Bích Huyết Kiếm - Chương 26 phần 1
Hồi
26: Đất tây thục quần hùng hội họp, bể nam hải chư kiệt ẩn thân
Tôn Trọng Quân ngẩn người ngừng tay lại, người nọi
nhảy sang bên tránh và cắm đầu chạy thẳng xuống dưới núi.
Mai Kiếm Hòa cười nói:
- Sư muội tha thứ cho y để sư tổ ban khen cô một
phen.
Tôn Trọng Quân mỉm cười. Ngờ đâu, tên nọ chạy một
khoảng khá xa, bỗng ngừng chân quay trở lại chửi:
- Con giặc cái, đồ khốn nạn! Thấy y không biết điều
gì cả, Mai Kiếm Hòa lẫn Thạch Tuấn cũng phải nổi giận.
Phùng Bất Thôi quát lớn:
- Mi là cái thứ gì mà dám tới Hoa Sơn đây quấy nhiễu
như vậy?
Nói đoạn, chàng cầm cây thiết tiên xông xuống núi. Tôn
Trọng Quân lại càng tức giận hơn, lớn tiếng nói:
- Không giết chết tên tiểu tử này, ta thề không làm
người? Đành để cho sư tổ chặt thêm một ngón tay nữa cũng cam tâm.
Nàng múa móc đuổi theo tên nọ. Xưa nay vẫn tận tâm bảo
vệ sư muội, Mai Kiếm Hòa sợ nàng giết người lại bị khiển trách lần nữa, liền
nghĩ: “Ta hãy bắt sống tên này đánh một trận thật đau, để sư muột đỡ tức tối, như
thế thì hơn.” Chàng liền chạy đường tắt đón bắt tên nọ.
Khinh công cao siêu hơn người nọ, chỉ trong chốc lát,
Mai Kiếm Hòa đã vượt qua tên nọ rồi, thấy có người chặn đường, người nọ vội chạy
sang đường hẻm bên trái.
Thạch Tuấn và anh em họ Phùng đều lấy ám khí ra. Phùng
Bất Phá nhằm phía sau tên nọ ném một viên phi hoàng thạch.
Người nọ cũng khá lanh lẹ, nghe tiếng gió động, vội
nhảy sang bên trái để tránh nhưng y tránh không nỗi mũi trụ tiễn, đùi trúng ám
khí, đau chịu không nổi, ngã nằm lăn ra đất. Mai Kiếm Hòa tiến lên định đè chặt
y bỗng nghe bên cạnh có tiếng động, tiếp theo tên nọ bay lên cao.
Chàng giật mình kinh hãi vội cúi đầu để tránh, nhận kĩ
lại mới hay tên nọ bị người ta dùng mấy chục sợi dây trói cho và kéo sang bên
kia. Lúc ấy Tôn Trọng Quân và mọi người vừa chạy tới đều thất thanh kêu la. Thì
ra người ra tay cứu tên nọ lại là một thiếu nữ rất đẹp, mặc y phục trắng, tóc tỏa
xuống hai vai, hai chân không đi giày, cổ tay và cổ chân đều đeo vòng vàng, ăn
mặc rất kì lạ, không ra Mân Mường, miệng tủm tỉm cười đứng yên nhìn mọi người.
Tay phải của thiếu nữ đó trắng như ngọc ngà, đang cầm
một bó mấy chục sợi dây, dây đó không phải là dây tơ hay dây kẽm. Sau nàng lại
có một thiếu nữ trẻ hơn, từ đầu chí chân đều bao bọc bằng áo khoác lông Hồ Li
trắng, chỉ để lộ bộ mặt thôi.
Tuy nhan sắc đẹp như mĩ nữ trong tranh, nhưng trông
vẻ rất tiều tụy. Hai thiếu nữ ấy là Hà Thích Thủ và A Chín.
