Độc quyền chiếm hữu - Chương 04

Chương 4: Sĩ quan lộ diện

Tôi đứng ở cửa phòng y tế, thở hổn hển.

Tôi bỏ mặc Mạc Phổ nằm gục trong phòng, cầm súng chạy
như bay đến đây. Thời gian mất khoảng một phút đến hai phút. Trước khi người
đàn ông đó đáp xuống phi thuyền, đây là cơ hội cuối cùng của tôi.

Bên tay phải cánh cửa đóng chặt có một bàn phím tinh
thể to bằng bàn tay nhấp nháy ánh đèn màu xanh. Tôi hít một hơi sâu để giữ bình
tĩnh.

Lúc Mạc Phổ khóa cửa, tôi nhìn thấy hai chữ số cuối
cùng của dãy mật mã là 2 và 5. Liên tưởng đến chiếc phi thuyền này là món quà
cưới người đàn ông đó tặng tôi, tôi nghĩ tôi đã đoán ra mật mã.

Tôi nhanh chóng nhập tám chữ số, ngày tháng năm sinh
của tôi.

Cửa phát ra tiếng ‘ding’ rất nhẹ. Tôi vui mừng vì đã
đoán đúng.

Tôi cầm tay nắm cửa, định dùng sức xoay tròn, đột
nhiên có một tiếng động như từ nơi xa truyền tới, cũng giống chấn rung dưới sàn
nhà.

Sống lưng tôi toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì bốn bề đột nhiên tối om.

Tôi quay đầu, hành lang dài trở nên tối mù. Tôi căng
mắt nhưng cũng chỉ thấy một màu đen sì. Nguồn sáng duy nhất là ánh sao mờ mờ từ
ngoài cửa sổ hắt vào.

Phi thuyền đã bị ngắt điện.

Đến lúc này tôi mới có phản ứng, dùng hết sức xoay tay
nắm cửa. Cánh cửa quả nhiên không nhúc nhích.

Tôi ngây người đứng ở đó, tâm trạng chỉ có thể hình
dung bằng một từ bi phẫn. Hy vọng trốn thoát cuối cùng của tôi đã bị dập tắt
không thương tiếc.

Nhất định người đàn ông đó đã cắt nguồn điện cung ứng
cho phi thuyền. Anh ta sớm đã đoán ra kế hoạch của tôi nên nhanh chóng
ngăn cản, không cho tôi bất cứ cơ hội nào.

Tôi chỉ đứng ở đó mấy giây rồi quay người lần mò trong
hành lang tăm tối. Vết thương trên đầu tôi ngày càng đau nhức, tôi có thể cảm
nhận thấy máu đang chảy ròng ròng xuống mặt tôi, xuống cổ tôi, nhớp nháp khó
chịu vô cùng.

Tôi vô tri vô giác tiến về phía trước mà không rõ mình
đang đi đâu. Tôi biết chắc chắn người đàn ông đó sẽ tìm ra tôi, nhưng tôi không
cam lòng, không muốn làm một con ngốc, không muốn giống một con ‘chó nhà có
tang’, đứng ở chỗ cũ chờ chủ nhân đến đó.

Sau đó, do đầu óc quay cuồng, tôi tùy tiện tìm một căn
phòng mở cửa, đi vào bên trong.

Trong phòng tối đến mức giơ tay không nhìn rõ năm
ngón. Mới đi vài bước, tôi va phải thứ gì đó rất cứng. Tôi giơ tay sờ lần, nhận
ra đây là một giá bằng kim loại khá lớn. Tôi bám vào cái giá chậm rãi tiến về
phía trước rồi bám vào bờ tường lạnh lẽo từ từ ngồi xuống. Trong lòng tôi hết sức
buồn bã.

Xung quanh vừa tối vừa yên tĩnh, đầu tôi vừa đau buốt
vừa choáng váng. Trước đó, tôi không ngủ nên bây giờ mí mắt không tài nào mở
nổi. Tôi tựa mặt vào bức tường lạnh lẽo, định chợp mắt vài phút. Ai ngờ vừa
nhắm mắt, tôi liền lịm đi ngay tức thì.

