Thú phi - Chương 100
Chương
100 – Tần Vương hậu
Xe
ngựa đã được chuẩn bị sẵn, ra khỏi cung, sau khi đi dạo qua thật nhiều nơi, Vân
Khinh cảm thấy trong lòng không yên, phát hiện Độc Cô Tuyệt dẫn cô đến Dực
Vương phủ, quay lại vương phủ ngày trước của hắn.
Lúc
này, Dực Vương phủ không còn chủ nhân nữa nhưng lại càng thêm trang nghiêm so
với ngày xưa. Nơi này không được ban thánh chỉ cấp cho công thần ở, mà được coi
như một tượng đài, đứng sừng sững giữa kinh đô nước Tần, tràn ngập cung kính và
uy nghiêm.
Bước
vào Dực Vương phủ, Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh đi về phía căn phòng ngày trước của
hắn.
Trong
phủ vô cùng yên tĩnh, gia nhân lui tới không nhiều, nhưng không hề thiếu vắng
hơi người, tất cả đều đâu vào đấy, nhìn thực sự rất thoải mái.
Vân
Khinh không thể nói rõ cảm giác này là cảm giác gì, chỉ cảm thấy bầu không khí
có vẻ âm trầm hơn so với lúc Độc Cô Tuyệt còn ở tại Dực Vương phủ. Nơi đây cũng
nhu hòa hơn, không như lúc Độc Cô Tuyệt trấn giữ, lúc đó nó vừa lạnh lẽo vừa
sắc bén, lại vừa bộc lộ được tài năng của chủ nhân.
Những
bông tuyết trắng phiêu đãng, bao phủ khắp Dực Vương phủ. Trên những ngọn cây,
những lớp tuyết bám một lớp thật dày, như muốn bọc kín những nhánh cây kia lại,
khiến thân cây không ngừng run rẩy. Cành cây giống như bị đá đè lên, nặng không
chịu nổi, có cảm giác như sắp gãy đến nơi.
Bước
qua đại sảnh, đi tới hoa viên phía sau là hồ ngọc bích.
Nước
hồ xanh biếc một màu, lúc này gần như đã ngưng kết thành băng, trên mặt hồ phủ
một lớp tuyết trắng mỏng manh. Những cây dương liễu bên cạnh đã trút hết lá
không còn màu xanh, chỉ còn những nhánh cây trụi lủi, đung đưa theo gió bấc.
Trên
mái đình bát giác bên hồ lúc này phủ một lớp tuyết trắng thật dày, ngôi đình cô
quạnh, uy nghiêm sừng sững giữa hoa viên. Những tấm lụa mỏng bên cạnh đã được
dỡ xuống, làm cho người ta có cảm giác nghiêm nghị, lạnh lùng.
Vân
Khinh nhìn từng nhánh cây ngọn cỏ, từng cảnh vật trước mắt, đây là nơi lúc
trước cô thích nhất trong Dực Vương phủ. Ngày xưa, dương liễu xanh mướt mượt
mà, mặt hồ trong xanh tươi mát, những luồng gió nhẹ thổi qua, khắp nơi là sức
sống dạt dào. Bây giờ, trở lại một lần nữa thì gần như là một vùng trời khác.
Không ngăn được, bất giác nhẹ nhàng thở dài.
Độc
Cô Tuyệt nghe tiếng thở dài chỉ nắm thật chặt cánh tay Vân Khinh, ôm vào bên
người, vừa bước tới vừa cúi đầu nhìn Vân Khinh khẽ quát: “Không cho phép thở
dài!”
Vân
Khinh nghe vậy không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, chỉ có
điều bàn tay càng nắm tay Độc Cô Tuyệt chặt hơn, khẽ gật đầu.
“Hôm
nay lại nổi giận với ai thế?” Tiếng cười nhẹ nhàng yếu ớt từ trong phòng vang
lên, trầm lắng lại rất thận trọng, mang theo sự suy yếu và trêu chọc.
Vân
Khinh đang đi theo Độc Cô Tuyệt vào trong phòng, chợt nghe thấy giọng nói này
lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn cửa phòng trước mắt. Sắc mặt không có gì khác
thường, chỉ có điều bàn tay đang nắm lấy tay Độc Cô Tuyệt khẽ run lên, nhẹ đến
mức không thể nhận ra.
