Mang em trở lại - Mở đầu

Mở đầu 

Ngoại ô Arkansas,
1973
 Một vạt bụi
bị thổi tung lên đằng sau chiếc xe buýt chở học sinh màu vàng tươi đang lừ đừ
đi xuống con đường nhỏ của tiểu bang Arkansas, đưa trả những đứa trẻ của thị
trấn Calico Rock về với gia đình.

 Tháng Chín
năm nay thật khô cằn. Hàng cây xanh bên lề con đường nhỏ mà chiếc xe buýt đang
đi phủ đầy bụi bặm. Những thân cây già nua, khẳng khiu phải vật lộn giành chỗ
đứng với những cây non đang đâm chồi mọc rễ. Trên mặt đất bên dưới, các bụi cây
nhỏ mọc um tùm, xum xuê, bám chặt vào vị trí của mình trên ngọn núi một cách
bền bỉ, mãnh liệt.

 Bầu trời xanh
nhạt đến nỗi gần như biến thành màu trắng, và vầng dương đang tỏa nắng xuống
chiếc xe buýt chứa đầy nhóc bọn trẻ, trông y như những hạt đậu bị lèn trong một
chiếc hộp thiếc. Mồ hôi chảy đầm đìa xuống tóc và mặt chúng trong lúc chúng tán
chuyện. Chúng chẳng mấy bận tâm tới cái nóng, bởi vì hôm nay là thứ sáu, và
chúng đang về nhà.

 Nhưng mặc dù
bên trong xe buýt rất náo loạn, vẫn có một đứa trẻ khác thường, như cô bé
Victoria Lancaster sáu tuổi chẳng hạn. Cô bé đang ngồi một mình trên ghế, lặng
lẽ suy ngẫm về những sự kiện trong ngày hôm nay và tha thiết mong được nhìn
thấy nhà mình.

 Đêm qua cô bé
Tory đã trải qua rất nhiều sự kiện lần đầu tiên. Cô bé cùng bảy bé gái khác đã
tham gia Bữa tiệc đồ ngủ[1] của Mary Ellen Wiggin. Với Tory, đó
là lần đầu tiên cô bé ngủ ở một nơi không phải là nhà của mẹ - và lại còn không
có Búp bê Cưng của nó nữa. Thế mà nó không khóc. Không khóc một lần nào.

 [1] Các bé
gái được bố mẹ cho phép đến ngủ ở nhà một bạn gái khác, cùng thức đêm chơi đùa
trong bộ đồ ngủ.

 Khi chiếc xe
buýt bắt đầu phanh lại, nó nhìn lên. Mấy anh em nhà Broyle đang xuống. Tức là
sắp đến lượt Tory rồi. Miệng nó mím lại khi nghĩ về đêm qua. Nó không thể chờ
nổi để kể cho mẹ nghe về bữa tiệc của Mary Ellen. Xúc xích wiener[2] rồi
đến kẹo dẻo nướng, rồi cả những câu chuyện ma rùng rợn được kể sau khi đã tắt
hết đèn đóm nữa chứ - sợ nhưng mà vui. Mẹ sẽ rất tự hào về nó vì đã không đòi
về nhà.

 [2] Tên
một loại xúc xích của Đức.

 Chiếc xe buýt
phanh kít lại và Tory tóm chặt lấy cái túi giấy màu nâu trên đùi mình. Quần áo
đi học bẩn của ngày hôm qua, và cả bộ đồ ngủ của cô bé đều đựng trong đó. Trên
váy nó có một vệt nước xốt cà chua và ở vạt trước có dính chút kẹo dẻo, nhưng
nó không lo lắm.

 Mẹ sẽ không
bao giờ la mắng nó vì những chuyện như thế. Thực ra, hiếm lắm mẹ mới to tiếng,
và khi bà cáu thì thường là với Ollie.

