Đại minh giang hồ trạch nữ ký - Chương 27 Phần 1
Chương 27
Bên trong rất yên tĩnh. Bên ngoài mưa rơi to hơn, dưới
mái hiên hạt mưa rơi như những hạt ngọc, tiếng mưa tí tách vang lên truyền vào
bên trong phòng yên tĩnh. Tôi nằm bên cạnh Đào Hoa Thiếu, nghe tiếng tim anh
đập đều đều, tôi nghĩ đây chính là âm thanh kỳ diệu nhất trên thế gian này.
Đào Hoa Thiếu lặng yên, bàn tay to rộng cầm tay tôi,
vuốt ve.
Bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng nói ra ba câu: “Có sát khí.”
Tôi giật mình, vô thức ngồi dậy. Đào Hoa Thiếu lấy tay
đè tôi lại, mỉm cười, đem tôi một lần nữa ôm vào lòng.
Tôi cúi đầu hỏi: “Sao muội không cảm giác được…sát khí?”
“Nếu lâu hơn, muội sẽ có
thể cảm nhận được.”
“Đối phương lợi hại lắm phải không?”
“Có thể lợi hại ngang bằng muội.” Anh vừa nói vừa
cười, “Đó là sát thủ hạng nhất, nên muội không cảm nhận đươc sát khí của hắn.”
Nói như vậy người đó cũng không lợi hại lắm, tôi thầm
thở phào, nhưng bộ dạng chúng tôi hiện giờ không thích hợp đối mặt với sát thủ,
tôi kéo tấm chăn che thân thể lõa lồ của anh…nhỡ đó là một nữ sát thủ, chẳng
phải sẽ để cho cô ta mở rộng tầm mắt hay sao.
Đào Hoa Thiếu khẽ cười, nhưng ánh mắt bỗng trở nên
lạnh băng.
Sau đó, tôi thấy một mũi tên bắn xuyên qua song cửa sổ
bay vút tới, lúc gần tới gần mới phát hiện đó không phải là một mũi tên, mà là
ba mũi, gần thêm chút nữa thì biến thành sáu mũi, xếp thành một chữ “Sơn”, ngọn
núi nhắm ngay người trên giường với tốc độ cực kỳ chậm rãi mà mạnh mẽ.
Càng tới gần thì sát khí càng tỏa ra mạnh mẽ. Da thịt
tôi dường như cảm nhận được chất thép lạnh băng, gai ốc nổi lên.
Mũi tên bắn tới trước giường, lúc sắp xuyên qua màn
bỗng nhiên dừng lại, giống như gặp phải tường đồng vách sắt vô hình không thể
công phá được lực giảm xuống rồi đồng loạt rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, tôi cảm giác có một sức hút mạnh mẽ xẹt
qua bụng tôi như điện giật, cảm giác tê dại dâng cao, tôi sợ hãi bật kêu lên.
Đào Hoa Thiếu khẽ cười.
Sau đó, tôi nghe tiếng kêu của Đỗ Đỗ Điểu: “Ai? Có bản
lĩnh thì đứng lại cho ta.”
Ngay sau đó là tiếng gõ cửa tới tấp: “Dung cô nương,
ngươi không sao chứ?”
Tôi vội lên tiếng trấn an cậu ta: “Không sao. Cậu cẩn
thận một chút.”
Cậu ta vẫn không đi, tiếp tục hỏi: “Ta vừa nghe tiếng
kêu của ngươi, ngươi có bị thương không?”
Tôi định trả lời, Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên xoay người
ngăn tôi lại, bàn tay ấm áp xoa nhẹ vào bụng tôi, chậm rãi xoa xuống phía dưới,
lại đùa giỡn như mọi lần. Tôi như hụt hơi, nghiêm túc trừng mắt với anh, anh vẻ
mặt cười xấu xa nhìn tôi.
Đỗ Đỗ Điểu lúc này vẫn còn ở ngoài cửa hỏi tiếp:
“Người kia từ đâu đến? Hắn với ngươi có ân oán gì à?”
