Khi ta lướt qua nhau - Chương 19 phần 2

Đỗ Quân giới thiệu cho cô đến bệnh viện này không đến nỗi
tồi cho lắm. Mặc dù công việc ở đây rất bận, thế nhưng các đồng nghiệp ở đây
đều vô cùng gần gũi thân thiện. Có thể là do mọi thành phố nhỏ đều như thế cũng
nên, không bon chen tranh chấp nhau, và cũng không phải lo lắng dò xét thái độ
cũng như ganh ghét đố kị với nhau.

Diệp Tri Ngã vừa đến bệnh viện này công tác liền được sắp
xếp vào khoa phẫu thuật. Trong những bệnh viện quy mô nhỏ như thế này, độ khó
nhất khi tiến hành làm phẫu thuật chính là viêm ruột thừa. Diệp Tri Ngã dù sao
cũng là bác sỹ đã từng lăn lộn, từng trải trong bệnh viện quy mô lớn rồi, cho
nên kinh nghiệm phẫu thuật và sự từng trải của cô về các loại bệnh tật đương
nhiên là hơn hẳn các bác sĩ tại đây. Cho nên khi cô đến đây ngay những ngày đầu
đã rất được trọng dụng, hơn nữa tính cách của cô lại hòa nhã lịch sự, cả ngày
luôn mỉm cười tươi vui. Các đồng nghiệp khác hễ có việc gì cần phải tăng ca hay
giao ban mà có việc bận đột xuất thì cô đều nhiệt tình giúp đỡ. Điều này càng
khiến cho mọi người trở nên yêu quý cô nhiều hơn.

Một vị bác sỹ trẻ trung xinh tươi lại rất có năng lực và
hiền lành dễ gần như thế, trông cô lại có vẻ như đang độc thân, cho nên những
người có nhu cầu làm mối cho cô xếp hàng rất dài. Diệp Tri Ngã làm việc ở đây
chưa đến hai tháng nhưng đã phải từ chối không ít đồng nghiệp hảo tâm muốn làm
mối cho cô với người thân quen của họ rồi. Yêu đương thật là một việc đau đầu
và dễ gây tổn thương cho lòng người quá. Trước khi cô có thể quên được Kiều
Thận Ngôn đi, thì ít nhất tạm thời cô không còn muốn đắn đo suy nghĩ đến chuyện
này nữa.

Ngày hai mươi chín tháng ba, chính là ngày sinh nhật của
Kiều Thận Ngôn. Diệp Tri Ngã đã nhớ rất rõ ràng về ngày này. Đó cũng là ngày
thứ năm kể từ ngày cô bắt đầu đi làm. Ngày hôm đó cô đã chẩn đoán bệnh cho ba
mươi mốt bệnh nhân, làm một cuộc tiểu phẫu loại bỏ khối u nhỏ, sau khi tan ca
thì trở về nhà, đi qua một cửa tiệm nhỏ nhìn thấy chiếc gạt tàn thuốc lá đặt
trong quầy tủ gần phía cô.

Chiếc gạt tàn có hình giống như cô thiên nga trắng muốt. Cô
thiên nga bơi lặng lẽ trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, chiếc cổ kéo dài lên cao.
Bộ lông trắng tinh tươm bao quanh cơ thể cô thiên nga xinh đẹp ấy. Một chiếc
gạt tàn như thế này mà đặt trên bàn làm việc trong văn phòng của Kiều Thận Ngôn
thì sẽ đẹp biết bao, và có thể khiến cho anh không thể kiềm chế được lòng mà
gạt ngay điếu thuốc đang hút dang dở xuống chiếc gạt tàn này, và khi đó tự nhiên
anh sẽ dần dần mà bỏ luôn tật hút thuốc lá đó. Diệp Tri Ngã không hiểu sao lại
đặt nhiều niềm tin về chiếc gạt tàn này với Kiều Thận Ngôn đến như thế. Cô
không dặn nhân viên bán hàng dùng hộp xinh xắn và giấy gói quà đáng yêu bọc vào
chiếc gạt tàn thuốc lá này, mà cầm trong tay, vừa đi vừa ngắm nghía bước về nhà.

