Đại minh giang hồ trạch nữ ký - Chương 12 Phần 1

Chương 12

Lúc tôi trở về thì Đào Hoa Thiếu đang ngủ.

Người này gần đây rất hay ngủ. Tôi không dám làm anh
thức giấc nên lặng lẽ ra ngoài đến hậu viện ở rùng trúc, chỉ thấy ánh trăng
treo trên ngọn cây, bóng cây đổ xuống, cảnh đêm yên tĩnh.

Tôi nhặt một viên đá nhỏ ném vào trong rừng, chỉ nghe
tiếng chim giật mình bay rào rào lên, tôi phi thân nhảy lên bắt trong lòng bàn
tay rồi nương theo ánh trăng để nhìn, đó là một con chim nhỏ đáng yêu, nhưng thật
đáng tiếc…

Tôi đến thẳng thư phòng thắp nến lên, mở tờ giấy ra
rồi lấy bản danh sách mà Lam Giả Hối đã cung cấp, tìm những cái tên không vừa
mắt rồi bắt đầu bận rộn.

Hắc hắc, bạn Chu Chiêm Cơ à, chẳng phải bạn rất muốn
có danh sách sao, giờ tôi sẽ viết cho bạn một bản danh sách! Nói chung là chưa
ai từng thấy qua bản danh sách nên chẳng ai biết hình thức dáng vẻ của nó như
nào. Ước chừng một canh giờ tôi đã chế tạo ra một bản danh sách đẫm máu, cầm
đèn soi vào  để nhìn, ừ, rất giống, không uổng công tôi đau mỏi thắt lưng
và cánh tay, may mà trước đây tôi cũng thường luyện thư pháp, bằng không với
loại chữ này thì thật là muốn lấy mạng tôi mà!

Tôi vừa cất bản danh sách đi thì nghe tiếng Đào Hoa
Thiếu gọi tôi, tôi vội vã mở cửa đi ra ngoài. Anh đang đứng ở cửa cười dịu dàng
nói: “Thì ra muội lại chăm chỉ như vậy.”

Tôi hất tay áo làm tắt nến, cười gượng nói: “Hắc hắc,
muội đọc sách.”

“Thật sao?” Đào Hoa Thiếu hỏi lại rồi cầm tay tôi:
“Còn tưởng rằng tối nay muội không về nữa chứ.”

Tôi cười xấu xa: “Muội làm sao dám để huynh một mình
trong phòng được, cô đơn khó kìm nén.”

Đào Hoa Thiếu cười, bỗng nhiên lại ho rũ rượi.

Tôi đùa anh: “Không cần kích động như vậy đâu.”

Đào Hoa Thiếu ngừng ho đưa mắt nhìn tôi, trên khuôn
mặt tái nhợt ửng đỏ, trong đôi đồng tử trong suốt lại có màu tím sậm, theo ánh
trăng chiếu vào càng vô cùng đẹp đẽ.

Tôi ngây ngốc nhìn anh: “Ánh mắt của huynh…”

Đào Hoa Thiếu khẽ biến sắc, trừng mắt nhìn tôi: “Mắt
ta làm sao?”

Tôi dùng hai tay nâng mặt anh lên nhìn chăm chú, không
hề có màu tím sậm nữa, vẫn là đôi đồng tử trong trẻo đen trắng rõ ràng.

“Kỳ lại…có thể là muội hoa mắt.” Tôi cười nói, “Nhưng buổi tối hôm nay
huynh thật đẹp trai, mặt tươi như hoa đào, mắt sáng như ngọc.”

“Ông trời ơi!” Đào Hoa Thiếu nhắm mắt lại rên rỉ, biểu
hiện bất đắc dĩ, “Mau trở về phòng đi, đêm lạnh rồi.”

Tôi khoác tay anh cười cười trở về phòng nghỉ ngơi. Cả
đêm không nói gì.

Ngày hôm sau tôi vốn định tìm cơ hội để gọi Lam Giả
Hối tới lấy bản danh sách, kết quả Đào Hoa Thiếu muốn tôi cùng anh đi dạo. Lại
nói đến việc từ khi tôi xuyên qua đến Minh triều thật đúng là tôi chẳng mấy khi
được đi dạo thoải mái.