Tôi vừa giữ tay Đào Hoa Thiếu vừa hổn hển nói: “Đã nói với cậu là không
sao rồi mà….”
Rốt cuộc, Đào Hoa Thiếu bật cười thật to.
Đỗ Đỗ Điểu ở bên ngoài hiểu ra liền im bặt, dường như
không thể tin được có người giữa ban ngày lại táo bạo làm việc đó.
Tôi vội mặc áo vào, nghiêm chỉnh lấy ghế ngồi ngay bên
giường, dùng giọng quan tòa, lặp lại câu hỏi của Đỗ Đỗ Điểu.
“Người kia từ đâu đến? Vì sao muốn ám sát chúng ta?”
Đào Hoa Thiếu không trả lời, chỉ ôm tấm chăn ngồi tựa
ở đầu giường, đôi mắt biết cười nhìn tôi đăm đăm, mái tóc trắng rối tung lộ ra
khuôn mặt tuấn tú mê người. Tim tôi rúng động, không chịu được liền ghé sát hôn
vào mặt anh.
Lồng ngực anh rung rung, lại bật cười lớn lần nữa.
Tôi đứng thẳng lên, vội ho một tiếng; “Nói mau.”
Đào Hoa Thiếu không cười nữa, tỏ thái độ không biết.
Tôi trừng mắt, nói: “Nghe nói huynh đưa cho Hoằng Ngọc
một lá thư, bảo cô ấy đi cùng Phượng Minh phải không?”
“Đúng vậy. Ta bảo họ đi gặp Lôi Du Nhạc.”
“Hả?” Tôi sửng sốt, “Có âm mưu gì?”
“Ta quan tâm bằng hữu
không được sao?”
“Hừ! Có cần phải viết thư không?”
“Càng thể hiện thành ý mà.”
“Thật sự là rất có thành ý.” Tôi chuyển sang ngồi ở
mép giường, tiếp tục hỏi: “Vậy trong thư viết như nào để muội học tập một chút.”
Đào Hoa Thiếu nheo mắt, nói: “Cái này không hay lắm đâu,
người khác viết thư cho muội, ta cũng đâu có xem.”
“A, thì ra nói nửa ngày là vì chuyện này…”
Tôi đứng lên tìm lá thư của Trầm Túy Thiên, lật tung
hai bộ y phục để tìm thì lại tìm ra tấm bản đồ bảo tàng, đó là một chiếc khăn
lụa có đường kẻ mực lờ mờ, chiếc khăn tay chất liệu không giống như tơ tằm, có
thể thấy là do có từ rất lâu rồi. Tôi quay lưng về phía Đào Hoa Thiếu, ngồi
chồm hỗm để xem, bỗng nhiên nghe tiếng anh thở dài, nói: “Đúng là mắt để đâu
vậy, nó ở đây này.”
Tôi quay lại, lá thư đang êm đẹp nằm trong tay Đào Hoa
Thiếu, liền cười nói: “A, huynh…”
Anh cắt lời tôi: “Là muội để lung tung, không phải ta cố ý
muốn xem đâu.”
Tôi cười cười không để ý tới anh, tiếp tục cúi xuống
nghiên cứu tấm bản đồ bảo tàng.
“Có gì hay mà xem đâu.” Anh hừ một tiếng.
“Tất cả đều là tiền đó.” Tôi cũng không ngẩng lên để
trả lời anh.
“Chúng ta không thiếu tiền.”
“Có ai chê tiền đâu chứ.”
“Nghe khẩu khí của muội hình như muốn nuốt trọn nó?”
“Nếu như huynh không phản đối.”
“Muội muốn nhiều tiền để làm gì?”
“Cái gì cũng làm. Nghĩ mà thấy hưng phấn.”
Đào Hoa Thiếu không nói gì nữa, một lát sau mới nói:
‘Qua đây.”