Không biết bao lâu sau, lại một tiếng động nhẹ vang
lên. Toàn thân tôi chấn động, tôi giật mình tỉnh lại.

Khi tôi mở mắt, xung quanh sáng trưng.

Nguồn điện đã khôi phục trở lại.

Điều đó có nghĩa là... người đàn ông đó đã lên phi
thuyền.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tôi nắm chặt khẩu súng
trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Bây giờ tôi mới có dịp quan sát căn phòng. Trong phòng
có mười mấy giá kim loại rất cao, trên mỗi giá để hòm kim loại màu bạc, xếp cao
đến trần nhà. Nơi này có lẽ là phòng chứa đồ của phi thuyền.

Tôi đang ngồi giữa bức tường và giá kim loại bên phải
cửa ra vào. Bên chân tôi xuất hiện vài giọt máu chưa khô, tức là tôi ngất đi
không bao lâu.

Tôi không biết tiếp theo nên làm gì. Khuất phục khiến
tôi cảm thấy nhục nhã, nhưng kháng cự là hành vi ngu xuẩn. Tôi tự nhiên rơi vào
thế cưỡi hổ khó xuống.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân
mạnh lạc, trầm ổn, từng bước tiến lại gần.

Tôi nín thở, dịch người vào sau giá kim loại rồi lặng
lẽ đứng dậy quan sát cửa ra vào.

Từ góc độ của tôi, đập vào mắt tôi đầu tiên là đôi bốt
cao cổ màu đen bóng loáng, sau đó là đôi chân dài và bờ eo gọn gàng. Một người
đàn ông cao lớn bỏ hai tay vào túi quần đứng bất động ở cửa phòng.

Tôi vô cùng căng thẳng, giơ tay lau vết máu trên mắt,
để có thể nhìn rõ hơn.

Liệu có phải là người đàn ông đó?

Người đàn ông đội một chiếc mũ lính dẹt màu xám đậm,
khoác bộ quân phục màu xám. Dưới ánh đèn, anh ta nổi bật với nước da trắng, đôi
mắt sâu hút, sống mũi cao, môi hơi đỏ. Trông anh ta rất đẹp trai, sạch sẽ,
đường nét tinh tế.

Trong ngũ quan của người đàn ông, xuất chúng
nhất chính là đôi mắt của anh ta. Hai đồng tử đen nhánh như được phủ
một lớp sương mù nên có vẻ lạnh lẽo.

Có đúng là người đàn ông đó?

Chắc không phải là anh ta. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy tôi chưa từng nhìn thấy diện mạo của người đàn ông
cưỡng bức tôi bốn năm trước, nhưng tôi nhớ anh ta có đôi mắt màu vàng, còn mắt
của người đàn ông trước mặt là màu đen. Hơn nữa, bộ dạng của người này rất
thanh tú, không giống người đàn ông tôi từng tiếp xúc. Anh ta rất mạnh mẽ và
trầm ổn, vì vậy trong trí tưởng tượng của tôi, anh ta có làn da màu đồng, ngũ
quan góc cạnh, khí chất lạnh lùng bức người, chứ không phải tuấn tú như người
đàn ông trước mặt.

Tôi đoán anh ta là một tùy tùng của tên sĩ quan chỉ
huy.

Anh ta vốn nhìn thẳng về phía trước, dường như phát
hiện tôi đang nhìn trộm, anh ta đột nhiên quay đầu. Tôi lập tức thụt về đằng
sau giá kim loại, ôm miệng nín thở.

Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân đi về phía
tôi.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tim tôi như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực. Tôi cố gắng nhẫn nhịn chờ đợi, cho đến khi bên cạnh giá kim
loại lộ ra quân hàm màu bạc trên vai anh ta, tôi lao ra với tốc độ nhanh nhất,
chĩa súng vào người anh ta.

Tôi không thích cảm giác này, dùng vũ khí giết người đe
dọa một người khác. Nhưng tôi thật sự hết cách.

