Đại minh giang hồ trạch nữ ký - Chương 04

Chương 4

“Ngươi đi đâu về?” Tôi lén lún chui vào phòng, đang
cho là may mắn vì không bị phát hiện ra, thì nghe được một giọng nói không lấy
gì làm ôn hòa cho lắm.

“Tôi đi ra ngoài đại tiện.” Nói dối mà không đỏ mặt,
tôi rất tự hào vì đó là sở trường của tôi.

“Soạt” một tiếng, ngọn đèn dầu trong phòng được châm
lên, sắc mặt Phong Đình Tạ hiện ra có thể hình dung giống như một câu thơ, là
mây đen kéo đến cuồn cuộn.

“Ta ở trong này đợi ngươi đúng ba canh giờ, ngươi đi
đại tiện có cần lâu như vậy không?”

“Để tôi ngủ yên một giấc đã có được không? Chúng ta
đều là người lớn cả rồi, đêm lại dài như vậy. Cô nam quả nữ ở cùng nhau không
hay lắm đâu.”

Tôi vừa nói vừa cởi áo ngoài, chuẩn bị lên giường ngủ,
mắt hé ra nhìn sắc mặt anh ta chuyển sang xám ngoét, trong lòng thầm bực bội.
Tôi lầm bầm. Tiểu tử thối, bản cô nương làm gì cũng quang minh chính đại, không
cần phải xem sắc mặt của huynh.

Phong Đình Tạ đứng lên, lạnh lùng nói: “Mặc quần áo
vào! Chủ nhân nhà ta muốn gặp ngươi.”

“Tôi mệt, có việc gì thì để ngày mai đi.”

Tôi nói xong ngã nhào lên giường, đầu còn chưa đặt vào
gối đã bị anh ta kéo lên. Sắc mặt anh ta chưa lúc nào nghiêm túc như vậy: “Chủ
nhân nhà ta muốn gặp ngươi. Ngay bây giờ.”

Tôi oán hận nói: “Là hắn muốn gặp tôi, tự mình mà đến
không được à?”

Phong Đình Tạ chán nản: “Ngươi biết hắn là ai không?”

Ai mà quan tâm hắn là ai, tôi chỉ nên vì ngày mai chạy
trốn mà nghỉ dưỡng sức thôi, không muốn quan tâm đến chi tiết vụn vặt khác:
“Tôi chỉ biết, giấc ngủ rất quan trọng đối với dung nhan của phụ nữ..”

Còn chưa nói xong đã thấy ngực tê rần, toàn thân không
cử động được. Sắc mặt Phong Đình Tạ thể hiện không nín nhịn được nữa: “Đắc tội
rồi, Dung cô nương.”

Phong Đình Tạ vác tôi trên vai, không thèm mở cửa đi
xuống lầu mà nhảy ở trên nóc nhà, vô cùng linh hoạt, tôi thấy đầu choáng váng,
hoa cả mắt, chẳng biết được phương hướng, chỉ một lát sau, Phong Đình Tạ đã đến
trước sân một tòa nhà tĩnh mịch, đưa tay giải huyệt đạo cho tôi, giọng nói vô
cùng trang nghiêm: “Dung cô nương, ta nhắc nhở cô nương, lát nữa gặp gia chủ,
xin hãy để ý đến lời nói.”

Tôi quan sát đình viện trang nghiêm và lộng lẫy này,
cười nhạt. Bản lĩnh không bằng người, đương nhiên không nói gì rồi.

Tuy là mùa xuân nhưng ban đêm vẫn rất lạnh. Chúng tôi
đứng trong bóng tối rất lâu cũng không thấy có người đến. Trong viện đèn đuốc
sáng trưng, nhưng yên tĩnh không hề nghe thấy âm thanh gì.

Cuối cùng, một người đàn ông da phì nộn đi ra, chỉ nói
một câu: “Đi theo ta.”

Phong Đình Tạ gật đầu, không nói gì.

Chúng tôi vừa đi tới hậu viện, chợt nghe một âm thanh
trong trẻo cất lên: “Cuối cùng các ngươi cũng tới, đúng lúc ta đang ngủ.”

Một thanh y nam tử đứng yên ở hành lang, ánh mắt ôn
hòa nhìn chúng tôi, chính là quý công tử hôm đó gặp ở thanh lâu Vô Tích.

“Vị này nhất định là Dung cô nương phải không?”

Anh ta có đôi mắt trong trẻo như nước, trong ánh mắt
chứa đứng một thứ hạnh phúc được tạo nên bởi cuộc sống như không hề nhiễm chút
bụi trần, đó là sự từ bi và sự khoan dung. Không thể ngờ trên đời lại có một
người đàn ông như thế, khiến người khác không thể xem thường. Những ấm ức trong
người tôi đột nhiên được giải trừ hầu như không còn, thậm chí còn sản sinh ra
một ảo giác, chỉ cần có thể được anh ta liếc mắt để ý thôi, bất luận chờ đợi
bao lâu cũng đáng giá.

