Độc quyền chiếm hữu - Chương 45

Chương 45

“Anh có hai người máy, Mạc Lâm rất đáng yêu, Mạc Phổ
rất trung thành.”

“Vậy à?”

“Anh tặng em một chiếc phi thuyền màu hồng, khúc xương
đùi của anh, và một ngôi nhà. Đó là nhà của chúng ta.”

“Nhà như thế nào?”

“Nhà ư? Rất rộng rãi và ấm áp. Phòng của chúng ta lớn
nhất. Ban đầu, anh gọi người đến sơn tường màu hồng, sau đó em đổi lại thành
màu trắng. Nhưng đồ gia dụng vẫn là màu hồng, em đành chấp nhận. Nhắc đến em
lại thấy nhớ chiếc giường lớn ở nhà. Đêm qua ngủ ở hang núi, lưng em đau chết
đi được. Còn các món ăn thơm nghẹt mũi do Mạc Lâm nấu và quần áo sạch sẽ của em
nữa chứ.”

Mục Huyền dừng bước, cúi đầu nhìn tôi. Trời quá tối
nên tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

“Em vất vả rồi.” Anh nói nhỏ.

Tôi đang được anh bế trên tay, liền dụi đầu vào ngực
anh: “Anh đừng hiểu lầm, không phải em kể khổ đâu. Em chỉ muốn anh sớm nhớ lại
chuyện trước kia. Kỳ thực ở bên anh, gặp bất cứ khó khăn nào em cũng không thấy
vất vả, ngoài chuyện ăn thịt sống ra.”

Mục Huyền im lặng. Một lát sau anh đột nhiên mở miệng:
“Em rất tốt.” Ngừng một lát, anh nhấn mạnh: “Tốt vô cùng.”

Tôi chỉ cảm thấy trái tim tôi mềm nhũn vì một câu nói
đơn giản của anh.

“Vậy bây giờ... anh có thích em không?” Thanh âm của
tôi hơi khàn khàn.

Mục Huyền trầm ngâm vài giây rồi nói nhỏ: “Em khiến
tôi không có cách nào kháng cự.”

***

Câu trả lời của Mục Huyền khiến trong lòng tôi nở hoa,
tâm trạng hết sức phơi phới. Đến mối đe dọa tiềm ẩn là Dịch hồ ly cũng bị tôi
quẳng ra khỏi đầu. Mục Huyền nhanh chóng đi tới cửa hang động và đặt tôi xuống
đất, tôi liền nhìn thấy một bóng người lờ mờ ở trong hang.

Mục Huyền ôm tôi đi vào, hỏi nhỏ: “Dịch phải không?”

Người đó vốn đang ngồi tựa vào vách hang. Thấy chúng
tôi, hắn đứng dậy vươn vai lười nhác: “Sao hai người giờ này mới về?”

Chúng tôi tiến lại gần. Toàn thân Dịch Phố Thành cũng
dính đầy máu, trông khá thảm hại, gương mặt anh tuấn của hắn như cười như
không.

Mục Huyền và tôi ngồi đối diện hắn, anh đáp: “Trên
đường bị chậm trễ.”

“Vậy sao?” Dịch Phố Thành khoanh tay nhìn chúng tôi:
“Chúng ta đã có hiệp ước, không được tự ý hành động. Hai vị có biết tôi lại mò
lên núi, tìm hai vị ít nhất ba tiếng đồng hồ hay không?”

Tôi ngẩn người. Mục Huyền và tôi vừa ở chân núi, chỗ
hơi khuất, Dịch Phố Thành muốn tìm cũng không dễ dàng. Nhưng hắn trở lại chốn
nguy hiểm tìm kiếm chúng tôi, điều này khiến tôi rất bất ngờ.

Mục Huyền lặng lẽ quan sát hắn. Anh đột nhiên mỉm
cười, gương mặt trắng ngần trở nên ôn hòa: “Dịch, anh lo lắng cho chúng tôi à?”

