Độc quyền chiếm hữu - Chương 81

Chương 81

“Hoa Dao, anh xin lỗi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Mục Huyền, ngắm gương mặt anh tuấn
không một chút tì vết và đôi mắt đen như bầu trời đêm của anh.

Tôi không thể thốt ra lời.

Mục Huyền, em có thể nói gì?

Đây là lần thứ mấy anh nói câu xin lỗi với em rồi?

“Anh đừng nói xin lỗi.” Cuối cùng tôi cũng mở miệng:
“Anh chẳng làm sai điều gì.”

Từ trước đến nay, anh chưa làm sai điều gì.

Anh luôn là người đàn ông thuần khiết và vĩ đại mà em
yêu thương. Anh rất tốt, rất tốt.

Nhưng tại sao anh lại tốt như vậy?

Có anh, thế giới mới rực rỡ sáng sủa. Không có anh,
thế giới sẽ sụp đổ trong bóng tối.

Giống như đọc hiểu ánh mắt và tâm ý của tôi, đôi mắt
trong veo của Mục Huyền tỏa ra tia dịu dàng, khóe miệng mỏng của anh để lộ ý
cười nhàn nhạt.

Tôi cũng mỉm cười, đồng thời giơ tay lau nước mắt.

“Chuyện anh đã hứa với em, anh không được nuốt lời.”
Tôi giơ tay ôm thắt lưng Mục Huyền, tựa sát vào người anh. Có lẽ, tôi không
được ôm thân hình quen thuộc khiến tôi lưu luyến bao lâu nữa.

Mục Huyền hơi ngây người.

Tôi nói chậm rãi: “Anh đã hứa với em, chúng ta một
giây một phút cũng không xa nhau.”

Mục Huyền, anh từng nói, anh hiểu.

Từng giây từng phút, từng giờ từng khắc, chúng ta sống
chết bên nhau.

Nửa đêm tỉnh giấc, đôi cánh tay chỉ có thể ôm lấy ảo
ảnh, tôi không muốn trải qua nỗi đau xé ruột đó một lần nữa.

Mục Huyền siết chặt eo tôi. Gương mặt anh phảng phất
bị một lớp khí lạnh bao phủ, trong đuôi mắt dài của anh hiện lên nỗi đau khôn
nguôi.

Miệng tôi vẫn cười, nhưng tầm nhìn đã trở nên mơ hồ.
Mục Huyền cúi xuống, đặt nụ hôn nồng nàn lên môi tôi. Bàn tay mạnh mẽ của anh
ôm chặt lưng tôi, đầu lưỡi lạnh lẽo hung hãn xâm nhập, triền miên tàn sát môi
lưỡi của tôi.

Em đau, Mục Huyền, nụ hôn của anh làm em đau.

Bởi vì anh cũng rất buồn nên anh mới có phản ứng mãnh
liệt như vậy?

“Không sao đâu... Mục Huyền...” Tôi vỗ nhẹ lưng anh:
“Chúng ta sống đủ rồi... đủ rồi...”

Bàn tay anh càng siết chặt, mười đầu ngón tay giống
như muốn bập sâu vào da thịt tôi. Nước mắt của tôi làm ướt cả mặt anh. Tôi
không muốn khóc, nhưng càng cố nhịn, giọt lệ càng tuôn ra như thác lũ. Làn môi
Mục Huyền nhanh chóng rời đi, anh giơ tay ấn mặt tôi vào ngực anh, phảng phất
để tôi khóc tận lực.

Nước mắt của tôi không còn bị đè nén, tôi ôm chặt thắt
lưng anh, bất chấp xung quanh có ai đang chờ đợi hoặc theo dõi chúng tôi. Tôi
dán mặt vào bờ ngực rắn chắc của Mục Huyền, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh,
chỉ cảm thấy như cách một đời.

Trong lúc rối bời, tôi chợt nghe thấy thanh âm lạnh
lẽo của Mục Huyền vang lên trên đầu tôi.