Phong Đình Tạ kéo nhẹ áo của tôi, hạ giọng nói: “Chủ
nhân nhà ta nói chuyện với ngươi đấy.”

Tôi hồi phục lại tinh thần: “Đúng, tôi là Dung Sơ
Cuồng.”

“Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào trong rồi nói.” Hắn
mỉm cười xoay người, màu xanh của quần áo lẫn vào bóng tối, lấp lánh như làn
nước.

Tôi nuốt nước bọt ực một cái, đi theo vào. Trong phòng
tuy rằng ấm áp nhưng thua xa ổ chăn, để khỏi mất nhiều thời gian, tôi quyết
định đi thẳng vào chủ đề.

“Xin hỏi, hai vị muốn tìm tôi có việc gì?” Vừa nói vừa
đi tìm ghế ngồi xuống, đi dạo cả đêm, cộng thêm đứng chờ khá lâu, hai chân tôi
mỏi nhừ.

Phong Đình Tạ đứng một bên thấy tôi tùy tiện như vậy,
mặt biến sắc, không ngừng nháy mắt với tôi, nhưng tôi làm như không nhận ra.

Thanh y công tử thì lại tỏ ra như không, cười nói:
“Phong Đình Tạ, ngươi cũng ngồi đi.”

“Vâng!” Phong Đình Tạ khom lưng tạ lễ, ngồi xuống đối
diện với tôi.

“Dung cô nương, mục đích chuyến đi lần này của ngươi,
Lâm thiếu chủ đã nói qua.” Hắn mỉm cười: “Ta rất kính phục lòng can đảm và dũng
khí phi thường của cô nương.”

Tôi cười gượng nói: “Các người đêm hôm đưa tôi đến
đây, không phải chỉ để ca ngợi tôi đấy chứ?”

Mặt Phong Đình Tạ xám như tro tàn. Thanh y công tử lại
bật cười: “Dung cô nương thật không hổ là nữ nhân giang hồ, ta sẽ nói ngắn gọn.
Ta mong muốn, sau này của Dung cô nương có hành động gì sẽ trực tiếp báo cáo
với Phong Đình Tạ, hắn sẽ toàn lực phối hợp với ngươi.”

“Là ý gì?”

“Về bản danh sách, nếu cô nương đắc thủ, có thể trực
tiếp giao cho Phong Đình Tạ.”

“Rốt cuộc các người là ai?” Tôi ngồi không yên.

“Nói cho cô nương biết cũng không sao. Chúng ta là
người của triều đình.”

“Có gì để làm chứng?”

“Không có. Cho dù có, ta cũng sẽ không đưa ra.” Hắn
vẫn mỉm cười, “Dung cô nương, cô nương cần phải hiểu. Việc này nếu thất bại,
đến lúc giang hồ phân tranh, sẽ không có quan hệ gì với triều đình, còn nếu
thành công, ngươi cũng không có công lao gì.”

Tôi cười nhạt: “Tôi dựa vào gì mà giao danh sách cho
các người?”

“Dân thường vô tội, người giỏi có tội. Dung cô nương
hiểu rõ đạo lý này mà, chỉ cần mang bản danh sách trên người, đều sẽ gánh lấy
những phiền phức lớn.”

“Có cái phiền toái lớn này, ít nhất cũng có thể giữ
lại được các cửa hàng của Ngự trì sơn trang ở vùng Triết Giang.”

“Về điểm này, Lâm Thiếu chủ không thể sánh với sự
thông minh của Dung cô nương được.” Hắn đứng thẳng lên, mỉm cười nói: “Dung cô
nương, hãy nghĩ kỹ, Hán Vương làm chuyện đó, triều đình lẽ nào không thể làm
gì? Từ xưa đến nay, dân không thể đấu với quan!” Giọng nói hời hợt, ẩn chứa sứ
uy hiếp.

Anh ta nói không sai!

Tôi lại một lần nữa quan sát anh ta. Mắt to, mũi
thẳng, một đôi mắt ôn hòa, lúc này lại sáng rực sắc bén. Anh ta rốt cuộc là ai?
Cẩm y vệ? Sai, nghe đâu đám người cẩm y vệ kia là do hoàng đế trực tiếp thống
lĩnh. Còn anh ta không chỉ được một đám hoàng y hộ vệ mà còn có Phong Đình Tạ
bảo vệ nữa.

Một ý nghĩ nảy lên trong đầu, tôi nghĩ đến một người. “Lẽ nào…”

Tôi lui về sau hai bước, mắt mở to, lại một lần nữa
nhìn anh ta từ đầu đến chân, đầu óc lục tìm trí nhớ. Không sai, tuổi tác, địa
điểm, khí chất, đều rất phù hợp…Nếu tôi không sai, người này chính là hoàng tử
đương triều, sau này sẽ là Tuyên Tông hoàng đế – Chu Chiêm Cơ.

