Thú phi - Chương 167 phần 1

Chương
167 – Bỏ trốn mất dạng

Một
trận lửa lớn thiêu sạch kinh đô nước Tề, trong vòng mười bảy dặm là biển lửa
mênh mông, ngọn lửa hung tàn, nóng rực bùng lên trong đêm tối bốc thẳng tận
chân trời, khiến cho một góc trời cũng run rẩy, chìm vào màn lửa đỏ liên miên.

Kinh
đô nước Tề bị phong tỏa tứ phía, không còn đường sống, văn võ đại thần Tề không
một người nào trốn thoát, Tề thị hoàng gia không một ai cùng tộc họ thoát khỏi
cái chết, những tiếng gào khóc thảm thiết vang lên không ngớt trong biển lửa đỏ
rực kéo dài mấy ngày liền. Phồn hoa dứt, trần duyên tan.

Một
tòa đô thành sừng sững mấy trăm năm, thế mà chỉ một trận lửa lớn dâng cao tận
trời, bằng nhan sắc diễm lệ, rực rỡ nhất, nó đã xóa đi lớp trang điểm tươi đẹp
nhất trên sân khấu cuối cùng của đời mình, hiển hiện lên một nét đẹp thê lương
tiêu điều trước khi bước xuống vũ đài.

Ánh
lửa nở rộ, cực kỳ rực rỡ. Ngoài thành, Tề Chi Khiêm lạnh lùng nhìn ngọn lửa lớn
đang bốc lên tận trời ở trước mắt, ngọn lửa đỏ trong đêm đen càng làm nổi bật
đôi mắt đỏ ngầu của y. Tề Chi Khiêm tỉ mỉ sắp đặt tất cả, dốc lòng dốc sức
xây dựng mọi thứ, y dồn hết nửa đầu cuộc đời phấn đấu vì những thứ này, thế mà
chỉ một ngọn lửa lớn đã thiêu sạch toàn bộ. Khẽ hé đôi mắt, Tề Chi Khiêm
ho khan một tiếng, trong đáy mắt hiện lên vẻ kiên quyết tuyệt tình, không một
ai có đủ sức cướp giang sơn Tề đi cả, trừ phi chính y không cần nó, y đã tỉ mỉ
xây dựng tất cả, không ai có thể hủy diệt, ngoại trừ chính bản thân y.

“Điện
hạ.” Hắc y nhân đứng bên cạnh, nhẹ nhàng gọi Tề Chi Khiêm một tiếng.

“Đi.”
Tề Chi Khiêm nhắm mắt tựa lưng vào chiếc ghế dựa, cực kỳ lạnh lẽo ném một chữ,
y không nhìn bầu trời đêm đang bị ngọn lửa đỏ bao trùm trước mắt nữa.

Tề
quốc, nếu không thể dung chứa được y thì y sẽ mang đi tất cả những thứ y đã lao
tâm khổ trí xây dựng nên, để xem xem không có y, Tề sẽ diệt vong hay là y không
có Tề sẽ tan biến.

“Rõ.”
Tiếng tuân mệnh nghiêm túc vang lên, chiếc kiệu quay đầu lại, binh lính đông
nghìn nghịt xuyên qua ánh lửa đỏ cuồng loạn bốc lên đầy trời vội vàng tiến về
biên giới nước Sở. Y đã dùng bồ câu đưa tin cho Thượng tướng quân Trình Lý
nhanh chóng lãnh binh lên đường bất kể ngày đêm quay về giúp hai người, Tề
không có kinh đô cũng không có gì đáng sợ, Tề Chi Khiêm y còn có ba mươi vạn
đại quân, y chính là nước Tề, y tồn tại chính là Tề sống còn.

Lửa
đỏ cuồn cuộn trong bóng đêm, chấn động đất trời.

Gió
lạnh gào thét thổi qua cuốn ngọn lửa lớn bốc lên tận trời, lửa kéo dài không
dứt hơn mười dặm, ngay cả cách xa nơi đó hơn trăm dặm cũng có thể quan sát rất
rõ ràng.

Lửa
đỏ vây quanh màn đêm buốt giá, sóng gió dâng lên ngập trời.

Lúc
này cố vận dụng sách lược hành quân xem trọng thần tốc, tránh cho Tề Chi Khiêm
sau khi quay về kinh đô nước Tề lại gây nên một trận sóng gió lớn nữa, bọn họ
chỉ giữ hai vạn quân trấn giữ Lục thành còn lại dẫn ba mươi tám vạn người hành
quân ngày đêm không mệt mỏi, lúc này đã đi hơn trăm dặm.