Tôi nghe thấy là lạ, quay lại nhìn, ánh mắt đúng là
không bình thường, lập tức cười làm lành nói; “Bên ngoài hết mưa rồi, huynh có đói bụng
không? Mau đứng lên chúng ta đi ăn cơm trưa…”
Còn chưa nói xong đã thấy hai chân tê rần, không tự
chủ được gục trên người anh, anh đưa tay ôm lấy thắt lưng của tôi, mỉm cười
nói: “Cũng có chút đói bụng.”
Tôi cười gượng nói: “Vậy mau rời giường đi thôi.”
Đào Hoa Thiếu hạ giọng nói: “Nếu muội đứng lên được…”
Anh còn chưa nói xong, bên hông tôi có một cảm giác
như điện giật lan tới toàn thân, cả người mềm nhũn, hai tay anh du ngoạn đến
đâu, thì nơi đó nhạy cảm tới cực điểm, lửa dục như nước lũ tràn tới không thế
cứu vãn nổi.
Tôi yếu ớt nói: “Huynh lại dùng tiêu hồn…”
Lời cuối còn chưa nói ra, anh liền cắn nhẹ vào tai
tôi, hỏi: “Bây giờ còn thích bản đồ bảo tàng nữa không?”
Ý thức tôi mơ màng: “Thích…”
Anh dừng lại, lấy bản đồ bảo tàng đưa tới trước mặt
tôi, hừ nói: “Muội thích như thế, để nó thỏa mãn muội vậy.”
“Ai mà thích nó chứ, muội thích huynh.”
Tôi hổn hển trước bàn tay của anh, kéo áo xuống.
Đào Hoa Thiếu cười khúc khích, đè tôi xuống, hỏi:
“Thích cái gì ở ta?”
Lửa dục tôi rực cháy, tôi mò tay xuống cầm lấy vật
đang cứng rắn nóng rẫy, vừa cầm vừa nói: “Muội thích nó, không biết nó có thích
muội hay không?”
Đào Hoa Thiếu hừ lạnh một tiếng, đánh khẽ vào mông
tôi, mười ngón tay theo các huyệt vị đằng sau kích thích xuống phía dưới.
Toàn thân tôi run lên không thể kiềm chế được, liên
tục xin tha, lúc đó anh mới tiến vào.
Trong chớp mắt, tôi nghĩ mình chết cũng đáng.
Thời tiết tháng năm càng ngày càng nóng bức, ở trong
xe ngựa càng khó chịu hơn, nhưng nếu vén rèm lên thì lại hít phải bụi bặm bên
ngoài trời, ai mà biết trong đó có những thành phần gì? Hơn nữa trình độ kỹ
thuật đánh xe ngựa của Đỗ Đỗ Điểu không thể sánh với Phượng Minh, Đào Hoa Thiếu
đương nhiên là ngồi vững vàng như núi, tôi thì thê thảm hơn, thắt lưng và cái
mông vô cùng đau nhức.
Có người nói nữ chính xuyên qua có thể đem những kiến
thức khoa học kỹ thuật hiện đại ứng dụng vào thời cổ đại, các nàng có thể chế
ra những sản phẩm hiện đại mà chắc chắn người cổ đại chỉ có mà nghẹn họng trố
mắt ra mà nhìn (có thể khẳng định đó đều không phải là sản phẩm thủ công mà
người xưa có thể làm được). Tôi thì không làm được như thế. Ví dụ như tôi muốn
một chiếc ô tô để thay thế chiếc xe ngựa, mặc dù tôi biết rõ lý luận chế tạo,
nhưng tôi đi đâu để tìm những…vật liệu cùng công cụ đây? Càng đừng nói đến
trước tiên phải vận chuyển khí nén, thép tấm… để thực hiện?…Lại nữa, cho dù tôi
có thể chế tạo được ô tô, vậy để khởi động được nó cũng là một vấn đề, tôi biết
triều Minh có đại pháo, nhưng tôi không biết có xăng hay không? Nếu như không
có, vậy tôi còn phải nghĩ cách khác …đừng nói một dây xích cho ô tô hay xe đạp
tôi cũng không thể tìm được…Một lời khái quát như sau, chỉ dựa vào chỉ số thông
minh cùng với năng lực của tôi thì tuyệt đối không thể tạo ra một chiếc ô tô,
nếu như người xuyên qua cho dù là một chuyên gia tài năng về chế tạo xe đi
chăng nữa, mang theo toàn bộ thiết bị hiện đại xuyên qua cùng, vậy thì trước
tiên người đó cũng phải tìm được nguồn điện có đúng không?