“Mạc Phổ, hãy thông báo hạm đội mặt đất, đưa những
người có sức mạnh tinh thần đến vị trí chỉ định trên toàn tinh cầu.”

“Viện trưởng, có thể chuẩn bị khởi động cỗ máy Stan
hồi sinh rồi.”

“Khải Á, nếu hôm nay tôi có bề gì, hy vọng anh hãy chỉ
huy hạm đội của tôi, phò trợ phụ thân và hoàng huynh.”

Tiếng người nói và tiếng bước chân ở xung quanh bỗng
chốc dày đặc rồi lại thưa thớt. Từ đầu đến cuối, tôi vẫn ở trong vòng tay ấm áp
và mạnh mẽ của Mục Huyền, chẳng nhìn bất cứ ai cũng chẳng bận tâm đến người
nào.

“Chúng ta về nghỉ ngơi một lát, được không em?” Giọng
nói dịu dàng như làn gió đêm vang lên bên tai tôi. Tôi nhướng đôi mắt sưng húp,
trong mắt đã khô cạn giọt lệ. Nhưng trái tim tôi vẫn ở dưới vực sâu không đáy.

“Được.” Tôi nắm tay Mục Huyền, mỉm cười. Đáy mắt anh
không hề có ý cười, mà chỉ một màu đen thuần túy.

Ánh mắt của anh khiến lòng tôi nhói đau. Tôi quay đầu
về đằng sau, né tránh tầm nhìn của Mục Huyền. Mạc Lâm và Mạc Phổ đứng sau lưng
chúng tôi vài bước. Hai người cùng có thân hình cao gầy, cùng là cái đầu kim
loại tròn trán dẹt, cùng có đôi mắt đỏ trầm mặc, tôi nhất thời không thể phân
biệt ai với ai.

Bọn họ cũng đã nghe chúng tôi kể chuyện tương lai.

Bọn họ đều biết, tôi và Mục Huyền không có tương lai.

Mục Huyền dắt tay tôi đi đến trước mặt Mạc Lâm Mạc
Phổ. Anh giơ tay vỗ vai hai người. Mạc Phổ cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.
Mạc Lâm ôm mặt, gật đầu.

Viền mắt tôi lại cay cay một lần nữa. Tôi vội ngoảnh
đầu, ngước nhìn bầu trời u ám.

“Chuẩn bị ít đồ ăn đi.” Mục Huyền cất giọng trầm trầm.

“Vâng ạ.” Mạc Lâm và Mạc Phổ chạy về nơi ở của chúng
tôi. Mục Huyền ôm tôi, chậm rãi đi theo sau bọn họ.

“Sau này bọn họ sẽ thế nào?” Tôi hỏi nhỏ.

Mục Huyền trầm mặc trong giây lát, trả lời: “Anh có
thể xóa sạch ký ức của bọn họ.”

Tôi cảm thấy một cơn đau buốt dội lên ngực. Tôi ra sức
nghiến chặt răng, mới có thể hàm hồ trả lời: “Ừ.”

***

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói lọi vô cùng. Nhưng từng
đợt khí lạnh như con dao làm bằng băng, cắt qua làn da con người, đau buốt vô
cùng.

Mạc Lâm và Mạc Phổ trốn trong nhà bếp. Tôi nằm thẳng
trên giường ở phòng ngủ. Mục Huyền bỏ mũ sĩ quan, gương mặt anh đẹp đẽ như
tuyết, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn tôi chăm chú.

Không cần bất cứ ngôn ngữ nào, tôi ôm cổ Mục Huyền,
nhẹ nhàng hôn anh. Mục Huyền chợt bừng tỉnh, anh giữ chặt hai tay tôi, môi lưỡi
lạnh giá của anh bắt đầu lướt qua mặt tôi, môi tôi, xuống đến cổ tôi.

