong đã bị chấn động, tuy hắn không nói gì nhưng hắn
có thể cảm nhận được, âm công của cô còn chưa tới trình độ có thể đỡ được mũi
tên thứ ba này.
Vân
Khinh không kịp phản ứng, đã bị Độc Cô Tuyệt ném lên một bãi cỏ, trơ mắt nhìn
Độc Cô Tuyệt vung kiếm chém về phía mũi tên kia.
Choang.
Một âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, mũi tên màu đen nọ bị kiếm của Độc Cô
Tuyệt chém chính giữa, hai lực lượng mạnh tranh chấp nhau, chỉ thấy mũi tên đen
nọ chỉ trong nháy mắt bị chém thành mấy nhát, rải khắp bốn phía. Mà phần xi gắn
màu đen vẫn nhanh chóng bay về phía cô, còn Độc Cô Tuyệt chỉ hơi lùi về sau một
bước.
Vân
Khinh thấy thế không khỏi cười nhẹ, Độc Cô Tuyệt ra tay nào có thất bại bao
giờ.
“Tránh
ra!” Nụ cười tươi tắn của cô mới chớm nở, Độc Cô Tuyệt đứng cạnh bỗng quát một
tiếng chói tai, đồng thời phi thân nhào tới chỗ cô. Vân Khinh ngẩn người, còn
chưa kịp phản ứng thì Độc Cô Tuyệt đã chắn trước người cô.
Không
thể là mũi tên, cũng không phải ám khí, nếu không phải những thứ đó, vậy thì…
Còn chưa nghĩ thấu đáo, bỗng Vân Khinh ngửi thấy một thứ mùi gay mũi quen
thuộc. Mùi của Bích Lạc Phú. Cô lập tức biến sắc. Cái màu đen ấy không phải xi
gắn đầu mũi tên, là Bích Lạc Phú được bôi lên mũi tên.
“Độc
Cô Tuyệt!” Vân Khinh thoáng chốc tái mặt. Thứ cảm xúc hoảng hốt và phức tạp
trước giờ chưa bao giờ hiện trên nét mặt cô giờ tự động bày hết trên gương mặt.
Độc
Cô Tuyệt không trả lời, chỉ quay cổ tay phạt xuống hai nhát, cắt bỏ phần da
thịt bị Bích Lạc Phú màu đen dính lên đang bắt đầu ăn mòn vào trong. Chỉ nháy
mắt máu tươi tuôn ra như suối, cả lưng và cánh tay hắn nhầy nhụa thịt da.
“Đi!”
Nét mặt hắn cứng đanh như sắt, không nói nhiều lời mà chỉ tóm lấy tay Vân
Khinh, quay người chạy vào sâu trong khe núi. Máu vẫn đổ xuống con đường bụi
đất mịt mờ.