Đào Hoa Thiếu đưa tôi đi mua rất nhiều thứ linh tinh,
chính tay chọn mua cho tôi son phấn, đồ trang sức. Người này thường ngày tay
không dính vết bẩn vậy mà ngày hôm nay lại lạ thường như thế. Trong bụng tôi
đầy nghi vấn hỏi anh, nhưng anh chỉ cười không trả lời.

Đến buổi trưa ăn cơm, tôi lại hỏi: “Rốt cuộc huynh
đang làm trò gì?”

Đào Hoa Thiếu nhàn nhã uống trà.

Tôi vỗ bàn, giả vờ giận giữ nói: “Nếu huynh không nói
muội sẽ không đi dạo cùng huynh nữa.”

Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi, trẻ con nói: “Mua nhiều thứ
như vậy, có muốn ta cầm hộ không?”

“Huynh mua thì đương nhiên huynh phải cầm rồi.”

“Nhưng tất cả đều là mua cho muội mà.”

“Vẫn còn thiếu, muội còn muốn mua nữa.”

“Vậy ăn cơm trước đi.” Đào Hoa Thiếu cầm lấy đũa, “cơm
nước xong tiếp tục đi mua.”

“Muội…”

“Muội thật sự rất phiền đó!” Đào Hoa Thiếu ấn nhẹ vào
đầu tôi, quát khẽ, “Mau ăn cơm đi!”

Mặt tôi liền bị dính hạt cơm, tôi tức giận vùi mặt vào
ăn cật lực. Một lát sau đã xử lý xong thức ăn trên bàn, lại tiện tay đoạt lấy
chén rượu của anh uống một hơi cạn sạch, sau đó mở mắt trừng trừng với anh:

“Muội ăn no rồi, đi thôi!”

“Nhưng, ta còn chưa no mà.”

“Mồm miệng là của huynh, ai bảo huynh không chịu ăn.”

“Muội thật là đanh đá.” Đào Hoa Thiếu nói thầm.

“Huynh nói cái gì?” Tôi hai tay chống nạnh.

“Ta nói mặt của muội dính cơm.”

Tôi vội vã lau mặt, “Đừng tưởng là muội không nghe
thấy gì, buổi tối sẽ tính sổ với huynh.”

Đào Hoa Thiếu cười bước xuống lầu, tôi vội cầm đồ đạc
đi theo sau, đi loanh quanh một lúc đến một cửa hàng bán vải rất lớn. Đào Hoa
Thiếu chọn một tấm vải màu đỏ tươi rồi phân phó ông chủ cắt làm hai bộ quần áo.

Tôi ngạc nhiên nói: “Làm gì vậy?”

Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: “Dùng để bái đường!”

“Ai muốn thành thân?” Tôi kêu lên, bỗng nhiên mắt lóe
sáng, “Lẽ nào…Huynh muốn kết hôn với Phi Phi?”

Đào Hoa Thiếu cười giữ tôi ra ngoài: “Sao muội lại nói
vậy. Là chúng ta bái đường.”

Tôi nhíu mày: “Không phải chúng ta đã là vợ chồng rồi
hay sao!”

Đào Hoa Thiếu giả vờ giận giữ, “Muội còn dám nói…dám trong
đêm tân hôn yêu đương vụng trộm.”

Tôi lập tức cười làm lành: “Cuối cùng thì muội cũng
nằm trong tay huynh mà! Huynh lợi hại như vậy…”

“Bớt nịnh nọt đi!” Đào Hoa Thiếu hừ mũi, “Ta hỏi muội,
hiện giờ người muội yêu là Đào Hoa Thiếu hay là Sở Thiên Dao?”

“Cái này có gì khác nhau đâu chứ?”

“Đương nhiên là có.”

“Hai người đều là huynh mà!”

“Trả lời đi!” Đào Hoa Thiếu cao giọng.