Xe ô tô trong thành phố này không nhiều và đông đúc như
những thành phố tấp nập khác. Để không phô trương điều kiện kinh tế của mình
trước các đồng nghiệp ở bệnh viện này, Diệp Tri Ngã thường đi bộ khoảng nửa
tiếng đến bệnh viện làm việc. Thời gian này cô vẫn giữ liên lạc đều đặn với anh
Đỗ Quân, chủ yếu với mục đich là để có thể thăm dò về thông tin của Kiều Mẫn
Hàng từ anh.

Từ ngày bắt đầu lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh cho đến
nay, Kiều Mẫn Hàng đã ở suốt trong bệnh viện, cô vẫn sống và điều trị trong
gian phòng dành riêng cho mình như những ngày điều trị trước trong bệnh viện
trước kia. Bệnh tình của cô ngày càng có triệu chứng ác hóa. Thông qua vài đợt
làm xét nghiệm chẩn đoán thì kết quả được đưa ra là cô đã không còn khả năng
tiến hành phẫu thuật được nữa rồi, điều này cũng có nghĩa là …

“Điều này cũng tương đương với việc chỉ còn là vấn đề của
thời gian nữa mà thôi. Tình trạng của cô lúc này, đừng nói là làm phẫu thuật,
đến triệu chứng tê liệt toàn thân cũng chẳng tránh được nữa rồi…” Đỗ Quân than
thở, “Còn em nữa, em thì thế nào rồi, công tác ở đơn vị mới cũng không đến nỗi
tồi lắm đúng không em?”

Tâm trạng của Diệp Tri Ngã vô cùng buồn bã trả lời: “Vẫn còn
khoảng bao lâu nữa hả anh?”

“Vấn đề này anh cũng không thể chắc chắn được đâu, thông
thường mà nói thì những bệnh nhân mắc bệnh tim vào giai đoạn cuối như thế này
thường sẽ không qua nỗi sáu tháng sau đó đâu. Còn về trường hợp của Kiều Mẫn
Hàng càng thuộc dạng nghiêm trọng hơn, như thế này thì…”

Diệp Tri Ngã hít một hơi thật mạnh: “Người nhà cô ấy đều đã
biết hết tình hình chưa hả anh?”

Đỗ Quân dừng lại một chút rồi mới gặng hỏi tiếp: “Tiểu Diệp
à, giữa em và Kiều Thận Ngôn, hai người thật sự đã…”

Diệp Tri Ngã không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế
nào cho thích hợp nữa: “u Dương Dương thì sao rồi hả anh, em ấy dạo này thế nào
rồi? Em cũng ngại không dám hỏi chuyện em ấy nữa, em ấy và anh chàng kia đã
chia tay nhau rồi phải không anh?”

Đỗ Quân mỉm cười và nhẹ nhàng trả lời cô: “Về vấn đề mà em
hỏi ấy, tài năng của anh chàng kia đúng là còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới
đáp ứng được yêu cầu của u Dương Dương, thôi được rồi, anh không hỏi gì em nữa
đâu. Em hãy giữ sức khỏe, có việc gì thì cứ gọi điện cho anh, em nhé”.

Diệp Tri Ngã cười gượng và gập di động lại, ngồi bất thần
trên ghế phải đến một hồi lâu.

Quãng thời gian này đúng là phải đếm từng ngày từng ngày một
để sống. Cuộc đời của Kiều Mẫn Hàng chẳng còn tiếp diễn đựơc bao lâu nữa rồi.
Dài nhất thì cô ấy có thể chống cự lại số phận nghiệt ngã được cho đến nửa năm,
còn không thì cũng chỉ duy nhất một đêm nữa mà thôi. Cô đang sống trong tình
cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể mãi mãi rời xa những người thân yêu xung quanh
mình. Rời xa người cha Kiều Giám An, rời xa anh trai Kiều Thận Ngôn, và cũng
rời xa người chồng mới cưới Phí Văn Kiệt.