Thì ra sau khi Thừa Chí rời khỏi kinh đô chừng độ một
ngày, Hồ Quế Nam cũng thăm dò tới khách sạn Uyển Bình đã hay hết chuyện của anh
em họ Ôn, Hà Hồng Dược và Thanh Thanh, liền trở về bàn với mọi người. Hà Thích
Thủ biết mấy con vật đóng ở góc tường là dấu hiệu triệu tập giáo chúng Ngũ Độc
Giáo, chỉ sợ Thanh Thanh ngộ độc thủ của mụ ăn xin là mình có lỗi với sư phụ, nàng
nghĩ như vậy. Nhưng nàng đã nhận lời trông nom A Chín rồi, bỏ đi sao được? Trong
lúc loạn li này nhỡ A Chín có chuyện gì không may xảy ra thì sao? Bàn đi tính lại,
nàng chỉ có một cánh lưỡng toàn là dắt A Chín đi cùng thôi. Nàng liền đem chuyện
đó bàn với A Chín, đêm hôm ấy viết lá thư để lại, hai người lẳng lặng tìm tới
nơi vua Sùng Trinh tự ải để cho A Chín tế lễ qua rồi mới lên đường. Tuy bị
thương nặng, A Chín nhờ có Hà Thích Thủ là người giàu kinh nghiệm trông nom và
săn sóc cho, không đến nỗi đau khổ, và vết thương chỉ có khỏi dần chứ không
nguy kịch như trước nữa. Cũng vì vậy, tình cảm của hai người càng ngày càng mật
thiết thêm.
Lúc hai người lên tới Hoa Sơn vừa gặp Hồng Thắng Hải
ác chiến với Tôn Trọng Quân. Sau thấy Thắng Hải bị ám khí đánh ngã, Hà Thích Thủ
vội lấy Nhuyễn Hồng Chân Sách (lưới nhện
bằng sợi dây vàng) ra cứu.
Không biết Hồng Thắng Hải đã theo hầu Thừa Chí rồi, Mai
Kiếm Hòa và Tôn Trọng Quân càng không hay Hà Thích Thủ với A Chín là ai, chỉ đột
nhiên thấy hai nàng lên trên Hoa Sơn quấy nhiễu đều tức giận vô cùng.
Tôn Trọng Quân quát hỏi:
- Các người là thủ hạ của môn phái nào? Tất cả có phải
là đồng đảng của phái Bạt Hải không?
Hà Thích Thủ cười đáp:
- Tỉ tỉ cao tính đại danh là chi? Không biết bạn này
có điều gì thất lễ với chị?
Tiểu muội xin đứng trung gian giảng hòa cho đôi bên
nhé?
Thấy nàng ăn mặc quái dị, giọng nói lại ỏn ẻn, Tôn
Trọng Quân liền thóa mạ rằng:
- Mi là yêu quái của tà giáo nào? Có biết nơi đây là
đâu không?
Hà Thích Thủ chỉ cười chứ không thèm trả lời. Hồng
Thắng Hải nói:
- Hà cô nương, con giặc cái này ác độc lắm. Biệt hiệu
của nó là Phi Thiên Ma Nữ, nhà tôi với ba đứa con, còn bà mẹ ngoài bảy mươi tuổi
nữa cũng bị nó giết chết cả.
Nói xong, chàng tức giận đến hai mắt như nổ lửa. Từ
khi ở Kim Linh chịu một bài học rất sâu sắc của Thừa Chí đến giờ, Mai Kiếm Hòa
đã mất tính ngạo mạn, vả lại y biết ngày hôm nay, sư tổ thế nào cũng tới, không
muốn gây sự với ai, vội lớn tiếng nói:
- Các ngươi mau mau xuống dưới núi đi, đừng có ở đây
nói lôi thôi nữa.
Phùng Bất Thôi cũng lên tiếng nói:
- Các người có nghe sư thúc ta nói gì không? Mau mau
đi ngay xuống núi.
Nói xong, chàng xông tới trước mặt A Chín làm bộ xua
đuổi. A Chín tay cầm gậy thanh trúc, liếc mắt nhìn với vẻ oai nghi của một vị
hoàng tộc, Bất Thôi bỗng tự dưng rùng mình thất kinh. Nhưng giây phút sau, Bất
Thôi thức tỉnh, nổi giận quát hỏi:
- Các người muốn chết phải không?
Chàng vừa nói vừa giơ tay định kéo áo A Chín, muốn đẩy
nàng đi ra. Được Trình Thanh Trúc dạy bảo cho từ hồi nhỏ, võ công đã được chân
truyền, A Chín chỉ múa thanh trúc đánh một vạch và một móc. Phùng Bất Thôi đã đứng
không vững, ngã lăn ra đất. May võ công đã có căn bản, lưng vừa sát đất, chàng
đã nhún một cái đứng dậy.
Tuy vậy, chàng cũng phải thua người một tiếng rồi. Tính
người thanh niên bao giờ chẳng hiếu cườn hiếu thắng, chàng xấu hổ quá, giơ roi
sắt xông lại đánh.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Các vị là người của phái Hoa Sơn phải không? Chúng
ta là người nhà cả đấy mà! Phùng Bất Thôi quát lớn:
- Ai là người nhà với nữ yêu tinh như mi?