“À, thì trước đây muội thích Đào Hoa Thiếu nhiều hơn
một chút, còn hiện giờ…” Tôi cố ý trầm ngâm.

“Nói mau!”

“Căn bản là một người mà.”

Đào Hoa Thiếu dừng bước trợn mắt với tôi. Tôi bất đắc
dĩ vô cùng uất ức nói: “Bất kể huynh là Đào Hoa Thiếu hay Sở Thiên Dao thì muội
đều yêu, được rồi chứ.”

“Như vậy còn được!” Đào Hoa Thiếu hừ một tiếng, trên
mặt mỉm cười.

Bạo quân! Tôi nghĩ nghĩ, không đúng! Người kia còn
chưa từng biểu lộ tình cảm với tôi, không được, tôi phải hỏi cho rõ ràng mới
được.

Tôi bước nhanh đuổi theo hỏi: “Vậy còn huynh?”

“Cái gì?”

Tôi trơ mặt ra, cười hì hì hỏi: “Huynh thích muội từ
lúc nào?”

Đào Hoa Thiếu hỏi lại: “Ta từng nói là thích muội chưa
hả?”

“A?” Tôi kêu lên, “Huynh thật quá đáng…”

Đào Hoa Thiếu cười, “Chưa gì đã tức giận rồi hả?”

Tôi giữ chặt tay anh, hét lên: “Nói mau!”

“À, cái này…” anh bắt chước kiểu nói của tôi, “Hình
như là bắt đầu từ lúc muội vâng lệnh lấy ta, ngay thời khắc đó ta đã nghĩ…”

“Nghĩ gì?”

Đào Hoa Thiếu nghiêm trang nói: “Ta đang nghĩ, thì ra
Sở Thiên Dao lại có mị lực lớn như vậy, lại có thể khiến cho một nữ tử yêu
thương nhung nhớ mình đến quên mình …”

“Ông trời ơi!” Tôi kêu lên thảm thiết, tên này tự đại
cuồng quá mức!

Đào Hoa Thiếu mỉm cười, “Là ta thèm muốn sắc đẹp của
muội, không phải sao?”

Tôi lườm anh: “Cho nên ngay từ đầu huynh đã lên kế
hoạch với muội?”

Đào Hoa Thiếu vui vẻ.

Tôi thở dài, “Trời biết là muội vẫn cho là huynh là
một bại gia tử, không ngờ huynh lại lừa gạt giỏi như vậy…”

“À…” Đào Hoa Thiếu cũng giả vờ chợt hiểu, “Cho nên
ngay từ đầu muội cũng đã có kế hoạch với ta!”

Tôi bật cười, “Cái này làm gì liên quan đến, giờ muội
đã gả cho huynh, huynh cưới muội, cái này gọi là chuyện tốt nhân đôi .”

“Chuyện tốt nhân đôi?” Đào Hoa Thiếu bật cười, “Muội
không nên dùng những từ ngữ kỳ lạ như vậy.”

“Hắc hắc…Thiên cơ bất khả lộ.”

Vào ngày 12 tháng 4 năm Hồng Hi, tại một căn nhà ở Đại
minh hồ..

Toàn bộ sân giăng đèn kết hoa, đám hạ nhân đều mặc
quần áo mới, ngay cả Phượng Minh cũng mặc trang phục màu sắc tươi sáng hơn, bầu
không khí rất vui vẻ náo nhiệt. Ngoại trừ tân lang và tân nương vẫn là người
cũ, còn những cái khác đều hoàn toàn mới.

Tôi cùng với Đào Hoa Thiếu trong bộ hỉ phục ngồi trong
phòng mình. Anh đang si ngốc nhìn tôi, tôi si ngốc nhìn anh, bao cảm xúc không
nói thành lời.

Ánh nến chiếu vào, anh mặc trang phục đỏ tươi, mái tóc
trắng, con ngươi đen sâu, ba loại màu sắc này thuần túy đến vô cùng, có một cảm
giác gần như là thánh thiện. Ngược lại tôi vô cùng hoảng sợ với cảm giác khó
hiểu này, ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu lập tức bị tôi loại bỏ – vào giờ khắc
này không nên nghĩ đến những điều không hay. Vì vậy, tôi mỉm cười nói: “Màu đỏ
rất hợp với huynh, quả nhiên là xứng với tên Đào Hoa Thiếu.”

