Tàn bạo khốc nương tử - Chương 21 - 22
Chương 21: Cái này
gọi là luận võ chiêu thân
Trong võ lâm thập đại cao thủ, bao gồm tam la sát, tam
công tử. Vô Ảnh La Sát, Thiên Diện Tu La, Độc Nương Tử hợp xưng thành tam la
sát. Sáo Ngọc Công Tử, Lãnh Tâm Công Tử Phương Chấn Hiên, Tùy Phong Công Tử
Quân Tùy Phong hợp xưng tam công tử. Khuôn mặt thật của tam la sát chưa ai thấy
qua, nhưng tam công tử đều được bài danh là mỹ nam tử. Thiên Cơ các chủ Tùy
Phong Công Tử được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nam, Vạn Kiếm sơn trang thiếu chủ
Phương Chấn Hiên được xưng là đệ nhị mỹ nam, Sáo Ngọc Công Tử là nhân vật thần
bí nhất giang hồ, rất ít ai từng gặp qua khuôn mặt thật của hắn. Nhưng có người
nói, diện mạo của hắn xác thực tuấn mỹ vô song. Nếu hai vị công tử kia đều là
mỹ nam, hắn cũng không thể thua kém, toại nguyện cho hắn danh hiệu đệ tam mỹ
nam đi. Trong chốn võ lâm tổng cộng có tứ đại mỹ nam, ngoại trừ tam công tử,
Đông Phương gia, Đông Phương Vũ bài danh đệ tứ. Gả cho một trong võ lâm đệ tứ
mỹ nam, là vinh hạnh trong thiên hạ, nên khó trách tính tình Đông Phương cho dù
kém như vậy, cũng có n cô nương muốn gả cho hắn. Sáo Ngọc Công Tử như thần long
thấy đầu không thấy đuôi, Đông Phương Vũ thì đã có vợ, Quân Tùy Phong thần thần
bí bí, Phương Chấn Hiên lại không muốn kết giao nữ tử, việc này e rằng đã khiến
cho vô số cô nương thương tâm. Gần đây, trong chốn võ lâm mỗi sự kiện xảy ra
đều liên quan đến của Tam công tử, là đại sự liên quan đến tứ đại mỹ nam.
Một trong võ lâm tam công tử, Lãnh Tâm Công Tử Phương
Chấn Hiên công khai tuyển lão bà, tuổi từ 16 đến 25, tướng mạo đoan trang, mọi
nữ tử chưa chồng xuất thân thuần khiết đều có thể tham tuyển. Các vị cô nương
có ý muốn tham tuyển chỉ cần trước ngày hai mươi lăm tháng tư đến Phương gia,
luận võ để phân thắng bại. Chỉ cần có thể đánh bại tất cả mỹ nữ tham tuyển,
chính là thiếu phu nhân Phương gia.
Lãnh Tâm Công Tử Phương Chấn Hiên được xưng là võ lâm
đệ nhị mỹ nam tử, cô nương muốn gả cho hắn nhiều như cá dưới sông. Hắn vẫn chưa
muốn thành thân, chính việc này đã làm tổn thương trái tim của biết bao cô gái.
Đột nhiên hắn công khai tuyển lão bà, khiến cho các cô nương nườm nượp tiến tới
Phương gia. Những cô nương có chồng hối hận tại sao mình lại gả đi sớm quá, hận
không thể ly hôn để đi tham tuyển. Còn những vị cô nương chưa chồng thì ngày
đêm khổ luyện võ công, liều mạng muốn gả tới Phương gia. Thiên kim nhà giàu,
giang hồ hiệp nữ, đủ loại kiểu dáng nữ nhân đều thu được tin tức, xắn tay áo,
chuẩn bị tới Phương gia tranh giành chức vị thiếu phu nhân.
“Cha, chuyện người làm quả nhiên là chuyện tốt.” Đương
sự chiêu thân Phương Chấn Hiên sau khi nghe được tin này, chuyện đầu tiên làm
là đùng đùng nổi giận, đá văng cửa thư phòng của lão cha, lớn tiếng chất vấn.
Phương Kình buông sách trên tay, ngẩng đầu nhìn nhi
tử, thấp giọng mắng, “Không biết phép tách.”