Mai Kiếm Hòa là người lịch duyệt giang hồ lâu năm, kiến
thức nhiều hơn, thấy Hà Thích Thủ vừa rồi ra tay cứu Hồng Thắng Hải, thân thủ
khác người, biết ngay nàng là người có lai lịch liền đưa mắt ra hiệu bảo anh em
họ Phùng hãy yên, rồi lên tiếng hỏi:
- Chẳng hay tôn sư là vị nào?
Hà Thích Thủ đáp:
- Sư phụ tôi họ Viên tên là Thừa Chí, là môn hạ của
phái Hoa Sơn.
Mai Kiếm Hòa và Tôn Trọng Quân đưa mắt nhìn nhau, bán
tín bán nghi.
Thạch Tuấn cười nói:
- Viên sư thúc còn là đứa bé con không biết đã học
hiểu ba thế võ của bổn môn chưa mà dám thu nhận đồ đệ như vậy?
Hà Thích Thủ mỉm cười hỏi:
- Có thật không?
Tôn Trọng Quân đã bị thất bại nặng nề trong tay Thừa
Chí, sau đó bị sư tổ chặt đứt một ngón tay, tính đàn bà hẹp hòi, đều đổ lỗi vào
đầu Thừa Chí, hễ nghĩ đến tiểu sư thúc là hầm hực tức tối. Nhưng khi nàng nghĩ
tới bản lĩnh của Thừa Chí cao cường hơn, lại là bề trên của mình, và người ta
còn có ơn cứu sống đứa con yêu quý của sư phụ mình nữa, nên nàng chỉ có ân hận
trong lòng chứ không dám thốt ra lời bao giờ.
Bây giờ nàng nghe Hà Thích Thủ tự nhận là đồ đệ của Thừa
Chí, lửa uất hận lại bốc lên sùng sục, liền lớn tiếng nói:
- Nếu mi là đệ tử của phái Hoa Sơn tại sao lại đi đôi
với tên cuồng đồ này?
Hà Thích Thủ đáp:
- Y là người tùy tòng của sư phụ tôi. Tôi không thấy
y có cái gì là vô sỉ cả. Xong quay sang phía Thắng Hải, nàng quát:
- Tại sao anh lại thất lễ với cô nương này?
Mấy người ở hậu sơn cãi lộn, tiếng vang ra phía trước.
Không bao lâu, Phùng Nan Địch, Lưu Bội Sinh, với các đồ đệ khác đều lần lược
kéo về phía hậu sơn xem.
Phùng Bất Phá nói:
- Thưa cha, người đàn bà này nhận là đệ tử của tên
tiểu... À tiểu sư thúc họ Viên đấy ạ.
Phùng Nan Địch “hừ” một tiếng rồi nói:
- Bọn họ đang cãi vã nhau chuyện gì thế?
Phùng Bất Thôi tranh nói trước, bèn kể đầu đuôi câu
chuyện vừa rồi cho cha nghe.
Các đệ tử đời thứ ba của phái Hoa Sơn thì Phùng Nan
Địch là người lớn tuổi hơn hết, và vào học môn này sớm nhất, lại thêm tên tuổi
lừng lẫy trên giang hồ, đương nhiên là lãnh tụ của các đệ tử rồi. Chàng nghe
con thứ kể xong, quay lại hỏi Tôn Trọng Quân rằng:
- Tôn sư muội tại sao kết thù với tên nọ?
Mai Kiếm Hòa thấy Tôn Trọng Quân mặt đỏ bừng không
trả lời được, bèn lên tiếng nói giúp:
- Tên cuồng đồ này có một người anh kết nghĩa, không
biết tự lượng, cứ đòi hỏi lấy sư muội, bị sư muội mắng cho một phen...
Hồng Thắng Hải xen lời nói:
- Nhận lời hay không tùy ở nàng thật. Nhưng không chịu
thì thôi, tại sao nàng lại cắt luôn hai tai của nghĩa huynh tôi...
Phùng Nan Địch trợn mắt nói:
- Ai hỏi ngươi nào?
Mai Kiếm Hòa lại nói:
- Ngờ đâu tên cuồng đồ này mời rất nhiều người tới
giúp sức, nhân lúc sư muội đi một mình nhảy bao vây và bắt đi. May thay sư mẫu
chúng em hay tin tới cứu kịp.