Đào Hoa Thiếu vẫn còn ngây ngốc nhìn tôi, chậm rãi gọi
tên tôi vô cùng yêu thương. Tôi cầm tay anh, dịu dàng nói: “Muội đây.”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười, hơi than thở: “Kỳ lạ thật,
trên thế gian lại có một người như muội vậy, sao ta lại không gặp sớm hơn một
chút nhỉ.”

Tôi cười: “Giờ cũng không muộn mà!”

Đào Hoa Thiếu không nói, chỉ yên lặng nhìn tôi. Cuối
cùng tôi bị anh nhìn đến ngượng ngùng, cúi đầu xuống. Anh bỗng nhiên nói: “Sơ
Cuồng, thật sự ta vẫn sợ.”

“Sợ?” Tôi giật mình ngẩng lên.

Đào Hoa Thiếu khẽ gật đầu, thở dài: “Ta sợ muội đột
nhiên khôi phục trí nhớ, sau đó phát hiện ra ta không phải là người muội yêu
nhất.”

Tôi ngây người. Tôi chưa bao giờ biết Đào Hoa Thiếu
lại có lúc không tự tin như này. Thì ra là anh yêu tôi nhiều như thế, cho nên
mới không dám thừa nhận.

Tôi cúi xuống hôn vào tay anh: “Ngốc ạ, muội chỉ yêu
mình huynh thôi.”

Đào Hoa Thiếu nắm lại tay của tôi, nét mặt nhợt nhạt
chợt ửng đỏ, khuôn mặt cười như tự giễu.

Tôi hỏi: “Cười ngốc gì vậy?”

Anh than: “Ta đột nhiên nhớ tới lời muội nói vào một
đêm nào đó ở Đại Minh hồ, hôm nay xem ra lại giống như một lời tiên đoán
trước.”

Tôi sửng sốt.

Đào Hoa Thiếu dịu dàng nhìn tôi: “Nửa cuộc đời này ta
cậy tài khinh người, hành vi phóng đãng, vốn tưởng rằng tất cả tình ái hồng
trần đều đã khám phá hết. Thật không ngờ lần này tái xuất giang hồ thì lại gặp
muội ngay lần đầu tiên như là số phận đã định sẵn.”

Anh cười cười, “Sơ Cuồng, muội có thể giải thích điều
này được không?”

Nước mắt tôi dâng tràn quanh mi sắp tràn xuống, tôi cố
sức gật đầu một cái, nước mắt liền trào ra. Đào Hoa Thiếu lấy tay lau nước mắt
cho tôi. Tôi cười cười, “Huynh yên tâm! Trí nhớ của muội vĩnh viễn không thể
khôi phục lại được. Bởi vì…”

Tôi gật đầu nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì
muội không phải là Dung Sơ Cuồng!”

Đào Hoa Thiếu hơi nheo mắt, thái độ vô cùng kích
thích.

Tôi cẩn trọng nói: “Muội nói ra, huynh không được sợ
đến xốc đâu đấy!”

Đào Hoa Thiếu mở mắt ra, thần sắc lại một lần nữa phấn
chấn, sự tỏa sáng này không ai bì nổi, “Sống đến ngày hôm nay ta chưa từng sợ
chuyện gì cả!”

Vì vậy, tôi đã đem toàn bộ câu chuyện của mình từ đầu
đến cuối kể cho anh biết. Nét mặt của anh bình thản, ánh mắt thâm thúy mà mông
lung có vẻ không tin lắm. Bầu không khí trong phòng lặng yên.

Một lúc lâu sau anh thở phào một hơi, cười nói: “Quả
nhiên là rất dọa người khác! Nhưng cuối cùng đã giải tỏa tâm sự của ta.”

“Hả?” Tôi khó hiểu.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười: “Phương Di không yêu Lâm Thiếu
Từ, có đúng không?”