Cho nên, tôi vẫn thường than thở, cũng là nữ chính
xuyên qua sao lại có khác biệt lớn như thế? Trong Hồng Lâu Mộng, Giả Bảo Ngọc
có một câu nói là: “Thiên hạ không có ai là đệ nhất. Tôi thật sự thấy rất có lý.”
Tôi còn nghe nói, có nữ chính có thể căn cứ vào địa
cầu mà phán đoán sắp xảy ra động đất, lũ lụt, đồng thời còn đích thân tới hiện
trường để chỉ đạo, tôi đối những đồng nghiệp này…thật sự là bội phục sát đất.
Tôi tò mò nghĩ, các nàng chỉ đạo như thế nào, hay là giống như trong ti vi, cầm
chiếc loa phóng thanh la hét chỉ đạo lũ lụt? (nếu không thì tôi lo lắng âm
thanh của các nàng sẽ bị chìm ngập trong thủy triều.) Nói đúng hơn, các nàng
giống nhưng đại tướng quân ngồi trong doanh trại chờ các lộ binh mã đến báo cáo
tốc độ chảy xiết của lũ lụt. Trong trường hợp nước lũ tràn qua ngập các ruộng
đồng hoa mầu, hủy hoại thôn trang…Nói chung, những…nữ chính này, nếu như nói
các nàng không xuyên qua, đoán không chừng đại danh của các nàng đã được ghi
vào kỷ lục guiness thế giới rồi.
Đều là lừa gạt hết.
Khụ khụ, dù gì cũng nên một vừa hai phải thôi, không
thể lừa gạt để lấy tiền nhuận bút như thế chứ.
Quay trở lại câu chuyện chính.
Tôi đang trên đường bị xóc nảy toàn thân đau nhức, lại
mải miên man nghĩ mong muốn từ trên trời rơi xuống một chiếc ô tô để thay thế
chiếc xe ngựa chết tiệt kia…thì ngay sau đó, xe ngựa hình như là đang cảm nhận
được ý nghĩ độc ác của tôi, bỗng nhiên hoàng hồn lồng lên. Rồi tôi nghe tiếng
ngựa hí lên tiếng thê lương.
Trong xe ngựa có tiếng “thình thịch”, khói tỏa ra
giống như vô số mảnh nhỏ bắn vào gáy Đỗ Đỗ Điểu, sau đó cậu ta bắn ra ngoài.
Ống tay áo bạch y của Đào Hoa Thiếu phất một cái, che mắt tôi lại, giây tiếp
theo, tôi đã đứng bên ngoài trời nắng chói chang.
Tôi thấy trong rừng cây phía trước có bốn bóng người
ẩn nhanh vào rừng cây rậm rạp mất dạng.
Đỗ Đỗ Điểu đứng lên, vừa xoa mông vừa mắng: “Con bà nó
chứ, từ ngày hôm qua đến giờ đã là lần thứ ba rồi, bọn khốn kiếp này muốn gì
vậy? Ngươi biết không?”
Câu nói cuối chắc là hỏi tôi. Hai ngày ngay, sắc mặt
Đào Hoa Thiếu rất nghiêm nghị đáng sợ, cậu ta không dám cợt nhả, chửi bới lung
tung nữa.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết, ngược lại nhìn sang Đào
Hoa Thiếu. Đem vấn đề chuyển sang Đào Hoa Thiếu.