“Hoa Dao... Hoa Dao...” Thanh âm của Mục Huyền trầm
khàn và ẩn nhẫn. Mỗi nụ hôn và động tác vuốt ve của anh đều chân thực và nóng
bỏng. Tôi cảm thấy thân hình nặng nề của anh quấn chặt lấy người tôi. Mỗi tấc
da thịt của tôi, phảng phất khao khát sự đụng chạm của anh. Trong đầu tôi lặp
đi lặp lại ý nghĩ, như thế này sao đủ? Mục Huyền, em yêu anh vô cùng, đối với
em, thế này không bao giờ đủ.

“Anh yêu em, Hoa Dao.” Mục Huyền thì thầm bên tai tôi.

Nhìn vào đôi mắt sáng như sao buổi sớm của anh, tim
tôi cắt thành từng mảnh, nhưng tôi vẫn cố mỉm cười.

“Em cũng yêu anh, Mục Huyền, em yêu anh vô cùng.”

Trong lòng em chỉ có anh, từ trước đến nay chỉ chứa
một mình anh, bất kể là ba mươi triệu năm trước hay ba mươi triệu năm sau.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác, thời gian trôi qua nhanh
như hiện tại. Tôi và Mục Huyền dường như mới thân mật một lúc, Mạc Lâm đã đến
gõ cửa: “Ngài chỉ huy, tiểu thư, kế hoạch Stan hồi sinh sẽ được khởi động sau
40 phút. Chúng ta có thể ăn cơm rồi.”

Đây là bữa cơm cuối cùng của chúng tôi?

Gương mặt Mục Huyền để lộ ý cười vui vẻ. Anh giúp tôi
chỉnh lại quần áo lộn xộn, cúi người bế tôi đứng dậy. Tôi để mặc anh bế tôi rời
khỏi phòng ngủ, đi vào nhà ăn.

Mạc Lâm và Mạc Phổ đứng chờ sẵn bên cạnh bàn ăn. Mục
Huyền đặt tôi ngồi xuống ghế, rồi anh ngồi xuống cạnh tôi.

“Ăn cơm.” Anh nói dịu dàng: “.... Mới có sức lực.”

Tôi gật đầu. Trên bàn ăn đều là những món tôi thích
nhất. Nhưng bây giờ, thân thể tôi giống như chìm trong biển nước mắt chua xót,
không hề có một chút khẩu vị.

Tuy nhiên, Mục Huyền nói rất đúng. Một lát nữa, chúng
tôi sẽ giải phóng toàn bộ sức mạnh tinh thần để cứu tinh cầu. Chúng tôi cần ăn
no bụng.

Tôi cầm bát, từ tốn nhấm nháp. Khoang miệng của tôi
toàn là vị đắng, dạ dày nhói đau. Ăn hết nửa bát cơm và vài miếng thức ăn, tôi
không thể nuốt trôi. Mục Huyền ngược lại bình thản dùng bữa như mọi ngày. Anh
đích thân múc bát canh đưa cho tôi. Tôi miễn cưỡng uống vài hớp rồi lắc đầu.
Anh cũng buông bát đũa.

Đúng lúc này, chuông cửa reo vang.

Tháp Thụy xuất hiện ở cửa ra vào, anh ta đích thân đến
đây.

“Nặc Nhĩ, chú đã xong chưa?” Tháp Thụy cất giọng ôn
hòa.

“Tôi xong rồi.” Mục Huyền đã khôi phục vẻ mặt thanh
lãnh. Anh đứng dậy, nhận chiếc mũ sĩ quan và găng tay từ Mạc Phổ đội lên đầu.

Tôi cũng đứng dậy.

Nỗi bi thương đã bị đè nén một cách triệt để, trong
lòng tôi vô cùng bình tĩnh. Tôi chỉ có một ý nghĩ, Mục Huyền ở đâu, tôi ở đó.

Mục Huyền đi đôi găng tay trắng, cánh tay dài của anh
thõng xuống hai bên thân. Tôi vừa định nắm tay anh, anh liền quay đầu nhìn tôi
chăm chú.