Độc
Cô Tuyệt thấy vậy siết chặt Vân Khinh của hắn một chút, trầm giọng nói: “Chúng
ta vào đi.” Vừa nói vừa ôm Vân Khinh đẩy cửa bước vào.
Vừa
bước vào trong, không khí bên trong căn phòng bỗng ấm áp hẳn lên, cảm giác như
đầu mùa hạ, khác biệt một trời một vực với không gian giá lạnh bên ngoài.
Cách
bài trí vẫn như trước đây, lấy màu đen làm chủ đạo, cứng rắn kiên cường lại vô
cùng quen thuộc.
Nhưng
điều này không quan trọng, quan trọng là người nằm trên giường kia.
Chỉ
thấy một người đàn ông đang tựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách,
miệng nở một nụ cười thật ôn hòa, đang nhìn bọn họ. Khuôn mặt kia, dáng vẻ kia,
khí thế kia, tuy rằng người trước mắt đã gầy rất nhiều, sắc mặt cũng không được
tốt lắm, nhưng Vân Khinh vẫn có thể nhìn ra, đây không phải là người đại ca đã
chết của Độc Cô Tuyệt thì là ai?!
Khiếp
sợ, ngạc nhiên, vui mừng, đủ loại cảm xúc ập đến thật mạnh mẽ, những nỗi xúc
động dần hiện ra trên khuôn mặt Vân Khinh.
Cô
cắn thật chặt môi dưới, đôi mắt trong trẻo, nhưng lạnh lùng dần trở nên đỏ
bừng. Vân Khinh đứng yên bất động tại chỗ, muốn nói lại chẳng thể thốt nên lời.
Độc
Cô Tuyệt thấy vậy buông cánh tay đang ôm trên lưng Vân Khinh ra, khẽ mỉm cười,
đứng ở cạnh cửa, nhìn Vân Khinh, không nói gì.
Đôi
môi nhỏ nhắn khẽ mấp máy nhưng lại không nói nên lời. Vân Khinh có rất nhiều
điều muốn nói, nhưng không biết mở miệng bắt đầu từ đâu, chỉ biết nhìn Độc Cô
Hành thật sâu.
Khi
Độc Cô Tuyệt đưa cô đến, cô đã đoán được chuyện này có liên quan đến Độc Cô
Hành, nhưng khi nhìn thấy huynh ấy vẫn còn sống sờ sờ trước mặt thì không thể
diễn tả được sự vui sướng này. Độc Cô Hành không chết, huynh ấy vẫn còn sống!
Độc
Cô Hành nhìn vẻ mặt vui mừng lại chẳng nói nên lời của Vân Khinh, nụ cười lại
càng nồng hậu hơn nữa, cười nói: “Sao lại thế, không biết từ khi nào thì ta đã
có thể dọa người đến vậy nha, làm cho người ta nhìn thấy lại bị dọa cho sợ đến
mức nói không nên lời.” Dứt lời, y liền lắc đầu đầy buồn rầu.
Vân
Khinh nghe nói thế vội bước lên, muốn giải thích nhưng không biết phải nói sao,
chỉ biết vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
Độc
Cô Hành thấy vậy cười lớn: “May mà vẫn bình thường như trước, khụ khụ…” Còn
chưa nói hết câu, một trận ho kéo đến thay thế cho tiếng cười. Độc Cô Hành lấy
tay che miệng, xoay người sang hướng khác ho dữ dội.
Vân
Khinh nhìn thấy lập tức bước lên hai bước, đưa tay vỗ nhẹ trên lưng Độc Cô Hành
không chút nghĩ ngợi, nhẹ nhàng giúp Độc Cô Hành nhuận khí, vẻ mặt sốt ruột
nhìn Độc Cô Hành, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Độc
Cô Tuyệt nhìn thấy động tác của Vân Khinh, khẽ nhíu mày, hai tay khoanh trước
ngực nheo mắt lại, nhưng cũng không bước lên ngăn cản.
“Không
sao.” Ho vài tiếng, Độc Cô Hành khoát tay, ngẩng đầu cười cười nhìn Vân Khinh
khẽ nói.
Vân
Khinh thấy khuôn mặt tái nhợt của Độc Cô Hành, lúc này đã chuyển thành một màu
đỏ trên làn da mỏng manh. Cô nhíu mày, lập tức đưa tay đặt trên mạch môn của
Độc Cô Hành.