Người đàn ông đứng cách tôi khoảng bốn năm bước chân,
hai tay anh ta vẫn để trong túi quần. Anh ta lặng lẽ quan sát tôi, không
hề kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của tôi. So với anh ta, tôi còn khẩn trương
hơn nhiều, hơi thở gấp gáp, bàn tay cầm súng run bần bật.

“Không được động đậy, đừng lên tiếng.” Tôi nói nhỏ.

Người đàn ông quả nhiên bất động, anh ta cũng không mở
miệng, chỉ trầm mặc quan sát tôi.

Tôi thở hắt ra. Ở khoảng cách gần, tôi nhìn anh ta
càng rõ hơn. Chiếc mũ kéo xuống thấp, tóc mai đen nhánh cắt ngắn ép hai bên
tai. Gương mặt của anh ta không vuông vức cũng không dài, đường nét cân đối dịu
dàng. Ngũ quan của anh ta đúng là rất thanh tú, nhưng không mang cảm giác nữ
tính mà anh tuấn, sắc nét.

“Sĩ quan chỉ huy đã lên phi thuyền chưa?” Tôi hỏi.

Anh ta gật gật đầu. Tuy câu trả lời nằm trong dự đoán
nhưng tim tôi vẫn chìm xuống.

“Tôi xin lỗi, tôi không muốn hại anh. Anh hãy làm theo
lời tôi thì sẽ không có việc gì.” Tôi cố gắng khống chế giọng nói của
mình, tỏ ra bình tĩnh: “Anh hãy đặt tay ra sau gáy, quay người rồi đưa tôi đến
phòng y tế.”

Nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt của anh ta
dừng lại trên trán tôi. Sau đó, anh ta rút một chiếc khăn tay trắng muốt từ túi
áo đưa cho tôi.

Lúc này, tôi mới ý thức đầu tôi đang bị chảy máu. Bộ
dạng của tôi có lẽ rất thảm hại, thảo nào người đàn ông trước mặt đưa khăn tay
cho tôi. Không ngờ anh ta lại có cử chỉ dịu dàng như vậy.

“Cám ơn... Không cần đâu.” Tôi nói theo phản xạ có
điều kiện. Nhưng ngay lập tức tôi có ý nghĩ, bây giờ là lúc nào rồi mà còn cám
ơn cám huệ.

Ai ngờ anh ta đột nhiên tiến lên phía trước một bước,
cầm chiếc khăn tay ấn lên trán tôi.

Khăn vải mềm mại và lạnh toát chạm vào vết thương của
tôi, khiến tôi hơi đau, nhưng xúc cảm khá dễ chịu. Tôi giơ tay nhận chiếc khăn
tự mình ấn chặt, sau đó quay đầu tránh sự đụng chạm của anh ta: “Để tôi tự làm
là được rồi, anh đừng có động đậy.”

Người đàn ông đột nhiên mỉm cười.

Ánh mắt vốn lạnh lẽo vô cảm của anh trở nên thâm trầm,
khóe miệng mỏng cong lên để lộ nụ cười nhàn nhạt. Gương mặt trắng trẻo thanh tú
nhờ nụ cười, trở nên cuốn hút vô cùng.

Tôi ngây người.

Bởi vì thuận theo đôi mắt của anh ta, tôi nhìn thấy
trán bên trái của anh ta có vết bầm tím mờ mờ, bàn tay anh ta đeo găng trắng
toát. Bây giờ, trên chiếc găng tay có dính máu đỏ của tôi. Hai màu trắng đỏ
tương xứng, trông hơi nhức mắt.

Tôi cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn. Làm sao có thể?
Chẳng phải mắt anh ta màu vàng hay sao? Nhưng đôi găng tay đó, còn vết bầm bị
tôi đá trúng trên trán anh ta...

“Em còn muốn chạy nữa không?”

Ngữ khí lành lạnh, thanh âm trầm trầm, giống tiếng
nước chảy lặng lẽ.

Thế nhưng, giọng nói quen thuộc này như sét đánh ngang
tai tôi.

Quả nhiên là anh ta.