“Bệ
hạ, kinh đô nước Tề lửa đỏ ngập trời.” Trong bóng đêm, Mặc Ly phi ngựa quay
lại, trầm giọng bẩm báo.

Độc
Cô Tuyệt đi giữa đoàn quân không nói gì, lúc này đưa mắt trông về phía đó, hơn
nửa bầu trời là một vùng đỏ lửa, nếu hắn không mù thì tất nhiên đã nhận thấy
tình hình lạ thường đó. Vân thành kinh đô nước Tề lúc này chỉ còn cách bọn
họ hơn một trăm dặm, ở khoảng cách xa như thế mà lại nhìn rất rõ ràng bầu trời
ngập chìm trong lửa đỏ thì cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nơi đó giờ thế
nào.

“Sao
lại thế này?” Vân Khinh kinh ngạc hơi trợn mắt.

“Hạ
trại, đóng quân, không cần đi tiếp.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn phía trước nửa
ngày, đột nhiên trầm giọng nói, những tia sáng chợt lóe qua trong mắt hắn, vẻ
mặt cực kỳ thâm trầm.

Vân
Khinh nghe thấy quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt một cái, đi vội ngày đêm không ngừng
nghỉ là ý của hắn, lúc này chỉ còn cách Vân thành hơn một trăm dặm mà lại muốn
hạ trại tạm đóng quân, hắn đang có ý gì? Là vì trận lửa lớn này sao? Vân
Khinh bèn lẳng lặng ngửa đầu nhìn cảnh sắc phía xa xa, đột nhiên không biết là
nghĩ đến điều gì, Vân Khinh biến sắc, toàn thân khẽ run, khuôn mặt hiện lên vẻ
ngạc nhiên khó tin.

“Hay
cho thủ đoạn ngoan độc và tác phong quyết đoán.” Ngửa đầu nhìn bầu trời đỏ rực
xa xa, Thánh Thiên Vực lắc lắc đầu, không biết là đang ngợi khen hay là đang
khinh bỉ.

Cung
Tứ với khuôn mặt trẻ con nhíu mày khó hiểu, y không hiểu thế là thế nào. Đinh
Phi Tình cưỡi trên con ngựa màu vàng cam, nhìn ngọn lửa đỏ trong không trung,
khuôn mặt vừa giận dữ vừa không đành lòng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng,
chậm rãi nói: “Lửa lớn thế này, nếu không phải muốn đốt sạch toàn bộ Vân thành
thì sao có thể bốc cao như vậy. Tề Chi Khiêm muốn hủy diệt tất cả, hắn quyết
liệt đốt một ngọn lửa lớn ở trung tâm kinh đô. Nếu ngọn lửa này cháy trên dãy
núi Phỉ Thúy ở nước Yến ước chừng cũng chỉ thiêu cháy mấy ngọn núi nhưng cũng
không gây tổn hại nhiều lắm. Nhưng Tề lại nằm ở phía Đông, không có núi cao
trập trùng, địa hình bằng phẳng, muốn cháy thành thế lửa lớn như vậy, không thể
không có một mức độ nhất định, nên chúng ta mới có thể trông thấy ở cách xa
trăm dặm, khu vực bị hỏa hoạn e rằng kéo dài khoảng chừng mười dặm, ngọn lửa
mới mang thanh thế lớn đến mức này, mà kinh đô Tề, có lẽ cũng chỉ lớn hơn mười
dặm.” Cô vừa dứt lời, đám người Cung Tứ đồng loạt biến sắc.

“Tề quốc
là của ngươi rồi.” Thánh Thiên Vực đưa mắt liếc nhìn Độc Cô Tuyệt vẫn lặng yên
không lên tiếng, chậm rãi nói.

Đốt
kinh đô Tề thành tro tàn, hủy diệt sạch sẽ trái tim một quốc gia, mặc kệ Tề Chi
Khiêm xuất phát từ suy nghĩ nào, hoặc có ý gì nhưng lúc này nước Tề xem như đã
thuộc về Độc Cô Tuyệt, quốc đô đã không còn, nước Tề sao có thể không hỗn loạn
cho được. Độc Cô Tuyệt không nói gì, chỉ là trong đáy mắt hắn ngập tràn
sắc đỏ và sự lạnh lẽo, tàn nhẫn, không biết hắn đang nghĩ tới điều gì.


lúc này Vân Khinh cũng sớm hiểu ra, đưa tay nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, khẽ rùng
mình một cái, không biết là vì trời quá lạnh hay do lửa quá nóng.

