Đại minh giang hồ trạch nữ ký - Chương 02 Phần 1
Chương 2
Sáng sớm hôm sau, Liễu Ám thu dọn hành lý, giúp tôi
trang điểm.
Tôi ngồi trước gương trang điểm, trong gương là một
người đoan trang: không nghi ngờ gì nữa chính là Dung Sơ Cuồng với mái tóc dài
tuyệt đẹp, đen nhánh. Da trắng mắt đen, sống mũi thanh tú, cặp lông mày dầy
dường như từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ cắt tỉa, đen như lông mày của đàn
ông, tỏa ra anh khí bừng bừng.
Liễu Ám vấn mái tóc dài của tôi lên đỉnh đầu, lấy một
chiếc khăn quấn đầu cuốn quanh…
“Kiểu tóc này sao giống đàn ông quá vậy?” Tôi còn lòng
đầy chờ mong Liễu Ám sẽ lấy ra những trang sức rực rỡ muôn màu, để tôi còn mở
mang kiến thức nữa.
“Thiếu chủ phân phó, trên đường đi bất tiện, đành sửa
sang cho cô nương thành nam trang.” Liễu Ám nói xong cầm một bộ trang phục đàn
ông đơn giản màu xám tới.
Tôi có chút hứng thú với việc giả nam trang này,
nhưng…
“Không có bộ quần áo màu khác hay sao? Màu xám này rất
u ám.”
Liễu Ám hơi giật mình, nói: “Yến đàn chủ nói, là
thường ngày cô nương thích mặc trang phục màu tối.’
Tôi thở dài. Haizz, bạn Dung Sơ Cuồng ơi, sao bạn lại nỡ
đối xử với tuổi xuân tươi đẹp như vậy chứ, chẳng phải cuộc sống như thế chẳng
thú vị chút gì sao. Phải biết rằng sắc đẹp dễ tàn phai, cảnh đẹp dễ bị gió
thổi. Đang tuổi xuân phơi phới, không chịu hưởng thụ, chẳng lẽ cứ để cho năm
tháng tàn phá hay sao?
Sau khi ăn cơm xong, Yến Phù Phong đảm nhiệm làm người
đánh xe ngựa, một hàng năm người đánh xe ngựa ra khỏi thành.
Liễu Ám như vậy thôi nhưng lại rất lãnh đạm, chỉ nhắm
mắt trong xe ngựa không nói gì, cũng không phải là người bạn đồng hành tốt gì.
Đến buổi chiều, tôi thật sự không thể chịu ngồi yên được nữa, liền vén rèm lên
tìm Yến Phù Phong để nói chuyện, Yến Phù Phòng vừa thấy tôi liền nói: “Sơ
Cuồng, muội không thể trúng gió, mau quay vào trong xe đi.”
Tôi lấy chiếc áo khoác màu đen khoác nhanh vào người,
đội mũ trùm đầu, bao kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt, nói: “Như vậy được
chưa?”
Liễu Ám thò đầu ra nói: “Dung cô nương, cô nương thật
sự không thể mắc phong hàn lần nữa.”
Lâm Thiếu Từ bỗng nhiên nói: “Tùy nàng đi.”
Tôi cùng Yến Phù Phong nói chuyện phiếm một lúc, chợt
nghe đằng sau có tiếng vó ngựa dồn dập, có người kêu lớn: “Bằng hữu đằng trước,
xin hãy nhường đường.”
Tôi chui vào trong xe nhìn ra đằng sau. Wow! Thật là
khí thế, đằng sau chừng một đội ước chừng ba bốn mươi người cưỡi ngựa, toàn mặc
trang phục màu vàng, người nào cũng rất cường tráng. Ở giữa có một chiếc xe
ngựa rất xa hoa, bên cạnh xe ngựa là một con tuấn mã màu nâu, bởi vì ở phía
trước có hơn hai mươi kỵ mã chắn ngang nên không nhìn rõ mặt, chỉ
thấy anh ta mặc trang phục màu trắng, tro bụi cuốn tung mù trên đường, vô cùng
ô nhiễm.
Lúc này, Yến Phù Phòng đã đánh xe ngựa vào ven đường
để nhường đường cho nhóm người này. Lâm Thiếu Từ và Tống Thanh Ca hai người
cũng lập tức nhìn xem.