“Đại
ca mệnh lớn, đến cửa điện Diêm Vương kiểm tra rồi trở về, nhưng ngày đó huynh
ấy bị trúng tên rất nặng.” Độc Cô Tuyệt thấy vậy trầm giọng nói.
Mũi
tên kia xuyên qua ngực, tuy rằng không bắn trúng tim và lá phổi, nhưng bị
thương nặng như vậy cũng đã muốn lấy mạng Độc Cô Hành rồi.
Khi
trở lại Tần vương cung, vào lúc mũi tên trên ngực được rút ra, cơn đau đã khiến
Độc Cô Hành tỉnh lại. Anh trai của hắn nắm chặt lấy tay hắn, tuy rằng không nói
lời nào nhưng ánh mắt nhìn hắn chăm chú, dõi theo hắn không chớp mắt đã nói lên
hết tất cả, đại ca hiểu, cái gì huynh cũng hiểu rất rõ.
Bởi
vậy mới tiến hành phát tang cho Tần vương Độc Cô Hành, còn Độc Cô Tuyệt đăng
cơ. Sao hắn có thể lại đem anh trai của hắn, người anh em ruột thịt của hắn đẩy
lên dàn tế kia nữa chứ.
Hơi
nghiêm mặt lại, Độc Cô Tuyệt bình tĩnh nhìn Độc Cô Hành. Bây giờ trên đời này
đã không còn Tần vương Độc Cô Hành, chỉ có anh trai của hắn – Độc Cô Hành. Tuy
rằng ngày đó cứu Độc Cô Hành kịp lúc, nhưng y bị thương quá nặng, điều dưỡng
nửa năm nay mà cũng không thấy chuyển biến tốt.
Vân
Khinh nghe thấy Độc Cô Tuyệt nói, tuy rằng lời nói thật nhẹ nhàng bâng quơ,
nhưng sự nguy hiểm ẩn bên trong sao cô lại không biết, mũi tên kia là quyết lấy
mạng người khác!
Lúc
ngón tay đặt trên mạch môn của Độc Cô Hành, đang trong lúc ngượng ngùng Vân
Khinh lại nhạy cảm phát hiện ra, đây là kéo dài hơi tàn của cơ thể, bây giờ là
dựa vào các loại thuốc bổ quý giá để giữ lại mạng sống, việc này…
“Ta
nói Vân Khinh này, muội cầm tay ta thân thiết như vậy, không sợ tên nhóc kia
ghen sao? Nên biết là ta cũng rất thích muội đó!” Lời nói mang theo ý trêu chọc
ngấm ngầm và ý cười nồng đậm, Độc Cô Hành ngẩng đầu cau mày nhìn Vân Khinh khẽ
nói.
Vân
Khinh khẽ giật mình, hơi ngạc nhiên nhìn Độc Cô Hành.
Phía
sau Độc Cô Tuyệt thấy vậy, bước lên kéo tay Vân Khinh qua, nhìn Độc Cô Hành hừ
mạnh: “Đại ca bớt bắt nạt nàng đi!”
Độc
Cô Hành lập tức cười to: “Ta bắt nạt muội ấy? Vân Khinh nhà chúng ta đứng đầu
vạn thú, dẫn vạn thú đi cứu Tần quốc, tiếng tăm của muội ấy vang lừng khắp nơi,
nhân vật lợi hại như vậy, ta sao dám bắt nạt chứ. Chỉ cần ngón tay muội ấy khẽ
động, là ngàn vạn thú dữ sẽ đến, ta còn không đủ cho chúng giắt kẻ răng.”
“Biết
là tốt.” Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt đầy kiêu ngạo đắc ý, lạnh lùng nói.
Độc
Cô Hành nghe vậy chợt cười lớn lắc đầu: “Tiếc quá, tiếc quá, vì sao ta lại
không gặp trước chứ, nếu biết như vậy năm đó ta nên đi Sở quốc.”
“Đại
ca nghĩ chi đến chuyện tốt đẹp như vậy. Vân Khinh của đệ chỉ yêu một mình đệ
thôi.” Độc Cô Tuyệt ôm ngang thắt lưng Vân Khinh cực kỳ bá đạo, giống như muốn
bế bổng cô lên. Độc Cô Hành thấy vậy cũng cười không ngừng.
Trong
căn phòng thật ấm áp, không chỉ không khí ấm áp, mà trong lòng lại càng thêm ấm
áp.
