Chúa tể những chiếc nhẫn (Quyển 1) - Chương 10 Phần 1

Chương X

Người Sải Bước

Frodo,
Pippin và Sam quay trở về phòng khách riêng của mình. Không có ánh sáng. Merry
không có ở đó, và lửa thì đã tàn ngọn. Khi họ thổi lửa lên từ những đám than và
cho vào vài bó củi thì họ thấy Người Sải Bước đã đến bên họ. Rồi ông lặng lẽ ngồi
xuống bên cái ghế cạnh cửa.

"Xin
chào!" Pippin nói. "Ông là ai, và ông muốn gì?"

"Tôi
được gọi là Người Sải Bước." ông ta trả lời, "và cho dù ngài đã quên
nó, bạn ngài đã hứa là sẽ nói chuyện kín với tôi."

"Tôi
nghĩ rằng ông nói là tôi có thể sẽ ngăn điều gì đó về chuyến phiêu lưu của
mình," Frodo nói. "Ông sẽ nói gì đây?"

"Nhiều
thứ lắm," Người Sải Bước trả lời, "Nhưng, tất nhiên, tôi có cái giá của
mình."

"Ông
muốn nói gì?" Frodo đột ngột hỏi.

"Đừng
lo! Tôi chỉ muốn nói thế này: tôi sẽ nói với các ngài cái mà tôi biết, và sẽ
cho các ngài một số lời khuyên tốt - nhưng tôi sẽ có được một phần thưởng."

"Thế
thì phần thưởng đó là gì, xin nói đi?" Frodo nói. Ông ngờ rằng ông đã có
chuyện với một tên bất lương, và ông nghĩ một cách không thoải mái lắm rằng ông
chỉ mang theo rất ít tiền. Tất cả số tiền đó sẽ khó mà thoả mãn được một tên xỏ
lá, và ông không thể tiêu phí bất kỳ đồng nào trong số chúng.

"Không
nhiều hơn những gì các ông có thể trả đâu," Người Sải Bước trả lời, với một
nụ cười khẽ, như thể ông đoán được Frodo nghĩ gì. "Chỉ là thế này: các vị
phải mang tôi theo cùng, cho đến khi tôi muốn rời các vị."

"Ồ,
thế đấy!" Frodo trả lời, có vẻ ngạc nhiên, nhưng không nhẹ nhõm gì lắm.
"Thậm chí nếu như tôi muốn có thêm một bạn đồng hành khác, thì tôi cũng sẽ
không đồng ý với một đề nghị thế này, cho đến khi tôi biết được nhiều về ông,
và công chuyện của ông."

"Tuyệt
vời!" Người Sải Bước nói, bắt chéo chân và ngồi một cách thoải mái.
"Ông đã tỉnh táo trở lại, và như thế là rất tốt. Cho đến nay thì các ông
đã khá bất cẩn. Rất tốt! Tôi sẽ nói với ông những gì mà tôi biết, và sẽ để cho
các ông quyết định xem có đáng thưởng không. Có thể là các ông sẽ rất vui lòng
cung cấp nó, khi các ông nghe tôi kể xong."

"Vậy
thì nói đi!" Frodo nói. "Ông đã biết gì nào?"

"Nhiều
lắm, nhiều chuyện hắc ám lắm," Người Sải Bước trả lời một cách dứt khoát.
"Nhưng về công chuyện của các ông -" ông đứng dậy và đi đến bên cửa,
nhanh chóng mở nó ra và nhìn ra ngoài. Rồi ông khẽ đóng nó lại và lại ngồi xuống.
"Tai tôi rất thính," ông nói tiếp, hạ thấp giọng, "và cho dù tôi
không thể biến mất, tôi đã săn đuổi nhiều con vật hoang dã và luôn đề phòng, và
tôi luôn luôn tránh được việc bị nhìn thấy, nếu tôi muốn. Nào, vào chiều nay
tôi đã ở sau hàng rào trên Con Đường phía tây của Bree, khi bốn hobbit ra khỏi
Vùng Cao Nguyên. Tôi không cần phải lặp lại những gì họ đã nói với ông Bombadil
già hay bất kỳ ai khác, nhưng có một thứ đã khiến tôi quan tâm. Xin hãy nhớ, một
trong số họ nói, rằng cái tên Baggins không được phép nhắc tới. Tôi là ngài Dưới
Ngọn Đồi, nếu như cần phải nêu một cái tên nào đó. Điều này khiến tôi rất quan
tâm và tôi đi theo họ. Tôi luồn qua cánh cổng chỉ nằm ngay phía sau họ. Có thể
ngài Baggins có một lý do thực sự để giấu tên mình; nhưng nếu như thế thì, tôi
phải nên khuyên ông ta và các bạn ông ta nên cẩn trọng hơn."

