Khi ta lướt qua nhau - Chương 20 phần 2 (Hết)
Nụ cười của Diệp Tri Ngã càng hiện ra sâu lắng hơn. Cô thở
một hơi thật dài đầy vẻ quyến luyến. Rồi vừa cười vừa quay người tiếp tục bước
về phía trước. Kiều Thận Ngôn chạy đuổi lên theo cô vài bước: “Em đi đâu
thế…Anh sẽ đưa em đi…”
Diệp Tri Ngã vẫn không dừng bước chân, chỉ quay đầu lại ngó
về phía anh gật gật đầu và với giọng: “Anh Kiều Thận Ngôn, tạm biệt anh!”
“Em Em!”
Cô nháy mắt bên trái một cách nghịch ngợm, mái tóc ngắn
khiến cô trông không khác gì một học sinh trung học phổ thông. Kiều Thận Ngôn
vẫn lì lợm đứng yên một chỗ không nhúc nhích, nhìn thấy Diệp Tri Ngã quay người
bước đi, bóng dáng mảnh mai và yếu ớt dần lặn mất tăm trong đám người đông đúc
nhộn nhịp, rồi bị dòng người qua lại che mất, quá trình cô bước đi, đi xa và
lặn mất hút ấy cứ diễn ra như thước phim trước mắt Kiều Thận Ngôn.
Diệp Tri Ngã không có điểm dừng tại thành phố Nam Kinh này,
trực tiếp bắt xe buýt quay trở về Hải Thành, rồi từ Hải Thành chuyển tiếp xe đi
về thị trấn, và chuyển thêm một chuyến xe nữa đến miền quê cô đang đảm nhiệm
công tác. Thời gian ngồi trên xe mất hơn nửa ngày dài đằng đẵng, mà cô chỉ ăn
duy nhất một bát mỳ ăn liền sau đó vội vã đến phòng y tế tiếp tục công việc của
mình tại đây.
Hai tháng thế là đã thấm thoát trôi qua nhanh như bay. Một
số người bạn mà cô mới quen được tại nơi này đã tận tình mua tặng cho cô một số
đồ đặt sản điạ phương và các loại thức ăn ngon khác. Các đồng nghiệp trong bệnh
viện đã nhiệt tình chào đón cô, đăc biệt là các chiến hữu đã sát cánh với cô
trong thời gian hai tháng dài đã cùng nhau mời cô đi ăn một bữa vô cùng thịnh
soạn và vui vẻ.
Lãnh đạo ra quyết định cho cô được nghỉ phép một tuần. Hai
ngày đầu tiên của một tuần nghỉ phép này cô dùng để tổng vệ sinh toàn bộ căn
phòng ở. Sau đó đến công ty bất động sản lấy hợp đồng mua nhà cho căn nhà cô đã
từng mua tại đây, tiện thể cùng họ ký kết một số hợp đồng khác nữa với mục đích
sau này khi căn hộ của cô được xây dựng và trang bị hoàn chỉnh mọi vật dụng nội
thất trong nhà rồi sẽ chuyển nhượng cho thuê tới những người có nhu cầu và sẽ
tiến hành quản lý ngôi nhà đó, để căn cứ vào số tiền thu nhập thuê nhà mà trả
một phần hàng tháng theo tỷ lệ đã giao ước. Giá tiền của căn nhà đã ngày một
tăng, hiện nay giá trị của nó đã cao gấp rưỡi so với thời gian khi cô vừa mới
mua. Cô tính đi tính lại, sau khi tính toán kỹ lưỡng một hồi liền ra về với tâm
trạng vô cùng mãn nguyện và tự đi mua tặng cho mình một đôi giày thật xinh xắn.
Cuộc sống cứ thế trôi qua theo đúng với quỹ đạo vốn có, bao
gồm công việc, và gồm cả tâm tình trong đó nữa. Mỗi ngày tại bệnh viện, Diệp
Tri Ngã đều làm việc hết sức chăm chỉ và cần mẫn, đến khi về nhà hoặc là lôi
tiểu thuyết ra ngấu nghiến hoặc là đến rạp chiếu phim xem. Rảnh rỗi hơn thì gọi
điện buôn chuyện vơi vài người bạn trên thành phố Nam Kinh, rồi hoặc là chơi
trò chơi. Trò chơi trên mạng thì Diệp Tri Ngã không biết, cô chỉ chăm chăm chơi
trò chơi điện tử trong bộ máy sẵn có của đơn vị mà thôi, ví dụ như người thực
vật với cuộc chiến chống cái chết, đi tìm tài nguyên kho báu bí ẩn, v. v….