Oa! Ý niệm trọng đầu làm tôi thất kinh, cả người kích
động đến run run. Phong Đình Tạ như nhớ ra gì đó, lấy ra một viên thuốc đưa tới
trước mặt tôi, “Buổi tối hôm nay ngươi chưa uống thuốc.”

Tôi nhận lấy viên thuốc uống vào, nhắm mắt hít một hơi
thật sâu, sau đó ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng trấn tĩnh.

“Được. Tôi đồng ý với các người, nếu như tôi lấy được
bản danh sách, lập tức giao cho Phong Đình Tạ.” Rồi lầm bầm: nghe rõ đấy nhé,
là tôi nói nếu như.

Hắn cười hài lòng: “Tốt! Phong Đình Tạ sẽ bảo vệ ngươi
an toàn, nếu ngươi có vấn đề gì, cứ nói ra.”

Tôi vuốt vuốt tóc, ho một tiếng: “Thật sự có một vấn
đề.”

Hắn hơi nhíu mày, “Nói đi.”

“Xin hỏi quý danh của công tử?”

Lời vừa thốt ra, cả hắn và Phong Đình Tạ đều sửng sốt.

“Ha ha, Dung cô nương nếu như làm tốt chuyện này,
tự nhiên sẽ biết.”

Nói đến đây thì tôi đã đoán được tám chín phần rồi.
Đột nhiên trong lúc này, tôi làm một quyết định động trời.

“Tôi từ bé đã gặp một vị cao nhân, học được cách xem
thiên văn tướng số.”

Hắn liếc mắt, “Hử?”

Tôi cười: “Liên quan đến Hán Vương mưu phản, công tử
có thể yên tâm. Tôi có thể minh bạch nói cho công tử biết, ông ta sẽ không
thành công. Ngược lại, công tử tướng mạo phi phàm, sẽ lên làm đế vương.”

Sắc mặt anh ta thay đổi, Phong Đình Tạ đột nhiên nhảy
lên lao vút ra ngoài.

Bên trong yên tĩnh, ánh sáng của ngọn nến chập chờn
trong bóng tối, thời gian bỗng nhiên trở nên dài dằng dặc một cách dị thường.

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi thật lâu.

Một lúc sau, Phong Đình Tạ quay về, nhẹ nhàng lắc đầu,
“Kiểm tra hết rồi, không có ai.”

Sắc mặt anh ta trở lại bình thường, trong mắt ánh lên
tia phức tạp, ngữ khí trở nên lạnh lẽo: “Dung cô nương thật đúng là học rộng
biết nhiều. Nhưng sau này không cần thiết nói những lời lung tung như vậy nữa.
Bằng không chỉ với câu nói vừa rồi của ngươi, ta có thể lập tức đem ngươi đi
trị tội.”

“Huynh sẽ không.” Tôi lắc đầu, “Bởi vì huynh là một
người lương thiện.”

Phong Đình Tạ không dám thở mạnh, không khí lại trở
nên yên ắng.

Cuối cùng, hắn mở miệng nói: “Đêm đã khuya, Dung cô
nương trong người không khỏe, về sớm nghỉ ngơi đi.” Hắn nói xong quay sang nói
với Phong Đình Tạ: “Chiếu cố Dung cô nương thật tốt.”

Phong Đình Tạ đáp ứng một tiếng, bước tới chỗ tôi.
Trong nháy mắt, ánh sáng của nến chợt lóe lên, Phong Đình Tạ rút kiếm khỏi vỏ…

Một luồng hàn quang lướt qua má tôi. Theo bản năng tôi
nhắm hai mắt lại, nghe thấy một âm thanh ngắn ngủi.

Tôi lại mở mắt ra, ánh nến đã tắt, bóng tối bao trùm,
đầy sát khí. Vô số ánh kiếm quang, hàn khí nghiêm nghi, cùng với ánh trăng ở bên
ngoài chiếu vào, làm cho mắt thấy cảnh vật di chuyển, không biệt được là ánh
kiếm hay là ánh trăng.

Trong hỗn loạn, người được coi là thiên tử tương lai
bỗng nhiên cầm lấy tay của tôi, quát: “Đi.”

Tôi không kịp hỏi, chỉ chạy theo anh ta ra ngoài, hành
lang im lặng như tờ dưới ánh trăng, một đạo kiếm quang sáng như tuyết đâm tới
trước mặt, lấp lãnh giống như dải ngân hà. Tôi hoảng hốt, hai chân nhũn ra,
theo bản năng lùi dựa sát vào tường, vì dùng sức quá mạnh, lập tức đụng ngã anh
ta.

Ánh kiếm đâm đến mi tâm của tôi đột nhiên dừng lại,
đối phương kêu “a” một tiếng, kiếm thế quay ngược trở xuống đâm thẳng dưới
người tôi.

Trong lúc đó đèn đuốc sáng bừng, trường kiếm của thích
khách gãy tan.

Tiếng một nữ tử quát: “Thật to gan.”