Duỗi
cái thắt lưng mệt nhoài, Thánh Thiên Vực xoay người nhảy xuống ngựa, thản nhiên
nói: “Trong khoảng thời gian này cũng không đi được, tìm một chỗ ngủ đi.” Vừa
nói xong y liền đi sang hướng khác.

“Thiếu
gia nói rõ chút đi.” Cung Nhị liếc nửa con mắt nhìn theo.

“Nghỉ
ngơi đi, Vân thành nối liền Đông Tây, nằm vắt ngang con đường quan trọng Nam –
Bắc, lửa lớn như vầy chưa cháy được mười ngày, nửa tháng sẽ chưa tắt, chúng ta
không qua được.” Đinh Phi Tình nhắm mắt xoay người nhảy xuống, đi sang hướng
bên kia.

Vân
Thành là trung tâm nước Tề, nơi bốn phương tụ hội, lần này một ngọn lửa lớn bốc
lên thiêu đốt tất cả, đương nhiên những con đường trước sau trái phải cũng
không thể đi được, căn bản không còn đường nào khác vòng qua nó tiến về phương
bắc trong thời gian ngắn nhất. Độc Cô Tuyệt dù có bản lĩnh bằng trời, cũng
không thể bay qua được, chỉ còn cách đợi mà thôi.

Đám
cao thủ Cửu cung nghe vậy bèn quay mặt nhìn nhau, bọn họ sinh ra và lớn lên ở
Nam Vực, chưa từng tới Tề, thực sự không biết tình cảnh ở kinh đô Tề là thế
nào, lúc này nghe những lời đó trên khuôn mặt ai cũng chợt lóe qua tia sáng.

“Thật
là kẻ lợi hại, đến nước này vẫn còn có thể làm một chuyện kịp thời đến vậy.”
Cung Bát trầm giọng ném một câu, cũng nhảy xuống ngựa.

“Chỉ
là quá mức tàn nhẫn, dân chúng một tòa thành trì cũng bị tàn sát theo.” Cung
Ngũ lắc lắc đầu, xuống ngựa theo.


để hả giận, cũng vì cản Độc Cô Tuyệt tiến lên, y chẳng ngần ngại hy sinh tòa
thành trì lớn đến thế.

Đêm
nay, tuy rằng ánh lửa bốc tận trời cao, nhưng lại khiến lòng người lạnh đến
thấu xương.

Dưới
ánh trăng, những cơn gió lạnh khẽ lay vạt áo lam nhạt dưới lớp áo lông cừu tung
bay.

Đinh
Phi Tình đứng trong gió lạnh vuốt ve cây sáo nhỏ tuy không còn dùng mà cô vẫn
luôn mang theo bên mình, nhìn về vùng đất đang ngập trong màn lửa đỏ ở phía xa
xa, lặng lẽ bần thần.

Vân
thành, đó là quê nhà của cô, là nơi cô sinh ra và lớn lên. Dù cô đã rời khỏi đó
nhiều năm, nhưng sự nhớ nhung trong lòng vẫn chưa từng thay đổi. Tề Chi Khiêm
tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, dùng một trận lửa lớn thiêu cháy tất cả, đốt thành tro
bụi cả những mong nhớ, luyến lưu của cô.

Gió
lạnh thấu xương, càng khiến khung cảnh thêm tang thương, tiêu điều. Xa xa, Vân
Khinh nhìn thấy tất cả cũng chỉ biết khẽ thở dài một tiếng, tâm tư của tỷ tỷ
sao cô không biết chứ, dù vừa rồi Đinh Phi Tình không biểu lộ chút cảm xúc nào,
nhưng cô cũng hiểu tâm trạng tỷ tỷ, bởi vì nơi đó cũng từng là quê nhà của cô.

Chậm
rãi bước tới, còn chưa đi được hai bước, một cánh tay cứng như sắt từ sau lưng
vòng tới, không đợi cô kịp phản ứng thì thân thể đã tựa vào lồng ngực rộng lớn,
Vân Khinh hơi quay đầu lại nhìn Độc Cô Tuyệt ở phía sau.

Độc
Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, ánh mắt tỏ vẻ trách cứ rồi hắn đánh mắt hướng sang
bên cạnh, Vân Khinh thấy vậy bèn đưa mắt nhìn.

Chỉ
thấy ở hướng đó, Thánh Thiên Vực đang xoay xoay nghịch những quân cờ trong tay,
cầm lấy bàn cờ, thong dong nhìn ngắm rồi cười như có như không đi về phía Đinh
Phi Tình.