Diệp Tri Ngã không còn thăm dò tin tức gì về Kiều Mẫn Hàng
nữa rồi. Trong thâm tâm của cô, hai người ấy đã chào tạm biệt. Cô mãi mãi nhớ
về hình ảnh cô dâu mặc bộ váy hồng phớt xinh xắn khiến cho ai cũng phải ngước
mắt ngắm nhìn và trầm trồ khen ngợi, cô càng không muốn gợi nhớ về hình ảnh
khuôn mặt gầy gò và chiếc cằm thanh gọn của Kiều Mẫn Hàng khi cô vẫn còn nằm
điều trị trên chiếc giường bệnh quen thuộc ấy nữa. Bất luận đối với những người
đang sống khỏe mạnh hay đối với cả những bệnh nhân sắp sửa rời xa cõi trần gian
này mãi mãi, một ký ức đẹp không phai mờ trong tâm hồn là điều quý giá hơn bất
kể một thứ nào trên đời này.
Tờ lịch trên tường ngày ngày được bóc đi một trang rất đều
đặn. Mỗi ngày cứ thế trôi qua khiến cho tâm trạng cô không hiểu sao luôn có
chút gì đó thật sầu não thật u buồn. Đỗ Quân đã từng nói với cô rằng thời gian
Kiều Mẫn Hàng tồn tại trên cõi đời này nhiều nhất cũng không thể vượt qua sáu
tháng nữa. Cô lại ngồi ngẫm nghĩ tính toán, hình như sáu tháng ấy đã thấm thoát
trôi qua mất rồi. Chẳng lẽ cô ấy đã đi làm phẫu thuật cấy ghép tim thật rồi
sao, hay là đã có một kỳ tích xảy ra tại đó? Nhưng khi cô càng muốn tìm hiểu
hỏi thăm tin tức thì cũng là lúc cô không dám cất lời, cứ thế lặng lẽ chôn giấu
trong lòng, tự mình trông ngóng, tự mình dò đoán. Bời vì cô sợ phải mất đi Kiều
Mẫn Hàng nên cô càng không thể dò hỏi để rồi lại không thể chấp nhận được sự
thực phũ phàng ấy.
Thế nhưng sự thực vẫn cứ thế diễn ra, nó không thể phụ thuộc
vào mong muốn tình cảm của con ngừơi được. Và nó cũng có nghĩa là không phải vì
con người không thể chấp nhận được mà sẽ tự động biến mất. Nói không chừng khi
nào đó, có thể chỉ trong khoảnh khắc khi ta ngẩng đầu lên, hoặc khi ta quay
người bước chân đi, cũng là khi những điều ta không mong tới.
Khi Diệp Tri Ngã rảnh rỗi lên mạng lướt web, cô vô tình đọc
thấy một mẩu tin tức như thế này, tập đoàn gang sắt Ninh Huy – một trong những
xí nghiệp nổi tiếng trong thành phố của toàn tỉnh dưới sự trợ giúp thành lập
của Hiệp hội chữ thập đỏ đã quyên góp hơn mười triệu tệ để lập nên một quỹ từ
thiện, dành tặng cho những em bé mắc bệnh tim bẩm sinh cần tiến hành phẫu thuật
tim nhưng hoàn cảnh kinh tế gia đình khó khăn cần sự trợ giúp của toàn xã hội.
Và quỹ từ thiện này được lấy tên cô con gái vừa mới qua đời của ông nguyên chủ
tịch hội đồng quản trị tập đoàn gang sắt Ninh Huy. Bên cạnh mục báo còn đăng
thêm một tấm hình ghi lại hình ảnh Kiều Thận Ngôn đang cùng các nhân viên trong
Hiệp hội chữ thập đỏ đó tiến hành nghi thức làm thủ tục quyên góp cho quỹ từ
thiện mới.
Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt của Diệp Tri Ngã.