Phùng Nan Địch trợn tròn xoe đôi mắt, quát lớn:
- Ngươi táo gan thật? Còn muốn dây dưa mãi câu chuyện
này phải không?
Hà Thích Thủ đáp:
- Bắt cóc người để ép bức kết hôn như vậy anh em y
có lỗi thật. Nhưng Tôn sư tỉ đã giết chết nghĩa huynh của y, như thế cũng hả dạ
rồi, tại sao chị ấy lại còn tới nhà y giết luôn bốn người. Xin chị cho hay, đứa
con lên ba và bà cụ ngoài bảy mươi của y có tội tình gì mà chị đang tay giết chết
như vậy?
Ai nấy đều công nhận Tôn Trọng Quân hạ thủ quá ác độc.
Phùng Bất Phá nói:
- Nguyên nhân cũng chỉ tại ngươi lập tâm bất lương
trước. Bây giờ người nhà người đã chết rồi, ngươi muốn làm gì nữa? Hà Thích Thủ
nói:
- Vấn đề này để tôi vào thỉnh giáo sư phụ rồi xem
ông ta định đoạt ra sao.
Lưu Bội Sinh nói:
- Hiện giờ Viên sư thúc đang bận rộn, chắc không được
rỗi đâu.
Mai Kiếm Hòa hỏi:
- Sư phụ chúng ta đâu?
Lưu Bội Sinh đáp:
- Sư phụ, sư nương, và sư bá, sư thúc đang bận nghĩ
cách cứu người.
Phùng Nan Địch nói:
- Nếu vậy, hãy giam tên này lại trước, chờ lát nữa
thỉnh thị sư phụ và hai vị sư thúc hãy hay.
Anh em Phùng Bất Phá nghe nói liền xông lên bắt người.
Tuy đã cải tà quy chính rồi, Hà Thích Thủ vẫn chưa giảm hết dã tính, thấy mọi
người coi mình không ra gì, xưa nay độc bá nhất phương, làm quen giáo chủ, thì
khi nào nàng lại chịu nhịn được?
Nàng tủm tỉm cười nói:
- Muốn trói người phải không? Đây tôi có dây thừng.
Nàng lấy cái lưới Nhuyễn Hồng Châu Sách ra đưa thẳng
tới. Phùng Bất Thôi lườm nàng rồi nói:
- Ai thèm lấy dây của mi.
Đi thẳng tới cạnh Hồng Thắng Hải, hai anh em vừa giơ
tay định động thủ, bỗng có tiếng cười khì rồi cả hai anh em đều thấy chân bó chặt,
người bị nàng bồng lên trên không, như là đằng vân giá vũ bay thẳng đi. Hai anh
em họ hoảng sợ mất hến hồn vía, bỗng nghe bên tai có tiếng đàn bà nói:
- Mau xử miếng “Lý Ngư phiên thân” (cá chép trở mình) đi. Miếng võ đệ nhất
này, chắc cha cậu đã dạy rồi phải không?
Phùng Bất Phá nghe lời, dùng luôn miếng Lý Ngư phiên
thân, hai chân đứng xuống đất tức thì, vẻ mặt ngơ ngác giây lát. Còn Phùng Bất
Thôi trẻ người bướng bỉnh, không chịu nghe lời, định sử dụng miếng võ khác, nhảy
tránh sang bên đứng luôn, tỏ ra một dáng điệu rất đẹp, ngờ đâu lúc xuống nhanh
quá, cả cái mông đít ngồi phịch xuống đất đến “đét” một cái. Chàng vừa đau vừa
xấu hổ, mặt đỏ bừng lên như gấc chín.
Thấy con mình bị khi thị, Phùng Nan Địch cả giận, quát
lớn:
- Con yêu nữ này lúc đầu mi nhận là đệ tử của bổn
môn, chúng ta còn bán tín bán nghi, nhưng bây giờ mi giở võ công hạ tiện kia ra,
đủ thấy mi không phải là môn phái của bổn môn. Mi lại đây.
Chàng tức giận đến nỗi không kịp cởi từng cái khuy
áo một, chỉ kéo mạnh một cái đứt hết mấy cái khuy, rồi vứt luôn cái áo ngoài ra
một bên, bên trong lộ cái áo ngắn vải xanh, thần thái rất oai tráng, tựa như một
cái tháp sắt vậy.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Vị sư huynh này muốn đấu thử vài hiệp với tiểu muội
phải không? Thế thì còn gì bằng nữa, nhưng chúng ta đánh cuộc cái gì nào?