Dịch Phố Thành phì cười: “Lợi ích của chúng ta liên
quan đến nhau mà.”

“Tôi xin lỗi.” Mục Huyền tựa người về phía sau:
“Chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa.”

Dịch Phố Thành lặng thinh, một lúc sau mới hỏi: “Hai
người làm gì mà về trễ thế?”

Mục Huyền kéo tôi vào lòng, cất giọng lãnh đạm: “Làm
tình với cô ấy.”

Tôi không cảm thấy ngượng ngùng, vì đây là cái cớ thích
hợp nhất. Ai ngờ Dịch Phố Thành đột nhiên cười ngoác miệng, hắn liếc tôi một
cái đầy ý tứ rồi thong thả nói với Mục Huyền: “Lần sau hãy nhớ rửa sạch mùi ở
trên người. Anh đây cũng là đàn ông đấy...”

Lúc này tôi mới thấy ngượng. Mùi trên người? Chắc hắn
nói tôi, vừa rồi tôi bị Mục Huyền... hay là nói Mục Huyền? Dù sao anh cũng...

Tôi ngẩng đầu. Hai người đàn ông chỉ cười cười mà
không lên tiếng.

***

Chúng tôi lại trải qua một đêm ‘sóng yên biển lặng’.

Khi thức giấc, tôi lại bắt gặp Mục Huyền và Dịch Phố Thành
vai kề vai đứng ở cửa động, phảng phất như hai bức tượng điêu khắc trong ánh
sáng màu đỏ ôn hòa.

Khoan đã, ánh sáng màu đỏ?

Tôi lập tức ngồi dậy, đưa mắt ra ngoài cửa hang.

Màu đỏ.

Hành tinh kỳ lạ sau một đêm đã biến thành màu đỏ. Bầu
trời đỏ nhạt, mặt đất đỏ thẫm, dòng sông đỏ như máu, cây cối đỏ mờ mờ.

Tôi ngây người mất mấy giây mới đi đến ôm cánh tay Mục
Huyền. Dịch Phố Thành ở bên cạnh cười khẽ: “Hoa Dao, bị cô nói trúng rồi. Đỏ
cam vàng xanh tím, chờ đến ngày mai xem là màu gì?”

Tôi nhớ ngày hôm qua quả thực tôi có nói câu này,
không ngờ lại đoán trúng.

“Đúng là vùng đất sắc màu rực rỡ.” Tôi nhún vai bất
lực.

Hai người đàn ông không lên tiếng, khóe miệng của họ
đồng thời nhếch lên.

Một lúc sau, Dịch Phố Thành cất giọng hăng hái: “Chúng
ta lên đường thôi.”

Tôi nghi hoặc hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Ngọn núi ngày hôm qua.” Mục Huyền trả lời.

Dịch Phố Thành nhặt một khúc xương khá lớn ở dưới
chân. Hắn gõ gõ khúc xương vào lòng bàn tay còn lại, mở miệng nói: “Hôm qua thú
một sừng bị chúng ta giết tương đối, hôm nay tiêu diệt hết cho xong.”

Tôi lặng thinh lắng nghe. Xem ra đêm qua lúc tôi ngủ
say, bọn họ đã vạch kế hoạch. Tôi không nhịn nổi ngắm nhìn gương mặt anh tuấn
trầm tĩnh của Mục Huyền. Anh định lúc nào mới ra tay?

Tới buổi trưa, chúng tôi đến lưng chừng ngọn núi ngày
hôm qua, địa thế ở đây tương đối bằng phẳng. Dịch Phố Thành nhặt xác con thú
một sừng trên mặt đất, cùng Mục Huyền lột da đánh chén, chỉ để lại mấy miếng
thịt non mềm cho tôi.

“Dịch, cô ấy vẫn chưa ăn.” Mục Huyền nói.