Vân
Khinh nhìn Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt cười đùa vui vẻ, cảm thấy xót xa trong
lòng. Đây là Độc Cô Hành sợ cô khổ tâm cắn rứt không yên, nên mới dùng lời nói
trêu đùa như vậy, rồi nương theo lời ấy để chuyển sang chủ đề khác, thân thể của
mình, Độc Cô Hành hiểu rõ hơn ai hết!
Ngày
xưa khỏe mạnh, cường tráng như vậy, có thể đánh được cả hổ, là một Tần vương uy
nghi, nay thành bộ dáng như thế nhưng vẫn đạm mạc cười tự nhiên như trước, bảo
cô thoải mái, cô…
“Thực
lòng xin lỗi.” Lời nói đạm mạc đột nhiên vang lên cắt ngang câu chuyện cười của
Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt. Không khí ấm áp ở trong phòng dường như nóng hơn
một chút. Vân Khinh xoay người lại đối mặt Độc Cô Hành với vẻ mặt chân thành,
cúi người xuống quá thắt lưng. Tuy rằng một câu ‘thực lòng xin lỗi’ thật sự
không thể bù đắp lại được những chuyện đã xảy ra, nhưng đó chính là tâm ý tự
đáy lòng cô.
Độc
Cô Hành nghe vậy, nụ cười tươi trên môi vẫn không hề thay đổi. thấy Vân Khinh
khom người thật thấp đối với y, không khỏi lắc đầu: “Người một nhà đừng nói như
vậy. Muội làm vậy là quá xa lạ rồi. Thôi thì lời xin lỗi của muội, ta nhận,
nhưng sau này ta không muốn nghe muội nói vậy nữa!”
Vân
Khinh nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Hành. Trong đôi mắt kia
là sự khoan dung và nhân hậu, làm cho lòng cô cảm động vô cùng, lập tức gật
đầu, khẽ dạ một tiếng.
“Chuyện
này nàng không cần tự trách mình, nhưng nếu nàng dám tự ý rời bỏ ta mà đi một
lần nữa, ta sẽ lột da nàng!” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng cất lời, sau đó giương mắt
lên nhìn thẳng về phía Vân Khinh.
Vân
Khinh nghe vậy nhìn về phía Độc Cô Tuyệt, trong đôi mắt ấy là tình cảm chân
thành và tin tưởng, làm cho cô cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng, lịm như mật
ngọt như đường. Cô thề, khi nào cô còn sống trên cõi đời này, nhất định phải
chữa khỏi cho Độc Cô Hành, nhất định sẽ đem về cho Độc Cô Tuyệt một người anh
trai khỏe mạnh!
Vân
Khinh không nói gì, chỉ đưa tay kéo tay Độc Cô Tuyệt lại, khẽ ngả đầu trên ngực
hắn, khuôn mặt từ từ nở một nụ cười tươi, càng ngày càng sáng lạn, giống như
mùa thu tỏa nắng, như muốn xóa tan băng giá lạnh lùng của ngày hôm nay.
Dung
nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng kia khi nở nụ cười, thật sự là khuynh quốc
khuynh thành.
Khẽ
rủa thầm một câu, Độc Cô Tuyệt hung hăng ôm chầm lấy Vân Khinh, cúi xuống hé miệng
cướp lấy nụ cười cực kỳ rạng rỡ ấy. Chết tiệt, cười rạng rỡ như vậy thực đúng
là dụ dỗ người khác mà.
“Khụ
khụ, các người nên đổi địa điểm khác đi, ta là bệnh nhân nha.” Độc Cô Hành thấy
vậy, vừa ho khẽ vừa trêu chọc.
Độc
Cô Tuyệt chẳng bận tâm nhiều như vậy, cũng không nhìn đến sự tồn tại của Độc Cô
Hành. Vân Khinh của hắn vất vả lắm, dằn vặt tâm can lắm mới trở lại cùng mọi
người, hắn nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ thời khắc nào!
Ngoài
phòng tuyết trắng mờ mịt, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Những
ngày sau đó, Vân Khinh ở tại Dực Vương phủ, ngày ngày nghiền ngẫm bệnh tình của
Độc Cô Hành, tự tay phụ trách việc điều dưỡng của Độc Cô Hành, cô cũng biết
chút y thuật.