Thích khách không trả lời, thân hình như con thiêu
thân lao thẳng vào chỗ chết nhanh như chớp ứng phó, không hề sợ chết…

Tôi tập trung nhìn vào, chỉ thấy bóng một đen một
trắng quấn vào nhau, khí thế kín không một kẽ hở, nước không thể lọt vào.

Lúc này, vài tên hoàng y nhân ùn ùn kéo vào trong
điện.

Hắc y thích khách bỗng nhiên kêu lên một tiếng rất
nhỏ, dùng sức đánh ra một chưởng, thân mình lăng không bay đi, biến mất trong
bóng đêm. Áo trắng nữ tử cũng nhảy lên, đuổi sát theo…

Trong viện hỗn loạn, ngay sau đó có hai bóng đen chạy
tán ra, lập tức bị hoàng y nhân bao vây, Phong Đình Tạ quát to: “Giữ lại mạng
sống.”

Hai tên hắc ý nhân kia liếc nhìn nhau một cái, thân
mình đột nhiên cứng đờ, không cử động. Phong Đình Tạ nhảy ra, cúi người giật
khăn che mặt hai tên đó ra. Dưới ánh trăng, chỉ thấy mắt hai tên đó trợn lên,
bộ mặt dữ tợn, khóe môi có vệt máu đen, hiển nhiên là uống thuốc độc tự sát.

Tôi bống nhiên cảm thấy khó chịu, dạ dày nôn nao, trời
đất chuyển động, mơ hồ ngã xuống.

Ban đêm rất yên tĩnh, giác quan của con người thường
đặc biệt nhạy cảm. Tôi nằm bên trong yên tĩnh u ám, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn
ra ngoài cửa sổ, một bóng người vội vàng phóng trên song cửa, giống như đầu một
con quái thú đang ẩn nấp, mọi thứ xung quanh vừa xa lạ vừa kinh khủng.

“Dung Sơ Cuồng có thật sự đáng tin được không?”

Trong yên tĩnh, có người hỏi như thế. Tiếng nói rất
khẽ, nếu là ngày thường, có lẽ tôi sẽ không nghe thấy. Nhưng giờ phút này,
trong lòng tôi như được tẩy sạch, một sự yên lặng rất khác thường.

“Võ công của nàng hoàn toàn đã mất, hơn nữa còn mất đi
một phần trí nhớ.” Phong Đình Tạ dừng lại một chút, “Vì sao công tử lại hỏi
vậy?”

“Thích khách kia hình như biết nàng ta.” Hắn trầm ngâm
một lát, bỗng cười nói: “Có lẽ là ta đa nghi quá, vừa rồi cũng may có nàng ta
cản.”

Tôi giật mình, vậy chẳng phải nói tôi và thích khách
là đồng lõa? Thích khách làm sao mà quen tôi chứ? Tôi chỉ biết tổng cộng có mấy
người…Không đúng, tôi không biết đối phương, không có nghĩa là đối phương không
biết Dung Sơ Cuồng, dù sao cô ta cũng là trang chủ Ngự trì sơn trang.

“Tịnh Ly sao còn chưa quay về, sẽ không xảy ra chuyện
gì chứ?”

“Ba năm nay võ công của Tịnh Ly tiến bộ rất nhiều, đã
sớm không chịu ngồi yên rồi.” Ngữ khí Phong Đình Ta rất yên tâm.

Hắn chưa nói xong, tôi đã thấy bên ngoài một bóng
trắng nhảy vào trong viện, vô cùng gấp gáp, nhìn có vẻ không giống
như  những lời Phong Đình Tạ vừa nói.

Hai người bên ngoài đồng thời cùng ra đón, Phong Đình
Tạ thất thanh nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Tôi cũng không nén được, đứng lên đi ra ngoài.

Bầu trời bên ngoài đã xuất hiện một mầu xám trăng, ánh
trăng lạnh lẽo tỏa ánh sáng mờ ảo, theo ánh trăng, tôi nhìn rõ được cô gái
trong đình viện. Quần áo màu trắng, mắt sáng như tuyết, đúng là một đại mỹ
nhan. Hiển nhiên là cô ấy mất sức, hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, hàng
lông mày nhỏ dài nhíu chặt, tay trái nắm chặt tay phải, mặc dù nét mặt rất đau
đớn nhưng vẫn rất xinh đẹp.

“Tịnh Ly, cánh tay của ngươi…”

“Đối phương thủ hạ lưu tình, không đả thương đến gân
cốt.”

“Là ai đả thương ngươi?’

“Ngay cả bóng dáng hắn ta cũng không thấy.”

“Sao lại như vậy được? Hắn dùng binh khí gì?”

“Hắn không dùng binh khí gì cả, ta thậm chí còn không
thấy hắn động thủ, chỉ như là một cơn gió nhẹ thổi qua, ta liền bị…” Giọng nói
của nàng rất chấn động.

“Trong thiên hạ hiện nay, ai có thân thủ như vậy chứ?”
Công tử xanh đang im lặng, cũng không nén được phải đặt câu hỏi.