Vừa rồi thấy nàng ra tay khá lanh lẹ, Phùng Nan Địch
tự thị đã được chân truyền của sư môn, oai trấn Tây Lương, nên coi thường người
thiếu nữ kia. Tuy vậy tính rất nhân từ, chàng thấy Hà Thích Thủ có vẻ e sợ, tức
khí nguôi liền, trong lòng nảy nở ngay thiện chí, dõng dạc nói:
- Bọn chúng tôi đây còn dễ nói chuyện, chờ lát nữa
Quy Nhị nương ra đây, bà ta là người coi người ác như kẻ thù, thấy người yêu
quái như cô thế nào cũng không tha cho đâu, tôi khuyên cô nên đi ngay thì hơn.
Hà Thích Thủ nói:
- Anh có phải là sư phụ tôi đâu, mà có quyền đuổi
tôi đi?
Vừa rồi vô cớ bị quật ngã hai cái, Phùng Bất Thôi uất
hận khôn tả, liền đưa mắt ra hiệu cho anh hay, rồi la lớn:
- Chúng ta đấu với mi đây, nhưng không được sử dụng
quỷ kế như hồi nãy nghe chưa?
Hai anh em đều múa roi sắt xông lên. Hà Thích Thủ cười
nói:
- Hay lắm, tôi đứng yên, không cử động và cũng không
đánh trả, như thế đã bằng lòng chưa?
Nói đoạn, nàng quấn chiếc Nhuyễn Hồng Chân Sách vào
lưng, hai tay thọc vào trong tay áo trong tay áo. Song thiết tiên của hai anh
em họ Phùng đánh đều xuống, không thấy nàng né tránh gì cả, khi thấy khí giới sắp
đụng tới đầu nàng, cả hai đều thu roi lại. Tuy còn ít tuổi, anh em họ được cha
dạy từ hồi nhỏ, xưa nay không hề vô cớ đả thương người.
Phùng Bất Thôi nói:
- Mau lấy khí giới ra đi?
Hà Thích Thủ cười nói:
- Nếu chân tôi cửa động rời khỏi nơi đây nửa tấc, và
tay tôi thò ra ngoài tay áo là coi như tôi thua cuộc rồi, như thế đã bằng lòng
chưa?
Phùng Bất Thôi nói:
- Nhỡ anh em chúng tôi lỡ tay đả thương cô thì đừng
có oán trách đấy nhé?
Hà Thích Thủ cười đáp:
- Cứ việc xông vào đánh đi. Các cậu trẻ con cứ hay
nói lôi thôi mất cả thì giờ.
Xấu hổ vô cùng, Phùng Bất Phá giơ roi đánh vào đầu
nàng tức thì.
Hà Thích Thủ ngã người sang bên, tránh khỏi roi đó. Phùng
Bất Thôi bị nàng đánh ngã, liền dùng hết sức bình sinh múa thiết tiêu đánh xuống
vai nàng một cái thật mạnh, ngờ đâu cây roi vừa xuống tới nơi, thân hình của đối
thủ đã biến mất. Hai chân của Hà Thích Thủ vẫn như đóng đinh vào mặt đất, còn
người của nàng thì tránh Đông né Tây. Song tiên của anh em họ Phùng càng đánh
nhanh bao nhiêu, thân hình nàng càng tránh né nhanh bấy nhiêu, nàng vẫn tươi cười,
song tiên của anh em họ không sao đánh trúng mảnh áo của nàng. Mọi người đều
ngơ ngác nhìn nhau không hiểu người thiếu nữ này ở đâu tới, nàng lại tự nhận là
đệ tử của phái Hoa Sơn nhưng thân pháp và võ công không có một tí nào giống võ
công của phái Hoa Sơn cả, mà tài lại tinh xảo đến thế.
Ba người đánh thêm mấy chục hiệp, anh em họ Phùng bỗng
huýt còi miệng bảo nhau, cùng quất song tiên vào chân Hà Thích Thủ và cũng nghĩ
rằng: Hai chân mi không nhích động, xem mi chống đỡ bằng cách nào?
Hà Thích Thủ bỗng nhiên cười nói:
- Cẩn thận nhé! Nàng cúi cong mình xuống, khuỷu tay
trái đẩy mạnh lưng Phùng Bất Phá một cái, khuỷu tay phải đụng vào lưng Bất Thôi.