Tôi than thở: “Trời ơi! Thì ra huynh quan tâm vấn đề
này ư?”

Anh hỏi lại: “Vậy ta nên quan tâm cái gì?”

“Chẳng lẽ huynh không muốn biết lịch sử từ muội ư?”

“Lúc này, điều quan tâm nhất của ta là muội.”

“A?” Tôi vui mừng lộ rõ trên mặt, bật thốt lên, “Vậy huynh không trợ giúp
Hán Vương nữa phải không?”

Đào Hoa Thiếu cụp mắt lại, bộ dạng khổ não: “Tạm thời,
ta chỉ quan tâm đến muội thôi! Ta muốn nhìn muội kỹ một chút, xem nữ tử tương
lai rốt cuộc có điểm gì đặc biệt không?”

Anh nói xong ôm lấy tôi đặt nằm xuống, tầm màn lụa đỏ
được kéo xuống che khuất đôi uyên ương đang nằm bên trong. Ánh nến đỏ chập chờn
ẩn hiện cảnh xuân bên trong, vô cùng ướt át. Theo quy củ cũ, tình hình cụ thể
tỉ mỉ trong đó ra sao sẽ không nói đến nhiều.

Buổi chiều ngày thứ ba, rốt cuộc tôi không nhịn được
đã nói cho anh biết rằng vương triều Đại Minh chỉ tồn tại 276 năm trong lịch
sử, Hán vương mưu phản chắc chắn thất bại! Chu Chiêm Cơ sẽ đăng cơ xưng đế,
niên hiệu là ĐỨC, danh hiệu là Minh Tuyên Tông.

Nét mặt Đào Hoa Thiếu không tỏ một thái độ gì, ngồi
yên lặng trong đình, bạch y nh tuyết phong thái xuất thần. Tôi lay vai anh:
“Rốt cuộc huynh có nghe hay không?’

Đào Hoa Thiếu quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm khó
lường: “Còn muội?”

“Muội?” Tôi nhíu mày.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Muội là trang chủ ngự trì
sơn trang, ta là mưu sĩ của Hán Vương, mưu phản của hắn nhất định sẽ làm, chúng
ta là kẻ thù không phải là bằng hữu, người thân. Ta muốn biết, muội nghĩ thế
nào?”

Tôi sửng sốt.

Đào Hoa Thiếu đứng lên, nói: “Sơ Cuồng, nếu ta nhất
định xoay chuyển càn khôn, muội sẽ thế nào?”

Tôi ngây người ra một lúc: “Muội chỉ biết Chu Chiêm Cơ
là một hoàng đế tốt.”

Đào Hoa Thiếu im lặng một chút, cúi đầu nói: “Vậy hãy
xem ý trời, nếu như ta thoát khỏi kiếp nạn này…” Đang nói bỗng anh ngừng lại.

Tôi giật mình: “Huynh có ý gì?”

“Không có gì, chỉ là có chút cảm xúc mà thôi.” Đào Hoa
Thiếu cười, “Ta mệt rồi muốn về nghỉ ngơi một chút, sau canh ba muội đánh thức
ta dậy.”

“Muội đi cùng huynh!” Tôi kéo anh lại.

“Không cần!” Đào Hoa Thiếu cự tuyệt, “Nếu muội buồn chán thì đi
tìm Phượng Minh đi dạo cùng muội một chút.”

Tôi đột nhiên nhớ tới bản danh sách, gật đầu nói:
“Được rồi!”

Chờ anh đi rồi tôi lập tức phát tín hiệu thông báo Lam
Giả Hối là danh sách đã có trong tay, ra lệnh cho hắn nửa đêm nay tới lấy.
Thượng đế phù hộ, bản danh sách giả này có thể qua trót lọt, tốt nhất là khiến
cho Chu Chiêm Cơ đừng quá bức ép người khác, dành cho Ngự trì sơn trang có chút
thời gian để nếu hắn có phát hiện ra danh sách là giả thì cũng chỉ có thể trách
Hán Vương quá giảo hoạt mà không thể trách tôi không tận tâm.