 Tory thở dài,
nhớ lại khoảng thời gian Ollie còn chưa đến sống với họ và ước gì mọi chuyện
trở lại như xưa. Ollie lúc nào cũng trêu nó là bám váy mẹ. Khi nó về nhà, nó sẽ
cho ông ta thấy. Nó đã trải qua cả một đêm xa nhà đấy. Bọn trẻ con không thể
làm thế được! Đang lên kế hoạch nói chuyện với Ollie thì một tiếng hét
vang lên bên trai cô bé: “Tory có bạn trai. Tory có bạn trai.” Tory quay
người lại và lè lưỡi, giận dữ lườm một thằng bé ở đằng sau nó. Lại là cái thằng
Arthur Beckham cụ non và ngu ngốc. Chỉ mới chưa đầy sáu tuần học lớp một mà cô bé
đã phát hiện ra rằng bọn con trai càng lớn càng ngớ ngẩn.

 Khi bị thằng
bé cười vào mặt, nó xoay người lại, mặt đỏ tưng bừng và hơi sốc vì sự táo bạo
của mình. Khi nào lên lớp bốn, nó chắc chắn sẽ không nhắm vào bọn trẻ con bé
hơn như Arthur đang làm.

 Một lần nữa
chiếc xe buýt bắt đầu chậm lại. Tory liếc ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe dừng hẳn
rồi rít lên. Khi trông thấy mái nhà quen thuộc của mình, nó bấu vào ghế ngồi
đằng trước để giữ thăng bằng rồi đứng dậy. Arthur Beckham làm mặt hề trêu nó
khi nó đi qua chỗ thằng bé, nhưng Tory quá háo hức về nhà nên chẳng buồn nghĩ
đến thằng nhỏ lần thứ hai. Khi cô bé bước ra khỏi xe buýt, một cơn gió nhẹ khẽ
tốc viền váy nó lên, nhưng nó không để ý. Chân vừa chạm đất, cô bé đã bắt đầu
chạy.

 Một con bướm
màu da cam và đen lượn lờ ngay trên đầu Tory, lướt theo ngọn gió với vẻ duyên
dáng tinh tế, nhìn bên ngoài cứ như là hai đứa đang có một cuộc đua vậy. Hình
ảnh tưởng tượng ấy nảy ra trong đầu cô bé và nó nhấc cao chân lên chạy hết tốc
lực. Ánh mặt trời buổi chiều bị giữ lại trên những lọn tóc dài vàng rực của nó.
Nếu có ai đó chứng kiến thì hẳn họ sẽ tưởng tượng ra mình đang trông thấy một
vầng hào quang trên đầu cô bé con. Nhưng lúc ấy đã là chiều muộn, và kể cả khi
có người coi cô bé là thiên thần đi nữa thì khá lắm nó cũng chỉ là một thiên
thần lôi thôi lếch thếch mà thôi.

 Trên đầu gối
cô bé có một vết xước, trên vạt váy trước có một vết bẩn sót lại từ bữa trưa,
còn giày và bít tất thì bám một lớp bụi mỏng khi đôi chân bé bỏng khuấy tung
con đường nhỏ về nhà. Chiếc túi giấy nâu cô bé vẫn cầm chặt trên một tay đã bị
rách miệng và sắp tung ra, nhưng giờ thì việc đó cũng chẳng quan trọng nữa. Cô
bé đã gần về tới nhà rồi.

 Ngay khi chân
Tory đặt lên bậc thềm trước, con bướm liền hướng sang trái. Cô bé cười phá lên,
gọi mẹ thật to và cầm cánh cửa lưới mà kéo.

 “Mẹ ơi! Mẹ
ơi! Con về rồi! Mẹ nhìn con này! Con đã chạy đua với bạn bướm và...” Cô bé
dừng phắt lại khi âm vang giọng nói của chính mình đi từ căn phòng trống này
sang phòng trống khác, lơ lửng như một ký ức xấu xa không chịu biến đi. Một
luồng gió nóng tới từ hướng nào đó đằng sau lưng cô bé, làm tung vạt váy của nó
và xô lớp vải vào đôi chân trần, Tory bước thêm một bước rồi một bước nữa, một
bước nữa vào trong, không ý thức được chiếc túi nâu đã rơi tuột khỏi những ngón
tay nó xuống sàn nhà.