“Không ai vượt qua được.” Đồng tử Phong Đình Tạ thu
hẹp lại, dường như có chút e ngại, “Có khả năng nhất chỉ e chính là Sở…”

“Dung Sơ Cuồng? Vì sao
ngươi lại ở đây?” Tịnh Ly đột nhiên hét lên, lập tức bước tới chỗ tôi, vẻ mặt
hầm hầm cùng với ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

“Tịnh Ly, Dung cô nương là khách ở đây.”

Phong Đình Tạ giữ Tịnh Ly lại, thì thầm bên tai cô ấy
nói gì đó. Sau đó sắc mặt Tịnh Ly chuyển sang ngạc nhiên, hồ nghi, rồi cuối cùng
đổi thành biểu hiện cực kỳ phức tạp.

Nhất định Phong Đình Tạ đã nói chuyện tôi bị mất võ
công cho cô ấy biết, dựa theo cách nói của anh ta, Tịnh Ly chắc sớm hiểu ra,
hơn nữa cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở núi Ngọc thạch. Theo như thái độ của cô
ấy với tôi, chắc là không phải chuyện tốt gì.

Lúc này toàn thân tôi lạnh như băng, lại rất mệt, thật
sự không còn sức để nghiền ngẫm việc này nữa, “Các vị, nếu không có gì, tôi cáo
từ.”

Tôi nhấc chân bỏ đi, vô duyên vô cớ tự nhiên đến đây
cả đêm, còn suýt nữa thì bị ngộ sát, con mẹ nó chịu quá đủ rồi.

Công tử áo xanh đột nhiên nói: “Dung cô nương nếu
không ngại, cứ ở đây một đêm đi.”

Tôi lập tức quay lại: “Vậy giường ở đâu?”

Trong mắt hắn hiện ý cười, nói khẽ với hạ nhân bên
cạnh, tôi mơ mơ màng màng đi theo, đi cả nửa ngày, cuối cùng cũng được nằm trên
giường.

Giấc ngủ rất hỗn loạn, không biết đã trải qua bao lâu
rồi, khi tỉnh dậy, trời đã sáng, xanh trong. Tôi lờ mờ một lúc mới nhớ mình
đang ở nơi nào, theo hành lang đi qua một hoa viên, nhưng không có một bóng
người. Những người tối hôm qua đột nhiên biến mất, đình viện to như vậy lại
không có một bóng người, chỉ có tôi đứng một mình đứng hỏi ông trời…

Tôi mở cửa lớn bước ra ngoài, cuối cùng xuất hiện một
người: “Dung cô nương, Phong Đình Tạ nói, hắn sẽ phái người tới đón cô nương.”

Tôi lạnh lùng nói: “Hắn giờ bận việc, không cần tới,
tôi đang đến gặp hắn đây.’

Đối phương sửng sốt: “Vì sao thuộc hạ lại không nhận
được mệnh lệnh này?”

Tôi cười nhạt: “Giờ thì ngươi nhận được rồi đấy, nhanh
đi chuẩn bị kiệu đi, tôi phải ra ngoài.”

“Hả?”

“Làm lỡ chuyện lớn của Phong Đình Tạ, ngươi có mấy cái
đầu?” Ngữ khí của tôi nghiêm khắc.

Đối phương không hề do dự, xoay người đi, một lát, có
hai người khênh cái kiệu nhỏ đến. Hắn thấy tôi vẫn đứng ở cửa, thái độ vô cùng
thoải mái, hiển nhiên là rất tin tưởng tôi.

“Dung cô nương, cô nương muốn đi đâu?”

“Tôi đi đâu có cần phải nói với ngươi sao?” Tôi chẳng
thèm nhếch mắt lên, đi thẳng vào kiệu.

Hắn bị mất mặt, quát hai người khênh kiệu: “Đưa Dung
cô nương đến nơi cô nương muốn đến.”

Tôi ngồi kiệu đi ra, đi lòng vòng mấy con phố, liền
tìm cớ bỏ mặc bọn họ, chạy thẳng đến miếu phu tử, hy vọng Đào Hoa Thiếu đang
chờ tôi, nếu không thì không thể diễn trò được. Lúc này, tìm được một tên đàn
ông dễ khống chế thật không dễ dàng gì.

Lúc này, mặt trăng đang ló rạng phía Tây, người đi
đường thưa thớt, tôi như Hồng Phất chạy trong đêm, tâm tình không yên, chạy như
điên để tìm một người đàn ông chẳng rõ tên thật là gì, mặc dù tôi thường dựa
vào tình yêu hư cấu trong tiểu thuyết để kiếm cơm, nhưng cũng hiểu không hề có
điều kỳ diệu đó. Nhưng sự thật là tôi đang làm như vậy, có thể thấy được, cuộc
sống phấn khích ly kỳ khác xa so với tưởng tượng.

Tới quán trà, ông chủ đang muốn đóng cửa, khó xử khi
nhìn thấy tôi.

