Không kết hôn liệu có chết - Lời dẫn

Lời
dẫn: Mùa chia tay

Rời xa người, không muốn dừng lại nữa, những gì từng có, từ sau sẽ
không còn trói buộc.

Buông tha cho người, cũng không quay đầu lại nữa, những gì đang
theo đuổi cùng người, để tôi một mình giữ lại.

Vĩnh biệt người, trong ngày thu trong trẻo se lạnh. Yêu người
không có lý do, thì khi chia tay cũng không cần tìm cớ nói ra.

Buông tay! Để cứu vớt chính bản thân. Những xót xa tôi tình nguyện
chịu đựng hết. Lời thề non hẹn biển đó, tôi đành coi như trò đùa.

Buông tay! Tôi nói đi là sẽ đi. Mọi sầu đau tôi sẽ chấp nhận một
mình. Lời hẹn ước như sánh cùng thiên địa ấy, tôi sẽ bình thản đối mặt mà không
truy cứu gì.

--- “Buông tay”

Vẫn trong quán cà phê tinh tế của năm nào.

Âm nhạc khi có khi không, chảy xuôi về những góc khuất tĩnh lặng.
Vẫn là bản tình ca năm nào “Hãy giữ tình yêu ở lại”.

Lý Cường và Văn Văn ngồi bên cạnh chiếc bàn tinh xảo, ngồi đối
diện nhau, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thế.

Lý Cường xụ mặt xuống, “Bây giờ, anh đã tin tình yêu cũng có “thất
niên chi dương” rồi!”

Người đàn ông này cuối cùng cũng chịu mở lời rồi sao? Văn Văn vẫn
cười nhạt trong lòng, vẻ mặt mang chút mỉa mai, “Em cũng tin!”

Lý Cường: “Vậy chúng ta…”

Văn Văn nhanh chóng ngắt lời, “Vậy chúng ta chia tay nhau thôi,
chia tay rồi vẫn là bạn tốt!”

Lý Cường có chút không hờn giận, “Sao lần nào em cũng luôn giành
lời nói của anh?”

Văn Văn cười nhạt, “Đây chẳng phải chính là một trong những nguyên
nhân khi chúng ta ở bên nhau không bao giờ hòa thuận nổi sao?”

Lý Cường có chút bất mãn. Thế nhưng phong độ của người đàn ông vẫn
cần được giữ nguyên, nhất là trong thời khắc chia tay. Anh kiềm chế cảm xúc của
mình, chầm chậm nói: “Bị em trách móc thế này, thì em có thể ra ngoài nói với
người khác rằng đã đá anh?”

Văn Văn cười. Hóa ra người đàn ông này chỉ chủ tâm để ý đến thể
diện của mình. Xem ra anh ta thấy mình còn quan trọng hơn hết thảy mọi người.
“Anh vội nói như thế cũng không phải vì mục đích này sao?”

Lý Cường lặng lẽ. Đây cũng chính là thái độ ngầm đồng ý của anh.

Văn Văn cúi đầu nhấp một ngụm cà phê. Cà phê đắng quá. Vị đắng làm
con người ta tỉnh táo.

Cô hít hơi thở sâu. Nụ cười trên khuôn mặt có chút cứng nhắc. Thế
nhưng vào giờ phút chia tay, người phụ nữ đặc biệt không được thất lễ. Do vậy,
cô tiếp tục cười mỉm, “Yên tâm đi, em không bao giờ lấy thể diện ra để ăn. Em
sẽ không nói “là Trịnh Văn Văn đã đá Lý Cường”, những lời đó quá ấu trĩ. Hơn
nữa, nếu anh nói với ai khác đã đá em thì em cũng sẽ không bác bỏ đâu. Dù cho
anh nói em đã từng khổ sở quỳ dưới đất để cầu xin anh đừng chia tay em…”

Lý Cường khi ấy như trút được gánh nặng. Cô gái này rốt cuộc cũng
là người hiểu anh. Nhưng cho dù như vậy, chút phong độ cuối cùng cũng cần giữ
vững. Anh cũng mỉm cười miễn cưỡng. “Vậy thì chúng ta vẫn coi là bạn chứ?”

Văn Văn mỉm cười gật đầu, “Đương nhiên!”

Nói xong cô ngoái đầu lại, vẫy tay gọi: “Cô phục vụ, cho tính
tiền.”

Lý Cường: “Để anh!”

Văn Văn cười nhạt, “Hôm nay sinh nhật em, để em.”

Lý Cường có chút ngập ngừng, “Hôm nay là sinh nhật em sao?”

Cô tiếp tục hít thở sâu, “Dù sao cũng đã chia tay, em cũng không
muốn nhắc anh cần chúc gì em nữa. Anh cũng được giải thoát rồi, không phải
sao?”

Anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt giả bộ vẻ tự nhiên của cô, nghĩ
xem vẻ mặt ban nãy của mình không biết đã trôi đi hướng nào. Trầm lặng hồi lâu,
cuối cùng Lý Cường cũng nhẹ nhàng nói: “Thực ra anh…”

“Anh đừng nói nữa, chúng ta chia tay vui vẻ thôi!”

Trong quán cà phê vẫn đang chơi bản nhạc hai người thích nhất –
“Hãy giữ tình yêu ở lại”:

Không kịp nói với anh, cả đêm thâu thức trắng nhớ anh thế nào,
không kịp đợi anh, nói rằng mãi mãi bên nhau.

Không kịp ôm anh, để mái tóc anh chạm vào khóe mắt em. Không kịp
giữ em lại, để nuối tiếc xé toang cơn đau khổ khó thở.

Em muốn nói với anh, nước mắt từng giọt cũng tích tụ thành được
con suối nhỏ. Cũng muốn nói với anh, em sẽ đợi anh được, mọi thứ đã qua cũng
không cần nhớ.

Em muốn nắm lấy tay anh, đi hết thế gian này không oán hận. Muốn
giữ anh lại để mỗi ngày còn tươi đẹp hơn trong truyện cổ tích.

Muốn giữ tình yêu ở lại để trong tận cùng trái tim em. Mỗi giây
mỗi phút đều ngọt ngào. Giữ con tim ở lại, nâng trong tay em, để mỗi ngày trôi
qua đều ý nghĩa.

Giữ anh ở lại, trái tim em vui hân hoan. Hoàng hôn hay sớm mai đều
như hẹn ngầm. Giữ em ở lại, nắm lấy hồi ức của anh. Hạnh phúc chính là do anh,
không chần chừ gì nữa!

Chẳng bao lâu sau, hai người bọn họ lại hẹn gặp lại nhau nơi quán
cà phê này. Cũng chỉ vì bài hát này chỉ có thể được nghe tại chính quán cà phê
ấy.

Chẳng bao lâu sau, họ đều tưởng rằng có thể nắm tay nhau đi suốt
cuộc đời này. Cho dù có tranh chấp, có mâu thuẫn, nhưng tin rằng đều vượt qua.

Đáng tiếc là tình yêu không dừng lại. Khi quay về không để lại cho
bạn bất cứ lý do nào. Khi nó đến, củi khô lửa cháy. Khi nó đi sẽ để lại mớ hỗn
độn.

Nếu đã như vậy, hà cớ gì không cùng quên đi?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3