Diệp Tri Ngã vô cùng lo sợ khi phải nghĩ đến chuyện bất đắc
dĩ này, thế nhưng làm thế nào để có thề không nghĩ tới được cơ chứ. Dù cô có
nhìn thấy vật gì đi nữa, nói chuyện về chủ đề gì đi nữa thì trong thâm tâm cô
luôn hiện lên hình ảnh về Kiều Mẫn Hàng và chiếc giường bệnh Kiều Mẫn Hàng vẫn
nằm đó chẳng bao giờ thoát ra được, và cả bóng dáng khi Kiều Mẫn Hàng mặc chiếc
váy màu hồng phớt xinh xắn ấy nữa. Rồi cuối cùng trước khi cô bị kiệt sức vì
nghĩ ngợi quá nhiều về những chuyện này vẫn là ánh mắt lạnh lùng vô cảm mà Kiều
Thận Ngôn nhìn cô cùng với những lời nói như đinh đóng cột của anh dành cho cô
khi ấy.

Cục y tế Hải Thành đã tổ chức liên kết tất cả các bệnh viện
toàn thành phố lại để chủ trì một hoạt động lớn kéo dài hai tháng đi về các
vùng nông thôn chẩn đoán bệnh cho mọi người. Bệnh viện của Diệp Tri Ngã cũng
được chỉ thị tiến hành tuyển chọn một vị bác sỹ kinh nghiệm lâu năm và công tác
giỏi trong nghề cho mỗi khoa để tham gia đợt hoạt động này. Diệp Tri Ngã đã lo
lắng cho việc phải đi xa kéo dài trong nhiều ngày này của các anh chị em đồng
nghiệp tại đây, chính vì thế tự nguyện đăng ký đơn xin được tuyển chọn khiến
cho mọi người trong bệnh viện như trút được một nỗi lo lắng lớn, và cũng chính
hành động này khiến cho tất cả mọi người càng thêm có thiện cảm và yêu mến với
cô nhiều hơn.

Sau khi trải qua ba ngày tập luỵên chuyên môn, các y bác sỹ
được tuyển chọn ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sẵn sàng chuẩn bị cho hoạt động đi
về nông thôn tham gia đợt chẩn đoán sức khỏe cho mọi người dân tại đó. Diệp Tri
Ngã và sáu vị bác sỹ khác đã tổ chức thành một nhóm, mang sẵn các công cụ máy móc
y tế thiết bị và các hồ sơ tuyên truyền quảng cao, rồi tập hợp cùng các nhóm y
bác sỹ khác chuẩn bị lên xe khởi hành dưới sự hỏi han ân cần của các vị lãnh
đạo trong viện.

Kỳ thực những bác sỹ tham gia vào đợt hoạt động dài ngày này
không phải là những thành viên tích cực chủ động đăng ký tự nguyện đi mà là
thuộc danh sách bị thúc ép, chứ giống như trường hợp của Diệp Tri Ngã rảnh rỗi
không có việc gì bận rộn đáng phải làm thì hầu như vô cùng hiếm. Cô thật sự
cũng không hề có tư tưởng cao thượng đến mức độ như vậy, cũng chẳng hoàn toàn
vì sự an toàn hài hòa của xã hội, mà chỉ là muốn đi để khiến cho bản thân mình
càng thêm bận rộn một chút, để khi bận rồi sẽ chẳng phải suy nghĩ mông lung
được nữa.

Xe ô tô xuất phát và sau hai tiếng đã tới nơi, mới lúc chuẩn
bị lên xe được mọi người tiễn đưa dặn dò đủ thứ, giờ đến nơi lại được mọi người
nơi đây chào đón nồng nhiệt thêm một lần nữa. Sau khi các vị quan chức ở các
huyện thị này phát biểu và hô hào lời chào mừng thân ái nhất dành cho các vị y
bác sỹ tham gia hoạt động chẩn đoán tại địa phương này, bảy bác sỹ được chia
thành ba nhóm nhỏ, phân bổ đến ba địa điểm của ba thị trấn khác nhau. Rồi lại
được chào đón nồng nhiệt, rồi lại lắng nghe những lời chúc mừng của các vị lãnh
đạo. Một ngày đầu tiên của cuộc hành trình thế là đã kết thúc như vậy đó. Diệp
Tri Ngã và một anh bác sỹ họ Lý đã từ chối lời mời đến tham quan cơ sở thiết bị
máy móc của bệnh viện tại địa phương nơi đây, mà trực tiếp đến phòng y tế trong
thôn, bắt đầu công việc chẩn đoán cho bệnh nhân cùng các bác sỹ công tác tại
đây.