Phương Chấn Hiên hừ lạnh, “Ta không biết phép tách? Có
thể so được với cha sao? Ta muốn chiêu thân khi nào? Sao ta không biết?” Nửa
tháng nay, hắn vẫn vội vội vàng vàng đi tìm Bạch Ngâm, giữa đường lại nghe được
tin hắn muốn chiêu thân. Lập tức ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về chất vấn lão
tử của hắn.
“Hôn nhân đại sự do lệnh của cha mẹ, lời của mai mối,
ngươi không cần biết.” Nhi tử hắn vì cô nương tên gọi Bạch Ngâm kia mà phát
điên lên rồi, nghe nói cô nương ta mất tích liền to tiếng mắng hắn, không nói
không rằng lật tung cả thế giới này lên mà tìm. Vì một nữ nhân đi ngỗ nghịch
với phụ thân, tương lai nếu lấy người ta về thì còn ra cái dạng gì nữa. Nghe
lời phu nhân kiến nghị, sớm nên tìm một lão bà cho hắn. Phương Kình vẫn vừa ý
Đỗ Thanh Sương, bất đắc dĩ nhi tử kiên quyết không chịu. Hắn mới ra điều kiện
trong vòng một năm phải mang thê tử trở về, vốn tưởng rằng hài tử kia đối với
nữ nhân không có hứng thú, tuyệt đôi không tìm được vị hôn thê, đến lúc đó hắn
sẽ danh chính ngôn thuận ép nhi tử lấy Đỗ Thanh Sương, thế nhưng kết quả nhi tử
lại mang về một vị cô nương, còn khăng khăng nhất mực yêu thương người ta. Bảo
nhi tử tìm vị hôn thê mang về, chính là sai lầm lớn nhất trong đời hắn.
“Ta chỉ muốn Ngâm Ngâm.” Phương Chấn Hiên lời lẽ thẳng
thừng tuyên bố. Ngày đó khi phụ thân nói với hắn, Ngâm Ngâm đi rồi. Lòng
hắn đột nhiên trống rỗng, hắn biết mình đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng.
Sớm tối bên nhau hơn hai mươi ngày, hắn chưa bao giờ biết nàng lại quan trọng
với hắn như vậy. Đến khi phát hiện nàng quan trọng với hắn thì cũng là lúc nàng
bỏ đi. Tìm hơn mười ngày vẫn không chút tin tức, tim hắn đã đánh rơi mất rồi.
“Lấy ai cũng được, Bạch Ngâm thì không.” Phương Kình
vốn không phải hạng người thập phần cổ hủ, thế nhưng hắn không thích Bạch Ngâm.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ngâm, hắn đã không thích rồi. Tuy rằng Bạch Ngâm
thoạt nhìn rất nhu nhược, thế nhưng trên người lại mang theo một cổ sát khí.
Người bình thường đương nhiên nhìn không thấy, nhưng hắn tung hoành giang hồ
nhiều năm như vậy, đương nhiên không có nhìn nhầm, hắn mơ hồ thấy được, cô
nương kia không có cái gì là tốt. Nếu nhi tử thích, hắn cũng có thể miễn cưỡng
tiếp nhận Bạch Ngâm. Nhưng kể từ khi Bạch Ngâm xảy ra xung đột mãnh liệt với
hắn, hắn đã triệt để phủ nhận nàng. Nàng sát khí quá nặng, không có tư cách làm
chủ mẫu Phương gia.
“Ta chỉ muốn nàng.” Từ nhỏ mất đi mẫu thân đã khiến
hắn thập phần cô đơn, ánh mắt lạnh lùng của Đỗ thị càng khiến hắn trở nên lãnh
khốc. Người trong giang hồ gọi hắn là Lãnh Tâm Công Tử, đơn giản vì tâm hắn
lạnh. Hắn ngoài mặt luôn cười rạng rỡ như gió mùa xuân, đến khi giết người thì
vô cùng nghiêm túc, thậm chí so với người trong hách đạo còn tàn khốc hơn. Chỉ
có mình hắn biết, bộ dáng tươi cười của hắn là giả. Đỗ thị không có nhi tử, vẫn
luôn nhìn hắn không vừa mắt. Lúc mẫu thân chết đã từng nói với hắn, người muốn
hắn cười, không được khóc, không được để người muốn khi dễ hắn đách ý. Phía sau
nụ cười của hắn, luôn ẩn giấu một trái tim cô đơn, lạnh lùng. Sau khi gặp được
Bạch Ngâm, hắn luôn luôn bởi vì vẻ ngốc nghếch của nàng mà cười đến thật lòng.