"Tôi
không thấy tên tôi khiến cho bất kỳ ai ở Bree quan tâm." Frodo giận dữ
nói, "và tôi vẫn phải biết vì sao mà nó lại làm cho ngài quan tâm. Ngài
Người Sải Bước có thể có một lý do thực sự để dò thám và nghe lỏm; nhưng nếu
như thế thì, tôi nên khuyên ông ta nên giải thích nó."

"Trả
lời tốt lắm!" Người Sải Bước phá lên cười. "Nhưng sự giải thích rất
đơn giản: tôi đang tìm một hobbit được gọi là Frodo Baggins. Tôi muốn tìm thấy
ông ta thật nhanh. Tôi được biết là ông ta đã rời khỏi Quận, ờ, một bí mật khiến
tôi và các bạn tôi lưu ý."

"Nào,
đừng hiểu lầm tôi!" ông kêu lên, khi Frodo nhổm dậy khỏi ghế, và Sam nhảy
dựng lên với một tiếng gầm gừ. "Tôi sẽ quan tâm đến nhiều bí mật hơn ông.
Và tất cả bí mật đều là cần thiết!" Ông chồm tới và nhìn họ. "Hãy
nhìn mỗi bóng đen!" ông nói với một giọng rất nhỏ. "Những người cưỡi
ngựa đen đã băng qua Bree. Vào Thứ Hai thì sẽ có một người đến Đường Xanh, họ
nói vậy; và một người khác sẽ hiện ra sau, đi lên Đường Xanh từ phía nam."


một khoảng im lặng. Cuối cùng Frodo nói với Pippin và Sam: "Tôi đáng ra phải
đoán được nó từ cái cách mà người gác cổng chào đón chúng ta," ông nói.
"Và người chủ quán xem ra cũng đã nghe thấy điều gì đó. Vì sao mà ông ta cứ
ép chúng ta nhập bọn với khách khứa? Và vì lý do quái gì mà chúng ta lại hành xử
ngu ngốc thế: chúng ta nên ngồi im ở đó."

"Như
thế thì sẽ tốt hơn," Người Sải Bước nói, "Nếu được thì tôi đã ngăn
các ông không đi vào căn phòng chung rồi; nhưng người chủ quán không để cho tôi
gặp các vị, hoặc để lại một tin nhắn."

"Thế
ông nghĩ là ông ta- " Frodo bắt đầu.

"Không,
tôi không nghĩ là ông Bơ Gai ấy có thể gây ra bất kỳ tác hại nào. Chỉ là ông
không thấy vẻ lêu lổng bí ẩn của tôi thôi." Frodo nhìn ông với vẻ ngạc
nhiên. "Phải, tôi có vẻ bất lương, phải không nào?" Người Sải Bước
nói với một cái bĩu môi và một luồng sáng khác lạ lóe lên từ trong mắt.
"Nhưng tôi hi vọng là chúng ta sẽ biết nhau tốt hơn. Khi chúng ta làm được
điều đó, tôi hi vọng là ông sẽ giải thích điều gì đã xảy ra vào cuối bài hát của
ông. Về cái trò đùa nho nhỏ-"

"Điều
đó tuyệt đối chỉ là một tai nạn!" Frodo ngắt lời.

"Tôi
tự hỏi thế," Người Sải Bước nói. "Một tai nạn, được rồi. Cái tai nạn ấy
làm các ông rơi vào một tình thế nguy hiểm."

"Khó
mà nguy hiểm hơn những gì đã qua," Frodo nói. "Tôi biết rằng những
người cưỡi ngựa ấy đang đuổi theo tôi; nhưng lúc này thì họ có vẻ như đã mất dấu
tôi và đã đi mất."