Dịch Phố Thành liếc anh một cái: “Anh vẫn chưa biết
cách đánh lửa?”

Mục Huyền quay sang nhìn tôi: “Hôm qua cô ấy khóc nên
tôi không để ý anh làm thế nào.”

Dịch Phố Thành liếm sạch ngón tay đầy máu, nhìn tôi
rồi đứng dậy đi tới một cái cây ở bên cạnh: “Để tôi đánh lửa nướng thịt cho
cô.”

Mục Huyền cười cười, ôm tôi ngồi xuống đất.

Dịch Phố Thành nhanh chóng vặt mấy
cành cây khô ném xuống đất, gần chỗ chúng tôi. Mục Huyền cau mày:
“Tránh xa một chút, đừng để khói bay vào người cô ấy.” Dịch Phố Thành có lẽ ăn
no nê nên tâm trạng khá tốt. Hắn không phản bác mà ôm đống cành cây ném xuống
chỗ gần vách núi. Hắn vừa đánh lửa vừa nói: “Tôi đúng là có số thương hoa tiếc
ngọc mà.”

Mục Huyền không đáp lời, bế tôi đặt lên đùi anh. Sau
đó anh cúi xuống hôn tôi, ánh mắt hơi nóng bỏng. Anh vừa hôn vừa thò tay vào
trong váy tôi. Tôi không khỏi kinh ngạc, tại sao anh lại có hành động thân mật
vào lúc này? Dịch Phố Thành vốn ngồi đối diện với chúng tôi, chứng kiến cảnh
tượng này, hắn liền chửi thề một câu rồi quay lưng về phía chúng tôi, nhắm mắt
làm ngơ.

Mục Huyền hôn tôi một lúc, ngẩng đầu hỏi: “Vẫn chưa
chín à?”

Dịch Phố Thành chẳng thèm quay đầu, cất giọng chế
nhạo: “Hai người giải quyết xong chắc cũng vừa chín. Năm phút có đủ không?”

Mục Huyền cười một tiếng. Anh lặng lẽ đặt tôi xuống
đất rồi đứng dậy. Bắt gặp gương mặt điềm nhiên của anh, tim tôi đột nhiên đập
thình thịch. Tôi căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Mục Huyền sắp ra tay, anh sẽ tấn công Dịch Phố Thành,
ngay bên vách núi.

“Để tôi tự học cách đánh lửa.” Mục Huyền từ từ tiến
lại gần Dịch Phố Thành. Tôi thậm chí nhìn ra thân hình anh căng lên như dây
đàn, anh đang tập hợp sức mạnh vô hình về hai bàn tay.

Hai người đàn ông cao lớn mỗi lúc một gần, chỉ cách
vài bước chân...

Nào ngờ đúng lúc này, Dịch Phố Thành đột ngột đứng
dậy.

Mục Huyền hơi dừng bước. Lòng bàn tay tôi bắt đầu rịn
mồ hôi. Lẽ nào hắn đã phát giác ra điều gì đó? Hay là hắn đã hồi phục trí nhớ?

Dịch Phố Thành không nhúc nhích, cũng không quay người
về phía chúng tôi. Hắn đứng ở đó, tay còn cầm cành cây đã bốc khói trắng, trầm
mặc không lên tiếng.

“Có gì đó bất thường, anh nghe thấy không?” Dịch Phố
Thành bỗng lên tiếng, thanh âm hết sức nặng nề: “Anh hãy nhìn về bên kia!”

Mục Huyền đi đến bên cạnh hắn, cùng dõi mắt về phương
xa. Tôi đứng dậy nhìn theo bọn họ, nhưng chẳng thấy gì ngoài một màu đỏ nhức
mắt. Thị lực của tôi không bằng bọn họ.

Sau đó, hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, Dịch
Phố Thành cất giọng lạnh lùng: “Đi lên đỉnh núi!”