“Mạc Lâm.” Mục Huyền lên tiếng, ngữ khí lạnh lùng và
bình tĩnh: “Đưa cô ấy về phòng.”

Đầu tóc tôi nổ tung một tiếng. Bàn tay tôi run rẩy
trong không trung.

Mục Huyền nói gì? Chẳng phải anh đã hứa, tôi sẽ cùng
đi với anh hay sao? Tôi có thể giúp anh mà.

“Mục Huyền, anh...” Vừa thốt ra ba từ, một cơn buồn
ngủ rã rời dội vào đầu tôi, tầm nhìn nhòe đi trong tích tắc.

Chuyện này là thế nào? Tại sao lại như vậy?

Đồ ăn đã bị bỏ thuốc? Anh định, anh định...

Thế giới của tôi trời đất quay cuồng.

Gương mặc trầm mặc của Mục Huyền, ánh mắt u tối của
anh rõ ràng ở gần trong gang tấc nhưng lại xa xôi không thể chạm tới. Trước mắt
tôi dần tối đen, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Đừng, đừng mà!

Mục Huyền, sao anh có thể làm vậy? Tại sao anh không
hiểu?

Đừng rời xa em!

Trong lúc mơ hồ, tôi cảm giác thân thể tôi rơi vào
vòng tay quen thuộc. Cả người nhẹ bẫng, tôi đã được Mục Huyền bế lên. Dung nhan
của anh lúc gần lúc xa, mơ hồ không rõ, giống như anh được ánh sáng chói lòa
bao phủ, cũng giống như anh ôm tôi đi trong bóng tối.

Mục Huyền, sao anh có thể làm vậy?

Lẽ nào đến lúc chết, anh vẫn cứ cố chấp. Anh không
hiểu, thứ em cần là gì ư?

“Anh hiểu.”

Một thanh âm khàn khàn và ôn hòa phảng phất từ một nơi
rất xa truyền đến.

Anh xin lỗi, Hoa Dao, anh không đành lòng.

Dù thế nào, anh cũng không đành lòng để em hy sinh
tính mạng.

Nếu lịch sử đã định anh phải chết, nếu mọi nỗ lực của
anh đạt kết quả, em đừng đến, em không cần xuất hiện.

Là một người đàn ông, một quân nhân, anh không cho
phép bản thân chết trước mặt người phụ nữ anh yêu thương.

Em hãy nghe lời, hãy ngủ một giấc. Sau khi tỉnh dậy,
Mạc Lâm sẽ đưa em về Trái Đất. Mạc Lâm sẽ xóa sạch trí nhớ của em. Em hãy về
bên bà ngoại, về với cuộc sống của em, về Trái Đất xa xôi và an bình.

Bất kể anh chết đi hay tiếp tục trầm luân trong Dục ba
mươi triệu năm, anh sẽ không bao giờ quên em.

Vợ yêu của anh, Hoa Dao của anh.

***

Cuối cùng, tôi chìm trong bóng tối sâu thẳm.

Không có ánh sáng, cũng không có bất cứ thanh âm nào.
Chỉ có tôi một mình đứng trong bóng tối, khóc nức nở.

Mục Huyền, anh đã nghe thấy chưa, anh đã nhìn thấy
chưa?

Một mình em ở đây, ôm mặt khóc đau khóc đớn.

Là em ngốc nghếch. Em quên mất anh dịu dàng biết bao,
cũng lạnh lùng tàn nhẫn biết bao. Anh tàn nhẫn đến mức có thể một mình xông vào
chỗ chết, tàn nhẫn đến mức có thể xóa sạch mọi ký ức của em. Nhưng anh có biết,
điều đó đồng nghĩa với việc xóa đi sinh mệnh của em?

Đừng bắt em quên anh, đừng để em sống trong niềm vui
giả tạo, như chưa từng yêu anh. Em hứa với anh, em sẽ không chết. Em hứa với
anh, em sẽ sống thật tốt. Ít nhất hãy để em nhớ đến anh!