“Tôi đến tìm người.” Tôi vội tả hình dáng của Đào Hoa
Thiếu ra.

Ông ta gật đầu: “Nhớ rồi, tối qua hắn có tới đây, lúc
sắp đi thưởng cho rất nhiều tiền.”

Thưởng nhiều tiền? Anh chàng đó chẳng nói là không
mang theo nhiều bạc hay sao? Chẳng lẽ anh ta gạt tôi?

“Vậy tối nay hắn có tới không?”

Ông ta lắc đầu: “Không có.”

Tâm trạng của tôi đột nhiên xa sút. Tên lừa đảo, đều là
kẻ lừa đảo, nói cái gì mà không gặp không về, nhưng là do tôi đơn phương tình
nguyện. Trong một đêm, tôi như bị cả thế giới vứt bỏ, có chút hận đời, hoàn
toàn không muốn đi đâu hết, anh ta không thiếu nợ tôi cái gì, cũng không có
nghĩa vụ phải giúp tôi.

Đèn lồng dưới mái hiên dần tắt, tôi sa vào bóng tối,
đói khát và cái rét công kích, trước nay tôi chưa từng yếu ớt như vậy, tôi rất
muốn khóc.

Ông chủ thổi tắt ngọn đèn lồng cuối cùng, nói: “Gió
lớn, cô nương trở về đi.”

Tôi không để ý tới ông ta, cõi lòn dâng lên một ý nghĩ
cam chịu, chỉ hận không chết ngay được.

“Mấy người tuổi còn trẻ mà cố chấp quá, ngày hôm qua
người đó đã đứng cả đêm ở đây.” Ông ta lầm bầm rồi thở dài, xoay người chuẩn bị
đi vào.

Tôi vội hỏi: “Tối qua hắn đứng cả đêm ở đây?”

“Đúng vậy.” Ông ta đóng cửa lại.

Tôi ngây người ra, chẳng lẽ anh ta không gạt tôi?
Chẳng lẽ tôi đã ngủ mất hai ngày?

“Này, mở cửa, ông nói rõ ràng cho tôi được không?” Tôi
dùng sức gõ cửa.

“Ngươi mới là người nên nói rõ ràng.” Sau lưng bỗng
nhiên có người nói lạnh lùng.

Tôi quay người lại, nhìn thấy sắc mặt lạnh như sương
của Phong Đình Tạ.

“Ngươi tìm ai?”

“Không liên quan đến huynh.”

“Ngươi đáp ứng rồi, hành động của ngươi phải…”

“Tôi chỉ đồng ý một việc, đó chính là đem bản danh
sách giao cho huynh.” Tôi xoay người bỏ đi, đi hai bước chợt thấy chân nhũn ra,
toàn thân đẫm mồ hôi.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Tôi đi đại tiện.”

“Dùng cớ này chẳng cao minh chút nào.”

“Không tin thì huynh cứ đi theo.”

“Dung cô nương, sự tình có biến, chúng ta phải lập tức
khởi hành, ngươi đừng náo loạn được không?” Ngữ khí Phong Đình Tạ bỗng nhiên
mềm mại hơn, có chút chân thành nhìn tôi.

Tôi không thể cử động được, lạnh lùng nói: “Võ công
của huynh tốt như vậy, lúc điểm huyệt có hỏi qua ý kiến tôi không?”

Phong Đình Tạ chán nản cứng họng.

Tôi cười lạnh lùng không nói.

Phong Đình Tạ im lặng một chút rồi nói: “Dung cô
nương, lúc này, giữa chúng ta không nên giấu giếm nhau, rốt cuộc cô nương đang
đợi ai?”

“Nàng đang đợi ta!” Đầu ngõ nhỏ có tiếng người cất
lên. Giọng nói trầm ấm hùng hậu, có chút mệt mỏi lười biếng, giống như âm sắc
trầm thấp của cây huyền cầm, tôi chắc chắn đó là…

Tôi quay mạnh đầu lại, một bóng dáng màu lam nhạt đứng
ngay ngỏ nhỏ, dáng người gầy gò được kéo dài ra bởi ánh trăng mỏng. Ánh trăng
chiếu vào khuôn mặt sáng ngời của Đào Hoa Thiếu, khóe môi nhếch lên như đang
cười, ung dung nhìn tôi.

Tôi như đứa trẻ nhỏ oan ức tủi thân nhìn thấy mẹ mình,
cả người nhào đến ôm lấy Đào Hoa Thiếu, nghẹn ngào nói: “Tôi nghĩ huynh đã đi
rồi.”

Đào Hoa Thiếu nao nao, ôm lấy tôi, cười nói: “Không có
muội, làm sao ta dám đi?”

Một lúc lâu sau, Đào Hoa Thiếu khẽ vuốt tóc tôi: “Được
rồi, có người nhìn kìa.”