Hắn muốn nàng, đời này kiếp này chỉ cần mình nàng.
“Không được, Phương gia đã phát tin này ra rồi, thiên
kim các môn phái cũng đã tới rồi, lúc này hủy bỏ là tổn hại danh dự Phương
gia.”
Phương Chấn Hiên cười nhạt, “Cha, chủ ý này có phải
của nữ nhân kia không?” Ngoại trừ nữ nhân kia, có ai lại thiếu đạo đức như vậy,
còn lão nhân kia hết lần này đến lần khác đều nghe lời bà.
Phương Kình không nói, biểu thị chấp nhận.
Phương Chấn Hiên cười đến châm chọc, “Đừng tưởng là ta
không biết bà ta muốn gì, Đỗ Thanh Sương từ nhỏ đã là kỳ tài võ học, võ công vô
cùng tốt, làm nhiều trò như vậy, mục đích chính là vì muốn đường đường chính
chính đem Thanh Sương gả cho ta.” Nữ tử kia quả nhiên độc ác, nhất tiễn hạ song
điêu. Vừa để Đỗ Thanh Sương có được danh tiếng, vừa để nàng gả vào Phương gia.
“Thanh Sương có chỗ nào không tốt?” Hài tử kia văn võ
song toàn, ôn nhu hiền thục, được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, hơn nữa còn môn
đăng hộ đối, lại là chất nữ của ái thê hắn.
“Nàng tốt, thế nhưng so ra vẫn kém Ngâm Ngâm một ngón
tay.” Quá mức giả dối, cố tình thanh cao.
“Ngươi…” Phương Kình sắp bị hắn làm cho tức chết, Bạch
cô nương kia rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?
“Mấy năm nay, ta tôn trọng người, xem người là cha của
ta cũng vì nể mặt nương. Nếu như người cố tình làm như vậy nữa, đừng trách ta
không nhận người.” Sau khi nương mất, cha hắn luôn luôn nghe lời nữ nhân kia mà
khi dễ hắn. Nếu không phải hắn hứa với nương sẽ tôn trọng cha thì Phương Chấn
Hiên hắn sớm đã bỏ nhà ra đi rồi.
Phương Kình nhìn nhi tử, nói không thành lời. Tính
tình nhi tử thế nào hắn hiểu rất rõ, nói được làm được, “Ngươi muốn thế nào?”
“Hủy bỏ việc chiêu thân nực cười này.” Hắn ngữ khí
kiên quyết.
“Không được, Phương gia ta gánh không nổi việc này.”
Phương Chấn Hiên cười nhạt, “Vậy đừng trách ta làm
chuyện có lỗi với người.”
“Ngươi muốn gì?” Mặt hắn biến sách.
“Ta nhất thời muốn giết chết nữ nhân lắm mồm kia.” Nếu
không phải có cha che chở, hắn đã sớm đuổi nữ nhân kia đi rồi, thậm chí còn có
thể giết bà ta, thù hận hắn đối với nhị nương không phải mới ngày một ngày hai
mà thành.
“Người đó là nhị nương của ngươi.” Phương Kình
không thể tin nổi.
“Nương ta đã chết từ lâu lắm rồi, bà ta không xứng.
Cha đừng quên, ta là Lãnh Tâm Công Tử, là lãnh tâm, bất luận chuyện gì cũng có
thể làm được.”
“Được rồi, ngươi cứ để việc chiêu thân này tiếp tục
đi, ta đồng ý cho ngươi lấy Bạch cô nương.” Nhi tử luôn luôn nói được làm được,
tốt nhất là đừng đối nghịch với hắn.