***

Tiếp theo đó, tôi rơi vào trạng thái mù mịt, thân thể
đau đớn đến cốt tủy.

Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy một thanh âm
quen thuộc gọi khẽ bên tai: “Tiểu thư, tiểu thư!”

Tôi lập tức mở mắt, phát hiện tôi đang nằm trong phòng
ngủ bật đèn sáng trưng. Mạc Lâm đứng bên cạnh giường cúi xuống, mở to đôi mắt
đỏ nhìn tôi.

Đầu óc tôi váng vất, cổ họng đau rát. Tôi túm cánh tay
Mạc Lâm, nói một cách khó nhọc: “Mục Huyền đâu rồi? Anh ấy đâu rồi? Đừng xóa ký
ức của tôi, đừng...”

Vừa dứt lời, người tôi tỏa ra luồng sáng màu trắng,
trong nháy mắt trở thành một quả cầu ánh sáng. Tôi từ giường ngủ bay lên không
trung, nhìn Mạc Lâm bằng ánh mắt hoảng loạn.

“Không, không!” Mạc Lâm vội lên tiếng: “Tôi không...
Tiểu thư, tôi đương nhiên không làm vậy! Tiểu thư, cô mau đi núi Dục đi. Mạc
Phổ vừa ra ngoài tôi mới dám đánh thức cô dậy. Ngài chỉ huy đã rời khỏi đây một
tiếng đồng hồ rồi. Tôi, tôi... Tiểu thư, tôi làm trái lệnh của ngài chỉ huy.
Tôi không biết gọi cô dậy là hành động đúng đắn hay sai lầm. Tôi.... tôi xin
lỗi! Tôi xin lỗi!”

Tôi lắc đầu: “Cám ơn anh, cám ơn anh, Mạc Lâm. Anh làm
rất đúng...” Nói xong, thân thể của tôi lập tức vụt bay về phía trước.

“Tiểu thư!” Mạc Lâm hét một tiếng đầy hoảng sợ. Tôi
nghe thấy tiếng kính vỡ loảng xoảng, người tôi bay ra khỏi cửa sổ. Miếng kính
vỡ sắc nhọn lập tức tan biến khi cắt qua quả cầu sức mạnh tinh thần của tôi.

Bầu trời u ám vô cùng.

Trong mắt tôi chẳng có bất cứ thứ gì ngoài cột ánh
sáng màu xanh lam ở phía xa xa. Cột sáng đó giống như ‘một đầu đội trời, chân
đạp đất’, xuyên thẳng vào tầng mây. Dưới ánh sáng chói lọi của nó, mặt đất
phảng phất tối sầm, không trung trở nên mờ mịt. Cây cối, cung điện, hồ nước
xung quanh tôi phủ một màu xám trắng như đống hoang tàn.

Anh đang ở đó, Mục Huyền đang ở đó.

Tôi giơ tay ôm miệng, cổ họng trở nên khô rát vô cùng,
nước mắt giàn giụa trên gò má. Luồng sáng trắng bao bọc quanh thân thể tôi chói
lòa đến mức nhức mắt, đến mức nóng ran.

Mọi cảnh vật ở bên dưới lướt qua chân tôi lùi lại phía
sau, cây cối trước mặt tôi uốn cong đứt đoạn, hồ nước bên dưới sôi sục, cung
điện trước mắt tôi sụp đổ.

Tôi rơi lệ tiếp tục bay về phía trước.

Khoảng cách mỗi lúc một gần. Tôi đã nhìn thấy núi Dục,
nhìn thấy những gương mặt quen thuộc và xa lạ, những dung mạo đầy hoảng sợ hoặc
đau khổ. Cuối cùng, tôi nhìn thấy Mục Huyền.