Độc
Cô Tuyệt thấy Vân Khinh vất vả lắm mới trở về, không ở bên cạnh hắn mà ngược
lại ở bên cạnh anh trai hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng cũng thật là giận
quá đi. Vui mừng là vì Vân Khinh đối với anh trai hắn thật tốt, nhưng điều mất
hứng nhất chính là nhìn được, gặp được nhưng mà lại ăn không được, mà lửa lòng
thì càng ngày càng lớn!
Mà
lúc này, nước Tần sau chiến tranh có cả trăm công nghìn việc, đất nước hoang
phế đang chờ được chấn chỉnh. Chuyện chính sự luôn bám riết lấy hắn, khiến hắn
không có thời gian lui tới bên này mỗi ngày.
Tuy
rằng trong trận chiến sáu nước diệt Tần thì Tần quốc đại thắng vinh quang đã
đặt dấu chấm hết cho âm mưu diệt Tần của bọn chúng, nhưng bọn họ cũng đã mất
Uấn Kình – tòa thành mà họ đã hao phí vô số tâm huyết để xây dựng. Đồng thời
cũng mất tổng cộng hơn mười vạn binh lính chết trận trên sa trường.
Vào
thời điểm quân liên minh bốn nước tấn công cửa ải Phi Vân, dọc theo đường đi đã
thiêu, đã giết và cướp bóc vô tội vạ. Bởi vậy, những thành trì từ Phi Vân đến
kinh đô nước Tần đều bị phá hoại tương đối nghiêm trọng. Đặc biệt là Tĩnh
thành, Khu thành, Phí thành sau chiến tranh hầu như không còn một bóng người,
những nơi này đều cần tu sửa lại từ đầu.
Bởi
vậy triều đình vô cùng bận rộn, các bộ phận hậu cần, dự bị từ các nơi trên nước
Tần đều được tạm điều động đến, toàn lực sửa chữa kiến tạo lại cho các thành
trì đã bị ngọn lửa chiến tranh tàn phá nghiêm trọng. Công tác trợ cấp cho binh
lính chết trận trên sa trường đồng loạt tiến hành, xây dựng lại các cửa ải trấn
thủ nơi biên giới. Hàng loạt chuyện phải nghị sự, làm cho văn võ đại thần trong
triều đình Tần quốc làm việc đến chân không chạm đất. Tất cả đều hối hả hoàn
thành công việc trên cương vị của mình.
Ai
cũng cho rằng sau khi thắng trận nước Tần nhất định sẽ thừa thắng xông lên khai
chiến với sáu nước còn lại, bị người khác khinh khi mà đành phải chịu đựng
không dám đánh trả, đây không phải là tác phong của người nước Tần.
Nhưng
tình hình nước Tần lúc này gần như đã động đến nền tảng của đất nước, nếu lại
chinh chiến trong thời gian này mặc dù có sĩ khí, cũng là thời cơ tốt nhất.
Nhưng lúc này, sáu nước kia nhất định sợ hãi Tần trả thù đã chuẩn bị sẵn sàng
trận địa đón địch, nếu chống chọi như vậy thì chỉ có Tần chịu thiệt. Muốn nhất
thống thiên hạ, cần nhất là quốc khố và lương thảo sung túc, không phải là lúc
này khi Tần đang mang những vết thương dày đặc trên khắp đất nước. Trước mắt
quan trọng nhất là khôi phục nguyên khí.
Bởi
vậy, Tần quốc tỏ ra thái độ vô cùng phóng khoáng và cũng thực khiêm tốn, tuyên
bố không truy cứu trách nhiệm của bốn nước Yến, Hàn, Triệu, Ngụy. Vì cả bốn
nước đều bị Tề và Sở lường gạt, làm kẻ chết thay cho bọn chúng. Đại Tần chỉ
nhằm vào kẻ khởi xướng, bốn nước còn lại coi như không liên quan.
Lời
này vừa truyền ra, bốn nước vốn đang sợ Tần trả thù báo oán đang bày trận địa
sẵn sàng đón quân địch, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nước
Hàn phản ứng nhanh nhất, đầu tiên là lập tức trình văn bản kết tình bang giao
hữu nghị với Tần, đặc mệnh cho hoàng tử điện hạ và Phi Linh Thượng tướng quân
thân chinh đến đất Tần, ký kết quốc thư giao hảo vĩnh viễn Tần – Hàn. Đồng thời
phái đến vô số thợ thủ công tay nghề cao, giúp Tần tu kiến biên quan, ra tay
giúp một phần sức lực.