Xe ngựa và hơn hai mươi người cưỡi kỵ mã đi qua, tôi
lúc này mới thấy rõ người đàn ông này, lập tức tôi như hụt hơi, người này mặt
mũi miệng, thần thái ăn mặc chẳng khác gì diễn viên điện ảnh trong vai Vô Hoan
trong phim Vô Cực.
Yến Phù Phong nói: “Kỳ lạ, bọn họ là ai? Lão Tống,
kiến thức của ngươi rộng rãi…”
“Không biết!” Tống Thanh Ca cắt ngang: “Trên giang hồ
nếu có nhân vật nổi tiếng, ta tuyệt không thể không biết.”
Lâm Thiếu Từ thản nhiên nói: “Người không phạm ta, ta
cũng không phạm người. Thôi đi đi.”
Thời tiết Giang Nam hay thay đổi, đang hoàng
hôn bỗng nhiên lại có mưa. Đoàn người vội đi thật nhanh, nửa tiếng sau mới đến
một trấn nhỏ. Trong trấn nhỏ chỉ có một khách điếm là Quang Vinh Phúc khách
điếm, tấm biển màu đỏ đã sớm bạc màu, loang lổ.
Chúng tôi tiến vào đại sảnh, chỉ thấy trong điếm cho
hơn mười bàn đã ngồi đầy khách, toàn mặc quần áo minh hoàng, tuyệt nhiên không
thấy công tử áo trắng kia đâu. Người tuy nhiều nhưng lại không hề có một tiếng
động, nhìn thấy chúng tôi bước vào, ngay cả mí mắt cũng không hề nhúc nhích.
Chỉ một lát, đám người kia ăn uống xong. Đám người
hoàng y nhân kia chia làm hai đội, một đội vào phòng nghỉ ngơi, một đội khác đi
ra ngoài khách điếm để thủ vệ, hai người một tổ bảo vệ bốn phương tám hướng.
Không cần có người sai khiến, bọn họ hành động rất có trật tự đâu vào đấy, hiển
nhiên là chủ nhân rất biết cách huấn luyện.
Không biết người trong xe kia là thần thánh phương nào
mà lại dẫn theo nhiều hộ vệ xuất hành như vậy!
Yến Tống hai người nhìn thoáng qua, vẻ mặt kinh ngạc,
chỉ có Lâm Thiếu Từ là vẫn tỏ vẻ lãnh đạm.
Bởi vì tối qua có mưa, đường vô cùng lầy lội, phải mất
một ngày mới tiến vào được thành Vô Tích, Tống Thanh Ca chọn một khách điếm khá
xa hoa.
Tôi ăn cơm chiều, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo, rồi đi
ra ngoài chợ đêm cổ đại để shoping, vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy Lâm Thiếu
Từ ở ngay dưới hành lang, giống như tòa băng sơn chắn ở cửa, vẻ mặt chẳng chút
thay đổi, hỏi: “Muốn ra ngoài phải không?”
Tôi cười gượng, nói: “Đang muốn ngủ, chỉ ra xem cửa
phòng có đóng chắc chắn không thôi.”
“Vậy thì muội cứ nghỉ ngơi đi, ta vốn định đưa muội ra
ngoài một chút.” Lâm Thiếu Từ nói xong xoay người muốn bỏ đi.
Tôi vội giữ chặt lại, cười làm lành nói: “Trời vẫn còn
sớm, đi ra ngoài cũng tốt.”
Lâm Thiêu Từ cười ẩn ý: “Vậy đi thôi.”
Ra khỏi khách điếm, rẽ bên trái là đến một đường cái
lớn rất náo nhiệt, cũng không khác với mỗi lần tôi đi dạo trong thành phố với
Văn Thù Viện, không có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng phía trước có một tòa nhà
lại giăng nhiều đèn kết hoa rất bắt mắt, bên trong có tiếng ca hát không
ngừng, khiêu khích người khác có tâm lý ngứa ngáy.
Tôi chắc chắn đó chính là thanh lâu, cái này chẳng
phải là sự nghiệp giải trí của Trung quốc bắt nguồn từ rất lâu đời, trải qua
một thời gian rất dài, tôi há có thể bỏ qua cơ hội mở mang kiến thức hay sao,
chẳng chờ Lâm Thiếu Từ lên tiếng, tôi cất bước đi về hướng đó. Đến khi Lâm
Thiếu Từ trấn tĩnh được thì tôi đã bị một đám oanh oanh yến yến bao quanh không
thoát ra được rồi.