Đào Hoa Thiếu làm như không biết, con ngươi càng sâu
thẳm sơn, hướng nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Lẽ nào là người của Ngự
trì sơn trang?”
Đào Hoa Thiếu không nói gì.
Đỗ Đỗ Điểu liên tục lắc đầu kêu lên: “Không thể nào,
tuyệt đối không có khả năng này. Vãn Từ tiểu thư là người như tiên thiên, tuyệt
đối sẽ không làm chuyện này đâu. Cứ coi như lúc trước Dung cô nương có lỗi với
Ngự trì sơn trang, nhưng hiện giờ Sở tiên sinh đã không tương trợ Hán Vương
nữa, bọn họ không có lý do làm vậy đâu. Dung…Dung cô nương, ngươi nhìn gì ta
chứ?”
Tôi nghiêm nghị nói: “Ta có lỗi với Ngự trì sơn trang
ư? Cậu nói ngược gì vậy, ta đâu có lỗi gì với họ chứ? Ta làm gì có lỗi với họ
hả?”
Đỗ Đỗ Điểu cười gượng, lén nhìn Đào Hoa Thiếu, nói thì
thầm: “Cái này, hắc! Người trong giang hồ đều nói vậy mà.”
Tôi gõ đầu cậu ta, nói: “Cậu biết quá ít. Sau này cậu sẽ hiểu, tôi
không hề có lỗi với họ mà còn giúp họ nữa.”
Bà đây mạo hiểm bảo Phong Tịnh Ly mang mật hàm đến Nam
Kinh gặp Chu Chiêm Cơ, mục đích không phải là vì bảo toàn Ngự trì sơn trang hay sao! Là
tên khốn kiếp Lâm Thiên Dịch muốn đoạt quyền của bà đây mới khiến sự việc bát
nháo dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Kết quả là còn muốn sau lưng bêu xấu tên
tuổi của tôi. Hừ! Tôi thấy danh dự trăm năm của Ngự trì sơn trang đã không nữa
rồi, người đứng đầu đã tâm thuận bất chính, còn nói gì đến chuyện danh dự nữa.
Đỗ Đỗ Điểu bị tôi gõ vào đâu, mặc dù vẻ mặt tỏ ra oan
ức nhưng không nói gì.
Cậu chàng này tuổi còn trẻ nhưng cũng rất láu cá, luôn
kiêu căng là vậy, trên đường đi có gặp lợn sề cũng phải cố mà sờ vú một chút,
ngày đêm cứ luôn nhắc tới Lân Vãn Từ, tôi dám cam đoan, cậu ta nhất định đêm
nào cũng phải chống trọi lại ba từ đó đến sáng, nếu không sẽ không luôn luôn tỏ
ra bộ dạng uể oải như vậy.
Còn nữa, tôi đối với chỉ số thông minh của Lâm Vãn Từ
mà bội phục, phái người tới ám sát tôi là loại hành vi vô cùng ấu trĩ, không
phải là tác phong của cô ta. Nhưng xem tình hình ba ngày qua, đám người đó có
vẻ như không hoàn toàn là muốn ám sát chúng tôi, ngược lại chỉ muốn cố ý cản
trở hành trình của chúng tôi, kéo dài thời gian…
Lẽ nào….có lẽ….cô ta vì tấm bản đồ bảo tàng này? Cô ta
cố ý kéo dài hành trình của chúng tôi là muốn đi trước một bước tìm bảo tàng?
Dù sao đi nữa, ai mà biết được chứ? Đối với sự việc
không biết thì có cố suy đoán cũng không ra.
Buổi tối lúc đi tìm nơi nghỉ trọ, tôi nói những nghi
hoặc với Đào Hoa Thiếu. Anh chỉ mỉm cười, biểu hiện từ chối cho ý kiến, một
chút khen ngợi tôi cũng không có, tôi tức giận chẳng thèm để ý tới anh nữa,
cùng Đỗ Đỗ Điểu đi dạo chơi trên đường phố.