Cả hai anh em chỉ cảm thấy đau nhức, song tiên rơi xuống đất, loạng choạng ngã
bắn ra xa.
Phùng Nan Địch khẽ nói:
- Mai sư đệ, người con gái này lạ lùng lắm, để huynh
lên đấu trước thử xem.
Mai Kiếm Hòa gật đầu, Phùng Nan Địch nhún mình nhảy
ra lớn tiếng nói:
- Tôi xin lĩnh giáo vài hiệp.
Thấy chân đi nặng nề và vững chắc, Hà Thích Thủ biết
ngay người này võ công rất cao cường, vẻ mặt nàng vẫn tươi cười, hai má lộ hai
đồng tiền trông rất xinh đẹp, trong lòng nàng thì giới bị cẩn thận, cười nói:
- Nếu tiểu muội địch không nổi, xin sư huynh chớ có
cười nhé?
Phùng Nan Địch đáp:
- Cô khéo ăn nói lắm. Nào, mời cô ra tay trước! Nói
đoạn, chàng liền cúi chào theo lối con nhà võ, tả chưởng hữu quyền, hợp hai tay
vào nhau vái một cái, rồi sử dụng luôn miếng “Phá ngọc huyền” để giữ thế. Hà Thích
Thủ đáp lễ lại, rồi khẽ giơ tay đẩy lui thế võ của đối phương. Phùng Nan Địch khen
thầm: “Tài ba lắm!” Chàng đang định tiếp tục tấn công, đột nhiên nghe dưới lưng
núi có tiếng kêu la hò hét, có người đang đánh nhau đuổi nhau. Phùng Nan Địch
ngẩn người ra, trong lòng chần chờ, đưa mắt nhìn đối phương.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Anh nghĩ tôi đem người tới đánh giúp phải không? Nếu
vậy chúng tay hãy ngưng tay xem sao đã rồi hãy thi đấu nhé?
Tiếng hò hét càng ngày càng gần, trong đó có cả tiếng
mắng chửi của đàn bà, Phùng Nan Địch gật đầu đáp:
- Cũng được.
Mọi người đều chạy tới mỏm núi nhìn xuống xem, thấy
một thiếu nữ hồng y đang chạy vội lên núi, phía sau có bốn đại hán tay cầm khí
giới đuổi theo đánh. Thấy trên sườn núi có bóng người, thiếu nữ hồng y tinh thần
phấn khởi, cấp tốc chạy lên, trông thấy Phùng Nan Địch liền gọi:
- Bát Diện Oai Phong, mau cứu tôi.
Phùng Nan Địch giật mình nói:
- Ồ, Hồng Nương Tử đấy à?
Khắp thân thể đầy những máu tươi, Hồng Nương Tử
không sao chịu đựng được nữa, liền chết giấc nằm lăn ra đất. Tiếp theo đó, bốn
người kia vừa lên tới trên núi, không thèm đếm xỉa tới mọi người đứng đó, giận
dữ xông thẳng tới định tróc nã Hồng Nương tử.
Phùng Nan Địch giơ tay trái ra, đánh luôn một chưởng
vào người đi đầu, và quát lớn:
- Bọn kia, phải nên hiểu biết nơi đây là đất đai gì?
Người nọ đưa tay phải lên đỡ, hai chưởng đụng nhau đến
“bốp” một tiếng, cả hai cùng bị lui ra mấy bước. Thì ra người đó võ nghệ cao
siêu vô cùng. Hai người đưa mắt nhìn nhau có vẻ kinh hãi trong lòng.
Người nọ quát lớn:
- Tôi thừa lệnh Tổng quân sư dưới trướng của Sấm
Vương tróc nã vợ tên phản nghịch Lý Nham, sao người dám ngăn cản?
Biết Lý Nham là nghĩa huynh của sư phụ, Hà Thích Thủ
nghĩ thầm: “Vị Hồng Y nữ này đã là vợ của Lý Nham thì ta phải ra tay cứu mới được.”
Nghĩ đoạn, nàng xông lên cười nói:
- Thiên hạ ai chẳng biết Lý Nham là một vị anh hùng
hào kiệt, xin quý vị nể tiểu muội đôi chút, buông thả cho vị nương tử này! Thái
độ của người nọ kiêu ngạo vô cùng, tự thị võ nghệ hơn người, y không coi Hà
Thích Thủ vào đâu, không thèm trả lời, giơ tay ra hiệu cho ba người kia tiến
lên bắt trói Hồng Nương Tử.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Giỏi lắm, các ngươi không muốn sống chắc?