“Chơi
cờ trong đêm tuyết sao?” Vân Khinh khẽ nhướn mày lên. Không đợi nàng kịp nghĩ
rõ mọi chuyện, ở phía sau Độc Cô Tuyệt đột nhiên chặn ngang người ôm lấy cô,
đôi môi cực nóng dán bên tai cô: “Chúng ta đã lâu…”

Giọng
nói rất nhỏ truyền vào tai, nhưng dù trong bóng đêm tối tăm khôn cùng thế này
cũng khiến hai gò má Vân Khinh đỏ ửng.

Đêm,
có thể vô tình, cũng có thể là ấm áp.

Những
trận tuyết lớn bay tán loạn trong mùa đông giá lạnh, thế nhưng lại có một tin
tức còn nóng bỏng hơn lửa chấn động đất trời, bắn tới khắp bốn phương tám
hướng. Kinh đô Tề bị một ngọn lửa đốt thành tro tàn, nước Tề lâm vào cảnh hỗn
loạn, ăn bữa nay lo bữa mai.

Toàn
bộ các nước còn lại, tức thì như ve sầu mùa đông, cực kỳ lo sợ, bất an.

Hai
nước Triệu – Yến đang muốn phát binh đi đánh Tần, giờ đây nghe được tin tức này
suýt chút đã bị dọa cho vỡ mật, nhưng cũng vào lúc hoảng loạn, sợ hãi bọn họ
càng hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, mang toàn bộ binh lực cả nước tấn công
Tần. Tần – Yến – Triệu, trận hỗn chiến ba nước sắp sửa vén màn trình diễn.


Thượng Chúc Long đứng đầu nước Sở, lúc này cũng khẩn cấp bố trí quân đội nước
Sở, y đã đánh hai trận bất phân thắng bại với ba mươi vạn đại quân của Mặc Vũ,
không ai chiếm được ưu thế.

Mùa
đông này, đã có những thay đổi bất ngờ khiến nhân gian khiếp sợ.

Cơn
gió lướt khắp bốn phương, ở Tề tuyết bay ẩm ướt thì Tần lúc này tuyết trắng lại
bao trùm, dày ngập đến cổ chân.

Những
bông tuyết trắng xóa bao phủ Tần vương cung.

Tề
Chi Khiêm suất lĩnh ba mươi vạn đại quân vứt bỏ Tề đi đến Sở? Độc Cô Hành nhìn
thư tình báo chiến sự trước mắt, khẽ nhíu mày.

Sở
Vân gật đầu trầm giọng nói: “Đang tiến thẳng về Sở, đã không còn gì cản trở
cũng chẳng có gánh nặng nào. Nếu để y và Sở Hình Thiên hợp binh lại cùng nhau,
hậu quả này…” Câu nói bỏ lửng giữa chừng. Độc Cô Hành, Mặc Đình, Mặc Tiềm ở bên
cạnh đều hiểu được ẩn ý bên trong. Sở trước mắt còn bốn mươi lăm vạn binh mã,
nếu liên kết cùng ba mươi vạn binh mã của Tề Chi Khiêm thì sẽ có tổng cộng bảy
mươi lăm vạn binh mã tập trung tại Sở, khi đó Tần muốn thôn tính Sở chính là
một trận đánh cực kỳ ác liệt.

Bầu
không khí trong đại điện lâm vào trầm mặc.

“Cho
nên chúng ta phải làm Sở Hình Thiên lộ diện trong trận đầu tiên rồi giết y ngay
lập tức.” Mặc Tiềm đưa tay chỉ vào một điểm trên bản đồ nước Sở.

Đồng
thời, Mặc Đình cầm bút chu sa(*) trong tay, gạch chéo một cái
trên bản đồ nước Sở.

(*) Loại bút
có mực màu đỏ, ý ở đây là ‘dấu chấm hết’ cho Sở Hình Thiên

“Ta
đã phái người đi.” Chấm một chút chu sa đỏ Mặc Tiềm chậm rãi chà xát nó trên
đầu ngón tay. Độc Cô Hành nghe thấy liếc mắt nhìn Sở Vân một cái, cả hai khẽ
gật đầu.

“Hai
nước Triệu - Yến dám hùa theo Sở, bổn vương sẽ đích thân ra trận.” Trên mặt
chợt lóe lên vẻ khát máu, Độc Cô Hành gằn từng chữ một, không phải hội ý, cũng
không phải bàn bạc, mà là mệnh lệnh và quyết định. Không một ai phản đối,
Sở Vân, Mặc Tiềm, Mặc Đình dường như xem quyết định của Độc Cô Hành là đạo lý
hiển nhiên, cực kỳ bình thường.