Đỗ Đỗ Điểu cũng không hổ là cao thủ ăn chơi, chẳng cần
hỏi đường ai cả. Dùng câu nói của cậu ta là: Ta ngửi thấy mùi son phấn trên
đường, là biết có bao nhiêu cô nương đi qua, nơi nào có nhiều mùi son phấn
nhất, thì nơi đó chính là kỹ viện.
Đột nhiên trong lúc đó, tôi rất bội phục cậu ta, đó
cũng là một kỹ năng đặc biệt. Nếu như thời hiện đại, chiếc mũi này có thể lợi
hại hơn chó nghiệp vụ. Không hiểu mũi hắn có thể ngửi được mùi hormone từ một
người mà đoán được người đó quan hệ bao nhiêu lần không (Xin lỗi, gần đây không
tự chủ được đã viết hơi nhiều cảnh nóng một chút).
Tuy là bội phục nhưng tôi cũng không thể để cậu ta sa
chân vào nơi đó được. Cho nên, tôi nắm áo cậu ta kiên quyết kéo cậu ta đang
bước chân vào phải đi ra, ép cậu ta tiếp tục đi về phía trước. Cậu ta liền ưỡn
ngực đi đằng trước, tỏ vẻ không muốn đi đằng sau tôi, như là tôi sau khi ăn tối
no xong thì dắt chó đi dạo không bằng.
Cậu ta đang đi bỗng “a” một tiếng rồi dừng lại. Tôi
nhìn theo, thấy hai mắt cậu ta nhìn vào hiệu thuốc bắc bên cạnh. Tôi bước tới
nhìn vào trong, chỉ thấy trong quầy thuốc đang có một thiếu niên gầy gò đứng
đó, dáng vẻ khá phong lưu.
Tôi đè vai cậu ta, trêu chọc nói: ‘Thế nào? Giờ cậu
lại có hứng thú với đàn ông à?”
Cậu ta tặc lưỡi, lườm tôi, nói: “Đó là một nữ nhân, ta đã
gặp cô ta rồi.”
Lúc này, vị thiếu niên đó cầm gói thuốc quay người
lại, tôi vừa nhìn, quả nhiên là một cô gái, là Lạc Phi của Thất hải liên hoàn
đảo.
Cô ta thấy chúng tôi cũng sửng sốt, lập tức quay người
bỏ đi.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, tên Nam Cung Tuấn Khanh không phải
đã quay về Nam Hải rồi sao? Lạc Phi phải ở bên cạnh hắn mới đúng chứ? Còn nữa,
cô ta mua thuốc làm gì vậy? Chằng lẽ Nam Cung Tuấn Khanh bị thương chưa lành?
Tính toán thì cũng đã hơn mười ngày rồi, thông thường cao thủ võ lâm thì một
đêm có thể trị khỏi thương thế cơ mà.
Đỗ Đỗ Điểu nói: “Còn chưa nhớ ra sao, cô ta là người của
Thất hải liên hoàn đảo. Chính là người của cái tên bán nam bán nữ Nam Cung Tuấn
Khanh kia…Này..ngươi đi đâu đấy…Chờ ta với.”
Tôi đi theo Lạc Phi một đoạn, cô ta bỗng nhiên rẽ vào
một ngõ nhỏ mất dạng, tôi ngó trước ngó sau một chút, ngõ nhỏ rất vắng vẻ, chỉ
có mấy hộ viện, không biết cô ta vào nhà ai, nghĩ lại gặp cô ta thì có gì đâu,
tôi đang định trở về thì cô ta bỗng nhiên lại xuất hiện, hất đầu hỏi: “Dung Sơ Cuồng, ngươi
theo dõi ta làm gì?”
Tôi bịa chuyện, cười nói: “Ánh trăng trêu người,
tôi chỉ tùy tiện đi theo một chút, sao lại nói là đi theo dõi cô chứ?”