Nhìn gương mặt lạnh lẽo của anh ta, trong đầu tôi hiện
lên hình ảnh thân thể triền miên cuồng nhiệt của chúng tôi đêm đó. Bên tai tôi
phảng phất nghe thấy tiếng rên khẽ phát ra từ cổ họng anh ta và hơi thở gấp gáp
của tôi.

Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dội lên trong cổ họng,
tôi vô thức chĩa súng vào đầu anh ta. Tôi không muốn giết anh ta, tôi cũng
chẳng giết nổi anh ta. Nhưng vào thời khắc này, chỉ có động tác đó mới khiến
tôi có cảm giác an toàn, mới bảo vệ tôi không bị anh ta xâm phạm.

Ở giây tiếp theo, tôi phát hiện một chuyện vô cùng
đáng sợ.

Tôi không thể động đậy.

Cánh tay đang cầm súng giơ lên cao của tôi cứng đờ
trong không trung, không thể động đậy.

Không phải tê liệt, cũng không phải mất hết sức lực,
cánh tay tôi như bị một lực vô hình nào đó giữ chặt. Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng
cánh tay chỉ có thể run run, không thể di chuyển đi chỗ khác.

Tôi sững sờ trước sự thật quỷ dị này. Tôi hoảng hốt
nhướng mắt nhìn người đàn ông, chạm phải ánh mắt ôn hòa không có gì bất thường
của anh ta.

“Sao... lại như vậy?” Tôi lắp bắp.

Người đàn ông không trả lời, chỉ tiến lên một bước.

“A...” Tôi kinh hoàng thét lên, bởi một chuyện đáng sợ
hơn đang xảy ra với tôi. Toàn thân tôi tự động lùi lại phía sau, đập vào bức
tường, giống như tôi bị người khác đẩy mạnh về đằng sau. Thân thể và tứ chi của
tôi rõ ràng vẫn còn cảm giác, nhưng bị một thứ gì đó dính chặt vào tường, không
thể nhúc nhích.

Người đàn ông trước mặt không thề động thủ. Anh ta chỉ
nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.

Mặc dù vậy, trực giác báo cho tôi biết, anh ta chính
là người gây ra chuyện này.

“Anh làm gì vậy?” Tôi hét lên chất vấn anh ta.

Anh ta mỉm cười, đứng trước mặt tôi.

Anh ta đoạt khẩu súng trong tay tôi, sau đó lấy chiếc
khăn từ tay tôi và bắt đầu lau sạch vết máu trên trán tôi. Vì khoảng cách rất
gần, hơi thở của anh ta phả lên mặt tôi, rất thơm tho, mềm mại, ngưa ngứa,
khiến toàn thân tôi sởn gai ốc.

Anh ta sao có thể làm được điều đó? Đáng sợ quá, lẽ
nào là một loại vũ khí vô hình?

Nghĩ đến đây, đầu óc tôi đột nhiên xuất hiện một danh
từ: ‘Sức mạnh tinh thần (*)’.

(*) Sức mạnh tinh thần
(tinh thần lực) theo cách giải thích trên baidu, là một ý niệm, một sức mạnh
không nhìn thấy được giải phóng trong tổ chức não của sinh vật. Tớ chưa nghĩ ra
từ tiếng Việt thích hợp hơn.

Trong dữ liệu Mạc Phổ nhập vào đại não của tôi có từ
‘sức mạnh tinh thần’, nhưng không có tư liệu cụ thể. Hình như ở hành tinh Stan,
một số ít người có thể điều khiển sức mạnh tinh thần. Sóng điện từ trong não bộ
của họ và từ trường của hành tinh đạt tới mức cộng hưởng hy hữu, sau đó hình
thành particle flow (*) vô hình, không cần ra tay cũng có thể hoàn thành
một động tác nào đó.

(*) Particle Flow là một
hiệu ứng sử dụng trong kỹ thuật 3D.

Lẽ nào anh ta là một trong những người có khả năng đó?