Ngoài
cửa sổ những bông tuyết càng rơi nặng hạt, liếc mắt nhìn qua nơi nơi trắng xoá
một màu, không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì, đất trời ngập tràn sắc trắng
bạc. Tần vương tiền nhiệm Độc Cô Hành, trong muôn tầng tuyết trắng, võ
trang gọn nhẹ, nhắm hướng nước Sở, đi ngày đêm không nghỉ tiến đến Sở, nợ máu
quyết trả bằng máu.

Gió
lạnh gào thét, đất trời ngập trong băng tuyết.

Tại
một trấn nhỏ ở cửa khẩu đầu tiên giữa biên giới Sở – Yến. Mặt trời ấm áp chiếu
rọi, khó mà tin được đang giữa trời đông tháng chạp mà mặt trời lại hiện ra
khuôn mặt tươi cười tỏa sáng rực rỡ, ánh nắng vàng rực chiếu rọi nền đất phủ
kín băng tuyết, màu trắng tinh khôi càng làm nổi bật ánh mặt trời, lấp lánh ấm
áp, thật đẹp mắt. Một góc trời nơi đây vẫn còn yên ổn, lúc này ngọn lửa
chiến tranh bay tán loạn xung quanh, nơi nơi là cảnh mất nước tan nhà, nhưng
bản tính con người ta luôn luôn cố sức trì trệ, không tiếp nhận sự thật và sống
trong ảo tưởng.

Sở
lớn mạnh như vậy, đã từng giao chiến Tần hai lần đều chưa từng thất bại, huống
hồ nơi này lại là biên giới Yến – Sở, ngọn lửa chiến tranh hoàn toàn chưa lan
đến đây. Bởi vậy, trong trấn nhỏ lúc này cũng không thấy cảnh hỗn loạn hay
hoảng sợ gì, vẫn vô cùng náo nhiệt như trước, ngược lại có lẽ hôm nay thời tiết
tốt, nên không ít người đi lại trên ngã tư đường thong dong sưởi
nắng. Trong trấn nhỏ chỉ có duy nhất một tòa tửu lâu, đang lúc giữa trưa
cũng chính là thời điểm đông khách nhất, tất nhiên mọi người đã ngồi chật kín
chín tầng lầu, kẻ đến người đi, trò chuyện ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.

“Đến
rồi.” Ngồi ở lầu hai mặt hướng xuống thang lầu. Mộ Ải đột nhiên dùng rượu viết
xuống bàn hai chữ, Phi Lâm bên cạnh cải trang thành người dân nước Yến khẽ gật
đầu, sắc mặt chẳng chút đổi thay thưởng thức chén rượu trong tay, xem như không
thấy những người vừa bước vào tửu lâu, y tỉ mỉ nhấp một ngụm rượu trắng bên
trong, nơi này tuy nhỏ bé, hẻo lánh nhưng rượu ở đây cũng không tệ chút nào.

Bên
cạnh, Tiểu Tả và Tiểu Hữu đều đã cải trang, lặng lẽ không lên tiếng cầm miếng
gà nướng trong tay, cắn từng miếng, từng miếng vội vã ăn như kẻ chết đói, trông
giống hệt những kẻ chạy nạn vừa bước vào kia. Mộ Ải thấy vậy không khỏi bật
cười.

Nhưng
cũng khó trách, trên đường đuổi theo Sở Hình Thiên từ dãy Phỉ Thúy ở nước Yến
tới đây, khẩu vị họ đã nhạt thếch từ lâu, không còn phân biệt được mùi vị gì,
phải biết rằng theo tập tính của đàn thú thì không thể tìm thấy gà hay thỏ rừng
vào mùa đông còn sót lại, hơn nữa thực vật lại bị vạn thú đi qua chà đạp, nếu
vẫn còn lại chút nào đó cũng bị đàn thú xơi tái mất rồi.

Đi
một mạch tới đây bọn họ không tìm thấy một chút thịt hay thứ gì đó ăn được,
nhiều lắm chỉ bắt lấy hai con chim sẻ nhỏ xíu nếm thử mùi vị, lúc này Bạch Hổ
vương đang giấu mình ở mười dặm ngoài dãy núi Phỉ Thúy, còn bọn họ lại đang
thèm thịt muốn chết.

“Đem
mười cân thịt bò mười cân rượu trắng, mang tất cả những món ngon trong quán các
ngươi lên đây…” Giọng nói lạnh lùng từ bàn sát bên truyền đến, người mở miệng
là Thiết Hổ, vậy người ngồi bên bàn đó đúng là đoàn người của Sở Hình Thiên.

Báo cáo nội dung xấu