"Ông
không được trông cậy vào chuyện này!" Người Sải Bước trả lời ngay. "Họ
sẽ trở lại. Và sẽ có nhiều người khác tới nữa. Còn những người khác. Tôi biết số
lượng của họ. Tôi biết các Kỵ Sĩ này." Ông ngừng lại, và mắt ông trở nên lạnh
lẽo và khô cứng. "Và còn một số người nữa ở Bree không thể tin được,"
ông nói tiếp. "Ví dụ như Bill Đầy Dương Xỉ. Hắn là một cái tên ma quỷ ở
vùng Bree, và có những người lạ thường đến nhà hắn. Ông hẳn là đã chú ý đến hắn
trong số khách khứa: đó là một gã da ngăm đen dáng nhạo báng. Hắn ngồi gần một
người lạ ở phương Nam, và chúng đã lẩn ra ngay sau cái "tai nạn" của
ông. Không phải tất cả người phương Nam đều tốt; và với Đầy Dương Xỉ, thì hắn sẵn
sàng bán bất kỳ cái gì cho bất kỳ ai, hoặc làm những điều ác chỉ để cho
vui."

"Đầy
Dương Xỉ bán cái gì, và hắn làm gì với cái tai nạn của tôi?" Frodo nói, vẫn
nhất quyết không chịu hiểu điều mà Người Sải Bước gợi ý.

"Tin
tức về các ông, tất nhiên là thế," Người Sải Bước trả lời. "Tin về buổi
trình diễn của các ông hẳn là sẽ rất thú vị với một số người. Sau đó thì họ sẽ
không cần gì nhiều để nói tên thật của ông. Với tôi thì chỉ có vẻ như là họ sẽ
nghe thấy chuyện này trước khi đêm nay trôi qua. Thế đủ chưa? Các ông các thể
làm những gì các ông thích để thưởng công cho tôi: dùng tôi như một người dẫn
đường, hoặc không. Nhưng tôi có thể nói rằng tôi biết tất cả các vùng đất giữa
Quận và Rặng Núi Sương Mù, vì tôi đã từng đi lại qua chúng nhiều năm trước đây.
Tôi già hơn vẻ ngoài của tôi nhiều, tôi có thể sẽ rất hữu dụng. Các ông sẽ phải
rời các con đường lộ thiên sau tối nay; vì những người cưỡi ngựa sẽ trông chừng
chúng cả ngày lẫn đêm. Các ông có thể trốn khỏi Bree, và có thể được cho phép
đi thẳng khi vẫn còn Mặt Trời, nhưng các ông không thể đi xa được. Họ sẽ bắt kịp
các ông ở những nơi hoang dã, ở những chỗ tối tăm không có sự giúp đỡ nào cả.
Các ông có muốn họ tìm thấy các ông không? Họ kinh lắm!"

Các
hobbit nhìn ông, và ngạc nhiên khi thấy mặt ông đầy vẻ u sầu như thể đang đau
khổ, và tay ông bám chặt thành ghế. Căn phòng trở nên lặng lẽ và tĩnh mịch, và
ánh sáng có vẻ như đang mờ đi. Trong một lúc ông ngồi mà mắt chẳng nhìn ai như
thể ông đang trở về với những ký ức xa xăm hoặc đang lắng nghe những tiếng động
xa vắng của Đêm Đen.

"Đấy!"
một lúc sau ông kêu lên, đặt tay lên ngang mày. "Có thể là tôi biết về những
người truy đuổi này nhiều hơn các ông. Các ông có thể sợ họ, nhưng các ông chưa
sợ họ đủ đâu. Ngày mai các ông sẽ phải chạy trốn, nếu như các ông có thể làm được.
Người Sải Bước có thể đưa các ông đi trên những con đường có rất ít người qua.
Các ông sẽ nhận hắn chứ?"


một khoảng im lặng nặng nề. Frodo không trả lời, tâm trí của ông đang quay cuồng
với nghi ngờ và sợ hãi. Sam nhíu mày, và nhìn chủ của mình; cuối cùng thì anh
cũng bẻ gãy sự im lặng:

"Với
sự cho phép của ngài, ngài Frodo, tôi sẽ nói không! Cái ông Người Sải Bước này
đang ở đây, ông ta cảnh báo và ông ta nói nên cẩn thận, và tôi nói
"vâng" với điều này, hãy bắt đầu với ông ta. Ông ta đến từ Hoang Dã,
và tôi chưa bao giờ nghe những chuyện tốt về những người như vậy. Ông ta biết
cái gì đó, rõ là thế, và biết nhiều hơn tôi muốn; nhưng không có lý do nào khiến
chúng ta để cho ông ta dẫn chúng ta đến một nơi tối tăm cách xa mọi sự giúp đỡ,
như ông ta muốn thế."