“Nếu đã chiêu thân, Ngâm Ngâm làm sao bây giờ? Làm
thiếp chăng?” Lấy tính tình cương liệt của nàng, nàng sẽ đồng ý sao?
“Ngươi hưởng phúc tề nhân, đồng thời nhập môn, không
phân lớn nhỏ.” Phương Kình đoán chách Bạch cô nương sẽ không đồng ý, tính tình
nàng có mạnh mẽ. Hắn đã đáp ứng cho nhi tử lấy Bạch cô nương, còn chuyện có lấy
được hay không không liên quan đến hắn.
“Không được, nàng sẽ không đồng ý.”
Phương Kình lạnh lùng nghiêm mặt, “Nam tử hán đại
trượng phu, còn phải nghe lời nàng? Nếu như nàng thật sự không biết tốt xấu,
Phương gia chúng ta cũng không gánh nổi.” Lão đầu thật gian trá, rõ ràng đã
biết Bạch Ngâm “không biết tốt xấu” rồi.
Phương Chấn Hiên hầu như nghiến răng nói, “Được, ta
đồng ý.” Ngâm Ngâm sẽ tha thứ cho hắn, bất luận hắn có lấy ai, cũng chỉ đối tốt
với một mình Ngâm Ngâm.
Thế nhưng hai người họ đều đã quên mất một sự thật,
một sự thật vô cùng vô cùng nghiêm trọng, Bạch Mạn Điệp có võ công, kế hoạch
tuyệt vời của bọn họ nhất định thất bại thảm hại.
Chương 22: Dùng
bản năng phản ứng thật là tốt.
Bạch Mạn Điệp sớm đã nghe thấy chuyện Phương Chấn Hiên
tuyển lão bà, thế nhưng nàng một chút cảm giác cũng không có. Có thể, nàng đã
từng động lòng với Phương Chấn Hiên, thế nhưng một phần hảo cảm kia, đã hoàn
toàn bị gạt bỏ. Người Phương gia khinh thường nàng, nàng cũng đồng dạng khinh
thường bọn họ. Nghĩ đến sách mặt của Phương lão gia cùng Phương phu nhân, nàng
thực sự muốn nôn mửa. Phương Chấn Hiên rất xuất sách, không giống hạng ăn chơi
trác táng thông thường, thế nhưng trên người hắn mang theo cao ngạo của con nhà
thế gia. Gả vào nhà giàu có đến nay cũng không phải nguyện vọng của nàng, ở
cùng một nam nhân ấu trĩ tự cao tự đại như vậy, còn có gì gọi là hạnh phúc?
Tất cả mọi người ở Phương gia vừa tự cao tự đại vừa ấu
trĩ, Bạch Mạn Điệp thực sự không muốn trở lại nơi này, thế nhưng nàng vẫn phải
trở lại. Nàng trở lại tìm Lưu Ly, cũng muốn xin Phương Chấn Hiên thực hiện lời
hứa. Phương Chấn Hiên đã đáp ứng sẽ giúp nàng tìm Đông Phương Vũ, hắn rốt cuộc
tìm không được chứ gì?
Bởi vì đại hội chiêu thân, Phương gia phi thường náo
nhiệt, Bạch Mạn Điệp đứng trước cửa lớn Phương gia, hé ra một nụ cười nhợt
nhạt. Những người thoạt nhìn có quyền có thế như vậy, kỳ thực là những người
không nên gả nhất. Thật sự không rõ những người này suy nghĩ thế nào, cho dù
Phương Chấn Hiên có là võ lâm đệ nhị mỹ nam tử cũng không cần chen chân chạy
tới gả cho hắn như vậy chứ.
Nghe được giang hồ đàm luận về võ lâm tứ đại mỹ nam,
nàng thực sự muốn cười. Vận khí nàng là vận khí gì thế này? Gả cho đệ tứ mỹ nam
làm vợ, cùng đệ tam mỹ nam làm phu thê thật sự, thân phận hiện nay còn là “vị
hôn thê” của đệ nhị mỹ nam, nếu như những nữ tử khác biết được nàng đào hoa như
vậy, nhất định đố kị chết nàng.