“Ta không biết thì ra ngươi cũng có ham muốn này?” Lâm
Thiếu Từ kỳ quái nhìn tôi, rồi cũng thản nhiên ngồi xuống, hiển nhiên đối với
những nơi này không hề xa lạ.
“Nhạc khúc Vô tích rất nổi danh, không được nghe thì
thật đáng tiếc.” Tôi cười gượng, quay lại nhìn tú bà, dùng những lời lẽ y hệt
như trong ti vi thường có: “Hãy đưa cô nương đứng đầu thanh lâu ra đây đàn hát
cho chúng ta nghe.”
“Văn Quân cô nương đêm nay người không được khỏe, ngài
muốn nghe khúc gì, Tú Châu cô nương chúng ta…”
Tôi vỗ bàn, giận giữ nói: “Sợ chúng ta không có bạc
hay sao?”
Tú bà chẳng chút sợ hãi, cười nói: “Chắc công tử là người
mới. Ngài không biết, Văn Quân cô nương tuy là người đứng đầu thanh lâu
chúng ta, nhưng nói về xướng khúc thì phải nói đến Tú Châu cô nương.”
Lâm Thiếu Từ nói: “Vậy thì mời Tú Châu cô nương lại
đây.”
Tôi trừng mắt nhìn theo bóng dáng của tú bà, không cam
lòng nói: “Vào kỹ viện thì đương nhiên phải tìm cô nương giỏi nhất rồi.”
Lâm Thiếu Từ nhìn về phía đối diện, thản nhiên nói:
“Chỉ e cái cô Văn Quân kia không phải là trong người không khỏe, mà là đã bị
người khác nhanh chân đến trước rồi.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của Lâm Thiếu Từ, thấy đối diện
là các tấm rèm rủ xuống, trước cửa là hai tên hoàng y, đứng thẳng tắp, hai mắt
sáng quắc nhìn xung quanh, rõ ràng là đám hộ vệ gặp trên đường.
Lòng hiếu kỳ của tôi nổi lên mãnh liệt, tôi ghét sát
vào hỏi: “Huynh nói xem, bọn họ rốt cuộc là ai, bang phái có lớn không?”
Lâm Thiếu Từ bưng chén trà lên uống một ngụm, cười
nhạt nói: “Mặc kệ nó, dù sao muội cũng không phải là nam nhân, mà chỉ là nữ cải
nam trang thôi.”
Tôi sửng sốt, cái tên cả ngày không mở miệng nói lời nào,
nhưng hễ mở miệng là có thể gây chết người. Lúc trước thì chẳng khác gì tòa
băng sơn, giờ lại mở miệng trêu trọc được, con người này thật chẳng thể đoán
được tâm ý.
Đúng lúc này, tú bà dẫn theo ra một cô nương mặc trang
phục màu xanh ôm cây đàn tỳ bà tiến đến, dáng vẻ cực kỳ đoan chính, nhã nhặn
lịch sự, đôi mắt to sáng, nếu khuôn mặt này mà không trang điểm thì tuyệt không
nhìn ra đây là cô gái phong trần.
Nàng vừa ngồi vào chỗ của mình chuẩn bị dạo đàn thì
phía đối diện nàng cất ra một giong hát: “Đi về phía Trường Giang…” tiếng ca
trong trẻo, xuyên vào đám đông ồn ào. Đám đông ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh, người
nào người nấy cũng ngẩng đầu lên nhìn căn lầu kia.
Tôi hé mắt nhìn Lâm Thiếu Từ, thấy vẻ mặt anh ta đăm
chiêu, nhưng cũng không hoàn toàn là sự hiếu kỳ.
Tôi đang chuẩn bị trêu chọc anh ta hai câu để hòa
nhau, bống nhiên thấy hoa mắt, hai tia chớp màu đen bắn về phía lầu các kia,
ngay sau đó tiếng đao kiếm va vào nhau, hai bóng người đen vàng lẫn lộn. Lan
can của lầu các bỗng nhiên tách ra, có người rơi xuống dưới, các phòng xôn xao,
tiếng người hét to bỏ chạy ra cửa, vô cùng nhốn nháo…
Tôi thấy kinh hoảng. Chẳng kịp hỏi gì liền kéo Lâm
Thiếu Từ chạy ra bên ngoài, chợt thấy cô Tú Châu kia vẫn ngồi ngây ra đó, tôi
cũng kéo cô ta chạy theo luôn.