Pippin
bồn chồn và có vẻ không được thoải mái. Người Sải Bước không trả lời Sam, mà
ông quay đôi mắt sắc bén sang Frodo. Frodo bắt được cái nhìn của ông và nhìn đi
chỗ khác.

"Không,"
ông chậm chạp nói. "Tôi không đồng ý. Tôi nghĩ, tôi nghĩ rằng ông không thật
sự trông như ông định tỏ ra. Ông bắt đầu nói chuyện với tôi như một người Bree,
nhưng rồi ông đổi giọng. Sam vẫn có vẻ đúng trong chuyện này: tôi không thấy được
vì sao mà ông lại định khuyến cáo chúng tôi nên cẩn thận, và vì sao chúng tôi lại
phải tin là ông nói thật. Vì sao lại có sự cải dạng này? Ông là ai? Ông thật sự
biết gì về công chuyện của chúng tôi; và làm cách nào mà ông biết được
nó?"

"Bài
học về sự cảnh giác đã được học tốt." Người Sải Bước nói với một nụ cười
khắc nghiệt. "Nhưng cảnh giác là một chuyện và do dự lại là một chuyện
khác. Lúc này thì các ông sẽ chẳng bao giờ tự mình đến được Rivendell, và hãy
tin rằng tôi là cơ hội duy nhất của các ông. Các ông phải vận động đầu óc đi.
Tôi sẽ trả lời một số câu hỏi các ông, nếu như điều đó giúp các ông làm điều
này. Nhưng vì sao các ông nên tin câu chuyện của tôi, nếu nhưng các ông đã
không tin tôi? Ở đây vẫn là-"

Ngay
lúc đó có một tiếng gõ cửa. Ông Bơ Gai đi vào với những ngọn nến, và đằng sau
ông là Nob với những can nước nóng. Người Sải Bước rút vào một góc tối.

"Tôi
đến để chào ông," người chủ quán nói, đặt những ngọn nến lên bàn.
"Nob! Mang nước vào phòng nào!" Ông nói và đóng cửa lại.

"Chuyện
là thế này," ông bắt đầu nói, có vẻ ngần ngừ và nhìn có vẻ không thoải
mái. "Nếu tôi gây ra tác hại nào đó thì tôi thật sự xin lỗi. Nhưng chuyện
này lại dẫn đến chuyện khác, nhưng các ngài sẽ thừa nhận; và tôi là một người bận
rộn. Nhưng đầu tiên là một chuyện rồi sau đó là chuyện khác đã lắc lư trong trí
nhớ của tôi, như người ta thường nói; và tôi hi vọng là tôi đã không quá trễ.
Các ngài thấy đấy, tôi đã được yêu cầu trông chừng xem có hobbit nào ở Quận
không, và đặc biệt có một người trong số họ có tên là Baggins."

"Thế
chuyện đó có dính dáng gì đến tôi?" Frodo hỏi.

"A!
Ngài biết rõ hơn ai hết!" người chủ quán nói, vẻ ranh mãnh. "Tôi sẽ
không để ngài lẩn tránh đâu, nhưng tôi đã được nói rằng ông Baggins đó sẽ đến với
cái tên là Dưới Ngọn Đồi, và những gì tôi được mô tả vừa khớp với ngài, nếu như
tôi có thể nói thế."

"Thật
sự là thế! Vậy thì hãy coi như vậy!" Frodo nói, cắt ngang một cách thiếu
khôn ngoan.

"Một
tay nhỏ bé cứng cáp với cặp má hồng," ông Bơ Gai trịnh trọng nói. Pippin
cười khúc khích, nhưng Sam có vẻ phẫn nộ. "Điều này sẽ không giúp anh nhiều;
phần lớn các hobbit đều như thế. Barley này, ông ta nói với tôi," ông Bơ
Gai nói tiếp với một cái liếc về phía Pippin. "Nhưng tên này cao hơn một số
hobbit và đẹp hơn phần lớn, và ông ta có một vết chẻ trên cằm, là một thằng cha
tươi tỉnh với đôi mắt sáng”. Xin ngài thứ lỗi, nhưng ông ta nói thế, chứ không
phải tôi."