Cô cúi thấp đầu xuống, hai tay ôm chặt lấy cả khuôn mặt, khóc tấm tức, khóc
không thành tiếng. Nỗi đau này quá lớn đối với cô, khiến cho cô cảm thấy trước
mắt mình như có một màn đêm đen mờ và dày đặt bao quanh. Người con gái tinh
nghịch và lương thiện ấy, và những tiếng gọi “chị dâu, chị dâu” khi cất lời gọi
cô cứ thế văng vẳng rõ mồn một bên tai. Thế mà trong phút chốc thôi đã vĩnh
viễn ra đi thật rồi. Sau khi người con gái ấy đã phải nếm chịu biết bao đau đớn
và khổ sở, rồi trong độ tuổi đẹp đẽ nhất của cả cuộc đời con người ấy, đã mãi
mãi ra đi vào cõi vĩnh hằng…
Khi Diệp Tri Ngã nhận được cuộc điện thoại gọi đến từ Phí
Văn Kiệt thì lúc này anh cũng đã làm xong xuôi mọi thủ tục để đi Mỹ, và tất
nhiên cũng đã mua xong vé máy bay đây đủ rồi. Trong phòng chờ tại sân bay Phổ
Đông Thượng Hải, Diệp Tri Ngã với bộ dạng hớt hơ hải chạy đến trước mặt Phí Văn
Kiệt.
Khi Diệp Tri Ngã và Phí Văn Kiệt vẫn còn được ôm nhau cười
nói, từ trước tới nay không bao giờ có thể ngờ được rằng hai con người ấy đã
rời xa nhau để rồi gặp lại nhau, và sau đó lại tiếp tục gặp nhau để rồi xa
nhau. Thủ tục gửi hành lý đã được làm xong hết rồi. Phí Văn Kiệt mặc chiếc áo
phông và quần bò, nhìn Diệp Tri Ngã với vẻ vô cùng bình thản. Diệp Tri Ngã chưa
kịp nói gì đã cứng hết họng, cô nghiêng đầu đi, thở đến mấy hơi rồi mới nhẹ
nhàng nói với anh: “Khi nào anh quay trở lại vậy?”
Phí Văn Kiệt lắc lắc đầu, rồi đột nhiên mỉm cười thật tươi.
Diệp Tri Ngã bần thần cả người vì nụ cười đột nhiên này của anh, cô thật sự
không nhớ nổi là mình đã không gặp anh từ bao lâu rồi. Phí Văn Kiệt thở dài một
tiếng rồi đáp lại câu hỏi của cô: “Ngày trước anh đã quá tự tin, luôn nghĩ rằng
mình là đệ nhất thiên hạ. Thời gian vài năm này làm việc trong tập đoàn anh đã
gặp phải bao nhiêu là khó khăn và trắc trở, bây giờ thì anh mới hiểu được rằng,
bất luận về kỹ năng quản lý hay trình độ kỹ thuật thì anh vẫn đều không đạt
được yêu cầu mà chính bản thân anh đặt ra. Lần này anh hài lòng với bản thân
mình rồi thì khi đó anh sẽ quay trở lại. Em yên tâm đi nhé, anh không từ chức
đâu. Lần đi này là anh được tập đoàn cấp học bổng đi du học đấy”.
Sống mũi của Diệp Tri Ngã trở nên cay cay, cô cũng mỉm cười
nói với anh: “Một mình anh… Anh phải chăm sóc cho chính mình thật tốt đấy nhé…”
“Không phải lần đầu tiên đâu, anh bây giờ không chỉ có tiền
của tập đoàn cung cấp, mà còn tiền trợ cấp bên ngoài nữa rồi, không còn là anh
chàng nghèo của những năm trước khi sang Mỹ nữa rồi, em không cần phải lo lắng
cho anh đâu, em nhé”.
“Vâng ạ!”. Tiếng thông báo của nhân viên trong phòng chờ máy
bay vang lên giục giã kính mời hành khách đi làm thủ tục vào máy bay. Hai mắt
của Diệp Tri Ngã nhấp nháy liên tục, cho đến khi cô nghe thấy không phải là
thông báo dành cho hành khách đi Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm. “Quần áo đâu rồi ạ,
anh đã mang đầy đủ đi chưa vậy?”
“Mang đầy đủ rồi”.
“Các loại thuốc thường dùng đâu rồi ạ? Thuốc phòng cúm,
thuốc trị tiêu hóa, bông băng chữa trị vết thương nữa…”
“Đã mang rồi, mang đầy đủ hết cả rồi, dì Cát đã sắp xếp hết
hành lý cho anh rồi”.
“Em nghe người ta nói rằng khi mới ra nước ngoài ăn không
quen các món ăn của nước bên đó, anh đã mang các loại như là dưa muối gì đó
chưa anh?”
“Anh đã ăn quen rồi mà. Anh từ trước tới nay có bao giờ kén
ăn đâu. Em chẳng phải cũng đã biết rõ điều này rồi hay sao”.