“Có thích khách, chạy mau!
Lời chưa kịp dứt tôi đã thấy toàn thân tê rần, không
thể cử động được. Trên mặt Tú Châu lộ vẻ ngoan độc lạnh lẽo, cô ta đưa tôi và
Lâm Thiếu Từ vào một góc phòng, nghiêng người đến sau rèm rút ra một thanh loan
đao…
Đúng là cảnh tượng mà tôi thường gặp trong tiểu thuyết
võ hiệp, bản thân mình cũng từng viết chuyện nữ sát thủ thanh lâu, không ngờ
bản thân mình lại trải qua như vậy, dưới tình thế cấp bách này tôi vô cùng
hoảng hốt, chuyển ánh mắt sang Lâm Thiếu Từ, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, tôi
không có võ công, nhưng anh ta là Thiếu trang chủ của Ngự trì sơn trang mà, sao
chẳng thể hiện chút võ công gì vậy? Trừ phi là giả trang…
Đúng lúc này, hai gã hắc y nhân đã bị chế phục, tấm
rèm được vén lên, người đi ra là người thiếu niên áo trắng, đúng là người đã
gặp trên đường.
Phía sau anh ta còn có một vị công tử áo xanh, khoảng
chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, hai mắt sáng ngời, cũng anh tuấn chẳng
kém gì, còn có khí độ cao quý hơn.
“Nói! Ai phái các ngươi tới?”
Thiếu niên áo trắng sắc mặt như tuyết, cầm kiếm dí sát
vào cằm tên sát thủ. Ai ngờ tên sát thủ đang bình thường bỗng như nổi điên, đột
nhiên giãy dụa lao tới hướng thanh kiếm. Vị thiếu niên kia muốn lưu lại người
sống, kiếm phong đánh lệch qua mặt tên đó. Tên sát thủ kia không hề sợ chết,
lấy tay cầm chặt thanh kiếm …
Trong nháy mắt, lầu các yên tĩnh mang nội khí hừng
hực!
Tú Châu ra tay! Thanh kiếm nàng cầm trong tay khá
mỏng, là thanh loan đao mỏng tinh tế như lá liễu, với một tốc độ tinh diệu bay
ra ngoài!
Nhưng luồng sát khí này lại không phát ra từ riêng
trên người nàng. Đồng thời cùng ra tay còn có một người khác nữa, đó là tú bà
thanh lâu. Bà ta rõ ràng có một thân hình mập mạp, nhưng lúc này lại trở nên vô
cùng linh hoạt, giống như loài cá quẫy đuôi dưới biển sâu, tư thế vô cùng tao
nhã dùng một quyền móc ra sau gáy….
Tôi nghĩ mục tiêu của hai người này chính là vị công
tử áo xanh kia, hiển nhiên là anh ta đã được bảo hộ. Nhưng tôi sai lầm rồi, mục
tiêu của họ lại là thiếu niên áo trắng đang bị tên sát thủ nắm chặt thanh kiếm
kia..
Trong khi tôi đang cảm thấy xấu hổ bởi sự phán đoán
thì Lâm Thiếu Từ đột nhiên ra tay, mạnh mẽ như hải triều, một luồng khí màu
xanh trắng đánh thẳng vào quý công tử lịch sự nho nhã kia.
Tôi không dám tin vào mắt của mình. Chẳng lẽ sát thủ
là do Lâm Thiếu Từ phái tới?
“Nơi này nguy hiểm, ngươi về khách điếm trước đi.”
Lâm Thiêu Từ ra tay trong nháy mắt, tốc độ như tia
chớp, rồi đem tôi bay ra ngoài cửa sổ mà không để tôi kịp dị nghị gì.
Làm vật rơi tự do trong thời gian ngắn ngủi, hai tay
tôi khua khoắng lung tung, lửa giận bốc lên. Tên này thật sự là hơi bị quá đáng
rồi đấy! Sao lại có thể tùy tiện mang một người còn sống nhảy xuống lầu chứ?
Nhỡ làm người bạn bé nhỏ này tan tành thì không tốt lắm đâu, cho dù không phải
là người bạn bé nhỏ, mà làm hỏng một bông hoa cũng không được…Nhưng nếu làm
tiêu đời một vị thư sinh thanh tú kia thì sẽ thế nào nhỉ?