Mục Huyền gật đầu. Gương mặt anh u ám, lông mày nhíu
chặt. Không đợi tôi mở miệng hỏi, anh đã sải bước dài đến bên tôi, vác tôi lên
vai, cùng Dịch Phố Thành chạy như bay lên đỉnh núi.

Tôi hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì. Bên dưới kia
rốt cuộc xuất hiện điều gì mà khiến bọn họ đề cao cảnh giác như vậy? Tình thế
có vẻ nguy cấp, hai người đàn ông chạy một mạch lên đỉnh núi.

Lúc sắp lên tới đỉnh núi, từ đầu vai Mục Huyền, cuối
cùng tôi cũng nhìn rõ chuyện đang xảy ra.

Là nước lũ.

Nước lũ màu đỏ, nước lũ ùn ùn kéo đến.

Nó như con rồng cực lớn, từ đằng sau dãy núi cuồn cuộn
với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Nó ngập tràn mặt đất, nuốt trọn dòng
sông, cuốn trôi cây cối. Nước lũ từ bốn phương tám hướng dội về, từ từ biến đất
liền thành đại dương mênh mông, sau đó mở rộng mãi, dâng cao mãi.

Chẳng bao lâu sau, mặt đất đã bị chìm trong nước lũ,
những ngọn núi thấp nhanh chóng bị nước lũ ngập tới đỉnh. Cơn hồng thủy vẫn
không ngừng nghỉ. Chúng giống con rồng sốt ruột, từ phương xa cuốn đến chỗ
chúng tôi. Tiếng nước ầm ầm, mặt nước cuộn trào hung dữ.

Ba chúng tôi đứng trên đỉnh núi cao, lặng lẽ quan sát
cảnh tượng trước mắt. Không một ai lên tiếng.

Sao có thể xảy ra chuyện này? Trời không có mưa bão,
cũng chẳng thấy thủy triều ngoài đại dương dâng lên. Tại sao đột
nhiên xuất hiện nước lũ, giống như từ không khí chui ra, nhằm mục đích phá hủy
hành tinh chúng tôi đang ở.

Hoặc giả, hành tinh này vốn là như vậy?

Mực nước đã dâng tới lưng chừng núi. Chỗ chúng tôi vừa
nghỉ ngơi ăn đồ đã chìm ngập trong nước.

Dịch Phố Thành không cười nổi, hắn sa sầm mặt nhìn
nước lũ đang dâng lên với tốc độ cực nhanh như con thú dữ. Sắc mặt Mục Huyền
cũng khó coi vô cùng, hai hàng lông mày đen nhánh nhíu chặt vào nhau. Tôi chưa
bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tuy
nhiên, tôi không cảm thấy khiếp hãi mà chỉ là một nỗi ngỡ ngàng.

Nếu phải chết ở nơi này...

Tôi ngoảnh đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo như ngọc của
Mục Huyền.

Cũng may, chúng tôi có thể chết cùng nhau.

Phát giác ánh mắt của tôi, Mục Huyền quay đầu nhìn
tôi, thần sắc anh trở nên ôn hòa.

“Đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ em, cho đến lúc hồng thủy rút
đi.”

Tôi gật đầu. Dịch Phố Thành liếc chúng tôi một cái,
hắn cũng tỏ ra đồng tình: “Không sai, chúng ta chỉ có thể cố gắng vượt qua cơn
lũ, cho đến lúc nó rút đi.”

Nghe bọn họ nói vậy, tôi hơi có lòng tin.

Lúc này, Mục Huyền đi tới rừng cây ở gần đó, anh bẻ
một sợi mây khá chắc. Dịch Phố Thành lên tiếng: “Không ăn thua đâu, cả ngọn núi
sẽ bị ngập nước, mấy cái cây đó không thể cố định người anh.”

Mục Huyền không đáp lời, cầm sợi mây đi đến bên tôi:
“Ôm chặt tôi.”