Đúng lúc này, bàn tay của người đàn ông đột nhiên dừng
lại trên trán tôi. Tôi không biết anh ta muốn làm gì. Vừa ngẩng đầu, tôi liền
chạm phải ánh mắt u tối và lạnh lẽo của anh ta, ánh mắt nhìn tôi chăm chú.

Tim tôi đập thình thịch.

Sau đó, anh ta cúi xuống hôn tôi.

Một hơi thở xa lạ mà quen thuộc mát lạnh xộc vào
khoang miệng của tôi. Đầu lưỡi mạnh mẽ của anh ta tách bờ môi tôi. Trái ngược
với dung mạo nho nhã, động tác liếm mút của anh ta tương đối hung bạo. Đầu lưỡi
của anh ta cuốn chặt lấy đầu lưỡi tôi không rời. Tôi ra sức lắc đầu né tránh
nhưng anh ta ép đầu tôi vào bờ tường, khiến tôi không thể nhúc nhích. Tôi lại
không dám cắn anh ta, sợ chọc giận anh ta.

Người đàn ông hôn mỗi lúc một sâu hơn, anh ta dùng sức
khiến tôi nghẹt thở, thân thể bỗng dưng phát sốt. Sau đó, anh ta đè cả người
vào người tôi. Tôi bị anh ta ôm chặt trong lòng, toàn thân dính vào người anh
ta. Cảm thấy một vật vừa cứng vừa nóng thúc vào bụng dưới tôi, tôi liền cứng đờ
người.

Thế nhưng anh ta chỉ hôn tôi mà không có động tác tiếp
theo.

Một lúc lâu sau, anh ta mới buông lỏng người tôi.
Gương mặt anh ta vẫn kề sát mặt tôi, ánh mắt vốn bình thản lúc này thẫm lại. Dù
không có kinh nghiệm về chuyện yêu đương, tôi cũng có thể nhìn ra dục vọng đang
dâng trào trong đáy mắt anh ta.

“Hãy yên phận làm người phụ nữ của tôi, đừng gây thêm
phiền phức nữa.” Anh ta cất giọng trầm khàn, ngữ khí có phần ngạo mạn.

Tôi vẫn đang thở hổn hển, có lẽ bởi vì vừa rồi thiếu
dưỡng khí nên đầu óc choáng váng. Cũng có lẽ vì cảm giác nhục nhã, sợ hãi, chán
ghét, bất lực... dội tới cùng một lúc, khiến tôi không thở nổi.

Nghe anh ta nói vậy, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi
không thể giữ thái độ im lặng, mặc dù tôi biết chắc chắn anh ta sẽ không nghe
lời tôi.

Tôi nhìn vào mắt anh ta, chậm rãi nói từng từ một:
“Tôi biết, trước đây anh làm chuyện đó với tôi là vì bất đắc dĩ, anh có nỗi khổ
riêng. Còn bây giờ anh cưới tôi, chỉ vì thói quen chung thủy của tộc thú mà
thôi.”

Đáy mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc,
nhưng anh ta vẫn không lên tiếng.

Tôi tiếp tục mở miệng: “Liệu anh có từng nghĩ, chung
thủy phải dưới tiền đề tình yêu mới có ý nghĩa. Chắc anh không cần sự chung
thủy về mặt xác thịt, anh hoàn toàn có thể đi tìm người phụ nữ thích hợp với
anh hơn. Hai người thật lòng yêu nhau, mới là sự chung thủy đúng nghĩa. Chúng
ta miễn cưỡng như vậy, cả anh và tôi đều không... Á...”

Tôi hét lên một tiếng, bởi vì anh ta đột nhiên vác tôi
lên vai, lạnh lùng đi ra ngoài.

Tôi đoán không ra ý đồ của anh ta, trong lòng không
khỏi khiếp sợ. Mặt dán vào áo quân phục lạnh lẽo của người đàn ông, tôi thậm
chí còn nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của anh ta. Cảm giác này khiến tôi
không thoải mái một chút nào.

Anh ta im lặng bước đi. Đến cửa phòng, anh ta mới liếc
tôi một cái, đồng thời cất giọng lãnh đạm: “Tôi từ chối đổi người khác.”

Báo cáo nội dung xấu