Bận rộn với công việc chẩn đoán trong hoạt động tình nguyện
này thấm thoát cũng đã nửa tháng trôi qua rồi. Những ngày tháng sáu trời cũng
đã bắt đầu nóng lên. Thời gian này ở chỗ khác có thể tốt hơn một chút, chứ còn
điều kiện của những vùng nông thôn như thế này thì điều khiến cho Diệp Tri Ngã
không thể chịu đựng nổi là muỗi quá nhiều, có thể do nguồn nước ở miền làng quê
này, cho nên đi đến đâu cô cũng bị từng đoàn từng đoàn muỗi vo ve bay lượn khắp
xung quanh giống như âm thanh máy bay khi cất cánh vậy, dù có bôi bao nhiêu dầu
gió lên dường như cũng chẳng có bất cứ tác dụng nào cả. Mà những con muỗi ấy có
đôi mắt mới thật là lợi hại làm sao, chích vòi vào đâu là y như rằng cắn trúng
cô đến đó.

Phòng y tế của miền thôn quê nơi đây không phân khoa nội
ngoại. Mỗi bệnh nhân đến khám bệnh là cứ thế phân từng bác sỹ khám lần lượt
theo vòng. Bởi vì chỉ có Diệp Tri Ngã là bác sỹ nữ cho nên các bệnh nhân nữ đến
đây khám bệnh đều muốn chọn cô để khám cho họ. Sau một thời gian khám bệnh cho
các bệnh nhân nữ này, Diệp Tri Ngã phát hiện ra rằng ý thức y tế sức khỏe của
họ thấp đến mức cô không thể ngờ tới được. Cô không chỉ một lần nghe thấy những
sự hiểu biết ngờ nghệch đến buồn cười như thế này. Là phụ nữ, ai đã từng sinh
con mà lại không mắc qua một chút các bệnh phụ khoa, điều này thật là bình
thường hay có thể nói là chẳng có gì to tát cả, và cũng chẳng đến nỗi chết
người.

Khi Diệp Tri Ngã gọi điện thoại nói chuyện với u Dương
Dương, hai người đã nói chuỵên rất vui vẻ rất thoải mái. Chỉ cần một số biện
pháp vô cùng đơn giản là có thể phòng ngừa hoặc sớm phát hiện các bệnh phụ khoa
mà phụ nữ hay mắc phải. Thế nhưng ở chốn này các bệnh nhân tìm đến cô luôn
trong tình trạng đã phát triển đến mức nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng và
dường như đã quá muộn không còn cách chữa trị được nữa rồi.

“Chị đúng là bó tay mất rồi em ạ, em xem chị chứ, tuổi còn
thanh xuân phơi phới còn chưa lấy chồng nữa cơ mà, thế mà khi nói ra những điều
này thì các bà các cô ngược lại vô cùng thẹn thùng xấu hổ, thật là không biết
nên nói thế nào em ạ!”. Diệp Tri Ngã than thở với u Dương Dương, “Em không biết
đấy thôi, lần vừa rồi chị có khám cho một chị phụ nữ, thế mà cô ấy lại nói rằng
cô ấy không biết sử dụng bao cao su, mà cô ấy á, đã có đến hai đứa con rồi em
ạ, ấy thế mà lại nói với chị rằng cô ấy không biết dùng cơ chứ!”

u Dương Dương cười phá lên nói: “Thế chị không biết làm mẫu
luôn cho cô ấy nhìn là học theo hay sao!”

“Cái con bé này hay thật đó!”, Diệp Tri Ngã cũng vang lên
cười theo. Hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, rồi chuyển đến đề
tài mùa hè chuẩn bị tới nên sắm sửa kem chống nắng bảo vệ làn da rồi làm đẹp
như thế nào, nói liên hội một tràng dài khắp lượt chủ đề, rồi cuối cùng Diệp
Tri Ngã cũng nhắc tới chuỵên liên quan đến Kiều Mẫn Hàng.

u Dương Dương do dự một hồi mới trả lời cô: “Anh Đỗ Quân
không nói gì với chị sao?”

Diệp Tri Ngã bất ngờ lo lắng sốt ruột, giọng như nghẹn vào
trong cổ họng: “Kiểu Mẫn Hàng xảy ra chuyện gì rồi hả em?”