Một
phần là vì thanh danh, khiến cho tam hoàng tử vẫn chưa về nước có lý do quang
minh chính đại ở lại Tần, mà Đinh Phi Tình cũng có lý do đến đất Tần.
Hàn
thực hiện xong thì ba nước còn lại, Triệu, Ngụy, Yến cũng đều làm theo, nhanh
chóng trình quốc thư ký kết tình bang giao hữu nghị với Tần, phái sứ thần đi
suốt đêm không ngừng nghỉ.
Một
khắc trước còn cùng hai nước Sở – Tề hiệp lực đánh Tần, ngay sau đó chỉ thấy
xuôi theo chiều gió dựa vào Tần quốc, thế cục thiên hạ này chỉ dựa vào kẻ có
sức mạnh mà thôi.
Cứ
như vậy, vốn là sáu nước Tề, Sở, Triệu, Yến, Hàn, Ngụy chỉ sau một trận đánh đã
tan rã và lập tức biến thành Tần, Triệu, Hàn, Ngụy, Yến đối đầu cùng hai nước
Sở - Tề. Thế cục thiên hạ đối với Tần vô cùng có lợi.
Trong
ngự thư phòng Tần vương cung, Độc Cô Tuyệt gấp các bản tấu sớ lại để trên cái
bàn dài, xoa xoa mi tâm. Mấy ngày nay bận rộn nhiều chuyện chính sự, cho dù hắn
là kẻ thông minh, cũng phải hao tâm tốn sức.
“Bệ
hạ, khoảng chừng ngày mai Hàn quốc Thượng tướng quân Phi Linh sẽ đến kinh đô
Tần quốc.” Sở Vân thấy vậy vội bẩm báo.
Bốn
nước kết tình giao hảo với Tần, kẻ đến đầu tiên là Hàn quốc, thêm nữa Hàn lại
nằm ở mặt sau của Tần, chỉ cách Yến một khoảng không xa. Mà Đinh Phi Tình lại
đang trên đường lui binh đi vòng đến, cho nên sẽ đến Tần quốc của hắn nhanh
nhất trong bốn nước.
Còn
tam hoàng tử điện hạ của nước Hàn thì không cần nhiều lời, bởi vì cậu vốn đang
ở trên đất Tần. Bây giờ đang cùng Phi Lâm đưa vạn thú về rừng, còn chưa trở về
nhà mình.
Độc
Cô Tuyệt nghe vậy gật đầu, không nói gì.
Sở
Vân thấy vậy, mỉm cười nói: “Bệ hạ, Phi Linh Thượng tướng quân này là ai, có lẽ
Bệ hạ cũng đã biết?”
Độc
Cô Tuyệt vừa nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn Sở Vân. Phi Linh Thượng tướng quân
không phải là Phi Linh Thượng tướng quân thì còn là ai được nữa cơ chứ? Nhưng
hẳn là có liên quan đến Vân Khinh, hắn vẫn nhớ ngày đó khi phái Mặc Ngân âm
thầm ẩn núp trong đại quân sáu nước đi tìm hành tung Vân Khinh, là cô ấy đã
cung cấp tin tức. Sau đó có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn chỉ cho người đi điều
tra mà không kịp hỏi lại là ai.
Bên
cạnh, Mặc Ngân thấy vậy cũng cười nói: “Ngày xưa, lúc Vương hậu ở Đinh gia tại
Tề quốc, người thân cận nhất của Vương hậu chính là tỷ tỷ Đinh Phi Tình, nhưng
nhũ danh của Vương hậu gọi là Linh Đang, cái tên này, Phi Linh, Phi Linh.”
“Đinh
Phi Tình”. Sắc mặt Độc Cô Tuyệt thoáng chút dao động. Phi Linh – là kết hợp tên
của của Đinh Phi Tình và Linh Đang.
Nét
mặt Sở Vân lộ rõ vẻ khen ngợi, gật đầu nói: “Phi Linh đại tướng quân Hàn quốc
chính là tỷ tỷ của Vương hậu, cũng chính là Đinh Phi Tình. Là người ngày xưa
hiểu rõ Vương hậu nhất, cũng là người đau khổ vì việc Vương hậu mất tích nhiều
năm, thật sự khó mà có được!”
Sở
Vân nói toàn bộ mọi chuyện đã biết cho Độc Cô Tuyệt nghe, giọng nói trầm ấm vờn
quanh ngự thư phòng, kể rõ về những câu chuyện truyền kỳ người con gái ấy đã
trải qua.