Diệp Tri Ngã gật đầu đồng ý: “Vâng đúng vậy, anh chẳng bao
giờ kén ăn cả…”.
“Em Em”. Phí Văn Kiệt dừng lời lại, mất một hồi lâu nữa mới
trầm giọng nói tiếp, “Em cũng cần phải chăm sóc thật tốt cho mình đấy nhé…”
Một câu nói của Phí Văn Kiệt nhưng lại khiến cho Diệp Tri
Ngã bần thần hết cả người. Cô cúi thấp đầu xuống, chiếc mũi bỗng trở nên đỏ
ửng, hai hàng mi cũng bắt đầu xúc động và run rẩy: “Anh Văn Kiệt, em…”
Phí Văn Kiệt hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực, giơ tay
lên xoa xoa vào mái tóc của Diệp Tri Ngã, làm rối tung mái tóc ngắn của cô:
“Những việc đã xảy ra trong quá khứ thì hãy quên hết cả đi, chúng ta hãy cùng
nhau quên đi, sau này chỉ cùng hướng về tương lai, không được quay đầu nhìn lại
quá khứ nữa em nhé”.
Diệp Tri Ngã lấy hết sức gật đầu thật mạnh, rồi mím chặt môi
lại. Phí Văn Kiệt nhìn chăm chú vào cô rồi bỏ chiếc ba lô đang đeo trên lưng
xuống, lấy từ bên trong ba lô một chiếc hộp âm nhạc nhỏ, đặt vào trong lòng bàn
tay của Diệp Tri Ngã, Phần nắp bật của chiếc hộp nhạc bị chạm vào, quay lên một
vòng tròn rộn rã, vang lên đôi ba nốt nhạc thanh cao. Diệp Tri Ngã ngắm nhìn
chiếc hộp nhạc trong tay, và nhìn vào cô thiên nga xinh xắn kiêu ngạo được đính
ở phía trên đó, đột nhiên bao nhiêu chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ cứ thế
như trang sách mỏng bị cơn gió mạnh thổi qua và lật đi hết những trang còn lại
khác, bay lên và cuốn vào không trung bao la.
Phí Văn Kiệt nhìn sâu vào trong đôi mắt của Diệp Tri Ngã rồi
nhẹ nhàng nói với cô tiếp: “Lần cuối cùng rồi đấy, lần sau nữa anh sẽ không bao
giờ tặng lại em món quà này nữa đâu nhé”.
“Anh Văn Kiệt, anh Văn Kiệt…”
Phí Văn Kiệt mỉm cười và dang rộng hai cánh tay ra, ôm gọn
Diểp Tri Ngã vào trong lòng mình, một cái ôm thật chặt và cởi mở thân thiện:
“Em Em, chiếc hộp âm nhạc này là của Tiểu Mẫn trước khi ra đi đã bảo anh đưa nó
cho em, cô ấy nói nó thuộc về em, cho nên cô ấy trả lại cho em”.
Diệp Tri Ngã ngập ngừng không thốt được lên lời, hơi thở của
Phí Văn Kiệt cũng hiện rõ lên sắc thái không giữ được bình tĩnh: “Con bé ngốc
nghếch khờ dại ấy, cả ngày chỉ toàn biết làm những việc linh tinh rồi còn cả mơ
với mộng nữa chứ… Tính ra cũng sắp được sáu năm rồi còn gì, cho đến tận bây giờ
anh mới phát hiện ra rằng mình thật sự không hề khác xa em ấy tí nào cả…”
Phí Văn Kiệt thở một hơi thật dài, giống như một đứa trẻ bị
mất phương hướng, dùng khuôn mặt của mình áp mạnh vào những lọn tóc bồng bềnh
trên mái tóc của Diệp Tri Ngã: “Cả thế giới này chỉ có duy nhất một mình cô ấy
mới tin rằng anh vì tình yêu mới ở bên cạnh cô ấy. Gần kề ngày ra đi cô ấy đã
nói với anh rằng, chỉ cần cô ấy luôn một mực tin tưởng, tin tưởng một cách
tuyệt đôi, thì sẽ có một ngày giấc mơ sẽ biến thành hiện thực… Tại sao cô ấy
lại không cố gắng thêm một chút nữa cơ chứ, nếu như anh biết sớm hơn một ngày
nữa… Chỉ cần biết sớm hơn một ngày nữa thôi cũng tốt lắm rồi…”.