Tôi suy nghĩ một chút rồi lấy bản danh sách ra xem
lại, xác định không có chút sơ hở thì càng thấy mình là thiên tài. Có thể nói
tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi gió đông mà thôi. Tôi đang
nghĩ cách làm cách nào để Đào Hoa Thiếu ngủ đến sáng để không làm lỡ kế hoạch
tốt đẹp của tôi!

Mắt thấy sắc trời đã sắp tối, tôi bước vào phòng bếp
đã thấy Phượng Minh bận rộn trong đó.

Tôi ân cần nói: “Tôi đến giúp huynh!”

“Không cần!” Ngữ khí Phượng Minh lạnh lùng, cũng chẳng
nhìn tôi, anh chàng này gần đây thái độ với tôi càng lúc càng kỳ lạ.

Tôi cười gượng nói: “Tôi nghĩ tay của huynh chỉ dùng
để cầm kiếm thôi chứ?”

“Mời phu nhân ra ngoài, trong này dễ dính dầu mỡ lắm.”

Tôi mất mặt, chẳng thể làm gì khác hơn là xám xịt đi
ra khỏi đó.

Haizz, thật sự không làm được gì, tối nay không làm gì
được đành phải lên giường nằm cạnh anh. Ai ngờ sự tình lại thuận lợi hơn so với
tưởng tượng của tôi, anh từ buổi chiều cho đến đêm khuya vẫn ngủ rất sâu, sắc
mặt tái nhợt, trên trám lấm tấm mồ hôi. Tôi không dám kinh động đến anh, lặng
lẽ xuống giường nhẹ nhàng ra khỏi phòng…

Gió lạnh thổi trong đêm tối, tôi đi thẳng đến địa điểm
đã hẹn, người đến không phải Lam Giả Hối mà là một gã hắc y nhân, tóc hoa râm,
bịt mặt, xem ra tuổi không ít.

“Ông là ai?”

“Bắc trấn phủ ti Chỉ huy sứ Tả Vượng Thuần.” Hắn lấy
ra một lệnh bài đưa ra.

“Danh sách trực tiếp giao cho ta, không cần phải qua
tay Lam Giả Hối.”

Hừ! Quá ngạo mạn! Tôi không muốn ở lâu cũng không muốn
nói những lời vô ích với ông ta nên lấy bản danh sách được phong kín ra vứt cho
ông ta. Ông ta đang đưa tay định  bắt lấy thì bỗng nhiên một luồng sáng
lóe lên, bốn phía được phong kín bởi một sức mạnh tràn ngập, danh sách đã bị
người khác đoạt trong tay. Người đó nhanh nhẹn xoay người đứng yên, lạnh lùng
nói: “Dung Sơ Cuồng, ngươi thật to gan!”

Tôi choáng, anh chàng này chẳng phân biệt tốt xấu vào
đúng thời khắc mấu chốt phá hư chuyện tốt của tôi. Tôi vội nói: “Chuyện này sau
này hãy nói, giờ hãy trả lại bản danh sách cho hắn trước đi!”

“Nằm mơ!”

Phượng Minh gằn ra hai câu rồi bỗng nhiên cả người di
chuyển đâm một kiếm về phía Tả Vượng Thuần nhanh như tia chớp, vô cùng mạnh mẽ.

Tả Vượng Thuần cũng không chịu thua kém đỡ kiếm của
Phượng Minh, hai người đấu với nhau tốc độ càng lúc càng nhanh, cây ở bốn phía
đều rung động, lá rụng xuống. Tôi vô cùng sốt ruột chỉ muốn đoạt lại được danh
sách đang nằm trong tay Phượng Minh.

Tôi lập tức ra tay, Phượng Minh lùi nhanh lại mấy
trượng giận giữ nói: “Dung Sơ Cuồng, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?”

Hừ, có nghiêm trọng như thế không?

“Phượng Minh, hãy nghe tôi nói…”

“Nói nhiều như vậy có được gì!” Tả Vượng Thuần hừ mũi,
“Trước tiên chúng ta hãy liên thủ giải quyết tên tiểu tử này đã.”