“Suy tim và đã phát triển đến giai đoạn lan rộng ra khắp các
cơ quan khác trong toàn cơ thể nữa rồi, giờ lại chuyển sang ICU mất rồi”.

Trái tim Diệp Tri Ngã như vừa nhảy khỏi lồng ngực rồi lại
được lắp chặt ngay vào. Đối với Kiều Mẫn Hàng mà nói, cô hiện giờ đã được đưa
vào phòng cấp cứu điều trị đặt biệt, tim bị suy yếu kiệt quệ thuộc vào giai
đoạn cuối cùng không thể còn cách nào tiến hành làm phẫu thuật hay điều trị
được nữa rồi, và điều này cũng đồng nghĩa với việc sinh mệnh lúc này chỉ còn
đếm ngược lại với thời gian mà thôi.

“Kiều Mẫn Hàng được chuyển vào trong đó từ khi nào vậy hả
em?”

“Đã được một tuần rồi chị à”.

Diệp Tri Ngã dùng sức cắn thật mạnh vào môi mình, ngập ngừng
xúc động một hồi rất lâu không thốt thêm được một lời nào nữa. u Dương Dương
cũng cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này, chỉ còn cách là an ủi cô vài câu
mà lực bất tòng tâm. Diệp Tri Ngã cầm chặt chiếc di động đã tắt đi từ lúc nào
trong tay, rồi đưa tay lên xoa vào hai bên thái dương. Cô rất muốn tới thăm
Kiều Mẫn Hàng, nhưng thật sự không biết nên đối diện với Kiều Mẫn Hàng như thế
nào đây, và còn cả Kiều Thận Ngôn nữa chứ. Cô có thể cảm nhận được tâm trạng
của những người trong gia đình họ Kiều trong giây phút này như thế nào, sẽ khổ
sở và đau đớn như thế nào. Nếu lúc này đây cô mà xuất hiện trước mặt họ, chính
cô sẽ làm cho họ càng cảm thấy đau đớn và chán chường hơn…

Cánh cửa nhà trọ nơi Diệp Tri Ngã sống tại đây vang lên
tiếng gõ cữa, cô đi đến mở cửa ra, người tìm cô là bác sỹ họ Triệu, “Có phải đã
có bệnh nhân cần tiến hành cấp cứu ngay phải không ạ? Em sẽ đến luôn đây ạ…”.

“Không phải đâu, mà là có người đến tìm em, bác sỹ Diệp ạ”.

“Tìm em sao ạ? Ai vậy ạ?”. Diệp Tri Ngã đi ra khỏi căn
phòng, dừng trên ban công của tầng hai ngó nhìn xuống phía dưới. Dưới nền đất
xi măng của khu phòng trọ nơi này có bóng dáng cao lớn của một người đàn ông,
mà lại chính là Kiều Thận Ngôn sau bao tháng dài cô không được gặp rồi. Anh mặc
chiếc áo phông màu trắng, trong ánh sáng hắt hiu của đèn điện chiều vào khiến
cho thân hình của anh càng hiện lên to lớn hơn. Khi Kiều Thận Ngôn đang ngẩng
đầu lên nhìn Diệp Tri Ngã, ánh mắt của anh nhìn cô cũng giống hệt như ánh trăng
trên bầu trời kia không hề có đến một chút độ ấm nào cả.

Diệp Tri Ngã bước xuống dưới tòa nhà, mỉm cười với Kiều Thận
Ngôn với vẻ đầy ngượng ngùng bối rối: “Sao lại… là anh à…”.

Kiều Thận Ngôn nhìn vào mái tóc ngắn của Diệp Tri Ngã phải
đến một lâu rồi mới cất giọng lên nói: “Tiểu Mẫn muốn được gặp em”.

Diệp Tri Ngã nhăn mày lên hỏi đầy vẻ bất ngờ: “Muốn gặp em?”

“Em có thể xin phép nghỉ được không? Ngày mai anh sẽ cho
người đưa em quay lại đây thôi, chỉ cần xin nghỉ phép một ngày mà thôi”.

“Đương nhiên là…” Diệp Tri Ngã gật đầu đồng ý, “Em đi đến
chỗ đồng nghiệp để nói một lời đã, anh đợi em một chút nhé”.