Vài phút sau, tôi bị Mục Huyền dùng sợi mây buộc chặt
trong lòng anh. Thì ra sợi mây có tác dụng như vậy. Nhìn anh thắt nút chết ở
thắt lưng, cổ họng tôi như bị tắc nghẹn bởi thứ gì đó, không thể thốt ra lời.

Cuối cùng, dòng nước cũng đập vào tảng đá cực lớn màu
trắng ở bên mép đỉnh núi, tạo thành sóng nước tung tóe, rơi xuống người chúng
tôi như mưa bão. Sau đó, cơn hồng thủy ầm ầm kéo lên đỉnh núi.

“Nhắm mắt lại.” Mục Huyền nói khẽ. Tôi ôm chặt người
anh, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Một lúc lâu sau đó, tôi chỉ cảm thấy một nỗi đau đớn
vô ngần.

Mục Huyền ôm chặt tôi vào lòng, nhưng dòng nước chảy
xiết đánh mạnh vào thân thể chúng tôi, với một sức mạnh không thể tưởng tượng
nổi, khiến lục phủ ngũ tạng của tôi lộn nhào. Chúng tôi xoay tròn với tốc độ
nhanh trong sóng nước, cơn buồn nôn cứ ở trong lồng ngực và cổ họng, làm tôi
suýt nôn ra cả mật đắng. Nhưng vừa hé miệng, nước liền chui vào cổ họng, sặc
đến mức nước mắt tôi trào ra, suýt nữa tắc thở. Có lúc, tôi nổi lên trên mặt
nước, há to miệng thở hổn hển. Có lúc tôi chìm xuống dưới đáy, ý thức trở nên
mơ hồ...

Nhưng bất kể tôi mơ màng hay tỉnh táo, mỗi khi mở mắt,
tôi đều nhìn thấy bầu trời màu đỏ tươi, nước lũ đỏ quạch, và gương mặt lạnh lẽo
của Mục Huyền như tượng điêu khắc đung đưa trước mắt tôi. Trong khi đôi mắt đen
của anh từ đầu đến cuối đều khóa chặt trên người tôi.

Cuối cùng, tôi bị ngất lịm đi.

***

Lúc tỉnh lại, cổ họng tôi vô cùng đau rát, dạ dày như
bị lửa đốt. Bên tai là tiếng sóng vỗ vào bờ.

Tôi lập tức mở mắt, từ từ quan sát xung quanh.

Bầu trời xanh biếc, bãi cát trắng mịn, ngọn gió dìu
dịu thổi đung đưa cây cọ. Tất cả đều bình thường. Không biết nơi này là nơi
nào?

Tôi quay đầu, nhìn thấy Mục Huyền đang nằm úp sấp trên
bãi cát cách tôi nửa mét. Cả người anh ướt sũng, nửa gương mặt nghiêng vùi
trong cát. Sắc mặt anh trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Sợi mây vốn buộc chặt
thân thể chúng tôi đứt thành mấy đoạn, rơi bên cạnh người anh.

“Mục Huyền!” Tôi hét lên, phát hiện giọng tôi khản
đặc. Cả người tôi đau rát như bị tra tấn, nhưng tôi cố gắng gượng.
Tôi túm lấy tay Mục Huyền, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, chỉ có ngực hơi phập
phồng, rõ ràng anh đã bị ngất đi.

“Mục Huyền! Mục Huyền!” Tôi vỗ mặt anh, lay người anh.
Anh vẫn nằm im như chết.

“Cô làm vậy anh ta không tỉnh nổi đâu.” Một giọng nói
quen thuộc từ phía sau truyền tới. Toàn thân tôi cứng đờ, tôi quay đầu liền
thấy Dịch Phố Thành đang lau nước trên mặt. Hắn chậm rãi đứng lên, xem ra hắn
cũng vừa tỉnh lại.

Tôi ngây người nhìn Dịch Phố Thành.