Bạch Mạn Điệp đứng ở ngoài cửa, do dự không biết có
nên vào hay không. Đột nhiên nghe thấy người nói, “Mau xem đi, Tống Phù Dung,
Tống gia trang tới rồi.” Tiếp đó, có gia đinh đi tới “dẹp đường”, Bạch Mạn Điệp
đương nhiên cũng bị “dẹp” sang một bên.
Bạch Mạn Điệp khẽ liếc mắt về tiêu điểm của tất cả mọi
người – một chiếc xe ngựa xa hoa. Từ trên xe ngựa, dẫn đầu là một nam tử tuổi
còn rất trẻ, tiếp đó là một nữ nhân mang thai, đi sau còn có một vị nữ tử áo
lam, đầu đội mũ che mặt. Vị áo lam nữ tử kia vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người
tất cả đều đổ dồn về phía nàng. Nàng hẳn chính là Tống Phu Dung mà mọi người đã
nói, trước tiên không cần bàn tới nàng diện mạo thế nào, chỉ nhìn vóc người
uyển chuyển đã đủ cho mọi người mơ ước. Phương Chấn Hiên thật là tốt số, người
người đều muốn gả cho hắn. Bạch Mạn Điệp không có hứng thú nhìn, hiếu kỳ quan
sát khắp nơi. Loại khí thế này cùng võ lâm đại hội cũng không khác biệt lắm
chứ?
Tống Phù Dung, Tống gia trang tiểu thư, người xưng
biệt hiệu Phù Dung kiếm. Nghe thấy tên Tống Phù Dung, nàng theo bản năng nhớ
được.
Người xuống xe cúi cùng là một vị hoa phục lão giả
trên dưới 50 tuổi. Hắn tựa hồ càng hấp dẫn người khác hơn Tống Phù Dung, ánh
mắt của tất cả mọi người đều mang theo sùng bái, đổ dồn về lão. Bạch Mạn Điệp
cũng không ngoại lệ, hiếu kỳ quan sát lão, hẳn là một vị võ lâm tiền bối?
Hắn rất có phong gật đầu mỉm cười nhìn mọi người, đến
khi nhìn thấy Bạch Mạn Điệp, dáng tươi cười cư có chút cứng đờ, ngơ ngác nhìn
nàng. Bạch Mạn Điệp nhìn ngó xung quanh, xác định lão đang nhìn nàng, nàng mỉm
cười đáp lại lão một cái, hai tay ôm trước ngực, sau đó lại nhìn đi chỗ khác.
“Cha…” Tống Phù Dung kéo kéo y phục của hắn.
Vị lão gia đó, cũng chính là Tống gia trang trang chủ,
Tống Cảnh Nhân, mau chóng hoàn hồn. “Vào thôi.” Quá giống, trên đời cư nhiên
lại có hai người giống nhau như vậy. Nếu không phải từng tận mắt thấy nàng đã
chết, hắn nhất định cho rằng người đứng trước mặt chính là nàng. Nàng đã chết,
thật sự đã chết.
Khách quý tiến vào trong, Bạch Mạn Điệp cũng theo vào.
Mới vừa đi được hai bước, liền có một bàn tay nhỏ bé túm lấy y phục của nàng.
Nàng cúi đầu, một cái đầu từ phía sau chui ra, vui vẻ cười nói, “Tiểu thư, ngài
rốt cuộc cũng tới rồi.”
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Nữ tử kéo y phục nàng,
đương nhiên chính là Lưu Ly.
Lưu Ly đứng lên, cung kính nói, “Hồi tiểu thư, nô tỳ
phụng mệnh tam tiểu thư đến Phương gia chờ ngài. Thế nhưng mấy tên giữ cửa
Phương gia nói ở đây không có vị hào nhân nào như vậy, Lưu Ly không dám tự tiện
rời đi, không còn cách nào khác hơn là ngồi ở đây chờ.” Nàng đã ở đây hơn mười
ngày, nếu tiểu thư mà còn không xuất hiện, nàng đành phải trở về tiếp nhận
nghiêm phạt của tam tiểu thư.
Bạch Mạn Điệp cười thần bí, “Ta dùng tên giả Bạch
Ngâm, hơn nữa ta mấy ngày nay cũng không ở chỗ này, ngươi đương nhiên không tìm
được.”