Đấy chẳng phải càng đổ thêm dầu vào lửa hay sao!

Quả nhiên Phượng Minh giận giữ cười rồi xuất kiếm, mũi
kiếm sắc nhọn lạnh lẽo đâm tới. Tôi cũng không thể giúp Tả Vượng Thuần để đối
phó với Phượng Minh, lại không thể nói với Phượng Minh đó là danh sách giả,
thật sự không biết phải làm sao cho tốt, lại thấy Tả Vượng Thuần đang liều mạng
đoạt lấy bản danh sách, như vậy đêm nay nếu không giao nộp bản danh sách khẳng
định Chu Chiêm Cơ sẽ không tha cái mạng nhỏ của ông ta. Nhưng ông ta có thể đối
phó được Phượng Minh không? Nhưng chỉ chốc lát ông ta càng dần thua kém không
địch lại Phượng Minh.

Tả Vượng Thuần vừa cố gắng chống đỡ vừa la lên: “Dung
trang chủ, vì sao ngươi khoanh tay đứng nhìn? Lẽ nào ngươi quên…”

Lời ông ta còn chưa dứt bỗng nhiên kêu lên một tiếng
đau đớn, vai đã trúng một kiếm của Phượng Minh. Không được, không thể để kế
hoạch bị thất bại. Tôi phi thân tới chặn trước mũi kiếm của Phượng Minh, sử
dụng Lưu vân tụ chỉ bắt lấy mũi kiếm của hắn, kêu Tả Vượng Thuần trốn đi.

” Danh sách kia…” Sắp chết đến nơi rồi còn muốn bản
danh sách.

“Tôi tự nghĩ cách!”

Tả Vượng Thuần lập tức phi thân nhảy lên như dây cung
bay qua mặt hồ chạy trốn bằng đường thủy mất dạng. Tôi choáng! Công phu chạy
trốn thật sự là đẳng cấp số một!

Tôi quay đầu lại chợt thấy mặt mình mát lạnh – Phượng
Minh đang chỉ thẳng mũi kiếm vào mi tâm tôi.

Tôi cả kinh kêu lên: “Này, huynh giết tôi thật đấy à?”

Phượng Minh lạnh lùng nói: “Chủ nhân vì ngươi mà trúng
kỳ độc, ngược lại ngươi lại lấy oán trả ơn…”

“Huynh ấy trúng kỳ độc?” Tôi kinh hãi, “Xảy ra chuyện
gì?”

Phượng Minh cười nhạt: “Nếu không phải chủ nhân trị
thương cho ngươi thì ngươi đã mất mạng từ lâu rồi.”

“Huynh nói gì vậy?”

“Ngươi đã vào Cầu chân các, còn giả bộ không biết gì
hả?”

Tôi hồ đồ: “Chuyện ở Cầu chân các thì có liên quan gì
chứ?”

Phượng Minh bỗng thu hồi kiếm, cười lạnh nói: “Bản
thân ngươi trúng kỳ độc, chủ nhân vì cứu ngươi nên đã phải hút độc từ người
ngươi sang người mình. Liên quan đến nguồn gốc của độc dược tất cả đều được ghi
chép tại hồ sơ của Phong Tịnh Ly, ngươi không biết sao?”

Tôi ngẩn ra.

Thì ra Phong Đình Tạ không gạt tôi, chỉ là anh ta
không biết loại độc này đã chuyển sang trên người Đào Hoa Thiếu.

“Như vậy, tóc của huynh ấy…không phải bởi vì hàn
chưởng của Trầm Túy Thiên…?” Giọng nói của tôi run rẩy.

Phượng Minh hừ mũi: “Trầm Túy Thiên chẳng là gì cả,
huyền băng hàn ngọc chưởng đối với chủ nhân chẳng là gì. Điều lợi hại chính là
kỳ độc trên người ngươi, để khống chế độc tính lan tràn, chủ nhân một đêm tóc
đã bạc.”

Tôi ngây ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3