"Ông
ta nói thế? Ông ta là ai?" Frodo hăm hở hỏi.

"A!
Đó là Gandalf, nếu như ngài biết tôi muốn nói đến ai. Người ta nói ông ta là một
phù thủy, nhưng ông là một người bạn tốt của tôi, dù có là phù thủy hay không.
Nhưng bây giờ thì tôi không biết là ông ta sẽ phải nói gì với tôi, nếu như tôi
gặp ông ta trở lại: biến tất cả bia của tôi thành chua lóet hoặc biến tôi thành
một súc gỗ, tôi không biết. Ông ta có vẻ vội lắm. Nhưng cái gì đã làm thì không
thể phục hồi lại được."

"Phải,
thế ông đã làm gì?" Frodo nói, có vẻ thiếu kiên nhẫn trước dòng suy nghĩ
chậm chạp của ông Bơ Gai già.

"Đến
đâu rồi nhỉ?" người chủ quán nói, ngừng lại và bật ngón tay. "À,
vâng! Ông Gandalf già. Ba tháng trước trước ông ta đã đi vào phòng tôi mà chẳng
có tiếng gõ cửa nào. Barley, ông ta nói, sáng mai ta sẽ đi. Anh sẽ làm một chuyện
cho ta chứ? Ông chỉ việc nói nó ra, tôi nói, Ta đang vội, ông ta bảo, và bản
thân ta không có thời gian, nhưng ta muốn gửi một thông điệp xuống Quận. Anh có
ai tin tưởng để sai đi không? Tôi có thể tìm được, tôi trả lời, sáng mai, có thể
vậy, hoặc là ngày mốt. Hãy làm vào ngày mai, ông nói, và ông ta đưa tôi lá thứ.

"Địa
chỉ của nó khá rõ ràng," ông Bơ Gai nói, lấy lá thư ra từ trong túi, và đọc
địa chỉ thật chậm và tự hào (ông ta đánh giá tư cách của mình như là một người
biết chữ):

Ông
FRODO BAGGINS, BAG END, HOBBITON ở QUẬN.

"Một
lá thư gửi tôi từ Gandalf!" Frodo kêu lên.

"A!"
ông Bơ Gai nói, "Thế ra tên thật của ngài là Baggins?"

"Đúng
vậy," Frodo nói, "và ông nên đưa tôi lá thư ấy ngay, và giải thích vì
sao mà ông chẳng hề gửi nó. Đó là những gì ông đến và nói với tôi đấy à, tôi
nghĩ vậy, cho dù ông đã mất khối thời gian để nói lên vấn đề."

Ông
Bơ Gai tội nghiệp có vẻ rất lo lắng. "Ngài rất đúng, thưa ngài," ông
nói, "và tôi xin ngài thứ lỗi. Và tôi đang sợ khiếp những gì mà ông
Gandalf sẽ nói, nếu như việc này gây ra tác hại nào đó. Nhưng tôi không cố ý giữ
nó lại. Tôi đã cất nó ở một nơi an toàn. Và tôi không thể tìm thấy một ai sẵn
lòng đi xuống Quận và hôm sau hay hôm sau nữa, và không có ai trong số người của
tôi rảnh rỗi cả; rồi hết điều này đến điều kia ập vào tâm trí tôi. Tôi là một
người bận rộn. Tôi sẽ làm tất cả những gì tôi có thể để cứu chữa mọi việc, và nếu
như tôi có thể giúp được gì, ngài chỉ việc nói ra."

"Tôi
để lá thư sang một bên và hứa với ông Gandalf là sẽ không hề chậm hơn. Barley,
ông ta nói với tôi, đây là một trong những người bạn của ta ở Quận, anh ta có
thể đến theo đường này sớm, anh ta và những người khác. Anh ta sẽ tự gọi mình
là Dưới Ngọn Đồi. Nhớ điều này! Nhưng anh không cần phải hỏi gì cả. Và nếu
không có ta với anh ta, anh ta có thể gặp rắc rối, và có thể anh ta cần giúp đỡ.
Hãy làm tất cả những gì có thể được cho anh ta, và ta sẽ rất biết ơn anh, ông
ta nói. Và bây giờ ngài đã ở đây, và có vẻ như những rắc rối không cách xa đây
mấy."