Tôi muốn đứng lên nhưng huyệt đạo đã bị điểm, không
thể cử động được. Người tôi nằm đè lên một người cũng đang bị chấn động đến
kinh hãi, chỉ trơ mắt nhìn tôi một câu cũng không nói gì, ngay cả rên cũng
không rên một tiếng. Không biết đầu óc có bị thương hay không?
Hai chúng tôi trợn mắt nhìn nhau một lúc lâu, cuối
cùng anh ta cũng mở miệng, giọng nói nghe rất êm tai, khàn khàn giống như âm
sắc của hồ cầm lâu năm chưa được sửa chữa: “Vị công tử này, nếu ngươi không lên
tiếng, mọi người còn cho rằng chúng ta có gì đó với nhau?”
Tôi ngẩng lên nhìn thấy trên đỉnh đầu mình đông nghìn
nghịt người, những đôi mắt còn sáng hơn ánh đèn sân khấu nữa chứ, thấy tôi ngẩng
lên, họ lập tức ầm ầm bốn phía bỏ đi…
Tôi chẳng cần nghĩ ngợi gì kêu lên: “Này các vị chú bác, mọi
người đã xem hết rồi, ngay cả vé vào cửa cũng không mua, sao không có đạo đức
gì cả vậy?”
“Nếu ngươi không sao thì xin hãy đứng lên mà nói.” Thư
sinh bị đè phía dưới mắt đăm đăm…
Tôi cười khổ nói: “Vị đại ca này, huynh không biết đấy
thôi, tôi bị người ta điểm huyệt, không thể cử động được.”
Vẻ mặt anh ta như là đang nghe câu chuyện cổ tích đêm
khuya vậy, khuôn mặt đang tái nhợt chợt ửng hồng, nâng ngón tay lên chỉ chỉ vào
phía dưới của mình: “Này, ta có cảm giác, tay của ngươi như đang chạm vào…?”
Tay của tôi? Hả! Tôi đúng là bị mất trí mà, nhưng
bên đường đúng là có người đàn ông….Tôi đã nói, tôi rơi từ trên xuống đất giống
như túm được cái gì đó…Còn vì sao tôi lại cử động được? Chẳng lẽ Lâm Thiếu Từ
đã giải huyệt đạo của tôi rồi?
Tôi gần như nhảy dựng lên, một lời giải thích cũng
không có, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không nhớ mình phải nói gì cả. Chỉ nhớ vẻ
mặt anh ta vô cùng kỳ lạ, như là đang cố nhịn cười.
Tôi lúc này mới nhớ ra bên trong còn đang sống mái với
nhau, còn người này thì hình thức rất thư sinh, đi vào khẳng định là chết ngay
tại chỗ, tôi vội vàng bước tới kéo anh ta đi, xuất từ mồm ra những lời của hảo
hán giang hồ: “Vị đại ca này, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói
chuyện.”
Lập tức chẳng thanh minh gì cả mà kéo anh ta bỏ chạy.
Nhưng mới chỉ chạy đến một cái ngõ tắt nhỏ, tôi mệt thở hồng hộc, nhìn lại, sắc
mặt anh ta bình thường như không có gì xảy ra, không phục cũng không được, “Xem ra không thể so sánh
được, thể lực đàn ông thường khỏe hơn so với phụ nữ!”
“Ngươi nói cái gì?” Anh ta có vẻ nghe không rõ, vẻ mặt
thắc mắc nhìn tôi.
“Không có gì? Hiện giờ huynh an toàn rồi. Trên lầu
đang có người đánh nhau, đêm nay huynh đi chỗ khác tìm vui đi.”
Anh ta bừng hiểu, nói: “Chẳng trách công tử lại rơi từ
cửa sổ xuống, chẳng lẽ cùng người khác tranh giành mỹ nhân nhưng không địch
lại?”
Tôi mắt trợn ngược, anh chàng này đầu óc cũng quá
tưởng tượng phong phú đi, “Tôi đi trước, chào!”
“Công tử dừng bước! Xin hỏi công tử họ gì?”
“Để làm gì?”
“Dáng dấp công tử phi phàm, ta muốn mời công tử uống
một chén rượu, chẳng biết có được hân hạnh đó không?”
Tôi mở to hai mắt: “Chẳng lẽ thích sắc đẹp của tôi?”
Anh ta giật mình: “Công tử nói gì vậy?”