“Tiểu thư, ngài không phải cũng muốn tham tuyển chứ?”
Tiểu thư đã thành thân rồi mà, hơn nữa còn nghe tam tiểu thư nói tiểu thư có
bệnh, quên mất võ công, còn có thể tham dự sao?
“Không.” Bạch Mạn Điệp khinh thường nói, “Không
thích.” Phương gia cho rằng nữ tử trong thiên hạ đều khát khao nịnh bợ Phương
gia sao? Bạch Mạn Điệp nàng không cần.
“Tiểu thư, nghe nói ngài bị bệnh?” Nghe nói tiểu thư
bị bệnh, Lưu Ly nàng tức đến muốn chết, hơn nữa còn bị tam tiểu thư khép tội hộ
chủ vô năng mà nghiêm phạt, thật là oan uổng cho nàng.
“Đúng vậy, bất quá hiện giờ đã có khởi sách. Cũng
không biết xảy ra chuyện gì, rất khó nói rõ với ngươi. Đi, chúng ta vào trong.”
Nói nàng mất trí nhớ? Lưu Ly tin sao?
“Tại sao phải vào.” Lưu Ly vẻ mặt không được thích
thú.
“Ngu ngốc, ta cùng Phương Chấn Hiên có một giao dịch,
ta vào hỏi hắn Đông Phương Vũ ở đâu.” Nếu không phải vì tìm được Lưu Ly và vì
thù lao của trận giao dịch này, nàng thật sự không muốn trở về.
“Tiểu thư, tam tiểu thư đã dùng bồ câu đưa tin đến
Thiên Cơ các, mua tin về Đông Phương Vũ, chỉ cần có tin tức, lập tức báo với
tiểu thư.” Thiên Cơ các chính là thám tử tư, chuyên mua bán tin tức. Thiên Cơ
các sáng lập hơn trăm năm, mạng lưới tình báo trải rộng cả nước, không có tin
tức nào là không thu thập được, càng không bán tin tức giả. Có Thiên Cơ các hỗ
trợ, chỉ cần Đông Phương Vũ lộ diện, tuyệt đối có thể bắt được hắn.
“Có Thiên Cơ các hỗ trợ, ta có thể yên tâm rồi, thế
nhưng ta có vài lời muốn nói với Phương Chấn Hiên.” Nghe Lưu Ly nói đến Thiên
Cơ các, tất cả tư liệu về Thiên Cơ các bỗng nhiên xuất hiện trong đầu nàng. Rất
nhiều người cùng việc nàng nhớ rất rõ, chỉ cần xuất hiện trước mắt nàng, hoặc
là từng nghe nói đến, nàng đều có thể nhớ lại. Mới đây thôi, Bạch Mạn Điệp còn
không phát hiện ra hiện tượng kỳ quái này.
“Tiểu thư… không phải là ngài thích hắn chứ?” Nghe tam
tiểu thư nói tiểu thư ở cùng một chỗ với Phương Chấn Hiên, chẳng lẽ là…
Bạch Mạn Điệp ném cho nàng một cái trừng mắt, “Đi chết
đi, ta mới không thèm thích họ Phương đó.” Trong lòng nàng lại bổ thêm một câu,
muốn thích cũng thích Sáo Ngọc Công Tử.
“Vậy là tốt rồi.” Cái tên họ Phương kia thật sự có
điểm không xứng với tiểu thư nhà nàng.
Vào đến Phương gia, lập tức có nha hoàn an bài sương
phòng cho các nàng nghỉ ngơi. Bạch Mạn Điệp cũng không trực tiếp đề xuất muốn
gặp Phương Chấn Hiên, nàng biết kẻ muốn gặp hắn nhiều lắm, nếu như nàng cũng
muốn đi gặp hắn, người hầu nhất định cho rằng nàng cũng giống như những nữ nhân
khác, tùy tiện tìm một lí do thoái thác đi. Mọi người ở Phương gia đều là mắt
chó nhìn người thấp, người hầu khẳng định cũng không tốt được bao nhiêu. Thay
vì chịu nhục, thôi thì thức thời một chút, buổi tối tự mình đi tìm.