“Thật
là một người con gái tài hoa.” Sở Vân vừa nói xong, ánh mắt Độc Cô Tuyệt bộc lộ
rõ sự khen ngợi, gật đầu.
“Quả
đúng như vậy, Vương hậu có một người tỷ tỷ như vậy, không gì có thể thay thế
được.” Khóe mắt Sở Vân lại tràn đầy ý cười, tiếp lời.
“Nhưng
mà, bây giờ Đinh Phi Tình đến đây nhanh như vậy, Bệ hạ, người cần phải chuẩn bị
sẵn sàng, ở trong mắt Vương hậu, người tỷ tỷ này của người vô cùng quan trọng.”
Mặc Ly nãy giờ không nói gì, lúc này mỉm cười khẽ buông lời.
Độc
Cô Tuyệt nghe vậy, không khỏi nhíu mày lại.
“Chị
cả cũng như mẹ, một người vì Vương hậu chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu khi gặp
mặt mà có gì không vừa mắt với Bệ hạ, lại đồn thổi chuyện gì ở trước mặt Vương
hậu… Tuy rằng Vương hậu đối với Bệ hạ không hề giữ khoảng cách nữa, nhưng mà…”
Mặc Tiềm cầm thư tình báo trong tay, cười thâm sâu nói tiếp lời Mặc Ly.
Mặt
mày Độc Cô Tuyệt chợt cứng lại.
“Bây
giờ, trong lòng Vương hậu còn tồn tại nhiều điều áy náy với Vương gia, đương
nhiên sẽ đặt Bệ hạ qua một bên. Nhưng nếu người tỷ tỷ ruột thịt của Vương hậu –
người đã suốt bao năm, đã chịu trăm đau ngàn khổ mới tìm được Vương hậu, lúc
này tìm đến tận nơi như vậy. Huống chi, người đó còn giúp đỡ Đại Tần nhiều như
vậy, thần nghĩ là…”
“Truyền
chỉ, chiếu cáo thiên hạ, quả nhân Độc Cô Tuyệt lập Vân thị nữ Khinh làm hậu,
một tháng sau đại hôn, không được sai sót!” Sở Vân chưa nói hết câu, mặt mày Độc Cô Tuyệt đã xanh mét,
lạnh lùng đứng lên, cả người chấn động ra sức hạ lệnh, rồi lập tức đi ra bên
ngoài. Hắn đã nghĩ sớm đến việc hạ chỉ, có điều vẫn chưa có ngày lành, nhưng
hôm nay hắn mặc kệ.
Đã
hơn mười ngày nay, Vân Khinh nhà hắn lúc nào cũng ở bên cạnh Độc Cô Hành, hắn
muốn gặp còn phải chạy tới Dực Vương phủ mới có thể gặp mặt được một chút, càng
đừng nhắc tới chuyện muốn ăn, hắn đã nhịn lâu lắm rồi. Bây giờ tự nhiên lại còn
chui ra một người chị gái đâu đâu thế à. Khâm phục thì khâm phục, nhưng muốn
lôi kéo Vân Khinh của hắn hả, mơ đi nhé.
Phía
sau đám người Sở Vân, Mặc Ly nghe tuyên chỉ, chỉ nhìn nhau cười. Chiếu chỉ này
ban ra, Vân Khinh đã thực sự trở thành Vương hậu của bọn họ, không thể sửa đổi.
“Bệ
hạ có chỉ, nay sắc lập Vân thị nữ Khinh làm hậu, một tháng sau tiến hành đại
điển sắc phong…”
Tiếng
vang rất lớn truyền từ trong Tần vương cung ra ngoài, nhanh chóng truyền đi
khắp cả nước. Tiếng chuông ngân long trọng vang vọng khắp phía chân trời kinh
đô nước Tần, vang đến cả những vùng đang khôi phục hậu quả chiến tranh. Tần quốc
nghênh đón Vương hậu của bọn họ.
Dực
Vương phủ.
Vân
Khinh nhìn Độc Cô Hành ho không ngớt, trên mặt bình thản nhưng đôi mắt lại đầy
lo lắng.
“Ha
ha, khụ khụ, đừng lo lắng, không ho lại cảm thấy không thoải mái.” Độc Cô Hành
nhìn vào mắt Vân Khinh, vừa cười vừa trêu chọc nói.