 Mọi thứ đã
biến mất, từ những tấm rèm màu xanh bạc phếch trên cửa sổ cho đến đồ đạc từng
được kê trên sàn nhà. Trái tim cô bé lỡ một nhịp. Kể cả khi đôi mắt nó đang
nhìn thấy sự thật, trái tim nó vẫn không chịu chấp nhận.

 “Mẹ
ơi?” Tory nghiêng đầu, lắng nghe giọng nói quen thuộc của mẹ, nhưng tất cả
những gì nó nghe thấy là tiếng động cơ của chiếc xe buýt chở học sinh ở xa xa.

 Nó lại gọi
lần nữa, giọng run run “Mẹ ơi? Mẹ ơi? Con về rồi.” Sự im lặng bên ngoài
tiếng gọi của cô bé thật ma quái, nó làm tiếng chim trên cái cây gần cửa sổ nhà
bếp như vang vọng hơn. Đâu đó bên trong căn nhà, cô bé nghe thấy tiếng một chú
dế gáy, và trái tim nó nảy lên. Mẹ rất ghét có dế trong nhà. Bất kỳ phút nào bà
cũng có thể lao vào trong phòng để đuổi nó đi. Con bé quay ra ngưỡng cửa, đôi
mắt to màu xanh đong đầy nước mắt và nỗi hoảng loạn. Nhưng không có gì chuyển
động, và không có ai bước vào.

 Nó lại gọi
lần nữa. “Mẹ ơi… mẹ ở đâu đấy?” Tất cả những gì Tory nghe thấy là nhịp tim
đập thình thịch, lấn át cả giọng nói của chính nó. Nó chạy vào phòng ngủ của
mình, thánh đường duy nhất mà nó biết. Nếu nó nằm cuộn tròn trên giường và ôm
Búp bê Cưng vào lòng, chắc chắn mẹ sẽ về nhà.

 Nhưng căn
phòng này cũng trống trải như thế. Đứng trên ngưỡng cửa, cô bé bắt đầu run rẩy.
Mồ hôi túa trên trán nó, đọng thành giọt ở môi trên. Chiếc giường nhỏ của nó –
trước vẫn được trải ga màu hồng nhạt, đã biến mất. Tệ hơn thế, Búp Bê Cưng
chẳng còn tăm tích đâu cả.

 Gần như bị
kích động, cô bé bắt đầu xoay vòng vòng, những ngón tay bé nhỏ nắm lại thành
đấm khi nó bắt đầu lầm rầm “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi” như thể nếu nó nói những lời
đó đủ nhiều, mẹ sẽ xuất hiện lại vậy.

 Hoảng loạn,
ánh mắt cô bé di chuyển tới chỗ cánh cửa tủ để mở. Tất cả mọi thứ đều đã biến
mất, kể cả đôi giày mới để đi học trường Chủ nhật của nó. Mất hết! Mọi thứ và
mọi người đều đã biến mất. Nó bắt đầu đi lòng vòng trong bốn căn phòng nhỏ của
ngôi nhà ốp gỗ, chạy ào vào phòng rồi lại chạy ra trong lúc tâm trạng kích động
tăng dần lên, vừa chạy vừa hét tên mẹ nó hết lần này đến lần khác cho tới khi
cô bé Tory Lancaster chẳng còn lại gì ngoài một tiếng thét.

 Tiếng một
chiếc ô tô đi ngang qua con đường trước mặt ngôi nhà khiến cô bé chạy ra cửa,
nhưng khi nó đi qua mà không hề có dấu hiệu chậm lại, cô bé đột nhiên thấy sợ
hãi vô cùng. Cô độc! Nó cô độc! Chỉ sau khi lùi sát đến tận góc phòng cô bé mới
dừng lại, đôi mắt trống rỗng mở lớn, nhìn chằm chằm ra xung quanh. Những giọt
nước mắt đã khô cạn trên đôi gò má. Cô bé từ từ ngồi xuống sàn, ánh mắt gắn
chặt vào cửa nhà. Chiều ngả sang tối, tối ngả sang đêm, nhưng Tory Lancaster
không hề cử động. Cô bé cứ chờ… chờ cho mẹ nó về nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3