Cô ta cười lạnh nói: “Quân chủ nhà ta đang ở đâu?”
Tôi sửng sốt: ‘Tôi không gặp Nam Cung Tuấn Khanh.”
Cô ta sầm mặt xuống không nói gì.
Tôi xòe tay ra, nói: “Lạc Phi cô nương, hay tay tôi
trống trơn ở đây, quân chủ của cô là một người sống to lớn, có lẽ hắn ra ngoài
một chút…”
Cô ta bỗng cười, nói: “Thật không hổ là người của Ngự trì sơn
trang, mỗi người đều có thủ đoạn rất giỏi…”Nói xong lại chuyển hướng câu
chuyện: “Quân chủ nhà ta trọng thương chưa lành nhưng dọc đường đã âm thầm bảo
vệ ngươi, hai ngày nay thương thế càng nặng thêm, hắn có thể đi đâu được chứ?”
Tôi vội ngắt lời cô ta: “Cô nói rõ ràng hơn xem nào, cái gì mà âm
thầm bào vệ tôi?”
Cô ta giận tím mặt, nói: “Quân chủ nhà ta vốn đang
sống yên ổn ở Nam Hải, đều là bởi vì Ngự trì sơn trang các ngươi mà trở
thành như vậy, ngươi còn hỏi ta xảy ra chuyện gì ư?”
Cô ta nói xong, lật tay xuất ra một thanh chủy thủ,
ánh mắt sắc lạnh, tư thế như muốn liều mạng.
Tôi lại càng hoảng sợ: “Cô làm gì vậy?”
Cô ta không đáp lời, cả người bổ nhào về phía trước.
Tôi vội lắc mình né qua, nói liên tục: “Này, cô đừng
làm điều xằng bậy, tôi không muốn đánh nhau đâu.”
Cô ta phớt lờ tôi, tiếp tục đâm tôi loạn xạ, dáng vẻ
liều mạng hoàn toàn không theo chiêu thức nào cả.
Tôi đường đường là một thục nữ chuẩn mực, hơn nữa lại
không có oán thù với cô ta, không thể không để ý tới hình tượng mà đánh nhau
giữa đường phố, nhưng có thể bỏ chạy giữa đường phố. Vì vậy, tôi ba chân bốn
cẳng chạy đi, cô ta cũng không đuổi theo.
Tôi chạy một mạch về khách điếm, vừa vào phòng liền
trợn mắt.
Nam Cung Tuấn Khanh quả thật là đang ở trong phòng
tôi, còn nằm trên giường của tôi, đắp chăn của tôi, gối cái gối đầu của tôi.
Tóc của hắn rất dài xõa ra mép giường, đen mượt. Sắc
mặt hắn trắng bệch, tái nhợt, có thể thấy rõ cả mạch máu dưới da. Hắn đang nhắm
mắt, bộ dạng rất yếu ớt. Lúc này hắn không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo nữa, có vẻ
như thân cận hơn, biểu hiện trên mặt làm cho tôi nghĩ tới loài động vật nhỏ bé
yếu đuối.
Tôi đứng ở bên giường si ngốc nhìn hắn, hoàn toàn quên
phải hỏi: “Chuyện hoang đường này nảy sinh khi nào? Nam Cung Tuấn
Khanh sao lại ở trên giường của tôi?
Bỗng nhiên, bên tai có tiếng người nói: “Nhìn say mê quá nhỉ!”
Tôi giật mình, nghiêng đầu thấy Đào Hoa Thiếu đã đứng
bên cạnh mình từ bao giờ, tôi đấm anh một cái, cúi người nói: “Làm muội giật cả mình.”
Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng, nói: ‘Là muội nhìn người
ta quá mê mẩn.”
Tôi than nhẹ: “Quả thật là gương mặt đó khiến người ta mê
mẩn.”
Đào Hoa Thiếu không nói gì, một lát sau mới mở miệng: “Ta thì không đẹp à?”