Anh và Khải Á vai kề vai, đứng trong cột sáng trên
đỉnh núi Dục. Tấm lưới màu xanh lam trên đầu bọn họ chằng chịt đan xen. Ngọn
núi Dục trắng toát rung lên dưới chân bọn họ. Trong khi đó, Mục Huyền giống bức
tượng điêu khắc phát sáng, lặng lẽ đứng yên. Vẻ mặt của anh trầm tĩnh và trang
nghiêm. Anh ngẩng đầu dõi mắt lên bầu trời xa xăm, không rõ anh đang ngủ say
hay đã tắt thở.

Lịch sử đang diễn lại cảnh tượng này, khiến tôi hồn
bay phách tán.

“Mục Huyền... Mục Huyền.” Tôi cất giọng khản đặc và
run rẩy.

Trong tiếng ồ lên kinh ngạc, tôi đã hạ xuống đỉnh núi
Dục, chỉ cách anh vài bước.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cột
sáng trước mặt và tấm lưới xanh lam trên đỉnh đầu phảng phất chấn động. Tiếng
thét phát ra từ Khải Á trong cột sáng.

Khải Á cúi khom người, nghiến chặt răng, khóe miệng
hắn rỉ máu tươi.

Hắn không xong rồi.

Tuy nhiên, một vài giây tiếp theo, Khải Á lập tức đứng
thẳng người, ánh mắt hắn vừa tàn nhẫn vừa kiên cường. Nhưng bộ dạng của hắn có
vẻ rất đau đớn, phảng phất hắn sẽ gục xuống ngay tức thì. Mục Huyền đứng bên
cạnh vẫn điềm tĩnh tắm trong ánh sáng xanh lam, giống như anh không hề phát
giác ra sự suy sụp của Khải Á, cũng như sự xuất hiện của tôi.

Đây là... điềm báo của cái chết và thân thể tan biến.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn cùng cực. Tôi giang
rộng hai tay, chậm rãi đi vào cột sáng, tiến lại gần Mục Huyền.

Luồng sáng màu trắng của tôi từ từ chạm vào cột sáng
màu xanh lam. Tôi đã có cảm nhận rõ ràng về nguồn năng lượng cực lớn lưu chuyển
trong cột sáng đó. Chúng như lưỡi dao sắc nhọn, từ bốn phương tám hướng chọc
vào thân thể tôi...

Đau quá, Mục Huyền, em đau quá.

Có phải... anh còn đau hơn em?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu óc, ánh sáng trắng
xung quanh thân thể tôi bất thình lình rực sáng chưa từng thấy, xuyên qua cột
sáng xanh lam.

“A...” Cổ họng tôi phát ra một tiếng thét đau đớn.

Nhưng tôi đã ôm Mục Huyền từ phía sau. Cuối cùng, tôi
cũng có thể tiến lại gần anh.

Thời gian phảng phất dừng lại ở khoảnh khắc này.

Sau đó, gương mặt của Khải Á đứng bên trái chúng tôi
đột nhiên nhăn nhúm thành hình dạng quỷ quái. Thân thể hắn phình to như khí
cầu. Một tiếng bụp vang lên, tôi nhìn thấy cơ thể hắn nổ tung, máu thịt bắn
tung tóe khắp không trung, phủ đầy đỉnh núi Dục rồi tan biến trong cột sáng bên
tôi và Mục Huyền.

Rất nhiều người trèo lên đỉnh núi Dục, ôm mặt khóc nức
nở khi chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra.

Tôi chợt bừng tỉnh. Đúng vậy, chúng tôi sẽ chết, bất
cứ ai có mặt ở nơi này cũng sẽ chết.

Bởi vì tai họa lần này mạnh hơn và thảm khốc hơn lần
trước. Do đó, việc di chuyển tâm tinh cầu cũng cần một nguồn năng lượng lớn
hơn. Một mình Mục Huyền không thể chống đỡ, ngay cả cộng thêm Khải Á vẫn chưa
đủ.

Nếu cộng thêm tôi thì sao?