Nàng liền để tay vào cạnh sườn bấm cái máy ám khí “Hàm
sa sạ ảnh” (ngậm cát bắn bóng) những
đinh độc bắn ra tức thì. Ba tên nọ võ nghệ tầm thường làm sao tránh nổi những
ám khí “thần bất tri quy bất giác” ấy. Tên đi trước bị luôn bảy tám mũi đinh độc
bắn vào mặt, không kịp kêu la đã ngã lăn ra chết liền. Mấy tên nọ sợ hãi vô
cùng, đều quát hỏi:
- Ngươi là ai?
Cái móc sắt trên tay trái của nàng vẫn giấu trong
tay áo, lúc đánh nhau với anh em họ Phùng cũng không lộ ra. Đến bây giờ, nàng mới
lật tay áo lên để lộ cái móc sắt ra. Người đi đầu sợ đến nỗi mặt tái mét, giọng
nói run run hỏi:
- Cô... cô... cô là... Ngũ Độc Giáo... Hà Giáo chủ
phải không?
Hà Thích Thủ mỉm cười, tay phải lại lộc cái móc vàng
ra, ánh sáng lập lòe. Ba tên nọ mất hết hồn vía, quay đầu chạy liền, bỏ cả xác
của đồng đảng ở đó. Một tên sợ hãi quá, chạy tới sườn núi trượt chân ngã lăn
long lóc. Mọi người đứng đó đều ngạc nhiên và nghĩ thầm: “Sao ba tên nọ lại sợ
nàng đến thế?” Phùng Nan Địch và Mai Kiếm Hòa lăn lộn trên giang hồ lâu năm, đều
biết tiếng tăm của Ngũ Độc Giáo, vội chạy lại đỡ Hồng Nương tử, đang định hỏi
han nguyên nhân thấy phía bên sườn núi có một đạo sĩ vừa gầy vừa cao đi tới, cúi
đầu nhìn xuống lưng núi lớn tiếng kêu gọi:
- Ba tên hèn nhát như rái, có mau bò lên đây không?
Tiếng hò hét của y vang động như tiếng chuông kêu vậy,
rung chuyển cả sơn cốc.
Ba tên nọ trông thấy mặt đạo nhân cả mừng, ngưng
chân lại không bôn tẩu nữa, và quay mình bò trở lên núi liền. Mọi người thấy đạo
nhân mặc áo đạo bào, không phải là tơ và cũng không phải là vải, quý giá hoa lệ
vô cùng, trên mũ của đạo nhân một viên ngọc trắng tinh, ánh sáng chói lọi, thật
là một báu vật vô giá, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, đôi lông rất đạo mạo,
hiển nhiên là một vị đắc đạo cao nhân.
Phùng Nan Địch tiến lên vái chào rồi nói:
- Xin đạo trưởng cho hay pháp hiệu? Chẳng hay đạo
trưởng có phải là bạn hữu của Tổ sư tệ phái đây không?
Người đạo nhân nọ không đáp lễ lại, chỉ phe phẩy cái
phất trần, đưa mắt ngắm nhìn mọi người rồi hỏi:
- Các người tụ họp ở đây làm gì thế?
Phùng Nan Địch đáp:
- Tổ sư của tệ phái triệu tập các đệ tử ở đây để hội
họp đại hội thường niên đấy ạ.
Đạo nhân nọ lại hỏi:
- Thế à. Mục Nhân Thanh đã tới chưa?
Thấy đạo nhân dám gọi quý danh của tổ sư mình, hình
như là bạn hữu chí thân với nhau vậy, Phùng Nan Địch lại càng lễ phép hơn, vội
đáp:
- Tổ sư chúng tôi chưa giáng lâm ạ.
Đạo nhân nọ mỉm cười, chỉ Tôn Trọng Quân, Hà Thích
Thủ và A Chín, ba người mà nói rằng:
- Lão Mục thu khá nhiều nữ đồ đệ đẹp đẽ như tiên kia,
y cũng diễm phúc thật. Này, ba cô kia lại đây bần đạo xem nào! Thấy đạo nhân ăn
nói vô lễ như vậy, mọi người đều thất kinh. Tôn Trọng Quân cả giận hỏi:
- Ngươi là ai?
Đạo nhân nọ cười nói:
- Được lắm, tiểu nương tử hãy theo đạo gia về ta sẽ
thong thả nói cho biết đạo gia là ai.