Diệp Tri Ngã ôm thật chặt anh hơn, để cho những giọt nước
mắt lăn dài trên vai anh: “Đồ ngốc nghếch, anh sớm cũng đã biết rồi cơ mà, chỉ
là bản thân anh không phát hiện ra mà thôi, trong trái tim anh đã yêu em ấy từ
rất lâu rồi cơ mà!”
“Em Em!”, Phí Văn Kiệt hai hàm răng mím chặt vào nhau và
nhắm nghiền mắt lại. Hai người đã ôm nhau rất chặt và rất lâu như thế, mãi cho
đến khi tiếng nhân viên trên phòng chờ thúc giục một lần nữa. Diệp Tri Ngã vẫn
không chịu rời bỏ cánh tay của anh, cô nắm chặt lấy áo của Phí Văn Kiệt. Phí
Văn Kiệt lúc này đã lấy lại được sự bình tĩnh, mỉm cười rồi buông cánh tay của
Diệp Tri Ngã ra, dùng bàn tay của anh gạt đi những giọt lệ đong đầy trên khuôn
mặt của cô, “Đừng có để giống như anh nhé, Em Em, hãy nhìn thật rõ trái tim của
mình sớm hơn một chút đi, hãy yêu người mình muốn yêu sớm một chút đi em nhé”.
Diệp Tri Ngã đột nhiên khóc òa lên nức nở, rồi nghe thấy
giọng nói của Phí Văn Kiệt bỗng dưng nghiêm nghị lạ thường: “Em bây giờ đã biết
vì sao anh luôn phản đối chuyện của em và Tiểu Mẫn rồi. Bây giờ thì em có thể
cảm nhận được tâm trạng của anh lúc đó. Tình cảm của em dành cho Em Em và tình
cảm của anh dành cho Tiểu Mẫn cũng giống như nhau vậy. Từ nay về sau anh hãy cố
gắng chăm nom cho cô ấy nhé, nếu không thì em sẽ không bỏ qua cho anh đâu đấy!”
Diệp Tri Ngã ngạc nhiên ngẩng cao đầu lên, nhìn thấy Kiều
Thận Ngôn đang đứng ngay sau mình. Phí Văn Kiệt vỗ nhẹ vào đôi vai của cô và
nói: “Anh ấy đưa anh đến đây. Được rồi, anh đi vào bên trong đây, hãy nhớ những
lời anh nói với em đấy nhé, Em Em, em cũng giống như anh vậy, đã bỏ lỡ quá
nhiều thứ rồi, đừng để cho bản thân lại mất đi thêm lần nữa em nhé!”
Phí Văn Kiệt nói xong, đeo ba lô lên lưng và bước những bước
thật dài đến bộ phận kiểm soát vé đi lên máy bay, không quay đầu nhìn lại nữa,
cũng chẳng hề vẫy tay chào tạm biệt cô thêm. Anh thẳng lưng ngẩng cao đầu hiên
ngang đi khuất xa Diệp Tri Ngã, bỏ lại cô một mình không còn phải lo lắng suy
ngẫm hay sợ hãi nuối tiếc về bất kỳ những vết thương đã đi qua trong đời nữa.
“Anh cũng giống như anh ấy vậy, khi bắt đầu làm thì không hề
biết rằng sau đó mình đã rơi sâu vào trong bẫy mất rồi”. Kiều Thận Ngôn đột
nhiên nói với Diệp Tri Ngã, “Anh tiếp xúc với em, anh đã từng nghĩ rằng có thể
tìm thấy một đòn đả kích nào đó từ em để đối phó với Phí Văn Kiệt”.
Diệp Tri Ngã nhướn mày lên nhìn chằm chằm vào Kiều Thận
Ngôn, hai hàng lông mày run lên bần bật, cả khuôn mặt của cô bỗng trở nên đỏ
bừng, rồi sau đó thì biến thành màu trắng tím tái: “Là như thế sao?”
Kiều Thận Ngôn nắm chặt lấy bàn tay của cô và nói tiếp: “Duy
nhất một điều thật may mắn là, anh đã tỉnh ngộ sớm hơn anh ấy một chút. Diệp
Tri Ngã, em đã nói sai rồi đấy, anh không phải là người không biết thứ gọi là
tình yêu, càng không thể không tin tình yêu là như thế nào cả. Anh hiểu được
bản thân anh cần có được một thứ tình yêu như thế nào dành riêng cho mình, và
càng hiểu rõ bản thân anh yêu ai chứ”.