Nếu thêm sinh mạng của tôi, liệu có đủ không?

Mục Huyền, em rất yêu anh. Vì chủng tộc của anh, tổ
quốc của anh, vì những thứ anh yêu quý và bảo vệ, em nguyện thịt nát xương tan.

Ánh sáng trắng của tôi từ từ hợp nhất với cột sáng màu
xanh lam tỏa ra từ người Mục Huyền.

Cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc, tôi đã từng nhìn
thấy ở đâu?

Là đời trước.

Trong không gian hư ảo biến dạng, quái vật điên cuồng
tấn công. Ánh sáng màu xanh lam trải rộng đến vô cùng vô tận, luồng sáng màu
trắng giao thoa hòa quyện với nó.

Hóa ra ở đời trước, chúng tôi đã từng cùng nhau chiến
đấu mà tôi không biết.

Còn lần này thì sao?

Cột năng lượng lưu chuyển không ngừng, như chiếc búa
nặng hàng vạn tấn gõ xuống đỉnh đầu tôi. Chỉ trong một giây, tôi suýt nữa không
chịu đựng nổi, đổ ụp xuống đất. Nhưng nghĩ đến Mục Huyền, tôi làm sao có thể
gục ngã? Hóa ra Mục Huyền cũng phải chịu đựng nỗi đau đớn cùng cực như vậy.

Tôi đứng thẳng người đằng sau Mục Huyền, để mặc dòng
năng lượng chuyển động như vô số mũi dao sắc nhọn, đâm xuyên qua da thịt tôi...

Bên ngoài cột ánh sáng, tất cả mọi người phảng phất
hóa đá. Bọn họ lặng lẽ quan sát chúng tôi. Mạc Lâm, Mạc Phổ, gồm cả Dịch Phố
Thành, Tháp Thụy... Không, mọi người không cần đau thương, đây chính là điều
tôi và Mục Huyền mong muốn.

Đúng lúc này, bờ vai rộng trước mắt tôi đột nhiên động
đậy.

Mục Huyền từ từ quay đầu.

Thân thể tôi đau đớn đến mức tê liệt. Nhưng một nỗi
vui mừng vô vờ bến dội vào lòng tôi trong giây lát.

Anh vẫn còn sống.

Gương mặt nghiêng anh tuấn của Mục Huyền mơ hồ trong
ánh sáng chói lòa. Nhưng đôi mắt đen của anh bao trùm một nỗi kinh ngạc và đau
đớn khôn nguôi.

Tôi không nhịn được, mỉm cười với anh.

Không, Mục Huyền, anh đừng ngạc nhiên, cũng đừng buồn.

Ở đời trước, em từng đứng tại nơi này ôm anh, nhưng
hoàn toàn bất lực. Nếu lịch sử đã không thể thay đổi, tất nhiên em đã sớm có sự
chuẩn bị từ trước.

Tôi đã sớm lấy danh nghĩa chủng tộc thời gian, yêu cầu
Dịch Phố Thành, tức hoàng đế giả mạo phát một mệnh lệnh bí mật cho tôi. Tôi cử
Mạc Lâm đến Viện khoa học thực hiện mệnh lệnh này. Đó là mệnh lệnh thay đổi từ
trường và tần suất của cỗ máy ‘Stan hồi sinh’, để nó cuối cùng có thể dung nạp
cả tôi và Mục Huyền.

Hình như đọc được tâm tư của tôi, vẻ kinh ngạc từ từ
biến mất trong đáy mắt Mục Huyền, thay thế vào đó là tia yêu thương nóng bỏng.

Mục Huyền lại ngoảnh đầu về phía trước. Bàn tay lớn
lạnh lẽo của anh, vuốt ve mu bàn tay tôi đang ôm trước bụng anh.

“Ôm chặt lấy anh.” Anh nói nhỏ.

“Vâng.” Tôi áp mặt vào lưng Mục Huyền.

Chúng tôi sẽ không bao giờ xa nhau.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3