"Ông
muốn nói gì?" Frodo hỏi.

"Những
gã mặc đồ đen," người chủ quán hạ giọng. "Chúng đang tìm Baggins, và
nếu như điều chúng nói là đúng, thì đó là một hobbit. Đó là vào thứ Hai, và tất
cả chó đều gầm gừ và tru lên. Huyền bí, tôi cho là thế. Nob, anh ta đã đến và
nói với tôi rằng có hai người mặc đồ đen đến trước cửa và hỏi tìm một hobbit có
tên là Baggins. Tóc của Nob dựng đứng đến tận gốc. Tôi yêu cầu những gã ấy đi
ra, và đóng sầm cửa trước mặt chúng; nhưng vẫn hỏi cùng câu hỏi đó suốt mọi ngã
đường đến Archet, tôi nghe vậy. Và cái tên Ranger ấy, Người Sải Bước, hắn ta
cũng hỏi các câu hỏi. Hắn đã định đến đây gặp các ngài trước khi các ngài kịp hớp
một ngụm súp."

"Hắn
đã làm thế," Người Sải Bước nói, bước ra chỗ sáng. "Và có nhiều chuyện
rắc rối sẽ không xảy ra, nếu ông để tôi làm thế, Barliman ạ,"

Người
chủ quán nhảy dựng lên vì ngạc nhiên. "Anh!" ông la lên. "Anh
luôn luôn xuất hiện bất ngờ. Bây giờ thì anh muốn gì?"

"Ông
ta đến đây với sự đồng ý của tôi," Frodo nói, "ông ta đến để đề nghị
giúp tôi."

"Vâng,
có thể là ngài biết việc của mình," ông Bơ Gai nói, nhìn đầy nghi ngờ về
phía Người Sải Bước. "Nhưng nếu tôi ở vào tình thế của ngài, tôi sẽ không
hợp tác với một Ranger."

"Thế
thì anh sẽ hợp tác với ai?" Người Sải Bước hỏi. "Một lão chủ quán trọ
to béo chỉ nhớ được tên mình bởi vì mọi người kêu nó với lão ta suốt ngày? Họ
không thể ở lì trong quán Ngựa Lùn này mãi, và họ không thể về nhà. Họ còn một
chặng đường dài trước mặt. Thế ông sẽ đi với họ và đuổi những tên mặc đồ đen
kia đi chứ?"

"Tôi
ấy à? Rời khỏi Bree à! Tôi sẽ không làm điều đó dù với bất kỳ số tiền
nào," Bơ Gai nói, nhìn với vẻ thật sự sợ sệt. "Nhưng sao mà ngài không
ở đây thêm chứ, ngài Dưới Ngọn Đồi? Tất cả những chuyện lạ lùng này sẽ dẫn đến
đâu? Tất cả những tên mặc đồ đen kia muốn gì, và chúng đến từ đâu, tôi muốn biết
điều này?"

"Xin
lỗi là tôi không thể giải thích tất cả chuyện này được," Frodo nói.
"Tôi mệt và rất lo, đó là một câu chuyện dài. Nhưng nếu ông định giúp tôi,
thì tôi nên cảnh cáo trước là ngài sẽ bị nguy hiểm khi mà tôi còn ở trong nhà
ngài. Những Kỵ Sĩ Đen này, tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ, tôi sợ là chúng
đến từ -"

"Chúng
đến từ Mordor," Người Sải Bước nói với một giọng rất nhỏ, "Từ Mordor,
Barliman à, nếu như điều này có ý nghĩa gì đó với ông."

"Cứu
chúng tôi!" ông Bơ Gai la lên, trắng bệhc cả người; rõ ràng là ông biết
cái tên này. "Đó là tin tức nhất tệ nhất đến với Bree trong đời tôi."
"Đúng vậy," Frodo nói. "Thế ông sẵn lòng giúp tôi chứ?"
"Vâng," ông Bơ Gai nói, "Hơn bao giờ hết. Cho dù tôi không nghĩ
là một người như tôi có thể chống lại, chống lại -" ông ấp úng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3