Thấy thái độ của đạo nhân suồng sã quá, Tôn Trọng
Quân nổi giận thét:
- Ngươi nói gì? Dám đến đây quấy nhiễu thế ư?
Đạo nhân nọ cười tít mắt lại, giơ tay vuốt má nàng một
cái, rồi để tay lên mũi ngửi, cười nói:
- Thơm tho quá.
Tôn Trọng Quân cả giận, thuận tay đâm luôn một móc. Khẽ
giơ tay phải lên đỡ, đạo nhân đã nắm được cổ tay của nàng. Mạch môn bị địch nắm
chặt, Tôn Trọng Quân cảm thấy tê cả người, không còn hơi sức nữa. Đạo nhân lôi
nàng vào lòng, ôm chặt lấy hôn lên má một cái rồi khen rằng:
- Con bé này xinh ghê! Phùng Nan Địch, Mai Kiếm Hòa,
và Lưu Bội Sinh cả giận, vỗ ra một chưởng. Chỉ thấy đạo nhân nhún chân mạnh một
cái, tay vẫn ôm chặt Trọng Quân mà người đã lui về phía sau mấy bước rồi. Mọi
người thấy y ôm theo một người mà vẫn còn lanh lẹ như vậy, ai nấy đều kinh hãi,
biết tên đạo sĩ ấy không phải là tay tầm thường. Tuy vậy, chẳng lẽ bó tay không
cứu Trọng Quân hay sao? Nên ai nấy đều rút khí giới ra xông cả lên vây chặt kẻ
địch. Đạo nhân nọ cũng lẹ tay rút luôn thanh kiếm ở sau lưng ra.
Trong các đệ tử chỉ có Mai Kiếm Hòa thân pháp nhanh
hơn, và hơn nữa chàng quan tâm đến Trọng Quân cũng hơn ai hết, nên chàng là người
thứ nhất xông vào tấn công.
Thấy thanh kiếm của đạo nhân sáng quắc, biết ngay kiếm
đó là bảo vật, Mai Kiếm Hòa không dám để kiếm của mình chạm kiếm của địch, chỉ
nhằm khe hở ở người đạo sĩ đâm luôn ba kiếm. Từ khi chàng bị Thừa Chí đánh cho
rơi kiếm ba lần mới hay võ công của bổn môn quả tinh xảo lắm, mình chỉ hiểu biết
có chút ít thôi, nên chàng giảm bớt tính kiêu ngạo, và xin sư phụ và sư mẫu dạy
thêm kiếm pháp. Nửa năm trời, chàng không ra cửa một bước, suốt ngày chàng chăm
chú nghiên cứu học tập kiếm pháp, quả nhiên võ công của chàng tiến bộ hơn trước
nhiều.
Ba chiêu dùng tấn công đạo nhân là tuyệt học bình
sinh của chàng, nhanh chóng và ác độc, đã được tinh yếu kiếm pháp của phái Hoa
Sơn.
Đạo nhân khen liền:
- Khá lắm! Chưa dứt lời, chỉ nghe thấy keng một tiếng,
kiếm của tên đạo nhân đã chặt đứt thanh kiếm của Kiếm Hòa ra làm đôi rồi. Sợ
hãi quá, Kiếm Hòa vội nhảy lui. Theo luật thì chàng phải ném đoạn kiếm này vào
địch thủ rồi mới rút lui, để đề phòng địch thủ thừa cơ tấn công mình. Sở dĩ
chàng không làm theo như vậy là e nhằm phải sư muội.
Nhưng dù chàng rút lui rất nhanh mà búi tọc trên đầu
chàng cũng bị đạo nhân cắt đứt ngay lúc ấy rồi.
Sau khi Mai Kiếm Hòa thất bại rút lui, Phùng Nan Địch,
Lưu Bội Sinh, Thạch Tuấn, Phùng Bất Phá, Phùng Bất Thôi, và Tứ đệ tử cùng lục đệ
của Hoàng Chân đều cầm khí giới xông vào tấn công. Đạo nhân nọ liền múa trường
kiếm chống đỡ, chỉ nghe mấy tiếng keng keng đã có người bị chém đứt khí giới, có
người bị y đá bắn ra xa, sau cùng chỉ còn lại hai người.
- Thanh kiếm này cũng tốt đây để ta chơi đã rồi ta sẽ
gửi lại trả, nghe chưa! Nói xong, y cắn kiếm vào bao, tiến tới trước mặt Hà
Thích Thủ cười nói:
- Cô cũng theo ta đi nhé?