Diệp Tri Ngã tìm bác sỹ Lý nói qua vài lời, rồi gọi điện đến
cho trưởng phòng y tế của thị trấn nơi cô nhận công tác tại đây thông báo. Sau
đó cô thay trang phục, cầm túi xách rồi vội vội vàng vàng bước vào trong xe của
Kiều Thận Ngôn, cùng anh quay trở về Ninh Thành.

Mùi thuốc lá phảng phất trong xe và cả mùi cơ thể của anh
nữa, rồi cả âm nhạc quen thuộc mà cô vẫn thường nghe. Trên con đường cao tốc
dài tít tắp vô cùng yên lặng và tĩnh vắng không người qua lại, Diệp Tri Ngã như
có cảm giác đang lạc vào trong giấc mơ. Cô lặng lẽ ngồi yên trên chiếc ghế bên
cạnh ghế lái chính, cố gắng khống chế ánh mắt của bản thân, cố gắng không nhìn
sang phía bên Kiều Thận Ngôn đang ngồi, cố gắng chỉ đưa mắt nhìn thẳng về phía
trước mà thôi.

Album âm nhạc trong xe của Kiều Thận Ngôn có thể đặt một lúc
sáu chiếc đĩa nhạc, mỗi lần phát xong bài hát trong một chiếc đĩa thì sẽ được
tự động phát tiếp sang những đĩa còn lại. Trong tiếng nhạc vang lên không ngừng
ấy, Diệp Tri Ngã và Kiều Thận Ngôn chẳng hề nói với nhau đến nửa lời. Diệp Tri
Ngã giấu hết những băn khoăn trằn trọc trong lòng, không nói với anh bất cứ một
câu nào. Kiều Mẫn Hàng muốn được gặp cô, chẳng lẽ là bởi vì cô sắp chuẩn bị…
Thế nhưng tại sao Kiều Mẫn Hàng lại muốn gặp cô cơ chứ? Có phải là vì khi đã
lâm vào những giây phút cuối cùng được tồn tại trên cõi đời này, nên cô ấy muốn
một lần cuối cùng trút hết nỗi tức giận, những phiền muộn và bất mãn ra để cho
lòng được thanh thản hơn, nhẹ nhàng hơn? Cô ấy muốn tóm lấy Diệp Tri Ngã để
trách móc một lần cuối cùng phải không?

Nếu như đến Kiều Thận Ngôn cũng vẫn còn hiểu lầm Diệp Tri
Ngã, thế thì có thêm một hay nhiều Kiều Mẫn Hàng nữa thì cũng có làm sao đâu
chứ. Chấy cắn nhiều rồi nên chẳng còn biết ngứa, nợ nần nhiều rồi nên chẳng còn
biết u sầu, không phải người ta vẫn thường nói ra như thế hay sao chứ? Diệp Tri
Ngã giấu nụ cười đau khổ gượng gạo vào trong lòng, nhìn ra phía bên ngoài kia,
xe cứ thế đi lướt qua từng mốc đánh dấu làn đường, khoảng cách từ xe về Ninh
Thành mỗi lúc một giảm ngắn lại. Nếu như khoảng cách đến được với hạnh phúc
cũng có thể tính toán được như vậy thì sẽ tốt biết nhường nào. Một trăm
kilomet, rồi hai trăm kilomet, có cách xa hơn nữa thì cũng chẳng làm sao cả,
chỉ cần có một mục đích để có thể phấn đấu hướng tới thì sẽ tốt biết bao. Thế
nhưng sinh mệnh của mỗi một con người lại giống như một nơi hoang vu xa xăm đầy
trắc trở vậy. Bốn phương tám hướng, mênh mông vô ngần biết đi đến đâu để tìm
cho thấy, biết đến chốn nào để đạt được mục tiêu đây.

Diệp Tri Ngã và Kiều Thận Ngôn cũng không khác gì hai người
lữ hành cô đơn buồn bã trong hành trình đi về nơi hoang dã vô định đó vậy. Mỗi
người đều đang mãi miết đi tìm cho mình một chốn gọi là hạnh phúc, để không hề
ngờ rằng họ đã từng lướt qua nhau, để rồi cả hai càng đi càng cách xa nhau
nhiều hơn, và sau đó thì rơi vào quên lãng…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3