Hắn hít vài hơi sâu, sắc mặt nhợt nhạt khôi phục chút
ánh hồng. Hắn tiến lại gần, ngồi xổm xuống cạnh tôi: “Xem ra mệnh của ba chúng
ta vẫn còn lớn lắm.”

“Tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?” Tôi không có tâm tư
trò chuyện, vội vàng hỏi.

Dịch Phố Thành liếc tôi rồi lại nhìn Mục Huyền. Hắn
đột nhiên giơ tay túm tóc Mục Huyền, nhấc đầu anh lên khỏi bãi cát ngó nghiêng
quan sát. Tôi giật nảy mình, lập tức đánh vào tay hắn: “Anh định làm gì vậy?”

Dịch Phố Thành lại nhìn tôi. Có lẽ gặp đại nạn mà
không toi mạng, tâm trạng của hắn rất tốt. Hắn ngoác miệng cười: “Tôi bảo này,
cô có phải xinh đẹp tuyệt trần gì cho cam, sao có thể khiến Tiểu Huyền một lòng
một dạ vì cô. Tại sao anh ta không tỉnh lại ư? Chẳng phải là chuyện rõ ràng quá
còn gì. Ba chúng ta bị nước lũ cuốn đi, phần lớn thời gian anh ta lo kéo cô lên
mặt nước hít thở. Đâm phải cây cối hay đá nhọn, anh ta đều dùng thân mình che
chắn cho cô. Vì có cô đèo bồng nên anh ta không linh hoạt bằng tôi. Nếu là anh
ta, chắc bây giờ tôi cũng chưa tỉnh lại.”

Tôi vô cùng đau lòng, liền túm lấy tay Dịch Phố Thành:
“Bây giờ phải làm thế nào?”

Hắn liếc cánh tay bị tôi nắm chặt, nửa cười nửa không
liếc tôi: “Là cô chủ động chạm vào tôi đấy nhé. Tiểu Huyền tỉnh lại, cô không
được chối đâu đấy.”

“Anh đừng nói vớ vẩn nữa, mau cho tôi biết phải làm
thế nào?” Tôi gầm lên, nước mắt chảy giàn giụa.

Dịch Phố Thành nhìn tôi chăm chú, hắn đột nhiên giật
tay khỏi tay tôi, đứng dậy, cất giọng thờ ơ: “Hô hấp nhân tạo, đơn giản thế cô
cũng không biết sao?”

Tôi mừng rỡ gật đầu. Trò này tôi biết.

“Cám ơn! Cám ơn anh!” Tôi vừa nói vừa dùng toàn lực
lật người Mục Huyền. Tôi vừa cúi xuống, trên đầu bỗng truyền đến xúc cảm mềm
mại ấm áp. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Dịch Phố Thành đang giơ tay vuốt tóc
tôi.

Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của tôi, hắn liền thu tay
về, miệng nói: “Mau xử lý đi.” Sau đó, hắn quay người đi về phía dốc núi nhỏ
đằng sau bãi cát.

Tôi không để ý đến hắn.

Tiến hành hô hấp nhân tạo một lúc, Mục Huyền cuối cùng
ho hai tiếng, nước trào ra khỏi miệng. Sau đó, đôi mắt đen nhánh của anh từ từ
mở ra.

Tôi cảm thấy toàn bộ thế giới của tôi bừng sáng theo
tia sáng tỏa ra từ đôi mắt đó.

Đồng tử của anh mơ hồ trong hai giây, rồi nhanh chóng
tập trung vào người tôi. Đáy mắt anh vụt qua một tia xúc động. Chúng tôi gần
như cùng lúc giơ tay ôm chặt lấy nhau, không ai lên tiếng.

“Tỉnh rồi thì mau lại đây đi.” Thanh âm của Dịch Phố
Thành từ phía xa vọng tới: “Xem chúng ta đến một nơi hay ho như thế nào?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3