Tôi liền cảm thấy xấu hổ, ngẩng lên lấy cánh tay của
anh lau lau nước mắt, chỉ thấy Phong Đình Tạ ngạc nhiên nhìn chúng tôi chằm
chằm, như là chưa từng gặp chuyện tình cảm riêng tư này bao giờ.

“Dung cô nương, vị này là…?”

Tôi đang định trả lời, đột nhiên thấy eo xiết chặt.

“Ta là đại phu đi theo Dung cô nương, người giang hồ
gọi là Đào Hoa Thiếu.”

“Đào Hoa Thiếu?” Phong Đình Tạ nhíu mày, “Thật ngại
quá, xin thứ cho Phong mỗ thiển cận, danh hiệu này mới nghe thấy lần đầu.”

Đào Hoa Thiếu gật đầu nói: “Ngươi thật đúng là thiển
cận. Hiện giờ, danh hiệu Đào Hoa Thiếu tuy không phải là danh trấn thiên hạ,
nhưng cũng được coi là hiển hách một thời.” Nói xong, liền thở dài một tiếng,
trong giọng nói như đang cảm thán nhớ lại một hồi ức xa xăm.

Phong Đình Tạ ngẩn ra, cứng họng…

Tôi nhìn thấy Phong Đình Tạ bị Đào Hoa Thiếu hù cho
đến mơ hồ, trong lòng cười thầm, nếu không có kinh nghiệm, e là ngay cả tôi
cũng bị Đào Hoa Thiếu lừa.

Phong Đình Tạ hồ nghi nhìn tôi.

Tôi lập tức nói: “Đúng vậy. Hắn chính là đại phu do ta
mời.”

Phong Đình Tạ trầm ngâm một chút, lại chuyển sang nói
với Đào Hoa Thiếu: “Vậy xin hỏi, bệnh tình Dung cô nương như nào rồi? Lúc nào
mới có thể phục hồi được?”

Sắc mặt Đào Hoa Thiếu sầm xuống, dùng dáng vẻ cực kỳ
nghiêm túc nói: “Trong cơ thể nàng có hàn độc chưa trừ hết, lại liên tiếp bị
cảm lạnh, nhiều nhất chỉ sống thêm được hai tháng.”

Lời vừa dứt, không chỉ có Phong Đình Tạ chấn động, tôi
cũng hoảng sợ.

Phong Đình Tạ cười nhạt nói: “Các hạ nói quá sự thật,
chẳng lẽ y thuật của các hạ lại cao minh hơn Lê thần y?”

“Y thuật của Lê Tú Nhiên cũng không kém. Nhưng mấy ngày
này nàng bôn ba nhiều, lại thêm bị nhiễm phong hàn, bệnh tình chỉ e nặng hơn so
với trước rồi.” Đào Hoa Thiếu lạnh lùng nói, “Đồng tử của nàng màu xanh đen,
môi thâm, đều là dấu hiệu hàn độc đã xâm nhập.”

Phong Đình Tạ nghe vậy nhìn vào mắt tôi chằm chằm,
bỗng nhiên sắc mặt biến đổi.

Tôi nói: “Thật sao? Có phải tôi sắp chết rồi không?”

Đào Hoa Thiếu nắm tay tôi, cười nói: “Nhưng muội may
mắn gặp ta.”

Phong Đình Tạ không dám chậm trễ, vội hỏi: “Thỉnh giáo
tiên sinh có phương pháp kỳ diệu gì?”

“Ngươi yên tâm. Ta đã là đại phu của nàng rồi, đương
nhiên sẽ phụ trách việc chữa khỏi cho nàng.”

“Một khi đã như vậy, xin tiên sinh và Dung cô nương ở
đây, ta đi tìm xe ngựa xem có không.” Nói xong, Phong Đình Tạ chắp tay, xoay
người đi.

Tôi thấy Phong Đình Tạ đã đi xa, kéo Đào Hoa Thiếu đi:
“Thừa dịp hắn không ở đây, chúng ta mau chạy đi.”

Đào Hoa Thiếu đứng im, mỉm cười nói: “Sao phải bỏ
chạy?”

Tôi ngẩn ra, “Chẳng phải đã nói rồi hay sao, huynh bảo
vệ tôi chạy trốn mà.”

“Có xe ngựa ngồi, cần gì phải chạy trốn chứ? Hơn nữa
cơ thể của muội thật sự không thể bôn ba.”

Tôi hoảng sợ nói: “Tôi nghĩ huynh lừa hắn.”

Đào Hoa Thiếu lắc đầu: “Ta không lấy thân thể của muội
để đùa giỡn.”

Tôi ngây người: “Tôi thật sự chỉ sống được hai tháng?”

Đào Hoa Thiếu cởi áo dài khoác lên người tôi, cười
nói: “Đừng lo lắng, có ta ở đây, muội sẽ không sao.”

Tôi ngẩn ra một lúc, nói: “Vì sao huynh lại đối xử tốt
với tôi như vậy?”

Đào Hoa Thiếu trừng mắt nhìn tôi, cười nói: “Dáng vẻ
của muội phi phàm, ta muốn kết giao bằng hữu với muội.”