Bàn tay của anh ấm áp và có sức mạnh lạ thường, một cảm giác
an toàn mà trước nay cô chưa từng bao giờ cảm nhận được. Diệp Tri Ngã tiếc nuối
nếu phải bỏ bàn tay này ra để lau nước mắt trên khuôn mặt, cho nên cô chỉ còn
biết là không nói thêm lời nào nữa, gắng sức kiềm chế không để cho nước mắt
tuôn trào. Kiều Thận Ngôn cúi thấp đầu xuống, ôm gọn cô và cả chiếc hộp âm nhạc
cô đang cầm trên tay vào trong lòng mình. Hành động này anh đã chờ mong, đã
khao khát được làm từ rất lâu rồi và bây giờ đây anh lại được ôm cô một cách
quen thuộc, một cách tự nhiên như thế. Cái ôm của Kiều Thận Ngôn dành cho cô
dường như chứng minh một điều rằng cô sính ra như là để làm hình mẫu vừa khít
với vòng ôm của anh vậy. Cô đã nằm gọn trong lòng của anh, không chỉ cơ thể của
cô, mà trong đó còn chứa đựng cả tâm hồn và tình yêu cô dành cho anh. Những thứ
ấy hòa quyện vào nhau khít đến độ không còn một kẽ hở nào có thể chui qua được
nữa.
“Ai bảo em trong cuộc sống này chẳng hề có cái gì gọi là
sống chết cũng phải đạt cho bằng được hay là những điều có thể sẽ tồn tại vĩnh
hằng? Em có dám đánh cược với anh không, nếu như có thì em sẽ thua anh cả đời
này, có được không hả em?”
Diệp Tri Ngã e ấp trong lồng ngực của Kiều Thận Ngôn và đắm
mình trong hơi thở phảng phất mùi thuốc lá thơm của anh. Cô gật đầu rồi lại lắc
đầu, vừa muốn khóc òa lên nhưng cũng lại muốn mỉm cười thật tươi, cảm xúc lẫn
lộn vô cùng khó hiểu. Anh xiết chặt lại cánh tay của mình rồi ghé sát vào tai
Diệp Tri Ngã giọng khẽ khàng âu yếm: “Em Em, hãy nói cho anh biết đi… Hãy nói
rằng những lời em đã từng nói với Tiểu Mẫn đó là sự thật đi em!”
Diệp Tri Ngã không thốt được lời nào cả. Kiều Thận Ngôn càng
ôm chặt lấy cô hơn, như muốn thúc giục cô thật nhanh, thật nhanh: “Nói đi, hãy
nói là em yêu anh đi…. ”
Diệp Tri Ngã bị Kiều Thận Ngôn áp sát khuôn mặt mình vào cô
khiến cho cô như bị ngạt thở và thở ra hơi thật dài thật khó nhọc, rồi cô nhẹ
nhàng cúi thấp người xuống đưa mắt nhìn lên phía trên. Khi bốn mắt nhìn thẳng
vào nhau, có nói thêm những lời nào nữa cũng đều trở thành vô ích. Trong dòng
người đông đúc nhộn nhịp của sân bay Đông Phổ này, biết bao nhiêu là những cuộc
vui buồn tan hợp. Trong muôn vàn những con người ấy, nếu như ánh mắt cùng nhìn
vào ánh mắt, và trái tim cũng kề sát trái tim, thì cái gọi là tình yêu đã không
còn có thể biểu đạt hết được những thứ tình cảm trong giây phút này, trong
khoảnh khắc đáng ghi nhớ này đang dâng trào lên mạnh mẽ và sục sôi.
Giữa không gian hai người đang ôm nhau ấy ánh lên màu sắc vô
cùng sặc sỡ của cô thiên nga xinh đẹp. Kết cục của câu chuyện ấy là như thế
này: hoàng tử Siegfried cuối cùng cũng đã hóa giải được lời nguyền của phép bùa
chú thâm độc, nàng Odette cuối cùng cũng đã kết thúc được kiếp làm thiên nga
của mình. Hoàng tử ôm chặt lấy nàng công chúa vào trong lòng, không bao giờ để
cho nàng thoát ra và bay đi được nữa. Và bờ hồ thiên nga vô cũng mỹ lệ và rực
rỡ chói lòa ấy chỉ thuộc về hai người, họ mãi mãi yêu nhau và mãi mãi ở bên
cạnh nhau.