Nghe
những lời này, trong lòng Vân Khinh đau xót, khẽ cắn môi.
“Ta
nói muội này, ngày ngày muội chăm sóc ta như thế này, không sợ tên nhóc kia
ghen sao? Hơn nữa, một vị tuyệt thế giai nhân như muội ngày nào cũng ở bên cạnh
ta, có phải muốn khảo nghiệm tâm tính của ta không?” Độc Cô Hành vừa cười vừa
tựa vào đầu giường.
“Đừng
nói nữa.” Vân Khinh nghe Độc Cô Hành cố gắng trêu chọc, khẽ lắc đầu, quay người
bưng chén thuốc.
Độc
Cô Hành thấy vậy cũng thôi không đùa nữa, đưa tay đón chén thuốc.
“Vương
gia, Bệ hạ phong hậu.” Độc Cô Hành mới uống một ngụm, thị vệ mà y tín nhiệm
nhất đứng ngoài cửa lên tiếng đọc thánh chỉ Độc Cô Tuyệt đã tuyên cáo thiên hạ.
Vân
Khinh vừa nghe xong chợt sửng sốt, phong hậu!
Độc
Cô Hành nghe vậy cười lớn lắc đầu nói: “Thằng nhóc này rốt cục cũng không nhịn
được nữa!”
Vân
Khinh vốn đang không yên trong lòng, vừa nghe Độc Cô Hành nói như vậy, lập tức
hiểu ngay mọi chuyện, hai má cô ửng đỏ không nói được một lời xoay người đi ra
ngoài. Phía sau, Độc Cô Hành thấy vậy nở một nụ cười thật hài lòng, hai người
này rốt cục đã ở bên cạnh nhau.
Mới
ra tới cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Độc Cô Tuyệt đang bước đến, Vân Khinh vừa
thấy hắn thì tươi cười, mở miệng muốn nói điều gì đó.
Không
nghĩ rằng Độc Cô Tuyệt đã vọt tới, hai tay ôm chặt Vân Khinh, cúi xuống cắn lấy
đôi môi đỏ mọng kia, ngăn lời Vân Khinh lại. Đã suốt một ngày không được gặp
rồi, nên muốn sao cứ làm vậy thôi.
Bên
cạnh mọi người thấy vậy, lập tức cúi đầu lảng tránh.
Vân
Khinh đỏ mặt, đẩy Độc Cô Tuyệt ra, tức giận: “Chàng, chàng…”
Độc
Cô Tuyệt thấy vậy ôm lấy Vân Khinh đi thẳng đến phòng cô. Vân Khinh chợt đỏ
bừng hết cả mặt mày.
“Chàng
đừng gây rối thế!” Vào phòng, Vân Khinh nhỏ giọng trách mắng.
“Từ
hôm nay trở đi nàng chính là Vương hậu của ta, thực sự chỉ thuộc về một mình
ta.” Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, mắt nhìn chằm chằm vào cô hết sức bá đạo
tuyên bố.
Vân
Khinh nghe vậy trong lòng xúc động vô cùng, đưa tay vuốt ve trên khuôn mặt
cương nghị của Độc Cô Tuyệt, nhẹ nhàng áp lên má hắn, thấp giọng nói: “Ta vốn
đã là của chàng.”
Độc
Cô Tuyệt nghe vậy lại càng ôm chặt Vân Khinh thêm nữa, nếu không phải không
đúng chỗ đúng nơi, hắn thật muốn…
Cảm
nhận được cảm xúc dao động của Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh đỏ mặt, quay đầu nói
tránh đi: “Bệnh của đại ca dùng thuốc bình thường điều dưỡng không có tác dụng,
chứng khí của đại ca bị tổn thương quá nặng. Ta nghe nói ở Nam Man từ xa xưa đã
có Bà Sa song thụ ra trái sẽ kết thành quả trường sinh, có thể chữa được bách
bệnh, là thánh vật để điều dưỡng.”
Ánh
nắng xuyên thấu qua những tầng mây thật dày chiếu rọi xuống đất, bông tuyết bay
đầy trời như mưa khiến cảnh vật càng thêm thanh khiết. Mới đó mà đã gần cuối
năm, lúc này tin tức nước Tần phong hậu lan ra khắp nơi, các nước nghe được tin
tức này, đều đến kinh đô nước Tần để chúc mừng.