Tôi cười: “Nhưng, chúng ta vẫn không thể đi.”

“Vì sao?” Đào Hoa Thiếu dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn
tôi.

“Hôm khác sẽ kể lại cho huynh biết, dù sao tôi không
thể đi cùng hắn.”

“Chờ muội khỏe lại rồi, chạy trốn hắn cũng không
muộn.”

“Thoát khỏi hắn sợ không dễ dàng, người này võ công
không tồi, sau lưng hắn còn có chỗ dựa rất mạnh.”

“Ha ha, vậy chẳng phải muội chạy trốn càng khó.”

Tôi trừng mắt: “Huynh sợ à?”

“Ta sợ ăn không tiêu cơ thể muội, không ngại đợi cho
muội khỏi hẳn, sẽ có kế hoạch hay.” Đào Hoa Thiếu mỉm cười nhìn tôi, lại bổ
sung một câu: “Hơn nữa muội muốn trốn cũng không thoát được đâu.”

Tôi bất đắc dĩ thở dài, trong lòng biết Đào Hoa Thiếu
nói đúng. Nếu tôi bỏ trốn, Lâm Thiếu Từ có lẽ sẽ không sao, nhưng giờ dính dáng
đến triều đình, căn bản tôi không có đường lui. Huống chi, còn có một tên là Sở
Thiên Dao nữa.

“Được rồi, tạm thời nghe lời huynh.”

Đào Hoa Thiếu hài lòng nhìn tôi, mỉm cười không nói
gì.

Tôi bỗng nhiên không quen với ánh nhìn như vậy, liền
cúi đầu xuống, nghe tiếng tim mình đập mạnh, từng hồi từng hồi. Chiếc áo khoác
dài của anh tràn đầy mùi hương nam tính, làm cho lòng tôi thấy yên ả. Quần áo
của anh có màu xám trắng, màu sắc rất ôn nhã, giống như màu của trời đêm.

Chúng tôi không ai nói chuyện, yên tĩnh một lúc…

Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu lên hỏi
anh: “Ngày hôm qua huynh đợi tôi cả đêm?”

Đào Hoa Thiếu ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt hơi đỏ, biểu
hiện có vẻ xấu hổ.

Đào Hoa Thiếu vội ho một tiếng: “Đúng vậy.”

Tôi trêu: “Chờ tôi cũng không phải là chuyện mất mặt
gì, vì sao lại xấu hổ?”

Đào Hoa Thiếu bỗng nhìn thẳng vào tôi, thở dài: “Ta
chỉ thật không ngờ, ở tuổi của ta, lại còn có thể si ngốc chờ một nữ nhân cả
đêm.”

Tôi cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đàn ông chờ
phụ nữ là chuyện chính đáng. Có câu nói: Đàn ông khi sống đều chờ đợi phụ nữ,
một nửa thời gian là chờ phụ nữ mặc quần áo…”

Tôi dừng lại…

Đào Hoa Thiếu hỏi: “Một nửa thời gian kia thì sao?”

Ngất! Tôi chỉ chờ những câu này, lập tức nói: “Một nửa
thời gian khác là chờ phụ nữ cởi quần áo.”

Đào Hoa Thiếu cười: “Nói hươu nói vượn.”

Tôi cũng cười: “Những lời này đích thực là từ một tiểu
thuyết gia rất nổi tiếng, tên là Cổ Long.”

Đào Hoa Thiếu cũng không hỏi Cổ Long là ai, chỉ thản
nhiên nói: “Thật sao, nhưng lời hắn nói cũng không đúng lắm. Muội xem, vừa rồi
là ta mặc quần áo giúp muội đúng không?” Nói xong, hai mắt sáng quắc nhìn tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, chuyển đề tài: “Đúng rồi, huynh vừa
mới nói, tuổi của huynh như vậy, là bao nhiêu?”

Đào Hoa Thiếu bỗng than một câu: ‘Ta già rồi.”

Tôi cười hì hì nói: “Già là bao nhiêu?”

Đào Hoa Thiếu cười: “Muội xem đi.”

Tôi nâng cánh tay của anh lên, cẩn thận nhìn một lúc,
trán bóng loáng, mắt phượng dài nhỏ, con ngươi đen thâm thúy, giống như có thể
bao dung thiên địa vạn vật, khóe môi trễ như cười, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm
khó lường.

“Tôi thấy huynh, hừ, giống yêu quái.”

Đào Hoa Thiếu sửng sốt: “Ta giống yêu quái?”

“Đúng vậy, huynh lúc thì giống một thiếu niên lang
thang đùa giỡn, lúc thì lại giống người có võ công đầy sát khí bức người, giờ
lại thay đổi thành lang trung giang hồ, huynh không phải là yêu quái thì là
gì?”

Tôi thấy sắc mặt Đào Hoa Thiếu biến đổi bất định, tôi
nhịn không được dựa vào anh bật cười ha hả.

Đào Hoa Thiếu chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3